Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 31: Sao Em Lại Đến Bệnh Viện
Thương Đằng không biết miêu tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Nếu bắt buộc phải dùng một từ để miêu tả, thì đó chính là “xa lạ”.
Cảm giác xa lạ này đã diễn ra trong một thời gian dài kể từ sau khi Sầm Diên rời đi.
Anh cứ mãi không lên tiếng, tài xế cũng không dám cử động, chiếc xe cứ dừng mãi ở đó.
Tuyết bên ngoài cửa kính xe dần dần nhiều lên.
Nhưng Thương Đằng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.
Trong xe không bật đèn, dường như dù có giơ năm ngón tay lên cũng không thể nhìn rõ.
Thương Đằng cũng không biết mình đang nhìn cái gì, có thể là chẳng nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn cứ trầm mặc mà nhìn về phía trước.
Hóa ra chỉ có anh là thế thân.
Thật nực cười!
Tất cả những người xuất hiện xung quanh cô đều là cá thể độc lập, chỉ có anh bị coi là một vật thay thế cho người khác.
Chỉ cần nghĩ đến đến khi hai người làm việc đó mà trái tim Sầm Diên có thể đang nghĩ về một người đàn ông khác là Thương Đằng lại có cảm giác muốn đập tan mọi thứ.
Anh không phải người có tính cách quá sốc nổi, cũng rất khó bị tác động bởi cảm xúc bên ngoài.
Bởi vì không có ai dạy anh cả.
Cũng vì quá chú trọng vào việc bồi dưỡng giáo dục mà làm lơ sự trưởng thành trong nhân cách của anh.
Giống như một ngọn cỏ dại, quỹ đạo của gió chính là quỹ đạo sinh trưởng của nó.
Thương Đằng giống như đang tự mình mò mẫm trên con đường này, nhưng chỉ dựa vào bản thân anh thì có thể phát hiện ra điều gì chứ?
Chưa từng có người yêu anh, loại tình cảm này với anh mà nói là rất xa lạ.
Vì thế anh mới không hiểu, cho rằng người khác đối tốt với anh chính là yêu anh.
Trần Mặc Bắc đối xử tốt với anh, anh cảm thấy Trần Mặc Bắc yêu anh, vì thế anh muốn ở bên cô ấy.
Trước giờ chưa từng có người thực sự yêu anh, anh chỉ khát khao có được thứ tình cảm đó mà thôi, cho dù người đó là ai.
Đứng trước thứ tình cảm khan hiếm đó, con người ta thường trở nên tự ti.
Khi đó, anh vẫn còn nhỏ, mới 14 15 tuổi, vừa hay vào đúng thời kỳ phản nghịch.
Áp lực bên ngoài không ngừng đè ép vào con người anh, thêm vào đó bản thân anh cũng muốn thoát khỏi sự trói buộc này.
Hai loại cảm xúc không đồng nhất ấy xung đột với nhau.
Anh muốn có được tình yêu và Trần Mặc Bắc sẵn sàng cho anh điều ấy.
Đây càng giống như là một loại giao dịch.
Không phải bởi vì người đó là Trần Mặc Bắc, mà bởi vì Trần Mặc Bắc yêu anh.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều.
Thương Đằng chậm rãi thu hồi tầm mắt, hai tay đặt ở trên chân, trầm giọng nói; “Đi thôi”.
Sầm Diên tiễn Lâm Tư Niên ra về.
Ngay khi cô chuẩn bị bước vào trong, tầm mắt cô lại rơi vào chiếc xe Porsche quen thuộc đang ở trong màn gió tuyết.
Nhưng chưa đợi cô kịp nhìn kỹ hơn, chiếc xe đã phóng đi mất, chìm vào bóng đêm, biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
Ngày hôm sau, Lâm Tư Niên cũng không thèm đi cúng lễ, vội vàng mặc chiếc áo len đó chạy đến trước mặt Giang Kỳ Cảnh để khoe khoang: “Sao trước đây tôi lại không nhận ra chất liệu của áo len có thể mềm mại đến vậy nhỉ? Hồi đó mẹ tôi ngày ngày khuyên tôi mặc áo len mà tôi không đồng ý.
Bây giờ tôi chỉ hận không thể để áo len dính liền trên người mình luôn.”
Giang Kỳ Cảnh đang bận chỉnh sửa màu sắc, lười để ý đến cậu ta.
Theo lý mà nói thì ngày đầu tiên của năm mới nên đi thăm nhà ngoại, nhưng bởi vì bố mẹ của Lưu Nhân đều đã qua đời, vì thế hôm nay cũng không có nhà nào thân thích để đến thăm.
Vừa mới sáng sớm thì Giang Kỳ Cảnh đã ra khỏi nhà.
Cậu thuê một căn hộ ở bên ngoài, có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Căn phòng trống được dùng để vẽ tranh và điêu khắc.
Cậu sống một mình nên độ rộng cũng vừa đủ.
Lâm Tư Niên vẫn tiếp tục khoe khoang về chiếc áo len.
Bị khó chịu vì tiếng ồn, cuối cùng Giang Kỳ Cảnh cũng nhìn cậu ta một cái rồi đáp lại cho xong: “Khá ổn.”
Lâm Tư Niên nghe thấy cậu mở miệng khen mình, lập tức ngồi xuống mà nói: “Đây là do chị cậu tự tay đan đó.”
Giang Kỳ Cảnh cầm bút vẽ lên.
Nghe thấy lời của Lâm Tư Niên thì ngòi bút kéo ra thành một vết dài, chệch khỏi hướng vẽ ban đầu.
Nói về chuyện này, Lâm Tư Niên vẫn khá là biết thân biết phận: “Có lẽ là đan cho cậu, nhưng hôm qua tôi đến đó vừa lúc quần áo bị ướt, chị ấy sợ tôi bị cảm nên mới đưa cho tôi mặc.”
Giang Kỳ Cảnh để đồ trong tay xuống, giơ tay muốn cởi cái áo trên người cậu ta ra: “Trả lại cho ông đây.”
Lâm Tư Niên vội vàng lùi về phía sau: “Con mẹ nó cậu đừng có mà động tay động chân, tôi sẽ kêu lên cho mọi người biết là cậu sàm sỡ tôi đấy.”
Giang Kỳ Cảnh buông tay.
Lâm Tư Niên nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của cậu, cậu ta lại ngồi xuống: “Ánh mắt này của cậu làm tổn thương lòng tự trọng của người khác đấy.
Làm như tôi không xứng để cậu sàm sỡ không bằng.
Dù gì cũng có rất nhiều người theo đuổi tôi đấy.”
Ở bàn làm việc bên cạnh có mấy bán thành phẩm, vừa có búp bê vừa có hoa.
Thoạt nhìn không phải phong cách thường ngày của Giang Kỳ Cảnh.
Tật trung của các nghệ thuật gia thường là thích những thứ đặc biệt.
Phong cách cũng không phải là kiểu mà phần lớn công chúng yêu thích.
Những bức tranh và tác phẩm điêu khắc của Giang Kỳ Cảnh cực kỳ tối tăm và kỳ lạ.
Nó giống như một bóng ma ẩn nấp trong đêm đen, hoặc có thể là một linh hồn đã tách rời khỏi thể xác.
Cậu dùng ý tưởng của chính mình để định hình ra nó.
Có rất nhiều thứ quỷ dị nên những thứ ấm áp đẹp đẽ như thế này dường như rất đột ngột.
Lâm Tư Niên tùy tiện nhặt một cái lên và hỏi: “Thay đổi phong cách rồi?”
Giang Kỳ Cảnh lạnh mặt nhìn cậu ta một cái, muốn cậu ta đặt xuống.
Sau đó Lâm Tư Niên mới phản ứng lại, những đồ vật nhỏ nhắn như này là kiểu các cô gái mới thích, có lẽ là làm cho Sầm Diên.
Cậu ta cảm thán một hồi, cảm thấy Giang Kỳ Cảnh thực sự không ghét Sầm Diên như cậu ta tưởng.
“Mặc dù tính cách chị ấy rất tốt, nhưng dù sao cũng là con gái.
Cậu lúc nào cũng khẩu thị tâm phi với chị ấy như thế, sẽ khiến chị ấy cảm thấy rất buồn.”
Lâm Tư Niên ra vẻ khổ não thuyết phục Giang Kỳ Cảnh: “Thái độ đối với chị ấy tốt hơn chút đi.”
Giang Kỳ Cảnh cau mày: “Nhận thân thích bừa ít thôi.
Ai là chị của cậu?”
Nếu như là trước đây Lâm Tư Niên đã sớm bỏ về từ lâu, nhưng bây giờ thì khác, tương lai Giang Kỳ Cảnh có thể là em vợ của cậu ta.
Cậu ta không thể đắc tội em vợ được.
Giang Kỳ Cảnh cũng ngừng vẽ, đặt bút lông sang một bên, trầm mặc không biết nghĩ gì.
Sau một lúc, cậu hỏi Lâm Tư Niên: “Cậu thật sự thích chị tôi?”
Lâm Tư Niên hỏi ngược lại: “Tôi có thật lòng hay không cậu không nhìn ra sao?”
Nói cũng đúng.
Giang Kỳ Cảnh và cậu ta lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cả hai đều biết rõ đến tận gốc rễ của nhau.
Trước đây Lâm Tư Niên cũng từng yêu đương, nhưng đều là phái nữ chủ động theo đuổi cậu ta.
Người vừa đẹp trai, gia đình lại có tiền mà chưa từng yêu đương thì cực hiếm.
Nhưng mỗi một lần yêu đương đều không kéo dài quá lâu.
Con gái cần có cảm giác an toàn, mà thứ này nếu có thể cho thì Lâm Tư Niên đều đã cho hết.
Ít nhất là trong thời kỳ yêu đương cậu ta chưa từng đi lại quá thân mật với người khác giới.
Ngay cả khi đối phương chủ động bắt chuyện thì cậu ta cũng từ chối với lý do đã có bạn gái.
Nhưng con gái trong thời kỳ yêu đương lại muốn có cảm giác bản thân mình được yêu.
Mà thứ này thì Lâm Tư Niên không cho được.
Cậu ta có thể đối tốt với bạn gái, cô ấy muốn gì cậu ta đều có thể mua.
Nhưng tình yêu vốn là một thứ mơ hồ.
Từ “hảo cảm” bắt đầu thăng hoa sau đó mới trở thành “yêu”.
“Hảo cảm” đủ đầy tạo nên đoạn tình cảm này nhưng nó lại chết đuối giữa chừng.
Dù có thăng hoa đến đâu cũng không thể biến thành tình yêu.
Trước khi gặp được Sầm Diên, Lâm Tư Niên từng có những “hảo cảm” đó, nhưng chưa từng có suy nghĩ sẽ tiến thêm một bước nữa.
Nhưng Sầm Diên thì khác.
Cậu ta trực tiếp bỏ qua quá trình tích lũy “hảo cảm”, cũng không cần thăng hoa mà giống như đánh quái thăng cấp, trực tiếp nhảy đến cửa cuối cùng.
Phảng phất như một loại hứa hẹn, Lâm Tư Niên nghiêm túc nhìn Giang Kỳ Cảnh: “Tôi thật sự, thật sự thật sự yêu chị ấy.”
Cậu ta dùng chữ “yêu” chứ không phải “thích”.
Giang Kỳ Cảnh cau mày, ra vẻ buồn nôn.
Lâm Tư Niên không vui: “Hiếm lắm tôi mới nghiêm túc được một lần, cậu không thể cùng phối hợp với tôi được sao?”
Giang Kỳ Cảnh tiếp tục vẽ nốt bức tranh còn chưa hoàn thành: “Chị tôi từng kết hôn.”
Một câu nói đơn giản mà lại giống như một quả bom nguyên tử, làm nổ tung con người Lâm Tư Niên.
Cậu ta sững người hồi lâu, như thể toàn bộ sức lực đều đã bị lời nói của Giang Kỳ Cảnh thổi bay.
Giang Kỳ Cảnh bình tĩnh nói thêm: “Mới chia tay vài ngày trước.”
Lâm Tư Niên như sống lại, thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu nói chuyện không dứt khoát gì hết.
Thật sự là dọa chết người khác.”
Thấy phản ứng này của cậu ta, Giang Kỳ Cảnh hỏi: “Cậu không để ý?”
Lâm Tư Niên lại cảm thấy cậu thật kỳ lạ: “Tôi để ý cái gì, để ý chị ấy vừa ly hôn? Cái này thì có gì mà phải để ý.
Chị ấy dịu dàng như vậy mà cũng phải ly hôn thì chứng tỏ chồng cũ của chị ấy là một tên cặn bã đáng chết.
Vừa nghĩ đến đây tôi lại càng đau lòng cho chị ấy hơn.”
Giang Kỳ Cảnh lại hiếm có khi đồng quan điểm với cậu ta.
Quả thực Thương Đằng không phải là thứ gì tốt đẹp.
Giang Kỳ Cảnh nói: “Cậu từng gặp rồi.”
Câu nói không đầu không đuôi khiến Lâm Tư Niên sững sờ một hồi.
Giang Kỳ Cảnh lại nói: “Cậu đã từng gặp người chồng trước đó rồi.”
Lâm Tư Niên nhìn Giang Kỳ Cảnh, không đợi cậu mở miệng nói đó là ai, bản thân cậu ta đã đoán được.
Có lẽ là người đàn ông mà cậu ta từng gặp trước đây.
Thương Đằng.
Lâm Tư Niên cau mày, có một loại cảm giác khủng hoảng không thể giải thích được.
So với những cậu em trai nhỏ tuổi và không hiểu chuyện thì dường như các cô gái thường thích những người đàn ông trưởng thành và có mị lực hơn.
Tuy rằng không tiếp xúc nhiều với Thương Đằng nhưng Lâm Tư Niên vẫn có thể cảm nhận được khí thế của anh.
Ngay cả khi anh chỉ đứng đó, vẻ mặt vô cảm, không nói một lời nào cũng có thể khiến người ta cảm thấy một áp lực vô hình.
Nó không đơn thuần là cảm giác tuổi tác đem lại.
Lâm Tư Niên rất biết thân biết phận, cho dù có đến độ tuổi của Thương Đằng thì cậu ta cũng không thể bằng một nửa của anh.
Giang Kỳ Cảnh lạnh lùng cảnh cáo: “Anh ta đối xử không tốt với chị tôi, tôi cảm thấy bọn họ nên ly hôn từ lâu rồi.
Nếu như cậu đối xử không tốt với chị ấy, vậy chúng ta cũng khỏi làm bạn.”
Ý của câu này có nghĩa là cậu ta đã được công nhận?
Lâm Tư Niên lập tức quên đi nỗi khủng hoảng về người đàn ông đó.
Cậu ta đã bị niềm vui chiếm lấy suy nghĩ.
Cậu ta nắm chặt tay Giang Kỳ Cảnh: “Em vợ à! Cậu yên tâm đi.
Tôi hứa sẽ chăm sóc tốt cho chị của cậu.”
Giang Kỳ Cảnh liếc nhìn cậu ta một cái, rồi gạt tay cậu ta ra nói: “Cút”.
*****
Qua mấy ngày, tuyết cũng đã ngừng rơi.
Trần Điềm Điềm lại bị cảm rồi.
Ngày hôm qua cô bé cứ đòi đi ngắm tuyết.
Thương Đằng lại không có ở bên cạnh, chị Châu không thể giữ được cô bé, vì vậy đã ôm cô bé ra ngoài chơi một lúc.
Kết quả là buổi sáng nay đã bắt đầu lên cơn sốt.
Cô bé cứ ho liên tục.
Bởi vì cảm lạnh gây ra mệt mỏi khiến cô bé không có sức lực để mở mắt.
Thương Đằng dỗ cô bé uống xong thuốc cảm, nhưng cơn sốt vẫn mãi không thuyên giảm.
Chị Châu cứ ở một bên tự trách, nói là do chị ta không tốt, nếu hôm qua không đồng ý đưa Trần Điềm Điềm ra ngoài ngắm tuyết thì có lẽ cô bé đã không bị cảm.
Thương Đằng nói chuyện này không liên quan đến chị ta, bảo chị ta đừng tự trách bản thân.
Nhưng chị ta vẫn nói mãi và liên tục xin lỗi.
Cuối cùng, người đàn ông khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Được rồi.”
Chị Châu bị câu nói này của anh dọa cho sợ hãi.
Xét về tuổi tác, chị ta chỉ lớn hơn anh 2 tuổi.
Khi nộp đơn làm bảo mẫu cũng vì nhìn đúng mức lương 3 vạn (105 triệu VNĐ).
Lần đầu tiên nhìn thấy Thương Đằng là trong một quán cà phê.
Anh đang ôm Trần Điềm Điềm còn đang quấn tã, thậm chí còn chưa biết nói chuyện trong tay.
Chiếc xe hơi sang trọng đậu bên ngoài cửa là không thể định giá.
Ngay cả những gì anh mặc trên người đều là thương hiệu cao cấp đắt tiền.
Phản ứng đầu tiên của chị Châu chính là, đứa trẻ này là con gái riêng ở bên ngoài của anh.
Nếu không thì tại sao lại không đưa về nhà để nuôi.
Ngoài mức lương 3 vạn, anh còn chi trả mọi nhu cầu về ăn, mặc, ở của chị ta.
Dường như anh rất bận, cũng không thường tới đây, nhưng camera được lắp ở mọi ngóc ngách trong nhà.
Đó là bởi vì sợ chị ta sẽ đối xử không tốt với Trần Điềm Điềm.
Chị Châu cũng được coi là tận tâm, nhiều năm như vậy gần như đã coi Trần Điềm Điềm như con gái ruột của mình.
Trần Điềm Điềm nắm lấy cổ tay Thương Đằng, toàn thân cô bé bắt đầu đổ mồ hôi lạnh: “Ba ơi, con khó chịu.”
Thương Đằng ôm cô bé vào lòng và dịu dàng dỗ dành: “Điềm Điềm ngoan, ngủ một giấc, ngủ dậy rồi sẽ khỏe.”
Anh bảo chị Châu quay về phòng lấy chăn nhỏ của Trần Điềm Điềm ra.
Sau khi quấn chặt cho cô bé, Thương Đằng đưa cô bé đến bệnh viện.
Vào giờ này, có rất nhiều người ở phòng khám trẻ em.
Hầu hết đều biến vì bệnh cảm.
Thương Đằng mất 10 phút để đăng ký và lấy số.
Đầu tiên phải lấy máu và đợi kết quả xét nghiệm rồi mới tiến hành tiêm.
Có rất nhiều người ở phòng xét nghiệm, Thương Đằng bế Trần Điềm Điềm và xếp hàng ở đó.
Thỉnh thoảng mấy cô gái xung quanh lại liếc nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhưng anh lại làm như không nhận ra mà cụp mắt xuống, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Trần Điềm Điềm.
Bên cạnh có đứa trẻ cứ khóc mãi không ngừng, nhưng Trần Điềm Điềm rất ngoan ngoãn.
Cô bé nép vào vòng tay của Thương Đằng, không khóc cũng không nháo.
Trần Điềm Điềm tựa đầu vào vai anh, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua, trên tay người đó đang cầm tăm bông ấn vào vết tiêm, dáng người mảnh mai được bao bọc trong chiếc áo khoác.
Hai mắt Trần Điềm Điềm sáng lên, cô bé vội vàng nói với Thương Đằng: “Mẹ kìa, con nhìn thấy mẹ rồi.”
Thương Đằng ngước mắt nhìn theo hướng ngón tay cô bé, xung quanh có người đi tới đi lui nhưng anh lại không nhìn thấy bóng dáng của Sầm Diên đâu.
Anh kéo chiếc chăn nhỏ lên lại người Trần Điềm Điềm, bảo vệ cô bé rất tốt.
“Mẹ sẽ không bị bệnh đâu.
Có lẽ là Điềm Điềm nhìn nhầm rồi.”
Trần Điềm Điềm gật đầu.
Bị bệnh quá khó chịu, mẹ không thể bị bệnh được.
Nếu không thì mẹ cũng sẽ khó chịu như cô bé.
Kết quả xét nghiệm phải đến ngày hôm sau mới có.
Sau khi lấy máu xong, Sầm Diên ngồi trên ghế nghỉ bên ngoài một lúc.
Ngoài trời đang có tuyết rơi.
Cô đến đây bằng taxi.
Đường quá trơn, cô không chắc chắn về khả năng lái xe của mình.
Hơn nữa trong những ngày như vậy cơ thể của cô thường rất yếu.
Nhiều khi chỉ đứng một lúc, cô đã thấy trước mắt mình đen kịt.
Thậm chí còn bị ngất khi đang tắm.
Đến lúc cô tỉnh dậy thì đã 10 phút trôi qua.
May mắn là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Người sống một mình dường như thường dễ xảy ra tình trạng này.
Mấy ngày nay thường có tin tức về việc cụ già sống một mình chết vì bệnh tại nhà, thi thể đã phân hủy, bốc mùi hôi thối cho đến khi được người ta phát hiện ra.
Thậm chí Sầm Diên còn cảm thấy, nếu cô gặp tai nạn, có lẽ số phận cũng tương tự như vậy.
Thực sự cô rất sợ cô đơn và ghét sống một mình.
Có lẽ cũng đã đến lúc suy nghĩ đến lời của Triệu Yên Nhiên.
Cô nên tìm một người bạn trai.
Nghĩ đến đây, cô lại cười bất lực, dường như bật cười trước suy nghĩ trẻ con chợt nảy ra trong đầu mình.
Cô y tá lấy máu bảo cô tính thời gian đợi 2 phút, có lẽ cũng đã đến giờ rồi.
Sầm Diên đứng dậy, ném tăm bông vào thùng rác, mặc áo khoác.
Khi chuẩn bị rời đi, ánh mắt của cô vô tình va phải một đôi mắt sâu thẳm.
Thương Đằng ôm Trần Điềm Điềm đang ngủ say trong lòng, trên tay vẫn cầm sổ khám bệnh.
Nhìn thấy Sầm Diên thì lông mày của anh hơi nhíu lại: “Em bị sao vậy?”
Không ngờ lại gặp được anh ở đây, nhìn thấy Trần Điềm Điềm trong lòng anh thì những lời khách sáo chuẩn bị bật ra lại chuyển thành lo lắng, cô hỏi: “Điềm Điềm bị sao vậy?”
Thương Đằng không trả lời cô, sự chú ý của anh đều đổ dồn vào người cô.
“Sao em lại đến bệnh viện?”
Sầm Diên thản nhiên tìm một lý do đáp lại qua loa: “Gần đây nhiệt độ hạ xuống, em bị cảm lạnh.”
Thương Đằng nhìn vào mắt cô và không nói gì.
Sầm Diên không biết anh có tin hay không.
Dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.
Cô cầm lấy sổ khám bệnh trong tay Thương Đằng và mở ra.
Trong quyển sổ toàn nét chữ lộn xộn của bác sĩ có thể mơ hồ nhìn ra vài chữ là nói về bệnh cảm cúm.
Sầm Diên thở phào nhẹ nhõm.
May mà chỉ là cảm lạnh.
Cô còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.
Khi cô đang định bắt máy thì Thương Đằng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Ánh mắt anh trầm xuống, lại hỏi thêm một lần nữa: “Tại sao em lại đến bệnh viện?”
Nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, Sầm Diên đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Thương Đằng là một người không có nhẫn nại.
Anh ghét phải lặp lại những lời tương tự với người khác.
Nếu lần đầu tiên không nghe thấy vậy thì không cần nghe nữa.
Anh chính là một người như vậy.
Vì thế tình trạng hiện tại có thể nói là không bình thường.
Sầm Diên vẫn nở nụ cười dịu dàng, không để lộ chút sơ hở nào: “Anh cũng biết mà, cơ thể của em vốn đã không khỏe.”
Trông cô không giống như đang nói dối.
Nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay cô lại không có dấu hiệu buông lỏng.
Sầm Diên nhìn xuống rồi lại ngước đầu lên nhìn anh.
Bên môi cô nở một nụ cười, dường như là một loại ám chỉ.
Cô không trực tiếp nói ra nhưng làm sao anh có thể không hiểu.
Thương Đằng thả tay ra.
Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người bị cắt ngang.
Khoa ngoại của bệnh viện khác với khoa nội, khi đông người quá sẽ rất ồn ào, đặc biệt là tiếng khóc của trẻ con.
Lâm Tư Niên chạy tới, thở hổn hển: “Chị, chị không sao chứ?”
Sầm Diên sững sờ vài giây vì sự xuất hiện của cậu ta, dường như cô không ngờ được sẽ có sự trùng hợp như vậy.
Đầu tiên là gặp Thương Đằng trong bệnh viện và bây giờ lại gặp Lâm Tư Niên.
Lâm Tư Niên cũng hiểu được vẻ mặt của cô.
Cậu ta có chút ngượng ngùng mà cúi đầu: “Tôi đến cửa hàng mà không thấy chị nên đã đi hỏi Tiểu Đồ.
Cô ấy nói chị bị cảm nên đã đến bệnh viện.
Tôi có hơi lo lắng nên mới đến đây.”
Dáng vẻ cậu ta như đã làm sai điều gì, không dám nhìn thẳng vào cô.
Sầm Diên cười cười, nói: “Tôi không sao, cậu đừng lo lắng.”
Việc kiểm tra cũng đã kết thúc.
Bây giờ cô cũng muốn quay về phòng làm việc, Lâm Tự nhiên cũng bắt đầu làm việc vào ngày hôm nay nên cũng về cùng.
Vừa hay có thể đi cùng nhau.
Trước khi đi xuống tầng, Sầm Diên như đột nhiên nhớ ra điều gì, cô lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.
Trong đó có một chiếc khóa bình an rất tinh xảo đã được đem đi khai quang.
Vốn dĩ cô muốn tự tay đeo nó cho đến Trần Điềm Điềm như một món quà năm mới, nhưng bây giờ lại sợ đánh thức cô bé nên cô đành đưa nó cho Thương Đằng: “Đây là quà năm mới của Điềm Điềm”.
Bệnh viện không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, dù đã đến đây rất nhiều lần nhưng Sầm Diên vẫn không quen ngửi mùi thuốc khử trùng ở đây.
Đợi ngày mai cô lại tới thăm Điềm Điềm vậy.
Đồ cũng đã đưa, cô quay người rời đi.
Lâm Tư Niên đưa cho cô ly trà sữa nóng mà cậu ta mua khi đến đây: “Chị, Tiểu Đồ nói hôm nay chị chưa ăn cơm, tôi biết cần đây có một quán ăn rất ngon, tôi đưa chị đi nhé?”
Sầm Diên gật đầu.
Thương Đằng yên lặng nhìn bóng lưng họ rời đi và cả chiếc áo len trên người Lâm Tư Niên nữa.
Cằm anh khẽ nâng lên, cảm xúc cuồng bạo lặng lẽ ẩn trong đôi mắt sâu thẳm.
Bàn tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt.
Không biết Trần Điềm Điềm đã tỉnh lại từ bao giờ, cô bé dụi mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Sầm Diên, nghi ngờ hỏi Thương Đằng: “Ba ơi, cái chú bên cạnh mẹ là ai vậy?”
Thương Đằng che mắt, không cho cô bé nhìn: “Là một chú người xấu.”
Trần Điềm Điềm không hiểu vì sao lại là người xấu.
Thương Đằng đeo dây khóa bình an mà Sầm Diên tặng lên cổ cô bé: “Cái chú đó hai ngày rồi không thay quần áo, dơ lắm.”.