Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 25: Chỉ Cần Một Tay Cũng Có Thể Ôm Trọn Cô
Lâm Tư Niên dùng sức đẩy cửa, bất mãn chửi rủa, “Giang Kỳ Cảnh, đồ khốn kiếp nhà cậu…”
Câu chửi vừa thốt ra miệng, nhìn thấy Sầm Diên vẻ mặt mơ hồ ngồi trên ghế sô pha thì lập tức im bặt, câu chửi thề chuyển thành chào hỏi: “Mẹ cậu, sức khỏe thế nào rồi?”
Giang Kỳ Cảnh cười lạnh chế nhạo: “Tốt lắm, sức bạt tai còn mạnh hơn trước.”
Có vẻ như không khác gì so với năm đó.
Lâm Tư Niên và Giang Kỳ Cảnh đã quen nhau từ lâu, may mắn được xem cảnh tượng mẹ cậu đánh người.
Giang Kỳ Cảnh đánh nhau với các bạn cùng lớp, cả hai bên đều bị gọi phụ huynh.
Cha mẹ bên kia nói chuyện khá chói tai, nói dạng người gây sự như Giang Kỳ Cảnh sẽ không có tương lai.
Mẹ của Giang Kỳ Cảnh thì rất bao che con mình, mấy cái tát đó như dùng hết sức lực đánh ra.
Học sinh đánh nhau mà cuối cùng thành phụ huynh cũng vào cuộc.
Cũng chính vì điều này mà sau đó Lâm Tư Niên không dám đến nhà Giang Kỳ Cảnh.
Vì sợ thấy mẹ cậu.
Hiếm khi có khách tới cửa, Sầm Diên đi rót một cốc nước cho Lâm Tư Niên và niềm nở hỏi: “Đã ăn chưa?”
Lâm Tư Niên nhận lấy cốc nước mà Sầm Diên đưa, khi rũ mắt xuống vừa hay bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô.
Lời nói cũng không còn lưu loát: “Vẫn chưa…!chưa.”
Giang Kỳ Cảnh nói: “Vừa hay vẫn còn đồ ăn trong bếp.
Chị tôi vừa làm.
Nếu cậu chưa ăn thì mau ăn khi còn nóng.”
Sầm Diên còn chuẩn bị đổ bỏ mấy thứ đó.
Lâm Tư Niên nắm bắt được những từ khóa trong lời nói của Giang Kỳ Cảnh.
Chị tôi vừa làm.
Đây là lần đầu tiên được ăn bữa cơm do chính tay chị ấy nấu.
Lâm Tư Niên cảm thấy như có hàng trăm con nai đang nhảy múa trong ngực mình.
“Cảm ơn chị!”
Ngay khi Sầm Diên định nói, Lâm Tư Niên đã bước vào.
Thức ăn được đặt trên bàn thủy tinh, người cậu ta cao, đứng thẳng lên thì cằm gần như chạm vào máy hút khói.
Cắn một miếng thịt luộc, vẻ mặt cậu ta thoáng biến đổi.
Sầm Diên bước tới, muốn kêu cậu ta đừng ăn nó.
Cô vừa ăn thử, mặn thì không nói, hình như còn chưa chín.
Lâm Tư Niên nuốt hết một miếng: “Không ngờ chị nấu ăn ngon như vậy.”
Rõ ràng là khó ăn đến mức buồn nôn, nhưng vẫn không quên trái lương tâm mà khen ngợi cô.
Sầm Diên đưa nước cho cậu ta, ngăn lại trò hề của Giang Kỳ Cảnh: “Không phải tôi nấu đâu.”
Lâm Tư Niên khó khăn lắm mới bất chấp cảm giác buồn nôn mà nuốt xuống, nghe thấy lời nói của Sầm Diên, cậu ta sững sờ: “Vậy là ai làm?”
Sầm Diên cười nói: “Là Kỳ Cảnh.”
Lâm Tư Niên liếc nhìn thủ phạm đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, may mà nhịn được không xông lên đánh cậu một trận.
Cậu ta lộ vẻ kinh ngạc: “Ra là vậy.”
Sau đó sờ sờ sau đầu, cười nói: “Không sao, thực ra cũng khá ngon.”
Dáng vẻ ân cần của cậu ta chỉ thiếu điều ngậm khúc xương vẫy đuôi trước mặt Sầm Diên.
Giang Kỳ Cảnh hơi cau mày, giận dữ chửi thề một tiếng.
Tay Sầm Diên bị thương, Giang Kỳ Cảnh không cho cô đụng nước, vốn dĩ cậu định tự rửa bát.
Nhưng bây giờ……
Cậu bình tĩnh nhếch môi dưới, nói với Sầm Diên: “Tay của chị bị thương, nếu chạm vào nước sẽ bị nhiễm trùng.
Mấy cái bát đó đợi vết thương lành rồi rửa.”
Sầm Diên liếc nhìn vết thương nhỏ được quấn chặt: “Không sao, chỉ là một mảnh da bị đứt mà thôi.”
Nghe được lời của Giang Kỳ Cảnh, Lâm Tư Niên lập tức lo lắng đứng lên: “Bị thương ở đâu, để tôi xem nào.”
Sầm Diên sững sờ một lúc trước phản ứng của cậu ta.
Sau đó cô cười nhạt: “Vết xước nhỏ thôi, không nghiêm trọng.”
Lâm Tư Niên cau mày: “Quấn kín mít như này, sao mà không nghiêm trọng chứ!”
Rồi cậu ta xắn tay áo vào bếp.
Sao có thể bắt khách rửa bát được?
Ngay khi Sầm Diên chuẩn bị đi qua, cửa phòng bếp đã bị Lâm Tư Niên đóng lại từ bên trong.
Giọng cậu ta vang lên cùng với tiếng nước chảy: “Chị, chị ngồi xuống trước đi, tôi rửa bát cho.”
Giang Kỳ Cảnh gặm quả táo xem TV, cũng không thèm nhấc mắt.
Chó mẹ mở cửa cho chó con, chó con về đến nhà rồi.
Sầm Diên cười nhẹ, cảm ơn cậu ta.
Âm thanh xối xả bên trong càng lúc càng lớn, trực tiếp che đi âm thanh lắp bắp của Lâm Tư Niên.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Ban đầu Triệu Yên Nhiên muốn đến đây cùng Lâm Tư Niên, nhưng lại bị cha mẹ gọi về đi xem mắt.
Cô ấy cũng chả ôm hi vọng gì, đơn thuần chỉ muốn đối phó với cha mẹ mà thôi.
Đến bây giờ, cô ấy vẫn chưa dám nói với gia đình chuyện cô ấy đã thoát FA.
Dù sao thì bạn trai của cô ấy vẫn đang học đại học, tuổi cũng nhỏ.
Triệu Yên Nhiên sợ rằng bố mẹ sẽ yêu cầu cô ấy đưa bạn trai về để gặp họ.
Sợ làm bạn trai sợ hãi.
Gần đến giờ ăn tối nên cô ấy đặc biệt mua một ít đồ ăn.
BBQ và tôm.
Biết Sầm Diên không thể ăn đồ quá cay, tôm cũng đặc biệt làm có vị tỏi, BBQ cũng chỉ hơi cay.
“Tại sao chỉ có hai người, Lâm Tư Niên đâu?”
Biết hôm nay cô ấy cũng sẽ đến, Lâm Tư Niên đã gọi cho cô ấy hơn chục lần vào buổi sáng.
Vì sợ rằng cô ấy sẽ không đưa cậu ta đến đó.
Kết quả là cô ấy muộn hai tiếng, cậu ta không đợi được nên đến sớm hơn.
Giang Kỳ Cảnh gập quyển sách trong tay, để sang một bên: “Rửa bát ở bên trong.”
Triệu Yên Nhiên vui vẻ nói: “Không ngờ nha, em trai này lại là mẫu người đảm đang.”
Ngay khi giọng nói phát ra, bên trong liền vang lên tiếng đổ vỡ.
Giống như tiếng đĩa rơi.
Sầm Diên mở cửa và nhìn thấy Lâm Tư Niên đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay nhặt các mảnh vỡ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt cún con có chút ấm ức xen lẫn áy náy: “Chị ơi, xin lỗi…”
Có lẽ là khi đang rửa nồi không chú ý, cánh tay của cậu ta va vào đống bát đĩa ở bên cạnh.
Những mảnh vỡ đầy mặt đất.
Sầm Diên bước tới để tránh mảnh vỡ, khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Đừng dùng tay chạm vào, bị thương rồi kìa.”
Do luyện nâng tạ trong phòng tập lâu ngày nên lòng bàn tay cậu ta có những vết chai mỏng.
Lâm Tư Niên cúi đầu, không dám nói lời nào.
Nếu vỡ một cái thì không sao, đằng này…
Tất cả cùng đi tong.
Cô đứng lên và nhẹ nhàng nói: “Vừa hay tôi cũng không thích kiểu dáng của mấy cái này, vốn cũng định đổi rồi.”
Lâm Tư Niên ngẩng đầu lên do dự: “Nhưng những mảnh vỡ này…”
“Cậu đừng lo lắng, đi bệnh viện xử lý vết thương trước đi.”
Lâm Tư Niên ngoan ngoãn đứng dậy và đi ra ngoài với cô.
Giang Kỳ Cảnh khoanh tay trước ngực, ngồi dựa vào sô pha, lười biếng hỏi: “Không phải cậu tới đây báo thù đấy chứ?”
Lâm Tư Niên không có tâm trạng để đáp lại lời chế giễu của cậu.
Sầm Diên mặc một chiếc áo khoác vào, nói với Triệu Yên Nhiên, “Mình đưa cậu ta đến bệnh viện gần đây để xử lý vết thương trước.
Nếu hai người đói thì ăn trước đi, không cần đợi bọn mình đâu.”
Khi tới đây Triệu Yên Nhiên đã nhìn thấy, có một phòng khám gần đó, không xa, ước chừng chỉ mất 15 phút cả đi cả về.
“Không sao đâu, đừng vội,” cô ấy nói.
–
Bàn tay của Lâm Tư Niên được bao phủ bởi một chiếc khăn giấy, nó nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tươi.
Trong thang máy, Sầm Diên nhẹ giọng hỏi cậu ta: “Đau không?”
Lâm Tư Niên lắc đầu: “Tôi da dày thịt béo, vết thương thế này không là gì.”
Trái tim vốn căng thẳng cũng được thả lỏng một chút vì giọng điệu đùa cợt này của cậu ta.
Có lẽ là di chứng sau khi bị bệnh, cô sợ máu một cách không thể giải thích được.
Khi Sầm Diên quay lại nhìn tầng thang máy, Lâm Tư Niên đã âm thầm đứng gần cô hơn.
Càng ở gần, càng có thể cảm nhận được sự chênh lệch chiều cao giữa hai người bằng trực giác.
Chị gái thực sự rất nhỏ.
Cậu ta có thể ôm trọn cô bằng một tay.
Sầm Diên dường như đã nhận ra điều đó, đột nhiên quay đầu.
Lâm Tư Niên đỏ mặt, ho vài tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
– —
Triệu Tân Khải nhất quyết bắt Thương Đằng đến nhà cậu ta ăn tối.
Trong cuộc gọi đầu tiên, Thương Đằng đã cúp máy trước khi cậu ta nói xong.
Cuộc gọi thứ hai, anh thậm chí còn không thèm nghe máy.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, cậu ta đành phải gọi điện cho bà ngoại và nhờ bà gọi cho Thương Đằng.
Bà ngoại cậu ta là cô giáo của Thương Đằng, tuy tính tình anh lạnh lùng nhưng vẫn rất kính trọng người lớn tuổi.
Sở dĩ Triệu Tân Khải muốn mời Thương Đằng tới nhà mình ăn cơm là vì muốn âm thầm ám chỉ cho anh biết.
Biết về chuyện anh đã bị cắm sừng.
Đầu bếp đã bận rộn từ sáng.
Triệu Tân Khải nghiêng người qua cửa sổ nhìn, cho đến khi nhìn thấy chiếc Bugatti màu bạc lái tới, cậu ta mới vội vàng xuống lầu.
Tự mình đi xuống đón người.
Thương Đằng ra khỏi xe, cầm cà vạt trong tay, kéo mạnh từ bên này sang bên kia với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
Đang bận làm việc thì bị gọi đến ăn tối, lại còn do chính giáo viên gọi điện cho mình nên anh không thể từ chối trực tiếp.
Triệu Tân Khải biết mình dùng bà ngoại để áp chế anh là sai, cũng không dám nhìn Thương Đằng.
Giọng cậu ta cũng run run: “Em…!chỉ là quá nhớ anh thôi mà.”
Thương Đằng làm lơ cậu ta, trầm mặc bước vào thang máy.
Áp suất không khí xung quanh rất thấp.
Triệu Tân Khải cũng ấm ức nhưng chỉ cần nghĩ tới Thương Đằng là người bị cắm sừng, cậu ta đột nhiên cảm thấy uất ức của mình không là gì.
Người cũng đã đến, Triệu Tân Khải gọi đầu bếp mang đồ ăn lên.
Hầu như tất cả đều là món chay.
Bông cải xanh xào, xà lách luộc, dưa chuột lạnh, canh mướp trứng, đậu đũa xào tiêu…
Nhìn đi nhìn lại, tất cả đều là màu xanh mơn mởn.
Cậu ta nói với cô bảo mẫu nhỏ đang múc canh ở bên cạnh, “Đi lấy chai Sprite từ tủ lạnh của tôi ra đây.”
Thương Đằng để đũa xuống: “Có chuyện muốn nói thì nói đi.”
Anh đã hỏi rồi, nhưng Triệu Tân Khải đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Do dự hồi lâu, cô bảo mẫu mới cầm Sprite đi tới, cậu ta vội vàng chuyển đề tài: “Trước tiên có muốn uống chút Sprite không?”
Thương Đằng thờ ơ, vẫn lạnh lùng nhìn cậu ta.
Thấy mình không thể qua loa có lệ được nữa, Triệu Tân Khải chỉ có thể thở dài, nói hết từng chuyện một.
Kể cả lần cậu ta nhìn thấy Sầm Diên với người đàn ông đó.
Thương Đằng nghe xong, cũng không có phản ứng quá lớn.
Chỉ là ánh mắt đảo qua một hồi, như là đang suy nghĩ gì đó, đũa cũng cầm không chắc, đã bị rơi xuống đất.
Nhìn qua nhìn lại rồi lướt đến chân Triệu Tân Khải.
Cậu ta cúi người nhặt lên, nghĩ muốn an ủi Thương Đằng vài câu.
Kết quả là người đàn ông đã trở lại vẻ thờ ơ trước đây, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Tôi đã ly thân rồi, cô ấy ở cùng ai cũng không liên quan gì đến tôi.”
Triệu Tân Khải giật mình trợn to hai mắt: “Tách ra rồi?”
Hiển nhiên Triệu Tân Khải không tin, “Làm sao có khả năng, chị dâu thích anh như vậy, tại sao đồng ý chia tay, ánh mắt chị ấy nhìn anh rõ ràng…”
Vẻ mặt thờ ơ của Thương Đằng trở nên hơi tệ khi nghe những gì Triệu Tân Khải nói.
Rõ ràng là anh không muốn nói về chủ đề này, trước khi Triệu Tân Khải nói xong câu này, anh đã đứng dậy mặc áo khoác, ngay cả giả vờ cũng thấy phiền phức.
“Ăn đến đây thôi, tôi còn có chuyện phải làm.”
Triệu Tân Khải nhát gan, không dám đuổi theo.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.
–
May thay, vết thương của Lâm Tư Niên không sâu, cũng không cần phải khâu, bác sĩ đã khử trùng bằng iodophor, tiêm thuốc chống viêm và dặn cậu ta không được chạm vào nước trong vài ngày.
Trên đường về nhà, Sầm Diên mua một gói muối ở cửa hàng 7-11 dưới tầng.
Bữa ăn hôm nay Giang Kỳ Cảnh làm đã dùng gần hết muối trong nhà.
Lâm Tư Niên nói rằng kỹ năng nấu nướng của mình rất ổn, đợi lần sau tay khỏi thì sẽ trổ tài trước mặt cô.
Sầm Diên nhẹ nhàng cười đáp: “Được.”
Họ bước vào, ngay khi cửa thang máy mở ra.
Gió đêm thổi xuyên qua, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng.
Nụ cười nhạt ngưng lại một chút khi nhìn thấy người trong thang máy.
Chính xác là bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Thương Đằng bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại thâm thúy không biết đang nghĩ gì.
Giống như mặt biển trong đêm không thể thăm dò được, cơn ngầm ẩn hiện ở nơi sâu thẳm nhất..