Ngôn Hoan

Chương 22: Rời Đi


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 22: Rời Đi


Trên đường về, trời bắt đầu đổ mưa.
Trời mùa đông lạnh buốt, gió thổi vào mặt như dao cắt.
Còn một tháng nữa là đến Tết.
Trong hoàn cảnh gia đình đoàn tụ vui vẻ như này, Sầm Diên lại chỉ có một mình.

Bỗng dưng thấy ớn lạnh, cô quấn chặt áo khoác và nhìn ra cửa sổ xe.
Không nói một lời nào.
Nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của cô, tài xế taxi lo không biết cô xảy ra chuyện gì nên quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Sầm Diên thu hồi ánh mắt, cô yếu ớt đến mức không còn sức để nói, nhưng vẫn cười với anh ta: “Tôi không sao.”
Giọng nói dịu dàng, cũng giống như con người cô, cho dù lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, cô vẫn dịu dàng đáp lại lòng tốt của người khác.
Khu dân cư cao cấp, xe bên ngoài không được vào.

Tài xế chỉ có thể dừng lại ở lối vào, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn trước một chút nhưng vẫn đang rơi.
Tài xế đưa ô cho Sầm Diên: “Cầm lấy đi.”
Sầm Diên không trả lời, cô cảm ơn và nói không cần.
Tài xế lại kiên quyết đưa cho cô: “Không sao, trên xe tôi còn một cái.”
Nói xong, anh ta nhét ô vào tay cô, như sợ cô quay lại, anh ta liền nhấn ga bỏ đi.
Sầm Diên đứng đó một lúc mới mở ô.

Hạt mưa rơi trên mặt ô, sau đó bắn thành những vòng tròn nước nhỏ, trượt xuống theo hướng của sườn ô.
Sau cơn mưa, cái lạnh còn kinh khủng hơn.

Thở thôi cũng có làn sương trắng bay ra.

Lúc này, bầu trời xanh đậm lộ ra một vệt màu trắng.
Đèn trong phòng khách đang sáng.
Sầm Diên dừng lại ở cổng, muốn đi vào, nhưng đôi chân của cô dường như cố định ở bên đường.

Cho đến khi dì Hà nghe thấy tiếng động ở ngoài, đi tới và mở cửa.
Hơi ấm trong phòng truyền ra ngoài, trước vẻ mặt kinh ngạc của dì Hà, khóe môi Sầm Diên khẽ mấp máy.
Rõ ràng là rất dịu dàng nhưng lại có chút chua xót vì bất lực.
Mấy ngày rồi cô không về, dì Hà gọi điện thoại cũng không có người trả lời.
Ngược lại, Thương Đằng mỗi ngày đều trở về.

Chỉ là không nói gì, vẻ mặt lúc nào cũng âm trầm, không khí quanh thân rất áp bức, ngay cả Điềm Điềm cũng không dám tới gần.
Trực giác nói với dì Hà rằng chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Thương Đằng và Sầm Diên.

Nếu không, hai người này sẽ không dị thường như vậy.
Trước đây, một người buồn vui không rõ, một người hiền lành đức độ.

Hai người không bao giờ bị cảm xúc chi phối mà giờ lại trở thành nô lệ của cảm xúc.
Nhìn thấy Sầm Diên, trái tim đang treo lơ lửng của dì cuối cùng cũng buông xuống.

Mấy ngày nay không biết cô đã đi đâu, thân hình vốn đã mảnh mai càng ngày càng gầy đi, trên mặt lộ rõ ​​cả xương.
Dì Hà vội vàng quay người, gọi cô vào: “Bên ngoài lạnh lắm, có bị lạnh không?”
Sầm Diên cất chiếc ô đi, treo trên giá cạnh cửa ra vào, cười nhẹ lắc đầu: “Không sao ạ.”
Vẫn là giọng điệu dịu dàng như cũ.
Nụ cười trên gương mặt cô hơi cứng đờ khi nhìn thấy người đàn ông đang ăn sáng trong phòng khách.

Dì Hà bước tới, tầm nhìn bị chặn lại.

Bà hỏi Sầm Diên đã ăn chưa, bà đi giúp cô lấy cháo.
“Là món cháo bí ngô mà mợ thích nhất.”
Giọng nói nhẹ như không có trọng lượng, tan biến ngay khi gió thổi qua.

Yếu ớt đến mức không nghe kỹ thì không thể nghe được: “Không cần đâu dì Hà, con không đói.”
Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn cô, ánh mắt chỉ nhìn vào tờ báo trên tay.
Dì Hà tất nhiên nhận ra sự bất thường.

Bởi vì trước khi Sầm Diên vào phòng, tờ báo đã được gấp gọn gàng và để sang một bên.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ, nhưng đó chắc chắn không phải là điều tốt.
Sự thờ ơ của Thương Đằng không phải ngày một ngày hai, mà Sầm Diên vẫn luôn bao dung với anh, tình yêu và sự dịu dàng của cô luôn hiện hữu.
Nhưng lần này, đột ngột không còn nữa.
Cả mỗi khi Thương Đằng về nhà, đôi mắt của anh như đang tìm kiếm ai đó.
Các manh mối trùng trùng như vậy, làm sao dì Hà không nhìn ra.
Sau hai ngày hai đêm không ăn, cơ thể của Sầm Diên vốn đã rất yếu, nhưng cô không thấy đói, cũng không có cảm giác thèm ăn.

Cũng biết rằng mình không thể ăn vào bất cứ thứ gì.
“Dì Hà, lần này con trở về để thu dọn đồ đạc.”
Nghe được lời nói của cô, dì Hà sửng sốt: “Thu dọn đồ đạc? Ở quê xảy ra chuyện gì sao?”
Sầm Diên lắc đầu cười: “Con định dọn ra ngoài.”
Dì Hà nhìn Thương Đằng theo tiềm thức, anh không có phản ứng gì, gấp tờ báo sang một bên, thờ ơ ăn sáng.
Những lời muốn nói mắc kẹt trong cổ họng.

Biết rõ Sầm Diên là loại người một khi đưa ra quyết định thì sẽ không bị ảnh hưởng bởi người khác, bà cũng không buồn khuyên can nữa.
Vấn đề giữa họ, ngay từ đầu, đã thực sự không lạc quan.
Đi rồi cũng tốt.
Ít nhất thì sẽ không phải chịu uất ức nữa.
Sầm Diên chỉ lấy quần áo của chính mình, cô không mang theo bất kỳ bộ đồ nào mà Thương Đằng mua cho mình.

Nếu đã không còn quan hệ gì nữa thì những lợi ích có được từ anh cũng không còn thuộc về cô nữa.
Tính Sầm Diên dịu dàng, nhưng cũng rất dứt khoát.

Bất kỳ mối quan hệ nào nếu đã chấm dứt thì sẽ chấm dứt hoàn toàn, cũng không thèm để lại đường lui cho mình.
Bữa ăn đó, Thương Đằng đã ăn rất lâu.
Nếu là trước đây, giờ này anh đã ra khỏi nhà.

Nhưng khi Sầm Diên thu dọn đồ đạc, anh vẫn ngồi trong phòng khách.

Trước mặt là một cái đĩa trống trơn.
Sầm Diên suy nghĩ một chút, vẫn buông tay đang cầm vali, đi tới, nhìn Thương Đằng: “Chúng ta nói chuyện chút, được không?”
Anh dửng dưng liếc nhìn cô, rồi đứng dậy cài cúc áo, muốn rời đi.
Giống như một người xa lạ.
Trước khi anh đi, Sầm Diên đi tới trước mặt và chặn đường anh: “Sẽ không mất quá nhiều thời gian của anh đâu.”
Cô cảm thấy mình vẫn phải nói rõ mọi chuyện, mới có thể chấm dứt hoàn toàn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Trần Điềm Điềm vừa tỉnh dậy, vừa đi ra khỏi phòng vừa dụi mắt.

Nhìn thấy Sầm Diên, mắt cô bé sáng lên, vừa định chạy lại gọi mẹ thì dì Hà đã che miệng cô bé lại rồi bế trở về phòng.
Vẫn nên để cho họ có thời gian nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cửa sổ đóng chặt, yên tĩnh đến mức cả tiếng gió cũng không nghe thấy.
Chiều cao của Sầm Diên tương đối cao trong đám con gái, nhưng ở trước mặt Thương Đằng, cô vẫn phải ngẩng đầu lên.
Thực ra, rất lâu trước đây, cô đã từng lén đo chiều cao chênh lệch giữa hai người.

Khi đó, đội bóng rổ sẽ kiểm tra sức khỏe thể chất hàng tháng.

Cô đứng tại chỗ mà Thương Đằng đo chiều cao, kiễng chân lên, lấy tay áng chừng so sánh.

Tưởng tượng rằng nếu Kỷ Thừa vẫn còn sống, chắc hẳn anh đã cao như thế này.
Thương Đằng thời cấp 3 có nhiều điểm tương đồng với Kỷ Thừa.

Đôi mắt ngạo mạn, cuồng vọng ấy giống như một con sói hoang khó thuần phục.
Không chịu khuất phục bất cứ ai, cũng không thèm để ai vào mắt.
Sau khi Sầm Diên đến Tầm Thành, lần đầu tiên nhìn thấy Thương Đằng, trái tim đã chết cùng với Kỷ Thừa dường như sống trở lại.
Nhưng bên anh đã có một người mà anh muốn bảo vệ, cô ấy tên là Trần Mặc Bắc.

Đó là một cô gái xinh đẹp, thích nhảy múa dưới ánh đèn sân khấu.
Thật là trùng hợp, không phải sao?
Thương Đằng và Kỷ Thừa, ngay cả cô gái mà họ muốn bảo vệ, cũng giống nhau đến vậy.
Sầm Diên chưa từng nghĩ sẽ làm phiền họ.

Cô chỉ là chuyển lòng tốt với Kỷ Thừa sang bên Thương Đằng.
Những chuyện đó, cô đều âm thầm làm, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Không ai có thể phát hiện manh mối.
Cô đã không còn có thể yêu thương người con trai mà cô thích, vì trên thế giới này đã không còn anh nữa rồi.
Vì vậy, chỉ có thể hèn mọn đến mức chuyển tất cả những điều tốt đẹp này cho một người khác tương tự như anh.
” Xin lỗi, thời gian qua, em đã quá ích kỷ, không suy nghĩ đến cảm xúc của anh.

Xin lỗi anh.”
Ngừng một chút, cô lại nói: “Nhưng đồng thời cũng cảm ơn anh.

Thời gian qua, cảm ơn anh đã cùng em tạo nên giấc mộng này.

Giờ mộng đã tỉnh, cũng đến lúc em trở về thực tại.”
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng câu nào cũng là lời thật lòng, mang theo cảm giác nhẹ nhõm sau cơn tuyệt vọng.
Thời gian hai ngày đủ để cô suy nghĩ rõ ràng.
“Dạ dày anh không khỏe nên nhớ ăn sáng.

Tốt nhất không nên uống cà phê vào buổi tối, rất dễ mất ngủ.”
Ánh mắt cô rơi vào chiếc và vạt lỏng lẻo của anh, một lúc sau, cô bước tới kéo thẳng và thắt chặt lại, hành động rất tự nhiên.

Giống như mọi khi, mỗi lần anh ra ngoài, cô đều tự tay thắt cà vạt cho anh.

Cô buông tay và lùi lại một bước.
“Sau này nhớ phải cười nhiều hơn, như thế tâm trạng cũng sẽ tốt hơn nhiều.”
Sau khi nghĩ rõ ràng mọi chuyện, vẻ ngoan ngoãn khiêm nhường trước mặt Thương Đằng dường như đã biến mất.

Sầm Diên hiện tại đưa ra lời khuyên này như giọng điệu của một người bạn.
Kết thúc mọi thứ, cô tháo chiếc nhẫn cưới ra khỏi ngón áp út và đặt lên bàn.
Cô vẫn giữ thể diện, nở nụ cười chào tạm biệt anh.
Không có nửa điểm lưu luyến.
Cánh cửa mở rồi lại đóng.
Từ đầu đến cuối, Thương Đằng vẫn luôn duy trì sự thờ ơ như cũ.

Nhưng anh không hề hay biết, dường như có thứ gì đó đang dần nứt ra, những vết nứt nhỏ li ti xuất hiện.
Trong phòng khách không có một tiếng động, dì Hà mở cửa bước ra.
Chỉ có một mình Thương Đằng đứng đó.
Bà ngập ngừng đi tới và hỏi anh: “Diên Diên đâu?”
Thương Đằng không trả lời câu hỏi của bà, mà tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình ra với vẻ mặt trống rỗng, và ném nó vào thùng rác cùng với chiếc của Sầm Diên.
Giống như vứt bỏ rác rưởi không cần đến nữa.
Thứ mà cô không để ý, tại sao anh phải quan tâm.
– ——–
Sầm Diên tạm thời ở khách sạn.

Cô không có nhà ở Tầm Thành, trước khi kết hôn, cô sống ở nhà họ Giang.

Nhưng bây giờ rõ ràng là không có đường quay lại.

Cô không thể để Lưu Nhân biết cô đã rời khỏi Thương Đằng.
Họ thậm chí không có tư cách sử dụng từ ly hôn, vì giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, ngay cả đám cưới được tổ chức một cách khiêm tốn.

Cùng lắm chỉ có thể được coi là sống thử.
Cô chỉ nói với Triệu Yên Nhiên về việc đã chia tay với Thương Đằng.
Một số chuyện nếu giữ trong lòng lâu ngày sẽ sinh bệnh.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Yên Nhiên là ngạc nhiên, nhưng phản ứng thứ hai là thở phào nhẹ nhõm.
“Lẽ ra cậu phải ly hôn với anh ta từ lâu rồi, người họ Thương không có gì tốt hết.”
Cô ấy cũng là một người trong vòng này, cũng chơi với Trần Mặc Bắc một thời gian, ít nhiều cũng nghe nói gì đó về gia đình của Thương Đằng.
Nơi đó, không có tình thân gia đình, cũng chẳng khá hơn địa ngục là bao.

Thương Đằng lớn lên ở đó, hoàn toàn thừa hưởng dòng máu lạnh của cha mình.
“Vậy bây giờ cậu định làm gì?”
Sầm Diên vừa uống thuốc xong, đã hơi mệt mỏi, cô ngồi trên sô pha nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua mình đã liên hệ với bên môi giới, còn đang tìm nhà.”
Triệu Yên Nhiên vừa nghe thấy cô đang tìm nhà, lập tức nói: “Tìm nhà gì chứ, đến nhà mình đi, ở đó còn rất nhiều phòng trống.”
Triệu Yên Nhiên gần đây đang yêu đương, cô và bạn trai sinh viên đại học phát triển nhanh chóng và đã đến giai đoạn sống thử.
Sầm Diên mỉm cười, không mù quáng đến mức quấy rầy thế giới hai người của người khác.
“Không cần, chắc ngày mai bên môi giới sẽ trả lời mình rồi.”
Triệu Yên Nhiên không tiếp tục miễn cưỡng, cô ấy thở dài: “Cũng may là cậu đã nghĩ thông suốt.”
Khóe môi nở nụ cười, Sầm Diên không đáp.
Chỉ im lặng lắng nghe.
Không ai biết, để suy nghĩ kĩ càng, cô đã trải qua hai ngày đó như thế nào.
Còn tuyệt vọng hơn cả đau khổ.
Có lẽ tương đương với việc Kỷ Thừa đã chết hai lần trong trái tim cô.
Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng cô cũng có thể đặt tấm ảnh chụp chung ở nơi dễ thấy nhất trong phòng.

Chàng trai trong bức ảnh, đôi mắt ngạo mạn ngông cuồng thoáng hiện lên tia hoảng loạn khi đầu cô gái tựa nhẹ vào vai anh.
Là hồi hộp, là âm thầm vui vẻ.
Tuổi còn nhỏ, vẫn chẳng thể nào giấu nổi cảm xúc của mình.
– ——-
Đã tìm nhà gần một tuần rồi mà vẫn chưa tìm được căn ưng ý.

Nháy mắt đã đến ngày tới bệnh viện tái khám, kết quả không tốt cũng không tệ.
Bác sĩ đã quen với việc lần nào cô cũng một mình.

Vừa viết bệnh án, ông ấy vừa dặn: “Nhất định phải nhớ uống thuốc, nếu không vết thương nhẹ cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng”.
Sầm Diên nhẹ nhàng đáp: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Cô nhận đơn thuốc và đứng dậy.
Mở cửa và rời đi.
Y tá nhìn theo bóng lưng của cô, hỏi bác sĩ: “Chủ nhiệm, cô ấy bị bệnh gì vậy ạ?”
Bác sĩ thở dài: “Bệnh máu khó đông do di truyền.

Mỗi lần khám bệnh chỉ có một mình.

Thật đáng thương”.
Cô y tá nhỏ cũng thở dài, xinh đẹp như vậy.

Thật đáng tiếc mà.
Sầm Diên, người không biết mình đang được nói đến đã gặp Lưu Nhân ở cửa bệnh viện.

Bà ta đang mặc một bộ đồ thời trang cao cấp có tên tuổi, trang sức trên cổ nặng đến nỗi sắp khiến bà ta bị viêm đốt sống cổ.
Bà ta là người sống có mục đích rõ ràng, cưới Giang Cự Hùng chỉ vì tiền.

Bà ta không có tình cảm với ông.
Nhìn cuốn sổ khám bệnh trên tay Sầm Diên, không cần suy nghĩ cũng biết tại sao cô lại đến đây.
“Bệnh của cô đã khá hơn chưa?”
Sầm Diên không ngờ lại gặp bà ta ở đây, né tránh quay mặt đi: “Vẫn ổn.”
Thắt lưng Lưu Nhân có chút khó chịu nên muốn kê một ít thuốc, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp Sầm Diên ở đây.
Cô rất ít khi về nhà bố mẹ đẻ, lần cuối cùng cô về là lần cùng với Thương Đằng.

Vừa lúc hôm nay còn thời gian, Lưu Nhân lười kê thêm thuốc nữa.
Suy cho cùng thì gặp con rể cũng quan trọng hơn.
Nửa đời đầu dựa dẫm vào chồng, nay chồng không đáng để dựa vào nữa nên tự nhiên bà ta phải đổi đối tượng phụ thuộc.
“Đi nào.”
Sầm Diên sững sờ: “Đi đâu?”
Lưu Nhân cau mày: “Còn có thể đi đâu, đương nhiên là về nhà cô.”
Rất lâu trước đây, Sầm Diên chưa từng cảm thấy thế giới không công bằng.

Khi đó, cô còn nhỏ và sống ở một thị trấn nhỏ với cuộc sống dân gian giản dị.

Xung quanh đều là những người yêu thương cô.
Sau đó, khi lớn hơn, hàng loạt cú đánh nặng nề khiến cô bắt đầu thay đổi thế giới quan.
Thực ra cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Kể cả bây giờ, cuối cùng cô cũng không giấu được mà nói ra sự thật.
Cô đã rời khỏi Thương Đằng.
Lưu Nhân cau mày, hai mắt trợn trừng: “Cái gì, tách ra rồi?”
Sầm Diên gật đầu: “Chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa, hy vọng sau này…”
Nửa câu còn lại bị choáng váng bởi cái tát trời giáng.
“Cái gì gọi là không còn quan hệ, tôi nói cho cô biết, mặc kệ cô có quỳ xuống cầu xin hay như thế nào cũng phải tái hợp lại cho tôi!”
Đã không ly hôn, thì lấy gì để tái hôn?
Nhiều nhất, họ cũng chỉ sống với nhau một thời gian.
Cơn đau ở má giống như bị lửa thiêu đốt.
Sầm Diên vẫn bình tĩnh giải thích với Lưu Nhân: “Tôi và Thương Đằng vốn dĩ là mối quan hệ sai lầm.

Dừng lại kịp thời sẽ tốt cho cả tôi và anh ấy.”
Lưu Nhân căn bản không nghe vào lời cô nói, lấy điện thoại ra gọi cho Thương Đằng.
“Bây giờ xin lỗi cậu ta, nói cô hối hận rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.