Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 12: Ảnh Chụp
Trước đây Thương Đằng sẽ không đưa cô đến những bữa tiệc rượu giữa bạn bè như vậy.
Vì vậy, lần này khi anh nói để cô đi, Sầm Diên có vài giây còn tưởng rằng cô đã nghe nhầm.
Cô gật đầu nói: “Được.”
Chiều nay cô cần đi gặp khách hàng, mấy ngày trước đã đặt một đơn hàng, là một chiếc váy dạ hội, cô ấy cần phải tham gia một dịp quan trọng.
Sầm Diên gọi xe đi qua.
Nơi họ hẹn gặp là trong một quán cà phê rất khuất, Sầm Diên dựa vào bản đồ tìm kiếm rất lâu, các kiểu ngoằn ngoèo.
Khách hàng thậm chí còn yêu cầu cô đảm bảo rằng không có ai xung quanh trước khi cô bước vào.
Sầm Diên cảm thấy hơi giống gián điệp.
Nghĩ đến đây, ngay cả bản thân cô cũng thấy có chút buồn cười.
Cô làm theo ý khách hàng, bước vào phòng trong cùng.
Đồ uống đã gọi sẵn.
Người khách đeo kính râm lớn che nửa khuôn mặt, ngồi trên ghế và đang nhìn điện thoại.
Sầm Diên bước tới, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, đây là cô Tô Tam phải không ạ?”
Người phụ nữ nghe được tiếng nói, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn thấy cô thì kéo kính râm xuống một chút, lộ ra một đôi mắt to: “Cô là chủ tiệm?”
Sầm Diên gật đầu.
Người phụ nữ tháo hẳn kính râm ra và đặt sang một bên.
Sầm Diên cuối cùng cũng có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của cô ấy.
Mặc dù không phải fan girls, nhưng cô vẫn biết về tin tức chấn động mấy ngày trước.
Tô Diệc Chân, thành viên của nhóm nhạc nữ nổi tiếng đã chen chân vào gia đình người khác và trở thành người thứ ba.
Mấy ngày trước, cô ấy là nữ thần được người người săn đón, nhưng bây giờ đã lưu lạc đến mức không thể mượn được váy dạ hội của một thương hiệu lớn.
Thay vì mượn những thương hiệu nhỏ bé, vô giá trị và bị người khác chế giễu, không bằng dứt khoát tìm ai đó đặt làm một chiếc.
Sầm Diên hỏi ngắn gọn về ý kiến của cô ấy.
Không có nhiều yêu cầu, chỉ một.
Đó là làm cho cô ấy kinh diễm toàn hội trường.
Tô Diệc Chân sợ mình miêu tả sai nên vội vàng giải thích lại: “Không phải là cái gì quá mức, chỉ là vừa mắt, là vẻ đẹp độc nhất vô nhị, cô hiểu ý của tôi chứ?”
Cô ấy thực sự không thể diễn tả được nên đá lại cho Sầm Diên để cô tự lý giải.
Sầm Diên gật đầu: “Tôi hiểu.”
Tô Diệc Chân thở phào, may mà là một người thông minh.
Thực ra trước khi đến đây cô ấy cũng khá lo lắng, cửa hàng này do một người bạn giới thiệu.
Nó không nổi tiếng lắm, là một thương hiệu rất nhỏ, có vẻ như chỉ mới bắt đầu.
Thậm chí có vẻ…
Tô Diệc Chân ngập ngừng hỏi, “Tiệm này không phải chỉ có một mình cô chứ?”
Sầm Diên gật đầu: “Hiện tại, chỉ có một mình tôi.”
Đợi khi sửa sang lại phòng làm việc, cô nhất định sẽ tuyển thêm người.
Khi Tô Diệc Chân nghe những gì cô nói, lập tức trở nên ủ rũ.
Tiệm nhỏ này thì có thể làm tốt đến đâu chứ.
Cô ấy ngay lập tức định rút lui.
Trận chiến này liên quan tới việc liệu cô ấy có thể lật ngược thế cờ một lần nữa hay không.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì cô ấy chỉ còn hai con đường.
Một là bị tuyết tàng* lui giới, hai là leo lên giường của kim chủ béo bở để đổi lấy cơ hội.
*Tuyết tàng/雪藏: Nghệ sĩ bị chính công ty quản lý đóng băng hoạt động.
Cô ấy không muốn một trong hai con đường này.
Cái trước là không muốn, cái sau là ghê tởm.
Nhưng người đã đến rồi, để người ta tay không ra về cũng không hay lắm.
Quên đi, dù sao 5 vạn cũng không phải bao nhiêu.
Cùng lắm thì sau khi may váy xong sẽ đưa cho mẹ cô ấy mặc đi múa quảng trường, đè bẹp mấy bà già kia.
Biết đâu sẽ mở ra mùa xuân thứ hai.
Vì dành cho mẹ cô ấy nên càng phải trang trọng hơn.
Vì vậy, Tô Diệc Chân đã thêm một yêu cầu là phải đoan trang.
Theo gợi ý của cô ấy, Sầm Diên đã vẽ phác thảo ngay tại chỗ.
Cô thêm vào yếu tố sườn xám, vẫn giữ lại khóa, một phong cách đơn giản và nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ đoan trang.
Màu sắc dự kiến sử dụng là màu hồng nude, phù hợp với màu da của cô ấy.
Vòng eo thon gọn, tôn dáng.
Sau khi Tô Diệc Chân nhìn vào bản phác thảo, cô ấy đã rất sửng sốt.
Sau đó, cô ấy tiến lại gần hơn, nhìn lên nhìn xuống cẩn thận nhiều lần.
Tài năng là một thứ được ông trời ban cho.
Tô Diệc Chân là người ngoài lĩnh vực này, nhưng cô ấy cũng đã mặc rất nhiều hãng thời trang cao cấp có tên tuổi.
Phẩm vị đương nhiên cao hơn người thường rất nhiều.
Nhưng bản phác thảo trước mặt này, chỉ cần một vài đường nét lộn xộn, đã mang lại cho người ta cảm giác kinh diễm áp bức.
Cô ấy dường như có thể tưởng tượng được mình sẽ trông như thế nào sau khi mặc chiếc váy này.
Thiết kế này quá tuyệt vời, xem xét tất cả các điểm mạnh và điểm yếu trên dáng người của cô ấy.
Tô Diệc Chân trong lòng thầm xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi.
Chính là cái này!!!
Cô ấy giơ ngón tay cái lên và nhìn Sầm Diên: “Tuyệt vời!”
Trước lời khen ngợi của cô ấy, Sầm Diên không có nhiều phản ứng.
Vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cô lễ phép cảm ơn.
Sau đó lấy thước dây ra đo số đo của cô ấy.
Tô Diệc Chân giơ hai tay lên hỏi cô: “Có phải cô cũng có cảm giác giống như những người bên ngoài, cho rằng tôi là người thứ ba đi dụ dỗ người khác?”
Sầm Diên không phải là bên liên quan, cũng không có tư cách để phát biểu ý kiến.
Hơn nữa, cô cũng không quan tâm đến việc riêng tư của người khác.
Cô chỉ cười nhẹ: “Tôi chưa từng nghĩ đến mấy điều đó.”
Tô Diệc Chân dường như không tin, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nghi ngờ.
Người phụ nữ trước mặt có đôi lông mày và đôi mắt dịu dàng, là một loại vẻ đẹp mềm mỏng của phụ nữ phương Nam.
Cô quá yên tĩnh, giống như một vũng nước lặng.
Sóng gió dù lớn đến đâu cũng khó lòng lay động được, dù chỉ là gợn nhỏ.
Vì vậy, Tô Diệc Chân nhận ra rằng cô thực sự không quan tâm.
Có một kiểu người như vậy, khó có thể hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình.
Tô Diệc Chân vẫn giải thích thêm: “Tôi chưa bao giờ là kẻ thứ ba, người đàn ông đó có thể làm bố tôi rồi.
Hơn nữa đầu lại bị hói, tôi không thể nào thích ông ta.
Chẳng qua là vì tôi đã đắc tội người ta, nên có người muốn gây rối với tôi, những bức ảnh đó là bị cố ý chụp.
“
Sầm Diên an ủi cô ấy: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Tô Diệc Chân nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một hồi, sau đó cười: “Cho dù tôi làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người khác, ít nhất cũng phải là người giống như cô.”
Sầm Diên cất thước dây đi, ghi kích thước vào sổ tay, mỉm cười: “Cô Tô nói đùa.”
Những lời vừa rồi của Tô Diệc Chân thực sự có vài phần chân thành.
Mặc dù cô ấy không vô đạo đức đến mức can thiệp vào gia đình của người khác, nhưng Sầm Diên hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cô ấy.
Lông mày đậm, môi anh đào, eo thon nhỏ, giọng nói cũng nhẹ nhàng ôn nhu.
Như hoa mận mọc đơn độc trong tuyết.
Rõ ràng trông như một cây liễu yếu ớt đỡ gió, nhưng lại có sức chống chọi lạnh lẽo.
Những cô gái như vậy quá hiếm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Sầm Diên cất đồ đi và để lại số điện thoại: “Tôi sẽ cố gắng may quần áo mẫu sớm nhất có thể.
Sau khi thử xong sẽ mất khoảng 15 ngày làm thành phẩm.”
Tô Diệc Chân đeo kính râm vào: “Không sao, đừng vội, dù sao bữa tiệc đó cũng là vào tháng sau.”
Cô khẽ ậm ừ: “Nếu có gì cần bổ sung, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tôi không làm phiền cô nữa.”
Sau khi rời nhà hàng, Sầm Diên bắt taxi đến bệnh viện để kiểm tra.
Bác sĩ nói cô bị bệnh nhẹ, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Bình thường nên chú ý hơn, đừng để bản thân bị thương, chú ý bổ sung các chất dễ đông máu để kiểm soát chảy máu.
Còn biến chứng thì phải quan sát sau.
“Điều quan trọng nhất là phải có một tâm trạng tốt.
Việc phải làm bây giờ là đánh bại bệnh tật, không thể để bệnh tật đánh bại, cô hiểu chưa?”
Sầm Diên gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ.”
Bác sĩ đóng nắp bút lại và thở dài: “Không biết giữa cô và chồng có hiểu lầm tình cảm gì không, nhưng tôi nghĩ cô nên cho anh ấy biết về căn bệnh này.
Nói một câu khó nghe, phòng khi chữa trị không có kết quả, đột nhiên nguy hiểm thì có người bên cạnh động viên, còn hơn tự mình gồng gánh.
Loại bệnh tật kéo dài thế này là cuộc chiến tâm lý, bất cẩn một chút cũng dễ dẫn đến đổ vỡ tình cảm.”
Sầm Diên đứng lên: “Vâng, tôi biết rồi.”
Cô có nghe hiểu lời bác sĩ.
Thương Đằng có quyền được biết về căn bệnh này.
Còn về việc ở bên cô, Sầm Diên không có bất kỳ hy vọng xa vời nào.
Sau khi rời viện, cô bắt taxi về nhà.
Dì Hà ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trên người cô, lo lắng hỏi: “Sao mợ lại đi bệnh viện? Mợ bị bệnh à?”
Sầm Diên sợ bà lo lắng nên cười nói qua loa: “Không sao ạ, chỉ là gần đây có chút khó tiêu.
Con đi kê một ít thuốc đi, dì đừng lo lắng.”
Cô cởi áo khoác bước vào trong: “Điềm Điềm đâu, ngủ chưa ạ?”
Dì Hà nói, “Chơi mệt rồi.
Tiểu Châu đưa bé trở về phòng rồi.”
Vì hôm nay Thương Đằng và Sầm Diên không ăn ở nhà nên dì Hà đã nấu ít món hơn.
Phần còn dư đều là đồ yêu thích của trẻ em.
Đã có cháo kê trong nồi, hương thơm ngào ngạt.
Sầm Diên tùy tiện kẹp mái tóc dài bằng chiếc kẹp tóc cá mập: “Mấy ngày nay Điềm Điềm có hơi nóng trong, dì cố gắng nấu thanh đạm thôi ạ.”
Dì Hà gật đầu: “Có muốn ăn chút cháo để lót dạ trước không?”
Sầm Diên nhẹ nhàng từ chối: “Không cần ạ, con đi tắm trước, rồi ngủ một giấc.”
Tối qua cô ngủ không ngon, thêm nữa hôm nay không biết khi nào mới về được.
Vì vậy, cô muốn đi ngủ trước.
Sau khi nằm trên giường, cô lại không tài nào ngủ được.
Nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cuối cùng cô cũng chịu thua, ngồi dậy khỏi giường.
Tài xế của Thương Đằng lái xe trở về, đứng ở dưới lầu đợi cô: “Cô Sầm, cậu chủ kêu tôi đón cô qua đó.”
Sầm Diên liếc nhìn cửa sổ xe tối đen, bên trong không có ai.
Cô gật đầu: “Chờ một chút, tôi mặc áo khoác.”
Cô ăn mặc chỉnh chu, hiếm có khi trang điểm.
Trong trường hợp như vậy, gặp gỡ bạn bè với thân phận là vợ anh, nếu quá tùy ý thì sẽ không mấy tôn trọng người khác.
Xe dừng ở điểm đến.
Sầm Diên đẩy cửa xe ra, gió đêm hơi lạnh, cô vô thức quấn chặt chiếc áo khoác dệt kim của mình.
Bên cạnh có đàn ông và phụ nữ cười nói đi ngang qua, dường như có mùi rượu thoang thoảng trong không khí.
Sầm Diên không thích nơi này.
Cảm thấy quá ồn ào.
Ngay khi cô chuẩn bị đi vào, một người đàn ông lạ mặt đang say khướt chạy đến và hô lên: “Người đẹp, có WeChat không?”
Sầm Diên theo tiềm thức lùi lại một bước: “Xin lỗi.”
Hắn ta mỉm cười tiến về phía trước: “Có gì mà ngại ngùng, chúng ta làm bạn đi.”
Người tài xế chạy đến, nắm lấy cánh tay hắn và đẩy đi.
Người đó quen nạt yếu sợ mạnh, thấy cô không một mình thì liền nhát gan.
Hắn không tiếp tục dây dưa, tức giận mắng: “Đồ đê tiện, giả thanh cao cái mẹ gì.”
Người tài xế thấy được, muốn đi qua đánh hắn.
Lại bị Sầm Diên ngăn lại: “Bỏ đi.”
Bớt được việc nào hay việc đó, làm ầm ĩ lên không tốt.
Nơi này hỗn loạn, tài xế lo lắng Sầm Diên sẽ lại gặp phải loại người say xỉn này nên đã trực tiếp đưa cô vào.
Trong khu VIP, bọn họ đang ngồi đánh bài, Thương Đằng thờ ơ nhìn bài, ngồi nghiêng người, có chút lười biếng.
Sầm Diên biết, đây là hành động anh làm khi không hứng thú với điều gì đó.
Ngoài một vài gương mặt quen thuộc đã thấy trước đây, cũng có một số gương mặt mới.
Triệu Tân Khải nhìn thấy cô, gọi Thương Đằng, “Anh Đằng, chị dâu đến rồi.”
Anh khẽ ngước mắt lên và chuyển tầm mắt từ lá bài sang Sầm Diên.
Đồng thời, cũng nhìn thấy người tài xế đi phía sau cô.
Anh hơi nâng cằm lên, như thể dùng ánh mắt chất vấn.
Người lái xe cung kính cúi đầu: “Vừa rồi có một kẻ nghiện rượu quấy rối cô Sầm, nên tôi mới đưa cô ấy vào.”
Thương Đằng đặt bài xuống, nhỏ giọng hỏi cô: “Em không sao chứ?”
Sầm Diên đi tới và nói: “Không sao.”
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Triệu Tân Khải rất sáng suốt đứng lên và nhường ghế bên cạnh Thương Đằng cho Sầm Diên.
Sau khi cô ngồi xuống, Thương Đằng đưa bài cho cô: “Trước đây đã từng chơi chưa?”
Sầm Diên cầm bài: “Chơi một chút.”
Thương Đằng gật đầu: “Thử xem.”
Anh nhẹ nhàng cúi đầu lại gần và dạy cô đánh.
Giọng nói cố ý đè thấp thấp, rơi vào tai cô, có chút tán tỉnh khàn khàn.
“Dùng K đè hắn.”
Sầm Diên ngoan ngoãn ném K ra ngoài.
2 và A đều đã ra, trừ vua lớn và vua nhỏ, lớn nhất chính là K.
Hứa Tùng Dương không có lựa chọn nào khác ngoài việc phá bỏ các bài vua lớn nhỏ.
Ván đó, Sầm Diên đó đã thắng.
Hứa Tùng Dương sảng khoái nhận thua, uống hai cốc liên tiếp.
Thương Đằng hơi nhoài người lên xáo bài.
Những lá bài cứng được đan chéo gọn gàng dưới những ngón tay của anh.
Cuối cùng, hợp hai thành một.
Anh đặt những quân bài đã xáo trộn trên bàn.
Lần này không chơi.
Người phục vụ đi tới và mang cho Sầm Diên một ly nước ép việt quất.
Thương Đằng đã đặc biệt gọi cho cô.
Sau khi cảm ơn, cô lặng lẽ ngồi đó.
Thương Đằng thản nhiên hỏi Sầm Diên, “Ai dạy em vậy?”
Sầm Diên biết anh đang ám chỉ điều gì.
Chỉ nói: “Một người bạn.”
“Ồ?” Anh khẽ nhướng mày, tựa hồ có chút hứng thú với người bạn mà cô đang nói, “Người bạn nào? Tôi có quen không?”
Sầm Diên lắc đầu: “Anh không quen.”
Khi nói, đôi mắt cô có chút né tránh, tránh ánh mắt của Thương Đằng.
Anh nhận ra điều đó, cũng không hỏi gì thêm, chỉ lạnh nhạt quay mặt đi, xem bọn họ đánh bài.
Thấy bọn họ thì thầm lâu như vậy, Hứa Tùng Dương cười nói đùa: “Hai người đều là vợ chồng già rồi.
Trước mặt em ngược cẩu độc thân thấy có thích hợp không?”
Triệu Tân Khải cau mày ghét bỏ: “Con mẹ nó tên Hải Vương này (loại đàn ông lăng nhăng chơi bời), còn có mặt mũi nói mình là chó độc thân.”
Hứa Tùng Dương theo tiềm thức đưa tay sờ hộp thuốc lá: “Mẹ kiếp, bọn họ gọi là đối tác thân thể, không thể tiến xa được.”
Thương Đằng lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.
Hai tay Hứa Tùng Dương sợ hãi run lên, đặt lại hộp thuốc lá xuống: “Suýt chút nữa quên mất chị dâu đang ở đây.”
Cậu ta xin lỗi Sầm Diên: “Chị dâu, rất xin lỗi.”
Sầm Diên lúc này mới dần dần bình phục, tuy không biết tại sao cậu ta lại muốn xin lỗi mình, nhưng cô vẫn lễ phép cười: “Không sao.”
Nửa chừng, Triệu Tân Khải nhận được một cuộc gọi, nét mặt của cậu ta thay đổi.
Nhìn Thương Đằng vài lần mà không nói gì Bộ dạng lương tâm cắn rứt khi làm điều gì đó sai trái.
Thấy cậu ta giống như một tên trộm, Hứa Tùng Dương đang định hỏi thì thủ phạm đã đến.
Hứa Miên nghe nói hôm nay bọn họ có tiệc rượu nên nhất định muốn tới.
Buộc Triệu Tân Khải khai ra địa chỉ, còn đưa một người khác đến.
Cả hai đều đặc biệt ăn mặc trang điểm.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Nhìn thấy Hứa Miên, Hứa Tùng Dương lắc đầu chậc chậc: “Đã lâu không gặp, cô Hứa lại xấu hơn không ít, giống như một con khỉ vậy.”
Hứa Miên hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta: “Không nói cũng không ai bảo cậu câm!”
Hứa Tùng Dương và Hứa Miên có một mối quan hệ hơi phức tạp.
Xét về thân phận, Hứa Tùng Dương thậm chí phải gọi Hứa Miên là dì nhỏ.
Nhưng cậu ta không bao giờ gọi.
Trong lòng cậu ta rất coi thường Hứa Miên.
Hứa Miên cũng lười tranh luận với cậu ta.
Hôm nay cô ta đến đây không phải để cãi nhau với cậu ta.
Sau khi nhìn Hứa Tùng Dương đi chỗ khác, cô ta liền thay đổi sắc mặt trong giây lát, đi tới chào hỏi Thương Đằng một cách ngượng ngùng và rụt rè, vừa định nói thì thấy Sầm Diên đang ngồi bên cạnh anh.
Sắc mặt cô ta hơi thay đổi.
Trước đây Thương Đằng chưa bao giờ mang Sầm Diên đi cùng mỗi khi có tụ họp hay tiệc rượu.
Tại sao hôm nay lại đến?
Sầm Diên nhìn thấy Hứa Miên, hiển nhiên cũng nhìn thấy Giang Yểu đứng bên cạnh Hứa Miên.
Cô không hỏi tại sao cô ta lại ở đây.
Bởi vì nó không quan trọng.
Họ không đủ thân thiết để chào hỏi nhau.
Giang Yểu hôm nay đến đây chỉ vì một mục đích, đó là leo lên cành cao, bất kể là ai cũng được.
Đối với cô ta, bất cứ ai ở đây cũng là một cành cao mà bình thường cô ta không thể bám vào.
Mặc dù nhà họ Giang giàu có, nhưng so với những người ở đây thì cũng chẳng là gì.
Nói một cách khó nghe, nếu mang giày cho họ, còn có thể sẽ bị chán ghét.
Giang Yểu ghen tị với cuộc hôn nhân tốt đẹp của Sầm Diên, từ một con chim sẻ hoang ở vùng quê trở thành một con phượng hoàng.
Vì vậy, thà lấy chồng tốt còn hơn xuất thân tốt.
Điều duy nhất làm cân bằng tâm trí của Giang Yểu là may mà Sầm Diên không nhận được nhiều sự quan tâm của Thương Đằng.
Cuộc sống cũng chẳng tốt đến đâu được.
Sau khi họ ngồi xuống, Hứa Miên cố ý hỏi Sầm Diên, “Chị Sầm Diên không phải không thích nơi này, sao hôm nay lại đi theo vậy? Chị không yên tâm về anh Thương Đằng sao?”
Sầm Diên chưa kịp nói thì Hứa Tùng Dương đã cười khinh bỉ, nói: “Có loại trà xanh hư hỏng đạo đức như cô, sao có thể yên tâm được?”
Một câu bại hoại đạo đức, một câu trà xanh làm cho sắc mặt Hứa Miên tái nhợt: “Hứa Tùng Dương, cậu đang nói bậy gì vậy!”
“Tôi nói bậy sao?” Hứa Tùng Dương càng vui vẻ, “Trong lòng cô nghĩ như thế nào thì tự cô biết? Vẻ ngoài trông như một con khỉ hoang trên núi, còn muốn so sánh với Hằng Nga?”
Giang Yểu ở một bên giảng hòa, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi Tiểu Miên, đừng tranh cãi nữa.”
Biểu hiện vừa hiểu chuyện, vừa biết điều.
Hứa Miên từ lâu không muốn cãi nhau với Hứa Tùng Dương, sợ rằng cậu ta sẽ nói điều gì đó khó nghe hơn.
Nhưng cô ta không muốn thừa nhận thất bại, cảm thấy như thế thật mất mặt.
Cô ta tiếp lời: “Tôi lười tranh cãi với cậu.”
Phong cách ăn mặc của Giang Yểu hôm nay rất giống Sầm Diên.
Hầu hết tủ quần áo của cô ta là phiên bản giới hạn của một số thương hiệu lớn hoặc tất cả các loại thời trang cao cấp.
Đây là lần đầu tiên cô ta mặc như thế này.
Lại thêm giọng điệu cố tình chậm lại, càng có phần giống với Sầm Diên.
Ngoại trừ khuôn mặt đó, khác xa một trời một vực.
Hứa Miên cũng lo lắng khi Thương Đằng nhìn thấy cảnh cô ta cãi nhau với Hứa Tùng Dương vừa rồi sẽ khiến anh có ấn tượng không tốt.
Nhưng lại phát hiện sự chú ý của người ta hoàn toàn không tập trung vào mình.
Từ đầu đến cuối, anh cũng không thèm nhìn cô ta.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Chơi đấu địa chủ cũng chán, Sở Hàng nói chơi ném xúc xắc đoán số.
Người thua cuộc uống rượu.
Thương Đằng đưa đĩa úp xúc xắc đến và bảo Sầm Diên mở nó cho anh.
Sầm Diên không nhúc nhích, cô muốn từ chối: “Em không may mắn lắm, có lẽ…”
Không đợi cô nói xong, Thương Đằng đã nắm tay cô, tay nắm tay mở đĩa xúc xắc.
Lòng bàn tay ấm áp của anh đang đè trên mu bàn tay cô, đôi mắt hơi say, ít đi chút lãnh đạm thường ngày.
Anh trầm giọng nói: “Không sao, thua thì thua thôi.”
Đĩa xúc xắc được mở ra, Sầm Diên nói đúng, cô quả thực không may mắn.
Ván đầu tiên đã bị thua.
Thương Đằng không nói nhiều, chuẩn bị lấy ly rượu.
Nhưng Sở Hàng lại nói: “Là do chị dâu mở, như vậy chị dâu nhất định phải đứng ra nhận hình phạt, cũng không cần uống rượu, chỉ chơi một trò nhỏ thôi.”
Trên môi nở nụ cười, cậu ta quan tâm nhìn Sầm Diên, “Chị dâu, có được không?”
Đã chơi thì phải chịu.
Sầm Diên không từ chối mà hỏi lại: “Trò chơi gì?”
Dưới cái nhìn của đám người, mặt Sở Hàng không chút thay đổi nói.
“Lời thật lòng hay mạo hiểm lớn?”
Hứa Tùng Dương lộ vẻ ghét bỏ: “…!Mày chưa tốt nghiệp tiểu học à?”
Sở Hàng bật cười: “Đây là một trò chơi thúc đẩy tình cảm.”
Ánh mắt ý cười của cậu ta khiến trường hợp nào cũng không thể nghiêm túc nổi: “Chị dâu, vậy em bắt đầu hỏi?”
Sầm Diên gật đầu: “Cứ hỏi đi.”
Lông mày Sở Hàng hơi hạ xuống, nở nụ cười đùa giỡn: “Anh Đằng có phải là mối tình đầu của chị không?”
Khi câu hỏi vừa đặt ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả Thương Đằng, người không tham gia cũng hiếm khi di chuyển sự chú ý của mình.
Đây dường như không phải là câu hỏi gay cấn gì.
Nhưng sau hàng chục giây im lặng, Sầm Diên lắc đầu: “Không phải.”
Thương Đằng cầm ly rượu trong tay lắc nhẹ, nghe được lời của Sầm Diên, tay anh khẽ nhúc nhích.
Thần sắc lạnh nhạt, lại có chút không quan tâm.
Không có gì bất thường trên khuôn mặt anh.
Mọi người ở đây theo tiềm thức nhìn Thương Đằng, cũng không ngạc nhiên khi thấy anh không có phản ứng gì.
Từ lâu trong giới đã đồn Thương Đằng kết hôn với Sầm Diên không phải vì tình cảm.
Hơn nữa, chút chuyện đó của Thương Đằng, mấy người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tự nhiên hiểu rõ hơn ai hết.
Sở Hàng lại chơi tiếp, nhưng lần này Sầm Diên vẫn thua.
Cậu ta có vẻ đặc biệt muốn hỏi điều này: “Chị dâu, có thể kể câu chuyện về mối tình đầu của mình được không?”
Sầm Diên liếc nhìn Thương Đằng, tình cờ phát hiện anh đang nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm đang lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô.
Sầm Diên nói, “Tôi uống rượu đi.”
Cô cầm một cái chai vừa mở nắp trong tay, bối rối đến mức không thèm nhìn, tùy ý cầm lên và rót một ly.
Sau khi uống hết, cơn đau rát mới đến từ từ.
Cô cau mày và ho vài lần.
Dáng vẻ rất khó chịu.
Thương Đằng liếc nhìn rượu trong tay cô, rượu Rum.
Rượu mạnh.
Thực sự là cái gì cũng dám uống.
“Hôm nay đến đây thôi.” Anh đứng dậy, “Tôi đưa cô ấy về trước.”
Sầm Diên không giỏi uống rượu, bình thường không uống một giọt rượu.
Ly vừa rồi cũng đủ khiến cô say rồi.
Vừa mới bước ra, thể lực dần dần mất đi, đi đường cũng không vững.
Xung quanh có rất nhiều người, Thương Đằng sợ cô ngã nên đi tới đỡ, vòng tay qua eo cô, để cô dựa vào cánh tay anh.
Tài xế tấp xe vào lề một cách nhanh chóng.
Sau khi nhìn thấy Sầm Diên, anh ấy sững sờ một lúc: “Cô Sầm, đây là…”
Sau khi Thương Đằng dìu cô vào xe, anh đóng cửa lại: “Uống say rồi.”
Anh bước sang một bên, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Khi Sầm Diên say, cô ngủ rất yên lặng, không nháo cũng không ồn ào.
Nhưng hẳn là ngủ trong xe hơi khó chịu, tựa lâu vào cửa kính xe khiến người tê rần, nhức đầu.
Trong cổ họng vang lên một tiếng rên rỉ khó chịu, cô đổi hướng, nghiêng người về phía Thương Đằng.
Trực tiếp nằm vào lòng anh.
Qua lớp quần tây đen, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang tăng lên của anh.
Thương Đằng không di chuyển hay đẩy cô ra.
Chỉ khẽ cụp mắt xuống và lặng lẽ nhìn cô.
Mái tóc dài lòa xòa, loạn xạ che mất khuôn mặt.
Anh đưa tay vén tóc ra sau tai cho cô, khuôn mặt dịu dàng tao nhã kia hoàn toàn lộ ra trước mắt.
Dái tai của cô nhỏ, dường như không thấy nữa.
Trước giờ Châu Du Nhiên luôn nói người có dái tai nhỏ là người không may mắn, cho nên bà luôn dùng tay véo tai Sầm Diên, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thấy to hơn.
Khi xe đi qua một đoạn đường bị xe tải trọng lớn làm hỏng thì không ngừng rung lắc.
Sầm Diên đã bị đánh thức.
Cô mở mắt ra và nhìn thấy Thương Đằng.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng duy nhất chiếu vào là từ bên ngoài.
Dưới ánh sáng và bóng tối bị phân tán, khuôn mặt của Thương Đằng bắt đầu không chân thực.
Sầm Diên nhìn mãi nhìn mãi, nước mắt trào ra.
Cô đứng dậy khỏi lòng anh, ôm chầm lấy anh: “Em rất nhớ anh.”
Giọng nói đau khổ, mang theo tiếng khóc bị kìm nén.
Trước đây cô chưa bao giờ như thế này.
Bình thường, lúc nào cô cũng dịu dàng và ôn hòa.
Trên người luôn có mùi thơm của hoa lài, lúc này lại xen lẫn mùi rượu thoang thoảng, khiến lòng người say mê.
Thương Đằng cuối cùng cũng giơ một bàn tay lên, đặt ở trên lưng cô, đáp lại cái ôm của cô.
Giọng cô có vẻ ấm ức, có chút khẩn cầu: “Sau này đừng rời xa em nữa, được không?”
Anh do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Được.”
Như hồi quang phản chiếu, ý thức của Sầm Diên như chỉ được vài giây, sau khi có được câu trả lời mình muốn, cô lại chìm vào giấc ngủ ở trên vai anh.
Về đến nhà, Thương Đằng ôm cô trở về phòng.
Đây không phải là lần đầu tiên anh đến phòng cô, thể lực của cô không tốt lắm, khi làm chuyện đó, cô sẽ ngủ quên mất giữa chừng.
Mỗi lần Thương Đằng đều nhờ dì Hà giúp cô tắm rửa, sau đó ôm cô về phòng.
Mặc dù đã vào đây vài lần, nhưng chưa bao giờ ở lại lâu.
Lần nào cũng đặt cô xuống rồi rời đi.
Đây là lần đầu tiên anh ở trong phòng cô lâu như vậy.
– –
Thương Đằng biết Sầm Diên có thói quen chuẩn bị thuốc giải rượu.
Cô đặc biệt chuẩn bị nó cho anh.
Anh mở ngăn kéo để tìm, nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong, động tác của anh dừng lại.
Đó là một bức ảnh được giữ gìn rất tốt.
Anh lấy bức ảnh ra, trông có vẻ đã từ lâu.
Trong ảnh, Sầm Diên vẫn còn chút mập mạp trẻ con.
Cô ôm lấy cánh tay của người con trai bên cạnh, tựa đầu vào vai người đó, tư thế thân mật.
Nụ cười trên gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết, nụ cười mà anh chưa từng được thấy.
Trong ảnh, cô hoạt bát và tươi tắn, hoàn toàn khác với hiện tại.
Cậu thiếu niên đó, có mắt mày giống anh, đặc biệt là nốt ruồi lệ màu nâu dưới khóe mắt.
Dường như cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao Sầm Diên luôn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi lệ ở khóe mắt mình mà ngẩn ngơ..