Ngôn Hoan

Chương 106: Thanh Mai Trúc Mã Thời Niên Thiếu 3


Bạn đang đọc Ngôn Hoan – Chương 106: Thanh Mai Trúc Mã Thời Niên Thiếu 3


Dịch: Su
Chương 101: Kỷ Thừa rất yêu Sầm Diên, rất yêu rất yêu.
Nhắc nhở: Phiên ngoại về Kỷ Thừa, đảng nam chính nên cân nhắc.
*****
Trong cửa hàng vẫn luôn có người tới, Kỷ Thừa sợ Sầm Diên không ngoan ngoãn ăn cơm, liền cởi trang phục nhân viên trên người cô ra, mặc lên người anh.
Sầm Diên thấy thế: “Anh cũng không biết làm mà.”
Kỷ Thừa cầm máy quét mã, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới: “Chỉ là thu tiền mà thôi, có cái gì mà biết hay không.

Mỗi lần mẹ cho anh tiền tiêu vặt, anh đều nhận rất nhanh đấy.”
Sầm Diên: “……”
Mấy cô gái kia vốn dĩ không định vào, nhưng khi đi ngang qua lớp cửa kính lại nhìn thấy Kỷ Thừa đang đứng bên trong quầy thu ngân.
Người này đẩy người kia: “Anh chàng bên trong thật đẹp trai.”
“Dáng người và khí chất này vừa nhìn đã biết là học trường thể thao.

Nhưng không phải trường thể thao toàn tra nam sao?”
“Gương mặt này, dù có tra mình cũng muốn!”
Bọn họ đẩy cửa bước vào, và để bắt chuyện đã chọn ngẫu nhiên một vài chai đồ uống.
Kỷ Thừa làm việc không thuần thục, phải mất nhiều thời gian mới tìm được mã vạch.

Sau khi quét xong, anh liếc nhìn giá trên màn hình, lười biếng mở miệng: “Mười lăm.”
Em gái dẫn đầu mím môi: “Có thể add QQ không?”
Kỷ Thừa ngước mắt: “Hả?”
Cô ấy cười ngượng ngùng: “Add QQ?”
Kỷ Thừa lặng im vài giây, có lẽ đã đoán được ý đồ của cô ấy.

Anh kéo kéo cổ áo, cười nhẹ, hỏi: “Cô cảm thấy bộ quần áo này có vừa người tôi không?”
Cười rộ lên lại càng đẹp trai!
Cô gái kia cố kìm nén sự rung động, trên mặt tận lực giữ vẻ bình tĩnh, thành thật trả lời: “Không quá…..vừa người.”
“Đương nhiên không vừa.” Anh hạ giọng và cười đầy ẩn ý, ​​”Của bạn gái tôi mà.”
Cô gái kia sửng sốt: “Anh có bạn gái?”
Kỷ Thừa một tay chống mặt bàn, dáng đứng lười nhác, hàm dưới khẽ nâng: “Đúng, ở ngay phía sau cô, người đang ăn cơm đó.”

Cô gái quay đầu lại, nhìn thoáng qua chỉ có thể thấy sườn mặt, sống mũi cao thẳng, lông mi dài, mái tóc được buộc thành đuôi ngựa lỏng lẻo, lộ ra chiếc cổ thiên nga thon dài trắng trẻo.
Hiếm khi Sầm Diên nghe lời anh, ăn uống nghiêm túc như vậy.
Kỷ Thừa mỉm cười, lại có vài phần vui mừng: “Thật ngoan.”
Cô gái kia không nói thêm lời nào, móc tiền mặt ra tính tiền rồi kéo chị em của mình bỏ đi, cảm thấy rất mất mặt, còn có chút xấu hổ.
Cũng quả thật rất xấu hổ, lại đi tiếp cận một người đã có bạn gái.
– —
Sắc trời dần dần tối sầm, Sầm Diên ăn xong liền ngồi trên chiếc bàn nhỏ trong quán làm bài tập, Kỷ Thừa ngồi ở quầy thu ngân nhìn Sầm Diên.
Cô cứ viết viết rồi ghé vào trên bàn ngủ mất.
Kỷ Thừa cởi áo khoác và đi tới đắp lên người cô, sợ cô sẽ cảm lạnh.
Sau khi đắp xong, anh lại cảm thấy chân mình không thể di chuyển được nữa.
Không ai biết anh thích Sầm Diên tới mức nào, ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Tình yêu của anh dành cho cô, đã sớm vượt qua khả năng biểu đạt của ngôn ngữ.

Kỷ Thừa rất yêu Sầm Diên, rất yêu rất yêu.

Mấy chữ này, chỉ là một phần trong mười phần vạn tình yêu mà Kỷ Thừa dành cho cô.
Anh muốn hôn cô, chống tay lên mặt bàn bên cạnh, hơi nghiêng người nhưng rồi lại dừng lại.
Mẹ bảo anh phải đợi đến khi anh và Sầm Diên đều trưởng thành, khi đó anh mới có thể nói cho cô biết.
Anh có thể không chịu trách nhiệm với bản thân, nhưng anh phải có trách nhiệm với Sầm Diên.
Sầm Diên chính là bảo bối của anh.
Anh phải bảo vệ cô thật tốt.
– —
Khi Sầm Diên tỉnh, Kỷ Thừa mới vừa kiểm kê xong, đây là công việc kết thúc hàng ngày của Sầm Diên, cô làm xong mới có thể tan tầm.
Thấy Sầm Diên tỉnh, Kỷ Thừa đưa cho cô một hộp sữa vị dâu tây.
Sầm Diên không nhận: “Anh…..”
Kỷ Thừa ngang ngạnh nhét vào tay cô: “Yên tâm, anh đã trả tiền rồi.”
Anh cầm cặp của cô và treo lên vai cùng cặp của mình.
Ngoại trừ màu sắc khác nhau, mọi thứ khác đều giống nhau.
Một cái hồng nhạt, một cái màu đen.
Trước khi về, Kỷ Thừa muốn Sầm Diên viết giấy cam đoan trước, không thể cứ tức giận là lại không để ý tới anh.
Sầm Diên không chịu viết: “Em mới không viết đâu.”
Kỷ Thừa thấp giọng dỗ dành: “Em viết trước đi, viết xong rồi sau này dù em có nói gì anh cũng sẽ đồng ý.”

Sầm Diên cảm thấy viết thứ này quá ngây thơ: “Tại sao một hai phải viết cái này?”
“Ai bảo cứ mỗi khi tức giận là em lại không để ý tới anh.”
Sầm Diên không nghĩ như vậy, cô nhớ lại một cách nghiêm túc: “Có sao?”
Kỷ Thừa xoa đầu cô: “Sau này bảo dì Châu mua nhiều hạch đào/quả óc chó cho em đi.”
Cô khó hiểu, đôi mắt to ngây thơ mờ mịt: “Mua hạch đào/quả óc chó làm gì?”
Kỷ Thừa tới gần cô, giọng dịu dàng: “Bổ não đó, bé ngốc.”
– —–
Sầm Diên vẫn bị ốm.
Cho dù mẹ Châu có đề phòng đến đâu, cô vẫn không thể chịu được đợt khí lạnh đột ngột tấn công này.
Cơ thể cô hết nóng lại lạnh, mẹ Châu cả đêm không ngủ.
Sầm Diên đang truyền dịch tại bệnh viện thị trấn, mẹ Châu ở bên cạnh trông.
Có hai giường bệnh, hai ghế dài, ban đêm không có nhiều người, rất quạnh quẽ.
Ngoài Sầm Diên, còn có một ông già và một đứa trẻ.

Ông cụ tới một mình, còn đứa trẻ ngồi bên cha mẹ.
Trên TV đang chiếu “Cừu vui vẻ”, mẹ Châu sợ Sầm Diên truyền dịch rồi miệng sẽ đắng, đặc biệt về nhà cầm bình giữ nhiệt của cô tới.
Thuận tiện cầm một chiếc chăn mỏng cho cô.
Không biết bao nhiêu người đã ngủ trên giường bệnh này, lại là vùng nông thôn, điều kiện vệ sinh không cao lắm.
Sầm Diên liên tục ho, đầu óc choáng váng, thấy mẹ Châu ở bên cạnh ngáp, cô bảo bà về nghỉ ngơi trước.
“Đợi lát nữa truyền dịch xong con sẽ tự về, mẹ không cần lo cho con.”
Mẹ Châu vén chăn lại cho cô: “Như vậy sao được.”
Mạch máu của Sầm Diên mỏng, người tiêm cho cô hẳn là người mới, tiêm rất chậm, còn bị chệch.
Tay phải của Sầm Diên bị sưng thành một búi nhỏ, mẹ Châu nhìn thấy rất đau lòng, nhưng cô lại lắc đầu, nói không đau.
“Còn một bình nữa.

Bác sĩ nói nửa tiếng nữa sẽ hết.” Mẹ Châu sợ tốc độ truyền dịch quá nhanh sẽ khiến con gái cảm thấy khó chịu, nên đứng dậy chỉnh chậm lại.

“Con ngủ một lát đi, xong thì mẹ sẽ gọi”.
Sầm Diên quả thực rất buồn ngủ, bị ốm vốn đã khó chịu, hơn nữa hiện tại đã khuya.
Cô chìm vào giấc ngủ trong vô thức, chờ khi tỉnh lại đã nằm trên giường của mình.
Mẹ Châu còn chưa ngủ, ở bên ngoài vá áo.


Mặc dù chỗ làm đã hết việc, nhưng thỉnh thoảng bà sẽ nhận việc bên ngoài.
Đều là khách hàng cũ, quần áo có chỗ hỏng vẫn quen đi tìm bà.
Cơn sốt của Sầm Diên đã lui hơn nửa, cũng không còn khó chịu như buổi chiều.

Cô nhấc chăn, đứng dậy và rời khỏi phòng.
Mẹ Châu vừa ngáp vừa vá áo, vừa nhìn thấy cô đã vội vàng đứng dậy: “Sao lại dậy rồi? Con ngủ thêm đi.

Mẹ đã xin nghỉ với giáo viên của con rồi, hôm nay không cần tới trường nữa.”
Sầm Diên nhìn thấy trong mắt bà có tia máu đỏ: “Cả đêm mẹ không ngủ sao?”
Mẹ Châu thấy không sao cả, bà cười cười: “Chờ sửa xong mấy bộ quần áo này, mẹ sẽ đi ngủ.”
Sầm Diên đã không nhớ rõ những gì xảy ra ngày hôm qua, sau khi cô chìm vào giấc ngủ, bao gồm cả chuyện làm sao cô về nhà.
“Mẹ, hôm qua làm sao con về được?”
Mẹ Châu rót cho cô một cốc nước ấm, đưa thuốc cho cô: “Ngày hôm qua con ngủ say, mẹ gọi mấy lần cũng không tỉnh, nên đã nhờ bác Triệu trong viện lái xe đưa con về.”
Bà còn bổ sung một câu: “Mẹ ôm con ra ngoài, không để bác Triệu chạm vào.”
Các cô gái ở tuổi này để tâm đến điều này, mà cũng nên để ý.
Mẹ Châu luôn sợ Sầm Diên ở bên ngoài bị ức hiếp.
Trấn nhỏ hẻo lánh, tố chất văn hóa nhìn chung không cao, nhiều kẻ xấu, khu vực xung quanh trường học đều là dân xã hội hỗn tạp, thích tìm học sinh cấp ba làm bạn gái.
Sầm Diên xinh đẹp, rất dễ trở thành mục tiêu của những kẻ đó.
May mà đứa nhỏ Kỷ Thừa kia mỗi ngày đều đi theo cô.
Mẹ Châu vừa lo lắng Sầm Diên sẽ yêu sớm với Kỷ Thừa, vừa yên tâm khi có Kỷ Thừa bên cạnh cô.
– —
Không phải tới trường, Sầm Diên cũng không nhàn rỗi, trở về phòng đọc lại mấy câu hôm trước làm sai.
Khi Chu Liệt gọi tới, Sầm Diên đang sứt đầu mẻ trán với mấy câu khó giải.
Điện thoại bàn trong phòng khách liên tục đổ chuông, cô đặt bút xuống, mở cửa đi ra ngoài.
Nghe điện thoại.
Chu Liệt “Alo” một tiếng, không nghe thấy giọng của Sầm Diên, cậu ta im lặng một lúc, sau đó mới ngập ngừng nói: “Xin chào, cho hỏi Sầm Diên có ở đây không ạ?”
Sầm Diên hỏi cậu ta: “Có chuyện gì sao?”
Nghe thấy giọng nói của Sầm Diên, Chu Liệt nhẹ nhàng thở ra: “Cũng không có gì, tôi nghe thầy Lâm nói cậu bị bệnh, trong lòng có chút lo lắng.”
Giọng điệu của Sầm Diên hờ hững, hơi quá mức lạnh nhạt: “Chỉ là cảm lạnh thông thường thôi.”
Chu Liệt cũng không kinh ngạc trước thái độ của cô, cô vẫn luôn như vậy với cậu ta, lạnh lạnh nhạt nhạt.

Cậu ta không để ý, dù sao cô đối với ai cũng đều như vậy.
“Hôm nay, giáo viên toán nói về bài thi lần trước, tôi đặc biệt ghi chép lại cho cậu, đợi lát nữa tôi mang qua nhé?”
Sầm Diên lịch sự và xa cách từ chối: “Cám ơn, nhưng không cần đâu.”
Chu Liệt dường như còn muốn nói gì đó, nhưng Sầm Diên không cho cậu ta cơ hội này, cô đã cúp điện thoại.
Vừa mới chuẩn bị về phòng, có người ở bên ngoài gõ cửa.

Sầm Diên tưởng mẹ Châu ra ngoài quên mang chìa khóa, vì vậy cô bước đến và mở cửa.
Kỷ Thừa đứng ở bên ngoài, tay xách một cốc trà sữa và một hộp bánh dâu tây.
Tóc anh ướt hết, trên người cũng không khá hơn là bao.
Mới vừa xuống xe trời đã bắt đầu đổ mưa, anh không mang ô, đành đi nhanh một mạch, may mà bánh không bị ướt.
Bánh đóng gói trong hộp các tông, anh lo bị ướt nên bọc trong áo khoác.
Cũng không dám chạy, vì sợ va hỏng.
Sầm Diên cau mày: “Sao lại ướt như vậy?”
Cô sợ Kỷ Thừa sẽ bị cảm lạnh nên vội vàng cho anh vào, đi vào phòng tắm và lấy khăn lông của mình đưa cho anh: “Anh lau trước đi, em đi lấy máy sấy tóc.”
Kỷ Thừa đặt trà sữa và bánh kem xuống, nhìn chiếc “khăn” trên tay, sững sờ một lúc lâu, không nhúc nhích.
Hình như còn có mùi hương trên người Sầm Diên, rất nhạt, nhưng nếu cẩn thận ngửi, không cần lại gần cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Sầm Diên mang máy sấy tóc ra, thấy anh đứng đó, khuôn mặt ửng hồng, tưởng anh bị cảm.
Vội vàng đưa máy sấy tóc cho anh: “Anh sấy khô tóc trước đi.”
Tóc của Kỷ Thừa ngắn, khô rất nhanh.
Sầm Diên hỏi anh tại sao lại đến đây.
Kỷ Thừa nói: “Anh tới trường đón em, kết quả đụng phải bạn cùng bàn của em.

Cô ấy nói em bị cảm, hôm nay đã xin nghỉ không tới.”
“Vậy là anh tới đây?”
Kỷ Thừa đau lòng sờ cái trán của cô: “Vẫn hơi nóng, em uống thuốc chưa?”
Sầm Diên mất tự nhiên mím môi: “Ăn rồi, lại ngủ một giấc là ổn thôi.”
Kỷ Thừa thúc giục cô: “Vậy em mau đi ngủ đi.”
Sầm Diên bất đắc dĩ: “……!Bây giờ mới mấy giờ chứ.”
“Còn khó chịu không?”
“Khá hơn nhiều rồi.”
Kỷ Thừa lấy trong túi áo khoác ra một hộp miếng dán hạ sốt, xé một miếng rồi dán lên cho cô: “Chủ hiệu thuốc nói cái này có thể hạ sốt.”
Mát mát lạnh lạnh, cũng rất thoải mái.
Anh cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi, sợ bị mẹ Châu thấy.
Dù sao cũng phải tạo ấn tượng tốt với mẹ vợ tương lai.
Sau ngày hôm đó, Sầm Diên không gặp lại Kỷ Thừa.
Chỉ nhận được một cuộc điện thoại từ anh: “Gần đây trường học đóng cửa để huấn luyện, chắc 2 tuần sau anh mới có thể ra, em nhớ ăn uống đúng giờ.”
Sầm Diên gật đầu: “Ừ.”
“Mặc nhiều quần áo chút, cẩn thận bị cảm lạnh.” Kỷ Thừa dong dài chết đi được, “Cũng đừng đến cửa hàng tiện lợi tồi tàn kia làm việc nữa.”
Sầm Diên liều mạng gật đầu: “Đã biết đã biết.”
Kỷ Thừa im lặng một lúc, sau đó ấp úng, như còn muốn nói gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Sầm Diên cũng không nóng nảy, yên lặng chờ đợi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.