Ngôn Hi Thành Ngọc

Chương 72: Thiếu


Đọc truyện Ngôn Hi Thành Ngọc – Chương 72: Thiếu

Thứ Bảy, Kiều Ngôn Hi tham gia buổi giao lưu hữu nghị với Đại học X trong ánh mắt có thể đông chết người của Khương Thành Ngọc. Không khí buổi giao lưu không tệ, nếu là một tiệc trà thì Kiều Ngôn Hi rất thoải mái. Nhưng mọi người đều biết mục đích của buổi giao lưu là gì nên người đến bắt chuyện với Kiều Ngôn Hi hết lớp này đến lớp khác, nối liền không dứt.

Nhưng dù người ta có nói gì với cô, cô cũng chỉ đáp lại một câu: Xin lỗi, tôi đã có bạn trai. Trước mắt câu nói này quả thực vạn năng, chí ít người đến tìm cô nói chuyện khi nghe cô nói vậy đều xoa đầu tìm một người khác. Thêm việc cứ cách 20 phút một cuộc của Khương Thành Ngọc khiến cô hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.

Cuối buổi giao lưu, Kiều Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả. Nhưng rõ ràng là cô vui mừng hơi sớm.

“Xin chào, tôi là Dương Tân Ninh Học viện Công trình thông tin Đại học X.” Người đến có vóc dáng cao lớn, làn da màu lúc mì khỏe khoắn, để kiểu tóc điển hình của sinh viên trường quân đội: Đầu húi cua, không che dấu được sự sắc bén trên người anh ta, dáng vẻ dũng mãnh, những tân sinh viên gầy yếu cùng lứa quả thực không thể so sánh. Trên gương mặt mang theo nụ cười xán lạn, có vẻ rất tự tin về bản thân.

Kiều Ngôn Hi thầm tán thưởng, trên mặt lại nở nụ cười áy náy, “Xin lỗi, tôi đã có bạn trai.”

Nụ cười của Dương Tân Ninh cứng đờ nhưng rồi nhanh chóng trở lại như thường, “Chỉ là làm quen với cậu thôi.” Trong lòng không ngừng oán thầm, đã nói mỹ nữ thế này sao lại ngồi đây một mình, thì ra đã có bạn trai, ôi, vất vả lắm mới thấy được một người hợp khẩu vị.


Cũng chẳng sao, nghe nói nữ sinh đều thích quân nhân, cho dù thọc gậy bánh xe cũng quyết phải đào cô ấy ra bằng được!

Kiều Ngôn Hi đỏ mặt, đúng thế, không chừng người ta thật sự chỉ muốn làm bạn với mình, đúng là bẽ mặt mà.

“Xin chào, tôi là Kiều Ngôn Hi Học viện Thông tin và Truyền thông.”

Hai gò má như sứ trắng vì lúng túng mà ửng đỏ, đôi mắt to đen trắng rõ ràng sáng long lanh nhìn mình, cười một cái mà vô cùng yêu kiều, Dương Tân Ninh nhìn đến ngây dại, ngơ ngác không phản ứng kịp.

Người này sao lại không nói gì cả? Kiều Ngôn Hi có chút kỳ quái, đúng lúc buổi giao lưu đã kết thúc, cô liếc qua Dương Tân Ninh, cầm túi chuẩn bị rời đi, dù sao mình cũng trả lời anh ta rồi, không tính là vô lễ.

Đến khi Dương Tân Ninh phản ứng lại, khuôn mặt ngăm đen lập tức như bốc cháy, thật mất mặt, lại nhìn người ta đến ngây ra, có điều buổi giao lưu sao lại kết thúc nhanh thế chứ, làm hỏng hết chuyện tốt của anh ta!

“Này, đợi đã, số điện thoại của cậu là bao nhiêu?” Vừa sải bước đến trước Kiều Ngôn Hi vừa cấp bách khó dằn nổi hỏi số điện thoại của cô.

Kiều Ngôn Hi không muốn cho người lạ số điện thoại, dưới tình thế khó xử liền tìm một cái cớ vụng về: “Tôi không nhớ số điện thoại của mình.” Chỉ mong anh ta đừng hỏi nữa.

Kết quả không như mong đợi, “Không sao, tôi cho cậu biết số của tôi, cậu gọi đến là được.” Dương Tân Ninh bám riết không tha.

Kiều Ngôn Hi không biết làm sao đành phải lấy điện thoại ra gọi vào số Dương Tân Ninh dưới cái nhìn chòng chọc của anh ta rồi theo các bạn cùng ký túc xá rời đi, để lại còn dư lại đứng tại chỗ cười khúc khích.


“Này, lớp trưởng, cậu sao thế? Gặp được người vừa ý rồi đúng không?” Một đám nam sinh chạy đến bên cạnh Dương Tân Ninh hỏi liên tục.

“Đúng thế, lớp trưởng, cậu vừa ý ai thế?”

“Chính là cô gái mặc áo lông màu lam ngồi trong góc.” Dương Tân Ninh cũng không che giấu, cầm chặt điện thoại cười híp mắt.

“Không phải chứ!” Một nam sinh kinh ngạc hô lên, “Ban nãy tớ cũng đến bắt chuyện nhưng người ta nói đã có bạn trai rồi!”

“Thật hay giả? Chẳng lẽ lớp trưởng muốn đào góc tường?”

“Người tớ vừa ý đương nhiên phải đuổi tới tay!” Dương Tân Ninh trở lại dáng vẻ nghiêm túc bình thường, kiên định nói.

“Được lắm, không hổ là lớp trưởng!”

“Đúng thế đúng thế, tớ ủng hộ cậu!”


Cả đám cười cười nói nói trở về Đại học Xm lúc này Kiều Ngôn Hi vẫn chưa biết gì cả. Cô đã sớm vứt chuyện này ra sau đầu, trừ dãy số hiện lên trên điện thoại.

Kiều Ngôn Hi mới vừa đi tới phố thương mại thì Khương Thành Ngọc đã gọi tới.

“Em đang ở đâu thế?”

“Phố thương mại.”

“Đứng im ở đó, anh lập tức qua ngay.” Nói xong, Khương Thành Ngọc độc tài đã cúp máy,

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.