Đọc truyện Ngôn Hi Thành Ngọc – Chương 15
Edit: Shin
Cho đến đầu học kỳ sau, Tiết Đồng Hải kinh ngạc phát hiện mối quan hệ của Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc biến chuyển tốt hơn rất nhiều, tuy rằng Khương Thành Ngọc phần lớn vẫn giữ nét mặt xa cách khó gần kia, nhưng mà đôi khi sẽ cười lơ đãng với Kiều Ngôn Hi. Mà bình thường Kiều Ngôn Hi cũng không còn nhìn Khương Thành Ngọc bằng ánh mắt lạnh buốt như sắt đá, không những thế còn tự nhiên thảo luận với Khương Thành Ngọc mấy vấn đề rắc rối trong toán học.
Tiết Đồng Hải có chút buồn bực, từ khi nào hai người bọn họ bắt đầu hoà hợp đến thế?
Tháng ngày trôi qua nhanh như nước chảy, Kiều Ngôn Hi sắp lên năm hai của chương trình trung học, năm hai này bọn họ sẽ bắt đầu học vật lý, lại phải tăng thêm một môn học, Kiều Ngôn Hi dự tính trước tiên phải tìm một người để mượn sách vật lý, bản thân mình phải xem trước, bởi vì xưa nay chưa từng tiếp xúc với môn học này, Kiều Ngôn Hi cảm thấy vẫn nên hiểu trước một ít thì tốt hơn.
Thời điểm được nghỉ hè, Kiều Ngôn Hi ở nhà giúp bà nội bóc vỏ đậu phộng, để cho đậu phộng bên trong được phơi khô, Tiếu Linh trở lại nhà. Bà nội nhanh chóng buông đậu phộng trong tay xuống, đi làm cơm cho Tiếu Linh ăn. Kiều Ngôn Hi cúi đầu tiếp tục làm việc, giống như không phát hiện ra Tiếu Linh.
Tiếu Linh đi đến bên cạnh Kiều Ngôn Hi.”Hi Hi, mẹ muốn nói với con chuyện này.”
Kiều Ngôn Hi nhìn mẹ cô, không nói lời nào.
“Mấy ngày nữa, mẹ muốn đem con đi thăm cha, ba năm rồi, con chưa lần nào đi thăm ông ấy, mỗi lần mẹ đi thăm cha con, ông ấy đều nói nhớ con rất nhiều, lần này mẹ muốn dẫn con đi.”
Kiều Ngôn Hi như thế nào cũng không nghĩ tới mẹ cô sẽ nói đến chuyện này, từ lúc cha cô vào tù đến giờ cũng đã ba năm, chưa lần nào cô đến thăm ông ấy. Nghĩ đến chuyện ngày đó cha tự mình gây họa, sau đó thân thích trong nhà thoắt cái trở mặt quay lưng, ba năm nay chắc chắc ông thấy đã vô cùng trông ngóng cô rồi.
Kiều Ngôn Hi gật gật đầu: “Khi nào thì đi?”
“Ngày mai đi, nhân tiện mua cho con mấy bộ quần áo, con đã lớn rồi, sao không biết ăn diện một chút.” Tiếu Linh thấy con gái không phản đối, trong lòng thật vui mừng.
“Không cần đâu ạ, mẹ vào nhà nghỉ ngơi đi, trời nóng lắm.” Kiều Ngôn Hi nói xong lại ngồi xổm xuống tiếp tục bóc vỏ đậu phộng.
“À ừ!” Tiếu Linh có điểm thụ sủng nhược kinh*, từ sau khi cha con bé gặp chuyện không may, đứa nhỏ này không còn hôn bà nữa, quả thực giống như thay đổi, đây cũng là lần đầu tiên con gái chủ động quan tâm bà.
[i](*thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà kinh ngạc)[/i]
“Con đừng làm nữa, mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho con, đi, vào nhà.” Tiếu Linh kéo Kiều Ngôn Hi vào phòng.
Bà nội đã nấu cơm xong, nhanh chóng đặt chén cơm đã xới cho Tiếu Linh lên bàn, sau đó bà ngồi xuống bên cạnh Tiếu Linh nói chuyện phiếm. Kiều Ngôn Hi không muốn xen vào khi người lớn đang nói chuyện, liền tiếp tục đọc sách vật lý cô vừa mượn.
Nói chuyện với bà một hồi lâu, Tiếu Linh mới biết, thì ra con gái tham gia cuộc thi toán nâng cao được giải nhất, cảm thấy kiêu hãnh đồng thời lại có chút bi ai, làm một người mẹ, con gái của mình đạt được giải thưởng, vậy mà bà lại chẳng hề hay biết gì, cả quá trình trưởng thành của con gái bà đều không tham gia vào, bà không xứng làm mẹ.
Nhìn giấy khen trong nhà đã dán kín tường, trong lòng bà đau xót, cho dù con gái không có bà ở bên cạnh cũng sống rất tốt.
Kiều Ngôn Hi đi theo mẹ đến ngục giam ở thành phố D, nhìn thấy cha sau ba năm cách biệt. Ông gầy đi, tóc cắt cụt lủn, mặc trang phục tù nhân, trông có vẻ gầy càng thêm gầy. Nhìn thấy con gái mình, xúc động đến nỗi không nói nên lời, chỉ lặng lẽ sờ sờ đầu.
Nước mắt Kiều Ngôn Hi liền tuôn trào như mưa lũ, cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình oán hận trong ba năm năm này giống như cố tình gây sự, ba phải đi tù, thân làm con gái mà ba năm liền không thèm đến thăm cha, phải đợi mẹ yêu cầu. Dựa vào điều gì mà cô có thể oán hận, ba đi lầm đường là không đúng, nhưng cô là con gái của cha, lẽ ra không nên oán giận, chỉ trích, mà phải thật ngoan ngoãn để cha yên tâm.
Từ khi cha vào ngục giam, một mình mẹ sống gian nan chống đỡ gia đình, mà chưa bao giờ cô cho mẹ sắc mặt hoà nhã, lần đầu tiên Kiều Ngôn Hi cảm thấy bản thân mình bất hiếu đến thế.
Kiều Văn Trung thấy con gái ở trước mặt mình không ngừng khóc lóc, trong lòng càng thêm khó chịu bực bội, bản thân ông đúng là có lỗi với con bé, có lỗi với vợ hiền, có lỗi với cả gia đình này. Ông vừa lua nước mắt cho Kiều Ngôn Hi vừa vụng về an ủi an ủi: “Hi Hi đừng khóc, đều là do ba không tốt, đừng khóc mà.”
Kiều Ngôn Hi nghe thấy lời cha nói, khóc càng dữ dội hơn, cô đã nghĩ thông suốt rồi, cô không oán cũng không hận. Chỉ cần ba mẹ đều khỏe mạnh, đó mới là điều quan trọng nhất.
Lần này đi thăm cha cho đến mãi về sau, Kiều Ngôn Hi thay đổi hẳn, cô không hề dùng biểu cảm lạnh lùng biểu đối với Tiếu Linh nữa, giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra biến cố, cô làm nũng với mẹ, khi mẹ rời đi cô sẽ yêu cầu mẹ nhanh nhanh trở về, để chăm sóc cô.
Tiếu Linh thật hạnh phúc, rốt cuộc con gái không còn bài xích bà nữa. Từ đó về sau, số lần bà về nhà cũng tăng nhiều, hơn nữa còn cắn răng mua một cái di động, để cho lúc rảnh rỗi Kiều Ngôn Hi có thể gọi cho bà vài cuộc.
Khúc mắc trong lòng Kiều Ngôn Hi rốt cuộc cũng cởi bỏ, cô cũng trở nên hoạt bát hơn, những người bên cạnh đều cảm giác được sự biến hóa của cô, Tiết Đồng Hải nói cô càng ngày càng giống như Doãn Manh Manh, Doãn Manh Manh đương nhiên vui vẻ vì sự biến hóa của Kiều Ngôn Hi, cô còn ước gì có thêm vài người điên như cô nữa, còn Khương Thành Ngọc mỗi ngày đều bị Kiều Ngôn Hi trêu chọc.
Bất quá, dường như mỗi lần như thế Kiều Ngôn Hi đều không chiếm được chút tiện nghi nào của Khương Thành Ngọc, bởi vì mặc kệ cô nói cái gì, Khương Thành Ngọc đều yên lặng nhìn cô, không nói lời nào. Điều này làm cho cô cảm thấy thực thất bại.
Năm thứ hai này, Kiều Ngôn Hi gặp được địch thủ của đời cô: Vật lý. Lúc trước chưa học vật lý, thầy giáo luôn giảng đạo bên tai cô rằng, học giỏi toán thì nhất định có thể học giỏi vật lý. Kiều Ngôn Hi cũng đã xem trước sách rồi, cảm thấy cũng rất đơn giản. Nhưng mà cô chỉ đọc sách học kỳ một thôi.
Cái làm Kiều Ngôn Hi gian nan nhất chính là mạch điện! Kiều Ngôn Hi bị mạch làm cho sắp phát điên rồi, cô không hiểu thầy giáo giảng cái gì, cũng không thể làm bài. Học điện học lâu như vậy, cô chỉ biết vẽ sơ đồ mạch nối tiếp! Sơ đồ song song cô không biết vẽ. Mỗi lần cô xem mấy bức hình sơ đồ song song chằn chịt nhưng không rối mắt trong vở Khương Thành Ngọc lại thấy ghen tị, sao cậu ấy có thể làm tốt như vậy!
“Aiz —- sao điện học lại khó khăn đến thế, Khương Thành Ngọc, cái này vẽ làm sao thế?” Kiều Ngôn Hi nhìn đề vật lí trong sách đã được thầy giáo giảng không dưới ba lần mà ai oán.
Khương Thành Ngọc nhìn bộ dạng chán đời của cô mà buồn cười, cậu cảm thấy điện học cũng không phức tạp lắm, Kiều Ngôn Hi thông minh như vậy sao lại không học tốt nhỉ. Cậu lấy ra một cái bút bi, nhanh chóng phác họa sơ đồ rồi đưa cho Kiều Ngôn Hi.
Trong lòng Kiều Ngôn Hi bất bình, người này sao cái gì cũng giỏi thế, từ sau khi học vật lý, cô chẳng còn đứng nhất bảng nữa, vị trí đứng đầu đều do cậu ta chiếm đóng, cô đành phải lết xuống thứ hai, vạn năm cũng đứng thứ hai.
“Tớ nói này, cậu học kiểu gì thế? Nói cho tớ một chút phương pháp thôi!” Kiều Ngôn Hi tiến đến trước mặt Khương Thành Ngọc cười nịnh nọt.
Khương Thành Ngọc nhếch mày nhìn cô, học kiểu gì? Rất đơn giản mà. Cậu nghĩ như vậy nên cũng không ngại trả lời như thế.
Kiều Ngôn Hi nghe cậu trả lời, quả thực hận không thể bóp chết cậu, “Khương Thành Ngọc, cậu cố ý chọc giận tớ có phải hay không?”
“Không có.” Mặt vẫn như cũ không thay đổi.
Kiều Ngôn Hi phát điên, cô giơ tay lên véo mặt Khương Thành Ngọc, sau đó liền hối hận, bởi vì cô cảm giác được nhiệt độ xung quanh bắt đầu hạ thấp.
Cô ngượng ngùng rút tay về, “À ừ… Chắc là không đau nhỉ, tớ nhẹ tay mà…”
Khương Thành Ngọc cảm thấy Kiều Ngôn Hi càng ngày càng to gan, ngay cả mặt cậu cũng dám nhéo, tuy rằng bị cô dùng tay chà xát như vậy cũng rất thích, nhưng mà cậu là một thằng con trai, lại đang ở trong phòng học, bị một đứa con gái nhỏ nhắn nhéo mặt, đúng là khó coi. Tuy rằng không ai dám cười nhạo cậu, nhưng cũng phải dạy cô một bài học, bằng không về sau không chừng còn làm chuyện to gan hơn.
Cậu nhìn chằm chằm Kiều Ngôn Hi, không nói một lời, Kiều Ngôn Hi bị cậu nhìn chăm chú như chuột bạch, “Ây da, đường đường là con trai cao to thì không nên nhỏ mọn thế chứ, mới nhéo một chút đã tính toán vậy.”
Hả? Thật sự to gan lắm rồi, còn dám mắng cậu keo kiệt. Muốn bị trừng phạt thế nào đây, Khương Thành Ngọc ác liệt nghĩ, nhưng trên mặt vẫn ung dung thản nhiên như trước.
“Hừ, tức giận thật hả, cùng lắm thì tớ cho cậu nhéo lại.” Kiều Ngôn Hi nhìn Khương Thành Ngọc, bộ dạng chuẩn bị anh dũng hi sinh.
Ý kiến không tồi, có lợi mà không bắt lấy là đồ ngốc. Tâm động không bằng hành động, Khương Thành Ngọc lập tức quyết định tuân theo cảm xúc trong lòng, giơ tay lên nhéo mặt Kiều Ngôn Hi, ồ, cảm giác thoải mái thật, không muốn thả ra tí nào. Quên đi, thời cơ còn chưa đến.
Khương Thành Ngọc tiếc nuối buông tay. Trong lòng cậu mới là một bụng xấu xa.
“Thô ráp quá, Kiều A Miêu.” Khương Thành Ngọc khẩu thị tâm phi, còn làm bộ vỗ vỗ tay ghét bỏ.
“Cảm giác của cậu có vấn đề hả, làn da tớ thô ráp chỗ nào! Còn nữa, cậu mới là con mèo.” Trong lòng Kiều Ngôn Hi buồn bực, sao cậu có thể gọi cô là mèo, rõ ràng đây là đang lấy tên cô đặt cho con mèo bông kia.
“Được rồi, Hi Hi, đừng ầm ĩ nữa, vào lớp rồi.” Tiết Đồng Hải thật sự không chịu nổi, làm sao Khương Thành Ngọc dám nhéo mặt Hi Hi! Cái tên này thật ác liệt. Đồng thời cậu lại có một loại linh cảm, Khương Thành Ngọc này đối xử với ai cũng lạnh như băng, nhưng đối xử với Hi Hi lại đặc biệt, không được, về sau mình phải trông chừng Hi Hi thật kỹ.
Kiều Ngôn Hi không cam tâm xoay người lại, còn không quên tặng cho Khương Thành Ngọc ánh mắt xem thường, chờ xem, cô nhất định sẽ trả lại mối hận này.
Tiết Đồng Hải chờ Kiều Ngôn Hi xoay người mới liếc mắt nhìn Khương Thành Ngọc một cái, lại phát hiện Khương Thành Ngọc cũng đang nhìn cậu, hai người mắt chạm mắt, đều phát hiện sự khiêu khích trong mắt đối phương, không ai chịu nhường ai, nhìn nhau một lát, sau đó đồng thời quay đầu đi.