Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 81: Hiểu lầm… không muốn giải thích!


Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 81: Hiểu lầm… không muốn giải thích!

Diệp Tri Thu không phải là người nghe được động tĩnh đầu tiên, nhưng cô là người nhanh nhẹn hơn bước ra bên ngoài, tiếp theo đó là Hoa Vân Phong mới từ từ đi đến.

Người mua bánh cũng là khách quen của tiệm, nên khi nhìn đến Diệp Tri Thu, người đó có điều ngỡ ngàng…

Diệp Tri Thu đon đả đón chào và không quên phô ra nụ cười tươi tắn như hoa cỏ mùa xuân:

– Xin hỏi quý khách mua loại bánh nào?

Câu chào này giống y hệt câu nói của Hoa Vân Phong khi hỏi ‘vị khách’ Chu Lệ hôm trước.

Người khách này là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Dáng người trung bình hay nói đúng hơn là thấp lè tè, béo to ở bụng, đầu tóc thưa thớt và còn bị hói một mảng láng bóng ngay giữa đỉnh đầu, trông tổng thể không mấy đẹp mắt – đó là nhận xét của Diệp Tri Thu khi nhìn đến người này. Cô luôn thích nhìn cái đẹp, cũng như thích nhìn Hoa Vân Phong vậy.

Người mua bánh nói:

– Um… bán y như thường ngày đi nhe! À, nhưng mà cô là người mới đến đây phụ việc hả, mà thấy hình như không đúng à nha. Người phụ việc cũng chọn người xinh đẹp như vậy sao?…

Rồi ông ấy tự vỗ cái đầu bóng láng của mình, nói tiếp:

– Ôi!…hiểu rồi, nhất định là bạn gái của Vân Phong đúng không? Công nhận bà Bình này may mắn thiệt đó, sắp có con dâu đẹp như tiên nữ vậy à. Thế mà không cho tôi hay gì hết… đáng trách quá…

Ông ấy cứ tự mình suy luận rồi tuông ra một hồi dài các câu nói và cũng không quên kèm theo lời trách móc. Diệp Tri Thu nghe đến có hơi mắc cỡ, mặt đã nóng bừng lên, cô chỉ biết lấy hai tay che mặt mà không nói chuyện.

Đúng lúc đó Hoa Vân Phong giải vây:

– Bác Trịnh, bác hiểu lầm rồi, cô ấy chính là…

Vẫn chưa nói xong thì người đàn ông được gọi là bác Trịnh gì đó đã ngắt lời:


– Ấy, có gì xấu hổ phải giấu giếm chớ? Con nhìn xem… à mà để chú nói luôn cho con nghe, nếu không có chuyện gì thì làm sao cô gái này lại đỏ mặt dữ vậy chứ? Ha… ha…

Hoa Vân Phong không thấy điều đó nên anh cũng không còn cách nào biện minh được cả. Anh nghĩ Diệp Tri Thu đỏ mặt là do phản ứng tự nhiên thôi, nếu đã là con gái mà bị người khác chọc ghẹo với một người con trai nào đó, đa số là có phản ứng tương tự thôi.

Không nỡ để Diệp Tri Thu phải thẹn thùng lâu thêm nữa, Hoa Vân Phong muốn kết thúc chuyện này sớm một chút, anh nói:

– Bác Trịnh, để con lấy bánh cho bác…

Rồi sau đó, theo thói quen hàng ngày, anh thông thạo làm những thao tác hết sức cẩn thận để không phá hỏng hình dạng vốn có của những cái bánh. Diệp Tri Thu nhìn xem mà có phần thích thú, ánh mắt chăm chú thâm tình. Hoàn toàn bỏ qua sau đầu những lời nói vừa rồi và cũng quên luôn người đàn ông đó vẫn luôn nhìn theo cô bằng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu.

Ông ta càng chắc mẩm rằng: Tình cảm cô gái này dành cho chàng trai là vô cùng sâu đậm, chỉ cần người từng trải như ông nhìn sơ qua thì biết ngay điều đó. Người đàn ông cuối cùng lại nhìn cô gái một cái trước khi rời đi, làm Diệp Tri Thu bỗng chốc nhớ về những lời nói vừa rồi, hai má lại đỏ hây hây, cúi đầu gỡ móng tay…

Hoa Vân Phong không nghe cô nói chuyện, nghĩ chắc cô có điều không hài lòng những lời nói của bác Trịnh, anh nghĩ mình nên giải thích:

– Diệp tiểu thư, cô đừng hiểu lầm. Bác Trịnh chỉ đùa vui mà thôi, nói ra rồi thì không để trong lòng. Nhất định không đem chuyện này nói với người khác đâu.

Diệp Tri Thu liếc xéo anh một cái: Tôi còn muốn điều đó trở thành sự thật nữa là, cái gì hiểu lầm chứ? Có anh mới hiểu lầm. Ngốc!

Đó chỉ là những lời nói trong lòng của cô, không nói ra tiếng đương nhiên Hoa Vân Phong không thần thông quảng đại đến mức có thể hiểu được. Anh vẫn không nghe cô nói, đang định nói tiếp thì Diệp Tri Thu tìm chuyện đánh lạc hướng. Vì điều cô muốn đó là được người khác hiểu lầm quan hệ hai người mờ ám thế nào cũng tốt, cớ chi không cho cô sống trong mộng đẹp lâu chút chứ? Nên cô nói:

– Tôi đâu có hiểu lầm cái gì! Tôi… chỉ là thấy bác Trịnh có vóc dáng giống một ông chú tôi quen thôi, nhưng mà…

Câu nói lấp lửng của cô làm Hoa Vân Phong thắc mắc:

– Nhưng mà cái gì?


Diệp Tri Thu nói:

– Thì đó là chú kia tôi quen cũng dáng người béo lùn, cái bụng to xệ xuống… nhưng không có mái tóc thưa thớt, đỉnh đầu tròn trịa không có một sợi tóc… Tôi nghĩ, hôm nào lười biếng, bác Trịnh này có thể không cần đội nón bảo hiểm khi đi xe máy cũng không bị phát hiện!

Hoa Vân Phong chưa bao giờ thấy vóc dáng của bác Trịnh cả, cũng chưa ai nói cho anh biết điều đó, ngay cả mẹ anh cũng thế. Nhưng cô gái này lại dùng những từ ngữ khá khôi hài để miêu tả làm anh có điều hơi tò mò.

Anh vừa cố hình dung trong đầu, vừa lơ đễnh hỏi lại một câu:

– Vậy à? …

Vì cô dùng từ toàn là chỉ cái xấu thôi, chứ anh cũng chưa vẽ được hình ảnh nào trong đầu bằng những lời cô miêu tả cả.

Diệp Tri Thu nhanh nhảu đáp:

– Đương nhiên rồi. Không chỗ nào đẹp hết…

Hoa Vân Phong nhíu mày, nghe cô nhận xét về bác Trịnh như vậy, anh cũng muốn cô cho mình lời nhận xét. Bản thân anh chưa bao giờ nhìn thấy chính mình. Nói đúng hơn đã là mười tám năm rồi, anh chỉ nghe lời bình luận từ người khác mà thôi. Đương nhiên những câu cảm thán như “Đẹp trai quá!”, hay những cái hít hà, xuýt xoa thì không xa lạ. Nhưng tính thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, không biết mẫu người được gọi là đẹp trong mắt của Diệp Tri Thu là như thế nào?

Hoa Vân Phong không chần chừ, nghĩ là nói. Anh hỏi cô nàng:

– Vậy theo cô người thế nào mới gọi là đẹp?

Diệp Tri Thu được hỏi cũng sững sốt giây lát, nhìn anh chăm chú, phút chốc cô cũng không biết phải nói thế nào hết, vì cô nghĩ: dùng bất cứ từ nào để miêu tả về anh cũng cảm thấy thô thiển quá, không xứng với anh! Ít ra trong lòng cô, anh là người tốt đẹp nhất. Cho nên cô dứt khoát trả lời anh như sau:


– Đẹp giống anh vậy đó!

Hoa vân Phong không kịp trở tay khi nghe lời nói ngây thơ của cô. Anh có chút ngại ngùng! Cô cung cấp thông tin cho anh cũng như không nói gì hết vậy? Anh nào biết mình trông như thế nào. Nhưng cô nói vậy dù là lời trêu chọc hay nói cho anh vui lòng thì anh cũng thỏa mãn rồi, điều đó có nghĩa là anh cũng không tệ trong mắt cô rồi. Lòng anh khấp khởi vui mừng, nhưng bên ngoài thì vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Hoa Vân Phong chỉ cười cười cho có lệ, xem như đây là một lời khen dành cho mình đi… Còn Diệp Tri Thu thì dùng ánh mắt lém lĩnh nhìn anh. Cô biết vừa rồi mình nói chuyện có hơi buông lỏng tâm tư, như là rất quen thuộc, bất kể lời lẽ đùa giỡn cũng không sợ làm anh mất lòng nữa! Anh ấy rất dễ gần đó thôi, tội gì cô phải sợ anh như sợ hổ vậy à?

Lúc sau đó không lâu, có người vào mua bánh. Diệp Tri Thu lúc nãy đã nhìn kĩ quá trình cho bánh vào hộp giấy của Hoa Vân Phong rồi. Nên lần này cô chủ động nói với anh:

– Để tôi bán thử lần này được không?

Nói cho có vậy thôi, chứ tay của cô thì đã giành lấy cái hộp cùng cây kẹp gắp bánh thủ sẵn tư thế, đồng thời không quên hỏi ý kiến khách hàng:

– Xin chào quý khách, cô mua bánh gì?

Cô gái đến mua bánh nhăn lại đôi lông mày tém gọn sắc bén, trên mặt có một lớp dày phấn trang điểm cùng đôi môi đồ son đỏ chói không tự nhiên. Cô ta nhìn Diệp Tri Thu gắt gao với ánh mắt soi mói, nồng đậm mùi vị ganh tị…

Diệp Tri Thu thấy cô không trả lời thì hỏi lại lần nữa. Cô gái không đáp đúng câu hỏi của cô mà lại hỏi câu khác:

– Cô là ai? Làm gì ở đây?

Ây, có phải đang điều tra hộ khẩu không? Hay hỏi cung nhỉ? Giọng điệu nghe mà phát rợn cả người. Nhưng Diệp Tri Thu nào có sợ, cô ráng nhịn đó nhe, tại vì trước mặt Hoa Vân phong cô không muốn mất hình tượng thôi.

Diệp Tri Thu chưa trả lời, Hoa Vân Phong lên tiếng trước:

– Cô Dung đây là con gái của bác Trịnh, cô ấy thường chọn loại bánh nào tôi biết. Để tôi lấy cho cô ấy được rồi. Phiền cô vào trong mở tủ lạnh lấy dùm tôi chai nước khoáng có được không? – Anh đang nói chuyện với Diệp Tri Thu.

Diệp Tri Thu đương nhiên không từ chối lời yêu cầu của anh. Đôi môi đỏ mọng chúm chím của cô kề sát tai Hoa Vân Phong và nhẹ giọng thì thầm:

– Được, anh đợi chút, nhanh lắm!


Nói xong còn cố ý nhìn liếc qua phía của cô gái kia, biểu hiện không có gì đặc biệt, chỉ nhìn và cười nhẹ với cô gái đó một cái mà thôi. Vẻ mặt vô tội đáng yêu này của Diệp Tri Thu càng làm cho cô gái kia hiển lộ sắc mặt tái nhợt giống cương thi sống lại…

Khi tiếng bước chân của Diệp Tri Thu đã rời xa chỗ này, Hoa Vân Phong không biết từ lúc nào đã chuẩn bị xong hộp bánh trong tay, anh đưa đến trước mặt cô gái kia và nói:

– Bánh của cô, như thường ngày!

Cô gái tên Dung nhận hộp giấy từ tay anh, thanh toán tiền, nhưng chần chừ mãi không chịu đi. Cô ấy còn căm tức lắm và phải hồi lâu mới định thần trở lại. Cô hỏi Hoa Vân Phong:

– Anh có bạn gái rồi sao?

Thông tin này cô biết được là do ba của cô nói lại. Tuy ba cô cũng là người nhân hậu, không kì thị hoàn cảnh khiếm khuyết của Hoa Vân Phong, nhưng khi ông biết cô có tình cảm với anh, ông đã nghiêm khắc giáo huấn cô nhiều lần.

Mà tình yêu nếu đã bén rễ thì càng cắm càng sâu, không phải nói vứt bỏ là được. Cô khổ tâm về điều này vô cùng, vẫn chưa thuyết phục được ba cô đồng ý thì đã hay tin ý trung nhân của cô có người yêu rồi. Ba cô nói cho cô biết điều này là để cô bỏ cuộc, không nuôi dưỡng mối tình không có kết quả này…

Hoa Vân Phong trả lời:

– Đó là chuyện cá nhân của tôi. Tôi có quyền không trả lời. Cô Dung nếu không còn gì nữa thì cô nên mau về để chuẩn bị đi làm cho kịp!

Cô gái không cam lòng. Cô nói như dằn từng tiếng:

– Anh không nói cũng không sao. Nhưng tôi muốn hỏi anh, thực sự chúng ta qua lại nhiều năm như vậy, một chút tình cảm nam nữ anh cũng không hề có với tôi hay sao? Hay là… hay là vì cô gái kia?

Hoa Vân Phong từ tốn nói:

– Chúng ta vẫn là hàng xóm, cũng là bạn bè. Không liên quan đến người nào khác. Tôi cũng không muốn bất kì điều gì đáng tiếc xảy ra. Đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn luôn tôn trọng cô!

Ý nói là nếu duy trì quan hệ hiện tại thì hai người vẫn là bạn, còn nữa, trong lời nói cũng một phần nào đó ngầm ám chỉ: đừng làm tổn hại đến Diệp Tri Thu, nếu không sự tôn trọng anh vốn dành cho cô cũng tiêu tan…

Cô gái tên Dung này thật sự không còn gì để nói. Mối tình chưa bao giờ ngỏ lời của cô đã bị từ chối đau đớn như vậy…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.