Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 183: Em sợ không kịp nói lời yêu!


Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 183: Em sợ không kịp nói lời yêu!

Ở một phương trời khác, trời đêm đen tối dày đặc, trên đường đến một bóng người cũng không có, chỉ thỉnh thoảng nghe một vài âm thanh rít lên của mấy loài động vậy nào đó, thất thanh trong đem vắng, nghe càng thêm rùng rợn làm sao. 

Có hai bóng dáng thất thểu trên đường, bước chân dồn dập không quy luật, dường như anh đã thấm mệt, nhưng anh vẫn không chịu dừng lại. Đến cả người đi bên cạnh anh hỏi han, anh cũng không chấp nhận cho bản thân mình chùn bước:

– Thiệu Đông, anh còn đi nổi nữa không? Hay là mình tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi?

Bạch Thiệu Đông ngoan cố không chịu, anh cắn chặt răng, thốt lên rằng:

– Không được, chúng ta vẫn chưa đến được nơi an toàn. Anh không thể để em xảy ra chuyện gì được!

Tô Uyển Thanh vốn mạnh mẽ, cô sẽ không mít ướt mà lúc nào cũng có thể rơi lệ, nhưng lúc này cô rất muốn khóc, cô muốn khóc bởi vì trái tim cô đã hoàn toàn cảm động vì anh. Cô muốn thốt lên rằng cô đã yêu anh, cô tin tưởng anh là người đàn ông sẽ đem lại hạnh phúc cho cô. Cô không còn nghi ngờ thói trăng hoa của anh nữa. Phải chăng khi con người ta rơi vào cảnh hoạn nạn mới thấy được chân tình hay sao? Thế nhưng lý trí mách bảo cô không được khóc. Cô mà khóc lúc này sẽ làm cho anh lo lắng thêm mà thôi.

Chuyện kể ra như một cơn ác mộng. Tô Uyển Thanh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải những chuyện như thế này. Mới buổi sáng đây thôi, khi cô mới thăm khám cho bên nhân trong lều trại số 1, Bạch Thiệu Đông đang cấp cứu cho một bệnh nhi có hiện tượng xuất huyết trong cơ thể rất nguy hiểm ở lều số 2. Sau khi Tô Uyển Thanh làm xong công việc, Bạch Thiệu Đông vẫn còn đang bận rộn phía trong. Cô cũng muốn vào giúp đỡ anh nhưng anh không chấp thuận. Cô đành phải ở phía ngoài chờ đợi. 

Tới buổi cơm trưa, Tô Uyển Thanh trở về lều của mình nghỉ ngơi, cô không tài nào nuốt trôi cơm được nữa. Cái nóng ở đây thật gay gắt cùng với sự hoang tàn xơ xác của một vùng dịch bệnh đã làm cho cô không thiết chi đến ăn uống, một phần cô cũng muốn đợi Bạch Thiệu Đông luôn thể.

Ai ngờ sau một hồi ngồi nghỉ ngơi, cô cảm thấy đầu mình choáng váng, cơ thể nặng dần rồi dần mất đi ý thức. Trước đó cô thoáng có một suy nghĩ: mình bị đánh thuốc mê. Rồi sau đó cô hoàn toàn chẳng biết gì nữa. 

Bạch Thiệu Đông rời khỏi lều trại cấp cứu đã là khá muộn. Đã qua giờ cơm trưa từ lâu, anh đến ngay căn lều của Tô Uyển Thanh để tìm cô sau khi đã vệ sinh khử trùng mầm bệnh trên cơ thể. Bóng dáng cô chẳng thấy, chỉ thấy trên bàn để lại một mẩu giấy nhỏ, trên đấy chẳng có chữ gì cả nhưng lại nhuộm đầy máu tươi. 

Bạch Thiệu Đông nhíu mày suy nghí, anh không chạm vào mẩu giấy đó mà tiếp tục tìm kiếm những manh mối khác trong phòng. Hoàn toàn chẳng có dấu vết gì của sự xây xác. Anh đi ra khỏi lều và hỏi thăm những người xung quanh đây, một số thì trả lời không biết, một số khác nói họ chỉ thấy Tô Uyển Thanh vào trong rồi không thấy ra ngoài, họ cũng chẳng biết cô đã đi đâu. 

Bạch Thiệu Đông không cho rằng cô đã tự ý rời khỏi khu vực này, nếu có cần gì thì cũng phải trao đổi với anh một tiếng. Sự mất tích đột ngột này chỉ có thể được hiểu là cô đã gặp chuyện không may. Thế nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô có gây thù chuốc oán với ai chăng?

Nóng lòng nhưng cần thời gian để suy xét, Bạch Thiệu Đông tự cho rằng bản than không giỏi trong việc phân tích tình huống hình sự như thế này. Phải chi có Thư Lê hay Vân Phong ở đây thì tốt rồi. Trong 4 người anh em bọn anh, mỗi người đều có sở trường và thế mạnh riêng của mình, những lúc khó khăn mà tương trợ lẫn nhau thì tốt vô cùng. Tuy nhiên bây giờ không còn thời gian để anh cầu cứu bất kỳ ai, vả lại anh đang ở hiện trường, sự quan sát và phán đoán chỉ phải phụ thuộc vào anh mà thôi.

Bạch Thiệu Đông bắt đầu đi ra khỏi vùng phong tỏa dịch bệnh, anh đi về hướng sâu vào khu vực hoang sơ ít người lui tới, vì anh nghĩ những nơi như vậy mới thuận lợi cho những âm mưu đen tối. 

Đang hướng về đấy, anh phát hiện trên đường cố ý để lại nhiều ký hiệu dẫn lối để ngụ ý muốn đưa anh đến một nơi nào đó. Con đường này trơ trụi ít vật cản, những ký hiệu cũng mới vừa ngụy tạo ra mà thôi. Bạch Thiệu Đông không ngốc, anh biết nếu tiếp tục đi theo những ký hiệu này rốt cuộc kết quả sẽ dẫn anh đến một hồi nguy nan. Bọn chúng đã thiết kế sẵn bố cục đợi anh vào mà thôi. 

Có điều anh vẫn chưa biết đối tượng giấu mặt này là ai. Vừa đi anh vừa suy nghĩ rất nhiều về chúng, anh chưa hề gây thù với bất kỳ ai cả, nếu nói là kẻ thù thì chỉ có ân oán tình trường mà thôi…

Vừa suy nghĩ đến đó, “ân oán tình trường” của anh đã xuất hiện ngay lập tức. Bạch Thiệu Đông mở mắt thật to vì kinh ngạc, người con gái này trước kia rất đơn thuần, nhiều khi anh thấy cô ta thật sự hơi ngớ ngẩn khi anh chọc ghẹo vài câu đã e thẹn mà đỏ mặt lên cả rồi. So với cô em rất sắc sảo và lòng dạ độc ác thì cô chính là một thiên thần thuần khiết nhất đấy. Ai ngờ bây giờ nếu không chứng kiến tận mắt, anh nào tin đây chính là cô con gái lớn của Trương lão, Trương Trúc Quỳnh.

Bên ngoài người ta chỉ biết Trương lão có một đứa con gái Trương Ngân Quỳnh, bởi vì cô chị Trúc Quỳnh thùy mị đoan trang và chưa bao giờ dính vào những vụ lùm xùm trong giới xã hội đen. Nếu nói cô em Trương Ngân Quỳnh đã vướng vào vụ thanh toán của xã hội đen mà bỏ mạng vào 2 năm trước đây, thì cô chị Trúc Quỳnh này như một thục nữ sống khép kín với những trang sách quyển vở ngây thơ. Hai cô gái là sinh đôi nhưng không giống nhau kể cả diện mạo lẫn tính tình. Cô chị chăm học và ước mơ trở thành một cô giáo mầm non bình dị. Cô cũng là đứa con gái mà Trương lão yêu thương nhất bởi bản tính chưa bao giờ tranh giành thứ gì với ai. Trương lão nghĩ cô con gái nhỏ thánh thiện nên thua thiệt hơn các đứa con khác của ông, nên ông lúc nào cũng dành tình cảm và những thứ tốt đẹp nhất cho cô. Có lúc anh đã nghĩ rằng, cô chưa hề biết các thành viên trong gia đình mình đều là những tay anh chị có máu mặt trên giang hồ cho nên mới sống được vui tươi vô lo vô nghĩ như vậy. Thế nhưng hôm nay nhìn cô lạ lẫm lắm, Bạch Thiệu Đông nhất thời vẫn chưa quen với hình ảnh hiện tại của cô nàng.

Cô gái hoàn toàn thay đổi. Mái tóc xõa dài đen huyền ngày nào giờ đã nhuộm màu tím than và được cắt ngắn cá tính. Quần áo không còn là những bộ đầm dài dịu dàng mà thay vào đó là áo phông không tay cùng quần cộc ôm sát người màu đen huyền bí kết hợp với đôi bốt da mạnh mẽ. Trên tay còn xăm những hình thù kỳ quái. Đôi môi ngây thơ ngày nào không còn hồng nhuận, một màu son không hợp với tuổi tác của cô được cô bôi vào rất đậm, ánh mắt sắc sảo nhờ cách trang điểm thật táo bạo. Nói chung tất cả hình ảnh của Trúc Quỳnh trước kia đều là quá khứ, hiện tại một Trúc Quỳnh suýt chút làm Bạch Thiệu Đông không nhận ra.

Bạch Thiệu Đông nhăn mi lại, anh gọi tên cô nàng:

– Trúc Quỳnh?

Là một sự thăm dò, bởi vì đôi mắt bạn có thể sẽ không cho bạn kết luận chính xác đâu. Tuy nhiên, cô gái được gọi tên cười nham hiểm rồi nói:

– Chào anh, bác sĩ!

Bạch Thiệu Đông đảo mắt nhìn xung quanh xem có phát hiện Tô Uyển Thanh hay không, nhưng mà vô dụng, Trúc Quỳnh chưa cho phép, bọn đàn em làm sao dám mon men tới gần. Anh làm như vừa tình cờ gặp nhau, chào hỏi và trò chuyện:

– Em thay đổi thật nhiều, suýt nữa anh nhận không ra!

Trúc Quỳnh cười nhẹ một cái, cô tiến đến gần bên anh, một bàn tay đặt lên vai anh rồi từ từ di chuyển ra trước ngực, sau đó vòng ra phía sau gáy, vừa làm cô vừa nói:

– Anh còn nhớ em là em vui rồi. Tưởng rằng anh đã sớm có người mới, quên mất người xưa rồi chứ?

Trước kia Bạch thiệu Đông làm bác sĩ riêng cho Trương lão. Cô em Ngân Quỳnh rất mến mộ tài năng của anh, cộng với miệng lưỡi ngọt ngào của anh nên cô đã say anh như điếu đổ. Bất chấp cha cô và anh cả có cản ngăn, họ nói rằng một bác sĩ dáng vẻ thư sinh như thế không xứng đáng với danh vọng của một gia đình theo nghiệp chém giết để tranh giành quyền lực. 

Cô gái Ngân Quỳnh tuy tính cách táo bạo, nhưng mà bên cạnh Bạch Thiệu Đông vẫn có lúc rất ngoan ngoãn nghe lời anh. Yêu rồi, cô chẳng nghi ngờ gì mà nói thật những bí mật của gia đình cho anh. Kể cả chuyện làm ăn của ba cô, cho nên sự lật tẩy Trương lão của Hoa Vân Phong mới thuận lợi được như vậy. Bạch Thiệu Đông vốn cũng có ý định dùng mỹ nam kế để thực hiện kế hoạch, tuy đã từng bị Hoa Vân Phong chỉ trích và không cho phép làm như vậy, nhưng anh đã khéo kéo làm điều đó và thành công. Những lúc gần bên cô gái si tình đó, thực sự là anh không có bảo cô phải nói bí mật gì cả, thế mà cô vẫn tình nguyện tiết lộ, lỗi không phải hoàn toàn do nơi anh. 

Bạch Thiệu Đông nói với Trúc Quỳnh:

– Làm sao anh quên được, nhưng Trúc Quỳnh à, tại sao em thay đổi nhiều như vậy?

Đang yên đang lành, đang làm những hành động nhẹ nhàng, bỗng nhiên sau khi nghe anh nói như vậy thì cô nàng giống như bị chạm phải một thứ gì đó vô cùng đáng ghét, cô giãy nảy lên và hét lớn:

– Giả nhân giả nghĩa, anh còn nói được như vậy sao? Nếu không nhờ anh ban tặng, tôi có cần phải biến thành như thế này không? 

Lúc này, bọn đàn em của cô bỗng từ đâu xuất hiện ào ạt bao quanh bọn họ. Bàn tay cô dừng lại phía sau gáy của anh, từng cái móng vuốt nhọn hoắc nhấn mạnh vào da thịt anh. Bạch Thiệu Đông chỉ nhíu mày cam chịu chứ không lên tiếng. Anh không ngốc đến nổi vùng vẫy ra khỏi cái ôm nhẹ của cô nàng để rồi thoát thân nhưng trong tình trạng thủng nhiều lỗ nhỏ như cái tổ ong đâu. Bởi lẽ xung quanh hai người có rất nhiều họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào. Nếu không có cô nàng làm “bia đỡ” thì nhất định anh sẽ thành một con nhím di động mất thôi.

Anh lại nghe cô lại gằn từng tiếng, nói:

– Bạch Thiệu Đông, anh có biết cũng vì anh mà gia đình tôi mất đoàn kết. Ngân Quỳnh đã cãi lại lời của ba và anh cả, nó vì bảo vệ anh nên đã đắc tội với rất nhiều tay anh chị trong giới hắc đạo. Sau khi ba tôi và anh cả xảy ra chuyện không may, nó đã không còn được bảo vệ bởi thế lực gia đình như trước nữa, và rồi… và rồi nó đã…

Cô em song sinh chết đi, làm sao cô chị có thể thốt ra từ ngữ bi thương đó. Cô nghẹn lại không nói nên lời, một lát sau, cô mới tiếp tục:

– Đến giây phút cuối cùng nó vẫn còn gọi tên anh. Nó nói ở dưới đó nhất định sẽ rất lạnh, rất cô đơn. Nó bảo tôi phải sớm đưa anh xuống đó với nó!

Bạch Thiệu Đông cũng đoán trước được câu nói này của cô. Nhưng tiếp một giây sau, những câu mà anh chưa từng nghĩ đến lại tiếp tục được thốt lên từ miệng cô gái:

– Nhưng tôi nào nhẫn tâm như vậy. Mấy năm gần đây anh có biết vì sao anh vẫn sống tốt hay không? Vì tôi không muốn anh chết. Năm xưa chỉ có Ngân Quỳnh bày tỏ tình cảm với anh, còn tôi chưa hề cho anh biết tôi cũng có cảm tình với anh đúng không? Thì bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi yêu anh! Tôi yêu anh trước cả Ngân Quỳnh nữa kìa!

Hai cô là song sinh, sự thay đổi của một cô thì cô kia cũng dường như cảm nhận được. Tính tình Ngân Quỳnh năng động, cá tính và táo bạo lắm, cho nên từ trước giờ chưa bao giờ muốn gì mà không tranh thủ chiếm được. Hiểu ý em và biết sự nặng nhẹ giữa huyết mạch với một người dưng nước lả, cô nàng Trúc Quỳnh đã cố nén tình cảm của mình lại. Cô trầm lặng hơn cô em là bởi vì sống quá nội tâm và kín đáo, chứ không phải bản tính thiện lương như người khác lầm tưởng, đến cả cha và các anh của cô đều chưa từng hiểu rõ con người của cô. Bí ẩn và nguy hiểm!

Thế nhưng, tình yêu không phải muốn là có thể ngăn cản nó sinh sôi nẩy nở. Trái tim đã chứa một bóng hình và người ấy hầu như ngày nào cũng xuất hiện trước mặt làm cho Trúc Quỳnh cồn cào ruột gan. Cô càng giấu thì tình cảm bao nhiêu thì tình yêu ấy càng lớn bấy nhiêu. Cô càng thấy em mình cùng anh ta vui vẻ bên nhau thì tính cách càng trầm lặng ít nói, không cười, không niềm vui.

Bạch Thiệu Đông vướng vào các vụ scandal tình ái cũng không nghĩ rằng mình còn dây dưa với cả hai đứa con gái xã hội đen này. Trước kia, Trương Ngân Quỳnh chết đi anh đã thở phào nhẹ nhõm, nay xuất hiện thêm một Trúc Quỳnh với tính cách tiêu cực hơn cô kia nhiều lắm. Thật sự anh có cảm giác sợ hãi. Sợ hãi không vì bản thân anh, anh lo cho người anh yêu đang trong tay bọn chúng, không biết chúng sẽ dùng thủ đoạn nào với cô. Bản tính anh không nhút nhát, nhưng giờ phút này anh cảm thấy tay mình đang run rẩy cùng với mồ hôi hột đang chảy từ trên trán xuống.

Tuy nhiên, bản lĩnh của một người đàn ông không dừng ở đó, anh vẫn phải cố giữ bình tĩnh đối đáp cùng cô nàng:

– Đương nhiên anh không thể nào quên được. Ngân Quỳnh đối với anh vô cùng tốt. Cô ấy mất đi anh biết quá muộn, anh cũng đã bi thương một thời gian rất dài.

Trương Trúc Quỳnh cười ha hả, cô ủy mị đưa đôi mắt sắc sảo của mình nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

– Miệng lưỡi như vậy chẳng trách có quá nhiều cô gái vì anh mà tình nguyện chết đi…

Cô quay phắc mặt sang một bên, ra lệnh bằng giọng đanh thép:

– Mau dẫn cô gái đó ra đây, để xem hai người có thể diễn tuồng hay gì cho tôi xem?


Tim Bạch Thiệu Đông đập thật mạnh, anh chính là lo lắng cho Tô Uyển Thanh rất nhiều, không biết cô có bị bọn chúng làm tổn thương gì hay không.

Tô Uyển Thanh được bọn đàn em mang ra. Hai tay cô bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng kín và anh nhìn thấy vết máu trong lòng bàn tay cô nữa. Cô không còn sức vùng vẫy. Trên mặt đã có nhiều vết bầm tím làm cho Bạch Thiệu Đông đau lòng muốn chết. Tuy nhiên thấy cô có thể tự mình bước đi được thì anh cũng yên tâm hơn, dù gì cô không bị thương nặng ngoại trừ những dấu vết ngoài da mà thôi. 

Anh cứ nhìn cô không nói, ánh mắt nói lên tất cả tiếng lòng của anh rồi. Việc này đều bị Trúc Quỳnh nhìn ra được. Một cô gái có tính cách trầm lặng mà cũng vô cùng ghen tị, cô tức giận nhưng không nói tiếng nào bèn bước đến nắm lấy tóc của Tô Uyển Thanh mà giật mạnh. Tô Uyển Thanh bị đau nhăn mày lại, vẻ mặt không tình nguyện, ánh mắt phản kháng nhìn Trúc Quỳnh. Tô Uyển Thanh là một cô gái dịu dàng nhưng mạnh mẽ, cô không bị gục bởi cường quyền đâu.

Trúc Quỳnh nhấn mạnh từng tiếng nói:

– Hừ, anh đau lòng rồi à? Anh có biết tôi theo dõi hai người lâu đến thế nào chưa? Chỉ cần anh chạy theo bất kỳ cô gái nào đều không qua khỏi ánh mắt của tôi. Bọn con gái kia toàn là đồ yếu đuối dễ xiêu lòng. Chỉ có con ả này mạnh miệng cự tuyệt anh thôi. Tôi muốn xem sức “miễn dịch” của cô ta trước lời ngon tiếng ngọt là bao nhiêu. Ai ngờ thời gian gần đây, con hồ ly tinh này đã có dấu hiệu mềm lòng rồi, chẳng còn vui vẻ gì nữa. Hai người muốn viên mãn? Tôi cứ không cho đấy! Anh nghĩ sao nếu một đôi uyên ương bị giết mất một con, hửm?

Bạch Thiệu Đông e ngại xin xỏ:

– Trúc Quỳnh à, em đừng nhẫn tâm như vậy, dù gì anh và em cũng là người quen biết, em đừng nói chuyện tuyệt tình như vậy mà. Còn nữa, cô ấy là bạn của anh, không hơn không kém, em cũng biết miệng lưỡi anh hay ba hoa chích chòe nên chọc ghẹo mỹ nữ là chuyện bình thường… Hì, em đừng cho là thật nhé!

Trương Trúc Quỳnh bĩu môi:

– Anh cầu tình cho cô ả sao? Vậy chứng tỏ anh yêu cô ả?

Bạch Thiệu Đông tự biện hộ:

– Nào có, anh chỉ là không muốn một cô gái mang hình tượng ngây thơ trong sáng trong lòng anh bị máu làm vấy bẩn mà thôi. Em à, hãy giữ sự thuần khiết vốn có, như vậy mới là đẹp nhất em biết không?

Trương Trúc Quỳnh dù gì cũng là người yêu anh trước. Cô cũng là con gái, cô rất khao khát có được người mình yêu và giành trọn những lời ngọt ngào của anh về phần mình. Anh khen cô thánh thiện, anh nói cô nên giữ hình ảnh của năm xưa, vậy anh đã từng để ý đến cô. Người khi yêu đôi khi mơ ước rất nhỏ nhoi, chỉ cần người kia ngoái đầu nhìn bạn một cái, trái tim bạn đã đủ xao xuyến khôn nguôi rồi. Cô nàng tiến đến bên anh, giơ tay vuốt tóc anh, ánh mắt say đắm không thôi:

– Nếu em hứa với anh sẽ buông bỏ tất cả, chúng ta ra nước ngoài định cư, tìm một nơi không ai biết đến chúng ta mà sinh sống, anh có hứa sẽ yêu em trọn đời không?

Dẫn dụ được tội gì dừng lại, Bạch Thiệu Đông bắt đầu tuôn ra sở trường của mình:

– Chân trời gốc bể, không ai chia cắt được hai người yêu nhau cả. Nói thật với người anh yêu, anh không dám hứa sẽ cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất, nhưng bằng hết khả năng của mình, anh dám chắc những người phụ nữ khác sẽ phải ghen tị với hạnh phúc của cô ấy.

Uốn dẻo ba tấc lưỡi là “nghề” của anh mà. Bạch Thiệu Đông luôn cất giấu trong đầu mình những ngôn từ hoa lệ nhất, đẹp đẽ nhất và làm vừa lòng người nghe nhất. Nếu so anh với Mộc Thư Lê, anh xứng đáng với cái bằng luật sư hơn đấy!

Trúc Quỳnh say mê anh, nhưng cô biết hiện tại mình đang làm gì và việc cô muốn làm vẫn chưa xong đâu. Cô cười nói với anh:

– Ứm… chuyện chúng ta đã xong, còn cô ả này…

Bạch Thiệu Đông nhanh trí đối đáp:

– Cô ta coi như không liên can, mặc kệ cô ta đi em nhé!

Nói xong, anh mạnh dạn đi về phía của Tô Uyển Thanh định đưa tay cởi trói cho cô. Ai ngờ Trúc Quỳnh nghe xong thì giãy nảy lên:

– Ai nói không liên can? Hừ, cô ta và anh phải có một người ra đi mãi mãi, nếu anh không yêu em, anh sẽ chết, còn nếu anh yêu em, thì cô ta phải chết!

Cô nói xong thì móc ngay khẩu súng giấu phía sau thắt lưng ra, chỉa thẳng về hướng của hai người họ mà lên đạn. Nòng súng quơ qua quơ lại giữa hai người làm cho người ta sợn tóc gáy. Bạch Thiệu Đông vọt đến, đưa tay phải mình chặn ngay họng súng lại và nói:

– Trúc Quỳnh, em cũng biết con người anh tham sống sợ chết. Trước giờ buông lời đường mật để dẫn dụ con gái người ta làm thú vui chứ nào có chuyện say đắm ai thật lòng. Hì hì… vừa rồi em nói cô ta vì anh mà mềm lòng à. Đấy, con gái cao giá quá thì cũng có thế thôi, không khí chất gì cả đúng không? Em muốn làm gì cô ta thì làm đi, anh vô can nha! Tha cái mạng cho anh, anh sẽ làm theo những gì em muốn, được không em? Em chỉa súng như vậy dễ cướp cò lắm đó, lỡ xui xẻo trúng anh thì sao. Gây ra án mạng thì không tốt mà tệ hơn nữa là anh không thể ở bên cạnh em nữa rồi!

Anh biết nếu như anh có đỡ viên đạn cho Tô Uyển Thanh thì cô nàng cũng sẽ khó mà chạy thoát khỏi bọn xấu xa này. Cho nên anh dùng cách như một kẻ tham sống hèn nhát để kéo dài thời gian. Chỉ cần mặt trời ngả bóng, đem đen kéo đến thì nhất định anh và cô có thể trốn thoát dễ dàng hơn. 

Cô gái họ Trương tàn nhẫn bóp cò, viên đạn xuyên thủng qua bàn tay của anh rồi trúng vào đầu vai phải của anh nữa. Máu tươi tuôn ra. Trái tim Tô Uyển Thanh giật thót. Cô vẫn yên lặng để anh bày những chiêu trò của mình. Ban đầu, nói thật là cô có ghen tức một chút. Nhưng sau đó anh chớp thời cơ đến bên cạnh cô định mở trói thì cô đã hiểu ý đồ của anh. Một con người sáng suốt cỡ nào cũng sẽ bị suy nghĩ của chính bản thân mình làm cho ngột ngạt. Cô nghe anh nói lời ngọt ngào với người con gái khác, trong lòng mặn chát vô cùng. Tuy rằng cô hiểu ý anh muốn làm gì, cho dù anh không nói cho cô về ý đồ của mình, nhưng chẳng biết vì sao cô tin tưởng anh không bỏ lại cô trong lúc này. Thế mà hiểu thì hiểu, ghen vẫn ghen!

Đến khi thấy máu anh tuôn trào, cô đau đớn như chính bản thân mình trúng đạn. Cô biết mình yêu anh rất sâu đậm rồi, chỉ là chưa kịp nói với anh. Hiện tại miệng cô bị băng dán kín lại, chẳng thể nào thốt nên lời, nếu không cô đã nói rằng: Em yêu anh! Mặc dù hoàn cảnh có không phù hợp thế nào chăng nữa.

Nước mắt bị cô ngăn lại, nó không rơi ra ngoài mà bị nuốt ngược vào trong tim. Mặn đắng, cô cảm nhận được điều đó. 

Bạch Thiệu Đông cau mày đứng thẳng người lên, anh vẫn cười hơ hớ như không có gì trong khi hơi thở gấp gáp nặng nề:

– Đã nói bị cướp cò mà em không chịu nghe. Tay anh… cũng may chỉ là cái tay, nếu không anh theo ông theo bà rồi.

Trúc Quỳnh cầm lấy bàn tay anh, cô vươn đầu lưỡi nếm vị máu trên đấy và nói rằng:

– Hừ hửm… anh không nhát gan, anh chỉ lừa em…

Thấy tình thế không ổn, Bạch Thiệu Đông đã lợi dụng khoảng cách gần Trúc Quỳnh mà cướp lấy súng của cô nàng. Tay trái còn hoạt động tốt thì anh cằm súng, tay phải dù rất đau nhưng anh vẫn cố bóp chặt cổ Trúc Quỳnh. Họng súng lạnh như băng đặt vào thái dương của cô. Bạch Thiệu Đông ra lệnh cho cô:

– Cô mau bảo bọn chúng bỏ súng xuống, quay mặt lại và đi cách xa 3 mét… nhanh!

Trúc Quỳnh cười lạnh một cái, một nụ cười nhếch mép chẳng chút nao núng. Cô vẫn làm theo lời anh, cô nói với bọn đàn em:

– Mau làm theo lời anh ta. À, cởi trói cho con ả kia nữa…

Rồi cô nói với Bạch Thiệu Đông:

– Anh còn muốn em làm gì nữa không? Nói ra một thể luôn đi anh!

Những lời nói của cô càng nhẹ nhàng càng làm cho người nghe phải sởn gai ốc. Bạch Thiệu Đông liếc nhìn cô ta, cô cũng vừa ngước mặt lên nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau trong giây phút đó nói lên rất nhiều thứ. Bạch Thiệu Đông quay phắc mặt đi, anh thấy được trong đôi mắt ấy chứa đầy sự oán thù và không cam lòng. Anh biết mình khó thoát khỏi tay cô ta, nhưng ít nhất anh phải bảo vệ người con gái mình yêu được an toàn.

Anh lạnh lùng đáp:

– Không cần, cô tiễn chúng tôi một đoạn đường là được!

Bọn đàn em làm theo ý của đại tỷ. Họ lùi về sau rất xa, Tô Uyển Thanh nhanh chóng đến bên cạnh Bạch Thiệu Đông. Anh thì thầm vào tai cô:

– Em theo sát anh, cẩn thận đó!

Tô Uyển Thanh lo lắng nhìn vết thương đang nhỏ máu trên cánh tay anh, bàn tay cũng nhuộm màu đỏ ghê người. Cô đau lòng nhưng không nói, hay đúng hơn là không tiện nói. Cô nghe theo lời anh và để cho anh yên tâm thì cô cũng cầm lên một khẩu súng bị bọn đàn em bỏ lại. Cô không biết bắn, cô chỉ nghĩ rằng có thể dùng trong lúc nguy cấp mà thôi.

Bạch Thiệu Đông lợi dụng đưa Trúc Quỳnh đến một rừng cây cao. Anh dùng dây rừng trói tay cô lại và cố định cô vào thân cây. Sau đó anh nói với cô:

– Trúc Quỳnh, đáng lẽ ra em là một cô gái rất tốt, hãy nên quay đầu lại trước khi quá muộn. Thù hận chỉ khiến em đánh mất chính mình, đánh mất những gì mình đang có.

Trúc Quỳnh bị anh bịt mắt bịt miệng nên không nói được gì. Trong lòng cô nghĩ gì, anh không biết, anh chỉ tìm cách thoát thân cho mình và người yêu. 

Anh và tô Uyển Thanh đi theo hướng ngược lại. Tô Uyển Thanh rất muốn dừng chân để băng bó vết thương cho anh, nhưng anh cứ kéo cô đi mãi. Họ đã trải qua một quãng đường khá xa nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ an toàn, Trúc Quỳnh không dễ dàng bỏ qua bọn họ đâu. Dù có thoát khỏi ngày hôm nay cũng chưa chắc ngày mai sẽ sống tốt được.

Đường đi không dễ, Tô Uyển Thanh dù gì vẫn là một cô gái, sức lực cô không đủ để bươn chải qua những chặn đường dài và gập ghềnh. Tô Uyển Thanh không đành lòng nhìn anh cứ cố chịu đựng, cô giả vờ đi không nổi, kéo tay anh và nói:


– Tôi đi không nổi nữa rồi.

Bạch Thiệu Đông cúi người xuống, bảo cô:

– Em lên anh cõng, đường đi rất khó, chân em không chịu nổi đâu.

Tô Uyển Thanh lắc đầu không chịu:

– Tay và vai anh đang bị thương, hoạt động quá sức mới là không tốt. Mau tìm chỗ nào ngồi xuống tôi xem vết thương cho anh.

Là một bác sĩ, cả cô và anh đều hiểu một vết thương kia chỉ thoạt nhìn thôi đã biết rất nặng, viên đạn xuyên qua lòng bàn tay và làm tổn thương phần đầu vai nữa. Có thể nào không đau chứ? Vết thương nếu không được xử lý đúng cách, nặng nhất là bàn tay sẽ không hoạt động bình thường được. Đối với một bác sĩ ngoại khoa, bàn tay nhạy bén chuẩn xác là quan trọng cỡ nào.

Bạch Thiệu Đông cười nói với cô như người bị thương không phải là anh:

– Bác sĩ Thanh, em quên kiến thức cơ bản rồi à, thời gian máu chảy dưới 5 phút, thời gian đông máu bình thường từ 6 – 10 phút thôi. Em nghĩ chúng ta bôn chạy và thời gian trước đó nữa cộng lại là bao lâu rồi? Máu mà còn chảy là anh tiêu rồi!

Tô Uyển Thanh kiên quyết:

– Bạch Thiệu Đông, khi chúng ta an toàn rời khỏi đây, tôi sẽ nói cho anh nghe một bí mật có lợi cho anh. Còn nếu như anh mất máu chết đi thì coi như xong rồi, anh đừng hòng biết tôi muốn nói cái gì!

Bạch Thiệu Đông cười hì hì, anh cũng không làm chậm trễ thời gian tẩu thoát:

– Được rồi, được rồi! Em luôn hung dữ với bệnh nhân như vậy sao? Đáng sợ quá, mất hình tượng thục nữ trong lòng anh hết trơn hà.

Lúc này là lúc nào mà còn nói lời đường mật chứ? Con người này bằng sắt đá hay sao mà không biết đau, chớ tim cô đang co rút khó chịu đây này. 

Vừa nói Bạch Thiệu Đông vừa ngồi xổm xuống, chiều cao thuận lơi cho cô nàng làm công việc băng bó vết thương.

Trên người không có băng gạc, không có thuốc sát trùng. Tô Uyển Thanh cẩn thận thăm khám vết thương. Trời đã tối đi, mắt thường mà không có đèn đuốc thì cũng vô dụng mà thôi. Cô chỉ có thể sờ vào vết thương, xác nhận máu đã thật sự đông lại và đã khô hẳn rồi. 

Điều kiện không đủ nên chỉ có thể làm một số thao tác đơn giản, còn cần phải tìm địa phương thích hợp để sát trùng và còn lấy viên đạn ra khỏi đầu vai anh nữa.

Tô Uyển Thanh hối thúc

– Tạm ổn rồi, chúng ta mau đi tìm nơi an toàn để tôi lấy viên đạn ra cho anh. 

Hai người bám víu nhau rồi rốt cuộc cũng rời khỏi được khu rừng mà đến một nơi nào đó xa lạ Tthấy có cư dân sinh sống, Tô Uyển Thanh mừng rỡ nói với anh:

– Tốt rồi, có ánh lửa, chúng ta nghỉ tạm ở đây đi,dù gì bọn chúng chắc không dám kinh động cả nhóm dân cư này đâu.

Bạch Thiệu Đông đã cố gắng hết nổi, anh chỉ kịp đáp:

– Ừ…

Rồi anh ngã quỵ bên chân Tô Uyển Thanh. Cô nàng muốn đõ anh lên mà cũng chẳng thể được, cô đành cầu cứu những người dân sống nơi đây vậy. 

Tại miền Nam Burkina Faso – một vùng đất ở Tây Phi gần biên giới Ghana có ngôi làng nhỏ mang tên Tiébélé. Ngôi làng chỉ vỏn vẹn 1,2 ha là nơi cư trú của bộ tộc Kassensa – một trong những nhóm dân tộc cổ định cư ở vùng biên giới Burkina Faso vào thế kỷ XV.

Ở đây, họ cũng thân thiện với những vị khách lạ không mời mà đến này vô cùng. Mặc dù cuộc sống khó khăn khắc nghiệt nhưng họ vẫn tiếp đãi hai người đến nơi đến chốn. Họ còn chia sẻ một số loại cây rừng là thuốc chữa vết thương cho Bạch Thiệu Đông.

Từ khi được mang vào căn nhà nhỏ làm bằng bùn đất, rơm và một chất liệu vô cùng độc đáo đó là phân bò của những con người tốt bụng, Bạch Thiệu Đông cứ phát sốt li bì, vết thương đã có dấu hiệu nhiễm trùng. Điều kiện không đủ, cô phải tìm đâu ra các loại kháng sinh cho anh đây. Tô Uyển Thanh dùng cách cổ điển nhất để lấy viên đạn ra khỏi đầu vai anh. Cô dùng một con dao nhỏ mài thật sắc, hơ nóng nó dưới ngọn lửa rồi tiến hành quá trình “giải phẫu”. Cô gan dạ bao nhiêu, quả quyết bao nhiêu trước rất nhiều bệnh nhân nguy kịch thì hôm nay tinh thần cô bị ảnh hưởng nhiều bấy nhiêu. Cô lo sợ, thật sự cô rất sợ một chút sơ suất có thể để lại hậu quả vô cùng xấu cho Bạch Thiệu Đông. 

Suốt một đêm ròng rã lo cho sức khỏe của anh, sáng hôm sau anh đã hạ sốt. Tô Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm. Đến chiều ngày hôm đó anh đã tỉnh, tuy còn rất đau nhưng anh lại thanh tỉnh vô cùng, anh hỏi cô:

– Anh hôn mê mấy ngày?

Biết cả bản thân rơi vào tình trạng hôn mê cơ đấy. Tô Uyển Thanh ngồi bên cạnh anh, đưa tay thăm khám nhiệt độ của anh rồi nói:

– Không lâu, chỉ mới một ngày thôi. 

Bạch Thiệu Đông ngồi nhỏm dậy, Tô Uyển Thanh ngăn lại nhưng anh kiên quyết:

– Chúng ta không có nhiều thời gian, bọn chúng nhất định sẽ tìm đến đây, hiện tại chúng ta chỉ còn cách liên hệ với lãnh sự quán để tìm cách về nước. Ở trong nước, anh đảm bảo Trúc Quỳnh không dám làm gì chúng ta.

Tô Uyển Thanh thắc mắc:

– Vì sao?

Anh đáp:

– Bởi vì anh hai của cô ấy là Trương Nhất Long có giao tình với Vân Phong. Mà thế lực của anh ta trong giới hắc đạo cũng không phải dạng có thể bị người ta qua mặt. Trúc Quỳnh trước kia đặc biệt nể phục người anh trai này, cho nên chúng ta có chỗ dựa vững chắc, em đừng lo… Chỉ là phải nghĩ cách rời khỏi đất nước này trước đã.

Tô Uyển Thanh nói:

– Được, vết thương của anh cũng cần sớm trị liệu…

Cô e ngại điều gì đương nhiên anh biết. Nhìn bàn tay của mình được quấn một lớp vải sạch mà anh có rất nhiều suy nghĩ. Là một bác sĩ phải biết rõ tình trạng của mình hiện giờ thế nào, anh chỉ không muốn cô lo lắng:

– Không sao mà, em xử lý vết thương rất tốt, có em băng bó cho anh, dù là vạn tiễn xuyên tâm cũng có thể tự nhiên đứng dậy đi như bay đó.

Đi như bay à? Đúng rồi, vạn tiễn xuyên tâm thì có thể bay, mình mẩy như con nhím, hồn lìa khỏi xác là có thể bay rồi!

Tô Uyển Thanh liếc nhìn anh một cái: Người này lại giở trò, khua môi múa mép nữa!

Tối đêm đó, Bạch Thiệu Đông nằng nặc đòi rời khỏi. Anh nói đi trong đêm tối có vẻ an toàn hơn khi địa hình Tây Phi cũng không phải kín đáo gì, đêm đen dễ lẫn trốn. Không lay chuyển được anh, Tô Uyển Thanh cũng phải cùng anh lên đường.

Họ lại lên đường, sức khỏe chưa khôi phục nhưng Bạch Thiệu Đông tỏ ra mình là một người đàn ông có thể là chỗ dựa vững chắc cho cô nàng. Trên đường đi anh không thiếu những lời chọc ghẹo hoặc kể những câu chuyện vui cho cô nghe. Đương nhiên bước chân chưa bao giờ ngơi nghỉ, an toàn là trên hết. 

Một đoạn đường khá dài mà họ đã đi qua, trời cũng gần rạng sáng thì họ cũng gần đến vùng đông dân cư hơn, ai ngờ phía xa xa nào đó vang lên tiếng sột soạt kèm theo vài tiếng nói truy lùng:

– Nhất định phải tìm cho bằng được chúng nó.


Chẳng nghi ngờ gì nữa khi hai người họ biết mình lại bị vây trong vòng nguy hiểm. Bạch Thiệu Đông nói thì thầm với Tô Uyển Thanh rằng:

– Uyển Thanh, cầm lấy khẩu súng, anh đã dạy em bắn rồi đấy… Nếu hôm nay chúng ta an toàn rời khỏi đây, em nói gì anh cũng nghe. Nhưng mà vào lúc này, anh muốn em làm theo ý của anh. Anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, còn em mau tìm cách thoát thân biết không?

Tô Uyển Thanh dù cho có bản lĩnh và lí trí cỡ nào thì cô vẫn là một cô gái, có trái tim có tình yêu và nỗi sợ hãi. Cô lắc đầu không nghe:

– Không, em không thể để anh gặp nguy hiểm một mình, có đi cùng đi.

Bạch Thiệu Đông tiếp tục khuyên ngăn:

– Nếu nắm chắc 100% phần thắng đương nhiên anh sẽ đưa em đi cùng. Nhưng mà tình hình hiện tại em cũng thấy đó, khó lòng mà bảo toàn được cả hai. Không may cùng đi rồi cùng bị bắt thì chẳng phải uổng công hay sao? Nghe lời anh, một lần này thôi Uyển Thanh à!

Cô nàng nhìn vào mắt anh. Giữa vùng trời đen tối vắng lặng, khung cảnh bị chìm vào bóng đêm vô tận nên chẳng thể trông thấy rõ cái gì. Chỉ có ánh mắt anh vẫn lóe lên sự kiên định và không chịu thỏa hiệp với cô lúc này. Cô nhắm mắt lại và khẽ gật đầu. 

Bạch Thiệu Đông ở khoảng cách gần có thể thấy được sự đồng ý của cô. Anh mừng thầm trong dạ. Một khao khát chợt đến trong đầu anh giữa lúc nguy hiểm này đó chính là được hôn vào đôi môi mềm mại của người con gái này. Biết đâu đây là lần cuối cùng họ nhìn thấy nhau, biết đâu một giây sau thì anh mãi mãi không còn có thể chạm vào đôi môi ấy một lần nào nữa, mãi chẳng có cơ hội. Nay là lúc thuận lợi nhất để anh thỏa mãn lòng khao khát của mình. Và anh đã hành động như suy nghĩ…

Bạch Thiệu Đông nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận qua luồng hơi thở thanh khiết của cô gái mà tiến gần đến bên môi cô. Tô Uyển Thanh cũng cảm nhận được sự biến đổi xung quanh mình. Cô biết mà lại chẳng từ chối cái hôn đầu này. Trước kia yêu Hoa Vân Phong cô chưa từng chiếm được nụ hôn nào từ anh. Ngoài ra chẳng có một người khác phái nào đến gần Tô Uyển Thanh kiêu kỳ được cả, cho nên Bạch Thiệu Đông đào hoa này là người đầu tiên. 

Tô Uyển Thanh từng nghĩ mình sẽ có nụ hôn đầu trong một khung cảnh lãng mạn, với sự nghiêm túc của đối phương, vì cô cho rằng mình xứng đáng với tình yêu duy nhất và tuyệt đối. Ai ngờ hiện tại phải trao nụ hôn đầu cho một kẻ nổi tiếng trăng hoa trong không gian và thời gian không còn từ nào để diến tả ngoài một từ “tệ hại”. Nhưng mà sao lòng cô thỏa mãn và tự nguyện vô cùng.

Thế nhưng cái tên hào hoa này không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, ở khoảng cách môi sắp kề môi, hơi thở sắp hòa quyện làm một thì anh chủ động rút lui. Anh cố kiềm chế bản thân rất nhiều mới có thể ngăn cản cái hôn này. Anh muốn dành giây phút đẹp đẽ này cho một dịp xứng đáng hơn, long trọng hơn, cho người con gái cao ngạo và ưa thích sự hoàn mỹ không phải hối tiếc về nụ hôn đầu đã trao cho anh trong hoàn cảnh khó khăn nguy hiểm này. Anh tự nhủ với bản thân: Tuyệt đối anh và cô phải an toàn, bỏ đi những suy nghĩ trước đó là một người hi sinh một người ở lại. Tình yêu là phải đấu tranh, phải giành giật từng giây từng phút chứ không được phép nói hai chữ “buông xuôi”!

Tô Uyển Thanh mở mắt ra nhìn anh ngỡ ngàng. Cô không nghĩ rằng anh sẽ hành động như vậy. Cô có phần ái ngại cúi đầu. Bạch Thiệu Đông cầm tay cô mà nói:

– Em phải bảo trọng. Em nhất định phải đợi anh đến cầu hôn em, biết không?

Tô Uyển Thanh không hiểu bản thân mình lúc ấy làm sao có thể gật đầu đồng ý với anh được:

– Thiệu Đông, em đợi!

Anh dứt khoát buông tay cô ra và đi về phía trước. Người ở lại nhìn bóng lưng anh trong đêm tối như mực mà lòng thầm cầu khẩn trời cao…

———-

Ở bệnh viện, Diệp Tri Thu ngồi bên cạnh Hoa Vân Phong suốt một ngày mà không chịu ăn uống gì. Người bên cạnh rất lo cho sức khỏe của cô. Tính cô ngang ngược lắm, đến Hoa Vân Phong mà nhiều lúc còn hết cách phải chiều theo huống gì là bọn họ. Rốt cuộc chỉ còn một mình cô ở lại trong phòng. Cô nhìn anh, thì thầm:

– Anh ngủ lâu quá vậy? Em nhớ anh lắm. 

Cô gục đầu xuống hôn tay anh, bàn tay cũng bị băng gạc che đậy gần hết, vết bỏng nhất định rất đau. Cô không dám khóc nữa, bác sĩ nói vết thương không được ngấm nước, hôm trước hầu như cô đã khóc ướt tay anh rồi bị cô y tá mắng cho một trận vì phải gọi bác sĩ đến thay băng lần nữa. Biết là lỗi của mình nên cô mới không cãi lại, chứ nếu không dễ gì cô y tá đó yên ổn với cô.

Bỗng nhiên bàn tay cô nắm động đậy, Diệp Tri Thu mừng rỡ ngẩng đầu lên, cô gọi anh:

– Anh tỉnh rồi, hay quá… rốt cuộc anh chịu tỉnh rồi. Có khó chịu chỗ nào không em đi gọi bác sĩ…

Bàn tay yếu ớt chưa hồi phục sức lực vẫn cố nắm lấy tay cô không cho cô rời đi. Anh mở miệng muốn nói chuyện nhưng nói không ra tiếng bởi vì lâu quá không nói. Diệp Tri Thu không đi nữa, cô nói với anh:

– Anh muốn nói gì, từ từ thôi không có gấp. À, nước, uống nước đi… ây, nước đâu rồi?

Cô bối rối cuống cuồng lên như vậy làm cho anh rất muốn ghẹo cô nhưng anh muốn nói những lời khác hơn. Rốt cuộc cổ họng cũng đã bớt khó chịu, anh nói, tiếng khàn khàn do hít vào quá nhiều khói từ vụ cháy:

– Em không sao chứ?

Diệp Tri Thu ngừng bận rộn, cô ủ rũ:

– Không sao…

Hoa Vân Phong đưa tay lên, tay anh chưa đưa cao được mà cần Diệp Tri Thu phải cúi người xuống. Cô nắm lấy tay anh và hiểu ý anh muốn làm gì. Cô đặt tay anh lên mặt mình để anh có thể “xem” cô có bị thương gì hay không.

Càng giấu anh thì anh càng không yên tâm nên cô đưa tay anh chạm vào mấy miếng băng dán nhỏ xíu trên trán, trên tay của cô. Sau đó anh mới thở ra một hơi, nói thều thào:

– Không sao là tốt.

Nụ cười lại hiện trên môi anh. Ngay sau đó anh lại nói:

– Nãy giờ sao em nói chuyện ít vậy? Có phải anh bị bỏng đến hủy dung rồi không?

Diệp Tri Thu đang cảm động tự dưng bị anh chọc phải bật cười. Cô nhéo nhẹ cái mũi của anh rồi đáp lời:

– Đáng ghét, lúc nào mà còn lo đến chuyện đó hả?

Hoa Vân Phong bình thản đáp:

– Em thích ngắm soái ca như vậy, nếu mặt anh bị hủy thì không ổn rồi, em sẽ chê anh thì sao?

Diệp Tri Thu không kiềm lòng được cười khanh khách rồi đặt vào trán anh một nụ hôn, cô nói:

– Tự kỷ vừa thôi, ai nói anh là soái ca chứ? Mà em nói anh nghe nè, sau này đừng có làm vậy nữa nhe, có nguy hiểm thì tự tìm cách thoát thân đi, lo chi mấy cái thứ này không biết!

Nói vậy xong thì cô đã nhét vào tay anh một vật gì đó còn vương vấn hơi ấm từ tay cô. Sợi dây chuyền mà anh bất chấp mọi thứ chỉ để tìm được nó. Cô thật sự rất ghen tỵ, nhưng mà đây là thứ anh không màng tính mạng để tìm kiếm sao cô có thể nhẫn tâm bỏ lại nó giữa nơi hỗn loạn. Lúc đi ra cửa cô đã trông thấy nó và trở lại nhặt lấy. Cô không nói cho anh biết và cô đã nắm chặt nó trong lòng bàn tay dù cho mình có bị hôn mê đi mất. Cô đã nắm chặt nó trong suốt quá trình anh ở trong phòng cấp cứu và cả ngày hôm qua nữa. Cô không hiểu vì cái gì mình không buông nó ra được, đáng lẽ ra cô phải bỏ đi cái thứ gọi là kỷ vật này để anh quên đi người cũ mới đúng. Sao cô vẫn cố giữ nó, thật mâu thuẫn!

Hoa Vân Phong đặt nó trở về lòng bàn tay cô, anh nói:

– Giúp anh giữ nó đi, em xem hiện tại anh không thể đeo nó vào cổ được rồi!

Diệp Tri Thu hừ hừ chu môi nhưng vẫn làm theo. Cô đeo nó vào cổ mình rồi và còn nói với anh thế này:

– Người ta rộng lượng lắm rồi đó, anh đừng có được voi đòi tiên nhe. Em đã nói, em chỉ muốn là duy nhất, tốt hơn hết là từ giờ trở đi anh hãy quên người yêu cũ đi, nếu em còn phát hiện ra bí mật nào nữa thì anh xong đời với em.

Hoa Vân Phong cũng hứa rằng:

– Em yên tâm, anh chưa bao giờ giữ thứ gì không liên quan đến em mà xem như báu vật cả, em là duy nhất!

Diệp Tri Thu có mối cánh cánh trong lòng, bóng hình của một người con gái nào đó trong tim anh đã vô tình tạo thành vách ngăn khó chịu trong tình cảm cô dành cho anh. Tuy nhiên, cô đã thầm hứa rằng chỉ cần anh tỉnh lại cô sẽ xóa bỏ tất cả hiểu lầm, hờn ghen và kể cả hận thù để can đảm đón nhận tình yêu của anh. Xin lỗi tình yêu phải dồn nén bao lâu nay của cô, xin lỗi vì sự cố chấp ngu ngốc của cô, xin lỗi đã vì những lý do xa xưa mà vô tình hoặc cố ý làm tổn thương anh nhiều như vậy. Thật sự xin lỗi!

Cô ghé đầu sát vào anh, thì thầm:

– Em xin lỗi. 

Hoa Vân Phong hỏi lại cô:

– Xin lỗi chuyện gì?

Diệp Tri Thu không trả lời anh, cô biết anh thừa hiểu. Cô chỉ nói lên điều mà mình muốn thốt lên nhất:

– Em yêu anh!

——————-

Nhờ Bạch Thiệu Đông đánh lạc hướng bọn người của Trúc Quỳnh mà Tô Uyển Thanh đã trốn thoát được. Cô đến lãnh sự quán tường trình sự việc và yêu cầu giúp đỡ. Đoàn người cùng nhau tìm kiếm tung tích của Bạch Thiệu Đông. Nhưng suốt cả một ngày ròng rã mà chẳng thấy tăm hơi. Ở đây điều kiện thiếu thốn, hệ thống định vị cũng chẳng thể nào dò tìm được, cho nên mọi người hầu như đã bỏ cuộc khi tra xét khắp vùng cũng chẳng thấy chỗ ẩn náu của bọn người mà cô nói. Duy chỉ có Tô Uyển Thanh không chịu buông tha cho cơ hội. Cô nói rằng chỉ cần chưa nhìn thấy xác của anh thì cô không tin anh đã chết.

Bạch Thiệu Đông thật sự không may, anh rơi vào tay của Trúc Quỳnh. Hậu quả chẳng cần nói nhiều cũng biết tệ hại cỡ nào. 


Tối đêm hôm đó, có tiếng gõ cửa phòng, Tô Uyển Thanh cũng rất dè dặt và cẩn trọng quan sát rồi mới dám mở cửa. Cô bị yêu cầu về nước để bảo đảm an toàn nhưng cô không đồng ý mà tự mình thuê một chỗ ở trong thị trấn. 

Cửa mở, Tô Uyển Thanh phát hiện phía dưới có ai ném lại một cái bao tải. Không hiểu sao cô không hề sợ hãi bên trong có cạm bẫy hay vật gì ghê tởm mà lập tức ngồi xổm xuống tháo dây buột miệng ra. Bên trong là một con người…

Anh có hóa ra thế nào thì cô cũng nhận ra, mặc dù hiện giờ không dễ dàng có thể nhìn ra một Bạch Thiệu Đông hào hoa, lịch lãm và rất biết trau chuốt vẻ nề ngoài. Hiện tại quá tương phản, cả người anh là máu chứng tỏ anh phải chịu rất nhiều thương tích.

Tô Uyển Thanh cẩn thận mở bao tải, tay cô run run nhưng với chức nghiệp của một bác sĩ và một lòng tha thiết không muốn anh gặp phải tình trạng xấu nhất, cô đã cố gắng giữ bình tĩnh. Cô phát hiện trên tay và chân anh đều có vết đạn làm bị thương, đạn còn bên trong, cách bắn thật hiểm hóc như muốn con người ta đau tận xương tủy. Không nghĩ nhiều, cô liên hệ ngay bệnh viện gần đó, nhất thiết phải phẫu thuật ngay.

—————————–

Trong bệnh viện, Diệp Tri Thu ngồi trên ghế giữa phòng gọt trái cây, cô rất chăm chú tới nỗi không nói chuyện luôn. Hoa Vân Phong không thấy vẻ tập trung vô cùng đáng yêu này nhưng anh lo lắng nhiều hơn:

– Tri Thu, cẩn thận đứt tay, làm từ từ thôi!

Diệp Tri Thu cong môi trách móc:

– Á, đã nói lúc người ta cầm dao đừng có nhắc nhở hà. Mỗi lần nhắc là có chuyện liền đó…

Hoa Vân Phong triệt để ra lệnh:

– Tốt nhất là em bỏ dao xuống, lại đây ngồi nói chuyện đi. Em không nghe lời thì lát nữa huyết áp anh lại tăng cao mất thôi!

Cô thè lưỡi với anh nhưng vẫn nghe lời kéo ghế đến ngồi bên giường. Cô chìa trái táo mới gọt được một nửa, một nửa kia còn vỏ đưa đến trên tay anh, nói:

– Ăn đi, anh không cho em gọt thì ráng mà ăn luôn vỏ nha!

Hoa Vân Phong nhận lấy, anh còn thật sự nói rằng:

– Ăn vỏ táo rất tốt!

Vừa lúc đó có tiếng gõ cửa, cô nói với anh:

– Hì, ngài chủ tịch chắc có người tới thăm nữa đây.

Đúng như cô nói, vợ chồng ông Akira đến thăm. Sau khi chào hỏi, Diệp Tri Thu đã thân thiết hơn với vị phu nhân nên cô không còn ngại ngần nữa. Hai người nói chuyện rất ăn ý trong khi hai người đàn ông cũng bàn những chuyện riêng của họ. 

Cũng khá lâu sau, khi họ đứng lên chào tạm biệt ra về, phu nhân của ông Akira nói với ông gì đó, ông gật đầu rồi đi xuống trước, còn lại trên này, bà đến nói chuyện với Hoa Vân Phong:

– Nãy giờ có chồng tôi nên tôi không tiện nói chuyện với cậu… Tôi có chuyện muốn hỏi, không biết cậu có cho phép không?

Hoa Vân Phong không khó khăn trong chuyện này, đối với những người hiền hậu như bà thì anh không từ chối. Vị phu nhân đưa ra câu hỏi của mình:

– Tôi có cho người điều tra về Phan Tuấn, xin cậu giữ bí mật giúp tôi, tôi không muốn cậu ấy biết mà chán ghét tôi vì đã xen vào cuộc sống của cậu ấy… Nói thật ra thì ngay từ lần gặp trong khách sạn hôm trước, tôi dám khẳng định cậu ấy chính là con trai của tôi. Tôi muốn cậu tạo cơ hội để tôi có thể gặp gỡ cậu ấy, có được không?

Diệp Tri Thu nghe xong mà há mồm không dám tin. Phan Tuấn là trẻ mồ côi mà. Cô vọt miệng nói:

– Cậu ấy mồ côi, nghe nói ba mẹ đều mất trong một vụ tai nạn lao động. Làm sao là con của phu nhân được?

Cô vừa mới thốt ra thì ngay bản thân cũng giật mình. Ủa, sao cô biết điều này nhỉ? Thực ra trong cuộc sống hàng ngày đôi lúc cô vẫn vô tình nhớ đến hay thốt lên những câu mà cô chưa bao giờ biết mình đã từng trải qua, tuy nhiên chỉ có cô là không để tâm tới những hiện tượng đó mà thôi.

Hoa Vân Phong biết nhưng không nói gì. Anh chỉ nói với vị phu nhân:

– Được, chỉ nhờ vào quen biết năm xưa, tôi chấp nhận!

Vị phu nhân bật cười:

– Cậu nhận ra tôi rồi à? 

Anh đáp:

– Đương nhiên. Ngay lần gặp đầu tiên!

Diệp Tri Thu chen vào:

– Này, hai người nói chuyện gì vậy ha? Em lại là người lạc hậu nữa hả?

Vị phu nhân cười giải thích cho cô nghe:

– Ngày xưa tôi rất thường hay đi qua một đoạn đường vắng. Tôi hay tìm gặp một cậu bé gầy gò. Tôi cứ đeo bám theo nó tìm cách nói chuyện, nó thì hình như rất kháng cự khi tôi đến gần. Nhưng mà lúc đó tôi đặc biệt thấy thích đứa nhỏ này, nó đáng yêu lắm kìa…

Hoa Vân Phong cảm thấy không ổn. Đáng lẽ anh không nên để vị phu nhân này kể chuyện về anh nhưng không còn kịp nữa. Chuyện ngày xưa đều được kể lại cho cô gái nhỏ nghe!

Ngày xưa, vị phu nhân này còn là một cô gái chưa có gia đình. Một ngày cô đi học đàn bị muộn giờ, do không để ý nên đã qua đường mà không coi chừng xe cộ, kết quả là suýt chút cô đã bị một chiếc xe mô tô va quẹt rồi. Nhưng thật may, cô bị một ai đó nắm vạt áo kéo vào trong đường. Ngỡ ngàng nhìn lại thì thấy một bé trai độ chừng 7-8 tuổi. Dáng vẻ cũng khá cao ráo nhưng chỉ có điều rất gầy gò. Cô không hiểu sao một đứa bé lại có sức mạnh như vậy. 

Cậu bé tuy gầy nhưng dù gì cũng có thói quen luyện tập thân thể hàng ngày, từ nhỏ đã luyện võ khiến hành động rất nhanh nhạy, kết hợp với đôi tai cậu rất tinh tường nên có thể đoán biết được tình hình lúc đó. 

Do bị kéo bất ngờ nên cô gái lảo đảo vài bước suýt ngã. Khi nhìn kỹ lại thì cô mới biết tình trạng của đứa bé này. Đứa bé không có… Cô giật mình che miệng mình lại để ngăn mình không hô thành tiếng. Cô sợ động chạm vào nỗi đau của thằng bé. Cô nắm lấy tay thằng bé mà nói:

– Cảm ơn em trai nhe. Nếu không có em thì chị chết chắc rồi!

Cậu bé rút tay ra khỏi tay cô, nó lùi về sau hai bước mà nói:

– Không có gì!

Mới tí tuổi đầu đã học cách lạnh lùng này của ai vậy chứ? Nhưng nhìn nét mặt rất đáng yêu nha! Cô gái nhìn theo bóng lưng nó thất thểu rời đi mà trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô còn chưa cảm ơn xong cơ đấy! Nhưng nhớ đến chuyện muộn giờ có thể sẽ bị đuổi ra khỏi lớp. Cô gái nhanh chân chạy đi.

Sau đó cô gái trở lại nơi ấy mong gặp lại cậu bé. Cậu vẫn không đi đâu xa, thường rất dễ gặp. Mỗi lần như vậy cô đều đến gần và bắt chuyện với cậu. Cậu bé không thích nói chuyện nhiều, nó cũng không có nhiều thời gian nghe cô lải nhải. Không hiểu sao cô cho nó cảm giác không bị kỳ thị như những người nó đã gặp, nó cũng không ghét bỏ khi cô tiếp xúc nó, nhưng trong giai đoạn đó nó không thích nói chuyện với người lạ, mà đặc biệt là những người phụ nữ cho nó cái cảm giác ấm áp làm nó rất nhớ đến người mẹ đã bỏ nó tại cô nhi viện.

Quay trở lại hiện tại, sau khi kể xong câu chuyện của cậu bé năm xưa. Hai người phụ nữ còn phụ họa thêm vài câu chọc ghẹo anh nữa. Hoa Vân Phong không nói gì, anh cam chịu mà. So với hai người phụ nữ thì hiện giờ trông anh giống “phái yếu” hơn. Diệp Tri Thu vẫn hiểu người đàn ông của mình, khi anh không nói chuyện thì nhất định là có điều không hài lòng đấy. Cô chuyển chủ đề này:

– Phu nhân, em gọi chị là chị Phương nhé…

Sau khi được đồng ý, cô nói tiếp:

– Chúng ta quay về chính sự đi, Phan Tuấn có biết thân phận cậu ấy chưa?

Vị phu nhân tên Phương lắc đầu:

– Thằng bé có vẻ chỉ biết về cha mẹ nuôi của nó… Không giấu gì hai người, năm xưa tôi mang thai thằng bé thì gia đình bên chồng xảy ra chuyện. Bọn xã hội đen bắt chúng tôi để uy hiếp cha chồng tôi làm chuyện phi pháp thất đức. Cha chồng tôi không chịu nên chúng tôi bị chúng hành hạ không thương tiếc. Còn tôi… tôi đang mang thai mà cũng bị chúng âm mưu làm nhục. Nhờ lúc tên đầu đàn canh giữ chúng tôi mang tôi đến một chỗ vắng vẻ không có người để thực hiện ý đồ, tôi đã lợi dụng thời cơ đánh ngất hắn rồi bỏ trốn. Không ngờ tôi bị động thai mà sinh non, có hai vợ chồng nhà nọ đi buôn thuốc lá vượt biên giới nên đã cứu giúp tôi lúc đó. Nhưng mà điều tôi không thể tin nổi nữa là bọn họ đã bế con tôi đi mất sau khi tôi sinh đứa nhỏ. Thật sự tôi còn sống đến ngày hôm nay cũng là vì muốn tìm lại con tôi mà thôi. Tôi chỉ biết nó là con trai và nhìn mặt được một lần…

Hai vợ chồng đấy không ai khác mà chính là cha mẹ nuôi của Phan Tuấn. Họ là hai người dân quê nghèo khổ, ở quê không tìm được sinh nhai nên đã bám víu nhau tìm đường sống ở những nơi khác. Họ làm đủ thứ nghề mà họ biết là không nên làm, sẽ tổn thọ tổn đức. Nhưng vì hai vợ chồng không có con cái, thì để đức lại cho ai. Sau khi họ bắt gặp người phụ nữ mang thai, họ đã thuận tay giúp đỡ chút mà thôi, nhưng mà khi nhìn thấy đứa nhỏ quá đáng yêu, họ đã sinh lòng tham mà đem đứa nhỏ bế đi làm con riêng của mình. Họ nghĩ người phụ nữ này khốn khổ, không chồng mà có con thì rất khó khăn, rồi chẳng thể nuôi nấng đứa nhỏ tử tế. Vả lại thai phụ này dễ mang thai như vậy, sau này thiếu gì những đứa con khác chào đời. Còn họ, họ chỉ có thể làm chuyện trái lương tâm một lần này thôi, sau này họ hứa sẽ làm ăn lương thiện, tích đức cho đứa con “trời ban” này. 

Người phụ nữ khốn khổ bật khóc, nước mắt không thể ngừng lại được. Diệp Tri Thu cũng mủi lòng thút thít. Ai ngờ Hoa Vân Phong hỏi một câu như chẳng liên quan:

– Gia đình bên chồng chị họ Từ đúng không? Chị có biết bác sĩ Mạnh vẫn còn sống không?

Vị phu nhân ngẩng đầu lên nhìn anh, chị không biết vì sao anh có thể biết. Hoa Vân Phong lại nói:

– Tôi thấy chị nên nói thật với chồng mình những chuyện này, nhận lại Phan Tuấn cũng để cậu ấy nhận tổ quy tông!

Trái đất thật tròn, những người tưởng chừng không biết nhau nhưng thật sự họ lại có quan hệ với nhau cả đấy. Thật khéo!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.