Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 177: “Mỗi người là một kiến trúc sư cho hạnh phúc của mình”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Buổi sáng không khí mát mẻ, tinh thần con người thường rất thoải mái, nhưng mà Diệp Tri Thu thì lại không như thế, đầu cô bây giờ vẫn còn âm ỉ đau đớn. Cô ngồi bật dậy trông giờ giấc thì vẫn còn khá sớm. Cô với tay lấy điện thoại và tắt báo thức. Cô ngồi đó vò đầu của mình suy nghĩ về những chuyện ngày hôm qua. Ôi, toàn là những chuyện bất ngờ đối với cô. Chỉ trong thời gian ngắn mà cô đã phải đối mặt và trải qua biết bao nhiêu sự việc. Cô thực sự không dám nghĩ rằng mình có thể vượt qua được. Sự việc làm cô hối tiếc nhất chính là mất đi một người bạn.
Ngồi ngẫm nghĩ một lúc thì Diệp Tri Thu bật điện thoại lên. Cô gọi vào số máy của Điềm Mật:
– Trưa nay có rảnh không, chúng ta đi cà phê nha!
Điềm Mật giờ này thường đã rời giường chuẩn bị bữa sáng, cô kẹp điện thoại trên đầu vai nói chuyện mà hai tay thì vẫn cứ bận rộn. Cô đáp bạn rằng:
– Chắc không được rồi, trưa nay mình hẹn đối tác ngân hàng đi dùng cơm rồi. Hay là chủ nhật được không? Mình kêu Hân Đồng theo nữa.
Diệp Tri Thu chu môi, nói:
– Ờ thì để gần tới tính sau đi. Bạn làm việc đi nha.
Điềm Mật nghe giọng bạn buồn buồn, định đặt câu hỏi thì ngó về hướng thang lầu, Lam Tĩnh Hiên đã thong thả bước xuống. Cô vội cúp máy:
– Êh, có gì nói sau nhé, lát nữa mình tới công ty rồi gọi cho bạn, đừng buồn mình nha!
Diệp Tri Thu chỉ kịp: “Ờ!” một tiếng, sau đó chỉ còn nghe tiếng tút tút của cái máy lạnh lùng vang lên. Cô thở dài buồn bả. Cô ném điện thoại sang một bên và bắt đầu xuống giường kéo cái va li lấy quần áo chuẩn bị đi làm.
———-
Điềm Mật vừa cúp điện thoại của Diệp Tri Thu thì ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Lam Tĩnh Hiên. Hình dáng người yêu lúc nào cũng in đậm dấu ấn trong tim cô nhưng cô luôn có cảm giác nhìn anh mãi không thấy đủ. Cô quên mất trên tay mình đang cầm cái xẻng chiên trứng mà vội chạy đến kéo ghế ra cho anh ngồi xuống. Sau đó lảnh lót báo cáo thực đơn:
– Hôm nay em làm món trứng Omelette và salad trộn rau củ quả với cả sữa chua nữa.
Lam Tĩnh Hiên vẫn không nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm ly sữa chua mà nhíu mày thật sâu. Vậy mà Điềm Mật hiểu lòng người lắm, cô vội nói:
– Em biết anh rất thích uống sữa tươi vào buổi sáng, đó là thói quen của anh từ trước kia, nhưng hiện giờ không được đâu. Em khuyên anh nên tập thói quen thay thế bằng một số thức uống khác. Dạ dày anh không được tốt, có chứng trào ngược thực quản cho nên chết béo trong sữa không thích hợp với anh. Tĩnh Hiên, cái gì em cũng có thể chiều ý anh, chỉ duy nhất chuyện này em xin anh hãy vì sức khỏe của anh mà suy nghĩ. Nhé anh!
Trong lúc nói chuyện, bất tri bất giác cô ngồi khụy gối bên ghế của anh. Đôi mắt khẩn thiết của cô đang ngẩng lên nhìn anh. Cô không phải yêu cầu anh mà là đang dùng từ “xin”, cô van xin anh hãy nghĩ cho sức khỏe của chính anh. Một cô gái trước kia thông minh, tinh nghịch, hớm hĩnh, chưa bao giờ vì ai mà nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy lại đối với anh quá mức dịu dàng.
Lam Tĩnh Hiên cũng quay đầu lại nhìn cô. Anh nhìn thẳng vào gương mặt gầy gò của cô mà không khỏi có suy nghĩ. Nhớ đến cô gái mang tên Điềm Mật năm xưa có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu biết dường nào. Khi ấy, cô chưa bao giờ xem chuyện giảm cân là mối bận tâm. Vậy mà từ khi lấy anh rồi, cô đã âm thầm cố gắng ăn kiêng rất nghiêm ngặc.
Cô nghĩ gì anh biết hết. Cô muốn biến bản thân mình cho giống với hình tượng của người mà Lam Tĩnh Hiên thầm thương trộm nhớ và vẫn cất chứa trong lòng bấy lâu nay. Cô nàng kia có gương mặt thon thả, dáng người cao gầy bởi vì ăn hoài mà không béo, còn cô phải ép buộc bản thân từ bỏ những món mình thích, hằng ngày còn phải thức dậy sớm vào mỗi buổi sáng để tập thể dục giữ vóc dáng thon gọn.
Hằng ngày, cô lo lắng chăm sóc cho anh từng cái áo cái quần, đến từng cái caravat anh mang mà cô cũng dụng tâm lựa chọn màu sắc phù hợp. Hôm này anh đi gặp đối tác thì một dạng, hôm nào anh chỉ ở trong công ty là một dạng khác, mỗi lúc đi tiệc tùng xã giao lại khác biệt hơn nữa.
Chưa hết, từng bữa cơm anh ăn đều được chính tay cô tỉ mỉ chuẩn bị. Ba bữa ăn đều được cô nghiên cứu thực đơn thật kỹ càng làm sao vừa cung cấp đủ chất dinh dưỡng vừa thay đổi nhiều món khác nhau để anh không ngấy.
Mới đây thôi, Lam Tĩnh Hiên đi khám định kỳ tại bệnh viện, bác sĩ nói anh có một vết loét nhỏ ở dạ dày, từ đó cô càng lo lắng cho anh hơn. Những món ăn nào kiêng kị, những món ăn nào tốt cho dạ dày đều được cô ghi chú lại hết. Trong nhà cũng bỗng chốc xuất hiện thêm nhiều quyển sách thuốc, sách hướng dẫn chăm sóc người có dạ dày không tốt. Đương nhiên sách của cô đặt trên giá sách trong phòng cô, mà một hôm nọ vì cô thức đêm đợi anh về mà mang sách ra phòng khách ngồi đọc, chẳng biết khi nào mệt nhọc mà cô đã úp quyển sách lên mặt mà ngủ quên mất. Anh về và nhìn thấy như thế, bước chân anh tạm dừng trong chốc lát rồi cũng rảo bước vào phòng ngay tức khắc.
Đã từ lâu anh đều nhìn thấy sự kiên nhẫn làm một người vợ hiền đảm đang của cô, tuy vậy anh chưa từng để tâm hỏi cô thích cái gì, chưa bao giờ chú ý cô mặc áo màu gì hay cô gầy béo ra sao. Suốt thời gian qua anh chỉ biết nhận của cô mà chưa một lần hồi đáp. Anh quen với những đãi ngộ này và xem đó là điều hiển nhiên.
Điềm Mật nói xong cũng không nghe được anh trả lời hay phản ứng gì khác, cô cũng quen với cách xử sự này của anh rồi, chẳng lạ lẫm gì cho nên cô mỉm cười với anh rồi quay đi mà không nói nữa. Cô sợ một người trầm tính như anh sẽ bị cái miệng thích lải nhải của cô làm phiền. Cô quan tâm anh nên mới nói nhiều, nhưng nếu làm anh phiền lòng thì cô cũng không nỡ!
———–
Buổi sáng hôm nay tại công ty Thịnh Á vẫn như mọi ngày, như một guồng máy lớn đang đi vào hoạt động chăm chỉ.
Diệp Tri Thu đến công ty khá sớm, từ khách sạn đến công ty chỉ cần đi qua một dãy phố đã đến, chẳng cần phải thuê xe vì thế đỡ tốn tiền rất nhiều. Cô cũng thầm cảm ơn Mạc Thiếu Kỳ đã chu đáo nghĩ đến việc này, mà có lẽ đó là chỉ vô tình khi anh ta đâu biết cô đang túng thiếu! Nói đi thì cũng phải nói lại, dù gì cô phải tìm cơ hội cảm ơn anh ấy mới được.
Mọi việc vẫn bình thường lắm, ai ai cũng làm công việc của họ và ít quan tâm chuyện bao đồng. Thì cùng lúc này, trên tầng 9 tại văn phòng của Hoa Vân Phong lại chẳng yên bình được như vậy…
Mới sáng sớm anh đã từ chỗ của Diệp Tri Thu đi ra ngoài. Anh về thẳng nhà mình để thay quần áo rồi lại đến công ty. Làm việc chuyên tâm luôn là thói quen của anh. Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ ầm ĩ. Chỉ cần nghe đến tiếng người hô gọi đã biết là ai rồi:
– Vân Phong, anh mở cửa. Anh phải nói rõ ràng với em sao lại thế này?
Người nói câu đấy chính là Phương Nhu. Hôm nay cô vừa mới từ nơi khác trở về, cô luôn thay mặt anh đi đây đi đó, đi đến các nơi để giải quyết công việc. Phương Nhu thời gian qua ở bên cạnh Hoa Vân Phong không phải theo kiểu âm thầm nhẫn nhịn. Cô thể hiện khá rõ cá tính của mình, cô thường xuyên nói lên tư tưởng và bày tỏ tình cảm với anh một cách thẳng thừng mà chẳng sợ bị từ chối. Dường như nghe những lời từ chối từ miệng anh không còn là nỗi đau của cô nữa vậy. Vì ba năm qua cô biết rất rõ, anh chẳng có tình cảm đặc biệt với bất kỳ cô gái nào, mà cô gái anh yêu đã rời xa anh, thế nên chỉ cần ở bên cạnh anh thế này, chẳng mấy chốc cô sẽ có thể chen lọt vào tim anh.
Vậy mà hôm nay Diệp Tri Thu lại trở về, trở về không dự báo trước, trở về chỉ mới mấy ngày đã làm cho tất cả công lao của cô bị vô tình đem đổ sông đổ biển. Chẳng cần kể đến tình yêu đi chăng nữa thì chỉ cần dựa vào tập hồ sơ cô đang cầm trên tay đây cũng đủ chứng tỏ tâm huyết của cô đối với Thịnh Á này cũng sắp bị phủ nhận rồi. Phương Nhu tức giận vô cùng.
Hoa Vân Phong nghe tiếng gọi và câu chất vấn đó, anh đương nhiên biết là chuyện gì xảy ra, anh nhấn nút mở cửa tự động bên cạnh bàn làm việc. Phương Nhu không chần chừ mà bước vào ngay, bên cạnh cô là Cao Phi Phi. Cô nàng cáo trạng:
– Tôi cản không được… chị ấy đòi gặp anh ngay. Hai người nói chuyện, tôi ra ngoài!
Sau khi cánh cửa đóng lại, Phương Nhu tiến đến bên bàn làm việc đối diện với người đang ngồi mà nói thẳng:
– Anh trả lời em đi, anh làm vậy là có ý gì?
Cô vừa nói vừa ném một vài tờ giấy lên mặt bàn làm việc. Đương nhiên không phải với ý muốn anh sẽ đọc nó, bởi vì những thứ này là chính tay anh ký tên làm sao anh không biết cho được.
Hoa Vân Phong đáp:
– Em làm việc rất có khả năng, nếu chỉ giữ chức vụ thư ký của anh thì thiệt thòi cho em quá. Vả lại ý kiến này đã được cả hội đồng chấp thuận, họ tin tưởng trao cho em trọng trách mới và ai cũng biết em làm được.
Phương Nhu thở dài một hơi, cô đưa ngón tay trỏ lên môi cắn chặt nó dường như kiềm nén nỗi xúc động rất mãnh liệt. Hồi lâu sau, cô nói:
– Đừng nói chuyện công việc với em, anh đặt bút ký quyết định này là chính anh cố ý. Anh lấy việc công mà trả thù riêng.
Hoa Vân Phong vẫn bình tĩnh nói:
– Em tự nói, anh không có hỏi.
Phương Nhu giật mình, cô đã tự khai ra việc mà bản thân đã làm. Cô đành phải chấp nhận:
– Đúng, em có làm. Nhưng em làm không đúng sao? Cô gái tên Diệp Tri Thu đó vô tội sao? Không có. Cô ấy không vô tội thì phải nhận lấy sự khiển trách. Anh bênh vực cô ta cũng không xem lại những quy tắc này là do ai đặt ra?
Bàn tay đặt trên bàn của Hoa Vân Phong nắm chặt lại, anh hỏi ngược lại cô:
– Em nói ra điều ấy cũng phải suy xét lại bản thân đi. Còn anh, anh có nói là vì cô ấy mới ra quyết định này sao? Em có xem rõ ngày ký quyết định chưa?
Anh không nói rõ ràng nhưng mà ai ai cũng thừa hiểu, chính Phương Nhu mới là người lấy việc công trả thù riêng.
Phương Nhu liếc mắt nhìn thấy ngày tháng ký tờ quyết định này, là hai tháng trước, lúc ấy mọi việc vẫn đang yên đang lành mà. Lúc đó cô được cử đi khảo sát dự án sân bay quốc tế, vì sao một chút động tĩnh cô cũng không biết nhỉ?
Phương Nhu vẫn chưa đuối lý, cô nói tiếp:
– Những dự định của anh đều tính toán rất chuẩn. Từ trước tới giờ nào có chuyện sai lầm? Được rồi, em nói không lại anh. Nhưng mà em cho anh biết, em không chấp hành quyết định này.
Cô cứ không tuân thủ đấy, anh có thể làm gì cô? Cô biết anh không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ cần cô giúp anh một lần, anh sẽ ghi nhớ suốt đời, chớ đừng nói đến bao năm nay, cô hết lòng vì anh như thế nào. Phương Nhu vẫn cứ nhìn thẳng vào anh mà nói chuyện, cô chưa bao tránh né khi đối diện với anh, ngược lại, anh chẳng bao giờ chịu đối mặt với cô gần thế này.
Đúng thế, Hoa Vân Phong chưa bao giờ thích một người con gái nào tiếp cận mình gần như vậy. Dường như hơi thở của cô phả vào mặt anh làm anh không được tự nhiên. Anh lui người về sau và nói:
– Nếu em không góp sức cho Thịnh Á nữa thì hãy về King World trợ giúp anh trai mình đi.
Phương Nhu bàng hoàng lắm, dường như có một tiếng sét vừa quét ngang tai cô. Cô không ngờ anh tuyệt tình như vậy. Cô nhắm chặt mắt lại ép những giọt nước mắt trong veo mang theo nặng trĩu nỗi đau của cô trong đấy. Nó rơi xuống từng giọt như từng giọt máu trong tim cô. Cô mở choàng mắt ra sau khi quyết định một sự việc. Cô tuyên bố:
– Anh đừng tưởng dồn em vào đường cùng và thốt nên những lời như vậy sẽ làm cho em nhụt chí. Em không đi đấy, em vẫn ở lại Thịnh Á. Em sẽ xem kết cục của cô gái đó, anh có thể bảo vệ cô ấy đến mức nào nữa đây!
Cô nói xong thì đi ra ngoài một mạch. Hoa Vân Phong ngồi ngay xuống ghế và đặt tay lên trán xoa đầu, những cô gái này luôn làm anh đau đầu quá đi mất.
—————-
Diệp Tri Thu vẫn chạy tới chạy lui làm công việc của mình. Hôm nay cô đã thạo việc hơn rồi, nhưng ngặc nỗi, cái máy photo không chịu nghe lời cô, hay nói đúng hơn là cô cứ quên cách sử dụng hoài. Mỗi lần đưa giấy vào photo 2 mặt thì cô xoay giấy ngược đầu, hoặc là cô quên phải nhấn nút gì để tạo một bộ in, hay là bị hao tốn giấy quá nhiều do cô nhấn nhầm phím sao chép nhiều bản vượt giới hạn… Dù rằng bên bộ phận giao nhận, in ấn văn bản này có người hỗ trợ, nhưng không thể lúc nào cũng nhờ vả người ta. Ngược lại, cô còn làm cho họ bận rộn thêm. Nói đi phải nói lại, Diệp Tri Thu căn bản không thích công việc này và bởi vì trong tâm không phục nên làm việc không lưu loát cho lắm.
Đang bận rộn thì chiếc điện thoại của cô đặt trong túi “tín tin” vang lên một vài tiếng báo hiệu, cho thấy có tin nhắn mới trên zalo. Diệp Tri Thu chuyển tất cả xấp giấy đang cầm sang ôm hết bên tay trái, chừa lại một tay rút điện thoại ra xem tin nhắn. Vừa đọc, cô đã mỉm cười, cô hồi âm:
– “Toi khong ban lam!”
Trước đó cô đã chủ động nhắn tin cho người bạn này, tới giờ anh mới hồi âm lại cho cô. Cô trả lời mình không bận rộn lắm, rồi sau đó cô lại đút điện thoại vào túi quần, cô biết, người này nhắn tin trả lời chậm lắm, đôi khi một tin nhắn ngắn ngủn mà người ấy phải mất 3-4 phút mới trả lời đến cô.
Diệp Tri Thu nhắn tin với người này thường xuyên lắm. Kể từ ngày trước, có một số điện thoại đã đề nghị kết bạn với cô trên zalo. Cô cảm thấy bản thân mình cũng ít bạn bè, vả lại trên trang chủ của cô không đăng hình ảnh hay bất kỳ thông tin nào về cô cả, cho nên không sợ người ta sẽ biết cô là ai. Mặt khác, nói chuyện với một người mà người ta không biết gì về mình cũng tốt, nhiều lúc có thể trải lòng mà không sợ người ta mách lẻo hay nhận ra mình mà chỉ trỏ nọ kia. Thật thoải mái đúng không?
Trước kia cô vẫn thường chơi zalo, cô chỉ thích làm bạn với những người đã quen biết ngoài đời, còn những người mới gặp, mới quen thì cô không bao giờ đồng ý trò chuyện cùng. Sau đó cô ở bên cạnh của Sở Lăng Khiêm, anh đâu cho cô chơi mấy trò này, anh thường cấm đoán cô đủ điều, thế nên cô mới mất liên lạc với Điềm Mật và Lam Hân Đồng lâu như vậy. Còn các bạn của cô cũng đâu biết số điện thoại mới nên họ làm sao chủ động liên lạc được.
Nói ra thì cũng thật lạ, không hiểu sao người mang nickname “Ngọn gió mùa thu” này lại làm cho cô có thiện cảm mà chấp nhận kết bạn ngay. Trong khi trò chuyện, cô có thói quen suy đoán người này sẽ đáp lời cô như thế nào. Ngay ban đầu, người này không có nói rõ giới tính của mình và trên trang chủ cũng chẳng có một bức ảnh nào cả, mọi thông tin trống trơn, thế mà cô rất tin tưởng với suy đoán của mình người ấy là người khác phái và rất trầm tĩnh nam tính.
Ngoài công việc hàng ngày, cô có thói quen chờ tin nhắn của anh. Mỗi khi được nhắn tin với anh, dù bận rộn đến đâu cô cũng dành thời gian hồi âm, còn nếu thật sự không rảnh tay thì cô cũng báo cho anh biết để anh khỏi phải chờ đợi cô. Chỉ mới có 1 ngày trò chuyện với anh, nhưng cô cảm giác như hai người đã quen nhau thật lâu, nhiều lúc anh hiểu cô đến kỳ lạ. Nhiều khi ngồi nhắn tin cùng anh, cô cũng thử tưởng tượng xem anh trông như thế nào, một người có tấm lòng cao đẹp và sự từng trải như anh nhất định dáng vẻ cũng rất chững chạc đây. Điều đó làm cô nhớ đến hình ảnh mơ hồ của một chàng trai thường đi vào giấc mơ của cô. Có khi nào Mr.Right của cô là anh ấy? Nghĩ như vậy làm cho Diệp Tri Thu không khỏi đỏ mặt tự vỗ đầu mình một cái. Mắc cỡ quá đi mất, có khi chỉ là do cô tự mình đa tình mà thôi!
“Tín tin…” tin nhắn đến, Diệp Tri Thu lấy ra xem, anh nhắn rằng:
– “Coong việc vaat vả không?”
Diệp Tri Thu đọc hàng tin ngắn anh gửi, có mấy chữ ngắn gọn mà anh viết sai hai từ kìa, vả lại còn hồi âm chậm nữa, chứng tỏ người này có thể là không thường nhắn tin rồi – cô đoán vậy đấy. Ngược lại, cô biết anh là người kỹ tính và rất tôn trọng người bạn không biết mặt như cô, anh nhắn tin thường rất cẩn thận, mỗi câu thường có sai từ nhưng mà anh vẫn nhắn có bỏ dấu, rõ từ và dấu câu hoàn chỉnh. Cô thì thường rất lười nhắn thành chữ như thế, tuy vậy nhiều lúc cô vẫn cố gắng học theo anh. Cô hồi âm ngay:
– “Thật không biết nói sao… hì hì, tôi cảm thấy mình như là “tiên mắc đọa” vậy đó. Haiz!”
Cô tinh nghịch đùa với anh một chút, sau đó cất điện thoại vào túi. Cô tiếp tục công việc, vui vẻ giao tài liệu cho mọi người. Kỳ diệu thật, tâm trạng cô hôm nay rất vui, không giống như vừa mới “chia tay” bạn thân và cũng không giống như đang làm công việc mà mình không thích.
Cô vừa giao tài liệu vừa nghe thấy tiếng đi trên giày cao gót chói tai đang hướng dần về phía này, nhưng cô chẳng mấy quan tâm, cô chỉ để ý công việc mình đang làm mà thôi. Ai ngờ chủ nhân của tiếng giày đó đã ngừng trước mặt cô làm cô không thể không ngừng lại động tác trên tay và nhìn người đó.
Cô ấy cao hơn cô nhiều lắm vậy mà còn mang giày cao gót nên Diệp Tri Thu phải ngẩng đầu lên mà nhìn đấy. Cô không khỏi ngưỡng mộ, người ta thường nói: “Gái đẹp thì không cao mà đã cao thì thường không đẹp”, vậy mà cô gái đứng trước mặt cô được ông trời ưu ái quá, cô ấy vừa cao ráo, vừa xinh đẹp lại mang theo nét Tây phương thật rõ ràng. Ánh mắt sâu, đôi mày dầy được tỉ mỉ chỉnh chu phù hợp với gương mặt đã tạo nên một nét đẹp mạnh mẽ mà không kém phần quyến rũ cho cô nàng.
Diệp Tri Thu ngại ngần khi giao tiếp với người lạ, thường thì cô sẽ cho người ta một nụ cười gọi là làm quen. Bao nhiêu năm sống ở nước Mỹ, cô vẫn không thể thay đổi tính cách của mình được. Về đây, cô cố tỏ ra mình đã trưởng thành và thân thiện hơn rồi, nhưng mà cũng chẳng mấy thành công và cần phải có quá trình nữa chứ.
Phương Nhu nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú mỹ lệ của Diệp Tri Thu mà chẳng nói chẳng rằng, ngay cả nụ cười chào hỏi của cô gái cũng bị cô làm lơ đi. Phương Nhu chỉ nhìn cô nàng trong vài giây rồi tự quay đầu bỏ đi, một câu cũng chẳng mở miệng nói.
Diệp Tri Thu nhìn theo bóng dáng của cô ta mà có rất nhiều nghi vấn. Người này cô chưa từng gặp trước đây. Cô vào công ty không lâu, các bộ phận cô đều đã đi qua để giao nhận tài liệu, vậy mà chưa thấy qua người này. Tạm thời gạt bỏ nghi vấn sang một bên, Diệp Tri Thu lấy điện thoại ra nhắn tin với một người bạn mới quen:
“Có bao giờ có người nào đó nhìn anh chằm chằm, không nói tiếng nào cả rồi tự dưng bỏ đi không?”
Kể từ ngày hôm qua, cô chính thức quen biết thêm một người bạn, một người bạn quen trên mạng và không biết mặt của người ta gì cả. Sau những lời trò chuyện không quá nhiều, thế mà cô lại có cảm giác thích nói chuyện với anh. Hễ có chuyện gì thú vị hoặc thắc mắc cô cũng đều nhắn tin cho anh thế đấy, giống như muốn chia sẻ mọi thứ xung quanh mình với anh.
Một hồi lâu sau người ấy trả lời:
“Có lẽ có!”
Diệp Tri Thu đọc ba chữ ngắn ngủn đó mà không hiểu gì hết, cô thúc giục anh:
“Anh nói cho rõ đi… “có lẽ có” nghĩa là sao hả?”
Trong thời gian đợi anh trả lời, cô đã làm hoàn tất công việc, cô trở về bàn ngồi nghỉ ngơi chốc lát. Vừa lúc đó, Thảo Nguyên nhắn tin vào điện thoại cô:
“Êh, lúc nãy em biết người đó là ai không?”
Diệp Tri Thu nghĩ một chút mới nhớ ra người con gái cao ráo lúc nãy, cô thường bỏ qua những gì không cần thiết một cách vô tư như vậy, cô cho là cô nàng ấy chỉ đơn giản là nhìn cô, không có ý gì khác nên cô đã nhanh chóng loại người đó ra khỏi tầm kiểm soát của bộ não rồi. Cô đáp:
“Em không biết. Ai vậy chị?”
Thảo Nguyên cho cô đáp án:
“Cô ấy là Phương Nhu, một thư ký khác của chủ tịch. Sao hả? Có sợ không?”
Diệp Tri Thu không hiểu, hỏi lại:
“Sợ gì chứ?”
Thảo Nguyên nhắn tin trả lời lại với cô, nhưng cùng lúc đó, một tin nhắn khác lại chiếm được sự chú ý của cô hơn. Người ban trên mạng của cô nhắn như thế này:
“Có ai vừa làm vậy với cô sao?”
Diệp Tri Thu không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ: Anh thật tinh tế nha, vậy cũng bị anh nhận ra. Cô bẽn lẽn cúi đầu, không biết anh có đoán ra tâm tư của cô không đây? Bởi vì cô tin tưởng nói chuyện qua mạng thế này không ai nhận biết mình, cũng rất khó suy đoán về đối phương, vậy thì hiện giờ cô mới dần dần phát hiện, anh hiểu cô nhiều lắm. Vậy đấy, nhưng cô không chán ghét anh, mà càng thêm hiếu kỳ và cảm thấy anh thật thú vị.
Diệp Tri Thu hào hứng nhắn lại:
“Haiz, vậy cũng bị anh phát hiện, anh giỏi thật đó…”
Cô và người mà cô chưa biết mặt đó nói chuyện qua lại bằng hình thức nhắn tin thật say sưa. Cô quên mất mình vẫn còn đang nợ một câu trả lời cho người chị Thảo Nguyên chung phòng. Thế nên mới vừa đến giờ tan làm buổi sáng, cô đã bị người chị này càu nhàu:
– Này, chị nhắn tin với em mà em thì lo làm chuyện gì không vậy hả?.. Hừ, nghi lắm nha, cầm điện thoại, ghì đầu xuống tới nỗi mặt muốn dán vào màn hình luôn, miệng thì cười tủm tỉm… hâyz… có bạn trai rồi hả?
Diệp Tri Thu gãi đầu, e ngại nói:
– Không có chị ơi, em chưa muốn có bạn trai đâu. Có bạn trai làm gì chứ?
Cô hiện tại chẳng còn vương vấn gì Eric nữa rồi. Ban đầu anh tự gán cho mình cái danh hiệu là bạn trai của cô, thế nhưng anh đã không biết trân trọng nó, anh làm cho cô thật sự sợ hãi khi gần bên anh và hiện tại vẫn còn chán ngán lắm. Cho nên đối với cô, bạn trai chỉ là khái niệm, không hơn không kém!
Người chị ấy làm gì tin tưởng những lời nói suông của cô, Thảo Nguyên bĩu môi:
– Xí… gạt ai thì được, gạt chị không dễ đâu em gái à. Chị nói nghe nè, tình yêu luôn ở quanh ta, nên trân trọng những gì trước mắt, tìm đâu xa vời cho phí sức. Em nhé!
Diệp Tri Thu không hiểu nhưng cô cũng không có hỏi, chỉ gật đầu nói:
– Ờ, em biết rồi. Chị không đi ăn trưa sao?
Thảo Nguyên cười nhẹ nhàng, động tác cơ thể lại uốn éo một chút:
– Sao không đi được, bữa ăn rất quan trọng để duy trì sắc đẹp đó em à, chỉ cần mình biết thế nào là tốt và hợp lý là được. Đi, buông công việc xuống, đi ăn thôi.
Diệp Tri Thu lắc đầu không chịu:
– Thôi, chị đi ăn trước đi, em còn hơi no không muốn ăn gì hết, có lẽ hồi sáng em ăn quá nhiều.
Nhắc đến buổi sáng, thật sự là cô ăn rất nhiều, nếu như hiện tại không ăn cơm trưa mà đợi tới chiều tan làm về rồi ăn tối luôn cũng chưa có đói nữa là. Nói vậy có hơi quá, chứ hiện giờ cô chẳng muốn ăn.
Buổi sáng sau khi thức dậy, cô chuẩn bị mở cửa ra đi làm, định rằng trên đường đến công ty sẽ kiếm cái gì đó không tốn tiền nhiều mà ăn đỡ vậy. Thế nhưng ai ngờ vừa mới mở cửa ra đã có một người phục vụ đứng trước cửa phòng chào hỏi cô:
– Chào cô, chúc buổi sáng tốt lành!
Cô gật đầu chào lại. Người kia lại nói tiếp, dáng vẻ cung kính và lời nói chuyên nghiệp lắm:
– Thưa cô, bữa sáng của cô đã được mang đến, cô có dặn dò gì thêm không trước khi chúng tôi mang thức ăn vào phòng?
Diệp Tri Thu cảm thấy cảm giác lạ lẫm, đây là phong cách phuc vụ của khách sạn hạng sang đấy à? Trước giờ ở nhà cô là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ nếm qua cực nhọc, cũng chẳng phải chưa tiếp xúc với những thứ xa hoa, nhưng mà bình thường chỉ ở nhà quanh đi quẩn lại, còn chuyện được khách sạn phục vụ lại hiếm hoi đến nỗi đếm trên đầu ngón tay. Cô có phần lúng túng:
– Ờ… được, tôi… tôi không có gì yêu cầu thêm, anh có thể mang bữa ăn vào phòng.
Người phục vụ thành thạo đẩy xe mang thức ăn vào phòng, bày đặt chúng lên bàn một cách chỉnh chu rồi lui ra ngoài đóng cửa lại.
Diệp Tri Thu nhìn một bàn ăn thật ngon miệng, cô có phần háo hức ngồi ngay vào bàn. Thật sự cô không cưỡng nỗi mùi thức ăn như mời gọi này, ôi bụng cô cồn cào, bao tử dường như đã lâu lắm rồi không được ăn vậy đó.
Những miếng đầu tiên của món bánh cuốn thịt, cô không khỏi xuýt xoa:
– Á, ngon quá… chịu làm sao nổi đây nè… ôi… ô…ô…
Vừa ăn vừa cất tiếng khen ngợi nên tiếng nói phát ra có phần kỳ dị như thế. Cô gái ngồi ăn một mình nên chẳng cần để tâm đến hình tượng của mình gì hết. Thể hiện luôn cả những động tác quá ngố hoặc những lời nói ngây ngô mà khi đối diện với người khác cô đều giấu giếm rất kín đáo.
Càng ăn, Diệp Tri Thu lại càng cảm thấy hương vị này quen thuộc lắm, nó quen thuộc đến nỗi làm lòng cô cảm thấy nao nao. Cô bắt đầu ăn chậm lại, ngẫm nghĩ về hương vị của nó. Thật sự cô không hề có miễn dịch với những món ăn, nhưng mà cũng rất nhạy cảm với hương vị, phải là thức ăn ngon và hợp khẩu vị lắm thì cô mới ghi lại dấu ấn trong lòng. Cũng như mùi vị này vậy, hoàn toàn khác với những món ăn trước kia cô đã từng ăn. Đơn giản là lấy nó so với mấy món ăn Ava nấu cho cô đấy, các món ấy rất ngon, nhưng không vừa vặn làm lòng cô xao xuyến như vậy. Kỳ quái quá đi mất!
Càng cố nghĩ, đầu lại đau. Diệp Tri Thu theo bản năng tiến đến bên chiếc túi xách lấy chai thuốc đổ ra một viên nhỏ và nuốt vào. Đầu cô đỡ đau hơn một chút, nhưng lập tức cô cũng sinh ra một thứ ảo giác kỳ lạ, cô cảm thấy như đầu óc mình có chút quay cuồng, chẳng biết từ đâu cất lên tiếng nói như âm hồn bất tán, âm u và vang vọng mãi:
– Đừng quên, kẻ thù đang bên cạnh. Đừng quên, báo thù là sứ mệnh của cô…
Chợt một tiếng tí tích của chiếc đồng hồ treo tường làm Diệp Tri Thu choàng tỉnh, cô nhắm mắt lại, lắc đầu vài cái nhằm xua đi cảm giác mệt mỏi khi nãy. Và hiện tại, đầu óc cô tỉnh táo rất nhiều, hưng khí bừng bừng, cô lại ngồi xuống tiếp tục ăn mấy món ăn trên bàn mà chẳng mảy may suy nghĩ cái gì nữa. Cô chẳng nhớ những cảm xúc bất chợt vừa rồi, chẳng nhớ chút gì gọi là lưu luyến, vương vấn. Quên, quên tất cả!
Trở lại văn phòng, sau khi Thảo Nguyên đi xuống nhà ăn, giờ chỉ còn mình cô trong phòng. Cô ngồi một mình buồn bả thì lấy điện thoại ra nhắn tin tiếp:
“Anh đi ăn chưa?”
Bên kia một vài phút sau mới hồi âm:
“Chưa, không đói!”
Cô nhíu mày không vui, dường như lo lắng lắm, cô góp ý:
“Đừng bỏ bữa trưa mà, như vậy không tốt cho dạ dày đâu. Anh làm việc bận rộn thì càng phải chú ý ăn uống hợp lý. Nếu không sẽ mất sức lắm đó. Ây, như tôi hiện tại nè, muốn ăn nhưng lại không có đói, khổ nhỉ?”
Cô quan tâm anh là thật lòng, cô không nghĩ mình có gì sai cả, là bạn bè thì có gì là không thể chia sẻ, thậm chí lo lắng cho đối phương.
Nói xong câu đó, cô vẫn đợi anh hồi âm, vậy mà 3 phút, 5 phút qua đi mà anh vẫn chưa trả lời. Cô chu môi thất vọng, thầm nghĩ có lẽ anh bận rộn việc gì rồi. Tuy anh nhắn lại chậm, nhưng mà cô biết anh vẫn rất tôn trọng cô. Giống như kiểu cô có chuyện gì đó cần nói thì anh luôn sẵn sàng nghe vậy. Cho dù ngay cả trong giờ làm việc mà anh cũng dành thời gian trả lời cô. Và thường thì cô là người “làm phiền” anh nhiều nhất. Buổi sáng hoặc khi đến giờ ăn anh sẽ hỏi cô xem như nhắc nhở, còn lại toàn là cô chủ động tìm anh. Lúc mệt mỏi và áp lực, nói chuyện vài câu vậy mà lại làm cho cô vơi đi nặng nề trong cuộc sống này nhiều lắm.
Cô nhìn chằm chằm cái điện thoại, màn hình vẫn không phát tín hiệu nào, cô ôm mặt thất vọng. Một lúc sau cô đứng dậy định đi đến nhà ăn tìm Thảo Nguyên hay Cao Phi Phi để trò chuyện thì phát hiện đứng trước cửa phòng là Hoa Vân Phong.
Anh ta đứng đưa lưng về phía này, giống như là vừa định đi vậy, hoặc là vừa mới xoay người lại vì do dự nào đó. Cô không cần quan tâm, nó chẳng quan trọng đối với cô.
Diệp Tri Thu thấy người đứng đấy chẳng lẽ không chào hỏi, cô cất tiếng nói:
– Chào chủ tịch, ngài tìm ai?
Anh quay mặt lại đối diện với cô, nhưng đương nhiên “tầm nhìn” không bao giờ đúng phương hướng được. Ánh mắt vẫn được giấu kín qua cặp mắt kính đen ấy chẳng biết trông về nơi nào. Diệp Tri Thu chẳng hiểu vì sao mỗi lần nhìn anh, cô đều muốn nhìn đến ánh mắt anh đầu tiên, mà điều làm cô không hài lòng đó chính là cái mắt kính này.
Cô đang nhìn chăm chú vào hai tròng mắt kính đen ấy mà dường như muốn kiếm chuyện với chúng, cô không để ý chủ nhân của chúng cũng đang lắng nghe động tĩnh của cô. Anh điều chỉnh lại tư thế một chút, rồi đáp lời cô:
– Trong phòng chỉ còn mình cô sao?
Ồ, không phải đáp lời mà là hỏi ngược lại. Người này kỳ lạ quá, trong hội thoại, có người hỏi thì người kia phải đáp chứ, vi phạm phương châm hội thoại rồi kìa. Diệp Tri Thu chu môi, trách móc để trong lòng, ngoài miệng thì miễn cưỡng cười một cái, trả lời:
– Mọi người đi ăn trưa cả rồi. Ngài cần tìm ai, tôi liên hệ giúp cho.
Bình thường, người bên cạnh hiểu biết anh thì không bao giờ dám nói từ “giúp”. Theo nguyên tắc của anh thì chỉ khi anh yêu cầu sự giúp đỡ, nếu không thì không ai được chủ động làm theo ý họ, kể cả là khi anh đang gặp khó khăn trong tình huống nào đó. Một con người sống lạnh lùng xa cách với người khác, luôn không thích nhận sự giúp đỡ và sẽ nghiêm khắc đối với những ai có lòng “hảo tâm” mà lại vô tình làm trái ý anh.
Hoa Vân Phong vẫn giữ nét mặt bình thản, ngữ điệu cứng ngắt không mấy nhiệt tình:
– Không cần. Công việc bận lắm sao? Không có thời gian ăn trưa à?
Anh hỏi ai vậy? Hỏi cô đấy à? Nếu xét về bối cảnh hiện tại thì chỉ có cô và anh ở đây, đương nhiên hướng đến cô mà hỏi. Nhưng mà nếu phân tích câu nói của anh thì anh chẳng đưa ra đối tượng nào cả. Cô xem như ngầm hiểu và lơ đãng đáp:
– Tôi không đói. Còn về công việc…
Không hỏi tới thì thôi, hỏi tới thì trong lòng cô lại nổi lên sự bất bình. Giám đốc Dương trừng phạt cho hành vi đi trễ của cô là không sai, nhưng mà mức xử phạt của ông ta cũng quá ép người đó. Cô dù gì cũng được một trường đại học danh tiếng giới thiệu đến làm thực tập sinh, nói cách nào thì cũng đích thân ngài chủ tịch của bọn họ tham gia vào buổi tuyển dụng cô vào đây, chức vụ ban đầu theo sự công bố của bộ phận nhân sự thì cô đâu phải một nhân viên cấp thấp như vậy. Cô không phục mà!
Câu nói lấp lửng của cô làm cho người khác phải đặt ra nghi vấn. Hoa Vân Phong cũng hiểu ý, anh hỏi:
– Công việc có khó khăn gì sao?
Diệp Tri Thu không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô đương nhiên muốn phát tiết về sự chèn ép quá đáng của bọn người ỷ quyền ỷ thế kia. Cô có gây ra tội kinh thiên động địa đâu, vậy mà đối xử không tốt với cô như vậy. Nhưng một phần cô vẫn e ngại người ta là ông chủ, lo chi chuyện cỏn con của cô, vả lại một đạo lý muôn thuở mà cô vẫn rất rõ đó là người làm lớn rất ghét mấy tên nhóc nhen phía dưới mình ganh đua cáo trạng. Nghĩ thế nên cô không chủ động lên tiếng, nhưng được chủ tịch hỏi thì trách nhiệm phải nói, hơn nữa phải nói sự thật mới được. Cho nên cô đáp:
– Tôi thật sự không thích công việc hiện tại. Nó và chuyên môn của tôi chẳng liên quan gì nhau. Hàng ngày phải giao phát tài liệu, thật sự không cam tâm… à, cái này… tôi không phải tọc mạch, mà là như ngài đã nói:…là một nhân viên tốt thì không nên dồn nén sự uất ức, cấp trên cũng cần nghe sự thật và bản thân nhân viên cũng cần bày tỏ để không dồn nén cơn giận gì gì đó… Đúng không?”
Cô nàng nhớ được những ý cơ bản trong lời nói của anh là anh cảm thấy tốt lắm rồi. Tính tình cô hời hợt, nhớ trước quên sau thế mà có thể nói được như vậy xem ra anh không uổng tâm huyết. Vừa nghe xong ngữ khí nói chuyện của cô mà anh không khỏi muốn cười. Đúng thế, và anh đã thật sự mỉm cười.
Diệp Tri Thu lúc nói chuyện cũng không kiên dè gì mà nhìn thẳng vào mặt anh. Có lẽ cô cần điều này để hiểu anh nhiều hơn, xem thái độ của anh thế nào để còn điều chỉnh ngôn hành và cử chỉ của mình cho phù hợp. Người xưa có câu: “Biết nguời biết ta trăm trận trăm thắng” mà. Vì thế khi trông thấy anh cười cô đã ngây ngẩn vài giây. Bờ môi hơi nhợt nhạt của anh cười lên cũng quyến rũ thật đó, nó tương tự như giấc mơ mà cô từng thấy trước đây, chỉ có điều đôi môi của người trong mộng thì như trái dâu tây thật sự kích thích sự “thèm ăn” của cô. Ngược lại khi thấy đôi môi của người đang đứng đối diện, nụ cười lôi cuốn cô một cách kỳ lạ này lại làm cô thoáng đau lòng. Trái tim như nhíu lại một cái, bóp chặt, khó thở quá đi mất.
Diệp Tri Thu say sưa ngắm nhìn, cô thấy nụ cười đó làm cho gương mặt anh trở nên nhu hòa hơn. Nụ cười không phải gượng ép mà xuất phát từ nội tâm thật sự thoải mái, vui vẻ và thỏa mãn. Cô có thể đọc được những biểu hiện đó thông qua chỉ một nét cười.
Không biết khi nào, ngón tay mềm mại của Diệp Tri Thu đã gần chạm vào đôi môi kia. Nó có một lực hấp dẫn quá mãnh liệt, đầu óc cô không kịp ra lệnh cho bàn tay ngừng lại và rồi nó đã chạm vào môi anh. Một cái lướt nhẹ như một làn gió trên mặt hồ. Điều đó cũng đủ làm cho mặt hồ rung động, tương tự như hiện tại, Hoa Vân Phong cũng bị cô làm cho kinh ngạc. Anh hơi giật mình lùi về sau, làn môi cũng vì phản xạ tự nhiên nên đã khép lại nụ cười.
Đồng thời, anh hắng giọng một cái và nói:
– Được rồi… vậy cô lên tầng 9 cùng tôi.
Sư ngại ngần làm cho Diệp Tri Thu chỉ muốn kiếm cái gì đó đánh vào đầu anh cho mất trí nhớ đi thôi. Để anh quên đi hành động điên rồi lúc nãy của cô. Nói ra thì có lẽ người ta sẽ thấy sự ăn nói phô trương ở đây, nhưng mà thật sự cô nghĩ như thế đấy!
Cô nghĩ gì đều giấu trong lòng, đâu dại gì nói ra cho anh ta biết, trái lại hành động thì không phải không có. Người này nhìn không thấy hành động của cô, vả lại anh ta đã quay lưng lại, cô có thể tư do hành động mà không cần phải sợ hãi kiêng dè. Cô co lại hai bàn tay, làm thủ thế sắp đánh người mà quơ quơ sau lưng anh, bát giác miệng cũng phát ra vài tiếng hỗ trợ nho nhỏ “xịt xịt…”.
Hoa Vân Phong nói xong thì xoay người lại, đưa tay lên tường xác định phương hướng, cây gậy trong tay anh vẫn nắm chặt, nó không thể rời khỏi anh mỗi khi anh cần đi đến mọi nơi. Bỗng dưng anh lại nói:
– Những gì đã xảy ra thì không thể xóa bỏ được, không muốn hành động sai trái thì nên tự làm chủ bản thân mình trước. Đừng làm rồi lại hối hận muốn lấy đi trí nhớ của người ta để họ quên đi… đó là chuyện không tưởng!
Diệp Tri Thu thiếu chút nữa đụng đầu vào cánh cửa kính. Trời ạ, người này có thuật đọc tâm sao? Biết cô nghĩ cái gì luôn kìa. Đáng sợ mà. Cô tự nhủ, đối phó với con người này không dễ dàng, con đường trả thù của cô còn lắm gian nan đây!
Cô vọt lên trước mặt anh, hỏi:
– Ngài thật sự không nhìn thấy gì à?
Hoa Vân Phong lại cười, đáp:
– Chính câu hỏi vừa rồi đã bán đứng cô, chứng tỏ cô có suy nghĩ như tôi đã nói. Đúng không?
Diệp Tri Thu đưa tay lên che miệng mình lại. Trời ạ, cô lỡ lời mất rồi. Anh ta dùng phép thử này đối với cô để cô tự mình thừa nhận. Đáng ghét!
Cô không trả lời anh mà rảo bước đi nhanh về phía trước. Những hành động ngây thơ của cô vẫn thể hiện cô là một cô gái rất đơn thuần.
Tiếng người kia lại gọi cô:
– Cô định đi thang bộ lên tầng 9 sao?
Diệp Tri Thu nhìn lại phía sau, thật sự cô đã vượt lên đi trước Hoa Vân Phong một quãng đường, mà trước mặt cô chính là cầu thang bộ. Cô chữa lỗi của mình bằng cách:
– Tôi… thì tôi muốn leo thang bộ. Ngài có nghe những lợi ích khi đi thang bộ chưa? Có thể giảm cân mà!
Hoa Vân Phong đương nhiên biết cô chỉ là mạnh miệng mà thôi, nhưng anh không vạch trần. Anh cũng hùa theo cô mà nói:
– Ồ, thật à?
Diệp Tri Thu biết anh không phải muốn hỏi ngược lại hay muốn xác nhận lại câu trả lời, mà cô có cảm giác anh sắp có hành động gì đó tiếp theo. Cô không hiểu anh muốn làm gì, chỉ thấy anh cũng dần di chuyển về hướng của cô. Trong phút giây cô tự hỏi, anh đã đứng bên cạnh cô rồi, cô chỉ nghe anh nói:
– Đi thôi.
Thế cô mới biết ngài chủ tịch muốn cùng đi thang bộ với cô. Kỳ lạ nhỉ, tại sao phải làm vậy? Người này hôm nay là ăn nhầm cái gì khác thường vậy ta, sao đột ngột thay đổi tính tình chứ. Hay là vì anh ta vốn là con người kỳ quái như vậy?
Diệp Tri Thu híp mí lại nhìn chằm chằm vào anh như muốn nhìn ra được con người thật của anh là gì. Càng tiếp xúc, cô càng không hiểu nổi con người này. Hành động và lời nói dường như là tùy hứng, không để người khác có cơ hội suy đoán được. Cô muốn hiểu anh hơn không phải xuất phát từ thiện chí, cô chỉ muốn con đường báo thù của mình thuận lợi hơn thôi.
Lúc hai người cùng di chuyển lên tầng trên, Hoa Vân Phong không nói chuyện. Mà Diệp Tri Thu phát hiện hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập. Cô khinh thường nghĩ; Đàn ông con trai gì đâu mới bấy nhiêu tuổi leo có 3 tầng lầu đã thở hồng hộc như thế, chẳng trách tối ngày ăn không ngồi rồi, không luyện tập thể thao đây mà. Haiz! Cô nghĩ thế thôi chứ chẳng hơi đâu mà quan tâm anh ta. Người xa lạ thì làm gì phải vấn vương. Thế nên một câu hỏi quan tâm cô cũng chẳng dành cho anh.
Hoa Vân Phong bước chân chậm dần, cuối cùng anh dừng lại, lưng tựa vào tường, dường như nếu không tìm điểm tựa, anh có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy đó.
Diệp Tri Thu đã bỏ xa anh vài bậc thang. Cô cố không nhìn xuống phía anh nhưng ánh mắt thì cứ len lén liếc nhìn. Cô thấy sắc mặt anh càng tái đi, đôi môi ấy cũng dường như đang tím lại và run run. Tay trái của anh nắm chặt vạt áo trước ngực, vẻ mặt như nhẫn nhịn sự khó chịu đang kéo đến.
Hoa Vân Phong cảm thấy vô cùng thất vọng với sức khỏe của bản thân. Mới đó hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì khó chịu trong người, ngay cả cái chóng mặt cũng không có, nên anh mới dám xuống đây tìm Diệp Tri Thu. Vậy mà sự sơ suất của anh đã dẫn đến hậu quả, đáng lẽ ra anh không nên đi đường thang bộ. Anh cũng không ngờ là sức khỏe mình tồi tệ như vậy. Những lúc sức khỏe suy yếu, anh không muốn cô trông thấy, nhưng hiện tại anh không thể giấu giếm được, không cách nào và cũng chẳng có sức lực để hoàn thành điều đó.
Trước sự dửng dưng của cô, anh không lấy làm ngạc nhiên. Anh chỉ cố gắng nói với cô:
– Cô lên phòng tôi, lấy giúp tôi lọ thuốc ở túi trong áo khoác…
Anh nói vẫn chưa hết câu thì không nói được nữa do cơn ho kéo đến. Diệp Tri Thu thấy anh khổ sở như vậy thì trong dạ cũng không yên. Trong đầu cô lúc nào cũng chất chứa hận thù, cô cố tỏ ra bàng quan trước khó khăn của anh, đã nhiều lần như vậy chứ không phải chỉ hiện tại. Nhưng mà trông thấy anh thế này, tim cô cũng thu lại, ngột ngạt và khó thở làm sao, như chính cô bị đặt vào hoàn cảnh của anh vậy. Cô không biết là hiện giờ môi dưới của cô sắp bị chính mình cắn cho chảy máu, dấu răng còn in hằn lên rất rõ ràng, ánh mắt chuyển hồng sắp chảy nước mắt ra ngoài rồi.
Những điều đó xảy ra rất tự nhiên giống như trong cơ thể cô sinh ra phản ứng gì đó chứ cô không cố ý điều khiển nó. Cô không quan tâm bản thân nên không biết những chuyển biến lạ thường của mình, sự chú ý của cô chỉ dồn vào người trước mặt. Sau khi nghe anh nói câu khó nhọc ấy, cô đã vội vàng chạy lên tầng trên tầng 9. Phải chạy thêm 3 tầng lầu nhưng cô không thấy mệt, chỉ mong sao cho mình mau chóng trở lại nơi đó xem anh thế nào.
Đứng trước cửa văn phòng của anh cô mới phát hiện mình không thể vào trong được. Phòng khóa bằng mật mã, vào không được làm sao lấy thuốc cho anh đây? Cô không nghĩ ngợi nhiều, vì cô biết rõ nếu mình trở xuống dưới hỏi anh mật mã rồi lại quay lên này lấy thuốc thì gọi xe cấp cứu có lẽ nhanh hơn. Cho nên cô tiến đến nhập bừa một dãy số nào đó vào. Cô nhập thử “1234*”-bão lỗi nhập sai. Nhập tiếp “1111*”-báo lỗi sai tiếp. Trời ạ, cô đưa ngón tay lên miệng cắn cắn, chết mất thôi, còn lần nhập cuối cùng đấy, nếu sai chắc cô phải giải trình với công an về việc cố ý đột nhập phòng riêng của chủ tịch mất thôi.
Nhưng mà trong đầu cô vẫn quanh quẫn sắc mặt tái nhợt của Hoa Vân Phong, lòng dạ cồn cào, ánh mắt lại cay cay, sống mũi lên men khó chịu lắm. Cô không còn thời giờ nghĩ đến bản thân mình nữa. Diệp Tri Thu nhắm mắt đánh liều nhập một dãy số: “2112*”. Một tiếng “tín tin…” ngân dài, cánh cửa đột nhiên mở. Cô trừng mắt nhìn, không phải chứ… cô thật sự mở được đấy. Đây là may mắn như dạng “mèo mù vớ được cá rán” hay là sự trùng hợp, trùng hợp đến đáng sợ… đó, đó là ngày sinh nhật của cô, ngày 21 tháng 12.
Diệp Tri Thu không trăn trở về điều đó nhiều, chỉ là thắc mắc thoáng qua trong đầu mà thôi. Cô chỉ biết nhiệm vụ hiện tại quan trọng hơn hết đó chính là lấy thuốc. Đúng thế, thuốc ở trong cái áo khoác.
Cô chạy ngay vào phòng, hướng đến bên ghế sau bàn làm việc của Hoa Vân Phong mà vớ lấy cái áo ngay. Lập tức lấy chai thuốc nhỏ màu trắng nắm chặt trong tay, sau đó hớt hải chạy trở lại chỗ thang lầu.
Đến nơi, Hoa Vân Phong đã ngồi xuống bên bậc thang, cô quên cả mệt mỏi mà ngồi ngay bên cạnh anh, đổ vội viên thuốc ra, cô không biết anh cần liều lượng là bao nhiêu, nhưng cô cho anh uống một viên thăm dò trước đã, cô hỏi thêm:
– Có cần nữa không?
Anh chỉ còn đủ sức lắc nhẹ đầu một cái chứng tỏ không cần. Đôi mày của Diệp Tri Thu vẫn còn nhăn lại rất sâu, chưa thể nào hết lo lắng được. Cô cũng không chối bỏ sự lo lắng là có thật. Nhưng mà sau khi thấy hơi thở của anh từ từ điều hòa lại, dự đoán có lẽ cũng không có gì đáng ngại thì cô đã phủ nhận tâm lý vừa rồi. A ha, nói đùa sao? Cô không có lo lắng cho anh nha, cô còn hận anh ta mà, cô không chịu nhận đâu!
Cô gái khẩu thị tâm phi như vậy đó. Chính bản thân mình mà còn phủ nhận thì cái gì có thể tác động làm cô thay đổi, khó lắm!
Diệp Tri Thu không nghe người kia nói chuyện, giờ phút này cô cũng chẳng biết phải làm gì nữa, chỉ ngồi đấy cùng anh mà thôi. Một lát sau, Hoa Vân Phong vịn tường đứng dậy, anh cố gắng để mình không mất mặt trước mặt cô nữa. Anh nói:
– Cảm ơn. Là vì mấy hôm nay bị cảm, vừa rồi hơi khó chịu, không sao cả… Chúng ta đi thôi, lên phòng tôi.
Bị cảm? Cô chưa từng thấy ai bị cảm lại có phản ứng kỳ lạ như vậy. Nếu không phải nói là rất đáng sợ, anh ta dọa trái tim của cô suýt nữa nhảy ra ngoài rồi đó.
Diệp Tri Thu cũng đứng dậy theo, cô nhớ lại ban nãy mình đã “đột nhập” phòng của anh ly kỳ thế nào. Không khỏi nở nụ cười.
Người kia nghe tiếng, lại dường như biết hành động này của cô, anh hỏi:
– Cô cười gì?
Diệp Tri Thu chột dạ lại tìm cách chữa lỗi:
– Ờ, à… tôi… tôi định đưa chai thuốc lại cho ngài.
Ngay lập tức, anh vươn tay ra định nhận lấy, Diệp Tri Thu lại nghĩ ngợi nhanh chóng rồi chưa vội đặt nó vào tay anh. Cô liếc nhìn anh một cái rồi len lén cất giữ lại một viên bỏ vào túi. Sau đó cô mới đưa cho anh.
Đương nhiên, lần này Hoa Vân Phong không tài tình gì đoán được ý đồ của cô. Anh đi phía trước, cô theo phía sau, cô thấy anh lại định leo cầu thang tiếp.
Anh biết hiện tại sức khỏe mình không cho phép, nhưng bạn biết đấy, từng là một người khỏe mạnh, con nhà võ gia truyền, có thể chấp nhận mình yếu thế như vậy sao? Không thể. Cho nên không muốn để mất mặt trước cô gái mình yêu thương được. Anh tự nhủ sẽ cẩn thận một chút, không để xảy ra chuyện như vừa rồi nữa.
Còn Diệp Tri Thu thì làm sao không nhìn ra tâm tư đó. Cô biết tất cả đàn ông đều sỉ diện như thế. Thôi thì trước kia ở trường đại học anh đã mở cho cô một con đường, hiện tại xem như trả nợ vậy. Đời cô không thích thiếu nợ ai cả. Cô tiến lên nắm lấy tay áo sơ mi của anh mà nói:
– Đi bên này… tôi, mỏi chân rồi, chúng ta vào thang máy đi.
Hoa Vân Phong không tránh né, anh thuận thế cho cô kéo đi. Nhưng khi vào thang máy thì anh và cô lại rớt ra một khoảng cách khá rõ rệt. Đó là do Diệp Tri Thu không muốn tiếp cận anh quá gần. Lý do thì vẫn như cũ đó thôi, gần bên anh cô cảm giác có cái gì đó rất cuống hút, càng gần lại càng muốn gần hơn nữa. Nhưng nếu quá gần, đầu óc cô sẽ suy nghĩ lung tung, rồi nó lại đau lên âm ỉ, khó chịu vô cùng. Cô đương nhiên không thích cảm giác đau đớn, thậm chí là sợ nó, cho nên hạn chế gần gũi anh có lẽ là cách tốt nhất đấy. Đôi khi những mâu thuẫn trong tư duy của chính bản thân cũng làm cho người ta khá bối rối. Làm cũng không đúng, mà không làm cũng thấy sai sai gì đó. Haiz, làm người lớn thật khổ, muốn quay ngược thời gian trở về với tuổi thơ quá đi mất.
Hai người trong thang máy thì hoàn toàn chẳng có tiếng động, không ai chủ động nói với ai câu nào cả. Và cứ thế cho đến khi hai người tiến vào văn phòng của Hoa Vân Phong.
Khi vừa vào trong, cách cửa lạch cạch đóng lại, Hoa Vân Phong đi chậm đến bên bộ bàn ghế giữa phòng mà ngồi, cô nàng cũng đi đến bên cạnh anh, nhưng không ngồi xuống, cô đứng đó hỏi anh:
– Ngài có gì dạy bảo?
Anh đưa tay hơi tìm kiếm trên mặt bàn một chút. Tay chạm phải một cái túi đứng. Anh đẩy nó về phía cô, anh nói:
– Cô mở ra đi.
Diệp Tri Thu không khỏi nghĩ thầm: Trời, người gì mà sở thích khá nữ tính. Nhà ở thì màu hồng, đến cái túi này cũng sử dụng màu sắc sặc sỡ là màu đỏ chấm bi trắng. Ha, mắc cười quá!
Tuy vậy, cô vẫn nhận lấy nó và mở ra. Ồ, thì ra là một cái túi giữ nhiệt à, bên trong là mấy hộp gốm sứ đựng thức ăn. Cái gì đây hả? Anh ta muốn cô phục vụ việc ăn uống của anh ta nữa sao? Quá đáng nha.
Nghĩ gì nói vậy, cô vọt miệng:
– Thưa chủ tịch, tôi không phải đến đây làm phục vụ!
Trong câu nói thì cung kính, nhưng ngữ khí tỏ vẻ không hài lòng lộ rõ. Cô chỉ nghe người kia đáp lại:
– Chẳng lẽ cô cần tôi đút cho cô ăn sao?
Hả? Diệp Tri Thu ngơ ngác nhìn anh. Lại nghe anh nói:
– Phần này của cô, xem như tôi mời cô ăn bữa cơm.
Diệp Tri Thu vẫn còn chớp mắt nhìn anh như đang ngắm nghía một sinh vật lạ. Cô chưa biết nên trả lời cái gì đây, nói “được” thì không thể, từ chối thì thất lễ. Ây, nan giải mà!
Anh không nghe cô động tĩnh gì, anh tiếp tục nói:
– Để cảm ơn cô vừa rồi đã giúp đỡ tôi.
Diệp Tri Thu cảm thấy như thế cũng không sai. Nhưng mà một người đột nhiên tốt quá mức với bạn thì bạn có nghi ngờ không? Có chứ! Cho nên cô dè dặt cẩn trọng mà khéo léo từ chối một lần nữa:
– Cảm ơn ngài, nhưng thật sự tôi không đói bụng. Tôi có thể không phụ thành ý của ngài bằng cách tôi sẽ giữ nó lại mà dùng sau có được không?
Cô nghi ngờ gì nào? Cô nghĩ có lẽ trong thức ăn có vấn đề, muốn bỏ độc vào đấy cũng đâu có khó khăn gì đúng không? Cô không muốn chết không minh bạch tại nơi đây nha, cô còn chưa báo thù được cho người thân của mình đấy.
Hoa Vân Phong nghe hiểu ý đồ sâu xa của cô, anh nói:
– Cô đang ở trong phòng của tôi, nếu cô xảy ra chuyện tôi làm sao tránh được liên can? Tùy cô vậy, nếu đã không dám thì không cần phải miễn cưỡng bản thân.
Diệp Tri Thu trong tính cách vẫn ẩn chứa sự hiếu thắng, ai nói cô không dám? Anh ta nếu dám giết cô ở đây thì cô không tin anh ta thoát tội được. Con người sống trong thời có pháp luật chứ không phải cái thời ăn lông ở lỗ, có thể đoạt đi tánh mạng của người khác rồi nhởn nhơ sao? Chỉ là quả báo chưa đến mà thôi! Cô bạn Điềm Mật của cô luôn thao thao nói rằng: “Ví đây đổi phận làm trai được, thì sự anh hùng há bấy nhiêu”, cô cũng thế, có chết không sờn lòng đâu. Ai sợ ai nào?
Cô bị kích thích có phần nôn nóng trong lòng, cô ngồi ngay xuống ghế, quên cả phép tắc lễ nghĩa sáo rỗng mà mình vẫn luôn ngụy trang cho bản thân mấy ngày nay. Cô nói:
– Có đồ ăn không ăn mới là ngốc…
Nói lí nhí trong miệng là vậy, còn khi ngẩng đầu lên đối mặt với Hoa Vân Phong thì lại cung kính mà rằng:
– Tôi không khách sáo nhé, cảm ơn hảo ý của ngài… Ngài không ăn sao?
Hoa Vân Phong từ tốn đáp:
– Hai hộp trên của cô, hộp dưới cùng của tôi.
Diệp Tri Thu sẵn tay mở ra hộp dưới cùng mà anh nói. Cô lấy làm lạ hỏi:
– Ăn chay?
Hoa Vân Phong đáp:
– Không, chỉ là phải kiêng ăn một số thứ.
Diệp Tri Thu hỏi ra mới nhận thấy mình miệng mồm nhanh nhẩu quá thể, cô chưa trông kỹ đã vuột miệng hỏi người ta. Thực ra bên trong phần ăn của anh không nhiều cơm, đối với sức ăn của một người đàn ông mà nói thì quá ít, cô nhận thấy rõ ràng điều đó. Còn nữa, có thức ăn mặn, nhưng cũng ít ỏi vô cùng, trông màu sắc cũng chẳng hấp dẫn chút nào, còn lại là rau với quả, chẳng có ngon lành gì hết. Thường thì cô không thích ăn rau, nó không ngon. Cô nuốt nước bọt, thầm nghĩ: Người này hà tiện quá vậy, giàu sụ như thế mà ăn uống như một tăng nhân khổ tu? Chẳng trách, có thể do kén ăn quá nên gầy gò yếu ớt quá kìa.
Cô nhìn lại hai hộp cơm của mình, nhủ rằng: Có khi nào cũng cho cô ăn toàn là rau với rau không hả? Cô không phải con trâu bò à nha, không ăn thực vật, không thích chút nào!
Cô chẳng tình nguyên mở nắp hộp của mình ra, điều làm cô ngỡ ngàng là hoàn toàn khác hẳn với suy nghĩ… có thịt, có đủ món ăn mà cô thích. Một hộp sứ đựng cơm được tinh tế tạo hình một cái mặt mèo đáng yêu. Cơm trắng thơm ngào ngạt được lót dưới là những lá salad màu xanh mượt mà, từng hạt gạo vẫn giữ được hình dạng của nó, trông thôi đã biết nó rất dẻo và ngon. Phía trên mặt trang trí thêm hai hạt đậu đen làm mắt. tiếp theo là mấy cái ria mép từ cà rốt thái sợi. Cái mũi đo đỏ bằng một nửa trái cà chua bi. Miệng cười toe toét làm từ một nửa khoanh dưa chuột. Ôi, đáng nói hơn nữa là cái nơ con bướm trên đầu mèo được làm từ trứng tráng mỏng cuộn lại. Trời ạ, làm sao cô nỡ ăn đây, dễ thương quá đi mất.
Cô nghe tiếng thúc giục:
– Sao vậy? Thức ăn có vấn đề?
Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn anh rồi lại lắc lia lịa:
– Không có, không có… tôi chưa mở hộp thức ăn mà. Ha ha, anh mua cơm ở nhà hàng nào mà có tâm dữ vậy, tạo hình con mèo luôn kia…
Cô gọi Hoa Vân Phong là “anh” chứ không phải là “ngài” nữa. Điều này cô không hề phát hiện.
Cô bất giác nói nhiều lời, khi chợt nhớ lại thì thấy bản thân sỗ sàng quá, cô nhanh nhảu sửa lại:
– Ý tôi nói là nhất định rất ngon. Ngài ăn đi đừng quản tôi, để tôi tự nhiên được rồi!
Hoa Vân Phong không nói gì. Diệp Tri Thu mở tiếp một cái hộp sứ khác. Quoa! Đó là món gà rang chua ngọt, canh cải xanh nấu thịt nạc, đậu cô ve xào. Toàn là những món mà cô thích. Ờ thì món nào cô cũng ăn được, nhưng hương vị này làm cô thích hơn gấp bội đấy.
Hương thơm không thể cưỡng nổi làm dạ dày cô không chịu yên ổn. Rõ ràng là mới đó không muốn ăn, giờ tự nhiên… “rột…rột…”. Ây, nó lại réo lên như thế, cô đỏ cả mặt rồi này!
Bên tai lúc này vang lên tiếng nói trầm trầm:
– Ăn đi, để nguội không ngon.
Diệp Tri Thu không đợi gì nữa mà cúi đầu xuống thưởng thức món ăn. Sau đó thì…
Không ổn, Diệp Tri Thu biết không ổn mà. Cô biết hậu quả sau khi mình chén sạch không chừa lại một cọng rau trong hai cái hộp sứ này là sai lầm mà. Ôi, no chết mất!
Trước kia, Hoa Vân Phong biết cô nàng rất dễ nuôi, chỉ cần có thức ăn ngon là món nào cũng không từ chối. Nhưng mà có điều cô không thích ăn rau. Mỗi lần trong thức ăn có một cọng hành lá cô cũng gắp nó bỏ vào chén cơm của anh. Khi đó cô sẽ lải nhải:
– Em không phải con bò, em không cần ăn cỏ!
Hoa Vân Phong không ép buộc cô. Nhưng sau đó thì anh lại biến tấu những thứ thực vật bổ ích bị cô xem là “cỏ” mà chán ghét này thành những món mà cô không thể nào chối bỏ được. Đó là kết hợp rau với các món ăn cô thích, như món bắp cải cuộn thịt, bò nướng lá lốt, rau xay nhuyễn thành nước sốt hay trộn salad… Mỗi khi như thế, cô lại ăn sạch không chừa một chút nào cả.
Sau khi ăn xong, Diệp Tri Thu không kiêng dè gì mà ngồi dựa ra sau lưng ghế, bởi vì người đối diện vẫn còn ăn rất từ tốn, anh ta ăn chậm lắm, dường như còn kén ăn hay là ăn không vô gì đó, đúng là khó nuôi mà. Mặt khác, anh ta đâu có nhìn thấy dáng vẻ thoải mái hiện giờ của cô đâu, không sợ xấu hổ chút nào hết.
Hoa Vân Phong mặc dù không muốn ăn, uống thuốc làm miệng lưỡi cứ đắng chát, ăn gì cũng không thấy ngon, chỉ là không ăn thì không được, miễn cưỡng nhưng cũng đảm bảo không bỏ phí thức ăn. Anh cố gắng ăn xong phần cơm ít ỏi của mình. Diệp Tri Thu vãn không e ngại gì mà nhìn thẳng vào từng cử chỉ lúc ăn của anh, phải nhận xét một cách công bằng rằng…. rất tao nhã!
Hoa Vân Phong ăn xong, lau miệng, uống một chút nước tráng miệng. Những cử chỉ này nhẹ nhàng lắm, không vội vàng cẩu thả, Diệp Tri Thu đều nhìn vào trong mắt. Cô không biết mình nhìn vậy để làm gì, chỉ là biết một điều nhìn để mãn nhãn mà thôi, cứ muốn nhìn đấy, có mất mát cái gì đâu phải không?
Hoa Vân Phong hỏi cô:
– Ăn no chưa?
Diệp Tri Thu ngồi thẳng thân mình, đáp:
– Thưa chủ tịch, cảm ơn bữa cơm ngài mời, thật sự ăn rất ngon.
Cô nếm hương vị thức ăn mà không khỏi nhớ lại bữa ăn ban sáng. Mùi vị giống y hệt. Có lẽ anh ta mua thức ăn do đầu bếp tại khách sạn đó nấu thì sao. Không có gì là lạ cả.
Diệp Tri Thu hỏi:
– Ngài… có gì phân phó không nữa? Nếu không tôi phải trở lại bộ phận rồi.
Hoa Vân Phong im lặng, Diệp Tri Thu tưởng rằng anh đang “thả hồn theo mây gió” gì đó nên không nghe, cô nói lại:
– Chủ tịch, tôi xin phép về chỗ làm được chứ?
Hoa Vân Phong trầm ngâm vài giây, sau đó anh nói:
– Cô ngồi đây chốc lát nữa đi. Tôi muốn kể cô nghe một câu chuyện….
……………….
Ở một nơi cách chưa xa Việt Nam, trên chuyến bay ra nước ngoài của Tô Uyển Thanh đã không còn đơn độc một mình cô. Bạch Thiệu Đông thật sự đi theo. Anh háo hức biết bao nhiêu khi được ngồi bên cạnh cô thế này. Đương nhiên khi di chuyển này nọ thì hành lý hoặc những công việc phải động tay chân đều là anh bao hết. Nói đùa thế này, nếu anh có thể bế cô lên để di chuyển thì nhất định anh không từ chối. Chuyện đó là không thể nào, Tô Uyển Thanh cho phép hay sao?
Bạch Thiệu Đông ngồi bên cạnh người đẹp. Người kia thì nhắm mắt lại dường như đang nghỉ ngơi, còn anh thì ánh mắt cứ như chỉ biết lấy gương mặt cô là mục tiêu để ngắm nhìn. Anh chẳng cần ngắm mây trời, anh chẳng cần biết những cảnh vật ngoài kia thế nào, đối với anh, cô là duy nhất.
Anh ngắm nhìn cô rất lâu rất lâu, anh muốn đưa ngón tay chạm vào mặt cô quá đi mất. Chạm nhẹ thôi cũng được, nhất định là trong lúc ngủ, cô sẽ tưởng đó là ảo giác trong giấc mộng thôi, chắc không biết rằng anh là thủ phạm đâu nhỉ? Nghĩ thế, anh khẽ khàn vươn ngón tay gần chạm vào má của cô.
Bỗng một tiếng nói dịu dàng vang lên nhưng cũng đủ làm anh muốn chết ngất:
– Thưa quý khách, đây có phải là đồ vật của ngài không?
Một chiếc khăn tay sọc trắng đen được đưa đến trước mặt của Bạch Thiệu Đông. Anh nhận ra là chiếc khăn tay của mình. Anh luôn là người rất tốt tính, đặc biệt là đối với các cô nàng xinh đẹp. Chẳng hạn như hiện tại, mặc dù cô nàng đã phá hỏng giây phút hồi hộp mong chờ nhất của anh, nhưng anh nào có nửa lời trách móc. Anh đáp lời:
– Đúng vậy, nó là của tôi. Cảm ơn cô nhé, cô tiếp viên xinh đẹp!
Kèm theo là một nụ cười có thể làm mọi trái tim thiếu nữ xao xuyến, cô tiếp viên cũng không ngoại lệ, cô đỏ mặt nhưng vẫn cung kính làm tròn trách nhiệm, không tỏ ra vô lễ với khách:
– Vâng, đây là của ngài! Nếu không cần gì nữa thì không làm phiền quý khách nghỉ ngơi.
Bạch Thiệu Đông nhướng mày nhìn chiếc khăn trên tay, anh nói:
– Chiếc khăn này được cô cầm qua, tôi về sẽ không giặt nó đâu. Giữ làm kỷ niệm đấy!
Cô gái lại đỏ mặt, cô cúi đầu chào rồi rời đi ngay. Bạch Thiệu Đông thì sau đó lại khôi phục vẻ mặt như bình thường. Ồ, mà bình thường trên nét mặt anh vẫn mang theo nét cười nhẹ, dáng vẻ luôn toát lên sự hào hoa đa tình. Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đặc biệt, anh sở hữu đường vân đào hoa kéo dài tới đuôi mắt, chứng tỏ vận số đào hoa của anh rất thịnh vượng. Anh chỉ thích chọc ghẹo người ta, còn yêu thương thì chưa tới mức đó đâu.
Anh xếp chiếc khăn tay lại và nhét vào trong túi quần. Anh lại đưa mắt nhìn sang người ngồi bên cạnh, nào ngờ cô đã mở mắt ra tự lúc nào và đang nhìn anh. Anh ngạc nhiên hỏi:
– Cô thức rồi à? Có khát không? Có muốn ăn gì không?
Tô Uyển Thanh không trả lời anh, cô chỉ nhàn nhạt nói:
– Ồ, chiếc khăn đâu rồi?
Bạch Thiệu Đông nhanh trí nghĩ ngay đến chuyện vừa rồi, thì ra cô nghe cuộc trò chuyện của anh và cô nàng kia. Anh thầm mắng bản thân, miệng mồm không biết giữ, để Tô Uyển Thanh nghe được những lúc anh “thả dê” như vậy quả thật không hay ho. Anh chỉ cười cười:
– Thì đúng là khăn tay của tôi. Mang về giặt rồi mới sử dụng. Cô biết đó, rơi xuống đất có nhiều vi khuẩn lắm đúng không? Ha ha…
Tô Uyển Thanh chẳng thấy buồn cười chút nào, cô lại nói:
– Có cần xin số điện thoại giúp anh không?
Bach Thiệu Đông toát cả mồ hôi hột, anh có vận số đào hoa thật, nhưng vướng thêm cái vận “sợ vợ”, anh nào dám nha. Anh đáp:
– Không cần đâu. Lần sau chúng ta đổi hãng bay khác đi nhé. Có được không? Mọi chuyện để cô quyết định hết!
Tô Uyển Thanh không nói gì. Bởi vì căn bản cô không biết nói gì nữa. Cô biết người bên cạnh rất xem trọng cô. Anh ta có tánh đào hoa không phải ngày một ngày hai, có thể vốn đã mang trong người dòng máu đó. Nhưng mà không hiểu vì sao cô lại thấy nặng nề ở ngực, cô không biết. Cô phủ nhận mình thích anh, chỉ là khi tâm sự cùng Hoa Vân Phong xong rồi thì suy nghĩ của cô có phần chắc chắn hơn, cô đã quyết định cho anh ta một cơ hội, đến khi nào làm cô thật sự rung động đi rồi hẳn tính. Lúc ấy, Hoa Vân Phong đã nói:
– Rõ ràng em đã có chú ý đến anh ta nên mới hỏi anh vấn đề này…
Tô Uyển Thanh còn chần chừ:
– Nhưng mà… em không biết nên làm thế nào.
Hoa Vân Phong tiếp tục đưa ra lý lẽ:
– Nếu mở lòng sẽ mang đến cơ hội cho cả hai, tội gì không làm?
Cô ngẫm nghĩ rồi nói:
– Mở lòng? Nhưng em sợ, em đã từng yêu và bị từ chối. Anh nghĩ em còn có can đảm đó sao?
Câu nói của cô ám chỉ đến ai đương nhiên anh biết, nhưng mà cô không phải trách móc anh, lời nói của cô đã nhẹ nhàng hơn, không còn mang theo chấp niệm nặng nề nữa. Anh hiểu, với bản tánh của cô, khi cô chịu nói mới chính là khi trong lòng không còn suy tư và gánh nặng. Anh khuyên bảo:
– Ngạn ngữ Anh có câu “Mỗi người là một kiến trúc sư cho hạnh phúc của mình”. Em không xây dựng thì mãi mãi nó vẫn là một đống vật liệu thô sơ mà thôi. Em mang tâm lý sợ hãi nào đó mà ngăn cản cơ hội tiếp nhận tình cảm mới thì làm sao biết được nó tốt đẹp thế nào. Người khác không cho em được hạnh phúc, tự em phải xây đắp mới được.
Thế đấy, cô đã cho Bạch Thiệu Đông một cơ hội, bảo anh ta đi theo cô đến một vùng đất xa xôi để cô có thời gian “xây đắp hạnh phúc” của mình. Vậy mà mới lên máy bay thôi đã giở trò ong bướm, trêu hoa nghẹo nguyệt rồi. Chứng nào tật nấy không chịu sửa là sao chứ? Cô đã phân vân mình mở cửa trái tim như vậy là đúng hay sai nữa đấy.
Tô Uyển Thanh suy nghĩ nhiều thứ trong đầu, trong khi Bạch Thiệu Đông chẳng hề hay biết điều gì cả. Anh cho là Tô Uyển Thanh xem thường anh, cho rằng anh lại giở máu “dê”. Ôi, thật lòng là miệng anh ba hoa như vậy nhưng trong lòng thì trắng trong tinh khiết nha. Có ai hảo tâm nói hộ giúp anh không?
————–
Ở trong văn phòng của Hoa Vân Phong, anh và Diệp Tri Thu đang ngồi đối diện nhau để trao đổi một vấn đề. Lúc nãy anh nói kể cho cô nghe một câu chuyện. Anh đã kể rằng:
– Tại một đỉnh núi nọ, có một thân cây rất to, tán lá vươn rộng phủ bóng mát cả một góc trời. Bên cạnh nó có một bụi cỏ nhỏ bé, thân lá yếu ớt dường như mỗi một cơn gió nhẹ cũng sẽ làm nó lung lay đổ ngã. Rồi bỗng một hôm, có một trận bão lớn nhất từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện tại nơi đây đổ về càn quét qua đỉnh núi này…
Nói đến đây anh dừng lại vài giây, khoảng lặng đó làm cho Diệp Tri Thu suýt chút mở miệng hỏi anh tiếp theo câu chuyện diễn biến như thế nào. Nhưng mà cô không cần phải hỏi, anh chuyển hướng như “nhìn” vào mặt cô, chuyên chú, nghiêm túc mà nói tiếp:
– Cô đoán xem, số phận của hai loại thực vật đề cập đến sẽ như thế nào sau một đêm gió bão kinh hoàng đó?
Diệp Tri Thu theo bản năng cũng suy nghĩ một chút, rốt cuộc cô đưa ra kết luận:
– Đương nhiên thân cây cao to sẽ có sức sống hơn rồi. Nó rắn chăc như vậy, to lớn như vậy làm sao bị gì được chứ.
Đó là quả quyết của cô. Hoa Vân Phong nghe xong cũng không vội nhận xét, anh chỉ gật đầu một cái rồi lại nói:
– Vậy cô nghe một câu chuyện khác đi… Đó là chuyện của một cô nhân viên mới vào công ty làm việc. Cô ta luôn hoàn thành xuất sắc tất cả công việc được giao. Thấy thế, ông chủ của họ đã giao nhiệm vụ mới cho cô là chịu trách nhiệm báo cáo lại quá trình làm việc của các đồng nghiệp vào ngày cuối cùng mỗi tháng. Cô ta vẫn hoàn thành công việc này dễ dàng và rất hài lòng với bản báo cáo của mình. Nhưng sau đó một kết quả cô không bao giờ ngờ là cô bị ông chủ gọi lại và nhắc nhở rằng: “Cô phải sửa đổi báo cáo!”. Cô nhân viên nhận thấy mình làm không sai, bèn nói lý: “Tôi không nói sai, bọn họ trong giờ làm việc nhưng không nghiêm túc, còn làm việc riêng, thậm chí rảnh rỗi bàn tán chuyện thiên hạ nữa.”. Ông chủ cô ta quả quyết: “Cô sai rồi, nếu cô không sửa báo cáo, cô hãy nghỉ việc đi. Bọn họ làm gì tôi không quan tâm, chỉ cần doanh số công ty không bị ảnh hưởng xấu đi là được. Hiện giờ họ tạo sức ép cho tôi, họ đòi nghỉ việc nếu tôi kiên quyết giữ cô. Đồng ý rằng cô có năng lực, nhưng tôi không thể bỏ cả một nhóm người có kinh nghiệm để khư khư giữ một người non nớt như cô.”
Nói nhiều như vậy lại làm cổ họng anh khô khan và lại muốn ho. Hoa Vân Phong cầm sẵn ly nước trên tay, anh uống miếng nước dằn lại, rồi tiếp tục:
– Cô có suy nghĩ gì không?
Diệp Tri Thu nãy giờ vẫn lắng tai nghe anh nói. Cô thật sự không hiểu anh tốn công kể cho cô nghe hai câu chuyện dài ngoằn như vậy thì có lợi gì cho anh. Nhưng từ trong câu chuyện của anh, rốt cuộc cô đã hiểu ra một vấn đề. Cô thành thật chia sẻ:
– Tôi hiểu rồi, làm người cứng rắn quá cũng không tốt… nhưng mà, vậy thì phải sống như con lươn con trạch, uốn éo theo hoàn cảnh sao? Dù biết rằng bản thân đang chui nhút trong đám bùn nhơ à?
Hoa Vân Phong lại cười, anh nói:
– Cô ví von hay lắm. Cô cũng biết mà, bùn nhơ là môi trường sống của chúng, chúng không thể tách biệt bản thân ra khỏi môi trường đó được, cũng giống như con người là một tế bào của xã hội, xã hội sẽ đào thải những tế bào không phù hợp với tiêu chuẩn chung của nó… Nói như vậy không phải bảo cô phải làm một con người không ngay thẳng, cũng giống như cây cỏ dại bé nhỏ vậy, nó không bị ngã ngục sau đem bão lớn là do nó dẻo dai, nó có sức bám trụ tốt, nó có khả năng thích ứng mọi hoàn cảnh.
Diệp Tri Thu “ồ…”một tiếng, cô đã hiểu ra ý anh, cô nói:
– Ý anh nói là tôi phải chấp nhận hiện tại, không nên than phiền về công việc không đúng chuyên môn?
Hoa Vân Phong không tiếc lời khen dành cho cô:
– Thông minh, cô đã hiểu những gì tôi nói rồi đó.
Diệp Tri Thu trước giờ “dị ứng” với mấy lời khen ngợi lắm. Cô không hiểu sao nữa, nhưng mà hễ nghe người ta khen mình mà nhất là mấy người khác phái thì cô lại có cảm giác họ giả tạo. Không biết tâm lý cô có trục trặc cái gì, chỉ là cô ghét là ghét vậy đó. Thế mà hiện giờ kỳ lạ lắm, được Hoa Vân Phong khen ngợi cô lại không có cảm giác ghê tởm. Ngược lại cảm thấy bản thân như đang đứng trên đài vinh danh thành tựu vậy. Ôi, chẳng hiểu nữa!
Bên trong thì nghĩ thế, ngoài miệng lại như con mèo ương ngạnh cứng đầu, cô nói lầm thầm rằng:
– Phức tạp, làm người đã phức tạp, làm người lớn còn mệt mỏi hơn.
Anh nghe giọng điệu của cô như nhõng nhẽo làm cho anh biết rằng cô đã tiếp thu những gì anh nói, còn phải ứng dụng nó vào cuộc sống như thế nào thì phải nhờ vào bản lĩnh của cô rồi.
Diệp Tri Thu thấy anh lại im lặng, không biết anh đang nghĩ cái gì, chỉ có điều cô thực sự có một chuyện rất gấp, rất gấp… đó chính là… muốn đi vệ sinh!
Cô thầm trách người ngồi trước mặt, anh ta mới mời cô ăn cơm xong lại bắt cô phải động não nghe, suy luận và tiếp thu những điều anh nói. Mà động não thì máu sẽ không đủ cung cấp cho dạ dày và rồi… Ôi! cô đang đau bụng muốn chết đây này. Nhưng làm sao đây? Cô chỉ còn cách gấp rút nói với anh:
– Tôi… tôi có thể đi nhờ nhà vệ sinh không?
Phòng chủ tịch đương nhiên có phòng riêng bên trong để nghỉ ngơi và giải quyết vấn đề sinh lý bình thường này mà. Cô biết như vậy sẽ mất mặt và hơi vô lễ với cấp trên, dù không có thiện cảm với anh nhưng cô không phải hạng người không biết suy nghĩ, có điều hiện tại vấn đề cấp bách quá, đành vậy!
Hoa Vân Phong cũng không ngờ cô hỏi mình như vậy, anh đưa tay chỉ về phía cánh cửa đang đóng phía sau lưng cô:
– Bên kia.
Diệp Tri Thu chỉ kịp nói cảm ơn mà thôi. Cô đi nhanh vào đấy mà không biết người phía sau cô đang cười. Con mèo nhỏ của anh thật đáng yêu mà!
Diệp Tri Thu giải quyết xong “khó khăn” của mình thì cô trở ra phòng nghỉ của Hoa Vân Phong. Lúc này cô mới có cơ hội ngắm nhìn căn phòng này. Vẫn phong cách vô cùng đơn giản. Nổi bật giữa nền tường trắng là đường viền màu xám sang trọng mà không kém phần tinh tế. Chỉ có một cái giường lớn đặt ở một góc tường, cùng với một cái ghế dựa mà thôi. Cô tản mạn đến gần chiếc giường. Cô ngồi xuống đó và đưa tay cầm lên cái gối đầu ôm vào trong ngực. Chẳng hiểu sao không kiềm lòng được cô lại đưa cái gối áp vào mặt mình. Mùi hương này quen thuộc quá, lập tức cô lại nghĩ nó chính là của Hoa Vân Phong. Có lẽ vừa mới tiếp xúc với anh ta xong cho nên dư vị này không xa lạ.
Cô ngã người nằm lên giường. Ôi, thật mềm mại làm cho cái lưng đang mỏi muốn chết của cô được thư giãn. Tuyệt vời làm sao! Cùng lúc đó, Diệp Tri Thu che miệng ngáp một hơi, mỗi khi ăn xong là cô lại muốn đi ngủ. Nhưng hiện tại ở lại công ty, ngủ phải đến phòng nghỉ kìa, đâu phải ở đây chứ? Nhưng mí mắt cứ nhíu lại, cô muốn cưỡng chế mở nó ra cũng không có sức lực. Trong đầu cô còn vươn lại một suy nghĩ cuối cùng đó chính là: Ngủ một chút chắc không sao đâu! Và rồi cô nàng vô tư nằm đấy, ngủ trưa!