Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 146: Trường tương tư
Nghe vậy, Hoa Vân Phong thiếu chút nữa bị sặc một cái. Cô thế mà đem anh đi so sánh với Hoa Mãn Lâu?
Hoa Vân Phong không có phản ứng gì nữa. Diệp Tri Thu chỉ đành phải nói thêm:
– Là vì cùng họ nè, còn là một người chuẩn “Men”, nhẹ nhàng, ấm áp, anh hùng, học cao hiểu rộng … đủ thứ hết. Hoàn hảo!
Hoa Vân Phong giơ một bàn tay lên, biểu hiện có nhu cầu đưa ra ý kiến. Diệp Tri Thu nhường quyền nói lại cho anh. Anh nói:
– Tiểu thư, em cho nhân vật đó là người thật sao? Người ta chỉ có trong tiểu thuyết thôi. Vả lại em nói cũng không đúng, mấy tiêu chuẩn đầu thì coi như miễn cưỡng chấp nhận được. Còn học cao? Anh có học cao đâu chứ, anh chưa tốt nghiệp tiểu học nữa là… Mà, thật sự nếu nói về cái họ, thì anh theo họ của bà nội.
Diệp Tri Thu hiếu kỳ hỏi thêm:
– Sao lại theo họ của bà nội?
Hoa Vân Phong đáp:
– Bởi vì ông nội của anh là cô nhi. Được gia đình họ Hoa nhận làm con nuôi. Sau đó thì bà nội anh mới được sinh ra. Từ nhỏ họ đã mến nhau, lớn lên thì bà nội cũng được gả cho ông nội, nên chung quy anh vẫn mang họ của bà nội thôi.
Diệp Tri Thu cũng chu môi gãi đầu dường như suy nghĩ cái gì đó, nhưng đối với cô thông tin này anh đưa ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện cô muốn hướng đến nên không nghĩ ngợi nhiều. Cô hưởng ứng:
– Ờ…
Chỉ thế thôi. Lát sau cô chợt nhớ đến một chuyện khác và hỏi anh:
– Anh! Anh có nhớ trước kia em đã từng nói tên của em được đặt từ một câu nói của người xưa không? Đố anh biết đó là câu gì! Hì hì!
Cô nàng thật tinh quái, mới nói chuyện trước không lâu thì lại chuyển qua chuyện khác vèo vèo, ai không nhanh nhạy chắc chắn không đuổi theo kịp. Như thế cũng vui, tình huống đa dạng, nói chuyện sinh động, rất đáng yêu!
Hoa Vân Phong nhíu mày làm như bất bình:
– Mèo con, em muốn cười nhạo anh không có học vấn cao, lại đố anh cái này cái nọ… còn nói không ức hiếp anh!
Diệp Tri Thu thích ngữ khí nói chuyện này của anh lắm, đáng yêu mà lại pha lẫn sự “nũng nịu” – ha ha, cô nghĩ vậy. Cô cười to, thách thức:
– Ờ… vậy thì sao? Anh chỉ được lựa chọn một trong hai cách sau thôi: một là trả lời câu hỏi của em ngay lập tức. Hai là cho anh thời gian tìm hiểu, rồi trả lời sau cũng được!
Vậy chẳng khác nào bắt buộc anh nhất định phải trả lời, không cho thoái thác. Hừ… mèo con càng ngày càng lộng hành rồi, đâu còn bộ dáng sợ anh tới không dám nói chuyện như trước kia nữa.
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói:
– Nếu trả lời đúng có được thưởng không?
Sao mà anh lại đòi thưởng nữa vậy? Lớn rồi mà y chan con nít hà. Hoa Vân Phong bình thường đối mặt với nười khác không bộc lộ tính cách trẻ con này ra đâu!
Diệp Tri Thu cười vui vẻ:
– Được, chỉ cần anh nói đúng, em nhất định thưởng cho anh… ùm… thưởng cho anh… muốn em làm gì cũng được!
Hoa Vân Phong làm bộ suy nghĩ một chút rồi nói:
– Ngoéo tay, quyết định như vậy đi!
Diệp Tri Thu cười tươi làm xoáy đồng tiền càng sâu, cô đưa ngón tay út của mình câu vào ngón tay anh, hứa hẹn. Sau đó cô giương đôi mắt trong trẻo nhìn anh như chờ đợi. Hoa Vân Phong đưa tay sờ sờ dưới cằm, vẻ mặt mang theo ý cười rất rõ rệt cho thấy cô gái này lại bị anh “lừa” nữa rồi. Anh nhanh chóng đọc ra hai câu thơ:
– “Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên hạ cộng tri thu.”. Ha, không đúng không tính tiền!
Câu nói cuối cùng cùng với nét mặt đầy tự đắc của anh làm Diệp Tri Thu tức cười vô cùng. Cô gật đầu nói:
– Đúng rồi. Hay quá, vậy mà làm bộ không biết… À, mà dạo này hình như em phát hiện anh thích giả vờ không biết để rồi bình tĩnh mà “lừa gạt” em như vậy! Thấy ghét ghê.
Hoa Vân Phong cười hỏi lại cô:
– Vậy em thích anh mang vẻ mặt vô cảm trước kia à? Anh tự nhận thấy khi đó bản thân mình có cái gì đó rất đáng ghét thì phải! Giống như cả thế giới thiếu tiền mình vậy.
Diệp Tri Thu bị lời nói của anh chọc cho thật mắc cười. Cô nhéo mũi của anh, cái mũi vốn rất cao và hoàn mĩ đến không từ ngữ diễn tả. Xúc cảm mỗi khi sờ lên mặt anh thật tốt, cô cảm thấy da mặt của anh so với cô còn đẹp hơn gấp mấy lần…
Dẹp bỏ những tâm tư vu vơ ngoài lề ấy qua một bên, Diệp Tri Thu nheo mắt lại, vểnh môi lên nói cho anh nghe:
– Đương nhiên không muốn rồi, mặt lạnh không phải là xu hướng thịnh hành hiện nay nữa đâu. Có thể làm nhịp tim của các cô gái đập loạn xạ phải là một người cực kỳ nam tính, lúc nào nghiêm túc ra nghiêm túc, lúc nào đùa giỡn thì phải thật thoải mái tạo ra tiếng cười, không có áp lực cho người bên cạnh, biết pha trò và biết cách kéo dài câu chuyện… ờ, còn cái gì nữa thì để nói sau đi, hiện tại trong đầu em suy nghĩ được nhiêu đó hà! Hì~~~
Hoa Vân Phong vẫn duy trì tình trạng một tay vuốt tóc cô, một tay vòng qua eo ôm cô đề phòng ngã xuống, anh vẫn chưa có ý kiến gì thì đột nhiên con mèo nhỏ lại nảy ra vấn đề mới…
Cô chuyển hướng qua một bên nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nhanh chóng đưa ra thắc mắc:
– Vân Phong ơi, tên của anh lót chữ “Vân” mà không phải chữ “Văn” phải không? Thường thì em thấy người Việt mình thường lót chữ “Văn” đó. Vậy thì tên anh có ý nghĩa gì khác không? À, có khi nào là từ trong một điển tích, điển cố gì đó?
Những vấn đề của cô thường rất mới mẻ, dường như bất tận không bao giờ dứt. Hoa Vân Phong cười cười trả lời cô:
– Ùm, trước giờ không để ý nhỉ! Em nói anh mới biết đó nha… học vấn không cao nên vẫn còn viết sai chính tả nhiều lắm, có thể cái tên của mình anh cũng viết sai không chừng!
Diệp Tri Thu đương nhiên không tin, cô cắn lấy môi dưới lại, ra vẻ dữ tợn, giọng hơi nặng như muốn uy hiếp:
– Anh không nghiêm túc gì hết. Nói mau!
Hoa Vân Phong thở dài, “thỏa hiệp”, nói:
– Em có biết vịnh Vân Phong cách Nha Trang 65km bắt đầu từ Đại Lãnh hay không? Đến nơi đây, chúng ta có thể ngắm cảnh đẹp thiên nhiên kỳ thú, mặt khác còn có thể lặng sâu xuống đáy biển để ngắm san hô nữa…
Lúc đầu Diệp Tri Thu còn chăm chú nghe để xác nhận vịnh Vân Phong là ở đâu. Nhưng càng nghe tiếp nữa thì giọng điệu của anh bắt đầu không nghiêm túc rồi, miệng còn vắt vẻo tia cười hơi “gian trá”. Ha, cô nàng rốt cuộc đã hiểu, anh lại đùa giỡn cô. Anh đang nói miên man cái gì đó như là giới thiệu tour du lịch vậy, ghét ghê! Thật đúng như trước kia dì Bình đã nói mà. Dì nói, khi anh ấy còn nhỏ cũng rất hiếu động và lém lĩnh đó nha, hở một chút là đông hỏi tây hỏi, cũng là một đứa bé trai thích chọc phá người khác và được rất nhiều người yêu mến vì sự ngoan ngoãn. Người này, càng lúc càng bộc lộ cái “đuôi” rồi.
Diệp Tri Thu vừa cười, vừa đưa tay đặt bên eo của anh, hâm dọa:
– Anh còn không trả lời đúng vấn đề nữa thì em phạt đó!
Hoa Vân Phong lúc này mới chịu giơ tay đầu hàng. Anh âm thầm cười, mặc dù không ra tiếng nhưng vẫn mang theo âm rung trong cổ họng, kèm theo hai vai lắc lắc cho thấy trong chuyện này anh rất đắc ý. Ai bảo cô dễ lừa làm gì, mỗi lúc bị lừa lại vô cùng đáng yêu, làm sao anh có thể không lợi dụng lúc này để gạ gẫm chứ.
Anh bắt lấy những ngón tay ngọ ngoạy gây rối của cô lại, sau đó nói:
– Hồi còn nhỏ, thực sự không ai nói cho anh biết ý nghĩa cái tên của anh hết, mà cũng không ai tiết lộ nó thuộc một bản cổ thi nào cả. Lúc đó anh chỉ biết tên anh là do ba anh đặt. Nhưng mãi đến khi lớn hơn một chút, trong một lần vô tình lén đứng ngoài phòng nghe được ba anh ngâm nga một bài thơ trong men say và còn đọc di đọc lại rất nhiều lần: “Ngã hữu nhất thốn tâm,Vô nhân cộng ngã thuyết.Nguyện phong xuy tán vân,Tố dữ thiên biên nguyệt.Huề cầm thượng cao lâu,Lâu cao nguyệt hoa mãn.Tương tư vị tất chung,Lệ trích cầm huyền đoạn…”. Có lẽ lúc đó tâm trạng của ba anh đau thương vằn vặt, sâu kín không nơi tỏ bày, muốn nhờ rượu giải sầu, cũng như “Nguyện phong xuy tán vân” có nghĩa là “Mong gió thổi mây bay”. Mọi chuyện nếu có thể như gió thổi mây bay thì tốt rồi… Có lẽ ông không muốn anh xuất hiện trên cõi đời này.
Hoa Vân Phong giải thích tường tận điều cô muốn biết bằng cái giọng thản nhiên bằng phẳng, chỉ nghe bề ngoài thì chẳng thể nào biết được một tia cảm xúc nào ẩn giấu sâu kín trong ấy cả Ngữ khí này cũng giống như lúc anh kể cho cô nghe về đôi mắt của mình vậy. Có một sự hờ hững xa vời nào đó, nhưng Diệp Tri Thu biết trong lòng anh có nỗi thương cảm trầm trọng lắm. Lòng cô cũng thế, con tim nằm yên trong lồng ngực dường như uất nghẹn, khó thở đến tột cùng. Cô biết mình đau cũng không thể nào sánh bằng một phần ngàn nỗi đau của anh, rốt cuộc thì anh còn cất giấu bao nhiêu bí mật xé nát tâm can nữa đây. Người cô yêu vẫn như ngày nào cô quen biết, vẫn dáng vóc cao to của một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà trong nháy mắt, cô lại cảm thấy anh nhỏ bé quá, nhỏ bé đến đỗi dường như sắp bị đè bẹp bởi những kí ức đau thương.
Diệp Tri Thu không nói gì nữa, cô cảm thấy mình thật đáng ghét. Mỗi lần cái tính hiếu kỳ quá đáng của cô bộc phát thì anh lại phải đào khoét vết thương của mình để phô bày trước mặt cô, thỏa mãn cô đồng nghĩa thiệt thòi cho anh. Diệp Tri Thu im lặng cực điểm và cái mũi đã dâng lên men cay nồng…
Hoa Vân Phong đưa tay lần lên đỉnh đầu của cô mà xoa xoa hai ba cái, làm cho cái ổ quạ ban nãy vốn được “trùng tu” lại trở thành cái ổ khác bù xù rối loạn nữa rồi, nhưng cô không có tâm trạng đi sửa sang lại. Bỗng nghe phía trên vang lên tiếng nói ấm áp, anh nói:
– Cấm em khóc đó mèo con. Khóc nghỉ chơi em luôn!
Anh nói chuyện học theo cách nói của cô, lại bắt chước khá giống sự nhõng nhẽo đong đưa của cô, làm Diệp Tri Thu vốn rất muốn khóc nhưng rốt cuộc thì lại cười khì một cái. Cô quả thật không nhịn được cười mà, anh càng ngày càng… um…
Suy nghĩ của cô đứt quãng là do đột ngột từ trên trời giáng xuống một nụ hôn mềm mại. Hơi thở quen thuộc, vị ngọt mà cô vẫn luôn nhớ nhung những ngày xa cách. Nhớ lắm! Bao phủ, miên man…
Hồi lâu sau hai người mới chịu “thả” môi đối phương ra. Diệp Tri Thu vẫn còn lưu luyến liếm môi của mình. Cô ngẩng mặt nhìn anh, sắc mặt anh không quá bình thường là bởi vì có hai mảng ửng hồng hiển lộ hai bên gò má, bởi vì làn da anh khá trắng nên không thể nào che giấu được. Diệp Tri Thu nhìn ngây ngất, cô không ngờ con trai có má hồng lại thu hút ánh nhìn đến như vậy.
Hoa Vân Phong chuyển thân mình đổi tư thế một chút, anh oán trách:
– Con mèo tham ăn, lần nào em cũng cắn môi anh đau chết được!
Diệp Tri Thu chu môi, cãi lại:
– Đâu? Đưa em coi thử, nếu mất miếng thịt nào em thường lại cho. Còn không mất mà trách em là chịu phạt đó nha!
Hoa Vân Phong làm bộ né tránh một chút, thân mình lui toàn bộ sát vào lưng ghế, anh nói:
– Được rồi, không đùa nữa. Nói chuyện nghiêm túc đi… Chiều nay em có đi tập múa nữa không?
Chuyển chủ đề nhanh chóng, Diệp Tri Thu cũng hoàn toàn không lạc hậu, cô trả lời ngay:
– Không có múa, nhưng mà có giờ tự học đó. Haiz! Làm biếng rồi, không đi. Ở nhà với anh.
Cô vừa nói vừa liếc nhìn anh, cô sợ anh không cho ở lại mà nhất định một mực bảo cô đi học, cho nên cô bổ sung:
– Này là một nhóm tự phát, tổ chức cùng học với nhau thôi, chủ yếu là giải bài tập, thảo luận những vấn đề chưa hiểu rõ khi giảng viên giảng bài… chứ không cần phải đi học đều đặn đâu…
Hoa Vân Phong hiểu ý cô. Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, anh đến đây cũng chỉ ở được có 3 ngày, ép buộc cô làm sao anh đành lòng cho được. Anh hỏi:
– Mấy giờ rồi em?
Diệp Tri Thu nhìn qua màn hình điện thoại, cô trả lời mặc dù không biết vì sao anh hỏi mình như vậy:
– 1 giờ 30!
Hoa Vân Phong đỡ vai cô ngồi thẳng lên, đồng thời nói:
– Vậy bây giờ nghỉ trưa một lát, khoảng nửa tiếng sau anh sẽ gọi em dậy để tự học.
Cách thức anh muốn thực hiện đó là cô sẽ ở nhà nhưng vẫn có thể tiến hành thực học, làm bài tập giống như ở trường vậy. Diệp Tri Thu không tình nguyện lắm:
– Thôi mà, em có thể học sau cũng được, dạo này một số môn đã thi rồi, còn lại môn xác suất thống kê thì bài tập có thể nhờ anh trai kết nghĩa của em làm giúp mà. Em muốn ở không chơi với anh trọn ngày thôi hà!
Hoa Vân Phong không chịu:
– Mèo con, ngoan! Nghe lời anh, nếu không chính anh sẽ đưa em đến lớp tự học đó. Em lựa chọn đi, ở nhà học hay đi đến trường?
Đương nhiên bị dồn vào thế bị động thì Diệp Tri Thu đành phải chọn cái có lợi nhất là làm theo lời anh rồi. Dù gì thì cô vẫn được ở nhà với anh. Thầm oán trong bụng: Nếu lúc nãy anh hỏi mà cô không có nói thật thì đâu cần phải vầy chứ? Nhưng tình cảnh bây giờ thì chí ít cũng xem như không quá xui xẻo, trong cái rủi còn có cái may đi, được ở nhà với anh, được ngắm nhìn anh là đủ rồi. Cô lại nghĩ: Trong lúc học, mỗi lúc mệt mỏi chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy anh rồi, này có lời lắm nha!
Diệp Tri Thu tuột xuống ghế, đứng lên và nắm tay đỡ anh dậy, cô nói:
– Ờ, còn cách nào nữa, nghe lời anh vậy.
Hoa Vân Phong đưa tay xoa đầu cô, lại một cái ổ quạ nữa xuất hiện. Diệp Tri Thu chu môi đi chầm chậm phía sau anh. Hoa Vân Phong mở cửa phòng, là phòng ngủ của anh. Nơi đây đem lại cho Diệp Tri Thu một cảm giác quen thuộc. Đó là bởi vì nó trong giống hệt như căn phòng của anh ở căn hộ 502 ở thành phố C vậy. Cả giường nệm, cái giá sách và cái bàn gỗ mộc mạc đến nỗi không thể mộc mạc hơn được nữa. Cô rất thích!
Anh đi đến bên giường, đưa tay kiểm tra một chút, sau khi xác định Phùng Kiến Quân đã thay anh trải drap nệm mới, anh yên tâm nắm tay Diệp Tri Thu và ấn cô ngồi xuống giường, anh nói:
– Em nghỉ trưa đi, ngoan!
Lần này anh đưa tay vuốt thuận lại tóc của cô chứ không làm rối tung lên nữa. Nhưng Diệp Tri Thu thấy anh phải rời đi thì lập tức kéo tay anh lại, không cho:
– Đừng đi mà. Anh cũng ở đây với em đi mà… đi mà…
Năn nỉ ngọt ngào như từng cơn gió nhẹ thẩm thấu qua từng màng tim, làm cho Hoa Vân Phong mềm lòng ngay lập tức. Anh cũng không từ chối:
– Anh ở đây, nhưng em phải ngủ một chút đó. Cấm không cho nói chuyện!
Diệp Tri Thu thè lưỡi nhìn anh, rồi sau đó cô xoay người lại nằm gọn trên giường và lăn qua phía bên kia giường, chừa không gian cho anh. Cô lên tiếng:
– Anh, mau nằm xuống! Ngay chỗ này nè, đúng rồi…
Hoa Vân Phong nằm xuống thì mới phát hiện cái gối duy nhất trên giường của anh đã được cô “chia đôi”, có nghĩa là cô gối một nửa, anh một nửa. Rồi con mèo nhỏ lắc lắc thân mình, nhẹ nhàng dời người về phía anh nằm sát vào, như muốn vùi cả thân thể mềm mại không xương của mình vào ngực anh vậy. Cô luôn bận rộn thay đổi vị trí cho đến khi tìm được một cảm giác êm ái thì mới chịu ngừng lại. Hoa Vân Phong cũng phối hợp đem tay lót dưới ót của cô, choàng tay vòng qua vai cô và ôm lấy. Còn cô thì thuận thế đem mặt mình áp vào ngực của anh, ngửi mùi vị rất tự nhiên không phải mùi nước hoa hay bất kì một sản phẩm nào mang đến mà vẫn nhẹ nhàng khoan khoái như mùi hoa cỏ mùa xuân tinh khiết tươi mát. Có một cái “gối ôm” ấm áp làm cho Diệp Tri Thu say mê, thích thú, dần dần giấc ngủ đến với cô lúc nào không hay biết.
Chú thích: “Trường tương tư” – Lương Ý Nương.