Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 124: Không ai sánh được với em
Diệp Tri Thu vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực Hoa Vân Phong mà không hề lên tiếng gây rối. Nghe anh nói chuyện với người con gái khác, đương nhiên trong lòng cô không hề thoải mái chút nào rồi. Cô chỉa chỉa vào ngực anh mà nói:
– Hừ. Cảm động chưa? Người ta lo lắng cho anh lắm đó.
Con gái khi ghen hay thốt ra những lời chua cay như vậy. Chẳng khi nào chịu nói thật: “Em đang ghen đó, anh không được nói chuyện với người con gái khác!”, thẳng thừng như vậy có phải bớt chuyện nhiều lắm sao? Nhưng không, con gái thường hay nói bóng nói gió rồi bảo người ta phải tự hiểu. Thiệt đúng là rắc rối…
Hoa Vân Phong vuốt tóc của cô mà nói:
– Chẳng lẽ em ghen vì Uyển Thanh lo lắng cho anh nhiều hơn em?
Diệp Tri Thu giẫy giụa khỏi vòng tay của anh, xoay người lại ngẩng mặt lên nói chuyện với anh:
– Có đâu! Làm sao cô ta lo lắng nhiều hơn em được. Hừ!
Hoa Vân Phong bình tĩnh nói lại:
– Vậy chứng tỏ em rất yêu anh và không có ghen tuông vô cớ đúng không?
Diệp Tri Thu gật đầu lia lịa:
– Đúng, đúng!
A ha, cô gái này ngốc quá, lại bị lừa rồi.
Hoa Vân Phong tiếp tục:
– Vậy thì cãi nhau vì lý do này không phải là chuyện chúng ta nên làm!
Diệp Tri Thu ngẫm nghĩ một lúc cảm thấy anh nói quả thật rất có lý. Tại sao phải vì một người anh không yêu mà lại làm ảnh hưởng giây phút vui vẻ của hai người đây? Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc…
Diệp Tri Thu vội bắt sang chủ đề khác:
– Vậy chuyện đó chẳng liên quan chúng ta.Hì hì. Bỏ qua đi! À đúng rồi, Vân Phong à, anh còn chưa nói nhận xét của anh về nhan sắc em thế nào đó. Ừm… có phải là chim sa cá lặn, nghiêng thùng đổ nước hay không?
Hoa Vân Phong bật cười:
– Em vừa nói cái gì? Nghiêng thùng đổ nước? Ha ha…
Diệp Tri Thu vội lấy tay che miệng mình lại. Biện minh:
– Ý chết, em nói nhầm. Tại vì bình thường hay cùng mấy đứa bạn đùa giỡn riết rồi quen miệng luôn à. Hì… Mau nói, anh thấy em có đẹp không?
Hoa Vân Phong đưa tay nâng mặt cô lên và nói:
– Anh nói thật em đừng tức giận nghe không?
Diệp Tri Thu nhìn anh thật sâu rồi gật đầu đồng ý. Anh tiếp tục nói:
– Anh chỉ biết được tổng thể mà thôi. Anh biết những gì đôi tay này sờ được là không hoàn hảo, mà em thật sự còn xinh đẹp hơn những đường nét ấy nữa. Nhưng em yên tâm. Nó đã nằm hết trong này rồi, sẽ không bao giờ anh quên được… Mãi mãi!
Hoa Vân Phong nói mà tay anh vỗ vỗ lồng ngực. Anh đã khắc sâu hình ảnh cô vào trong trái tim rồi. Dù chỉ là những đường nét chạm nổi, dù hoàn toàn không có màu sắc. Dẫu biết rằng những đường nét đó là rất đẹp, nhưng trong lòng anh vẫn không tránh khỏi có chút tiếc nuối…
Giọng nói của Hoa Vân Phong thập phần tự tin rằng lòng anh đã có hình ảnh của cô. Nhưng loáng thoáng đâu đó Diệp Tri Thu lại cảm nhận được rằng anh vẫn chưa thỏa mãn lắm. Cô chưa hiểu ngọn nguồn của thứ gọi là thần giao cách cảm này. Tuy nhiên, thật thần kỳ, cô hiểu được nỗi buồn của anh và cô đau lòng…
Diệp Tri Thu cầm hai tay của Hoa Vân Phong áp vào hai má của mình. Cô nhìn anh say đắm như muốn anh cũng nhìn cô như thế, mặc dù không thể được. Cô nói chuyện nhỏ nhẹ hơn bao giờ hết, giọng nói run run vì dường như mơ hồ cất chứa nỗi đau chung:
– Vân Phong ơi, anh đừng nuối tiếc gì cả. Người khác chỉ nhìn thấy gương mặt em xinh đẹp bề ngoài, còn anh thì có thể sờ nó bất cứ lúc nào… Mặc dù hình ảnh đó rất đơn điệu không sắc màu, nhưng em nói anh biết, anh được toàn quyền sở hữu nó, anh biết không?
Nghe và cảm nhận được người đối diện đang dùng hình thái như thế nào để nói những lời này với mình. Trái tim Hoa Vân Phong không ngừng rung lên vì hạnh phúc. Ai nói trái tim anh làm bằng sắt bằng đá? Trái lại người ngồi trước mặt anh đây càng lúc càng cho anh hiểu được: Anh không thua kém bất kỳ người nào. Anh là số một trong lòng cô. Anh là người duy nhất sở hữu được trái tim cô và tất cả những gì tốt đẹp nhất của cô. Anh bỗng chốc trở thành người giàu có nhất thế gian trong khi vẫn như xưa là hai bàn tay trắng. Anh có thể nắm giữ tất cả những gì anh muốn, chỉ cần có cô gái này bên cạnh…
Rất nhiều suy nghĩ vụt qua trong đầu Hoa Vân Phong. Anh mỉm cười âu yếm với cô và nói:
– Anh biết rồi, mèo con. Cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho anh vượt qua hàng rào mặc cảm, hơn nữa cho anh thấy được mình may mắn hơn người khác rất nhiều.
Diệp Tri Thu khóe mắt cũng đã hơi cay cay. Nhưng cô không khóc. Bởi vì cô đã làm đúng. Cô cho anh niềm tự tin đáng quý này, từ nay sẽ không còn tiếc nuối nào đọng lại trên nét mặt người cô yêu nữa. Lần đầu tiên cô hãnh diện về bản thân như thế.
Cô nũng nịu với anh:
– Vậy anh phải thưởng cho em mới được!
Hoa Vân Phong không hỏi cô muốn anh thưởng cái gì mà nhanh chóng ấn xuống trán cô một nụ hôn. Rồi sau đó nụ hôn lan dài đến trên mũi, trên má và điểm dừng cuối cùng là bờ môi nóng bỏng của cô nàng.
Diệp Tri Thu tưởng rằng giây phút này sẽ được tiếp diễn khá lâu, bù lại cho những lần trước bị sự cố quấy rối. Nhưng không! Hoa Vân Phong không toại nguyện cho cô. Anh hôn rất sâu rồi nhẹ nhàng rời khỏi. Diệp Tri Thu trừng mắt định trách hờn, nhưng anh lại giành trước:
– Mèo con ngoan đi. Ngồi đây đợi anh một chút!
Diệp Tri Thu không hiểu anh muốn làm gì. Từ trước đến nay anh không lần nào chịu cho cô dự báo trước là anh sẽ làm gì hết, chỉ tự suy tính rồi hành động một mình. Đến khi cô biết thì chuyện đã xong rồi. Nhưng mà những chuyện anh làm không bao giờ để cô thất vọng cả. Mười lần như một, khi nào cũng mang đến cho cô thật nhiều niềm vui bất ngờ.
Và lần này suy đoán của cô không sai tí nào, Hoa Vân Phong vào trong chưa đầy năm phút, anh đã đi ra và mang theo một làn hương ngào ngạt của thức ăn.
Diệp Tri Thu không cần nhìn cũng biết đó là mùi bánh ngọt.
Ôi! Mùi hương mới quyến rũ làm sao. Béo ngậy thật kích thích vị giác mà… Diệp Tri Thu không đợi anh đi đến gần mình, cô đã ngồi bật dậy, một tay đoạt mất cái đĩa bánh, một tay kéo anh nhanh nhanh ngồi xuống. Cả quá trình cô chẳng thèm quan tâm anh có trở ngại gì không, nhưng mà cũng thật khéo, Hoa Vân Phong thuận thế theo cô mà đi như vậy hoàn toàn không có tâm lý bất an, cho thấy sự phối hợp quá ăn ý của họ. Anh bước đi thật ổn, một đường thuận lợi ngồi xuống bên cạnh cô nàng.
Diệp Tri Thu hớn hở nhìn đĩa bánh với dáng vẻ bị bỏ đói từ rất lâu, không giống như mới vừa ăn cơm no óc ách cái bụng cách đây chưa đầy 3 tiếng đồng hồ. Cô hỏi anh:
– Bánh này tên gọi là gì vậy? Anh làm bánh hồi nào, sao em không thấy ta?
Hoa Vân Phong trả lời:
– Đây là bánh egg tart hay có tên là bánh trứng gà. Anh làm nó lúc em còn nghe điện thoại. Anh đã chuẩn bị bột sẵn để vào trong tủ lạnh, sau đó khi nấu cơm anh làm luôn phần nhân bánh rồi đem đi nướng… Em nếm thử xem có ngon không?
Diệp tri Thu chu môi nhìn anh:
– Hừ, chỉ cho “nếm” thôi sao? Không được nha. Anh phải nói là: “Em ăn nhiều nhiều đi nhe” mới được đó à!
Hoa Vân Phong lắc đầu cười cười:
– Được rồi. Đều là của em hết mà, không ai tranh đâu. Vả lại từ nay chỉ cần em thích, anh đều làm cho em ăn chịu không?
Diệp Tri Thu đang cầm cái bánh thủ sẵn trên tay mà trong miệng thì vẫn chưa nhai hết cái mới ăn, hàm hồ giọng nói không rõ:
– Quá tốt luôn! Ha, vậy là từ nay em có nhà máy sản xuất bánh chỉ phục vụ mình em thôi…
Hoa Vân Phong yêu thương vuốt tóc cô:
– Được thôi. Tuân lệnh cô chủ!
Diệp Tri Thu cười hì hì:
– Há! Chắc mấy đứa bạn em mà biết em được ăn bánh ngon như vậy chắc chúng ghen tị lắm đây. À, Vân Phong! Anh có thể làm cho em thiệt nhiều bánh đem về chia với các bạn được không?
Cô gái này tuy phản ứng quá nhạy cảm với mĩ thực nhưng cũng là người biết nghĩ đến phải chia sẻ với bạn bè. Hoa Vân Phong gật đầu đồng ý:
– Yên tâm đi, mèo con! Ngày mai anh sẽ làm thật nhiều cho em mang về mà.
Diệp Tri Thu thỏa mãn cười tươi. Cô tiếp tục nhét cái bánh trên tay vào trong miệng nhai ngấu nghiến, hai má phồng lên trông vô cùng đáng yêu, cùng đó là vẻ mặt hết sức thỏa mãn, ánh mắt mơ màng thưởng thức bánh mà giống như đang say rượu vậy, trông cô lúc này rất giống con mèo nhỏ tham ăn.
Diệp Tri Thu ăn được hai cái thì mới nhớ đến là Hoa Vân Phong hình như chưa ăn cái nào. Cô cầm ngay cái bánh lên đưa sát miệng anh và nói:
– Anh cũng ăn đi.
Hoa Vân Phong đưa tay chặn tay cô lại và nói:
– Anh làm cho em mà. Em ăn đi. Vả lại, anh không thích bánh ngọt.
Diệp Tri Thu vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô chu môi ra thật dài và cứ để cái bánh sát môi anh không chịu buông xuống. Bất đắc dĩ, Hoa Vân Phong đành phải há miệng đón lấy, tưởng rằng cô để ạnh cắn một miếng nhỏ, nào ngờ cô đẩy mạnh nguyên cả cái bánh vào miệng anh… Ôi, thật khổ! Miệng anh tuy to hơn miệng cô, nhưng để chứa cả cái bánh không nhỏ này thật là hơi mệt đó nha…
Thấy Hoa Vân Phong dáng vẻ bất thường, Diệp Tri Thu cuống quýt nhảy xổm lên ghế ngồi quay về hướng anh lo lắng loay hoay, sờ mó lung tung sợ rằng anh có cái gì khó chịu.
Rồi bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một lý do, cô nhanh miệng hỏi anh:
– Vân Phong, có phải mắt anh lại đau không? Có cần đi bệnh viện không?… Ôi, không phải… em ngốc quá… nhất định phải đi. Để em tìm điện thoại… để đâu rồi…
Rối loạn rồi nói năng lung tung lên hết. Diệp Tri Thu xoay tới xoay lui tìm kiếm cái di động không biết cô đã quăng ở cái xó xỉnh nào rồi.
Hoa Vân Phong thì đang cố gắng dồn nén cái bánh nghẹn ở cổ họng xuống. Anh vội trấn an cô:
– Em à, anh không sao. Không đau chỗ nào hết. Chỉ là bị nghẹn thôi!
Nói xong anh còn cảm thấy cổ họng khô khan khó chịu, tiếp đó là ho lên mấy tiếng. Diệp Tri Thu vỗ vỗ lưng cho anh, cô ríu rít xin lỗi, đưa ly nước cho anh uống và nói giọng ăn năn:
– Em xin lỗi. Vì em cũng cho nguyên cái vào miệng mà nhai nên… nên em nghĩ anh cũng không sao…
Giọng nói lí nhí như muốn khóc, giống như sợ anh sẽ nổi giận với cô vậy. Hoa Vân Phong tiếp nhận ly nước uống một miếng. Sau đó anh cẩn thận đặt ly nước trở lại trên bàn, một tay giơ ra choàng ngang qua vai cô ôm vào trong ngực. Anh nói:
– Anh không trách em. Chỉ là em cho hết cả cái bánh vào hơi bất ngờ nên anh mới không kịp phản ứng thôi. Một phần anh sợ em sẽ lo lắng nên mới gấp gáp như vậy lại càng khó nuốt hơn. Không sao rồi, mèo con à!
Diệp Tri Thu ngẩng đầu khỏi lồng ngực của anh và nhìn anh vài cái. Sau khi xác định anh thật sự bình an vô sự, trái tim treo lủng lẳng của cô mới được thả xuống. Tuy vậy, cô vẫn dò hỏi thêm:
– Còn mắt anh có đau nữa không?
Vừa nói cô vừa đưa tay sờ nhẹ lên cặp mắt kính đặc chế vừa đen vừa thô chẳng đẹp mắt chút nào như đang chạm vào một viên bảo thạch sợ rằng dùng lực nhiều quá sẽ làm hỏng nó vậy. Thái độ trân trọng và dè dặt của cô làm Hoa Vân Phong không khỏi cảm khái: Mình lại làm cô ấy lo lắng rồi, quả thật không phải điều anh muốn.
Hoa Vân Phong nắm lấy bàn tay cô đặt gọn trong tay của mình, ngón tay cái vẫn theo trên mu bàn tay cô trượt qua trượt lại. Anh nói:
– Em cứ quan trọng hóa vấn đề rồi. Em có biết làm vậy thì càng ngày anh càng ỷ lại vào em không? Vậy thì làm sao ngày mai anh cho em về nhà được đây, mèo con!
Câu nói của anh không phải câu hỏi mà toàn là câu cảm. Hoa Vân Phong trong lòng cũng đang suy nghĩ về điều đó. Nếu mèo con của anh cứ cho anh quá nhiều ân ái như vậy thì làm sao anh có thể sống nếu phải xa cô bất kì một giây một phút nào được. Nhà anh và nhà cô tuy nói về địa lý thì không quá xa xôi, chỉ một tiếng lộ trình, nhưng mà nhiêu đó với hai người đang yêu nhau tha thiết mà nói chẳng khác nào một vòng trái đất, có khi còn cảm giác xa hơn nữa là đằng khác.
Vẫn chưa nghe thấy cô có phản ứng gì, Hoa Vân Phong lại nói tiếp:
– Mèo con ơi, nếu tâm trạng của em cứ xuống dốc như thế này thì người khác không hiểu chuyện sẽ trách anh sao lại chọc ghẹo cho em giận em hờn thì anh có một trăm cái miệng cũng khó mà cãi nha!
Đúng vậy đó, cô gái này đang trong cơn sụt sùi thương cảm, nếu anh không nhanh chóng đánh lạc chủ đề đi nơi khác, có lẽ sáng mai cô về nhà với đôi mắt sưng đỏ như trái cà chua thì mọi người sẽ nói rằng anh bắt nạt cô mà tìm anh tính sổ mất thôi.
Diệp Tri Thu nghe anh nói vậy liền nhớ đến chuyện khi còn ở Miếu Bà, anh cũng ‘dọa’ cô như vậy. Ừ, thì công nhận có hiệu quả thật. Cô sợ hãi nhất là chuyện làm anh bị tổn thương, chỉ cần nghĩ đến thôi là các tế bào trong cơ thể cô lại cương lên với tư thế phòng thủ. Cô nghĩ, khi có người nào muốn tổn hại đến anh, thì cho dù cho chỉ là lấy trứng chọi đá, cô cũng không nao núng… Bản tính anh hùng này cô được di truyền rất trọn vẹn từ ba của mình, tuy nhiên thiếu còn thiếu duy nhất chính là… thực lực mà thôi. Hì!
Cô lại nhanh chóng gục đầu vào ngực anh cọ cọ, trong khi bàn tay thì không chịu yên phận mà đùa giỡn mấy cái nút áo của anh. Cô nói:
– Anh không cần lo chuyện đó. Có em đây nhất định em sẽ cãi tiếp anh… hé!
Hoa Vân Phong bật cười, đưa tay luồng qua dưới lưng và phía sau đầu gối của cô mà bế bổng cô lên đặt trọn vẹn trên thân thể của mình. Anh nói:
– Đúng vậy. Anh chẳng sợ chút nào!
Diệp Tri Thu cũng cười ha ha, có cái ‘đệm thịt’ dưới thân cũng thật là ấm áp, chỉ tiếc là thiếu một chút mềm mại thôi. Haiz, muốn trách chỉ phải trách anh quá gầy, xem ra phải “vỗ béo” cho anh mới được, vậy thì sau này cô mới có một cái đệm đúng nghĩa vừa ấm vừa mềm được chứ!
Hoa Vân Phong từ từ chuyển sang trạng thái nằm dài trên ghế sô-pha, mang theo cô gái nhỏ cũng nằm xuống theo. Và hai người vẫn giữ tư thế đó rất lâu rất lâu…
Diệp Tri Thu khoái chí cứ lắc lư thân mình như đang nằm trên một chiếc võng êm ái. Thân thể cô nhỏ bé nằm vắt vẻo trên người anh, đầu tựa vào trên ngực anh nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh đang vỗ thình thịch, thình thịch. Cô hỏi anh:
– Anh có bị em đè nặng không? Coi chừng bị em đè bẹp đó nhe!
Hoa Vân Phong siết chặt vòng tay đặt trên bụng của cô, ngón tay nhẹ nhàng nhéo bên eo cô một cái. Anh nói:
– Mèo con, em phải ăn nhiều hơn mới được. Nhiêu đây mà đòi đè bẹp anh sao? Không có cửa đâu.
Diệp Tri Thu hừ hừ:
– Thiệt không đó? Em nói anh nghe, em cũng rất nặng đó nhe, mới bữa đi khám sức khỏe đầu năm thì em đã được 52 ký rồi đó nha!
Hoa Vân Phong không đồng tình với cô:
– Như vậy mà còn khoe. Quá gầy!
Diệp Tri Thu cãi lại:
– Ai nói? Em có được chiều cao của ngôi sao Hoa ngữ rồi còn gì! Hừ.
Hoa Vân Phong khó hiểu, hỏi lại:
– Ai?
Con mèo nhỏ cọ cọ đầu tóc rối bù của mình lên người anh. Cô nói:
– Anh có biết Phạm Băng Băng không? Chiều cao 1m68, nặng 52 ký đó.
Hoa Vân Phong thản nhiên trả lời:
– Không biết!
Diệp Tri Thu cười ha ha, trêu ghẹo anh:
– Ha ha, cũng có thứ Hoa Vân Phong anh không biết hả? Hay quá, vậy là em có lợi thế hơn anh một mặt rồi… À, mà thiệt tình, anh sao không biết người ta được chứ. Người ta là diễn viên rất nổi tiếng nha, hiện nay đóng rất nhiều bộ phim điện ảnh nữa đó.
Hoa Vân Phong lắc đầu:
– Tại sao anh phải biết cô ta? Liên quan gì đến anh! Biết một mình mèo con là đủ rồi. Đối với anh ai cũng không so sánh với em được!
Ây! Anh lại nói ra những lời này làm trái tim của Diệp Tri Thu lại tăng lên hỗn loạn vài nhịp. Trời ạ, nếu như vầy hoài chắc cô phải đi xem bác sĩ vì nhịp tim tăng lên hạ xuống thất thường quá. Đáng ghét Hoa Vân Phong này…