Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 119: Yêu nhau lắm cắn nhau đau!


Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 119: Yêu nhau lắm cắn nhau đau!

Đoàn người của Diệp Tri Thu cũng đã dùng xong bữa trưa. Ai nấy đều có cảm giác thật vui vẻ và hả hê khi được hưởng thụ toàn những món đặc sản miền sông nước. Thế này mới cảm nhận hết sự mộc mạc thân thương của vùng đất yên bình tơi đẹp; làm cho du khách không nỡ cất bước rời đi. Nói là đi nhưng trong lòng cũng thầm hứa hẹn: Sẽ trở lại trong tương lai không xa!

Chiếc xe bon bon lăn bánh chở mọi người trở lại chốn đô thành đầy xa hoa náo nhiệt. Nhìn những cảnh vật mới gắn bó thời gian không lâu dần dần lùi về phía sau, trong lòng người nào cũng không khỏi có điều tiếc nuối. Diệp Tri Thu vốn đa sầu đa cảm, nay lại bịn rịn nép đầu trong lồng ngực Hoa Vân Phong mà hồi tưởng những chuyện đã xảy ra ở nơi đây.

Nói gì thì nói, cô cảm thấy thật biết ơn vùng đất này. Có đến nơi đây, cô và Hoa Vân Phong mới có cơ hội tiếp nhận tình cảm của nhau. Cô nhớ đến tối hôm đó, trời mưa xối xả vậy mà cô và anh còn rơi xuống sông nữa. Hai người vùng vẫy, chơi vơi giữa dòng trong đêm khuya thanh vắng như vậy quả thật làm trái tim cô run rẫy. Chỉ là nhớ lại nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác như mới vừa xảy ra đó, sự sợ hãi vẫn đeo bám mãi không yên.

Cô cứ nhìn anh không nói. Thói quen này không biết từ khi nào đã hình thành ở một cô gái vốn hoạt bát thích nói luôn miệng như cô. Bây giờ, cô càng lúc càng thích nhìn anh không rời mắt, đây có phải gọi là háo sắc không nhỉ?

Hoa Vân Phong quay sang hỏi cô:

– Sao lại nhìn anh hoài mà không nói chuyện vậy?

Diệp Tri Thu cắn môi suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ:

– Em đang nhớ chuyện tối đêm qua. Thật đúng là thót tim, mà cũng ly kỳ thiệt đó…

Hoa Vân Phong tiếp lời, giọng nói không khỏi có phần phập phồng, dường như vẫn còn bị sự việc hôm qua ám ảnh:

– Em thấy ly kì à? Nguy hiểm muốn chết… Tri Thu à, lúc đó nếu không nhờ may mắn thì hai ta không biết sẽ ra sao rồi. Em đó, rõ ràng không biết bơi mà còn nhảy xuống. Em thật ngốc!

Diệp Tri Thu chu môi làm nũng:

– Thì không phải người ta lo lắng cho anh thôi. Em nào có suy nghĩ gì nhiều. Lúc đó chỉ biết anh ở đâu thì em ở đó thôi à…

Hoa Vân Phong ôm cô chặt hơn nữa, chiếc cằm nhọn đặt trên đỉnh đầu cô cọ qua cọ lại, âu yếm không thôi. Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, từng kẽ tay luồn qua từng sợi tóc kéo dài đến tận ngọn. Anh không nói gì, chỉ làm ra một chuỗi hành động như thế nhưng Diệp Tri Thu biết anh đang suy tư rất nhiều, bởi lẽ nơi cô tựa đầu vào đang có một con tim đang đập thình thịch, thình thịch rất mạnh và hơi loạn nhịp…

Đúng vậy, Hoa Vân Phong đang sợ hãi. Nỗi sợ hãi này anh thấm thía từ hôm qua đến giờ, tuy anh không chủ động nhắc đến, nhưng mà không có nghĩa là anh quên.

Đêm đó thật sự anh cũng lặn hụp đến gần kiệt sức, sắp không thở nổi nữa rồi. Tìm trong vô định rất dễ sinh ra chuyện nản lòng thoái chí, nhưng Hoa Vân Phong chưa từng có ý nghĩ đó trong đầu. Trong lòng anh lúc đó luôn vang lên tiếng gọi cảnh tỉnh, nhất định phải cứu được người con gái mình yêu, cả hai phải cùng sống, vì anh còn nhiều điều chưa kịp nói với cô.

Hoa Vân Phong nhớ đến mà thấy lạnh cả sống lưng, anh nói như ra lệnh:

– Nghe lời, sau này không được làm chuyện tương tự như vậy nữa. Biết không?

Diệp Tri Thu biết được anh đang căng thẳng, lời nói nghiêm túc cực kỳ, nên cô cũng không dám đùa, thành thật gật đầu lia lịa:


– Được rồi. Nhưng em ngốc lắm, không biết chuyện gì được gọi là tương tự nha…

Cô luôn lém lĩnh như vậy, dù nói lời thật nhưng vẫn muốn chọc ghẹo anh. Hoa Vân Phong theo thói quen nhíu mày lại, miệng kề sát lỗ tai cô. Diệp Tri Thu tưởng rằng anh định nói nhỏ với cô chuyện gì đó. Nhưng không, anh lại nhe răng cắn vành tai cô. Cô giật mình theo bản năng né đầu sang bên và che lại lỗ tai, tuy anh cắn không đau nhưng cô cũng bị dọa đến chứ.

Diệp Tri Thu hỏi anh:

– Anh làm gì vậy? Sao cắn tai người ta à!

Hoa Vân Phong bình tĩnh nói rõ lí do:

– Trừng phạt!

Nói rồi anh mỉm cười thật tươi mà không thèm nói thêm cái gì nữa. Diệp Tri Thu nhìn anh chăm chú, cô cũng ‘trả thù’ anh bằng cách vướn cổ lên cắn vào cằm của anh, lần này cô cắn thật mạnh. Hoa Vân Phong không ngờ hành động này của cô, nhất thời không kịp đề phòng, anh đau đến nhăn mi lại. Lần này đến lượt anh hỏi cô:

– Sao lại cắn anh?

Diệp Tri Thu ăn miếng trả miếng, ngắn gọn đáp lại:

– Trừng phạt… hừ!

Đúng là hết nói. Hoa Vân Phong thì thầm vào tai cô:

– Xem ra chúng ta cùng tuổi!

Diệp Tri Thu lần này nhanh trí hiểu ngay, cô tiếp lời:

– Tuổi con chó nhỏ… gâu, gâu…! Ha ha…

Tiếng cười giòn tan của hai người đang đắm chìm trong men say hạnh phúc này quả thật làm người ta ngưỡng mộ. Có phải như nghĩa đen của câu nói mà người ta thường nhắc đến “Yêu nhau lắm cắn nhau đau” hay không nhỉ?

*************

Tại văn phòng xa hoa, đằng sau chiếc ghế lãnh đạo cao cấp là một thân hình cao lớn. Tuy đã có tuổi nhưng không làm phai nhòa được dáng vẻ oai phong của ông. Thế nhưng lúc này không phải thời gian để bàn luận chuyện đẹp – xấu, phong độ này nọ. Mà người đàn ông đứng tuổi tên Diệp Hoài Sơn hoàn toàn không có tinh thần thoải mái, hưởng thụ chút nào. Ông đang nghe thư ký của mình báo cáo sơ lượt tình hình gần đây của công ty và một số vấn đề “mật báo” có liên quan đến bên đối thủ cạnh tranh thì mày rậm vặn xoắn, xung quanh thân mình tản ra từng đợt hơi lạnh, do đó cả căn phòng vốn rộng rãi liền trở nên chật chội, âm u, khó nén áp lực, làm người ta muốn thở cũng dường như không có đủ không khí.


Lát sau, ghế da xoay lại, hiển lộ vẻ mặt đã chịu đựng đến cực hạn của người đàn ông này. Diệp Hoài Sơn tóm lấy tất cả xấp văn kiện nằm chễm chệ trên bàn mà lúc này đối với ông thì nó thật chướng mắt và vun thật mạnh ném thẳng xuống đất. Trong khi người đến mật báo tin tức sắc mặt xanh mét, thì người thư ký của ông lại quá bình tĩnh, nét mặt chẳng có mẩy may gợn sóng. Có lẽ đã quá quen thuộc với tính tình của vị chủ tịch này. Cũng khó trách, quản lý một nhóm người đã khó, mà đằng này là cả tập đoàn, với áp lực của các thành viên trong hội đồng quản trị, việc điều hành cả sự nghiệp to lớn này có tầm ảnh hưởng không chỉ riêng lẻ một vài cá nhân mà là hàng ngàn con người.

Diệp Hoài Sơn trợn mắt nhìn chằm chằm đống hỗn độn ông mới tạo ra trên mặt đất, sau đó quét mắt sang hai người đang đứng cung kính trước mặt. Gằn từng tiếng:

– Tình hình gì đây? Công ty liên tiếp thua nhiều hạng mục như vậy, tranh được cái nào thì hỏng bét cái đó… Rốt cuộc muốn chết khó coi có đúng không!

Không ai ngẩng đầu lên nhìn ông, cũng không ai dám lên tiếng trong lúc dầu sôi lửa bỏng này.

Diệp Hoài Sơn thở phì phò, bình ổn cơn tức giận đang sụt sôi trong dạ. Tiếp tục mắng:

– Nói đi! Sao lúc hỏi đến thì câm như hến vậy? Còn nữa…Trương lão bên kia thật sự làm như vậy? Lão điên rồi?

Nghe hỏi đến Trương lão, người báo tin bí mật nhanh chóng trả lời:

– Đúng vậy, nguồn tin này khó khăn lắm mới điều tra được. Theo nguồn tin cậy cho biết, Trương lão một đằng tích cực nhập lô hàng lậu, một đằng cấu kết với công ty mới thành lập, nghe nói có đầu tư vốn trong đó…

Diệp Hoài Sơn nhíu mày:

– Nói vậy nhất định những vụ việc rắc rối gần đây có liên quan đến lão già đó.

Người kia trả lời:

– Nhất định như thế. Bởi vì có hình ảnh chụp được thủ hạ của Trương lão có liên hệ với bên công ty sắp thành lập kia.

Diệp Hoài Sơn hỏi:

– Người đứng đằng sau công ty đó là ai?

Biểu hiện người kia hơi khẩn trương:

– Thưa ngài, vẫn chưa tìm được…


Diệp Hoài Sơn nghe được câu trả lời không thuyết phục của anh ta nhanh chóng tức giận, quay phắc lại nhìn anh ta bằng ánh mắt rét lạnh đến nỗi người kia rùng mình một cái.

– Toàn là lũ ăn hại. Khốn kiếp. Cút ra ngoài!

Hai người đối diện cúi đầu bước đi nhưng trong bụng lại mở cờ, được giải thoát khỏi con hổ dữ ai mà không mừng cơ chứ?

Cách cửa văn phòng đóng lại, Diệp Hoài Sơn nắm tay thành nắm đấm, đấm thật mạnh lên mặt bàn. Tiếng trầm đục do va chạm vang lên trong cái khung cảnh tĩnh mịch như tờ này như xé toạt cả không gian, nhưng các khớp ngón tay vẫn không buông lỏng, hầu như ông không cảm giác được đau đớn.

Diệp Hoài Sơn chống hai tay lên mặt bàn, trong đầu miên man suy nghĩ: Ông đã bày ra bố cục hòng thoát khỏi sự khống chế của Trương lão đối với công ty thật không dễ dàng. Với quyền lực và kinh nghiệm dày dặn của một con cáo già như ông ta thì quả thật Diệp Hoài Sơn phải tốn rất nhiều tâm lực, điều đó chứng minh qua rất nhiều việc ông làm trong suốt mười mấy năm qua, nhưng không thể nào diệt trừ được tận gốc của lão già kia. Mới vừa thâu tóm quyền lực của ông ta ở công ty thì thế lực ngầm của ông ta lại trỗi dậy.

Mặc dù vậy, nhưng Diệp Hoài Sơn vẫn không tin là mình không thể hoàn thành tâm nguyện này. Tâm nguyện muốn cho con gái ông được hưởng những gì tinh khiết nhất, sạch sẽ nhất chứ không phải một công ty tồn tại vững chắc như bàn thạch nhưng thế lực ngầm vẫn còn nắm giữ cục diện.

Phải biết Trương lão là thuộc hạ tâm đắc của Lý lão gia năm xưa. Nói ông ta trung thành thái quá mà không có tư tâm cũng không đúng. Chỉ là ý nguyện của Lý lão gia lại vô tình trùng khớp với dã tâm của Trương lão. Cái nền của công ty được Lý lão gia gìn giữ là sự trá hình của thế lực hắc đạo, một mặt đen tối của xã hội lẫn lộn trong hình hài một công ty hoạt động hợp pháp. Dưới cái bóng được tạo nên trên danh nghĩa ‘minh bạch’ đó, lại là hàng loạt những phi vụ làm ăn trái pháp luật, mà một thời Diệp Hoài Sơn từng trộn lẫn trong đó và hết sức thể hiện bản thân để lấy lòng Lý lão gia. Nhưng sau cái chết của người ông yêu thương nhất, ông thật sự đã được cảnh tỉnh. Những chuyện xấu mà bản thân từng làm ông không sợ mình sẽ gặp báo ứng, mà ông sợ nhất là mọi ân oán sẽ đổ lên cuộc đời của con gái ông. Ông đã có lỗi với Thu Nguyệt thì không thể để Tri Thu phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Trương lão vốn dĩ chưa biết sự tồn tại của con gái ông, nếu không nhất định cô con gái ông yêu quý nhất sẽ gặp nguy hiểm. Điều ông cần làm bây giờ là nhanh chóng để cho con gái xây dựng tình cảm vững chắc với người có khả năng bảo vệ cô an toàn. Mà đó không ai khác chính là ông chủ trẻ tuổi đầy tham vọng của công ty tài chính AMFI – Sở Lăng Khiêm.

Diệp Hoài Sơn nắm chặt hai bàn tay, đến nỗi gân xanh đột khởi. Vì để cho người thân duy nhất trên cõi đời này của mình có hạnh phúc vững chãi, ông nhất định liều cũng phải liều một lần, bất quá kéo theo Trương lão chôn cùng thì mối họa mới được giải trừ!

**************

Xe chạy bon bon vào nội thành. Từ một nơi thanh tĩnh, mộc mạc quay trở lại phố phường đông đúc ồn ào là một chuyến đi dài nhưng đối với Diệp Tri Thu chỉ việc trải qua một giấc ngủ.

Cô thức dậy khi xe đã dừng hẳn và mọi người không biết khi nào đã xuống xe hết. Mông lung mở đôi mắt nhập nhèm, cô chu môi định trở mình ngủ tiếp thì Hoa Vân Phong nhéo cái mũi của cô, nói:

– Tri Thu, nếu em tin tưởng anh thì anh sẽ ẵm em vào nhà.

Giọng nói nửa thật nửa đùa của anh làm Diệp Tri Thu nhộn nhạo trong dạ. Cô nhìn anh, chỉ chỉ vào cái cằm gợi cảm của anh mà nói:

– Hừ, thì ẵm đi. Sợ gì chứ!

Hoa Vân Phong dừng lại một chút, sắc mặt khẽ biến hóa vài lần, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Anh lại khai triển nụ cười mà Diệp Tri Thu thích nhất, kéo kéo tay cô đứng dậy và nói:

– Thôi, không đùa nữa. Đi nhanh vào trong nhà thôi. Anh còn chuyện phải làm nữa.

Diệp Tri Thu thắc mắc hỏi:

– Chuyện gì? Không thể nói cho em biết hả?

Hoa Vân Phong thở dài đành thỏa hiệp:


– Anh sẽ nói cho em biết khi anh làm xong việc. Không được cãi lời, ngoan đi!

Diệp Tri Thu biết anh không nói thật cho cô ngay lúc này thì hơi mất hứng, suy nghĩ lại bắt đầu miên man. Nhíu lại đôi mắt to tròn đen lay láy, cô nhõng nhẽo:

– Nếu anh nói câu trước thôi là em sẽ không tha cho anh. Còn nghe đến câu sau… thì tạm được đi. Tha cho anh đó! Đi thôi.

Nói xong cô kéo tay anh đứng dậy, nhưng Hoa Vân Phong không có ý định rời khỏi xe mà bảo cô vào nhà anh trước cất đồ, nghỉ ngơi đợi anh về. Diệp Tri Thu mếu máo liếc anh một cái, nhưng không nỡ trách móc, chỉ nói một câu:

– Đi nhanh về nhanh đó nha. Em đợi!

Cô nhón gót chân hôn lên môi anh một cái. Ánh mắt lưu luyến cứ dán vào mặt anh không muốn rời xa. Khi xuống xe cô mới biết lúc nãy anh nói “vào trong nhà” là ý gì. Ồ… thì ra đã đến nhà của anh luôn rồi. Xem đấy cô mê ngủ tới nỗi đến luôn nhà Hoa Vân Phong mà không hay biết gì. Đáng trách Mật Mật, đến cũng không gọi cô dậy…hừ!

Diệp Tri Thu đi đến chỗ Hà Thúy Bình đang đứng. Cô nói với bà:

– Dì ơi, dì biết Vân Phong đi đâu không?

Hà Thúy Bình cũng không biết, bà thấy Diệp Tri Thu đi xuống xe một mình cũng có điều thắc mắc, nhưng chưa kịp hỏi thì cô đã hỏi bà trước rồi. Bà lắc đầu, nói:

– Dì không biết. Sao con không hỏi nó thử coi.

Diệp Tri Thu chu môi:

– Con hỏi rồi mà anh ấy không chịu nói, cũng không cho con đi theo. Con không biết…

Càng về sau tiếng nói của cô càng nhỏ dần rồi sau đó chỉ còn là thầm thì một mình. Cô nghi ngờ anh có cái gì đó giấu cô. Nhưng là gì chứ? Chẳng lẽ không thể nói một tiếng cho cô biết hay sao? Anh không nói làm cô suy nghĩ vu vơ rồi lo lắng cho anh, chứ cũng không giận hờn gì hết.

Hà Thúy Bình thấy vẻ mặt cô có hơi trầm trọng, bà lôi kéo tay cô vừa đi vừa nói:

– Thôi kệ nó đi, không sao đâu con. Tính nó là vậy, làm việc gì thích làm một mình. À, mà nó đi chung với Kiến Quân phải không, chắc chuyện của mấy thằng con trai tụi nó đó mà… Vào nhà với dì, trời nắng nóng quá, đen da là xấu lắm đó nha!

Diệp Tri Thu gật đầu cười hì hì đi theo Hà Thúy Bình vào nhà, mà trong lòng thì vẫn không yên.

*************

Tài xế của Phùng Kiến Quân không chở hai người đến nơi tụ hợp của những chàng trai như mọi khi mà đi vào bệnh viện.

Từ tối hôm qua đến giờ mắt của Hoa Vân Phong vẫn nhức nhối khó chịu, nhưng không muốn ai phải lo lắng nên anh cố gắng chịu đựng đến tận bây giờ. Lúc nãy đã là cực hạn đối với anh, từng cơn đau đớn như muốn làm đầu anh vỡ tung, khó chịu vô cùng mà vẻ ngoài anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Đến bệnh viện, Phùng Kiến Quân nhanh chóng đỡ Hoa Vân Phong vào trong. Khi nghe được Phong ca gọi anh ở lại trên xe rồi nói nhỏ với anh rằng mắt Phong ca đang không thoải mái, anh đã rất lo lắng rồi. Bình thường Phong ca luôn giấu giếm tình trạng sức khỏe của mình, mà lần này xem sắc mặt vì kiềm chế cơn đau đã trắng bệch của Phong ca thì anh có ngốc đến mấy cũng đoán được tình huống thật nghiêm trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.