Đọc truyện Ngọn Gió Mùa Thu – Chương 106: Đừng như vậy… lòng em đau!
Điềm Mật đáng thương ngủ một giấc thật sảng khoái xong thì không thấy Diệp Tri Thu đâu. Cô mới vùng dậy, đem chăn gối ném một bên, xuống giường chuẩn bị đi tìm mọi người. Vốn dĩ cô chưa muốn thức dậy đâu, nhưng cái bụng của cô kêu réo ồn ào buộc lòng phải thức dậy đi tìm cái gì ăn mới được.
Điềm Mật đầu tiên là đi ra sau nhà rửa mặt. Cô lấy làm lạ: Sao im lặng quá không biết… Trời ạ, có khi nào mọi người đi đâu hết mà không kêu cô đi chung không? Suy nghĩ đó hoàn toàn bị phủ nhận, bởi vì cô bạn thân Diệp Tri Thu của cô tuy rằng có háo sắc đến mấy thì cũng không thể bỏ cô ở đây không lo… Nhưng mà kì quái, mọi người đâu chứ?
Điềm Mật vén các tấm màn lên tìm, quả thật đã thấy mọi người đứng đưa mắt ra phía cửa sổ. Điềm Mật lập tức hiểu ngay là có chuyện gì, vì cô không thấy Diệp Tri Thu ở đây, nhất định bọn họ đang rình coi hai người đó “tình tứ” rồi. Tiến đến vỗ nhẹ lên vai của Phùng Kiến Quân, cô nói nhỏ:
– Xem cái gì vậy?
Mọi người quay sang nhìn cô, họ đều để một ngón tay trỏ lên miệng “Suỵt!” một tiếng rồi quay sang “xem” tiếp! Phùng Kiến Quân bị cô làm giật mình, anh nói:
– Suỵt! Đang xem phim!
Điềm Mật bĩu môi:
– Hừ, phim chiếu tới đâu rồi?
Phùng Kiến Quân hóm hỉnh trả lời:
– Thật khổ! Đoạn nào gây cấn bị đạo diễn cắt hết rồi, chỉ còn cảnh ngồi chung nói chuyện với nhau thôi…
Điềm Mật khổ tâm vì cái bụng đang kêu liên hồi của cô, cô cũng không thèm đùa nữa, nói thẳng:
– Mọi người không thấy hành động này là phí thời gian sao? Chẳng phải bà nội nói có kế hoạch rất hoàn hảo mà. Sao không làm đi chứ?
Lúc này bà nội mới quay sang nói:
– Ờ, sao không có đứa nào nhắc bà gì hết à? Mấy giờ rồi?
Điềm Mật vừa lúc cầm di động trong tay, cô xem giờ rồi nói với bà:
– Dạ, năm giờ rưỡi rồi ạ!
Bà nội kéo tay Hà Thúy Bình và Chu Lệ:
– Đi, đi thôi, kế hoạch bắt đầu!
Mọi người cùng nhau gật đầu, Phùng Kiến Quân còn lưu luyến giơ điện thoại chụp thêm vài bức ảnh nữa. Còn Điềm Mật thì nở nụ cười mãn nguyện: Haiz! Cái bụng của cô khỏi phải chịu khổ nữa rồi, sắp đi ăn cơm chiều rồi…
——————-
Ngồi thêm chốc lát nữa, Hoa Vân Phong đưa ra đề nghị:
– Tri Thu, giờ này cũng trễ, chắc cô cũng đói bụng rồi. Hay là cô vào nhà tắm rửa đi, sau đó chúng ta kêu mọi người cùng nhau đi ăn gì đó!
Diệp Tri Thu luôn thành khẩn nghe theo lời anh vô điều kiện. Cô đứng dậy nhưng vẫn chưa xoay người đi, vì cô đợi anh cùng đi chung, dù lần này anh có muốn hay không thì chỉ có cô và anh ở đây thôi, anh phải nhờ vào cô dẫn đường rồi. Trên gương mặt của Diệp Tri Thu hiện lên nụ cười “xấu xa”!
Hoa Vân Phong cũng không còn cách nào khác, anh đưa tay phải ra đợi cô cầm lấy. Diệp Tri Thu cũng nhanh chóng hiểu ý đặt tay anh lên vai mình. Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, cô có cảm giác như anh đã quen với việc nhờ cô dẫn đường rồi, anh không còn khán cự hay mặt nhăn mày nhíu như cực hình trước kia nữa. Nói quá thôi, chứ Hoa Vân Phong nào có biểu hiện vẻ mặt cau có ấy bao giờ!
Diệp Tri Thu đắc ý dẫn đầu phía trước, bước chân cô cũng thong thả hơn, không còn dè dặt nữa, nhưng Hoa Vân Phong vẫn ăn ý bắt kịp tiến trình. Lúc đến cầu thang dẫn lên nhà, Diệp Tri Thu mới biết khó là gì. Dù sao việc dẫn đường cô đã làm thuần thục, nhưng cái này phải làm sao đây, cô không có kinh nghiệm.
Hoa Vân Phong dường như đọc hiểu được lo ngại của cô. Anh nói:
– Tri Thu, cô cứ bước lên trước, cũng tương tự như lúc đi đường thôi, không cần lo lắng!
Diệp Tri Thu làm theo, cô bước lên bậc thang đầu tiên… Trong lòng cô vẫn không yên, vì cầu thang không cao lắm cho nên không có tay vịn để làm điểm tựa. Cô sợ nếu hụt chân anh sẽ gặp nguy hiểm ngay. Cô tự nhủ, mình làm sai chuyện gì cũng có thể tự tha thứ bản thân được, duy chỉ chuyện làm anh đau hay bị tổn thương gì đó cô tuyệt đối không tha cho bản thân mình đâu.
Hoa Vân Phong đợi mãi không cảm nhận được biên độ chiều cao của cô thay đổi thêm nữa, chứng tỏ cô chỉ bước có một bước thôi. Anh mới nói:
– Cô bước lên thêm một bước nữa đi, vậy tôi mới có thể bước lên bước đầu tiên! Cô yên tâm, cái thang này tôi đã đi qua rồi, độ cao các bậc thang tôi rất rõ, không khó khăn như cô nghĩ đâu!
Diệp Tri Thu nói thầm trong lòng: Anh làm sao mà biết cô nghĩ gì chứ? Người ta là đau lòng anh thôi!
Cô cắn môi dưới, đem chân bước thêm bậc nữa. Lúc này Hoa Vân Phong mới dò dẫm bước lên nấc đầu tiên. Tất cả các dây thần kinh của Diệp Tri Thu căng thẳng lắm, cho đến khi bậc thứ tám kết thúc, cô mới thở phào nhẹ nhõm…
Hoa Vân Phong ái ngại nói với cô:
– Thật sự ngại quá, lần nào cũng làm cô căng thẳng như vậy.
Diệp Tri Thu vội xoay người lại, khoát tay lia lịa:
– Nào có, chỉ là không biết thế nào mới làm tốt được. Anh cũng biết tính tình tôi rồi mà, từ đó đến giờ không điềm tỉnh, dịu dàng chút nào, làm chuyện gì cũng hư trước hư sau. Anh thật sự không phiền gì tôi hết á, được giúp anh là tôi vui lắm rồi.
Hiếm khi cô gái lại có cam đảm nói ra những điều này. Hoa Vân Phong nghe xong lập tức cắt ngang không cho mạch chuyện tiếp tục. Anh sợ điều gì? Không ai biết anh suy nghĩ gì cả, chỉ có một mình anh biết rõ.
Anh mỉm cười nói với cố:
– Tri Thu, cũng muộn rồi, cô đi tắm rửa gì đi rồi kêu mọi người cùng nhau đi ăn cơm!
Diệp Tri Thu dường như không tình nguyện lắm, cô khẽ cắn môi, lắc lắc thân mình, rồi sau đó đưa tay nắm lấy tay anh mà nói:
– Được rồi, tôi đi tắm. Anh đến đây ngồi xuống đi.
Vừa nói vừa dẫn anh đến cái bàn trà đặt giữa nhà, sau đó còn cẩn thận rót một ly nước đặt vào tay anh rồi mới yên tâm rời đi. Hoa Vân Phong cảm thấy tay mình vẫn còn lưu lại độ ấm của bàn tay cô, hương thơm đó vẫn quanh quẩn đâu đây, hay bởi vì trong tâm trí luôn cất chứa hình bóng người ta nên lúc nào cũng cảm giác như người ta hiện hữu trong phạm vi mình có thể kiểm soát được!
Diệp Tri Thu mới lấy đồ đạc xong bước vào phòng tắm đóng cửa lại thì bên ngoài mọi người cùng nhau đi ra phía cửa…
Phùng Kiến Quân đến gần nói với Hoa Vân Phong:
– Phong ca, mọi người định rủ nhau đi qua bên kia sông chơi, anh muốn đi không?
Đương nhiên hỏi cũng bằng thừa, Hoa Vân Phong không đồng ý đi cùng. Mọi người làm ra vẻ tiếc nuối, thở dài nườm nượp, nhưng ánh mắt thì lại nháy nháy nhau ra hiệu…
Hà Thúy Bình tiến lên nói:
– Con trai, vậy mọi người đi tản bộ chút đây. Con ở nhà phải cẩn thận nghe không? Cơm chiều mẹ và bà nội chuẩn bị trong kia rồi, lát nữa nhớ ăn đó.
Hoa Vân Phong mỉm cười với mẹ:
– Mẹ à, con không phải trẻ con. Mẹ cứ yên tâm. Mọi người đi chơi vui vẻ!
Cứ thế họ cùng dắt nhau đi về phía cầu thang dẫn xuống đất. Hoa Vân Phong đứng dậy giơ tay gọi lại Hà Thúy Bình:
– Mẹ! Mọi người không đợi Tri Thu sao? Cô ấy hình như… là còn đang tắm!
Hà Thúy Bình quay người lại, cũng không nói nhiều, bà chỉ nói:
– Không đợi, mọi người đi một lát sẽ quay về mà, nó tắm xong thì hai đứa ăn cơm đi nghe.
Sau đó không đợi anh lên tiếng ngăn lại mà hối hả đi xuống cầu thang. Hoa Vân Phong bất đắc dĩ phải đứng dậy quờ quạng đi về phía trước mấy bước, đến khi tay đụng phải khung cửa anh mới dừng lại, anh biết tiếp theo đó là cầu thang dẫn lối xuống đất và anh không thể một mình đi xuống đó được. Anh thở dài, đương nhiên anh biết mọi người muốn tạo cơ hội cho anh và Diệp Tri Thu có thời gian bên nhau nhiều hơn. Anh lắc đầu ngao ngán, quay trở về chỗ ngồi, tìm ghế ngồi xuống.
Diệp Tri Thu tắm xong thì lúc đó trời cũng đã tối hẳn. Không còn ánh mặt trời nào còn sót lại, từ phòng tắm có đèn sáng bước ra ngoài tối đen như thế, cô quả thật chưa có chút sợ hãi. Nương theo ánh đèn le lói từ phòng tắm, cô đi dọc theo đường dẫn ra ngoài cửa chính, lờ mờ bóng dáng có thể thấy được là Hoa Vân Phong. Không biết vì sao khi nhìn thấy anh, cô lại chẳng còn một chút cảm giác sợ hãi nào nữa.
Cô đi về hướng của anh, định cất tiếng nói thì anh đã chào hỏi trước:
– Cô tắm xong rồi à?
Diệp Tri Thu theo bản năng gật đầu, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm một câu:
– Ờ, tôi mới tắm xong… Mà mọi người đi đâu hết rồi? Sao im lặng quá vậy?
Hoa Vân Phong đứng dậy chuyển đầu sang hướng cô chậm rãi nói:
– Mọi người nói đi ra ngoài tản bộ một chút sẽ trở lại.
Diệp Tri Thu không nghĩ nhiều, ai nói gì cô nghe vậy. Cô ngập ngừng một chút mới hỏi anh:
– À… Anh có biết công tắc đèn ở đâu không? Trời đã tối lắm rồi.
Cô hỏi bằng giọng nhỏ xíu, nhỏ đến nỗi như là nói chuyện chỉ cho bản thân nghe thôi vậy. Thế mà Hoa Vân Phong nghe được, anh nói:
– Tôi cũng không biết!… Nhưng mà cô hãy lấy điện thoại di động bật đèn sáng lên rồi tìm thử xem. Có lẽ là gần cửa ra vào!
Diệp Tri Thu tự mắng mình ngốc, có thế mà cũng không biết. Cô âm thầm rút ra điện thoại, chiếu sáng đèn đến trên vách, quả nhiên đúng như anh nói, công tắc đèn nằm gần cửa. Cô vui mừng reo lên như tìm được báu vật:
– A ha! Tôi tìm thấy rồi nè!
Hoa Vân Phong vội nói trước khi cô nhấn vào cái công tắc:
– Cô cẩn thận nhe!
Diệp Tri Thu thấy lòng mình ấm áp lắm, cô nhấn mở đèn và mỉm cười nhìn anh:
– Tôi chưa tới nỗi hậu đậu vậy đâu.
Hoa Vân Phong nghe được trong giọng cô ý cười, nhưng anh không biết “cười” theo ý nghĩa nào. Là đùa giỡn hay tự giễu? Anh nói:
– Tôi không có ý gì khác, chỉ là tiện thể nhắc nhở vậy thôi.
Diệp Tri Thu kéo ghế ngồi gần anh, cô chu chu môi:
– Ha ha! Thì tôi cũng có nói gì đâu à!… Mà nè, anh đói bụng chưa vậy? Sao mọi người còn chưa về nữa, tối nay chúng ta ăn cái gì đây?
Hoa Vân Phong ảo não chính mình, vốn dĩ anh đợi cô tắm xong thì gọi cô đi dùng cơm, nhưng mà trò chuyện với cô một lát thì đầu óc lại quên bẵng đi mất. Anh nhẹ giọng nói:
– Mẹ tôi nói có cơm trong bếp, bảo là khi nào đói thì ăn trước, không cần đợi họ.
Hoa Vân Phong biết mọi người rủ nhau đi như thế này là có dụng ý, cho nên cũng không biết thời điểm nào trở lại mà đợi chờ. Để cô gái này đói bụng thì anh đau lòng lắm!
Diệp Tri Thu gật gật đầu, cô luôn nghe theo lời anh mà, nên khi anh vừa nói xong, cô đã tự nhiên mà nắm lấy tay anh đặt lên vai mình một cách tự nhiên, cô nói:
– Vậy chúng ta cùng ăn thôi!
Dẫn Hoa Vân Phong vào bếp, ở đây cũng có một cái bàn tròn cùng năm cái ghế gỗ. Cô dìu anh thẳng đến chỗ đó và nhất định bảo anh phải ngồi xuống không được kháng cự:
– Anh ngồi xuống đi, để tôi dọn cơm hé!
Hoa Vân Phong đương nhiên đâu chịu ngồi không, anh nhỏm người dậy, ngay lập tức một bàn tay lại ấn vai anh xuống, Diệp Tri Thu nói:
– Năn nỉ anh mà, cho tôi được làm việc có được không? Ở nhà, anh cũng dành làm. Ở đây nhường cho tôi đi. Được không?
Hoa Vân Phong há miệng định nói chuyện. Nhưng không biết nói cái gì cho phải, anh đành lặng im gật đầu, bảo cô có thể làm rồi. Diệp Tri Thu vui mừng quá. Cô cười hì hì và bắt đầu công việc.
Nói là dành nhau để làm tưởng chừng công việc nhiều lắm, ai ngờ chỉ cần giở cái lồng bàn đậy kín cái mân thức ăn trên bếp là cơ bản hoàn thành tám phần công việc. Còn lại chỉ là lấy tô và dĩa múc thức ăn ra thôi. Diệp Tri Thu cũng không ngốc lắm, cô biết canh là phải múc vào tô, thịt kho là để vào dĩa. Cô hì hụt làm chăm chú, đến lúc bưng hết thức ăn lên rồi thì cô cũng ra một thân mồ hôi vì lần đầu được thể hiện. Hì!
Diệp Tri Thu cũng có để ý cách bày biện bàn ăn lúc ở nhà Phùng Kiến Quân, lần này cũng cố gắng làm y như vậy. Sau đó cô còn giành trước đem chén cơm chạm vào tay trái của anh, đôi đũa đặt vào tay phải, cô còn cẩn trọng nói:
– Bàn ăn đều được bày theo thói quen của anh. Mau ăn đi, chắc anh cũng đói bụng lắm rồi.
Cô gái ngây thơ không biết lời cô thốt ra có ảnh ưởng sâu sắc đến Hoa Vân Phong như thế nào. Trong lòng anh chợt dâng lên cảm xúc thật hỗn độn, hai bỉ cực khác nhau đang không ngừng vang lên tiếng nói trong anh. Thứ nhất, anh vui! Vì tuổi cô tuy còn nhỏ mà đã vì anh nhọc lòng để tâm mà nhớ được nhưng điều này, sắt đá cũng phải mềm, huống gì lòng người. Nhưng ngược lại, anh cảm thấy hít thở không thông. Đúng, anh quả thật cảm động, tuy nhiên lí trí mách bảo với anh rằng, anh đang dần kéo cô gái này vào vực sâu tăm tối, nơi mà anh luôn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bất lực. Anh không muốn cô dụng tâm như vậy đối với anh, điều đó chỉ là uổng phí mà thôi.
Mâu thuẫn xảy ra trong nội tại tư tưởng của Hoa Vân Phong làm tay cầm đũa của anh run run. Diệp Tri Thu thì hồn nhiên không để ý đến, cô bắt đầu cầm lấy chén cơm của mình, thật tự nhiên dự định bắt đầu ăn…
Nhưng bất chợt đèn căn phòng tối đen, không một chút ánh sáng. Diệp Tri Thu sợ lắm, hầu như không kịp nghĩ ngợi cô đã thét lên một tiếng:
– Á…
Điều này làm Hoa Vân Phong nhất thời quên đi nỗi niềm trong lòng. Anh quay mặt về hướng cô, hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Diệp Tri Thu lắp ba lắp bắp:
– Đèn… đèn… t… tắt! hic!
Kèm theo đó là tiếng nấc, bộ dạng giống như lập tức sẽ khóc òa lên vậy. Hoa Vân Phong ngẩng ra, khó trách, một người bình thường đang thích nghi với ánh đèn sáng rực rỡ mà bỗng nhiên trước mặt tối đen thì quả thật đáng kinh hãi. Còn anh thì không, bởi lẽ, màu đen đã hoàn toàn bao trùm lấy anh, bất kể thời gian, bất kể không gian.
Hoa Vân Phong trấn an cô:
– Cô hãy nhắm mắt lại đi!
Diệp Tri Thu nghe tiếng anh nói thì không còn sợ hãi như trước đó nữa. Cô lặng lẽ làm theo. Chốc lát sau, cô cũng không biết chính xác là thời gian bao lâu, tiếng Hoa Vân Phong lại vang lên thật ấm áp trong màn đêm u tối:
– Cô thử mở mắt ra xem.
Diệp Tri Thu vẫn làm theo như bị thôi miên. “Ồ!” cô ngạc nhiên lắm, không phải vì đèn bỗng nhiên sáng lại, mà là cô có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối rồi này. Tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng cũng không còn tối đen như mực…
Diệp Tri Thu rối rít vui mừng nói:
– Kỳ lạ hé! Lúc nãy không thấy, bây giờ thấy rồi nè!
Hoa Vân Phong cũng bị lời nói ngây thơ của cô chọc cười, anh nói:
– Vì lúc nãy mắt chưa thích ứng được bóng tối. Sở dĩ nhìn được là do các quá trình quang hóa tế bào thị giác của mắt, điều này làm thay đổi cấu trúc hóa học của các phân tử hấp thụ ánh sáng, lúc này cũng nhờ sự làm việc của các tế bào hình que giúp mắt có thể nhìn thấy nơi có ánh sáng thấp.
Diệp Tri Thu ngưỡng mộ khen ngợi:
– Anh giỏi thật đó, cái gì cũng biết hết hà!
Hoa Vân Phong ngẩn ra, anh vội nói:
– Không giỏi gì. Chỉ là trí nhớ tốt hơn một chút thôi.
Diệp Tri Thu tiếp tục hâm mộ:
– Vậy cũng rất giỏi rồi. Anh có sở trường hơn người mà!
Hoa Vân Phong thái độ trở nên lạnh nhạt hơn, anh nói:
– Được cái này mất cái kia. Các quy luật trên đời này vốn công bằng như vậy…
Diệp Tri Thu nghe xong loại ngữ khí vừa lạnh lùng vừa mang theo tiếc nuối của anh làm lòng cô ê ẩm. Cô ngắt ngang lời nói của anh:
– Không phải đâu!
Hoa vân Phong cười nhẹ, anh nói:
– Kỳ thực những người khiếm khuyết như chúng tôi lại càng để tâm sự thiếu hụt của mình. Những người khác nhìn vào có thể là đồng tình, có thể là thương hại… hoặc giả dùng lòng hảo tâm của họ để khuyến khích cổ vũ chúng tôi, nhưng thật ra điều đó không cần thiết. Bởi vì không ai ngoài chúng tôi hiểu rõ nhất bản thân mình cần gì!
Diệp Tri Thu không biết vì sao cô cảm thấy trong lời nói của anh có sự mỉa mai tự giễu. Cô nghĩ: Anh muốn nhắc nhở cô rằng, anh không cần những lời động viên đó từ cô sao? Có lẽ là vậy, ý nghĩa nội tại từ những lời nói của anh Diệp Tri Thu chưa lĩnh ngộ được hết, có thể một phần ý tứ sâu kín nào đó mà cô chưa thể nắm bắt tới. Nhưng cô chẳng quan tâm. Cô chỉ cần anh vui vẻ và đừng hà khắc với bản thân như vậy thôi.