Đọc truyện Ngôn Của Anh FULL – Chương 39: Giờ Mình Làm Được Không
Chương 39: Giờ mình làm được không?
Cố Văn Lan thấy mặt cô phiếm hồng, khuôn mặt tươi sáng nho nhã trông hơi rụt rè khiến anh cảm thấy vui mắt, anh nói: “Cô giáo Lý nhà chúng ta rõ ràng không phải đại mỹ nhân gì cả, nhưng sao anh càng nhìn lại càng thích thế nhỉ?”
Khê Ngôn vẫn luôn cảm thấy giọng điệu và tư thái lười biếng này của anh, giống như trời sinh đã giỏi việc ve vãn vậy.
Vẻ mặt cô vẫn hơi mất tự nhiên, thậm chí còn nói những lời gây mất hứng, “Anh nói xong chưa hả? Xong rồi thì em về đây.”
Cố Văn Lan buông tay cô ra, “Năm ngoái em nói muốn đi kiểm tra sức khỏe mà, sao chưa thấy gì vậy.”
Quả thật Khê Ngôn đã quên mất chuyện này, “Từ năm ngoái đến giờ hơi nhiều việc, mai em tới đây sau.”
Chuyện của người khác thì cô nhớ mãi, nhưng lại không để bụng chuyện của mình mấy.
Cố Văn Lan nói: “Nếu em đang không vui thì anh không tiễn em nữa, đỡ khiến em chướng mắt.”
Lời này của anh hơi có ý giận dỗi, Khê Ngôn không nói gì khiến anh cho là cô cam chịu nên nhất thời ngứa răng, anh xoay người cô lại rồi chỉ về đằng trước nói: “Đi thẳng đến chỗ kia có thang máy, em đi xuống từ chỗ đấy đi, đừng quay lại nhìn anh, anh sợ nhịn không được nhào vô cắn em mất.”
Khê Ngôn đi thẳng 10 mét, chờ thang máy mở ra rồi vào trong, quả thật không hề quay lại nhìn anh lần nào.
Cố Văn Lan nghĩ thầm cô nàng này thật là nhẫn tâm.
Cố Văn Lan đi tới phòng bệnh riêng để kiểm tra, trong đó có một phòng có vẻ rất náo nhiệt, anh vừa mở cửa ra đã thấy tiếng phụ nữ nói cười rôm rả.
Cô bé y tá đi sau anh lên tiếng nhắc nhở: “Xin hãy giữ yên tĩnh trong bệnh viện ạ.”
Xuân Na nhanh chóng ngừng cười, suýt nữa cười sái quai hàm.
Mẹ của Từ Viên nằm trên giường bệnh, bà vừa thấy Cố Văn Lan tới thì tỏ ra rất nhiệt tình, “Văn Lan đấy à, ngồi đây ăn trái cây đi cháu, xem cháu bận từ sớm đến tối mịt không có thời gian nghỉ ngơi gì cả, dì nhìn cũng thấy thương.”
Xuân Na nói: “Dì không cần phải bận tâm cậu ta đâu ạ, cậu ta có bà xã chăm sóc rồi.”
Mẹ Từ cảm thấy hơi ngại, bà liếc con gái mình, “Cũng đúng…”
Cố Văn Lan đứng ở cuối giường, nói: “Hai hôm nay dì thấy sao rồi ạ?”
Mẹ Từ cười nói: “Tốt lắm, tim cũng đập bình thường rồi, không có chỗ nào không thoải mái cả.”
Cố Văn Lan lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, cuối cùng kiểm tra về tình huống sau khi phẫu thuật của mẹ Từ, nói: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì hai ngày nữa là có thể xuất viện được rồi, dì thấy sao ạ?”
“Được! Cháu nói thế nào thì là thế đó, dì tin cháu.” Mẹ Từ nói xong thì thầm than thở.
“Vậy dì nghỉ ngơi đi ạ, có chuyện gì thì nhớ gọi cháu.” Cố Văn Lan dẫn y tá ra khỏi phòng bệnh, có người đuổi theo anh.
Từ Viên gọi lại, “Văn Lan.”
Cố Văn Lan quay đầu lại rồi nói với y tá ở bên cạnh: “Cô đi trước đi.”
Cô y tá kia hơi liếc Từ Viên rồi đi mất.
Ánh mắt lúc nhìn anh của Từ Viên lúc nào cũng không chút che dấu, thậm chí trong ánh mắt ấy còn không ngần ngại mà trải dài nỗi lòng mình, “Cảm ơn cậu trong quãng thời gian vừa qua.”
Cố Văn Lan cười nhìn cô, “Tôi chỉ thực hiện bổn phận của một người bác sĩ thôi.”
Từ Viên lắc đầu, “Tôi không nói về chuyện này, Cố Văn Lan, tôi đã quen cậu mười mấy năm, tâm tư mà tôi dành cho cậu cậu hiểu, cậu không có tình cảm gì với tôi tôi cũng biết, cái tôi cảm ơn là đến tận giờ cậu vẫn coi tôi là bạn.”
Cố Văn Lan nói: “Mấy người chúng ta đã quen biết nhau mười mấy năm, phân phân hợp hợp, tụ rồi lại tán, thế nhưng đến hôm nay chúng ta vẫn còn là bạn, tôi không cảm thấy còn có lí do gì có thể khiến chúng ta trở mặt với nhau, trừ khi quan hệ đó xúc phạm tới những người chí thân (*) của tôi.”
Từ Viên bật cười, “Chí thân? Cậu đang nói về vị kia nhà cậu à? Không phải là chí ái (*) sao?”
(*), (*) Chí thân: tình thân thân thiết nhất.
Chí ái: tình cảm chân thành nhất.
“Tôi thích cái từ chí thân hơn.” Vẻ mặt của Cố Văn Lan vẫn rất nhạt nhẽo.
“Điều khiến tôi không cam lòng chính là cái từ chí thân này của cậu,” Từ Viên dựa lưng vào tường, “Thật đáng tiếc, cậu thỏa hiệp, đồng thời cũng khiến tôi thua không hề tâm phục khẩu phục.”
Cố Văn Lan chỉ im lặng một lát, nói: “May mắn đây lại là kết quả tốt nhất với tôi.”
Anh chưa bao giờ theo đuổi cái gọi là chí ái, cho nên cũng không tồn tại bất kì sự thỏa hiệp nào cả, chẳng qua là anh đã tìm thấy một người như vậy trên cõi đời này mà thôi.
Căn nhà của anh vốn lạnh tanh, phòng bếp không có hơi ấm, giường trong phòng ngủ lúc nào cũng lạnh ngắt, tất cả đều trống không.
Rồi sau này, trong nhà anh có thêm một người nữa, thế nên trong phòng khách có cá vàng, có hoa bách hợp, trên ban công có bồn hoa sơn trà và bạc hà, trong phòng bếp có cháo ấm và đồ ăn tỏa nhiệt nghi ngút, trong phòng ngủ có bàn trang điểm và quần áo của cô…
Sáng sớm hôm sau Khê Ngôn đến bệnh viện với Cố Văn Lan.
Bởi vì hai người đến sớm nên khoa kiểm tra sức khỏe chỉ có mỗi bác sĩ và y tá chứ không có những người khác, Khê Ngôn lập hồ sơ chỗ bác sĩ rồi bắt đầu kiểm tra các hạng mục luôn, đầu tiên là xét nghiệm máu.
Vòng đi vòng lại chưa đến một tiếng, sau khi cô xong Cố Văn Lan còn gọi điện thoại tới.
“Khi nào có kết quả kiểm tra thế?”
“Người ta bảo em 4 giờ tới lấy.”
Cố Văn Lan lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của cô giáo Lý trước giờ tan tầm của khoa kiểm tra sức khỏe.
Trừ bỏ việc hơi thiếu máu thì các chỉ tiêu khác đều bình thường.
Anh gọi điện thoại cho cô giáo Lý, chủ yếu là đang muốn nghe giọng cô, cô “Alo?” một tiếng, giọng vừa mềm mại vừa lười biếng, rõ ràng là đang ngủ nhưng lại bị gọi dậy.
Cố Văn Lan hơi siết nhẹ tờ giấy kiểm tra, vừa đi vừa nói chuyện: “Anh đánh thức em hả?”
Cô ngồi dậy hỏi: “Nhận được kết quả chưa anh?”
“Rồi.” Giọng anh trầm trầm, có vẻ hơi nghiêm túc.
“…!Sao thế? Có vấn đề gì ư?”
Anh tỏ ra nặng nề, “Có vấn đề nhỏ.”
Cô bắt đầu căng thẳng, “Vấn đề gì thế?”
Anh tiếp tục tỏ ra nặng nề, “Khó mà nói.”
Khê Ngôn bỗng dưng lạnh cả người, “Rất nghiêm trọng sao? Là về phương diện kia hả?”
Anh hít một hơi thật sâu, “Em bị thiếu máu.”
Khê Ngôn: “…”
“Đồ nhàm chán! Cái này mà anh cũng nói giỡn được hả!” Khê Ngôn tức giận ngắt điện thoại.
“…” Cố Văn Lan cũng cảm thấy mình hơi gợi đòn thì phải, cứ phải trêu ghẹo cô một chút mới thấy thoải mái.
Anh gọi lại cho cô, cô không nghe máy, đúng lúc lại có ca cấp cứu..
Cố Văn Lan định tối về rồi dỗ cô sau, không ngờ người tính không bằng trời tính.
Trước giờ tan tầm của anh có một ca cấp cứu gấp, bệnh nhân này ngã từ tầng rất cao, xuất huyết nội, vỡ nội tạng…!Đã trong tình trạng thân tàn ma dại.
Trong phòng cấp cứu vây đầy bác sĩ chủ trị khoa chỉnh hình, khoa phổi, khoa tim mạch, khoa thần kinh, khoa…!có thể nói là tinh anh hội tụ, các khoa nòng cốt thay phiên ra trận, khí thế hừng hực.
Sau một đêm chiến đấu, cuối cùng họ cũng kéo người này về từ cửa tử.
Phía đông đã sáng lên.
Cố Văn Lan vào phòng nghỉ tắm rửa qua, nghỉ ngơi hai tiếng rồi lại bắt đầu công tác mỗi ngày, trực ban, kiểm tra phòng, phẫu thuật, khám bệnh, sắp xếp thời gian thực hiện phẫu thuật.
Trong buổi họp sáng, Chủ nhiệm Lý tỏ ra vô cùng tự hào với chiến dịch đêm qua, “Điều này chứng tỏ năng lực của bệnh viện ta ngày càng được nâng cao, nhân tài trong bệnh viện chúng ta đông đúc, hy vọng các vị tinh anh tiếp tục cố gắng giúp bệnh viện chúng ta lừng danh bốn bể,” cuối cùng ông còn cố ý nói thêm: “Đêm qua chúng ta đã kế thừa và phát huy truyền thuyết ca phẫu thuật viêm ruột thừa bữa nọ.”
Ba chữ viêm ruột thừa chọc vào đúng điểm nhột của chủ nhiệm Hạng, đó lần mất mặt nhất từ lúc ông làm nghề y đến giờ, ông cười lạnh, “Lão già ông cũng chỉ nhanh mồm là giỏi.”
Chủ nhiệm Lý cũng cười lạnh, “Ông còn không nhanh mồm được như tôi mà dám nói à!”
Những người trong phòng hội nghị đều đã quá quen với hành động ấu trĩ này của hai ông, nhưng ít ra vẫn giả bộ ngồi nghiêm chỉnh hoặc tỏ ra lo lắng sốt ruột gì đó, trừ Cố thiếu gia…
Thức trắng cả đêm, cho nên bây giờ anh đang ngủ gật.
Tới tận khi một tập tài liệu phi trúng đầu anh.
Tối qua Cố thiếu gia không được về nhà ôm ôn hương nhuyễn ngọc nên đang hơi bực bội, anh đột ngột đứng dậy, ném thẳng tập tài liệu xuống bàn, “Cmn! Hai người còn chưa xong hả?”
Trừ hai vị chủ nhiệm đang dỗi nhau thì những người còn lại đều nghiêm túc nhìn về phía anh.
Kiểm Dịch ngồi cạnh bình tĩnh hắt hơi một cái.
Cố Văn Lan tỏ ra đau xót, “Tuổi của hai vị trưởng lão cộng lại cũng đã hơn trăm…”
Chủ nhiệm Lý: “Không tới một trăm tuổi!”
Chủ nhiệm Hạng: “Học toán kiểu gì đấy hả anh kia?”
Anh thẳng lưng, nói: “Tóm lại, vì sự hòa bình văn minh của bệnh viện chúng ta, tôi thông báo tan họp.”
Mọi người mong mà không được, tan tác đi về.
Mấy ngày sau Cố Văn Lan vẫn bận đến chân không chạm đất như cũ, mãi đến hôm Tết Nguyên Tiêu, anh mới dường như thoát khỏi bể khổ mà tan tầm sớm, vô cùng nhớ nhung cô giáo Lý…!và dáng người tốt đẹp của cô.
Chẳng qua là lúc về đến nhà nhìn thấy Chu Vũ ngồi trên sô pha thì anh suýt nữa thổ huyết.
Chu Vũ cầm trà bạc hà đứng dậy chào: “Chú Cố ạ.”
Chú Cố càng thêm khó chịu, nhưng anh vẫn không quên nở một nụ cười, cho dù nụ cười đó của anh hơi bị kinh dị, anh hỏi: “Cô giáo Lý đâu?”
Chu Vũ nói: “Trong phòng ngủ.”
Cố Văn Lan nói: “Cháu ngồi đi.” Rồi bước vào phòng ngủ.
Khê Ngôn đang gấp quần áo, cô nghe thấy tiếng cửa mở bèn quay đầu lại nhìn, cảm thấy hơi bất ngờ, “Nay anh về sớm thế?”
Cố Văn Lan cởi áo sơ mi và cà vạt ra tùy ý ném lên giường, “Đúng thế, trùng hợp vậy đấy.”
“Cái gì trùng hợp cơ?” Khê Ngôn nhặt quần áo của anh lên “Anh đừng ném lung tung chứ.”
“Hiếm khi anh về sớm mà em lại dẫn người khác về nhà.” Anh tặc lưỡi, “Vướng víu.”
“…”
Lúc ăn cơm, hai cô trò có vẻ vui, còn riêng Cố Văn Lan ngồi bên cạnh đóng vai người tàng hình.
Khê Ngôn gắp đồ ăn cho Chu Vũ, “Công việc của em thế nào? Có thuận lợi không? Đồng nghiệp có dễ thân không?” Bởi vì Chu Vũ chơi bóng rổ ở trường còn có thể đánh nhau với người ta đến nỗi bị xách vào phòng giáo vụ, nên cô không yên tâm lắm.
Chu Vũ có vẻ thoải mái hơn lần trước, “Còn được ạ, em khá hợp với họ.”
Người tàng hình họ Cố nào đó rốt cuộc không nhịn được nữa bèn nói: “Cô giáo Lý, anh muốn uống nước.”
Khê Ngôn à một tiếng rồi đứng dậy vào phòng bếp rót cho anh cốc nước ấm, thấy anh có vẻ mệt thì hơi đau lòng: “Có phải mệt lắm không? Dạo này ở bệnh viện bận lắm hở anh?”
Cố Văn Lan nói: “Một năm bốn mùa lúc nào bệnh viện chả bận, anh mệt quen rồi.”
Chu Vũ: “…”
Khê Ngôn mím môi, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ngồi lại vào bàn cầm đũa lên, nói chuyện với Chu Vũ: “Chỗ em làm có đượt thay ca không, làm ca đêm chắc phải thức đến tận khuya à? Em có chịu được không?”
Chu Vũ nói: “Còn tạm ạ, em cảm thấy mình vẫn còn khỏe lắm.”
Cố Văn Lan dựa lưng vào thành ghế lười nhác nói: “Nhân dịp này thì thức đêm đi cho quen, bao giờ lên lớp 12 đỡ ngại.”
Khê Ngôn trừng anh, “Anh đừng nói bậy, lỡ như thằng bé tin thì sao?”
Cố Văn Lan mỉm cười, “Anh nói bậy bao giờ? Đây là kinh nghiệm sau bao đêm thức trắng ở bệnh viện của anh đấy,” anh ngó sang phía vợ mình, “Sau khi quen thì đúng là thôi rồi, một phát đứng đến tận 12 tiếng.”
Chu Vũ: “…”
Khê Ngôn quả nhiên biến sắc, nhưng Chu Vũ đang ở đây nên cô cũng ngại không tỏ ra ân cần với anh.
9 giờ tối, Chu Vũ về.
Khê Ngôn tiễn cậu ra tới cửa, đến tận lúc cửa thang máy khép lại cô mới mới đóng cửa vào nhà, Cố Văn Lan vẫn còn ngồi đọc tài liệu trên sô pha, cô ngồi xuống cạnh anh, nói: “Có phải mệt lắm không?”
Vẻ mặt Cố Văn Lan rất vi diệu, “Còn tạm, anh quen rồi.” Sau đấy bắt đầu lật sang trang sau.
Cô ngồi xuống nói: “Nếu không thì để em…”
Anh nhìn sang phía cô
Khê Ngôn: “Mát xa cho anh nhé?”
Vẻ mặt Cố Văn Lan đầy thâm ý.
Khê Ngôn tức đến đỏ mặt, “Anh lại nghĩ bậy bạ cái gì thế hả?”
Anh cười, “Vậy để anh nói thẳng nhé ——”
Khê Ngôn: “Anh đừng nói.”
Cố Văn Lan: “Giờ mình làm được không?”
Khê Ngôn: “…”
Khê Ngôn hít sâu một hơi, tỏ ra bất đắc dĩ, “Anh có mệt thật không vậy hả?”
Cố Văn Lan dịch lại gần đùi cô, “Anh nhớ em.”
Khê Ngôn cười với anh, “Anh biết dỗ người khác thật đấy.”
Anh cười sờ cổ cô, “Sao em trắng thế nhỉ?”
Ngày còn học đại học cô đứng bên cạnh anh, cứ khiến anh cảm thấy trong tầm mắt chỉ toàn là một màu trắng như ngọc, trắng đến hoảng hốt.
Lần đầu của bọn họ là trong KTX của anh, người dưới thân anh có làn da mịn màng non nớt, chỉ cần hơi véo là sẽ đỏ ửng lên, anh xoa eo cô cười khẽ, “Sao em trắng thế nhỉ?” .