Đọc truyện Ngôn Của Anh FULL – Chương 22: Tư Duy Của Đàn Ông Vĩnh Viễn Là Một Đường Thẳng Tắp
Chương 22: Tư duy của đàn ông, vĩnh viễn là một đường thẳng tắp.
Người trên giường vốn đã mơ màng sắp ngủ, nhưng có người cứ sờ mó mặt cô làm phiền giấc mộng đẹp của Khê Ngôn nên trong cơn tức giận, cô bèn giơ tay lên cho cái vật phiền nhiễu đó một chưởng, coi như đã cưỡng chế thứ đáng ghét đó đi xa.
Sau đó cô hoàn toàn ngủ say, không còn phát ra động tĩnh nào nữa.
Người đứng bên mép giường xoa xoa cằm, cảm giác lưng mướt mồ hôi rồi bèn cởi áo khoác ra ném lên giường.
Lúc Cố Văn Lan về lại phòng tổ chức hôn lễ thì cô dâu chú rể và phù dâu phù rể đã kính rượu xong một vòng.
Khâu Nam còn cố ý quan tâm hai câu, sau đó nói: “Cậu không ở đấy trông cô ấy có sao không?”
Trong đại sảnh nóng hừng hực, Cố Văn Lan hơi nới lỏng cà vạt ra, nói: “Không sao đâu, cô ấy ngủ rồi.”
Lúc kính rượu mừng gần xong, người bên dưới hết lượt này đến lượt nọ yêu cầu chụp ảnh.
Cố Văn Lan ngồi bên dưới, cảm thấy ngồi thêm chút nữa là có thể chuồn được rồi, anh định cầm điện thoại lên xem giờ nhưng vừa sờ túi tiền lại phát hiện nó trống không, đến lúc này mới nhớ tới điện thoại anh còn đang trong túi xách của cô giáo Lý.
Anh quay lại hỏi người bên canh, “Mấy giờ rồi?”
Từ Viên chầm chậm liếc anh, bật điện thoại lên cho anh nhìn màn hình chính.
Cố Văn Lan nhìn lướt qua rồi thôi, không hề có hành động gì thừa thãi, 8h30, chắc là tỉnh ngủ rồi chứ?
Chuyện bên này vừa xong xuôi, Cố Văn Lan liền đi tới quầy lễ tân lấy thêm một tấm thẻ, lúc anh đến phòng nghỉ chuẩn bị mở cửa thì thấy một bóng dáng yểu điệu thấp thoáng gần đó, anh liếc mắt nhìn sang ——
Cô dâu dùng rất nhiều thời gian và sức lực cho buổi hôn lễ này của chính mình, từ chi tiết lớn như cách bố trí phòng cưới, nhỏ tới…!Không, bất kì một chi tiết nào của hôn lễ đều quan trọng.
Ngay cả trang phục dành cho phù dâu đều là hàng do phù dâu tìm thợ thiết kế riêng.
Dáng người của Từ Viên cao gầy nhưng cũng rất quyến rũ, một bộ váy màu thiên thanh cho phù dâu khiến cô nhìn càng thêm thanh lịch, không hề kém cạnh cô dâu một chút nào.
Cố Văn Lan hỏi: “Sao cậu lại ở đây?
Từ Viên đến cạnh anh, dựa lưng vào tường, liếc mắt qua cửa phòng: “Con bé không có việc gì đấy chứ?”
Cố Văn Lan giương tay nới lỏng tay áo sơ mi rồi xắn nó lên, nói: “Tuy rằng Khê Ngôn bằng tuổi Vân Vi nhưng cô ấy vẫn là chị dâu cậu.”
Cố Văn Lan vẫn luôn rất tôn trọng phái nữ, nữ giới từ xa lạ như người qua đường tới thân thiết như Từ Viên, anh đều luôn đối xử rất lịch sự, chỉ có cô giáo Lý mới từng bị anh trêu ghẹo vài lần.
Anh cùng năm với Từ Viên, Khê Ngôn lại nhỏ tuổi hơn cả hai, anh lấy Cố Vân Vi ra làm ví dụ nhắc nhở cô, tuy rằng cô giáo Lý nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng theo khuôn phép thì cậu vẫn phải gọi cô ấy một tiếng chị dâu.
Cố Văn Lan nói xong định mở cửa, cánh tay bỗng nhiên bị Từ Viên bám lấy, anh rũ mắt nhìn, chợt nhớ tới cảnh tượng bị Khê Ngôn nhìn thấy trước cửa khách sạn bèn lùi về sau tránh đi tay cô.
Từ Viên nhìn cánh tay giương giữa không trung của mình, hậm hực rụt lại, hỏi: “Cậu thích cô ấy à?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
“Tôi hỏi có phải cậu thích cô ấy hay không?” Từ Viên hơi hung hăng nói, “Vì thích nên cậu mới cưới cô ấy hả?”
Cố Văn Lan đút tay vào túi quần, hiếm khi nghiêm túc đến thế, “Từ Viên, đây là việc riêng của tôi, vấn đề này chỉ có vợ tôi mới có tư cách hỏi.”
Từ Viên cười lạnh, không nhanh không chậm nói: “Vợ cậu? Vợ cậu có biết cậu không thích cô ta không? Vợ cậu có biết cậu máu lạnh vô tình ý chí sắt đá ai cũng không yêu không?”
Ánh đèn dịu dàng cũng không thể làm mềm vẻ mặt lạnh lùng của Cố Văn Lan lúc này, giọng nói của anh cũng rất lạnh lẽo, “Từ Viên, đừng làm mất thể diện.”
Nói đến đây, hai người đột nhiên im lặng.
Cố Văn Lan cảm thấy vô vị, nhiều lời vô ích, anh không muốn tiếp tục cãi cọ với cô ấy nữa.
Bỗng dưng cạch một tiếng, cửa mở.
Khê Ngôn đứng nhìn hai người bọn họ.
Ngọn đèn trên hành lang phòng nghỉ mịt mùng nhạt nhẽo tràn ngập bầu không khí mập mờ, một nam một nữ song song đứng đối mặt trước cửa phòng nghỉ càng khiến người khác dễ nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng vẻ mặt của người trước còn ngay thẳng hơn người sau.
Cố Văn Lan hít sâu một hơi, bản thân anh cảm thấy mình rất trong sạch vô tư, chỉ sợ cô thêm mắm thêm muối nghĩ nhiều, anh hỏi: “Còn đau đầu không?”
Khê Ngôn vừa mới tỉnh ngủ, sau một giấc ngủ dậy thì đầu óc vẫn còn hơi chậm chạp.
Lúc này Từ Viên cười nói chen vào: “Uống nhiều nước đi, chỗ tôi còn có canh giải rượu, có muốn uống không?”
Khê Ngôn nhìn cô, lắc đầu.
Từ Viên cũng không quá quan tâm mà từ từ gật đầu, nói: “Tôi đi trước đây.”
Khê Ngôn cứ cảm thấy người phụ nữ này…!hơi phức tạp.
Vẻ mặt tỏ ra cao quý hơn hết thảy, ngay cả khi mỉm cười thân thiết với người khác cũng là một khuôn mặt muốn cứu vớt thế gian.
Cô nhìn về phía Cố Văn Lan.
Cố Văn Lan khoanh tay trước ngực, dò hỏi ý kiến của cô: “Uống nước nhé?”
Cô không nói gì, quay người về phòng ném áo khoác cho Cố Văn Lan, lại móc điện thoại ra từ túi xách rồi ném thẳng vào ngực anh rồi ra khỏi phòng.
Cố Văn Lan bất đắc dĩ, anh vắt áo khoác lên tay, cầm điện thoại bám theo cô.
Chân anh dài, đi mấy bước đã đuổi kịp Khê Ngôn, anh khom lưng nắm tay cô.
Khê Ngôn định giật ra, nhưng anh nắm quá chặt, dọc đường đi cô nói thế nào anh cũng không chịu buông tay, sau khi vào thang máy cô nói: “Anh bóp tay em đau!”
Cố Văn Lan hơi lỏng tay ra, “Chỉ cần em không lộn xộn là sẽ không đau.”
Khê Ngôn tức gần chết, nói: “Đồ vô lại.”
Cố Văn Lan khoan thai đồng ý.
Khê Ngôn nói xong vẫn bực mình, lại mắng, “Đồ lăng nhăng! Đồ lưu manh! Lão già đáng ghét!”
Riêng cái này thì Cố Văn Lan không đồng ý chút nào, “Có phải em hiểu lầm gì về tuổi tác của anh không vậy?”
Khê Ngôn quay mặt đi, tỏ ra bực mình không muốn nhìn anh.
Hai người xuống lầu xử lý thủ tục trả phòng, vì ngừa cô nhân lúc anh không lưu ý mà chuồn mất nên Cố Văn Lan vẫn nắm chặt tay cô, kiên trì tay trong tay dắt nhau đi, tùy ý để cô đánh chửi.
Khê Ngôn bị anh bóp chặt tay tới mức lòng bàn tay mướt mồ hôi, nó nhớp nhớp không thoải mái khiến cô càng thêm bực bội.
Cố Văn Lan cảm thấy có lẽ cô còn chưa tỉnh rượu hẳn, vì lúc cô uống rượu bị cồn ảnh hưởng sẽ rất nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay đều dễ dàng chọc giận cô.
Lúc này anh càng nên giữ chặt cô để cô khỏi giãy dụa lung tung.
Ra ngoài bị gió lạnh thổi khiến cô thoải mái hơn chút, cảm xúc cũng được vỗ về bèn yên lặng đi theo anh ra bãi đỗ xe.
Cố Văn Lan nhét cô vào trong xe, lúc anh thắt dây an toàn cho cô thì dán sát quá, hơi thở phả vào mặt Khê Ngôn khiến cô ngứa, bèn duỗi tay đẩy anh ra, suýt nữa làm anh đập đầu vào thành xe.
Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Đừng để anh phát hiện em đang giả say.”
Khê Ngôn khinh thường liếc anh.
Cố Văn Lan: “…”
Về đến nhà, cô tắm rửa rồi đi ngủ.
Cố Văn Lan tắm rửa xong về phòng, nhẹ nhàng bò lên giường, khe khẽ dịch tới cạnh cô, tay mới đặt lên eo Khê Ngôn đã bị cô quăng ra, lại để lên, lại quăng, lại để lên…
Anh tặc lưỡi rồi gối cánh tay chuẩn bị ngủ.
15 phút sau ——
Anh vẫn tỉnh táo như cũ, phát hiện phải ôm cô vào lòng mới yên tâm ngủ được, nếu không sẽ mất ngủ, mùi dầu gội, sữa tắm, thậm chí cả cốt nhục của cô cũng toát ra mùi hương đều đều…
Cmn, mới chỉ có một tháng mà đã bị chiều đến nỗi sinh ra tật xấu không có cô không chịu nổi thế này rồi.
Cô là thành viên của môn phái cổ độc giáo à?
Ban đêm Cố Văn Lan nghĩ ngợi rất nhiều, cố gắng phân tán sự tập trung nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi cổ độc phát tác bèn lặng lẽ lặng lẽ áp sát vào người Khê Ngôn rồi ôm lấy cô.
Trong hơi thở của cô còn vương mùi rượu.
…
Lúc Cố Văn Lan tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn dậy sớm hơn anh, mới sáng sớm mà cô đã bận rộn làm bữa sáng trong bếp, lúc anh đi ra cũng là khi cô đang bưng bữa sáng lên bàn.
Khê Ngôn để đồ xuống định quay lại phòng bếp thì bị anh kéo lại đặt tay cô lên vai mình, cô đại khái cũng hiểu bèn lạnh nhạt thắt cà vạt cho anh, không hề tươi cười.
Cố Văn Lan hơi nâng cằm cô lên: “Vẫn còn say hả?”
Cô giương mắt nhìn anh, không nói gì.
Anh lo nghĩ, hỏi: “Tối qua là say thật hay say giả vậy?”
Khê Ngôn khập khiễng đi tới chỉnh cổ áo cho anh: “Say thật, nhưng không say lắm.” Cô nhớ tất cả mọi chuyện, bao gồm cả chi tiết cô đánh anh mắng anh.
Cố Văn Lan hí mắt nhìn cô, thấy cô tuy không cười nhưng trông rất vui vẻ, dường như có chuyện vui, ví dụ như…
Khê Ngôn chỉnh cổ áo cho anh xong thì thấy khuôn mặt anh đầy thâm ý, cô hỏi: “Nhìn em làm gì?”
Cố Văn Lan nói bóng nói gió: “Em không có gì muốn hỏi anh à?”
Khê Ngôn không đáp lại câu hỏi của anh, chỉ nói: “Anh giấu em làm chuyện gì mất mặt à? Muốn giải thích với em?”
Cố Văn Lan nhướng mày, “Anh không thẹn với lương tâm.”
Khê Ngôn à một tiếng rồi lướt qua anh vào bếp, anh nhanh nhẹn bám theo, cô bưng trứng rán ra, vừa quay người thì suýt nữa đụng vào người đứng sau, “Anh…”
Cố Văn Lan nhanh chóng nhường chỗ cho cô.
Lúc ăn sáng anh thường thường liếc cô, quan sát vẻ mặt của Khê Ngôn, mà cô vẫn cúi đầu, mặt không có biểu tình gì khác thường, rất chuyên tâm, ăn xong bữa sáng bèn cầm chén vào bếp rồi chuẩn bị ra ngoài.
Cố Văn Lan bỗng dưng thấy nhạt miệng, anh để thìa sứ lên bàn, nhìn bóng dáng cô xỏ giày, bỗng dưng sinh ra cảm giác thiêu thiếu gì đó.
Cái gì nhỉ?
Khê Ngôn xỏ giày xong định ra cửa thì có một cánh tay kéo cô lại, cô hơi sốt ruột: “Gì đấy? Em sắp muộn rồi.”
Cố Văn Lan chống một tay vào ván cửa, cúi người nói: “Em hôn anh chút đi.”
Cô chẳng ngại chút nào, nhón chân khẽ chạm vào khóe miệng anh, ngưa ngứa nhè nhẹ, giống lông chim phất qua trái tim, Cố Văn Lan đang định thể hiện thì cô đã mở cửa đi mất.
Cố Văn Lan lập tức ngớ người, liếm liếm khóe miệng.
——
Có lẽ mọi người đều thích tích cóp bệnh tật rồi phát tiết một thể vào cuối năm cho bệnh viện dễ tính công trạng, càng gần cuối năm thì bệnh viện càng bận, phòng khám và phòng cấp cứu gần như bị chiếm hết chỗ, phòng bệnh nhân cũng kín người.
Thậm chí còn thấy được cảnh bác sĩ tranh nhau phòng mổ không màng thân phận quân y cao quý.
Quả thực tái hiện rất chuẩn hình ảnh náo nhiệt của ngày lễ tết.
Việc ở bệnh viện ngày một nhiều, mở họp thành chuyện thường ngày, ba ngày họp nhỏ năm ngày họp lớn.
Hôm nay còn phải họp tuần.
Sau khi Cố Văn Lan giao ban xong bèn đi họp, trên đường đi anh gặp phải vợ chồng nhà họ Kiểm bèn đi theo họ.
Nghê Tử thấy anh dường như có tâm sự, quan tâm hỏi: “Có nan đề gì về cuộc sống hôn nhân không, để em chỉ cho.”
Cố Văn Lan vốn không muốn nói, nhưng cô đàn em này của anh dù sao cũng đã có kinh nghiệm làm vợ người ta rồi, không chừng miệng chó có thể phun ra ngà voi, thế nên hơi trầm ngâm bèn nói: “Hôm qua ở hôn lễ của bạn, anh với…!một cô bạn, hình như có cử chỉ hơi thân mật một chút…”
Thân mật á?
Anh không cho là vậy, nhưng anh nghĩ cô giáo Lý cảm thấy vậy.
Hơn nữa còn có những câu nói ở trước phòng đó, không biết cô ấy có nghe thấy hay không.
Nghê Tử nghe vậy bèn tỏ ra đau đớn: “Em nói đây là gì ấy nhỉ?” Cô quay lại nói với Kiểm Dịch, “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!”
Kiểm Dịch: “…”
Cố Văn Lan: “Còn nữa.”
Nghê Tử quay mặt lại, tỏ ra giật mình: “Vậy mà anh còn dám có đoạn sau nữa á?”
“Tóm lại,” Cố Văn Lan không muốn nhiều lời, trực tiếp tổng kết lại: “Cô ấy hình như chẳng phản ứng gì cả, sáng nay cũng không có ý kiến gì, không mặn không nhạt, thái độ với anh hình như cũng…!thiêu thiếu gì đó.”
“Ờm…” Rốt cuộc cũng là đàn anh mình, Nghê Tử nói: “90% là chị ấy giả vờ bình tĩnh chứ vẫn còn đang dỗi anh đó, anh mau mau tự giác nhận sai đi, càng sớm càng tốt.”
Kiểm Dịch lại có ý kiến khác, “Cũng có thể là cô ấy không quan tâm,” anh nói xong bèn bổ sung, “Không chỉ đối với chuyện đó mà còn cả với cậu nữa.”
Nghê Từ hừ cười —— tư duy của đàn ông, vĩnh viễn là một đường thẳng tắp.
Không ngờ Cố Văn Lan suy xét ý kiến của cả hai bên lại cho rằng Kiểm Dịch nói đúng, “Chồng em còn thông minh hơn em nhiều.”
Lần đầu tiên trong đời Nghê Tử sinh ra một loại cảm giác bất lực với hai vị bác sĩ thông minh này —— giả như có ngày nào đó bị nghiệp quật thì em nên cười nhạo IQ của hai người kiểu gì đây? Khóc? Im lặng? .