Đọc truyện Ngôn Của Anh FULL – Chương 12: Nhớ Anh Không
Chương 12: Nhớ anh không?
Sau khi Khê Ngôn thức dậy bèn đi thu dọn nhà cửa, cô cho cá ăn, thay nước cho bình hoa bách hợp trên bàn ăn, lại ra ban công kiểm tra độ ẩm đất trong hai bồn hoa rồi tưới cho nó chút nước.
Xong xuôi, cô mới ngồi xuống ăn bánh mì và uống sữa rồi ra cửa.
Cô còn gọi điện cho cha mẹ Chu Vũ, số điện thoại gọi được nhưng không ai nghe máy.
Cô ngẩn người trong nhà một hồi rồi thay đồ ra cửa.
Khê Ngôn về nhà.
Cô vừa về tới nhà, Chu Mộc Lan ôm cô bật cười: “Về rồi đấy à.” Nói xong bà ngó ra phía sau Khê Ngôn, hỏi: “Văn Lan đâu? Thằng bé không tới à?”
Khê Ngôn nói: “Anh ấy bận rộn nhiều việc, sao có thời gian được ạ.
Bố đâu rồi mẹ?”
“Chơi cờ tướng dưới lầu ấy, con không nhìn thấy lão à?” Chu Mộc Lan cầm nguyên liệu nấu ăn cô mang tới vào phòng bếp.
“Con có thấy mấy cụ ông đang chơi cờ nhưng không thấy bố đâu.” Khê Ngôn cầm một quả quýt lên bắt đầu lột vỏ.
Chu Mộc Lan đi ra ngồi xuống: “Cơm tối con ăn ở nhà nhé? Bảo Văn Lan xong việc thì sang đây đi, mẹ nấu món ngon cho hai đứa, bình thường cả hai đều bận công tác có lẽ ba bữa cơm cũng làm qua loa thôi…!Con gọi điện cho nó đi.”
Khê Ngôn nhét một quả cam vào miệng: “Ừm…!Gọi điện thoại cho anh ấy hơi khó, vì trong phòng mổ người ta không cho mang điện thoại vào ạ, chút nữa con gọi cho anh ấy sau.”
Cũng có thể là còn đang dỗi cô nên không nghe điện thoại.
Nhiều lần anh bị cô chọc tới xù lông, với tính tình của cậu ấm kia thì chưa trở mặt ngay có lẽ là do đã trưởng thành nên chững chạc hơn rồi, nếu là trước đây…
Cậu ấm nhà họ Cố sẽ bắt mi dúi đầu vào toilet cho biết đời.
Cơ mà cái cục diện “hành hạ” nhau này của hai người nọ hình như không được tốt cho lắm.
Khê Ngôn cảm thấy tốt nhất là mình vẫn nên dỗ thôi, chủ động tìm anh giải hòa là được.
Lão Lý về nhà trước giờ cơm trưa, vừa vào phòng đã thấy con gái bèn cười ha hả ngồi xuống, nói: “Văn Lan đâu con?”
Khê Ngôn: “…”
Sao hôm nay quýt chua quá.
“Ơ, không tới à?” Lão Lý tỏ ra đáng tiếc, “Bố còn đang định đợi nó đến để nói chuyện cơ.”
“Muốn tìm người nói chuyện hả?” Chu Mộc Lan đi từ trong bếp ra, hừ cười: “Vợ và con gái ông ở trong cái phòng này không phải là phần tử à? Hay là ông không nhìn thấy?”
“Ủa bà biết cả phần tử nữa à…” Lão Lý cười hì hì.
“Bớt nói nhảm đi, mấy cái chuyện xưa xửa xừa xưa ông nhai mãi chưa nát à, vẫn còn muốn nói tiếp chắc?” Chu Mộc Lan quay vào phòng bếp lại quay ra: “Tôi cũng không có mặt mũi nghe!”
Khê Ngôn cười cười, giải thích với lão Lý: “Anh ấy bận, bình thường cũng ít khi ở nhà ạ.”
Lão Lý nghe vậy như muốn nói gì, lại bị ngắt lời.
Chu Mộc Lan chạy ra từ phòng bếp, nói: “Bình thường cũng ít khi ở nhà? Vậy hai đứa có thời gian ở chung không? Vợ chồng mới cưới cũng không thể cứ bận mãi vậy được, ảnh hưởng đến tình cảm.”
“Vẫn tạm được ạ,” Khê Ngôn hàm hồ nói: “Dạo này anh ấy quả thật rất bận rộn, cũng không có thời gian chú ý đến những việc khác, chờ hết năm…”
“Không có thời gian chú ý tới?” Chu Mộc Lan nhanh chóng chen vào ngồi, trước khi mở miệng đột nhiên khựng lại, bà nói với lão Lý: “Ông vào trông bếp đi.”
“Sao không cho tôi hóng với?” Lão Lý oán trách nhưng vẫn vào phòng bếp
Chu Mộc Lan thấy ông đi rồi bèn nhỏ giọng nói: “Ngày nào nó cũng vội thế, vậy chuyện đó của hai đứa……” Bà ấp úng nói.
Khê Ngôn không hiểu lắm, “Chuyện đó?”
Cạnh cửa phòng bếp lặng lẽ ló ra một cái trán bóng lưỡng, Chu Mộc Lan ném hộp hạnh nhân trúng ót lão Lý, ông kêu lên “ối giời ơi” rồi ôm đầu vào bếp.
Khê Ngôn: “…”
Chu Mộc Lan che miệng nói: “Chuyện phòng the có bình thường không?”
Khê Ngôn sửng sốt, đỏ mặt, “Mẹ nói cái gì vậy?”
“Nói với mẹ thì ngại cái gì?” Chu Mộc Lan cười cười, “Mẹ chỉ mong sớm có cháu ngoại, con xem con đã bao nhiêu tuổi rồi? Thêm hai năm nữa cũng là sản phụ lớn tuổi rồi.”
“Con có dự định của chính mình.”
“Con thì có dự định gì? Hai đứa kiểu gì…”
“Con đói rồi mẹ,” Khê Ngôn đẩy bà, “Mẹ đi nấu cơm đi.”
“Con cứ ngoan cố đi, về sau đừng trách mẹ không nhắc con, tuổi càng cao càng khó sinh,” bà dịch dịch ra một chút lại bắt đầu lải nhải: “Mẹ cũng chỉ vì con…”
Khê Ngôn nhanh nhảu nói: “Con sẽ thương lượng với anh ấy sau.”
Mãi mới khuyên bà ấy vào bếp lại được.
Buổi chiều Khê Ngôn ở lại nhà xem phim tài liệu “Đại kháng chiến” với mẹ.
Nhìn loạn như cào cào, Khê Ngôn càng xem càng thấy buồn ngủ.
Chu Mộc Lan đập nhẹ vào người cô, “Mệt thì vào phòng ngủ đi, phòng con ngày nào mẹ cũng quét tước, rất sạch sẽ, chăn gối mẹ cũng đều cất trong tủ, lấy ra trải lên là được.”
Khê Ngôn lười động đậy bèn nằm trên sô pha suy tư xem có nên vào phòng không.
“Đúng rồi,” Chu Mộc Lan nói với cô: “Con gọi điện thoại cho Văn Lan hỏi xem tối nay thằng bé có đến được không.”
“Con cũng tính thế.” Khê Ngôn mơ mơ màng màng mà thuận miệng trả lời, mò mẫm xem điện thoại ở đâu.
“Điện thoại ở đây này,” Chu Mộc Lan đưa cho cô, oán trách nói: “Mẹ thấy con chẳng thèm để ý thì có, nếu mẹ mà không nhắc chằng chồng mình họ gì con cũng quên luôn mất.”
“Làm sao có thể ạ.” Cô cười cười.
Khê Ngôn về phòng bèn gọi cho Cố Văn Lan, điện thoại tút tút vài tiếng vẫn không có ai nhấc máy, cô định để nó kêu thêm ba bốn lần nữa rồi tắt máy, không ngờ tiếng sau vừa dứt thì điện thoại đã được kết nối.
“Alo?” Giọng nói nhạt nhẽo, dường như hồi lâu không nói gì nên tiếng nói hơi khàn khàn.
“Anh có bận không?” Cô hỏi theo bản năng.
“Vừa mới tiếp một ca mổ,” Cố Văn Lan hơi hơi dựa lưng vào tường, “Sao thế?”
“Em đang ở chỗ bố mẹ, mẹ em hỏi tối nay anh đến đây được không, bà ấy nấu đồ ngon cho anh.” Khê Ngôn nói xong thấy anh không hé răng bèn kêu lên “này” một lần nữa.
“Không đi,” Cố Văn Lan nhéo ấn đường, “Lúc anh đi tới đấy chắc cũng 11h rồi.”
A…
Khê Ngôn đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vang lên từ đầu dây bên kia.
—— Bác sĩ Cố, bệnh nhân giường số 403 đang trong tình trạng nguy kịch!
Cố Văn Lan đáp đến ngay đây, sau đó nói với cô: “Thế nhé, anh bận lắm.”
Xem ra là bận thật.
Cô ra ngoài nói với Chu Mộc Lan là Cố Văn Lan không đến được.
Chu Mộc Lan có vẻ rất thất vọng, một lúc sau lại bắt đầu đau lòng con rể, nói: “Làm bác sĩ lúc bận lên đúng là chân không chạm đất, ngày nào đấy sẽ mệt chết mất,” Bà lại nói sang chuyện lúc nãy, “Cho nên phải có con sớm mới được.”
Khê Ngôn nhanh chóng lảng đi, “Mẹ, đêm nay mẹ nấu nhiều món một chút để con đưa cơm cho anh ấy, anh ấy bận như vậy chắc chắn không có thời gian ăn cơm đâu.”
Chu Mộc Lan nghe xong bèn vội vàng nói: “Được được được, mẹ đi chuẩn bị ngay đây.”
Lúc Khê Ngôn cơm nước ở nhà xong đã là 7h, trước khi ra cửa cô định uống cốc nước lại bị Chu Mộc Lan giục giã, cô đành thở dài cầm hộp giữ nhiệt tranh thủ ra khỏi nhà.
Từ nơi này đến chỗ làm của Cố Văn Lan quả thật hơi xa, Khê Ngôn hơi cắn môi bèn gọi xe taxi, đã vậy lại vẫn muộn hơn nửa tiếng đồng hồ, trên đường còn kẹt xe, làm cô đến tận 8h30 mới đến nơi.
Cô mang hộp giữ nhiệt vội vội vàng vàng đến khu nội trú, đến khoa ngoại tim mạch, một y tá đang đứng cô cười nói cho cô biết bác sĩ Cố đang đi xét phòng bệnh, cô có thể ngồi bên ghế trên kia chờ anh về.
Khê Ngôn đành phải ra ghế ngồi chờ, nửa tiếng sau Cố Văn Lan mới về.
Lúc anh quẹo vào đây còn có một y tá theo sau đang đẩy chiếc xe nhỏ.
“Bác sĩ Cố,” Y tá thấy anh bèn cười: “Anh tan làm đấy ạ?”
“Vất vả cho cô rồi.” Cố Văn Lan gật đầu với cô ấy.
Y tá chỉ chỉ vào dãy ghế: “Đúng rồi, bên kia…”
Cố Văn Lan nhìn theo thì thấy Khê Ngôn đang ngồi ở hàng ghế đầu, bên cạnh đặt hộp giữ nhiệt, vừa thấy anh nhìn cô bèn ngồi thẳng lên.
Anh nhìn thoáng qua rồi tiếp tục đi vào trong, cô y tá đẩy chiếc xe nhỏ cũng đi theo.
Khê Ngôn lo anh vẫn còn chuyện gì cần làm đành ngồi đợi, 10 phút sau khi y tá theo anh vào trong về, anh mới chậm rãi bước ra.
Áo blouse trên người Cố Văn Lan đã được cởi, anh đi thẳng tới cửa.
Khê Ngôn nhất thời không biết có nên đi hay không, cô đang ngồi tại chỗ do dự thì anh đột nhiên dừng lại, nhìn cô: “Không đi à?”
Cô mím môi xách hộp giữ nhiệt đi tới, anh quay đi bước rất nhanh, cô cơ hồ suýt chạy theo anh mới gần kịp…
Khê Ngôn vừa theo sát anh vừa nói: “Anh đi chậm lại đươc không, em theo không kịp.”
Cố Văn Lan không thèm nghe, dường như thấy cô xong lại bắt đầu dỗi rồi.
Khê Ngôn dừng lại, mềm giọng nói: “Chồng à, anh chờ em với.”
Cố Văn Lan: “…”
Âm thanh mềm mỏng nhẹ nhàng của cô vang lên, cơ hồ dập tắt mọi tiếng vang xung quanh, mấy y tá và bệnh nhân qua lại trong hành lang thoáng cái đứng khựng hết lại, liếc nhìn hai người chằm chằm.
Cố Văn Lan sửng sốt một lát, ngay tức khắc quay lại cầm tay kéo cô đi.
Khê Ngôn để anh nắm, cười thầm hồi lâu.
Bất kể anh thích hay ghét cái từ này cũng không sao, nó có thể dọa anh là được.
Cố Văn Lan đến bãi đỗ xe lấy xe, một tay đẩy cô dựa vào cửa kính xe, vẻ mặt rất phức tạp, nhìn như không biết nên tức hay nên cười…
Cô kéo kéo cà vạt của anh, lấy lòng nói: “Anh còn giận không?”
Anh nhếch mày, cười nhạt: “Giận cái gì? Em đã làm gì để anh giận à?”
Khê Ngôn: “…!Anh không thể rộng lượng một chút được sao?”
“Không thể.” Anh nhàn nhạt nói câu đó xong, vẻ mặt mới dịu lại, dường như anh khẽ cười, cúi mặt khẽ hỏi: “Mấy ngày mình chưa gặp nhau rồi?”
“…” Kẻ bỏ nhà ra đi không có tư cách hỏi câu này nhé.
Anh cúi người lại gần, mũi nhẹ nhàng lướt qua cằm của Khê Ngôn, bờ môi chạm vào môi cô, “Nhớ anh không?”
Cô mới xoa dịu cái con người xù lông này nên không dám trêu anh nữa đành đáp: “…!Có.”
Trình độ bận rộn của Cố Văn Lan quả thật vượt qua sức tưởng tượng của cô, tối về đến nhà, anh tắm rửa ăn xong lại cầm tài liệu và tư liệu lịch sử ngồi xem trên sô pha, mãi đến gần 12h mới về phòng.
Anh vừa lên giường bèn ôm lấy cô, Khê Ngôn còn tưởng là anh định chứng minh mình tinh lực dồi dào, không ngờ anh ôm cô một hồi đột nhiên sờ tay trái Khê Ngôn rồi đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của cô.
Khê Ngôn nhìn chiếc nhẫn trên tay thì ngơ ngác hồi lâu, bởi vì cuộc hôn nhân này tới quá đột nhiên quá qua loa, cho nên cô cũng suýt quên kết hôn phải đeo nhẫn…
Người bên cạnh nói: “Hai ngày nay anh nghĩ mãi mà không nhớ ra mình quên cái gì, cuối cùng hôm nay cũng bù được rồi.”
Khê Ngôn: “…”
Cô vuốt chiếc nhẫn kia, không rõ tiêu cự mà thất thần hồi lâu, đến mức cô cho là anh đã ngủ rồi, không ngờ khi quay đầu lại anh vẫn mở mắt chăm chú nhìn mình.
Cố Văn Lan nói: “Anh muốn hỏi em một chuyện.”
Cô chạm vào lồng ngực anh, “Chuyện gì?”
Anh ôm chặt lấy cô, nói: “Tại sao ngày học đại học em lại chia tay anh?” .