Đọc truyện Ngồi Yên, Tôi Tự – Chương 19
Khai giảng ồn ào, Yên Lộ đi làm thủ tục rời trường.
Cái giá của tình yêu quả nhiên thật đắt, cậu chưa từng nghĩ sẽ vào đại học C, thế mà giờ lại chọn nó.
Nhớ lại hồi mới về nhà, cậu nói với cha rằng mục tiêu là đại học C. Mặc dù cha Yên im lặng, nhưng bộ dạng trợn mắt há mồm của ông đã đủ chứng minh suy nghĩ của cậu phi thực tế ra sao. Nhưng con trai mới trở về, hôm ấy Yên Lộ muốn làm gì thì cha Yên cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể chi tiền mời gia sư cho cậu. Về phần Yên Lộ đã phát sinh quan hệ với ai, cha Yên chỉ vòng vèo nghe ngóng, có loại kích động muốn đánh gẫy chân cái thằng ấy.
Yên Lộ cũng không biết trong thời gian mình bỏ nhà ra đi, tư tưởng của cha Yên đã giác ngộ ra sao mà giờ tỏ vẻ quan tâm cậu thế, khiến cậu nổi hết gai gà. Nhưng như vậy không có nghĩa là lòng cậu không cảm thấy gì. Bộ dạng quan tâm đó dù hai hôm sau sẽ trở về như cũ, cậu cũng thỏa mãn lắm rồi.
Quay lại mục tiêu đại học C của Yên Lộ, gia sư được mời tới cho rằng… Thật đáng sợ! Yên Lộ lăn lộn ba năm học, trong bụng chỉ có nửa thùng nước, còn đại học C nói thế nào cũng là đại học trọng điểm, hy vọng đỗ không cao.
Gia sư đề nghị Yên Lộ đăng ký làm một học viên thể thao, sau đó đi đường vòng cứu quốc, điểm văn hóa thấp còn điểm năng khiếu cao, như vậy mới có thể thông qua, đỗ được vào đại học C.
Chính vì thế, Yên Lộ nhanh chóng đóng gói đến trụ sở huấn luyện, luyện tập trong nửa năm để chuẩn bị thi thố.
Cha Yên 101% không đồng ý. Con trai ông là một omega, đã không có nửa điểm dịu dàng như omega bình thường thì thôi, giờ còn phải vào trụ sở huấn luyện với một đám alpha, quá nguy hiểm! Ấy là chưa nói đến chuyện huấn luyện xong trông nó sẽ càng đô vật, như thế thì còn ai dám lấy con ông?
Yên Lộ nghe vậy trợn mắt, kiềm lòng không đặng nói: “Bây giờ cha mới biết con là omega? Từ bé đến lớn sao không thấy cha dạy dỗ hay quan tâm con một tí. Hôm nay con phải luyện tập, phải vào được đại học C. Cha có cho con đi hay không thì bảo.”
Nhìn Yên Lộ hai chân vắt chéo, mày nhướng cao, bộ dạng đanh đá, nếu ông không đồng ý thì cậu chàng hẳn sẽ abc xyz mè nheo giày vò đến cùng. Cha Yên bất đắc dĩ thở dài, đành gật đầu với gia sư.
Buổi tối gọi điện cho Chung Tông, Yên Lộ tai kẹp điện thoại tay tra cứu trên máy tính những chuyện cần chú ý.
Chung Tông nghe thấy chuyện cậu muốn làm học viên thể dục, hồi lâu không lên tiếng, đầu dây bên kia không ngừng truyền đến tiếng gõ bàn phím.
“Khoan khoan… Học viên thể dục?”
“Ừ.”
“Học viên thể dục nghĩa là nửa năm cậu sẽ phải ở chung với một đám alpha và beta?”
“Ừ.”
“…”
“Làm sao, đây là lối tắt để vào được đại học C, tôi có giống cậu đâu, học sinh top 10.”
“Không đi được không?”
“Không được!” Yên Lộ thậm chí còn hả hê đáp.
“…”
Đầu dây bên kia lại im lặng hồi lâu, sau đó mới buồn bực nói: “Tôi hối hận rồi…”
“Hối hận cái gì? Hối hận muốn tôi vào đại học C cùng cậu hả?”
“Tôi hối hận là ngày xưa sao không bắt cậu học hành nghiêm chỉnh!” Chung Tông như nghiến răng nghiến lợi đáp.
Yên Lộ nhịn cười đến đau cả bụng, cố gắng không để tiếng cười vang sang bên kia, rất nghiêm túc hỏi: “Thế nào, không nguyện ý để tôi đi?”
“Không nguyện ý!”
“Phản đối vô hiệu!”
“…”
“Khai giảng một cái là tôi phải đến trụ sở rồi.”
“…”
“Lúc tôi nghỉ cậu có thể tới thăm. Cũng không xa, chính là sân huấn luyện phía nam thành phố.”
“… Bao giờ cậu nghỉ?”
“Cậu phải chú ý điện thoại á, tôi sẽ báo cậu.”
“Ồ.”
“Không tình nguyện?”
“Không có.”
“Tự quản lý cho tốt, trước khi vào đại học C nhớ thủ thân như ngọc, mặc dù cậu vẫn chưa phải là người của ông, nhưng sớm muộn gì thì cũng phải!”
Chung Tông không đáp, hồi lâu mới bật cười, giọng điệu thật gợi cảm: “Tôi đợi cậu.”
*
Yên Lộ cầm thẻ của cha Yên đi bệnh viện. Vốn dĩ bô già cũng muốn theo, nhưng cái cảm giác ấy thật đáng sợ, cậu đã quen một mình làm mọi chuyện rồi, giờ có thêm một người lại cảm thấy mất tự nhiên.
Cũng may bô già chỉ thay đổi thái độ, chứ bản chất xa cách vẫn không khác trước mấy. Hay nói chính xác hơn là hơn mười mấy năm không muốn gần gũi với Yên Lộ, hiện tại lập tức thân thân thiết thiết là chuyện không thể.
Cha Yên để Yên Lộ đi bệnh viện chính quy lấy thuốc ức chế có hiệu quả tốt hơn một chút, bằng không đang trên sân huấn luyện cậu đột nhiên phát tình thì lại thành trò cười cho thiên hạ.
Yên Lộ không dám để bác sĩ lấy thuốc tiêm, vì dù sao khi đi thi, nếu có người nhìn thấy tay có dấu tiêm sẽ lập tức nghi ngờ cậu sử dụng thuốc kích thích, đồng thời yêu cầu kiểm tra sức khỏe.
Mặc dù từ trước tới giờ không có quy định cấm omega làm vận động viên, nhưng trong ngành thể thao, omega vẫn chiếm số ít. Tránh phiền phức thì vẫn không nên để người khác phát hiện là omega sẽ tốt hơn.
Cầm một bao thuốc bự, thuốc pha thuốc viên thuốc gì cần đều có. Yên Lộ sắp xếp hành lý ổn thỏa rồi lên xe xuất phát. Trên đường cậu nhắn cho Chung Tông một cái tin, giờ này chắc hắn đang đi học, cậu cũng không mong sẽ nhận được hồi đáp.
Nhét tai nghe lên định ngủ một chút, nhưng điện thoại rất nhanh rung lên. Âm nhạc trong tai dừng lại, Yên Lộ mở mắt ra nhìn di động, không ngờ lại là cuộc gọi từ Chung Tông. Cậu hơi ngạc nhiên nghe máy, “Cậu không đi học hả?”
“Mới xin nghỉ với giáo viên rồi.”
“Học sinh ngoan, thế mà cúp tiết.”
“Ừ.”
Giọng nói mang chút âm mũi và tiếng khụt khịt từ đầu dây bên kia điện thoại vang lên, tựa như chuyện bỏ học này chẳng là gì. Yên Lộ chọc ghẹo hắn, rất muốn chui qua điện thoại ôm cổ người ta thơm thơm mấy cái.
Cậu cười ngốc một hồi mới hỏi: “Cậu xin nghỉ bao lâu?”
“Một tiết, sao?”
“Vừa bằng thời gian từ nhà tôi đến sân huấn luyện.”
“Không phải vừa hay à.”
Yên Lộ ngây ra, có chút khó tin, “Cậu cúp tiết chỉ để nói chuyện điện thoại với tôi?”
“Chứ còn sao nữa?”
“Có tùy hứng quá không đấy, học sinh ngoan?”
“Cậu không vui?”
“He he, vui muốn chết.”
Một đường tán gẫu với nhau, đến nơi rồi Yên Lộ bịn rịn mãi mới cụp máy, xốc lại ba lô, nhìn cánh cổng lớn của căn cứ huấn luyện, cậu thầm cổ vũ bản thân rồi bước vào.
Yên Lộ chọn wushu[1]. Thực tế cậu cũng muốn thông qua các hạng mục huấn luyện để bản thân cường tráng hơn, mục tiêu cuối cùng chính là một âm mưu xấu xa: đè ngược lại Chung Tông. Cho tên thối tha ấy biết thích mà còn giả bộ là thế nào, chọc ghẹo tâm tư ngứa ngáy là ra sao.
[1] wushu – 武术: môn thể thao võ thuật hiện đại của Trung Quốc với chương trình luyện tập là tổng hợp các bài quyền của các môn võ cổ truyền nổi tiếng như Nga Mi, Thiếu Lâm, Võ Đang, vân vân…
Yên Lộ xin một phòng đơn trong ký túc, quăng đồ sang hai bên, nằm phịch lên giường, nhắm mắt ngủ.
Khổ sở còn ở phía sau kia, trước hết phải nghỉ ngơi cái đã!
Thời gian chuyên tâm tập luyện qua thật nhanh, Yên Lộ bẩm sinh có năng khiếu, thành tích đương nhiên rất tốt.
Một tháng trôi qua, cuối cùng cậu cũng có được một kỳ nghỉ ba ngày. Yên Lộ mệt như chó về đến ký túc. Dù rằng thành tích tốt nhưng cường độ huấn luyện cũng rất mạnh, chung quy cũng mong thành tài, Yên Lộ không phản kháng, bắt tập luyện bao nhiêu thì cậu tập luyện bấy nhiêu.
Tứ chi vô lực bò về phóng, màn hình điện thoại vẫn luôn nhấp nháy.
Lúc câu tập luyện sẽ không mang điện thoai. Yên Lộ cầm máy lên xem cuộc gọi nhỡ.
Là Chung Tông.
Uể oải ngồi dậy, cậu gọi lại cho hắn: “Sao thế?”
Tiếng động ở đầu dây bên kia rất to, tiếng người rồi còn cả tiếng còi xe, ồn ào khiến Yên Lộ không nghe rõ Chung Tông nói gì. Cậu bịt một bên tai, hỏi to: “Sao thế?”
“Không phải cậu bảo mai được nghỉ ư?”
“Đúng rồi?”
“Tôi đang ở bến xe, Yên Yên, qua đón tôi không?”
Yên Lộ đờ đẫn cúp máy, lát sau mới mắng “Đệt”.
Cậu nhảy dựng lên vài vòng quanh phòng, đang mồ hôi mồ kê hôi hám thế này, đón cái rắm! Kéo kéo áo, cậu đột nhiên kêu lên rồi như chui cả người vào tủ quần áo, lật tung hết cả, lôi ra một cái quần lót chữ T.
Ngón tay quay quay cái quần, Yên Lộ cười xấu xa, “Dâng lên tận cửa thế này, tối nay xem ông ép khô mi thế nào!”