Bạn đang đọc Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong – Chương 97
Rất nhanh nền của căn nhà ma ám đã được đào xong, cây cũng chặt hết, căn nhà vốn dĩ bị che khuất xung quanh giờ đã có nắng trải đầy trong sân.
Tường vây phía trước đã bị phá sạch, người qua đường đi ngang qua căn nhà thấy nó sáng sủa hơn rất nhiều, xung quanh trải đầy nắng, hơn nữa trong sân còn trồng một ít hoa cỏ, chẳng hiểu sao trong căn nhà cũ nát lại có chút cảm giác đẹp đẽ đến lạ thường.
Sau khi công nhân rời khỏi, hẻm Đại Vũ lại rơi vào yên tĩnh.
Thôi Đào hỏi ý của Vô Ưu đạo trưởng, ông ta rất sẵn lòng đến căn nhà để làm pháp sự.
Nàng bèn bày biện lớn một chút để tất cả mọi người trong toàn Biện Kinh đều biết Vô Ưu đạo trưởng đạo hạnh cao thâm sẽ đến trừ tà tẩy uế cho căn nhà ma ám này.
Đợi tới khi Vô Ưu đạo trưởng làm phép xong, Thôi Đào lập tức gửi lời cảm ơn, dâng tặng tiền thù lao và một hộp hoa quả chiên giòn mà mình đã chuẩn bị sẵn.
Vô Ưu đạo trưởng từ chối nhận tiền thù lao, còn món hoa quả chiên giòn cũng hơi do dự, không biết có phải là món thuần chay hay không.
“Đạo trưởng yên tâm, món hoa quả chiên giòn này của tôi không có chút đồ ăn mặn nào hết, dùng nồi mới, không dính thứ khác đâu, ăn ngon lắm đấy.”
Vô Ưu đạo trưởng nghe Thôi Đào khoe khoang như thế cũng muốn nếm thử món này.
Một miếng dài 3 tấc, dày khoảng 2 ngón tay, cắn miếng đầu tiên đã phát ra tiếng giòn tan, mùi thơm đậm đà, bên trong lớp giòn có nhân bánh, gồm 3 loại: mứt mè, mứt hạnh nhân và mứt óc chó.
Nếm thử rồi mới biết những lời của người ta căn bản không hề khoe mẽ chút nào, trái lại còn khá khiêm tốn nữa.
Món hoa quả chiên giòn này không chỉ đơn giản là “ăn ngon lắm”, rõ ràng là rất rất ngon, vừa giòn vừa thơm mà lại ngon miệng.
Đối với người ăn chay trường như ông ta mà nói, đúng là một món ăn đặc biệt.
Nhưng cũng có mặt trái của nó, ngon quá lại gợi lên cơn thèm ăn của ông ta, đối với người thanh tu mà nói chưa hẳn là một chuyện tốt.
Thôi Đào ra hiệu cho Vô Ưu đạo trưởng ngưng nói chuyện, sau đó nhắm mắt lại để lắng nghe một chút.
Vô Ưu đạo trưởng nghe lời lắng tai nghe, quá yên tĩnh, không hề có tiếng động gì, ông ta khó hiểu hỏi Thôi Đào rốt cuộc muốn nghe tiếng gì.
“Ở Biện Kinh náo nhiệt rất hiếm có chỗ nào yên tĩnh.
Đạo trưởng có suy nghĩ muốn xây một phần của Tam Thanh Quan ở đây không? Đạo trưởng đức cao vọng trọng, ở Biện Kinh rất được hoan nghênh, thường xuyên vì làm pháp sự mà về muộn, không kịp về Tam Thanh Quan.
Nếu ở lại trong phủ hoặc nhà trọ của người khác thì cũng có chỗ bất tiện, hơn nữa đạo trưởng đạo cốt tiên phong, không thích hợp ở lâu trong chỗ của người phàm tục, tìm một chỗ để đặt chân trong Biện Kinh há không tiện hơn ư?”
“Ở đây yên tĩnh, không lớn không nhỏ, vừa đủ để làm một nhánh của Tam Thanh Quan rồi.” Thôi Đào bảo Vô Ưu đạo trưởng cảm nhận sự yên tĩnh trong căn nhà lần nữa, sau đó nói tiếp, “Căn nhà này từng xảy ra vụ án móc mắt, người khác có lẽ sẽ đắn đo, nhưng chuyện này với đạo trưởng mà nói thì như thường thôi ấy mà.
Hơn nữa những người bên ngoài thấy đạo trưởng ở đây bình yên vô sự, chẳng phải lại càng sùng bái đạo trưởng pháp thuật cao cường, khác hẳn với người phàm tục sao?”
Vô Ưu đạo trưởng khịt mũi rồi cười, cố tình nhìn Thôi Đào một chút.
Cô bé này cũng không hề kiêng kỵ mà nhìn thẳng lại ông ta, trực tiếp thể hiện rõ mục đích của mình.
Nàng thực sự có ý định muốn bán lại căn nhà này cho ông ta.
“Thôi nương tử nói cũng hợp lý, nhưng bần đạo chưa nghĩ tới việc mở đạo quán ở Biện Kinh này.
Thuật ngữ “một nhánh của Quan” này, hôm nay bần đạo mới nghe lần đầu đấy.”
“Cái gì cũng có lần đầu tiên mà, không vội, đạo trưởng cứ suy nghĩ kỹ đi.” Thôi Đào giật mình nhớ tới chuyện gì đó, vội giải thích, “Đạo trưởng đừng nghĩ rằng hôm nay tôi cố tình mời đạo trưởng tới là để bán lại căn nhà này nhé.
Tôi chỉ chợt nhớ ra chỗ này là lựa chọn thích hợp cho đạo trưởng thôi, mà tôi mua lại chỗ này cũng chỉ để bán lại.
Nếu hợp với đạo trưởng thì tất nhiên tôi sẽ báo lại, kẻo đạo trưởng lại bỏ lỡ một chỗ tốt thế này.”
Một căn nhà ma ám không ai dám đụng vào mà nàng lại nói thành một chỗ tốt rồi? Vô Ưu đạo trưởng biết Thôi Đào có chút năng lực phá án, nhưng có năng lực không đồng nghĩa với việc không nói dối lừa người.
Vô Ưu đạo trưởng cười đầy ẩn ý, khẽ gật đầu qua loa đáp lại Thôi Đào, tất nhiên trong đầu không hề đồng ý với lời nói của nàng.
Vô Ưu đạo trưởng đang suy nghĩ bỗng bị Thôi Đào cắt ngang.
“Nói chắc đạo trưởng không tin, căn nhà này rất đắt đấy.”
Vẻ mặt tự tin của Thôi Đào đã khiến Vô Ưu đạo trưởng suýt chút nữa tin nàng.
Vô Ưu đạo trưởng hơi sửng sốt rồi cười ha hả, gật đầu phụ họa với Thôi Đào như đang dỗ dành trẻ con.
Căn nhà này mà đắt á? Ông ta thật sự không tin.
Mọi người trong Biện Kinh đều biết danh tiếng của căn nhà ma này, cũng biết chuyện nhiều năm rồi nó không thể bán được mà.
Ý đồ mua thấp bán cao của cô bé này quá lộ liễu, lộ liễu tới mức ông ta chẳng buồn vạch trần nàng nữa.
Tiễn Vô Ưu đạo trưởng xong, Thôi Đào bèn đi tìm Dương nhị nương.
Dương nhị nương là ai? Là bà chủ nhà trọ chuyên cho học trò thuê phòng trong vụ án huyễn điệp.
Tất cả người trong nhà trọ của thị đều là học trò lên kinh đi thi, giá thuê rẻ nên được giới học trò rất ưa chuộng, thậm chí còn đặt phòng trước 1 – 2 năm nữa.
Vốn dĩ Dương nhị nương mở nhà trọ cho học trò nên không chạy theo lợi nhuận, ban đầu bắt đầu kinh doanh chỉ mong không khí học hành của họ có thể ảnh hưởng tới việc học của con trai mình.
Giờ con trai của thị đã lớn, danh tiếng nhà trọ lại vang xa, Thôi Đào nghĩ thị đã đến lúc tính tới chuyện chuyển đổi, mở rộng kinh doanh, dành dụm chút lợi nhuận để tích cóp tiền cho con trai lấy vợ.
Thôi Đào dẫn Dương nhị nương tới căn nhà ma ám rồi giải thích với thị: “Vừa rồi Vô Ưu đạo trưởng đã tới đây làm phép, trừ tà tẩy uế.
Mọi người đều biết rõ đạo hạnh của ông ấy mà.”
Dương nhị nương cố tình nghe ngóng xung quanh, đúng như Thôi Đào đã nói, ở đây yên tĩnh đến lạ.
Yên tĩnh, rẻ, đúng là không tệ, nhưng…
Dương nhị nương lại nghe Thôi Đào nói suy nghĩ của mình.
Phía trước xây một tòa nhà 2 lầu để cung cấp trà cơm canh, có bàn cho các văn nhân nhã sĩ đọc sách, sân sau thì xây nhà chia cho học trò ở lại, chắc chắn sẽ là một nơi tuyệt vời và yên tĩnh để học hành…
“Về tôi sẽ thay Dương nhị nương xin một cặp câu đối của Bảng nhãn khoa Đinh Mão treo ở đây, mấy câu như “Bảng vàng đề tên” ấy, càng thích hơn nữa.”
Bảng nhãn khoa Đinh Mão tất nhiên là Hàn Kỳ.
Học trò đi thi đều rất sùng bái những nhân vật như Trạng nguyên, Bảng nhãn, nhất là nhị giáp, đều là những người mà họ cực kỳ bội phục.
Giống như con cóc và hoa quế* vậy, họ dường như là những linh vật có thể mang lại sự may mắn trong kỳ thi, những gì họ viết ra đều được học trò yêu thích.
(*) Tương truyền rằng, trên cung trăng có một cây quế và còn có một con cóc (thiềm), do vậy lại còn gọi người đăng khoa là đăng thiềm cung.
Do vậy, cụm từ “thiềm cung chiết quế” trở thành một thành ngữ để chỉ con đường khoa nghiệp của các bậc sĩ tử được đắc chí.
Hoa quế thường nở vào mùa thu, người xưa thường dùng hình ảnh này để tán dương những người thi cử đỗ đạt trong kỳ thi vào mùa thu, gọi người đăng khoa là “chiết quế” (bẻ cành quế).
Thôi Đào thầm xin lỗi trong lòng, nàng vừa so sánh Hàn Kỳ với con cóc cơ đấy.
Nhưng chàng là con cóc cũng được, chàng đã ăn thịt thiên nga rồi còn gì.
Lúc này Hàn Kỳ đang ở phủ Khai Phong, mặc quan bào đứng thẳng người như cây trúc, đang chuẩn bị gặp khách thì bỗng hắt hơi một cái.
Thôi Đào còn đề nghị Dương nhị nương có thể trồng thêm ít cây quế xung quanh, lúc hoa nở sẽ có mùi thơm dễ chịu, ngụ ý cũng tốt đẹp.
“Ở Biện Kinh đắt nhất là đất đấy, Nhị nương đã mua căn nhà này với giá thấp, còn xây thêm nhà trọ nữa, không chỉ giải quyết được vấn đề thiếu nhà trọ mà còn có thể nhận thêm nhiều học trò đi thi, cũng giảm được chi phí kinh doanh nữa đấy.
Hơn nữa ở đây thật sự rất yên tĩnh và trong lành, cực kỳ thích hợp.”
Thôi Đào thở dài rằng mình không có thời gian, nếu có thì chắc chắn nàng sẽ cải tạo chỗ này thành một thư viện, làm theo những gì mình vừa nói.
Còn chuyện ở đây từng có người chết thì thật ra cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến chuyện kinh doanh, vì ở kinh thành rất khó tìm một chỗ yên tĩnh để học hành, hơn nữa những học trò đó đều từ nơi khác tới, không biết nhiều về những truyền thuyết đáng sợ, vào ở chung càng tốt, không thấy ma quỷ lộng hành gì thì tất nhiên không phải sợ nữa.
Vốn Dương nhị nương không có hứng thú mấy với chỗ này, dù đã được Vô Ưu đạo trưởng làm phép nhưng thị vẫn thấy hơi xui xẻo, nhưng nghe Thôi Đào nói thế, thị lại bắt đầu động lòng.
Với lại nếu không bán được căn nhà này, Thôi Đào mà làm ăn thật thì sẽ không kém đâu, thậm chí còn cướp mối làm ăn với thị nữa.
Nghe nói cửa hàng kem dưỡng tóc cũng của nàng, thật sự rất ăn nên làm ra.
“Nếu Dương nhị nương mua căn nhà này thì tôi sẽ bao hậu mãi, sau này nếu trong nhà có ma quỷ lộng hành hay chuyện gì kỳ quái thì cứ tới tìm tôi, nhất định sẽ giải quyết cho cô! Bảo đảm không có ma đâu! Chuyện này chúng tôi có thể viết giấy cam kết!” Thôi Đào biết Dương nhị nương đang kiêng kỵ gì nên bèn vỗ ngực cam đoan.
Dương nhị nương từng là nhân chứng trong vụ án huyễn điệp, tận mắt chứng kiến Thôi Đào phá án, cũng vì để ý tới tình hình phủ Khai Phong phá án nên biết nàng lợi hại tới mức nào.
Nếu có nàng bảo đảm thì thực sự có chút hấp dẫn, dù sao cũng vừa rẻ mà vừa yên tĩnh nữa.
“Tính kỹ lại, căn nhà này cũng chẳng có ai chết cả, mấy chục năm qua trong thành Biện Kinh này ít nhất cũng hơn vạn người đột tử mà.
Nếu nhà nào cũng bị ma ám thì làm gì còn chỗ ở nữa?”
Thôi Đào tiếp tục thuyết phục Dương nhị nương, nếu ở một mình trong căn nhà bị đồn “ma ám” thì này thì hơi đáng sợ, nhưng nếu ở nhiều người, mọi người tăng lòng dũng cảm cho nhau thì chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Dương nhị nương gật đầu, cảm thấy Thôi Đào nói rất có lý.
“Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới chuyện mở thêm một căn nhà trọ, để tôi về suy nghĩ kỹ đã, phải bàn bạc lại với người trong nhà nữa.”
“Không gấp, mua nhà là chuyện lớn mà, Nhị nương cứ từ từ suy nghĩ đi, 2 ngày nữa rồi báo.” Thôi Đào vội cười nói.
Dương nhị nương quay lại quan sát một vòng căn nhà này, ánh nắng chiếu khắp nơi hơi chói mắt, rất nóng, thật sự không hề có cảm giác âm u hay ma quái gì.
Những lá bùa và tàn nhang trên đất cũng chứng minh Vô Ưu đạo trưởng vừa mới làm phép ở đây rồi.
Hơn nữa còn có lời bảo đảm của Thôi nương tử…
Quả thực rất đáng để suy xét.
Dương nhị nương gật đầu cười với Thôi Đào, định tạm biệt thì lại nghe Thôi Đào cảm khái với Bình Nhi bên cạnh, chỗ này làm nhà trọ thì tốt biết bao, có thể tạo phúc cho rất nhiều học trò đi thi.
“Làm đạo quán cũng không tệ mà, Vô Ưu đạo trưởng đức cao vọng trọng, chắc chắn nhang đèn ở đây không kém đâu.” Bình Nhi lập tức nói.
Dương nhị nương hơi sửng sốt, vội hỏi Thôi Đào: “Vô Ưu đạo trưởng cũng để mắt tới chỗ này ư?”
“Không có không có, ông ấy chỉ thấy chỗ này yên tĩnh mà thôi.” Thôi Đào phủ nhận nhưng lại càng khiến Dương nhị nương tin vào chuyện này.
2 ngày sau, bên Dương nhị nương truyền tin tới cho Thôi Đào, họ có thể hẹn nhau gặp một lần để bàn bạc lại giá tiền.
Nửa canh giờ sau, Vô Ưu đạo trưởng cũng tới cửa tìm Thôi Đào, lần này ông ta còn dẫn theo 2 học trò cùng đến.
Thôi Đào lập tức dẫn họ đi xem nhà lần nữa, tiện miệng còn đề nghị sắp xếp bố cục thế nào, bao gồm có phòng luyện đan, phòng thiền, thư viện cỡ nhỏ và vườn hoa nhỏ, đình nghỉ mát, phòng trà, mọi thứ đều rất gọn gàng.
2 học trò mà Vô Ưu đạo trưởng dẫn tới, 1 phụ trách kế toán, 1 phụ trách sửa chữa và mở rộng Tam Thanh Quan, sau khi nghe Thôi Đào nói bố cục đều cảm thấy rất phù hợp.
2 ngày trước sư phụ của họ về nói chuyện về ý tưởng này, càng nghĩ càng thấy nếu xây “một nhánh của Quan” ở Biện Kinh thì tiện biết bao.
Thực ra tâm lý của Vô Ưu đạo trưởng cũng giống họ, càng cân nhắc càng thấy ổn.
Ban ngày đạo sĩ ngồi thiền, ban đêm thì cần yên tĩnh.
Ở Biện Kinh cũng có chỗ yên tĩnh, nhưng không rẻ thế này, hơn nữa chưa chắc gì người ta chịu bán.
Trong kinh rất khó tìm được một nơi như thế này, nhiều khi 3 năm, 5 năm nữa cũng chẳng tìm ra.
Hơn nữa căn nhà ma ám này với Vô Ưu đạo trưởng mà nói cũng đúng như Thôi Đào đã bảo, không có gì đáng sợ, có thể ở yên ổn.
Còn có thể giúp thanh danh của ông ta truyền xa, được người ta ca tụng là pháp lực cao cường.
Vì thế 2 ngày nay 3 thầy trò gặp nhau, không hẹn mà đều nghĩ ý kiến này rất ổn.
Sở dĩ hôm nay họ kéo tới tìm Thôi Đào chủ yếu là vì chuyện mua bất động sản là chuyện lớn, muốn bàn bạc lại một phen, cũng định đích thân quan sát xem căn nhà có thật sự phù hợp không.
Kết quả càng nhìn càng phát hiện căn nhà này thật sự rất yên tĩnh, gần như không có âm thanh gì, đúng lúc trên đường phố xung quanh cũng không có đạo quán thu nhang đèn nào, cực kỳ hợp lý.
Giờ họ lại nghe bố cục Thôi Đào đề xuất lại càng muốn xây một “chi nhánh” như thế, vừa yên tĩnh, dễ chịu mà gọn gàng.
Vô Ưu đạo trưởng đã bị Thôi Đào thuyết phục nhưng trên mặt không hề tỏ ra thái độ gì đặc biệt.
Ông ta quay đầu lại nhìn 2 học trò của mình, thương lượng với họ nên làm sao.
2 học trò cũng nói ra.
Thôi Đào bèn cười bảo 3 thấy trò họ cứ nói chuyện đi, nàng sẽ đứng ngoài cửa chờ.
Đứng trước cửa không bao lâu thì Dương nhị nương cũng vội chạy tới, thấy Thôi Đào quả nhiên ở đây bèn hỏi nàng có phải Vô Ưu đạo trưởng cũng đang xem nhà không.
“Đúng thế, đạo trưởng đột nhiên tới tìm tôi, sao Nhị nương lại biết chuyện này vậy?” Thôi Đào tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Dương nhị nương không đáp lại Thôi Đào mà chỉ vội hỏi nàng: “Có phải Vô Ưu đạo trưởng cũng muốn mua lại căn nhà này không?”
Thôi Đào hơi sửng sốt, “Họ vẫn đang bàn nhau, hình như là muốn mua thật.”
“Thôi nương tử không thể như thế được, tôi đã hẹn Thôi nương tử trước rồi mà.” Vốn Dương nhị nương còn định trả giá với Thôi Đào xem sao, nhưng do dự mãi, giờ đã quyết định rồi, hỏi nàng định bán căn nhà này bao nhiêu tiền.
“Căn nhà này đủ rộng đủ lớn, bình thường theo giá thị trường là không rẻ đâu.
Nhưng đây là nhà bị ma ám, danh tiếng không tốt lắm, quả thực tôi mua nó cũng chẳng bao nhiêu.
Nhưng tôi cũng biết Thiên Lý mã của Bá Nhạc*, tầm nhìn đáng đồng tiền mà, vì thế định bán với giá 500 xâu.
Giá này tuyệt đối đáng đồng tiền bát gạo nhé, khắp kinh thành không thể nào tìm được căn nhà vừa yên tĩnh mà vừa rẻ tiền thế này đâu.
(*) Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó.
Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng.
Dương nhị nương bỗng thấy da thịt đau nhói, hận bản thân trước đó sao không phát hiện ra chỗ này sớm hơn, tới cửa hàng trạch vụ mua thì giá đã rẻ hơn rất nhiều rồi.
Nhưng thời gian không chờ người, 500 xâu cũng xem như giá thấp, nếu giờ không quyết định thì chẳng có giá này nữa đâu.
Dương nhị nương đang định gật đầu thì —
“Bọn ta sẽ mua căn nhà này!” Học trò lớn của Vô Ưu đạo trưởng vội chạy ra, cao giọng nói với Thôi Đào.
Gã vừa nghe lén được cuộc nói chuyện của 2 người, lập tức chạy ra ngay.
Dương nhị nương lập tức thêm tiền để tăng giá.
“550 xâu!”
“600!”
“630!”
“700!”
…
“Vậy cuối cùng là bán căn nhà ma ám đó với giá bao nhiêu?” Hàn Kỳ nghe Thôi Đào kể lại quá trình mình bán nhà, không khỏi mỉm cười.
Dù thế nào đi nữa, chẳng bao giờ có thể xem thường vị kỳ nữ này.
“1800 xâu.” Thôi Đào cười đến mặt mày nở hoa, thở dài với Hàn Kỳ, “Cuối cùng vẫn là Tam Thanh Quan nhiều tiền lắm của, lúc hét tới 1000 xâu đã trực tiếp tăng thêm 800 xâu, với điều kiện là em sẽ phác thảo bố cục mình đề xuất lại cho họ.”
Dương nhị nương là người làm ăn, hơn nữa nhà trọ lại ít lời, thị kiểm tra lại số tiền phải mua nhà, tất nhiên chẳng thể bì lại Vô Ưu đạo trưởng, chỉ có thể bại trận.
“Em để ý một căn nhà trong hẻm Hoa Mai, mặt tiền không ổn lắm nhưng có thể sửa chữa lại một chút, không tệ đâu.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ nàng đã bàn giá với chủ căn nhà đó rồi, 800 xâu là mua được.
Hàn Kỳ nghe nàng nói là hẻm Hoa Mai lại không khỏi bật cười.
Hẻm Hoa Mai cách nhà chàng 2 con đường, có vẻ rất xa nhưng có một con đường nhỏ nối liền, thực ra đi rất gần.
“Thông minh quá, còn biết kiếm tiền nữa.” Hàn Kỳ véo mặt Thôi Đào, hào phóng khen ngợi.
Chàng lập tức ôm người vào lòng, cảm khái sau khi cưới Thôi Đào vào cửa mình sẽ khỏi cần làm gì nữa, chờ nàng nuôi cũng được.
“Được đấy, quá được luôn.” Thôi Đào lập tức quay người lại, ngồi lên đùi Hàn Kỳ rồi đối diện với chàng, sau đó ôm mặt chàng trêu, “Em cũng thích nuôi một người xinh xắn như Lục lang, đẹp mắt thế cơ mà! Đến đây, người đẹp mau tới đây cười một cái cho bổn nương tử xem nào!”
Hàn Kỳ nghiêm túc nhìn Thôi Đào một chút, thấy nàng đang nhướng mày tỏ vẻ bông đùa, xoa mặt mình, chàng không khỏi nghiêng đầu né tránh rồi phụt cười thành tiếng.
Lúc Hàn Kỳ né đầu đi, Thôi Đào thấy chỗ thịt sau tai chàng lộ ra một màu hồng nhạt, rõ ràng chàng đang thẹn thùng.
Cùng lúc đó, Chủ bạ* cửa hàng trạch vụ biết Thôi Đào đã bán căn nhà ma đầy giòi liền nâng tách trà lên, cười mỉa vài tiếng.
(*) Tên một chức quan thời trước, trông coi việc sổ sách một địa phương.
“Căn nhà đó sao có thể bán dễ thế chứ? Cho giá thấp tới 80 xâu rồi mà họ còn chẳng thèm.
Ta biết Thôi thất nương phá án cũng không tệ, nhưng chuyện bán nhà đâu như phá án chứ.
Nghĩ là khôn vặt, kiếm tiền từ chỗ rẻ à? Hừ, đã bao nhiêu năm rồi, nếu có thể bán được thì làm gì tồn lại chỗ chúng ta, cô ta cũng chỉ có thể giữ lại cho mình ở thôi.”
“Chủ bạ, người ta bán được rồi, còn bán được 1800 xâu nữa.”
Chủ bạ kinh hãi: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
“1800 xâu, Vô Ưu đạo trưởng mua rồi.”
Chủ bạ lập tức đánh rơi tách trà trong tay, người lung lay như sắp đổ, sau đó thì ngất đi.
…
Vương Chiêu chạy vội tới tìm Hàn Kỳ, thấy Thôi Đào cũng ở đó bèn nói luôn.
“Có người chính mắt trông thấy Hồng Y xuất hiện ở góc Đông phố Lâu, ả cũng to gan thật, biết người trong toàn thành đều đang tìm mình mà vẫn mặc một thân đồ đỏ.
Giờ bọn nha dịch trong quân tuần trải đang đuổi bắt ả ạ.”
Thôi Đào lập tức hỏi chỗ, định đi theo Vương Chiêu để bắt Hồng Y.
“Không được liều lĩnh, cẩn thận có bẫy.”
Hồng Y chọn xuất hiện ngay trong thời điểm này hẳn là có vấn đề, Hàn Kỳ nhắc Thôi Đào phải chú ý tới điểm này.
Thôi Đào đồng ý, lập tức chạy theo Vương Chiêu.
1 nén nhang sau, Hồng Y trốn đến miếu Thành Hoàng.
Ả vừa trốn tới chính điện thì cửa chính đã lập tức đóng chặt, rõ ràng trong điện còn có đồng bọn của Hồng Y.
Vương Chiêu lập tức dẫn người bao vây quanh miếu Thành Hoàng, sắp xếp cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần có kẻ địch chạy từ trong miếu ra chắc chắn sẽ bị bắn thành cái sàng.
Tiếp đó, Vương Chiêu định xông vào bắt người.
Thôi Đào đã quá quen thuộc với miếu Thành Hoàng này.
Người phụ nữ áo đen, tức “Yến Tử” bên cạnh Tô Ngọc Uyển cũng từng hẹn nàng gặp mặt ở chỗ này.
Thôi Đào phát hiện Hồng Y chạy trốn tới đây liền thấy có vấn đề, ngăn Vương Chiêu tấn công.
“Có lòng tốt khuyên các ngươi một câu, tốt nhất đừng có hành động bừa bãi.” Lúc này, từ trong chính điện truyền ra một giọng nữ.
Kẽo kẹt, cửa điện từ từ được đẩy ra, có bóng người đứng sau cửa.
Tất cả cung thủ đều kéo gấp cung tên, nhắm thẳng tới hướng cửa điện, chỉ cần thả lực ra một chút sẽ “vạn tiễn cùng bắn ra”, bảo đảm bóng người phía sau đó sẽ như tổ ong, chết cực thảm.
“Tất cả chớ ra tay!” Lúc cửa chỉ mở ra một khe hở, Thôi Đào đã nghe thấy tiếng động bất ổn, lập tức nhắc nhở mọi người.
Tiếp đó, mọi người bắt gặp một đứa trẻ cao bằng nửa người, nước mắt giàn giụa chui ra từ khe cửa rộng bằng một bàn chân.
Nó cực kỳ sợ hãi, hoảng loạn, khóc rất lớn nhưng không hề phát ra tiếng động nào, có vẻ như đứa trẻ này có vấn đề về giọng nói.
Thôi Đào còn phát hiện đứa trẻ cầm trong tay một bức thư.
Vương Chiêu dẫn theo mấy tên nha dịch bước tới, ôm lấy đứa trẻ.
“Đọc kỹ xem trong thư viết gì đi, nếu không các ngươi nhất định sẽ hối hận đấy!” Bấy giờ trong chính điện lại truyền ra giọng nữ rất phách lối.
Hồng Y viết ra yêu cầu của mình trong thư.
Tất cả nhân lực phủ Khai Phong phải lùi ra ngoài đường Tam Điều, Thôi Đào vào miếu Thành Hoàng một mình đổi người.
Nếu có ai không tuân theo yêu cầu, tùy tiện tập kích thì thuộc hạ của ả sẽ lập tức giết chết đám nhỏ này.
Trong thư Hồng Y còn cố tình nhấn mạnh vì mình ghét đám trẻ ồn ào nên mới phá hỏng dây thanh quản của chúng.
Ả nhắc nhở những người trong phủ Khai Phong đừng nghĩ rằng không nghe thấy tiếng trẻ khóc mà nghĩ chẳng có ai.
Cuối thư là 10 cái tên, đều là tên của những đứa trẻ bị bắt cóc.
Tới nay phủ Khai Phong vẫn chưa tiếp nhận được bất cứ báo cáo trẻ con mất tích nào.
Thôi Đào trấn an đứa trẻ đưa tin, bảo nó trả lời câu hỏi của mình bằng cách gật hoặc lắc đầu.
Mới bị bắt cóc chưa đầy 1 canh giờ, nó đang chơi đùa bên ngoài thì bị bắt, cha mẹ vẫn chưa phát hiện ra chuyện con mình bị bắt cóc.
Xem ra những đứa trẻ khác cũng tương tự như nó.
Vương Chiêu lập tức phái người đi xác minh thân phận những đứa trẻ trong danh sách.
Trong điện lại truyền tới giọng nữ: “Cho các ngươi thời gian 1 nén nhang, mau chóng rút lui đi, nếu không —
Ở cửa sau miếu Thành Hoàng, cho các ngươi một món quà lớn trước đấy! Nếu các ngươi không nghe lời thì tất cả chúng cũng sẽ có kết cục như hắn!”
Vương Chiêu lập tức dẫn người ra cửa sau miếu Thành Hoàng, thấy có một thi thể đàn ông.
Cổ bị vặn gãy, vừa chết chưa bao lâu, cơ thể vẫn còn ấm, mặc đồ vải thô, trên tay vẫn còn dính mì và dấu, trông giống như bị giết khi đang nấu ăn.
Lấy mạng sống của 10 đứa trẻ ra uy hiếp là cách mà Tô Ngọc Uyển đã dùng khi ở chùa Thanh Phúc, lần này rõ ràng Hồng Y đã dùng lại thủ đoạn này.
Nhưng bài học ở chùa Thanh Phúc là bắt cóc đám trẻ quá lâu lại còn báo trước cho Thôi Đào nên nàng mới có thời gian chuẩn bị.
Lần này ả bắt người ngay trong ngày, cố tình xuất hiện để dẫn dụ bọn Thôi Đào tới rồi mới báo khiến bọn Thôi Đào không kịp trở tay, không kịp chuẩn bị đối sách.
Có vẻ như Hồng Y đang muốn chứng tỏ câu nói “Ngã nơi nào thì đứng lên từ nơi đó”.
“Nếu không đáp ứng thì các ngươi chuẩn bị nhặt xác 10 đứa trẻ này đi.
Nếu đồng ý thì dứt khoát một chút, mau sai chúng nhanh rút lui đi!”
“Nói chính xác hơn thì còn 9 đứa, các ngươi đã thả 1 đứa ra rồi.” Thôi Đào vừa sửa lời vừa ngồi xổm xuống đất, dùng gậy gỗ viết ra 3 chữ “nấm phân trâu”.
Vương Chiêu giật mình hiểu ra, lập tức sai người đi làm.
“9 với 10 thì có gì khác nhau, tóm lại nếu ngươi không muốn để chúng chết thì phải làm theo yêu cầu của ta!” Vì nghe Thôi Đào phản bác nên giọng nói của Hồng Y hơi cáu kỉnh, âm lượng cũng cao hơn.
Lúc này Hàn Kỳ và Hàn Tống cũng cưỡi ngựa tới.
Thôi Đào vừa thấy họ lập tức từ chức: “Tôi không làm được việc này, một mình tôi phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Tại sao lần nào cũng lấy 10 đứa trẻ ra uy hiếp, bắt tôi hy sinh chứ? Tôi cũng là người, cũng muốn sống mà! Tôi muốn từ chức, tôi muốn làm một người dân bình thường ở Biện Kinh, được phủ Khai Phong bảo vệ, không muốn phải gánh chịu nhiều trách nhiệm như thế.”
Hàn Tống nghe vậy lập tức nói: “Đúng thực không thể để em gánh chịu những thứ này được, đây không phải lỗi của em, rõ ràng người giết đám nhỏ không phải em mà là chúng!”
“Phán quan Hàn minh giám, cảm ơn Phán quan Hàn đã thông cảm cho!”
“Ở vị trí này, tất cả đều là trách nhiệm của ngươi.” Hàn Kỳ cảnh cáo Thôi Đào phải đi, nếu không dân chúng sẽ không còn lòng tin với phủ Khai Phong nữa.
“Hàn Trĩ Khuê, sao huynh có thể nói như thế được? Mạng sống của những đứa trẻ đó vô tội, vậy mạng sống của Thất nương không vô tội ư? Hơn nữa đám ác Hồng Y kia mới là những kẻ đáng chết!”
“Không được phép ầm ĩ! Các người còn nửa nén nhang nữa, không làm theo yêu cầu của ta thì từng đứa một sẽ chết hết!” Hồng Y lại lên tiếng lần nữa.
“Thôi thất nương đã từ chức rồi, không phải gánh chuyện nữa.
Để ta đổi lấy đám trẻ thì thế nào?” Hàn Kỳ nhìn về phía chính điện, giọng điệu không chút gợn sóng hỏi Hồng Y.
“Không được!” Hồng Y lập tức từ chối.
Nghe giọng chàng bình tĩnh như thế, Hồng Y cảm thấy Hàn Kỳ này rất khó khống chế, ả đã nghe qua chàng là Bảng nhãn, rất thông minh.
Vương Chiêu vỗ ngực, ném đao trong tay đi, hùng hổ nói: “Vậy ta được không?”
“Ngươi cũng không được!” Hồng Y quát.
“Ta! Ta thì sao?” Lý Tài lập tức đứng ra, tỏ ý mình đã sớm muốn có cơ hội thể hiện bản thân rồi, còn quay lại nói với Hàn Kỳ, “Nếu thuộc hạ hy sinh, mong rằng Thôi quan Hàn có thể chăm sóc người nhà của tôi.”
Hàn Kỳ gật đầu.
Trong điện đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của Hồng Y: “Các — ngươi — im — mồm — hết — cho — ta!”.