Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Chương 82


Bạn đang đọc Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong – Chương 82


Sau khi nghe Thôi Đào nhỏ giọng phân phó, Vương tứ nương lập tức vừa cao giọng vừa chạy tới phía trước hét to với người ven đường.
“Cửa hàng kem dưỡng tóc của Thôi nương tử 1 văn tiền 1 bình, số lượng có hạn, chỉ 50 bình, ai tới trước được trước nhé!”
Giờ kem dưỡng tóc đã có chút tiếng tăm trong thành Biện Kinh, thường xuyên hết hàng không có mà bán.

Giờ nghe chỉ cần 1 văn tiền đã mua được 1 bình, tổng cộng chỉ có 50 bình, tất cả mọi người đều như phát điên, vốn đang định đi ăn bánh uống trà nhưng đều hoãn lại hết, lập tức chạy về hướng cửa hàng, thậm chí có người đang mở tiếng cũng bỏ đó, đi giành 1 bình trước rồi tính sau.
Dù là thời đại nào đi nữa, giá cả đặc biệt vẫn luôn thu hút sự chú ý, hiệu ứng bầy cừu* vẫn luôn phát huy tác dụng.

Chỉ cần lượng người mua đủ lớn sẽ càng có nhiều người chạy theo xu hướng.

Có không ít người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ chạy theo tham gia náo nhiệt rồi mới tính tiếp.
(*) Một thuật ngữ mỉa mai về những hành vi bầy đàn thụ động của con người có thể bị dễ dàng kiểm soát bởi một quyền lực chi phối mà họ được ví như những con cừu vốn được coi là một con vật ngoan ngoãn dễ dàng bị chăn dắt.

Nó cũng mô tả một hiện tượng nhiều người trong xã hội cùng tin tưởng hoặc thực hiện một việc gì đó đã khiến cho rất nhiều người khác a dua làm theo.
Trương Tố Tố bị người chen chúc chạy trên đường đâm tới nghiêng ngả, mảnh sứ vỡ cô ta đang cắm cũng bị đánh rơi xuống đất.

Trương Tố Tố định cúi người nhặt lên, kết quả bị người khác đâm đến mức nằm rạp xuống đất.

Nhưng cô ta vẫn kiên trì nhặt mảnh sứ vỡ lên, chật vật đứng dậy, cô ta nghĩ trong chốc lát rồi cũng chạy theo mọi người tới cửa hàng.
Lúc này trước cửa hàng đã đông nghịt người, Trương Tố Tố thấy có nhiều người như thế, cảm thấy thời cơ càng thích hợp bèn định chen vào giữa.

Nhưng người dân phía trước không cho cô ta cơ hội này, nếu để cô ta chen lên trước thì họ sẽ mất 1 lọ kem dưỡng tóc 1 văn tiền thì sao hả?
“Làm cái gì mà như lợn nái ủi về phía trước thế hả, không biết trước sau à?”
Trương Tố Tố lập tức bị mắng.
Bên cửa hàng, Bình Nhi phụ trách lấy tiền rồi bán kem dưỡng tóc.
Vương tứ nương vẫn đang đứng trên bàn, hô hào người mua kem dưỡng tóc phải xếp thành theo thứ tự.
“Này, 50 người đứng đầu thì 1 văn tiền 1 lọ, ai cũng được lấy cả! Nhưng không ngờ có nhiều người tới như thế, cảm ơn mọi người đã nể mặt cửa hàng của chúng tôi nhé! Chưởng quỹ chúng tôi nói rồi, mọi người thành tâm như thế nên sẽ thêm 50 lọ nữa!”
Mọi người nghe thế liền phấn khích, liên tục vỗ tay tán thưởng, hoan hô chưởng quỹ Thôi.
“Nhưng giờ ta không thể chỉ ưu tiên cho những người nhanh chân nhất nữa, còn phải nhường cho những người khác một cơ hội.

50 lộ này không cần tiền, cho không, nhưng phải nói một câu!” Vương tứ nương vừa dứt lời, mọi người lập tức nhiệt liệt hưởng ứng, nhao nhao hỏi “câu nói” đó là gì.
Thế là Vương tứ nương và Bình Nhi đổi vị trí, miệng lưỡi của Bình Nhi hay hơn Vương tứ nương, người lại trông dịu dàng trang nhã, nói cũng thế, có trật tự rõ ràng, mọi người cũng dễ nghe hơn.
“Gần đây chưởng quỹ nhà chúng tôi đụng phải một người kỳ lạ, chưởng quỹ và cô ta không thù không oán, cô ta lại muốn vin vào lý do muốn bái chưởng quỹ làm thầy mà đi nói bậy bạ khắp nơi, lại còn bảo là tốt cho chưởng quỹ chúng tôi nữa.

Chưởng quỹ không để ý tới cô ta, cô ta lại đi tìm cái chết; để ý tới cô ta, cô ta lại biến khéo thành vụng, suýt chút đã hủy hoại thanh danh của chưởng quỹ rồi.
Chưởng quỹ thông cảm vì cô ta còn nhỏ tuổi nên không muốn so đo, chỉ cần cách cô ấy xa ra một chút là được.

Thế mà cô ta vẫn luôn muốn chạy theo để xin lỗi! Người không biết chuyện, thấy dáng vẻ đáng thương yếu đuối của cô ta quỳ xuống dập đầu khóc sướt mướt, luôn miệng giải thích đều là ý tốt, ắt sẽ có người đau lòng mà thông cảm với cô ta, trách chưởng quỹ chúng tôi không nhân hậu.

Tóm lại đã dọa cho chưởng quỹ chúng tôi sợ quá rồi, hễ gặp cô ta là tránh ngay!”
Mọi người nghe vậy liền xôn xao, nhao nhao trách sao lại có người như thế, nhưng cũng có người nói mình đã từng gặp kiểu thế rồi.
“Mấy người nghĩ vậy là hết rồi ư? Không hề, cô ta vẫn kiên trì xin lỗi, nếu chưởng quỹ chúng tôi không để ý, trốn tránh cô ta, cô ta sẽ tự vẫn trước mặt mọi người!” Bình Nhi đột nhiên lớn giọng, không phải vì hiệu ứng gì mà chỉ đơn giản vì Bình Nhi càng nói càng tức mà thôi.
Mọi người nhao nhao nói thật quá đáng, muốn chết thì tự đi mà chết, đây rõ ràng là đang muốn uy hiếp người khác mà.
“Hôm nay chưởng quỹ chúng tôi chỉ muốn tặng kem dưỡng tóc cho những người đồng mệnh tương liên thôi.

Ai từng gặp chuyện tương tự thì nói ra đi, mọi người nghe thấy thảm thì được 1 lọ.

Cuộc sống không trôi chảy thì trước tiên để tóc suôn mượt đã, cũng xem như là một cách trấn an đúng không? Nói không chừng tóc suôn rồi thì mọi thứ cũng suôn sẻ đấy!” Bình Nhi nói.
Mọi người đều đồng ý, hô hào nhau muốn được suôn sẻ!
Vì thấy vụ kể chuyện này rất mới mẻ, dù bản thân chưa từng trải qua chuyện tương tự, không được tặng kem dưỡng tóc nhưng có thể nghe người khác kể cũng hay ho, nên người xem xung quanh vẫn rất đông.
Sau đó có một số người dũng cảm lần lượt kể ra chuyện tình của mình.

Người nghe không khỏi cảm khái, cũng cảm thấy tức giận, không ngờ trên đời này lại có nhiều kẻ vin vào cái cớ “tôi yếu đuối”, “tôi thê thảm”, “tôi chỉ muốn tốt cho các người” để biến thành cách áp chế người khác như thế.
Thoạt đầu Trương Tố Tố phải đứng đợi vì phía trước huyên náo, không ai nhường cho cô ta chen vào.

Sau đó cô ta lại nghe Bình Nhi kể chuyện như đang ám chỉ mình, định thừa cơ xông vào biện bạch nhưng nghe những người xung quanh đều phụ họa theo Bình Nhi, nhao nhao mắng “kẻ kỳ lạ” trong câu chuyện đó khiến người ta buồn nôn.
Trương Tố Tố không phải kẻ ngu, biết dù mình có ngồi đây đợi thời cơ thì giải thích cách mấy cũng chẳng được người khác đồng tình.

Cô ta mím môi, vành mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt mảnh sứ hơi run lên.
Sau đó, bầu không khí càng náo nhiệt, hết người này tới người khác kể về “kẻ kỳ lạ”, càng lúc càng khiến người ta căm ghét.

Đồng thời dẫn tới thảo luận nhiệt liệt, cả cục diện giờ như một đại hội lên án “kẻ kỳ lạ”.
Bình Nhi lập tức tuyên bố lần nữa, họ sẽ thêm 10 sản phẩm mới để làm giải thưởng cho 10 người kể đặc sắc nhất.

Mọi người nghe xong đều tò mò không biết sản phẩm mới là gì.
Người qua đường thấy trận chiến này cũng góp vào theo, số lượng càng tăng gấp bội.
“Sản phẩm này được làm từ xà phòng và tinh dầu trăm hoa, cực kỳ thơm, vì thế được gọi là xà phòng hương hoa.

Dùng để rửa mặt và tắm rửa đều được.

Có thể rửa sạch những chất bẩn trên người, mùi lại thơm, dùng thời gian dài sẽ giúp làn da đẹp hơn.

Mọi người cũng biết tinh dầu hoa rồi đấy, không dễ tìm đâu, trăm cân hoa mới được một chút ít thế này này, mong là mọi người có được thứ này mang về dùng sẽ quảng cáo thêm cho xà phòng hương hoa của chúng tôi nhé.”
Bình Nhi lập tức lấy ra một miếng, màu xanh nhạt, hình đóa hoa, trông như điểm tâm vậy.


Xà phòng hương hoa này rất xứng với chiếc hộp gấm màu xanh lá rất tinh xảo.

Lớp người dân đầu tiên tới gần đã ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng, nhao nhao khen quá thơm.
Bình Nhi nói tiếp: “Sau này có thể sẽ có cả hoa hồng, hoa quế, hoa hòe nữa, đến lúc đó mọi người cứ mua mùi hương mình thích là được.”
Toàn bộ quá trình Thôi Đào đều ngồi trong cửa hàng, đứng trong cửa sổ quan sát tình hình của Trương Tố Tố.
Nàng đã sớm sai 2 nhân viên trong cửa hàng ra theo dõi bên cạnh Trương Tố Tố, nếu cô ta có hành động cực đoan gì thì phải ngăn lại trước rồi đỡ người ra ngoài.
Nhưng tình huống tốt nhất vẫn là cô ta chủ động rời đi, vì với loại người như Trương Tố Tố này, nói không chừng đang chờ lúc nàng ra tay để thừa cơ khóc lóc kêu gào, khiến mọi người thông cảm cho mình cũng nên.
Cách tốt nhất để đối phó với kiểu người này là làm như không thấy.

Dù có ra tay hay giảng đạo lý, mắng chửi đều sẽ kích thích sự hưng phấn của cô ta lên cực điểm, đó là đang cổ vũ cô ta trá hình.

Cứ làm như hoàn toàn không trông thấy, để cô ta ý thức được mình không có sàn nào để hát, không ai đặt cô ta vào mắt, thế mới là đòn chuẩn xác nhất.
Người ta tụ tập càng đông, Trương Tố Tố lại càng bị người xung quanh chen lấn, cô ta giãy giụa bảo họ chớ đẩy mình nhưng chẳng hề có tác dụng gì, lại còn đột nhiên bị giẫm lên chân nữa!
Trương Tố Tố hét lên một tiếng than đau, âm thanh bị chôn trong tiếng huyên náo như thể một hạt cát rơi vào sa mạc, chẳng ai mảy may nghe thấy.

Trong tình huống càng lúc càng đông thế này, Trương Tố Tố không cẩn thận bị mảnh sứ vỡ quẹt vào tay, ngón tay bị rách một lỗ nhỏ, máu chảy ra.
Trương Tố Tố thở hồng hộc vứt mảnh sứ đi, cho ngón tay vào miệng ngậm, tủi thân rơi nước mắt chen khỏi đám đông, cô ta không muốn ở đây tiếp nữa.
Thấy Trương Tố Tố chạy trối chết, Thôi Đào mới nâng tách trà trên bàn lên uống một ngụm.
Đến cả thủ đoạn cắt cổ tay mà Trương Tố Tố còn dám dùng, nếu thất bại thì ắt cô ta cực kỳ tức giận, không chịu nổi nữa.
Vậy tiếp đến hẳn là điều tra cũng khá dễ đây.
Sau khi phát đồ xong xuôi, cuối cùng đám đông chen chúc trước cửa hàng cũng giải tán, trước cửa đã quay lại sự yên tĩnh như ngày thường.
Vương tứ nương chống eo mắng Trương Tố Tố là đồ chó.
“Lần này vò cô ta mà tổn thất lớn thế này, 100 lọ kem dưỡng tóc cơ đấy, rất nhiều tiền, còn có xà phòng hương hoa nữa!”
“Không phải vì cô ta đâu, hôm nay tặng thế này cũng chẳng bị mất trắng gì, sớm muộn cũng sẽ kiếm lại thôi.”
Xu hướng do phu nhân Tể tướng phát động đã dần thoái trào rồi.

Giờ tuy cửa hàng cũng có ít tiếng tăm, nhưng chưa đủ nóng, còn thiếu độ thảo luận nữa.

Hôm nay mở một đợt tặng đồ miễn phí lớn thế này đã hoàn toàn đủ cho người dân Biện Kinh xôn xao một khoảng thời gian rồi.
Trong Biện Kinh có rất nhiều cửa hàng son phấn làm kem dưỡng tóc, trong đó không thiếu những cửa hàng lớn gần trăm năm, muốn nổi bật trong cuộc chiến khốc liệt này, trừ chất lượng sản phẩm ra còn phải có mánh lới và độ nóng để làm tăng sự nổi tiếng, giữ cho khách hàng và danh tiếng được ổn định.
Dần dà, nếu ai nhắc tới chuyện mua xà phòng và kem dưỡng tóc, phản ứng đầu tiên của họ sẽ là những sản phẩm tốt nhất chỉ có ở cửa hàng Thôi nương tử.
Bình Nhi đã hiểu ý của Thôi Đào nên bèn giải thích cho Vương tứ nương nghe.
Vương tứ nương mới bừng tỉnh, “Hóa ra làm ăn còn có phương pháp này cơ à, chẳng lẽ là để bồi thường công hét thật to sao?”
“Thông minh đấy! Giờ cô thực sự là càng ngày càng thông minh rồi!” Bình Nhi vỗ vai Vương tứ nương khen thị.
Vương tứ nương cười, hất cằm lên nói lại với Bình Nhi: “Cũng được thôi, giờ cô cũng càng ngày càng thô tục rồi!”
Nụ cười trên mặt Bình Nhi lập tức vụt tắt, cô ta trừng mắt với Vương tứ nương, Vương tứ nương cũng cố tình nghiêng đầu trừng lại.
“Mấy thứ này không quan trọng, quan trọng là các cô có thích sự thay đổi này không, và như thế có khiến cuộc sống dễ chịu hơn không thôi.

Nếu không thì cứ đổi lại là được!”
Thôi Đào lập tức uống cạn tách trà rồi đứng dậy sửa lại quần áo của mình một chút.
“Tất nhiên là dễ chịu hơn rồi!” Vương tứ nương và Bình Nhi đồng thanh, không khỏi cảm khái rằng mình có được cuộc sống dễ chịu như hôm nay là đều nhờ vào Thôi Đào.
Nếu như không có nàng, chắc giờ cả hai đều đang ngồi chịu khổ trong đại lao, làm gì có cơ hội biệt được ý nghĩa của việc phủ Khai Phong phá án quan trọng tới nhường nào.

Cuộc sống trước kia của họ dường như chỉ là một khúc gỗ mục ruỗng, không có ích lợi gì.

Sau khi được gặp Thôi Đào, gỗ mục mới mọc lên mầm non, có được sự sống.
“Được rồi, chớ khen nữa, chẳng phải nhờ ta đâu, may mà các cô biết tự mình phấn đấu thôi.

Nếu lúc trước các cô không mặt dày xin ở lại thì đúng là không thể có được như ngày hôm nay.” Thôi Đào nói.
Vương tứ nương và Bình Nhi mới dậy lên cảm xúc, nghe câu này của Thôi Đào đều bật cười.

Họ biết Thôi Đào đang nói đùa, thật ra nàng luôn rất tốt với cả hai, có thể nhìn ra từ việc nàng chịu nấu cơm cho họ ăn, phải nói là rất bao dung.
Dù Thôi nương tử nuôi chó cũng sẽ cho ăn như thế… Nhưng thây kệ, họ thấy vui vẻ thì đó là niềm vui rồi.
Tóm lại nàng là ân nhân, là lão đại, tuyệt đối không thay đổi.
Thôi Đào bảo Vương tứ nương và Bình Nhi ở lại cửa hàng thu xếp chuyện làm ăn, còn nàng thì chạy về phủ Khai Phong.

Không về không được, Lý Tài đã đến gọi nàng về, nói Triệu Tông Thanh và Vô Ưu đạo trưởng đến phủ Khai Phong rồi.
Hôm nay Hàn Kỳ dẫn theo Thương tào, Hộ tào, Binh tào ra ngoài đi tuần, phủ Khai Phong không chỉ lo việc kiện tụng mà còn lo cả dân sự, thuế má lao dịch, hộ khẩu các thứ.

Nói kỹ hơn thì những việc này đều rườm rà và phiền phức hơn kiện tụng nhiều.

Trước đây Hàn Kỳ không cần phải lo nhiều như thế, ai bảo gần đây phủ Khai Phong bắt đầu thiếu nhân lực, sức khỏe của Phán quan Vương lại bắt đầu có vấn đề, xin nghỉ bệnh lần nữa, giờ cũng chỉ có thể để mọi người gánh thêm việc mà thôi.
Hàn Tống phụ trách tiếp đãi Triệu Tông Thanh và Vô Ưu đạo trưởng, nghe mục đích của cả hai xong, y hơi kinh ngạc, đến cả Triệu Tông Thanh mà Thôi Đào cũng quen biết ư.

Hiện tại Triệu Tông Thanh này được cả Quan gia và Thái hậu Lưu rất mực yêu thương, hơn cả anh hai Triệu Tông Đán nữa.
“Không ổn lắm đâu.” Thôi Đào nghe Vô Ưu đạo trưởng đến thì đã lờ mờ đoán ra được mục đích của ông ta.
“Chẳng phải lúc vụ án xảy ra đã điều tra rồi sao? Bần đạo bảo đảm chỉ làm phép, không gây náo loạn gì đâu mà.” Vô Ưu đạo trưởng giải thích với Thôi Đào, ông ta phải kịp thời siêu độ cho oán linh mới được, nếu không các linh hồn đi rồi sẽ không biết lưu lạc tới phương nào, “Rất có thể thị sẽ trở thành dã quỷ lưu lạc khắp nơi, trăm năm, thậm chí là ngàn năm vẫn sẽ thế, vậy chẳng phải là quá đáng thương rồi sao?”
“Thực ra nếu không tham ăn thì làm quỷ cũng đâu có gì xấu.” Thôi Đào thuận miệng đáp lại.
Vô Ưu đạo trưởng: “…” Nói làm như cô từng làm ma quỷ không bằng ấy!
“Lời nói không vừa tai, mong đạo trưởng thứ lỗi cho.

Người chết oan rất nhiều, trước đây phủ Khai Phong cũng có rất nhiều nạn nhân bị mưu sát.


Sao đạo trưởng lại chỉ muốn siêu độ cho 2 nạn nhân bị vứt xác trong căn nhà bị ma ám vậy? Nhà khác có tang lễ, dùng tiền mời đạo trưởng tới siêu độ thì đạo trưởng không đi.

Còn 2 căn nhà bị ma ám này, đạo trưởng không chỉ chủ động đi mà còn phải phí công nhờ quý nhân đến nói hộ mình nữa.”
Làm thế tất nhiên sẽ khiến người ta hoài nghi, dù là có Triệu Tông Thanh ở đây nhưng chuyện gì nên hỏi vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Vô Ưu đạo trưởng giật mình, lập tức nhìn về phía Triệu Tông Thanh, có vẻ như đang muốn cầu cứu.
“Không thể chừa chút tình mọn được à? Chỉ làm phép trong sân mà thôi, không phá hỏng hoặc trì trệ gì đâu mà.” Triệu Tông Thanh hạ giọng thương lượng với Hàn Tống và Thôi Đào.
Hàn Tống để ý nhất là thái độ của Thôi Đào, tất nhiên không dám tùy tiện gật đầu đồng ý, nhưng cũng không thể không nể tình Triệu Tông Thanh bên này được.

Y bèn thương lượng với Thôi Đào, nhờ nàng đến trông giữ căn nhà trong lúc làm phép.
Vô Ưu đạo trưởng lập tức gật đầu đồng ý: “Thế cũng được.”
“Đạo trưởng trả lời câu hỏi của tôi thì mới được.” Thôi Đào kiên trì đến cùng.
Vô Ưu đạo trưởng nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt không tốt lắm, lại nhìn sang Triệu Tông Thanh lần nữa.
“Hiện tại đạo trưởng nhân đức muốn cứu rỗi chúng sinh, chuyện quá khứ cũng không hẳn là lỗi của ông, biết sai mà sửa thì còn gì quý bằng, Phán quan Hàn và Thôi nương tử đều là người biết phân rõ phải trái, sẽ không truy cứu đâu.” Triệu Tông Thanh nói với Vô Ưu đạo trưởng.
Vô Ưu đạo trưởng thở dài, áy náy nói với Thôi Đào và Hàn Tống: “Năm bần đạo được 17 tuổi vẫn chưa xuất gia, ta cũng hơi ăn chơi lêu lổng, cả ngày chỉ biết dạo khắp thôn làng trong huyện…”
Có một ngày nọ, Vô Ưu đạo trưởng thấy góa phụ Tôn cùng thôn ôm ấp Trương Nhị Cẩu đã có vợ, trong lúc rảnh rỗi đã nói với mẹ mình vài câu, ai ngờ mẹ ông ta lại đồn chuyện này ra bên ngoài.
Sau đó tin đồn lan tràn khắp nơi, người trong thôn đều đồn góa phụ Tôn dan díu với Trương Nhị Cẩu, vợ Trương Nhị Cẩu làm ầm lên tới trưởng tộc để đòi trừng phạt đôi gian phu dâm phụ này.
Góa phụ Tôn và Trương Nhị Cẩu đều lập tức phủ nhận gian tình, giải thích rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Hôm đó trời nóng, góa phụ Tôn đến khe nước đầu thôn để cắt cỏ lợn, kết quả bị say nắng mà ngất xỉu.

Đúng lúc Trương Nhị Cẩu đi ngang qua trông thấy bèn đến xem, gọi góa phụ Tôn dậy.

Bên cạnh khe nước có một tảng đá lớn đầy rêu xanh, vì góa phụ Tôn bị trượt chân nên đụng phải Trương Nhị Cẩu, nhưng cả hai chỉ đụng nhau một chút mà thôi, căn bản không hề ôm nhau.
Vô Ưu đạo trưởng nghĩ kỹ lại tình cảnh lúc đó, dường như là thế thật, cả hai đúng là không hề vươn tay ôm người kia.

Hơn nữa hôm đó đúng thật là rất nóng, nóng đến mức ông ta chỉ muốn vùi trong nước chứ không muốn ra, góa phụ Tôn làm việc dưới nắng to như thế, không bị say nắng mới là lạ.

Lúc đó Vô Ưu đạo trưởng cũng chỉ lướt mắt nhìn, phát hiện 2 người dính nhau nên liền tự động nghĩ thêm, lại còn nói chuyện này cho mẹ mình nghe, khiến cả thôn đều biết hết.
Góa phụ Tôn và Trương Nhị Cẩu giải thích nhưng vợ Trương Nhị Cẩu không hề tin, nhất quyết làm ầm lên.

Trong thôn có người tin, có người không tin, nhưng cũng có rất nhiều người nghĩ góa phụ Tôn không biết xấu hổ, ai bảo thị thủ tiết không lấy chồng làm gì.

Trong nhà không có cá ăn, ai chắc được thị không ăn vụng chứ?
Vợ Trương Nhị Cẩu khóc lóc om sòm, góa phụ Tôn bị vu oan nên không phục, 2 bên đánh nhau ầm ĩ.

Vì không có người làm chứng nên lại càng không làm rõ ra được.
Trưởng tộc bèn hỏi hôm đó là ai đã trông thấy 2 người họ ôm nhau, đứng ra làm chứng rồi kể rõ ràng mọi chuyện đi.
Lúc đó Vô Ưu đạo trưởng hơi do dự, muốn đứng ra giải thích nhưng bị mẹ mình kéo lại, bảo ông ta đừng có đi tìm phiền phức.

Nếu ra làm chứng, không chừng sẽ đắc tội với cả góa phụ Tôn và vợ Trương Nhị Cẩu, chuốc thêm phiền phức cho bà ta nữa.
Cuối cùng trưởng tộc thấy chẳng ai chịu đứng ra thì cũng hết cách, chỉ có thể trưng cầu ý kiến để mọi người thống nhất, theo đa số mà giải quyết.
Vợ Trương Nhị Cẩu phát huy công phu sư tử ngoạm, đồi góa phụ Tôn bồi thường cho mình 5 xâu tiền và hứa phải nhanh chóng gả đi trong vòng 2 tháng.

Trong thôn này, 5 xâu tiền không phải là con số nhỏ, người ta cưới vợ cho con trai cũng chỉ tốn có 2 xâu.

Trong nhà góa phụ Tôn không có đàn ông, cuộc sống cực khổ hơn người thường rất nhiều, chỉ có ít tiền và vài món trang sức bạc, nhưng thị không muốn phải bồi thường cho chuyện mình chưa từng làm, thanh danh lại còn bị hủy hoại, há có thể cam tâm chứ? Thị kiên quyết thủ tiết, không lấy chồng, dựa vào cái gì mà bắt thị phải tùy tiện tìm một người để gả trong vòng vỏn vẹn 2 tháng cơ chứ?
Góa phụ Trương không phục nên kháng cự lại, nhưng chẳng ai nói đỡ cho thị cả.

Trương Nhị Cẩu muốn nói nhưng bị bà vợ của mình trừng một chút nên nín bặt.

Hơn nữa dù cho hắn có nói thì người khác cũng chẳng tin, đều sẽ nghĩ hắn là gian phu nên mới nói giúp dâm phụ.
Góa phụ Tôn tức giận hỏi rốt cuộc là ai tận mắt trông thấy mà truyền tin đồn nhảm nhí, tại sao không chịu đứng ra ba mặt một lời, nói rõ ràng với mọi người chứ.
Cuối cùng Vô Ưu đạo trưởng vẫn không đứng ra, bị mẹ mình túm chặt tay.
“Nếu hôm nay tôi bị các người bức tử, tôi có hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho các người đâu! Tôi sẽ móc mắt, cắt lưỡi các người!”
Vô Ưu đạo trưởng nói với Thôi Đào, đến nay ông ta vẫn nhớ không sót một chữ trong lời nguyền rủa của góa phụ Tôn.
Sau đó trưởng tộc làm chủ, nhốt góa phụ Tôn lại.

Vài người già có thân phận trong thôn xúm nhau bàn bạc, tìm một mối hôn sự ngoài thôn để gả góa phụ Tôn đi.
Trong đêm góa phụ Tôn bị nhốt, thị đập cửa chính và cửa sổ, điên cuồng hét lớn rằng mình bị oan, liên tục nguyền rủa người chứng kiến và người đồn tin này.

Sau đó âm thanh im bặt, tất cả mọi người đều nghĩ lúc đó góa phụ Tôn hét mệt nên ngủ thiếp đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, thôn dân phát hiện góa phụ Tôn đã tự sát bằng cách xé rách chăn bông rồi treo cổ trên xà nhà.

Thi thể đã lạnh, rõ ràng thị đã chết từ tối qua.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu cảm giác oan ức của góa phụ Tôn phải kinh khủng đến mức nào mới phải lấy cái chết ra chứng minh sự trong sạch.
Trong thôn chỉ có vài hộ dân, cách nhau không quá xa, nhất là buổi tối, trong thôn rất yên tĩnh.

Tối qua những lời thê lương kia của góa phụ Tôn mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Cái chết luôn làm cảm xúc của người còn sống bùng lên.


Trương Nhị Cẩu cực kỳ hối hận, mắng chửi vợ mình thích gây chuyện nên mới ép một người tốt phải đi vào đường chết thế này.

Vợ Trương Nhị Cẩu cũng sợ đến xanh mặt mày, chỉ biết bật khóc nức nở.
Sau đó người trong thôn thấp thỏm một khoảng thời gian, ai nấy đều sợ lời nguyền của góa phụ Tôn linh nghiệm.

Nhưng thật lâu sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, mọi người mới thả lỏng, đến nay đã quên đi chuyện này.
“Bần đạo không bao giờ quên được lời nguyền rủa của góa phụ Tôn, ngày nào cũng gặp ác mộng, không ngày nào là không hoảng sợ.

Chưa tới nửa tháng, bần đạo đã gầy tới mức da bọc xương, như sắp chết tới nơi rồi.

Mẹ thấy ta như thế bèn mời đạo sĩ tới làm phép cho ta, đạo sĩ đó cũng chính là sư phụ của bần đạo.

Sư phụ nói với mẹ để bần đạo đi, cho bần đạo xuất gia thì mới có thể cứu mạng được.”
Chuyện sau đó tất nhiên không cần nói rõ, chắc chắn mẹ Vô Ưu đạo trưởng sẽ thả ông ta ra, thế nên giờ ông ta mới xuất gia thành đạo trưởng.
“Hóa ra đạo trưởng vì có tâm bệnh khó chữa nên thấy móc mắt cắt lưỡi liền nhớ tới chuyện năm đó, thành ra thế này ư?” Thôi Đào hỏi.
Vô Ưu đạo trưởng khẽ gật đầu, chuyện năm đó đã khắc ghi vào xương tủy của ông ta, ông ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với góa phụ Tôn.

Đến tận hôm nay, dù ông ta đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn thường tỉnh giấc giữa đêm, gặp ác mộng với lời nguyền rủa của góa phụ Tôn.
“Dù có rất nhiều người khen ngợi đạo hành của bần đạo cao siêu, có thể độ nhân, nhưng thực ra chính bản thân mình bần đạo còn không độ hóa được, bần đạo chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình lợi hại cả.” Vô Ưu đạo trưởng nói.
“Thuở thiếu thời con người khó tránh lựa chọn sai lầm vì không hiểu chuyện mà.

Giờ ta lớn hơn đạo trưởng khi đó vài tuổi nhưng vẫn làm sai thôi.” Hàn Tống an ủi Vô Ưu đạo trưởng, đồng thời cũng là tự kiểm điểm lại mình.
Vô Ưu đạo trưởng thở dài: “Vô Ưu, sư phụ cho bần đạo đạo hiệu này chính là mong bần đạo có thể quên đi ưu phiền.

Nhưng bần đạo đã gắng hai mươi mấy năm rồi, cuối cùng vẫn phụ sự mong đợi của sư phụ.”
Thôi Đào im lặng nghe hết mọi chuyện, không tỏ thái độ gì mà chỉ yên lặng uống trà.
Triệu Tông Thanh thấy Thôi Đào không có ý định phụ họa theo Hàn Tống, cũng chẳng có ý an ủi Vô Ưu đạo trưởng bèn hỏi nàng nghĩ thế nào.
“Không có nhiều ý kiến.” Thôi Đào khách sáo đáp.
Không có nhiều, nhưng vẫn là có.
“Không ngại nói thẳng.” Giọng điệu của Triệu Tông Thanh vẫn nhẹ nhàng.
“Chỉ cảm thấy đạo trưởng nói áy náy nhiều năm như thế nhưng không thoát khỏi được ác mộng, có thể thấy lúc đó góa phụ Tôn chết thảm đến nhường nào.

Vì miệng lưỡi của con người mà một người vô tội đã phải đánh đổi mạng sống, thật khiến người ta cảm thấy thổn thức.” Thôi Đào nói xong liền nhìn về phía Vô Ưu đạo trưởng.

Thấy vẻ mặt áy náy của Vô Ưu đạo trưởng, thật giống như đang chân thành sám hối cho chuyện năm đó vậy.
Thôi Đào vô thức hỏi thêm một câu: “Vậy những năm đạo trưởng tu đạo hành thiện, rốt cuộc là vì sám hối cho cái sai năm đó mà làm việc thiện, hay là vì để tích lũy công đức để mình phi thăng?” Thôi Đào hỏi.
“Hẳn là cả hai.” Vô Ưu đạo trưởng sững sờ, mơ hồ đáp.
“Sám hối và chuộc tội chẳng qua chỉ là cách người sống tự an ủi mình mà thôi, đạo trưởng không an ủi được mình nên mới khó mà thoát ra khỏi được.” Thôi Đào nói.
Vô Ưu đạo trưởng lại giật mình lần nữa, vội thở dài cảm ơn Thôi Đào, nói mình đã hiểu sau này phải làm gì rồi.
Có đôi khi con người là thế, rõ ràng là một đạo lý cực kỳ đơn giản nhưng vì trong lòng muốn trốn tránh nên chẳng dám đối diện.

Vì chẳng ai nhắc tới nên lừa gạt bản thân, tiếp tục trốn tránh.
Vô Ưu đạo trưởng nghĩ lại bản thân trước khi thành đạo, ông ta thành đạo là muốn phụng dưỡng thần linh, thành tâm sám hối và chuộc tội trước mặt thần linh.

Nhưng có lẽ sau đó, hành động của ông ta đã bị hòa trộn với “lòng thực dụng”, vì danh tiếng, vì góp nhặt công đức, vì truy cầu phi thăng.

Dù bao năm qua mọi người đều khen ngợi ông ta là một người tốt, đức hạnh cao, nhưng ông ta vẫn chẳng an ủi được bản thân, vì trong tiềm thức ông ta biết rõ những hành động của mình thực sự hướng tới mục đích gì, bởi vậy mà sinh ra lo nghĩ, càng không thể thoát khỏi ác mộng do góa phụ Tôn mang tới.
Vô Ưu đạo trưởng quyết định từ nay về sau sẽ từ bỏ tu đạo phi thăng, ông ta chỉ muốn sám hối, đàng hoàng sám hối là được.
Triệu Tông Thanh thấy chỉ vì một câu của Thôi Đào mà Vô Ưu đạo trưởng trở nên “thông suốt”, không khỏi nhếch miệng, nhìn lướt qua nàng một chút.
Thôi Đào đang nghĩ, chuyện của Vô Ưu đạo trưởng và vụ án này có điểm chung là móc mắt cắt lưỡi.
Bất cứ manh mối nào cũng không được bỏ sót, Thôi Đào bèn hỏi Vô Ưu đạo trưởng thôn đó ở đâu, cách kinh thành bao xa.
“Nguyên quán của bần đạo là ở thôn họ Trương, Thái Khang.”
Huyện Thái Khang thuộc quyền quản lý của phủ Khai Phong, cách Biện Kinh không quá xa.
Hóa ra Vô Ưu đạo trưởng là người bản địa Đông Kinh.
“Góa phụ Tôn này có con cái gì không?” Thôi Đào hỏi lại.
Vô Ưu đạo trưởng gật đầu, “Có một đứa con, tên là Trương Nhạc, năm đó lên 3, vẫn chưa hiểu chuyện.

Sau khi góa phụ Tôn chết, nó được anh lớn của góa phụ Tôn đón đi rồi.”
Vô Ưu đạo trưởng nói với Thôi Đào, lúc đó người trong thôn không ai dám nói thật với anh lớn của góa phụ Tôn cả.
Người trong thôn họ Trương đều họ Trương, có quan hệ thân thích, có thể nói cả thôn thực chất là một gia tộc lớn.

Trưởng tộc đứng đầu bàn bạc xong, quyết định không đồn chuyện này ra ngoài, mọi người đều nhất trí, nói với anh lớn của góa phụ Tôn họ cũng không biết nguyên nhân, lúc phát hiện thì thị đã tự vẫn chết rồi.
Nhiều người cùng nói như thế, anh lớn của góa phụ Tôn còn nói gì được nữa? Chỉ có thể lẳng lặng xử lý tang sự, dẫn đứa cháu trai 3 tuổi về nuôi mà thôi.
Vì có phần hổ thẹn với góa phụ Tôn nên cách đây ít năm Vô Ưu đạo trưởng có nghe ngóng tình hình của Trương Nhạc, con trai góa phụ Tôn.

Thế mà đúng lúc lại phát hiện hắn cũng xuất gia thành đạo sĩ rồi.
Vô Ưu đạo trưởng bèn cố ý sắp xếp để gặp hắn, đưa hắn vào trong đạo quán của mình, nhận hắn làm học trò, đối xử với hắn như con trai ruột của mình để bù đắp thiệt thòi năm đó của góa phụ Tôn.
“Giờ đã ở trong Tam Thanh Quan được 2 năm rồi.”
Tam Thanh Quan là đạo quán do Vô Ưu đạo trưởng chưởng quản.
Thôi Đào phủi đất đứng dậy, “Chuyện lớn như thế sao ông không chịu nói sớm chứ?”
Vô Ưu đạo trưởng sửng sốt một lúc, lập tức nhận ra lý do tại sao Thôi Đào lại dùng bộ dạng này để chất vấn mình, “Chẳng lẽ Thôi nương tử đang hoài nghi nó là hung thủ ư? Không thể nào! Nó là người thành thật, chỉ ở trong Quan niệm kinh tu đạo, hơn nữa năm đó nó còn nhỏ như thế, căn bản không hề biết chuyện gì.”
“Sao biết chắc là không biết được? Trên đời này có bức tường nào mà gió không lọt qua đâu.

Chỉ vì năm đó ông kể chuyện của góa phụ Tôn và Trương Nhị Cẩu cho mẹ mình, trong nháy mắt đã truyền khắp cả thôn đấy thôi.
Lúc đầu tất cả người trong thôn họ Trương đều biết chuyện, ai có thể dám chắc họ đều ngậm miệng lại, không hề truyền ra phong thanh nào hả?” Thôi Đào hỏi ngược lại.
Vô Ưu đạo trưởng im lặng, đúng là không thể tin vào miệng người được, chuyện này thật sự không cách nào chắc chắn.
Thôi Đào phải đi gặp Trương Nhạc ngay, Vô Ưu đạo trưởng thì vẫn nhất quyết làm phép cho căn nhà bị ma ám.
“Thế này đi, ta dẫn người tới Tam Thanh Quan trước, sai người âm thầm điều tra và giám sát Trương Nhạc.

Còn em thì dẫn họ tới căn nhà ma ám, sau khi làm phép xong thì chúng ta gặp nhau.” Hàn Tống đề nghị.
Thôi Đào đồng ý, sau đó dẫn Vô Ưu đạo trưởng tới căn nhà ma ám ở Thành Tây.
Lúc Vô Ưu đạo trưởng bày pháp trận, Triệu Tông Thanh dạo vài bước trong hiện trường vụ án, lập tức nhìn thấy một bình thịt bày giữa sảnh chính, còn có 3 cái bình đầy giòi.
Triệu Tông Thanh nhìn đám giòi đang ngọ nguậy, đúng là đủ trắng, đủ béo, đủ lớn rồi.


Nhìn lại bình thịt thấy không còn tươi nữa, nhưng vẫn chưa tới mức thối rữa, hẳn là thịt tươi mới để từ hôm qua.

Giờ trên bình thịt thi thoảng có ruồi bâu vào, vẫn còn không ít.
Sau đó Triệu Tông Thanh nhớ tới Vô Ưu đạo trưởng đã từng nói với mình, hôm qua lúc ông ta tới căn nhà ma ám đã đụng phải quan lại của phủ Khai Phong đang rời khỏi, không cho ông ta vào trong.

Hẳn là những người đó tới là để đặt thịt tươi và giòi.
“Thứ này —” Triệu Tông Thanh nhìn về phía 3 bình gốm đựng giòi.
“Khuyên anh đừng hỏi.” Thôi Đào thân thiện nhắc nhở.
“Là trên xác người bị hại à?” Triệu Tông Thanh vẫn hỏi.
Thôi Đào gật đầu, “Tất cả đều thế.”
“Vậy thông qua nuôi giòi sẽ kết luận ra được gì?” Lần đầu tiên Triệu Tông Thanh nhìn thấy chuyện thế này, không kìm lòng được mà hiếu kỳ.
Thôi Đào ngoan ngoãn nói cho Triệu Tông Thanh mục đích nuôi giòi là để phán đoán thời điểm tử vong cụ thể.
Gần đây Triệu Tông Thanh đã xem qua toàn bộ sách liên quan tới nghiệm thi, không hề thấy có chỗ nào ghi chép việc thông qua nuôi giòi có thể ước tính được thời điểm tử vong cả.
“Có gì đâu mà lạ, con người không thể nghĩ ra cách mới được à? Trước khi có phương pháp chưng xác trong giấm trắng để lộ ra vết bầm thì cũng chẳng có mà.

Trước khi thịt kho tàu xuất hiện, làm gì có món ăn nào như thế tồn tại.

Dù sao con người phải không ngừng sáng tạo ra cái mới, mong muốn được phát triển thì mới tiến bộ được chứ.” Thôi Đào lại bắt đầu nói nhảm.
Triệu Tông Thanh bật cười, “Nói hay đấy, nhưng tại sao cô lại nhắc thịt kho tàu ở đây chứ hả?”
Ánh mắt Thôi Đào nhìn chằm chằm vào bình thịt đầy giòi béo, cảm khái nói: “Rất đơn giản, tôi muốn ăn thịt kho tàu thôi, loại mà thịt với mỡ hòa quyện vào nhau trong màu nâu đỏ ấy.

Còn có thịt chiên, thịt ba chỉ ngũ hoa, xắt miếng rồi chiên vàng 2 mặt, gọi trong lá tía tô và rau, thêm ít ngò gai với tỏi phi, phết chút tương nữa…”
“Khụ khụ…” Triệu Tông Thanh không kìm được mà lấy tay che miệng, quay người ho khan vài tiếng rồi lập tức đi ra khỏi cửa.
Thôi Đào lạnh nhạt đi ra, thấy Triệu Tông Thanh đã chạy ra ngoài căn nhà để hít thở.

Nàng thấy cuối cùng y không đi bậy trong hiện trường nữa thì cực kỳ hài lòng.
Lúc này Vô Ưu đạo trưởng đã làm phép xong, ông ta vừa dọn dẹp đồ đạc vừa nói cảm ơn Thôi Đào.

Nếu không làm được chuyện này thì trong lòng ông ta không sao thoải mái được.
“Vô Ưu đạo trưởng khác với những đạo trưởng khác, hoàn toàn không có kiểu bình thản “buông bỏ”, “không quan tâm” như những người tham đạo đó, cực kỳ bướng bỉnh, không biết Tam Thanh Quan rộng lớn tới nhường nào nhỉ?” Thôi Đào tò mò hỏi.
Vô Ưu đạo trưởng lại giật mình lần thứ n trong ngày, sau đó mới nửa thật nửa đùa đáp lại Thôi Đào: “Có lẽ vì trong Quan có quá ít người tài, chỉ có thể góp nhặt những đạo sĩ kém thôi?”
“Tài năng của đạo trưởng vẫn rất tốt mà.” Thôi Đào thở dài, “Chỉ là trong lòng có quá nhiều gút mắc thôi.”
Vô Ưu đạo trưởng: “…” Không cần phải tổng kết nghiêm túc vậy đâu!
“Tốt nhất là đạo trưởng nên cố gắng thanh tu tĩnh tâm cho tốt đi, đừng so đo được mất, đừng so đo quá khứ, đừng so đo tương lai, cứ để mọi chuyện theo chiều gió, phiêu bạt tới đâu thì đó là nhà.” Thôi Đào lại nói dông dài.
Vô Ưu đạo trưởng chữ hiểu chữ không đồng ý, cũng chẳng hiểu sao Thôi Đào lại đột nhiên dông dài như thế, lúc nãy nghe ông ta kể chuyện xưa chẳng phải nàng rất kiệm lời đấy sao?”
“Lúc ấy tôi chưa có đói.” Thôi Đào thở dài, “Không cần phải nói chuyện nhiều để phân tán sự chú ý.”
Vô Ưu đạo trưởng: “…”
Triệu Tông Thanh: “…”
Vì thế trước khi ra khỏi thành, lúc mọi người cưỡi ngựa đi qua chợ phiên, Triệu Tông Thanh đã sai thuộc hạ đi mua 2 cái bánh nướng cho Thôi Đào ăn.
Thôi Đào không hề khách sáo, quét mắt một vòng quanh đường phố rồi trực tiếp chỉ tên cửa hàng, muốn ăn bánh nướng nhân thịt dê, đậu đỏ và táo tàu của cửa hàng đó.
“Có cả bánh táo tàu nữa cơ à?” Triệu Tông Thanh không khỏi tò mò, thật sự y chưa từng ăn bánh nhân táo tàu bao giờ cả.
“À đúng rồi, có chứ.
Lúc này Thôi Đào đã cắn một miếng lên cái bánh táo tàu còn lại, vỏ bánh vẫn còn giòn, phát ra tiếng răng rắc.
Giờ họ đã ra khỏi thành Biện Kinh rồi.
Triệu Tông Thanh: “…”
Vốn y không có ý định đòi bánh nướng, nhưng hành động vội vàng cắn một miếng của Thôi Đào lại khiến y càng hiếu kỳ không biết bánh nướng nhân rau củ này ăn ngon thế nào mà đáng để nàng bảo vệ như thế?
Tất nhiên hiện tại y không thể ăn được, chỉ có thể nhìn Thôi Đào ăn từng miếng một mà thôi.
Đến Tam Thanh Quan, Triệu Tông Thanh và Vô Ưu đạo trưởng chỉ vừa mới xuống ngựa nhưng Thôi Đào đã nhanh chân bước vào trong xem rồi.
Tam Thanh Quan không hổ là đạo quan nổi tiếng nhất ở Đông Kinh, diện tích rộng lớn, ngôi đền rất bề thế, nghe nói trong đó có 2 tòa điện được xây dựng theo lệnh của Thái hậu Lưu, thật khiến người ta cảm thấy đạo quán này cực kỳ lợi hại.
Vô Ưu đạo trưởng vừa xuất hiện, bên trong đã có không ít đạo sĩ chạy ra chào hỏi.
Thôi Đào tinh mắt nhìn thấy trên người vài đạo sĩ có vết dầu, có 1 người còn dính lên cả giày.

Chuyện này khiến Thôi Đào không khỏi nhớ tới 2 người bị hại.
Lúc này nàng gọi những đạo sĩ này lại, hỏi họ vết dầu trên người từ đâu mà có, là phụ trách nấu cơm, chiên dầu hay gì trong phòng bếp.
Các đạo sĩ nghe xong liền bật cười, vội giải thích mình không biết nấu ăn, vết dầu trên người cũng chẳng phải do nấu cơm mà dính.
“Đám bần đạo phụ trách chong thêm dầu để thắp đèn trong Quan.”
Thôi Đào giật mình nhận ra.
“Đúng vậy, khách hành hương thường quyên tiền để chong đèn thế này.

Nhất là mỗi khi sinh nhật Thần quân tới, khách hành hương quyên tiền lại càng nhiều.

Ví dụ như tháng này có ngày 24 ngày sinh của Lôi Thần và Quan Thánh Đế Quân; 26 là Nhị Lang Thần Chân Quân; 29 còn có Thiên Xu Tả Tướng Chân Quân nữa.” Vô Ưu đạo trưởng giải thích với Thôi Đào.
Thôi Đào gật đầu, nâng cằm lên như đang suy nghĩ gì đó.
Lúc này Hàn Tống đã dẫn Trương Nhạc, con trai góa phụ Tôn tới, lập tức báo với nàng rằng mình đã hỏi kỹ rồi, gần nửa tháng nay Trương Nhạc không hề bước chân ra khỏi đạo quán.
Hắn phụ trách gõ mõ đánh chuông trong đạo quán, thường làm bạn với một đạo sĩ khác, họ căn bản đều ở cùng nhau từ trước khi trời sáng đến hết ngày.
Nếu hung thủ vứt xác vào căn nhà ma ám vào ban ngày và trước khi trời sáng thì hẳn Trương Nhạc không làm được.

Dù Tam Thanh Quan có gần sát Biện Kinh nhưng cưỡi ngựa cũng phải mất hơn nửa canh giờ, trong Quan chỉ có lừa, lại càng mất nhiều thời gian hơn.

Nếu rời đi trong thời gian dài như thế chắc chắn sẽ bị người bạn kia phát hiện.
Thôi Đào nhìn lướt qua chân Trương Nhạc, bàn chân rất lớn, khoảng 13 tấc, cũng không trùng khớp với kích thước chân của hung thủ.
Thôi Đào lập tức hỏi Vô Ưu đạo trưởng, trong đạo quán của ông ta có từng tiếp tế phụ nữ có đời sống khốn khó không.
Vô Ưu đạo trưởng lắc đầu, “Trong Quan đều là đàn ông, nếu thu giữ nữ giới sẽ có nhiều bất tiện.

Nếu gặp tình huống thế này thì sẽ nhờ nữ quan giúp đỡ.”
“Vậy gần Biện Kinh này có đạo quán của ai sẽ thu giữ phụ nữ số khổ không?”
“Mai Hoa Quan, Bạch Vân Quan và Tảo Tuyết Quan.” Vô Ưu đạo trưởng lập tức nghĩ ra.
Thôi Đào có chút ấn tượng với Mai Hoa Quan, trong vụ án của Thái Liên Chi, bà vú Tôn và bà vú Chu đều được sắp xếp đến ẩn náu ở Mai Hoa Quan.
Thôi Đào còn định hỏi tiếp Vô Ưu đạo trưởng thì —
Trương Nhạc đột nhiên vươn tay ôm lấy lưng Vô Ưu đạo trưởng, cả người Vô Ưu đạo trưởng lập tức cứng ngắc, sau đó thì đổ rạp xuống đất.
Triệu Tông Thanh lập tức đưa tay ôm lấy Vô Ưu đạo trưởng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.