Bạn đang đọc Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong – Chương 54
“Ngươi tới đây làm gì hả?” Thôi Mậu nheo mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Thôi Đào.
“Cha lớn tuổi rồi, chắc lúc nãy không nghe rõ nhỉ, con gái lặp lại lần nữa nhé, con gái đến để tiễn cha về ạ!” Thôi Đào vẫn giữ thái độ tốt đẹp như cũ.
Vương tứ nương ở một bên thấy thế liền lấy tay huých Bình Nhi một chút, “Sao cách nói chuyện này lại hao hao cô nhỉ!”
Bình Nhi trừng mắt nhìn Vương tứ nương, “Có sai chỗ nào đâu hả.”
“Đúng thế đúng thế.” Vương tứ nương sờ cằm nhìn lại Thôi Mậu, quả nhiên thị thấy ông bị những lời này làm cho tức tới tái xanh mặt mày.
Lữ Công Bật và Lữ Công Nhụ không phải người trong cuộc nên không hiểu được hàm ý trong lời nói, cũng chẳng nghe ra được cách nói chuyện của Thôi Đào có vấn đề gì.
Lữ Công Nhụ còn ở cạnh phụ họa, Thôi Đào đến tiễn Thôi Mậu như thế đúng là chuyện tốt mà.
“Con mang tới cho cha đều là đặc sản nổi tiếng ở Biện Kinh đấy ạ, có bánh quế, tỏi, dưa muối xì dầu, đồ đan lát, hoa cúc…” Mỗi thứ Thôi Đào nói ra, Vương tứ nương đều khiêng một túi đến để trước mặt Thôi Mậu.
Bánh quế được gói trong giấy, một chồng 10 gói, tổng cộng là 40 gói.
2 bao tải tỏi, 10 hũ dưa muối xì dầu.
Các loại sọt, giỏ đan bằng liễu có rất nhiều kiểu dáng, đều dùng dây thừng buộc lại thành chuỗi lớn, chất trước mặt Thôi Mậu còn cao hơn cả người ông ta.
Hoa cúc tổng cộng 16 chậu, tất cả đều còn xanh nhưng phát triển rất tốt.
Lúc tất cả được bày ra hết trước mặt Thôi Mậu, ông ta đứng giữa đống đặc sản, dù mặc áo gấm hoa, tư thế đứng thẳng cao quý nhưng vẫn không thể nào xua đi được cảm giác như đang đứng bày hàng giữa chợ trời.
Ngoài cửa thành người lới tui không hề ít, cuộc chiến này vừa diễn ra đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Sắc mặt Thôi Mậu lại càng xanh hơn.
“Có người tặng đồ như thế à?” Thôi Mậu giận dữ mắng Thôi Đào.
Có rất nhiều người vây xem biết thân phận của Thôi Đào, cũng thấy những thứ mà Thôi Đào tặng, hình như hơi rẻ, người ta chướng mắt cũng là chuyện bình thường.
Lữ Công Nhụ vội đứng ra khuyên nhủ: “Thất nương cũng có lòng mà, chỉ là tặng hơi nhiều mà thôi, dượng chớ trách móc làm gì, tấm lòng khó mà có được.”
“Nghe nói tất cả có khoảng 5 nhà, anh chị em trong nhà đông như thế, nếu chăm sót người nào thì chẳng phải là khó cho cha đấy sao? Vốn con không muốn cha bị người khác nói này nói nọ nên mới chuẩn bị thế này.
Những thứ này tuy nhiều nhưng xe ngựa cũng có thể chứa được ạ, cứ treo đằng sau là được rồi.
Không ngờ lại bất tiện như thế mà cha cũng không thích, là con suy nghĩ không chu đáo, xin cha thứ lỗi cho con!”
Thôi Đào vội cúi đầu xin lỗi Thôi Mậu, lúc ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đã hơi ửng đỏ.
Vương tứ nương thấy thế bèn bất bình: “Thôi nương tử nghe nói Tri châu Thôi sắp đi nên cố tình đặt mua những vật này trước một ngày, có lòng hiếu kính như thế mà còn bị cha ruột mình chì chiết nữa!”
Mọi người nghe thấy, hóa ra người tặng quà và người được tặng là quan hệ cha con.
Vậy thì sao phải để ý tới chuyện đắt tiền hay không, đều là tấm lòng cả mà.
Không phải đây là chuyện rất tốt sao, sao lại ghét bỏ như thế?
“Nếu con gái tôi mà có lòng tặng tôi những thứ này, tôi vui còn không kịp ấy chứ.” Người đi đường đứng xem không nhịn được mà chen miệng vào.
“Lễ nhẹ nhưng tình nặng, hơn nữa đến phủ Khai Phong tất nhiên phải mang ít đặc sản về rồi.
Những thứ Thôi nương tử chuẩn bị này đều rất phí tâm tư đó!”
Bình Nhi cũng không thích thái độ này của Thôi Mậu, thân làm cha mà để cho con gái chịu nhiều tội như thế, giờ tặng quà cho ông ta, ông ta không nói được lời gì tử tế mà chỉ lo răn dạy với ghét bỏ, đúng là khiến lòng người lạnh lùng.
Hổ dữ không ăn thịt con, sao người cha này còn vô tình hơn cả cầm thú thế kia?
“Những thứ này đều là đặc sản của Khai Phong, khó khăn lắm mới có được đấy.
Đến cả Quan gia nhìn thấy e là cũng thích không chịu được.
Chẳng lẽ Tri châu Thôi cảm thấy những thứ này làm mất thân phận, chỉ có vàng bạc châu báu mới xứng với mình thôi à?”
Khi xưa lúc gặp chuyện đều là Thôi Đào bảo vệ họ, còn nấu cơm cho họ ăn nữa.
Giờ đối diện với cha ruột, Thôi Đào lo ngại lễ nghi trước mặt mọi người nên chỉ có thể kính nhường Thôi Mậu, không tiện nói gì.
Bình Nhi cảm thấy bản thân nhất định phải đứng ra, thay nàng nói hết những lời nên nói, nếu không thì cô ta quá vô dụng rồi!
“Chứ gì nữa, dưa muối xì dầu là đặc sản của huyện chúng tôi đấy.”
“Ai cha, đồ đan lát này là của huyện chúng tôi, tôi còn đan bán nữa đấy.”
Lại có vài người đi đường vây xem không nhịn được mà nói tới.
“Đây chẳng phải là Thôi nương tử sao, Thôi nương tử của phủ Khai Phong ấy!” Tô thị từng là người dân cũ ở hẻm Hạnh Hoa đồng thời cũng đã từng làm chứng trong vụ án đó, hôm nay đúng lúc thị ra khỏi thành chơi, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Thôi Đào liền vội vàng kêu lên.
Người dân bên cạnh không biết gì, nhưng nghe tới tiểu nương tử xinh đẹp này có liên quan tới phủ Khai Phong nên tất nhiên phải hỏi Tô thị rốt cuộc nàng là ai.
Tô thị bèn kể sự lợi hại của Thôi Đào ở phủ Khai Phong ra.
Từ sau vụ án hẻm Hạnh Hoa, thị vì yêu thích và kính trọng Thôi Đào nên thường xuyên nghe ngóng chuyện về nàng.
Dù sao cũng chỉ có một người con gái phụ trách tra án ở phủ Khai Phong, ai nấy đều hiếu kỳ cả.
Lúc này Tô thị bèn kể hết các vụ án Thôi Đào từng làm qua một lần, cảm thán may mà có nàng mới có thể giúp những người chết kêu oán, cũng cho những người ở hẻm Hạnh Hoa hiện tại có thể an tâm sinh hoạt rồi.
“Tôi cũng biết Thôi nương tử này, nghe nói nhờ có cô ấy tham gia mà gần đây phủ Khai Phong mới phá được nhiều vụ án lớn như thế đấy.”
Lập tức cũng có vài người nhớ tới những chuyện mình nghe nói trong Biện Kinh trước đó nên nhao nhao phụ họa theo.
Họ cảm khái vụ án phân thây gần đây danh chấn Biện Kinh thực sự quá đáng sợ, có người tận mắt thấy Thôi nương tử dẫn người đi bắt hung thủ ác độc biết trò huyễn điệp yêu thuật kia.
“Vì thái bình cho Biện Kinh chúng ta mà Thôi nương tử đã làm rất nhiều chuyện.
Phàm là người có lương tâm đều biết ơn Thôi nương tử!” Vương tứ nương cao giọng hô.
Người dân vây xem nhao nhao phụ họa.
Mọi người lại nhìn đống đặc sản mà Thôi Đào tặng cho Thôi Mậu, rất có tấm lòng hiếu kính, tâm ý khó có được.
Vậy mà người cha này của Thôi nương tử lại không hề có chút nào vui vẻ ư? Chẳng lẽ người cha này là lòng lang dạ sói, không muốn chân tình mà chỉ để ý đến vàng ròng bạc trắng chăng? Thấy ông ta lịch sự quý phái vô cùng, chẳng lẽ còn thô tục hơn cả những người dân chưa hề đọc sách như họ nữa?
Trong ánh mắt soi mói và khinh thường của người khác, sắc mặt của Thôi Mậu lại càng khó coi hơn.
Thôi Đào vẫn đang cụp mắt, bộ dạng tội nghiệp lẳng lặng đứng ở đó như một đứa trẻ phạm lỗi đang bị quở mắng.
“Ngươi đúng là biết giả vờ giả vịt thật đấy!”
Thôi Mậu lại nhớ tới lúc trước Thôi Đào nhanh mồm nhanh miệng dùng lời nói để uy hiếp ông ta ở phủ Khai Phong, từ khi nào mà con nhóc này trở nên gian xảo như thế cơ chứ?
“Ngươi đã quên chuyện hôm đó ở phủ Khai Phong ngươi uy hiếp ta rồi à?”
“Quả thực con gái không thể không ở lại phủ Khai Phong chịu trách nhiệm, vì thế nên không thể theo cha về nhà được, không phải dùng chuyện này để uy hiếp cha ạ.”
Thôi Đào khẽ chớp chớp mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt thanh thuần động lòng người, nhìn mà khiến người ta quặn thắt trong lòng.
Một cô gái tiếp tục ở lại phủ Khai Phong để giúp mọi người phá án thì có gì sai trái chứ? Sao lại bị cha nàng nói thành uy hiếp rồi? Làm con gái thì nên nghe lời cha, sao kẻ làm cha lại không yêu thương con gái mình một chút đi! Người ta tới tặng qua tiễn đi, nói chuyện lại ngoan ngoãn lễ phép, thế mà ông ta còn ngại?
Tất cả mọi người đều tức giận, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Thôi Mậu, bảo ông ta thực sự là người cha ác độc.
“Con biết con làm kiểu công việc như nghiệm thi ở phủ Khai Phong đã làm cha mất mặt.” Thôi Đào lại xin lỗi Thôi Mậu lần nữa.
Thôi Mậu tức tới mức cả người run lên, môi cũng giần giật theo, “Đứa con gái ngỗ nghịch này, sao mày lại đổi trắng thay đen, gài bẫy tao trước mặt mọi người thế hả! Những lời hôm đó mày nói đâu có dễ nghe thế này!”
“Sao cha có thể… Haizz, thôi đi, vậy cha có nhân chứng cho thấy con nói lời gì khó nghe không?” Thôi Đào bất lực hỏi lại Thôi Mậu.
Thôi Mậu lập tức nhìn thẳng về phía Lữ Công Bật.
Thôi Đào cũng quay đầu nhìn về phía hắn.
Vốn Lữ Công Bật đang không hiểu Thôi Đào định hát vở nào.
Hắn còn tưởng rằng mình không tiện nhúng tay vào, chỉ đứng im bên ngoài quan sát để hỏi lại Thôi Đào sau, ai ngờ trận chiến giữa hai người đột nhiên chuyển tới người hắn rồi.
Mấu chốt là tất cả mọi người đều muốn biết xem rốt cuộc trong chuyện này cha con Thôi Đào ai là người vu oan cho ai.
Vì thế lời nói lúc này của Lữ Công Bật có vẻ rất quan trọng.
Lữ Công Bật và Thôi Đào liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Thôi Mậu.
Tất nhiên Thôi Mậu cũng nhìn chằm chằm Lữ Công Bật, đợi hắn nói ra sự thật.
“Hay là dượng mau mau lên đường đi, sắc trời không còn sớm nữa rồi.
Những món Thất nương hiếu kính này sao dượng không mang về chia cho họ hàng đi, chắc chắn họ cũng sẽ rất vui đấy.” Lữ Công Bật khuyên.
Hắn không thể nào nói ra sự thật để Thôi Đào mất thể diện trước mặt mọi người được.
Lần trước hắn hấp tấp dẫn Thôi Mậu đến là hắn đã sai rồi, không thể có lỗi với Thôi Đào lần nữa được.
Còn về phần Thôi Mậu, dù sao cũng là người lớn, hắn cũng không thể làm mất mặt ông ta.
Nhưng câu trả lời này của Lữ Công Bật, thực ra không khác gì là đứng về phía Thôi Đào cả, làm người đều có thể hiểu được, là vãn bối phải nói như thế để chừa mặt mũi lại cho trưởng bối.
Thôi Mậu trừng mắt nhìn Lữ Công Bật rồi lại bật cười tự giễu một tiếng.
Ông ta bỗng cảm thấy mình đúng là tự làm tự chịu, vốn dĩ ban đầu lúc sắp xếp hôn sự cho Lữ Công Bật và Thôi Đào, chẳng phải thứ ông ta hài lòng nhất là Lữ Công Bật si tình với Thôi Đào đấy sao? Giờ Lữ Công Bật vì Thôi Đào mà lựa chọn đối chọi với ông ta, Thôi Mậu có cảm giác như tự bê đá ném vào chân mình vậy.
“Cha lên đường bình an ạ.” Thôi Đào lễ phép nói với Thôi Mậu.
Thôi Mậu trừng Thôi Đào, căn bản không hề che giấu được thái độ căm ghét của mình với Thôi Đào.
Ông ta hận không thể trút giận tại chỗ, đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng, nhưng ông ta biết rõ mình không thể nào khống chế được tình cảnh này, ông ta vẫn còn muốn giữ thanh danh.
Tất cả mọi người đều đứng về phía Thôi Đào, đều nghĩ ông ta không phải là một người cha tốt.
Nhưng dù sao ông ta cũng là cha, nàng là con gái, cứ tạm đợi đi, ông ta không tin không thể thu phục được nàng!
Thôi Mậu không nói gì nữa, lập tức xoay người đi.
Kẻ ở không biết có nên mang theo những đặc sản này không, vội hỏi lại ý của Thôi Mậu.
Thôi Mậu đành phải cắn răng đồng ý, giờ vạn con mắt đang nhìn chằm chằm vào, ông ta không muốn mang cũng phải mang.
Thế là tất cả đặc sản đều được sắp xếp trên xe ngựa, hoa cúc thì không để được, phải đặt vào trong giỏ đan rồi buộc dây thừng vào bên ngoài xung quanh hàng hóa, vừa đủ một vòng.
Xe ngựa chứa đầy đồ, chất lên cao.
Lúc xe bắt đầu đi, hoa cúc buộc vòng quanh xe lắc lư như thể đang cực kỳ vui vẻ vậy.
Thôi Đào nhìn xe ngựa đang từng bước xa dần, nháy mắt với Vương tứ nương.
Vương tứ nương và Bình Nhi lập tức cưỡi con lừa nhỏ từ từ đi theo.
Lữ Công Nhụ sờ mũi sau đó vỗ vai Lữ Công Bật, không khỏi than anh hai mình quá khó khăn rồi.
Một bên không muốn khiến người trong lòng mình tức giận, một bên lại không thể đắc tội với cha vợ tương lai, nhưng e là dù hắn có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể hài lòng được.
Lữ Công Nhụ vội lấy cớ có hẹn với bạn rồi trốn mất.
Lữ Công Bật im lặng nhìn Thôi Đào, nét mặt luôn lạnh lùng không hề có thay đổi gì, nhưng yết hầu liên tục chuyển động đã thể hiện rõ sự quan tâm của hắn.
“Hẳn là 3 năm nay có không ít cô gái hâm mộ anh, sao không đáp lại đi?” Thôi Đào đột nhiên hỏi Lữ Công Bật.
Lữ Công Bật sửng sốt, “Biết rồi mà còn cố hỏi.”
“Họ đối với anh, cũng giống như anh đối với tôi vậy.”
Ý của Thôi Đào chính là Lữ Công Bật không có cảm giác gì với cô gái khác, tức là nàng cũng không có cảm giác gì với hắn cả.
Lữ Công Bật nghiêm túc nhíu mày, nhìn chằm chằm Thôi Đào.
“Hôm nay tôi rất cảm ơn, hôm khác nếu anh có việc thì tôi sẽ giúp một tay, nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Thôi Đào chắp tay nói cảm ơn với Lữ Công Bật rồi lập tức leo thẳng lên ngựa rời đi.
Lữ Công Bật nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Thôi Đào, môi mím lại thành một đường.
Nửa canh giờ sau, ở quán trà cách cửa thành chừng 10 trượng.
Thôi Đào đang ngồi cạnh một cái bàn uống trà, chờ Vương tứ nương và Bình Nhi quay về.
Vương tứ nương và Bình Nhi bước xuống lừa, đi thẳng tới trước mặt Thôi Đào.
Thôi Đào đã rót sẵn trà cho hai người.
Vương tứ nương cầm tách trà uống cạn sạch, nói với Thôi Đào: “Đúng như Thôi nương tử đoán, đi nửa đường là Tri châu Thôi đã sai người vứt hết đồ trên xe đi.
Tôi và Bình Nhi cũng không ngồi không đâu, chạy tới đoạn đường đó hô to rằng ven đường có đồ tốt để nhặt, còn nói rõ với họ, những thứ này đều là Tri châu Thôi vứt đi.”
“Làm tốt lắm.” Thôi Đào thờ ơ nói.
Chỉ cần để người ngoài biết giữa cha con Thôi thị có khoảng cách thì dù sau này Thôi Mậu có muốn dùng chữ “hiếu” áp lên người nàng cũng sẽ không dễ.
Đúng là chuyện này nàng đã ra tay phủ đầu, nhưng nếu không làm thế, với quan hệ cha con với Thôi Mậu thì hẳn ông ta sẽ dùng ưu thế tuyệt đối để áp chế nàng.
Xuyên nhanh lâu như thế rồi, còn chuyện quái gở hay xấu xa gì mà nàng chưa từng thấy qua đâu? Tình cảm nguội lạnh, tình thân mỏng manh, có đáng là bao.
Theo lý mà nói, “bản thân” ở thế giới này đã chết dưới Cẩu đầu đao từ lâu rồi.
Vì thế Thôi Đào sẽ không marysue tới mức nhớ tới cái gì mà tình cảm cha con, với nàng mà nói, tất cả đều như nhau cả.
Ai tốt với tôi thì tôi sẽ tốt lại.
Ai vô tình vô nghĩa, cũng đừng trách tôi ra tay mạnh bạo.
“Thôi nương tử khổ quá, nếu ta có người cha như thế, chỉ e đã tức đến mức nghĩ quẩn rồi, ngày nào cũng dùng nước mắt rửa mặt, thậm chí còn không muốn sống nữa đâu.” Bình Nhi hít sâu một hơi, dường như vẫn chưa trút hết được lửa giận.
Thôi Đào thấy bên ngoài quán trà có 2 người đang khiêng một chậu cúc đi ngang qua, nàng liền bảo Vương tứ nương và Bình Nhi đi trước.
Thôi Đào phủi đất đứng dậy, cản 2 người đi đường kia, nhìn 2 chậu hoa lớn rồi to giọng hỏi: “Sao các người lại có hoa này hả? Nói! Có phải các người đánh cướp cha tôi giữa đường không!”
“Gì mà ăn cướp chứ, vị tiểu nương tử này đừng nói bậy mà đổ oan cho người khác nhé! Hoa này bọn tôi nhặt giữa đường, nghe nói là người giàu có nào đó cố tình vứt cả một xe đồ đạc, mọi người thấy vậy đều muốn hưởng ké, tranh nhau mấy thứ khác.
Chúng tôi đến trễ, chỉ có thể giành 2 chậu hoa này về thôi.”
“Hơn nữa đám cúc này có gì khác nhau đâu, tiểu nương tử nhận nhầm rồi đúng không? Sao biết chắc được là chậu của cha cô chứ?” Một người khác chế giễu.
“Hoa cúc này là tôi tự tay tặng cha mình, mỗi một gốc đều do tôi cẩn thận chọn, tất nhiên là tôi nhận ra rồi.
Không tin thì các người tự xem đi, dưới mỗi chậu hoa đều có viết một chữ “Thôi” đấy.” Thôi Đào bảo họ nhìn dưới đáy chậu hoa.
Lúc này, người ra vào quán trà đều bị tiếng cãi vã thu hút, vây xem náo nhiệt.
Hai người đàn ông trung niên lập tức nhìn dưới đáy chậu hoa, quả nhiên có một chữ “Thôi” to khoảng móng tay được viết bằng bút lông.
Thôi Đào: “Chúng ta đến phủ Khai Phong nói cho rõ ràng đi!”
“Ối, tiểu nương tử tha cho! Chúng tôi thật sự không biết mà, đúng thực là nhặt được, không có cướp bóc gì đâu.” Hai người đàn ông trung niên bất đắc dĩ giải thích, sợ dính đến quan phủ lại thị phi nữa.
Lúc hai người đang hoảng hốt thì có một người phụ nữ trung niên đi vào cửa thành, trong tay cầm theo 3 gói giấy, tay còn lại cũng bưng một chậu cúc.
Họ vội chỉ vào người phụ nữ kia bảo lúc đó bà ta cũng ở đó, tất cả mọi người đều nhặt ở ven đường mà.
Người phụ nữ nghe Thôi Đào chỉ trích thì vội nói: “Tôi chỉ nghe người ta nói những thứ này đều là Tri châu Thôi không cần nữa, không phải chúng tôi cướp đâu!”
Lúc này mọi người đã nghe rõ, hỏi Thôi Đào rằng Tri châu Thôi có phải cha nàng không.
Thôi Đào khổ sở nhìn mọi người một cái rồi mím môi không nói tiếng nào.
Lúc này có người dân ban nãy cũng xem cảnh Thôi Đào tiễn cha, hắn vỗ đùi thở dài: “Hóa ra là những thứ Thôi nương tử tặng cho cha đều bị ném đi à?”
Mọi người đều nhìn về phía Thôi Đào.
Thôi Đào lấy tay che mặt lại, nhanh chóng biến mất trong đám người.
Chuyện xảy ra quá nhanh, vì mọi người đều không được xác nhận nên hiếu kỳ muốn tìm hiểu cho rõ.
Tất cả đều bắt đầu bàn tán, cung cấp những thông tin mà mình biết ra.
Có người hiểu chuyện, thấy những ai cầm giỏ, hoa cúc, dưa muối xì dầu hoặc thứ gì đó đều sẽ chủ động hỏi vài câu nghe ngóng.
Cuối cùng mọi người cũng đã hiểu ra tất cả, Tri châu Thôi, cha của Thôi nương tử ở ngoài thành đã giả vờ nhận hiếu kính của con gái, quay đầu thì đổi mặt, ghét bỏ vứt hết đồ đi.
Chuyện này có hơi nực cười, lại có chút kỳ quặc, thân là người làm cha mà sao lại đối đãi với con gái mình như thế chứ? Thế là việc này rất nhanh đã trở thành đề tài tán dóc của người dân trong thành Biện Kinh, lan truyền khắp thành.
Đến nỗi một vị hoàng thất nào đó cũng nghe được, sau khi cố tình nghe ngóng mọi chuyện, lúc đến gặp mặt Thái hậu Lưu bèn đem câu chuyện tiếu lâm này để Thái hậu Lưu giải khuây.
Thái hậu Lưu đã nghe qua về Thôi Đào này, nghe nói vì nàng lập công rất cao ở phủ Khai Phong nên được xá tội.
Những vụ án mà nàng hỗ trợ đều khó hiểu và ảnh hưởng khá lớn, Bao Chửng cũng từng tấu lên, vì thế Thái hậu Lưu cũng biết tới.
Trước đây bà ta đã từng nghe qua không ít chuyện kỳ lạ, lần này chẳng qua cũng như gió thoảng qua tai, nghe xong cũng quên đi mất.
2 ngày sau, Thôi Mậu trình sổ gấp lên, tố cáo phủ Khai Phong giam cầm con gái mình, không cho ông ta dẫn về.
Việc này lập tức khiến các vị Ngự sử trong triều để ý, đặc biệt là Thượng thư Lâm của bộ Hình, vì mất con nên có một phần thù oán với phủ Khai Phong, ông ta âm thầm lôi kéo, khuyến khích những Ngự sử khác bẩm việc này lên Thái hậu Lưu và Triệu Trinh, chỉ trích phủ Khai Phong không màng tới luân thường, ép buộc con gái người ta ở lại phủ Khai Phong.
“Đã được xá tội, con gái theo mệnh cha, nên về nhà ạ.” Các Ngự sử nhao nhao tỏ thái độ với Thái hậu Lưu và Triệu Trinh.
Thái hậu Lưu không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn xem Triệu Trinh xử lý việc này thế nào.
Tất nhiên Triệu Trinh cảm thấy Thôi Đào này là kỳ nữ, đáng lẽ phải giữ lại ở phủ Khai Phong để trọng dụng, nhưng nghe đám Ngự sử lải nhải luân thường đạo lý trước mặt mình như thế, hắn không thể chỉ dùng miệng mình mà đấu lại đống miệng chuyên buông lời chỉ trích này được.
Triệu Trinh bèn triệu Bao Chửng tới hỏi, Bao Chửng ngớ ra bảo cũng không rõ, lại gọi Hàn Kỳ đến để giải thích.
Hàn Kỳ liền kể vắn tắt lại lỗi đốt nhầm sổ sách của Thôi Đào và thư hứa hẹn đã lập với Thương tào tham quan, bảo lúc đó Thôi Mậu và Lữ Công Bật đều có ở đó để làm chứng.
Triệu Trinh cười: “Thôi Mậu này biết rõ duyên cớ mà vẫn trình bản này lên, không biết là có mục đích gì nữa?”
Đám Ngự sử vừa nãy văng nước bọt đầy trời, bấy giờ đã đồng loạt cúi đầu nhìn đất, lặng lẽ đứng đó.
Trong lòng họ thầm mắng Thượng thư Lâm dám khuyến khích họ làm chuyện ngu ngốc này.
Cứ chờ đi, thù này chắc chắn phải nhớ kỹ, sau này sẽ cho ông ta đẹp mặt!
Triệu Trinh thấy đám mồm mép này đều im lặng lại càng muốn chất vấn, tất cả đều phải nói xem lần này Thôi Mậu làm thế là có dụng ý gì.
“Thần nghe nói Thôi Mậu cố ý dẫn con gái về để kết thân ạ.”
“E là muốn làm thân để nịnh bợ phú quý ạ.”
“Thôi Mậu và Lữ liền vạt áo mà.”
…
Đám Ngự sử này độc miệng đã quen, bắt đầu nghiêm túc khơi mào lại khuyết điểm của Thôi Mậu.
Hàn Kỳ đứng cạnh Bao Chửng, cả hai đều giữ im lặng.
Thái hậu Lưu phía sau rèm nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén lướt qua đám Ngự sử rồi đến Bao Chửng và Hàn Kỳ, khóe miệng khẽ cong lên.
Con ngươi bà ta dừng một chút trên chiếc nhẫn đá quý trên tay mình, từ đầu đến cuối đều không nói một lời.
Sau khi xuất cung, Bao Chửng lập tức khen Hàn Kỳ đã xử lý việc này thỏa đáng.
Hàn Kỳ khẽ gật đầu, “Thái hậu chưa nói gì.”
“Không sao đâu.” Bao Chửng vỗ vai Hàn Kỳ, than rằng gần đây chàng phải gánh 2 phần công việc nên hẳn là mệt muốn chết rồi.
Giờ cuối cùng Phán quan Vương cũng đã khỏi bệnh trở lại làm việc, ông dặn Hàn Kỳ phải nghỉ phép 2 ngày đi.
…
Gần tới Đoan ngọ, phủ Khai Phong không có vụ án gì lớn mà chỉ có vài vụ thúc giục nộp thuế lương thực.
“Lão lại*” lúc nào chẳng có, thời Tống cũng không ngoại lệ, càng là nhà giàu sĩ diện thì lại càng không thích móc túi chi tiền.
Hơn nữa vì những hộ gia đình này đều có quan hệ họ hàng với hoàng tộc nên cũng không thể ra tay mạnh bạo được, chỉ e sẽ đắc tội người khác thôi.”
(*) Những con nợ có khả năng tài chính nhưng không chịu trả tiền lại.
Trong số đó có Viên ngoại Vương, Viên ngoại Cam và Viên ngoại Vạn là khó giải quyết nhất.
Lúc Phán quan Vương hết cách thì người bên cạnh lại đề nghị ông ta tạm thời điều nhân lực tới xử lý chuyện này.
“Đến ta còn hết cách với mấy người này thì mượn thêm nha dịch có thể giúp ích được gì chứ?” Phán quan Vương lắc đầu ngay, bảo rằng không thể nào.
“Tất nhiên không thể mượn người bình thường được, phải là vị lợi hại nhất phủ Khai Phong chúng ta mới được chứ.” Văn thư Hoàng nói.
Phán quan Vương hơi khó hiểu nhìn về phía Văn thư Hoàng.
Văn thư Hoàng lo Phán quan Vương không hiểu nên cố ý nhắc lại lần nữa: “Cái vị mà chuyện gì cũng biết ấy.”
Nửa canh giờ sau, Phán quan Vương xách quà tới nhà Hàn Kỳ thăm hỏi.
2 ngày nay Hàn Kỳ ở nhà nghỉ phép, lúc này đang mặc một chiếc áo choàng rộng rãi thoải mái màu trắng ngà, đứng bên cửa sổ, hơi khom người xuống tập trung vẽ quạt.
Phán quan Vương được Trương Xương dẫn vào sân, nhìn thấy dáng người của Hàn Kỳ qua cửa sổ cũng không khỏi thổn thức sao cùng là người với người mà chẳng giống nhau tí nào thế chứ? Người ta ăn mặc lôi thôi, tùy ý quẹt mực tung tóe cũng đẹp như tranh, khiến khung cảnh trần tục xung quanh trở thành cõi thần tiên.
Nếu đổi lại là những người bình thường như họ, dù cho có làm gì thì với dáng người hơi béo của ông ta, cũng giống như một con giòi đang ngọ nguậy vậy.
Dù Hàn Kỳ đã nghe Trương Xương hồi bẩm rằng Phán quan Vương đã đến nhưng vẫn chăm chú vào việc đang làm, trong tay cầm cây bút lông thon dài, tinh tế điểm từng nhụy hoa đào trên quạt.
Cho đến khi vẽ được một đóa hoa hoàn mỹ, Hàn Kỳ mới ngừng bút, khách sáo mời Phán quan Vương ngồi xuống, tuy thờ ơ nhưng cũng mời ông ta dùng trà.
“Không dám đâu ạ, là hạ quan mạo muội tới đây, quấy rầy Thôi quan Hàn nghỉ ngơi rồi.” Phán quan Vương vội xin lỗi rồi mới ngồi xuống.
Phán quan Vương đối diện với gương mặt tuấn mỹ vô song của Hàn Kỳ, trong lúc nhất thời đầu óc trở nên trống rỗng.
Ông ta nhấp vội một ngụm trà, kìm nén một chút rồi cẩn thận nói rõ ý định của mình với Hàn Kỳ, tỏ ý muốn mượn Thôi Đào vài ngày.
Hàn Kỳ nghe việc ông ta đi giục nộp thuế gặp phiền phức thì khẽ cười một tiếng, “Chuyện nào có đáng gì, giải quyết việc chung thôi mà.”
“Nếu đổi lại là Thôi quan Hàn thì người muốn làm gì cũng được, tất nhiên sẽ không có cản trở gì.
Nhưng hạ quan lại tuyệt đối không dám, gia thế hạ quan thấp kém, ăn nói lại vụng về mà còn nhát gan nữa.
Lỡ như sau này tìm đến phiền phức cũng chẳng có 3 tấc miệng lưỡi để ứng phó được.
Nói thế nào thì cũng là đuối lý, rõ ràng rước thêm một đống phiền phức mà chuyện cũng không giải quyết được.” Phán quan Vương thả tay, hơi bất đắc dĩ than thở.
“Ta nghỉ ngơi nên cũng để cho cô ấy nghỉ ngơi vài ngày.
Nếu ngươi muốn mời cô ấy thì không cần hỏi ta đâu, cứ hỏi ý cô ấy là được, để cô ấy tự quyết định có nhận hay không.” Hàn Kỳ nói.
Phán quan Vương nghe xong thì cũng an tâm được một nửa, vội nói cảm ơn với Hàn Kỳ rồi lập tức đi nhờ Thôi Đào.
Phán quan Vương nghe nói Thôi Đào có sở thích ăn uống nên tất nhiên phải chọn thứ người ta thích để đi nhờ.
Ông ta cố tình mang cho Thôi Đào 2 cái đùi bò được ướp ngon nhất, là mẹ ông ta đích thân làm, có hương vị độc nhất, tuyệt đối không giống nhà nào được.
Thôi Đào ngửi mùi đùi bò sốt, không cần nếm đã liên tục gật đầu khen là đồ ngon.
Nước sốt ăn kèm với đùi bò này có màu nâu đỏ, nhìn kỹ sẽ thấy được đậu bỏ vỏ màu vàng, trong mặn có ngọt, tản ra mùi sốt nồng đậm và thơm béo.
Chỉ cần có sốt này, dù nguyên liệu nấu ăn có thế nào đi nữa cũng sẽ trở thành món ăn ngon nhất.
Đừng nói gì tới 2 miếng thịt bò kho sốt này đều là bắp giò mềm, chắc chắn ngon không cần chỉnh.
“Nước sốt này khéo thật đấy, có thể thấy là đậu tằm được lựa chọn từng hạt, ủ trong khí hậu thích hợp, phải có kinh nghiệm dày dặn mới làm được.”
Không có thiết bị khoa học hỗ trợ, chỉ bằng kinh nghiệm mà có thể nắm bắt tốt độ lên men của hạt đậu, đây không phải chỉ là việc chỉ cần kỹ thuật không thôi mà còn phải có thiên phú và kinh nghiệm tích lũy nữa.
“Quả nhiên Thôi nương tử rất có mắt nhìn, sốt mẹ ta làm là tuyệt nhất đấy, người trong nhà không ai không khen cả.
Năm đó ta đến Biện Kinh đi thi còn cố tình mang theo một bình sốt mẹ ta làm đấy.” Phán quan Vương giải thích xong thì lập tức cười với Thôi Đào, hỏi nàng có thể giúp mình chuyện này không.
Thôi Đào xoa cằm nói: “Chuyện mà Phán quan Vương không tự giải quyết được như thế, giao cho một cô gái nhỏ như tôi có thể thành được không?”
“Ôi, Thôi nương tử đâu phải là cô gái nhỏ bình thường chứ, là nữ anh hùng đấy.
Nếu là người khác thì ta sẽ không đến nhờ đâu, vì nhờ rồi cũng vô ích.” Phán quan Vương liên tục hành lễ với Thôi Đào, báo cáo lại toàn bộ thành tích đánh giá hiệu suất trong năm nay của ông ta.
“Nhưng tôi nghe nói Phán quan Vương là học trò của Lữ tướng nhỉ.” Thôi Đào ung dung thở dài.
Phán quan Vương lại vội giải thích: “Học trò của Lữ tướng có ở khắp thiên hạ, chẳng qua ta cũng chỉ là một người nhỏ mà thôi.
Hơn nữa ta còn không lọt vào mắt của Lữ tướng nữa, sao có thể nhờ tới được.
Việc cứu mạng này vẫn phải trông cậy vào Thôi nương tử thôi.
Thôi nương tử có điều kiện gì thì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ dốc hết sức ạ.”
Thôi Đào đưa 2 ngón tay ra cho Phán quan Vương: “Đầu tiên là cách làm loại sốt này —”
“Tối nay ta sẽ về hỏi mẹ ta, cẩn thận viết rõ ràng từng bước cho Thôi nương tử, bảo đảm không giấu giếm gì hết.”
Thôi Đào gật đầu, “Thứ hai, Phán quan Vương không được truyền lại bất cứ tin tức gì liên quan tới tôi cho nhà họ Lữ nữa.”
Phán quan Vương sững sờ, không ngờ Thôi Đào lại biết rõ quan hệ giữa mình và Lữ Công Bật như thế.
Lúc này ông ta cảm thấy hơi ngượng ngùng, cười gượng vò đầu, không biết nên giải thích thế nào cho thỏa đáng.
“Tôi không nói tới quá khứ, chỉ cần hứa cho tương lai là được, tin rằng Phán quan Vương là một quân tử, lời nói như đinh đóng cột.
Nếu Phán quan Vương có thể làm được thì tôi sẽ nhận việc này, còn không làm được thì phiền Phán quan Vương đi nhờ người anh em nhà họ Lữ thân thiết của mình đi, chắc họ cũng có thể làm được đấy.” Thôi Đào không hề khách sáo nói.
Tất nhiên Phán quan Vương sẽ không đi nhờ Lữ Công Bật, nếu con trai Tể tướng ra mặt xử lý công vụ này thì sẽ liên quan tới nhiều bên phức tạp hơn, tuyệt đối không bằng để Thôi Đào đi làm.
Phán quan Vương thầm cân nhắc một lúc rồi cắn răng đồng ý.
Người nhà họ Lữ đều là người chính trực, hiểu rõ lý lẽ, ông ta tin chỉ cần bản thân giải thích sự khó xử này thì Lữ nhị lang cũng sẽ không làm khó gì.
“Chốt.” Thôi Đào lập tức hỏi nơi ở của 3 vị Viên ngoại này, bảo Phán quan Vương cho nàng 1 ngày để chuẩn bị rồi sẽ giải quyết ngay.
Ngày hôm sau, Thôi Đào đeo 2 cái sọt đan nhỏ đi tới trước cửa nhà Viên ngoại Vương.
Vương tứ nương và Bình Nhi cũng đi theo cùng Thôi Đào, bên hông hai người cũng đeo cái sọt nhỏ giống như thế.
Quản gia nhà họ Vương vừa nghe bọn Thôi Đào là người của phủ Khai Phong đến giục nộp thuế bèn nói thẳng với họ là Viên ngoại Vương không có ở nhà.
“Vậy khi nào thì ông ta về?” Thôi Đào hỏi.
“Chuyện này khó mà nói được, Viên ngoại nhà bọn ta ra ngoài khảo sát các trang trại rồi, có khi 1 – 2 ngày sẽ không về, có khi lại đổi ý đến xem nốt trang trại ở Tây Kinh luôn, vậy ít nhất cũng phải nửa tháng.”
“Không sao, chúng tôi đợi được.” Thôi Đào nói xong bèn dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi vào thẳng phủ.
Cả ba đều là người của nha môn, tất nhiên quản gia không thể quá mức lạnh lùng, phải dẫn 3 người vào sảnh chính chờ, dâng trà cho họ.
Đợi khoảng nửa canh giờ, Thôi Đào đã bắt đầu ngáp lên ngáp xuống.
Quản gia thấy thế vội khuyên họ về phủ Khai Phong trước, khi nào Viên ngoại Vương về thì lão sẽ phái người tới phủ Khai Phong báo tin cho họ.
Thôi Đào cười gằn, “Kiểu lừa người này ông đã nói với nha dịch phủ Khai Phong 8 lần rồi, còn tin được nữa à?”
“Ai da, xem đầu óc tôi này! Chắc là vì bình thường trong phủ nhiều việc quá nên tôi quên mất đấy.”
Quản gia nói những lời này rất khéo léo mà không hề gượng gạo, có thể thấy lão đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.
Mỗi lần phủ Khai Phong cử người tới giục thuế, lão đều sẽ dùng cách nào để ngụy biện.
“Vậy chúng tôi vẫn phải chờ ở đây rồi, tránh cho quản gia quên lần thứ 9, cũng tránh để quản gia phải phái người đến tìm chúng tôi.” Thôi Đào nói xong bèn hỏi quản gia có điểm tâm ăn không, họ hơi đói rồi.
Quản gia thấy Thôi Đào không hề khách sáo như thế thì cũng hết cách, chỉ có thể để ý họ một chút thôi.
Lão thầm nghĩ họ không gặp được người thì sớm muộn gì cũng phải đi, phí mấy đĩa điểm tâm thôi mà, so với số thuế lương thực phải nộp thì chẳng là gì cả.
Lúc điểm tâm được bưng lên, Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi cùng ngồi quanh bàn.
Thôi Đào lập tức lấy cái sọt bên hông xuống, đổ đuông dừa bên trong ra hết, dài dài, béo béo, trắng trắng, tròn nghĩnh, lít nha lít nhít ngọ nguậy dưới tấm trải bàn và dưới đất.
Quản gia vừa thấy thế liền giật mình, kêu lên hỏi tại sao bọn Thôi Đào lại đem giòi bọ tới phủ của họ.
“Không phải giòi đâu, đây là thú cưng của tôi, giống với người khác nuôi chó mèo vậy, nhưng nếu chúng không được ăn 1 ngày thì sẽ chết mất.
Để chờ Viên ngoại Vương về, tôi cũng hết cách rồi, chỉ có thể mang theo mấy bé cưng của mình để kịp thời cho chúng ăn thôi.” Thôi Đào nói xong bèn cầm một con đuông trắng trong đó lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve rồi chọc chọc vào con mắt trắng và cái miệng đen của nó, liên tục khen nó đáng yêu.
Quản gia và người làm sau lưng chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, da gà nổi hết cả lên, con mẹ nó quá buồn nôn rồi.
“Còn nữa đấy, phải cho chúng ra hít thở không khí đã.” Thôi Đào lại dốc cái sọt bên hông còn lại ra, số lượng đuông dừa trên bàn trong nháy mắt đã gấp đôi.
“Đúng rồi đúng rồi, bé cưng nhà ta cũng phải ăn rồi.” Vương tứ nương cũng vội vàng đổ cái sọt bên hông mình ra.
“Còn ta nữa.” Bình Nhi cố gắng để giọng nói của mình không run, thật sự cô ta rất sợ côn trùng thế này, nhưng nghe Thôi Đào giải thích lợi ích của loài côn trùng này với con người thì cũng đã miễn cưỡng chấp nhận được, hơn nữa cô ta cũng có nhiệm vụ phải phối hợp với Thôi Đào.
Quản gia và đám người làm cuối cùng không nhịn được nữa, tất cả đều quay đầu chạy ra khỏi phòng để nôn.
Thôi Đào vung điểm tâm đã bóp vụn ra cho đám côn trùng như đang cho chúng ăn.
Quản gia nôn xong, nghe người bên cạnh hỏi lão nên làm thế nào đây.
Quản gia cắn răng, “Để mặc họ đi, ta muốn xem xem họ có thể đợi bao lâu, cùng lắm thì bỏ cái bàn đó thôi.”
Chỉ chốc lát sau, người trong phủ họ Vương liền phát hiện Thôi Đào dẫn theo Vương tứ nương và Bình Nhi, cầm cái sọt nhỏ của mình đi dạo quanh nhà.
Bảo là để cho các bé cưng của họ hít thở không khí, đúng lúc chúng chưa từng thấy qua nhà lớn như phủ họ Vương này nên cho chúng thêm kiến thức.
Ví dụ như lúc họ đến nhà thủy tạ sẽ bắt một “bé cưng” ra, đặt trên bàn đá hoặc trên lan can.
Đám người làm thấy thế bèn hỏi quản gia, những mái đình thủy tạ nghỉ mát đó có còn đụng vào được không vậy?
Quản gia chưa kịp đáp lại đã nghe thấy Thôi Đào nói nắng trên mái nhà rất tốt, “bé cưng” cần phải lên mái nhà để tắm nắng.
Vương tứ nương liền đến hỏi quản gia thang để ở đâu.
Quản gia không nhịn được nữa, “Xin 3 vị cất kỹ đồ của mình đi, loại côn trùng này quá kinh tởm, chúng tôi chịu không nổi đâu.
Những chỗ chúng đã bò qua đều không thể nào đụng vào được nữa.”
“Ối, chẳng phải chúng tôi cũng là bất đắc dĩ sao.
Nếu chuyện phải làm có thể hoàn thành kịp thời thì tối đã có thể về nhà đúng giờ, chúng tôi cũng không bị lộ sở thích này với người ngoài, chỉ cần tối về là chăm sóc chút được rồi.” Thôi Đào tốt tính cười thương lượng với quản gia, “Chúng ta cùng nhường nhau tí đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên các người không nộp thuế lương thực đúng hạn mà đúng không?”
Thôi Đào nói xong bèn nhìn xung quanh, hỏi sao vẫn chưa thấy thang đâu.
“Hay là chúng ta cứ trực tiếp ném các bé cưng lên đi?” Vương tứ nương đề nghị.
Thôi Đào và Bình Nhi liên tục gật đầu phụ họa.
“Mọi người, từ từ nào, tôi sẽ tự đi tìm cho các người!” Quản gia chạy như một làn khói, ít lâu sau quay lại, trên tay lão cầm 10 tờ giao tử bước tới, “Ôi chao, trùng hợp quá, Viên ngoại nhà tôi về rồi, vừa nghe còn thiếu tiền thuế quan phủ nên đã mắng tôi một chập đấy.
Thôi nương tử, xin hãy cầm lấy!”
Thôi Đào nhận lấy, sau khi kiểm tra xong liền cười hỏi quản gia: “Quản gia có biết nhà của Viên ngoại Cam và Viên ngoại Vạn không? Nhờ ngài phái người đi một chuyến giúp chúng tôi chuyển lời trước, sau đó chúng tôi sẽ tới phủ của 2 vị Viên ngoại này ngay.”
Quản gia vừa nghe đã hiểu, 3 vị tổ tông này muốn lão nhắc họ cũng phải ngoan ngoãn nộp thuế đi.
Được rồi, vẫn nên sớm chuyển lời để họ chuẩn bị sẵn sàng đi, dù sao lão cũng không ứng phó nổi nữa.
Sau đó, Thôi Đào, Vương tứ nương và Bình Nhi chỉ mất chưa tới 2 nén nhang đã thu đủ thuế lương thực của Viên ngoại Cam và Viên ngoại Vạn.
Sau khi Thôi Đào bàn giao xong liền trả 6 sọt chứa đuông dừa trở về.
Thứ này không dễ tìm đâu, giá trị dinh dưỡng cao, chiên lên ăn rất giòn và ngon.
Tất cả đều là Lầu Bát Tiên bỏ số tiền lớn mua từ phía Nam về để chuẩn bị cho người thích ăn đuông dừa như Thôi Đào.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Thôi Đào định tới chỗ Phán quan Vương lấy công thức làm sốt.
Nàng vừa định đi tới phòng Phán quan Vương thì chợt thấy một lão thái giám tay cầm phất trần ngăn đường mình, sau lưng lão thái giám này còn có 2 tên tiểu thái giám, cực kỳ khí phách, nhìn chất liệu quần áo thì hẳn cũng cỡ Tổng quản thái giám trong cung.
“Theo ta tiến cung.” La Sùng Huân quay người đi.
Thôi Đào nghi hoặc đi theo La Sùng Huân tiến cung, gặp mặt Thái hậu.
Thái hậu Lưu bảo Thôi Đào ngẩng đầu lên, sau khi quan sát nàng một chút liền mỉm cười hiền lành khen Thôi Đào xinh đẹp, nhưng ánh mắt bà ta lại vô cùng sắc bén, dường như muốn nhìn thấu cả người nàng.
“Ta biết ngươi đã tính toán để tách khỏi cha mình, cố tình ở lại phủ Khai Phong.
Ngươi cũng lợi hại thật, có thể khiến cho hai người Bao, Hàn đều che chở cho ngươi.”
Thôi Đào giật mình, vội quỳ xuống đất nhận tội nhưng cũng không hề cãi lại tiếng nào.
Vì nàng biết rõ, chắc chắn Thái hậu Lưu sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tự mình triệu gọi nàng, ắt sẽ có diễn biến tiếp theo nữa..