Đọc truyện Ngôi Sao Sáng Nhất Bầu Trời Đêm – Chương 42
Tới trung tâm thể thao Đinh Tiềm dẫn Hạ Lục đi thay quần áo. Cô mặc chiếc áo thun nhỏ ngắn ngủn kết hợp với váy liền quần, khi mặc lên người cô có cảm giác hơi chật.
Buộc tóc kiểu đuôi ngựa, Hạ Lục cầm vợt đi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Đinh Tiềm cô nhịn không được oán giận vài câu. “A Tiềm, anh mua quần áo kiểu gì vậy, mặc lên người chật lắm.”
“Không chật, nhìn rất đẹp.” Ánh mắt Đinh Tiềm đánh giá Hạ Lục.
Bộ đồ này là tự anh tỉ mỉ chọn lựa, không chỉ chất vải hạng nhất mà ngay cả kiểu dáng cũng rất độc đáo, phô bày dáng người hoàn hảo của Hạ Lục, có hiệu quả hấp dẫn mọi ánh nhìn nhưng không quá lộ liễu.
Đôi mắt nhìn đủ rồi Đinh Tiềm bất chợt ấn Hạ Lục lên tường, một hồi hôn môi nồng nhiệt.
Trái tim Hạ Lục thiếu chút nữa vọt lên cổ họng, đây là trên hành lang, vạn nhất để người khác nhìn thấy thì không hay lắm.
Cảm giác được lồng ngực cường tráng của Đinh Tiềm đang áp sát vào bộ ngực mềm mại của mình Hạ Lục bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh mua bộ đồ này cho mình chính là cố ý. Anh không thích cô mặc đồ rộng thùng thình mà chỉ thích nhìn cô mặc những thứ có vẻ nữ tính hơn, khuôn mặt Hạ Lục nóng rát.
Hai người đi chơi bóng, sau mấy ván cả người Hạ Lục đã đầy mồ hôi, cũng may quần áo rất thoáng khí và thấm hút mồ hôi tốt, sẽ không dính vào người gây khó chịu.
Rất muốn ngồi xuống đất nhưng Hạ Lục vẫn nhịn, dù sao ở khu nghỉ ngơi cũng có ghế ngồi, cô không thể quá tùy tiện, lúc nên quy củ thì vẫn nên quy củ.
Ngồi bên ngoài uống nước, Hạ Lục nhịn không được nói: “Anh lúc nào cũng thắng, chẳng chịu nhường em lấy một lần.”
Đinh Tiềm cười: “Vận động cũng chỉ là vận động, thư giãn gân cốt, thắng thua quan trọng như vậy ư?”
“Không quan trọng thì sao anh phải thắng em?” Hạ Lục bất mãn làm nũng. Ở bên anh lâu rồi cô càng ngày càng thích làm nũng.
Đinh Tiềm rất thích nhìn bộ dáng làm nũng của cô, cười nói: “Kỹ thuật của em không tốt tự nhiên anh sẽ thắng, nếu anh cố ý thua liệu em có vui không?”
“Vậy anh dạy em đánh đi.” Hạ Lục kéo cánh tay rồi giựt lông trên tay anh.
“Ai ui, đau.” Đinh Tiềm lập tức trốn thoát.
Sau khi vận động xong hai người đi tắm rồi tới nhà hàng ăn cơm, có lẽ là do lượng vận động lúc nãy quá lớn, sức ăn của Hạ Lục tăng lên nhiều hơn. Đinh Tiềm ngồi bên cạnh nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ hồng nhuận phấn nộn của Hạ Lục trái tim Đinh Tiềm đập thình thịch, bỗng nhiên anh nói: “Lục Lục, hai ngày nữa ba của em sẽ quay về Châu Phi.”
Hạ Lục hơi kinh ngạc khi anh đột nhiên lên tiếng.
“Em có thể làm một chuyện vì anh không?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.
Hạ Lục muốn hỏi là chuyện gì nhưng lại nghĩ, chuyện Đinh Tiềm bảo cô làm chắc hẳn cũng không phải là chuyện gì quá khó, vì thế liền đáp ứng. “Anh nói đi, mọi chuyện em sẽ đáp ứng.”
“Anh đã chuẩn bị một chiếc nhẫn, mong em sẽ đeo nó rồi để ba của em nhìn thấy.” Đinh Tiềm lấy một chiếc hộp ở trong túi áo. Mở ra, lấy chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón tay Hạ Lục.
Hạ Lục ngây dại, cứ cầu hôn đơn giản như vậy thôi sao, cô đúng là chưa từng nghe thấy.
“Em đã đáp ứng vì anh làm bất cứ chuyện gì vậy thì không thể đổi ý, anh chỉ muốn đính hôn.” Đinh Tiềm nhẹ giọng nói.
Hạ Lục không lên tiếng, cô đúng là đã đáp ứng qua, với lại nếu đã đeo nhẫn của anh thì cũng không thể nào tháo xuống.
Đinh Tiềm vươn tay trái cho Hạ Lục xem chiếc nhẫn trên tay mình, đó là một chiếc nhẫn bạch kim cùng mẫu với cái của cô, chẳng qua cái của cô thanh lịch hơn một chút.
Với sự sắp xếp của Đinh Tiềm giáo sư Green đã tới Đinh gia ăn một bữa cơm trước khi rời Nhạn Kinh. Nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay con gái ông vui vẻ hỏi chuyện, nghe Đinh Tiềm nói đây là nhẫn đính hôn ông càng vui hơn.
Đơn giản như vậy định chuyện cả đời, Hạ Lục trước sau vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không nghĩ ra là sai ở chỗ nào.
Lúc đưa ba đến sân bay Hạ Lục vẫn chưa nghĩ ra vì sao mình lại đính hôn một cách bất ngờ như thế, còn để cha mẹ biết.
“Charlotte à, bây giờ con đã đính hôn rồi, sau này phải sống thật tốt với bạn trai ở Trung Quốc đấy.” Giáo sư Green lưu luyến ôm con gái.
Cha con mặt gặp mặt, không thể không chia tay.
Hạ Lục nhìn bóng dáng đi xa của ba mình, nước mắt doanh tròng.
Cùng Đinh Tiềm rời sân bay, Hạ Lục một mình đi ở phía trước còn anh theo phía sau.
Cô bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn anh.
Đinh Tiềm không nhanh không chậm đi theo sau. Anh biết ngay lúc này Hạ Lục muốn yên lặng nên không quấy rầy cô.
Thấy cô dùng biểu tình kỳ quái nhìn mình, giữa mày phảng phất tràn ngập nghi vấn, trong lòng Đinh Tiềm hiểu rõ, chủ động nói: “Em không để ý chứ?”
“Để ý cái gì?” Hạ Lục cố ý hỏi lại.
“Anh cứ qua loa như vậy cầu hôn em, ngay cả một cái nghi thức cũng không có.” Đinh Tiềm nhoẻn miệng cười, tiểu nha đầu rối rắm cái gì trong lòng anh biết rõ.
“Yêu nhau cần gì nghi thức?” Hạ Lục quơ quơ nhẫn trên tay trước mắt anh, lẩm bẩm: “A Tiềm, em chỉ có một nguyện vọng.”
“Cái gì?” Đinh Tiềm cười hỏi.
“Hy vọng anh sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ lời hứa khi xin em đeo chiếc nhẫn này, nếu anh ruồng bỏ lời hứa em sẽ ném nó một cách dễ dàng.” Hạ Lục xảo trá liếc anh một cái.
Đinh Tiềm vẫn cười nhạt như cũ, nhưng biểu tình của anh làm cô hiểu rõ, anh sẽ vĩnh viễn tuân thủ lời hứa.
Hạ Lục là cô gái tốt, vừa quyết đoán lại sảng khoái. Bảo cô mang nhẫn rất dễ, nhưng cho cô một phần hứa hẹn thì phải dùng cả đời để thực hiện.
Trở lại trường học, Hạ Lục vội vàng thu dọn sách giáo khoa chạy tới khu thực nghiệm ở trường. Phòng thí nghiệm khoa sinh vật học nằm ở tầng hai, trước lúc vào phòng thí nghiệm cô đi thay quần áo thí nghiệm.
Cô có một bản báo cáo về hệ hô hấp của côn trùng bộ cánh cứng cần giao nộp, đành tạm gác chuyện hẹn hò, một mình hoàn thành thí nghiệm lần này.
Mang bao tay, Hạ Lục cẩn thận dùng nhíp gắp một con bọ cánh cứng màu đen từ trong hộp thủy tinh đặt lên bàn thí nghiệm, dùng lưỡi dao cắt phần vỏ cứng bên ngoài của con bọ, lấy ra ống khí quản đặt dưới kính hiển vi quan sát cấu trúc tế bào.
Vừa quan sát vừa ghi chép, trời dần dần tối đen nhưng cô hồn nhiên không phát hiện ra. Lúc Đinh Tiềm gọi điện thoại tới, tiếng chuông vang lên mấy lần cô mới nghe thấy.
“Em đang làm gì vậy?”
“Làm thực nghiệm, viết báo cáo.”
“Buổi tối anh có buổi xã giao, hôm nay không thể tới gặp em được.”
“Cũng vừa lúc, hôm nay em không rảnh.”
Nói với nhau vài câu, Hạ Lục tắt máy tiếp tục nghiên cứu bọ cánh cứng. Đinh Tiềm nhìn những ánh đèn bên ngoài cửa sổ văn phòng một lúc rồi gọi điện cho Diệp Thanh Nịnh.
Từ khi nói chuyện với Diệp Thanh Nịnh xong trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra, chỉ có quan hệ công việc Đinh Tiềm từ trước đến nay luôn rộng rãi, sẽ không vì tình cảm cá nhân mà gây ảnh hưởng tới công việc. Diệp Thanh Nịnh là một đồng nghiệp tốt, anh không muốn xa cách với cô ấy.
“Buổi tối ở trung tâm Thế Kỷ có buổi tiệc, cô có rảnh đi với tôi không?”
“Đêm nay? Tôi có hẹn rồi.”
Đinh Tiềm hơi ngẩn người, ngay sau đó nói: “Vậy quên đi.”
Diệp Thanh Nịnh không nói nhiều, cắt đứt điện thoại.
Chẳng lẽ là có bạn trai, Đinh Tiềm cẩn thận hồi tưởng nhưng không nhớ ra Diệp Thanh Nịnh có gì thay đổi. Là một cô gái học pháp luật, từ trước đến nay cô ấy không cẩu thả chút nào.
Đi đến cửa sổ, Đinh Tiềm kéo tấm rèm nhìn về phía văn phòng Diệp Thanh Nịnh. Văn phòng làm việc công ty bọn họ cũng giống với nhiều công ty IT khác, khu vực làm việc của công ty họ bố trí rất cá nhân hóa, thực hiện minh bạch hóa nơi làm việc, mặc dù là phòng riêng của giám đốc nhưng chỉ cần kéo cửa chớp thì nhìn không sót thứ gì.
Thấy Diệp Thanh Nịnh đang thu dọn đồ đạc, dáng vẻ đúng là muốn tan làm, khoé miệng Đinh Tiềm hơi có ý cười. Hẹn hò cũng tốt, miễn cho cô cả ngày đều vùi đầu vào công việc rồi làm chậm trễ thanh xuân.
Đã qua thời gian tan làm, nhân viên trong công ty ra về hơn phân nửa. Đinh Tiềm đi đến phòng trà pha một ly rượu Cocktail, chậm rãi thưởng thức.
Nơi này trang trí giống như quán bar cao cấp, có thể cùng các nhân viên trong công ty ngồi xuống uống một chén. Đinh Tiềm cho rằng nên kết hợp giữa thư giãn và công việc với nhau mới có thể nâng cao hiệu suất làm việc.
Uống xong Cocktail anh vốn định trở lại văn phòng tiếp tục công việc, nhưng khi nhìn ra khu làm việc anh thấy nhân viên mới tên Kiều Lạc đang ngồi trước máy tính tăng ca, nhất thời hứng khởi, nghĩ tới đi xem cô vẽ cái gì.
Trở lại phòng trà pha một ly cafe, Đinh Tiềm bưng ly cafe đặt lên bàn Kiều Lạc. “Cô vẫn chưa đi?”
Kiều Lạc hơi ngẩn người khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông phía sau lưng, ngay sau đó cô ta mới ý thức được đó là Đinh Tiềm. Nhìn thấy anh đích thân pha cafe cho mình trong lòng cô ta một trận kích động, vội vàng nói: “Tôi đang vẽ một nhân vật, vẽ xong tôi sẽ đi.”
“Vậy cô uống ly cafe nâng cao tinh thần đi.” Đinh Tiềm quét tầm mắt trên màn hình máy tính, cũng không sinh ra bao nhiêu hứng thú.
“Cảm ơn Đinh tổng.” Kiều Lạc bưng ly cafe ngửi ngửi, hương cafe thơm nức mũi.
Nhìn thấy trên bàn Kiều Lạc có một quyển tạp chí thiên văn học Đinh Tiềm cầm lên xem, hiếu kỳ nói: “Cô cũng thích thiên văn? Đúng là không nghĩ tới.”
Kiều Lạc nói: “Ừ, ba của tôi là giáo viên môn vật lý trung học. Từ nhỏ tôi đã chịu ảnh hưởng từ ông, thích thiên văn.”
Kiều Lạc lặng lẽ đánh giá Đinh Tiềm, kiểu tóc và quần áo rất đơn giản khiến anh thoạt nhìn là một người khôn khéo, giỏi giang. Tuy anh vẫn còn trẻ nhưng lại mang trên mình một loại khí chất thành thục, ổn trọng. Cũng là áo sơ mi phối với tây trang, thế nhưng mặc trên người anh thì đẹp hơn hẳn so với người khác.
“Ngày mai sẽ có mưa sao băng Sư Tử, là lần mưa sao băng cuối cùng của năm nay, cô có thể quan sát nó.” Đinh Tiềm đặt tạp chí xuống.
Kiều Lạc thấy anh phải đi, linh cơ vừa động, theo anh nói: “Ừ, tôi cũng đã nhìn thấy tin tức. Chỉ tiếc ở trường chúng tôi không có nơi nào thích hợp để xem, trong thành thị thì nơi nơi đều là ánh sáng, gây ảnh hưởng tới hiệu quả quan sát, còn nếu đi lên núi Ngọc Hoàng thì quá xa.”
Đinh Tiềm không biết tâm tư của cô ta, dừng lại, nhiệt tình nói: “Cô có thể đi Tây Sơn. Tây Sơn không chỉ cách nội thành rất gần mà trên núi còn có một khoảng đất trống rộng lớn, rất nhiều người yêu thích thiên văn đều tới nơi đó hoạt động. Ở Nhạn Kinh có một câu lạc bộ nổi tiếng dành cho những người thích thiên văn học tên là Quan Tinh, buổi tụ hội mỗi tháng đều tổ chức ở nơi đó.”
Mắt thấy cơ hội bày ra trước mắt, Kiều Lạc nhanh chóng nắm bắt. “Ngày mai anh có đi xem không? Nếu đi thì có thể cho tôi đi nhờ xe không?”
Đinh Tiềm cười cười, không suy nghĩ nhiều. “Được, dù sao đến lúc đó tôi cũng phải tới Nhạn Đại đón bạn gái. Cô và cô ấy học chung một trường, nhờ xe cũng tiện.”
Anh cười rộ lên thật là đẹp mắt. Kiều Lạc chờ anh đi rồi, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài vì vui sướng, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Mặc dù hơi có chút tiếc nuối vì dường như anh không phát hiện ra cô trang điểm, hoặc là nói đối với anh cô có trang điểm hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng cô ta vẫn rất vui, bởi vì anh không phải rất khó tiếp cận.
Cô ta tốn hơn mười ngày để thu thập tư liệu về Đinh Tiềm, dùng đủ công phu tìm hiểu yêu thích của anh. Vì anh có bằng tiến sĩ vật lý thiên văn cô suốt đêm bù lại rất nhiều kiến thức về thiên văn, chính là muốn có đề tài chung để nói chuyện với anh, thậm chí cô ta còn quan sát rất nhiều thói quen và động tác nhỏ của Hạ Lục, lén lút bắt chước.
Kim đồng hồ dịch chuyển cực nhanh, Kiều Lạc đối với máy tính bảng càng vẽ càng nhập tâm.
Diệp Thanh Nịnh từ công ty đi ra, không trực tiếp lái xe mà lại đi tới siêu thị đối diện công ty, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon. Đặt túi mua hàng lên ghế phụ, tâm tình của cô bây giờ rất vui.
Lái xe đến trung tâm Thu Dung, Diệp Thanh Nịnh xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn đi vào cửa lớn, nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Vũ Canh đang đo nhiệt độ cho một con mèo bị thương, bộ dáng thoạt nhìn rất nghiêm túc.
Lặng lẽ đi đến phía sau Nhiếp Vũ Canh, Diệp Thanh Nịnh thình lình gọi anh một tiếng.
Nhiếp Vũ Canh quay đầu thấy là cô, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười. “Cô đến rồi.”
“Sao vậy, không chào đón tôi hả? Tôi đã tự mình mua chút đồ ăn tới an ủi anh.” Diệp Thanh Nịnh nâng hai tay lên, cho anh nhìn đồ vật trong tay mình.
Từ khi Hạ Lục giúp hai người bọn họ có buổi hẹn hò đầu tiên, mấy ngày nay hai người thường xuyên gặp mặt, đã từ bạn bè bình thường biến thành quan hệ bạn bè thân thiết. Chẳng qua, ai cũng không chọc thủng tầng giấy mỏng kia.
Nhiếp Vũ Canh chần chờ nhìn bốn phía. “Nhưng nơi này đều là động vật, không thích hợp ăn cơm.”
Nơi này không có nhà bếp riêng, mà chỉ có một căn bếp đơn giản để làm thêm những món ăn có dinh dưỡng cho thú cưng. Với bầu không khí ở nơi này, nếu ăn cơm quanh mấy chục con chó, con mèo, con nhím bị người vứt bỏ, ngẫm lại thì có chút quái dị.
“Bằng không thì đi nhà tôi?” Diệp Thanh Nịnh đề nghị.
“Nếu cô không ngại thì có thể tới nhà của tôi. Nhà tôi cách nơi này rất gần, đi bộ chừng 10 phút là đến.” Nhiếp Vũ Canh nói.
Thấy Nhiếp Vũ Canh chủ động mời Diệp Thanh Nịnh rất vui, chờ anh xong việc hai người cùng nhau rời đi. Anh ở tại ký túc xá dành cho giáo viên Nhạn Kinh, cách trường học chỉ một bức tường, hoàn cảnh rất là yên tĩnh.
Nhà bày biện đơn giản, nhưng cách bố trí thật sự thoải mái, màu sắc lấy xám trắng làm chủ đạo, vừa thấy chính là nơi ở của một người đàn ông độc thân, không có chút nữ tính nào.
Nghe âm thanh mở cửa, một con mèo đen từ phòng khách đi tới nhìn người phụ nữ được chủ nhân đưa về bằng đôi mắt ngọc sắc mang theo vẻ đề phòng, con mèo nện từng bước nhẹ nhàng, chậm chạp.