Đọc truyện Ngôi Sao Lạc Loài (Once A Princess) – Chương 48
Một ngày trước đám cưới, Tanya cuối cùng nhận ra là cô chỉ được gặp mặt Stefan có vài lần trong suốt tuần lễ vừa qua và những lần đó đều rất ngắn ngủi. Việc may áo cưới cho cô là cả một việc trọng đại và phải mất hết hàng mấy tiếng đồng hồ này đến mấy tiếng đồng hồ khác để thử đi, thử lại. Rồi lại phải thử những bộ quần áo cho tủ áo mới của cô, những chiếc váy để mặc mỗi ngày trong những buổi tiệc đặc biệt mà cô phải tham dự, nơi cô sẽ được giới thiệu với mọi người trong triều và những người quyền quí khác trong nước, cũng như với những đại sứ nước ngoài và những người có chức trọng sẽ có mặt trong buổi hôn lễ của cô.
Rồi còn phải trả lời trong một cuộc điều tra cả mấy tiếng đồng hồ, khi Maximilian xuất hiện với những cảnh vệ để biết thêm chi tiết về việc cô bị ám sát hụt. Cô phải kể lại mọi chi tiết xảy ra trong tối hôm đó, ngay cả việc cô lăn xuống giường, cho đến khi bọn họ đồng ý là cô không còn gì để nói nữa cả. Nhưng sự nghiêm túc của họ làm cho cô có cảm giác mình vẫn còn trong vòng nguy hiểm, cảm giác đó thật ghê rợn khi nghĩ là có một ai đó đang có ý định muốn giết cô.
Rồi đến những vị gia sư xuất hiện mỗi ngày và chiếm gần hết thời gian của cô. Chúa cứu cô, những bài học cô phải học, về lịch sử của Cardinia, lịch sử về tổ tiên của cô, về cách đi đứng, quan hệ với nước ngoài, thuật ngoại giao, ngay cả ngôn ngữ nữa. Cô còn chưa biết, mình thật là may mắn, vì về mặt giao thiệp, tiếng Anh là một trong sáu thứ tiếng được chính thức công nhận và sử dụng trong triều trong suốt bốn mươi năm qua. Ngay cả một người chỉ có nhiệm vụ là nói chuyện tầm phào với cô, hay ít ra Tanya đã thấy như vậy, cô ta cũng được chỉ dẫn là phải báo cho Tanya biết về những chuyện xấu đang xảy ra, vì vậy cô sẽ không lầm lẫn để làm bạn với những người không thích cô và ý đồ xấu với cô.
Ngay trong tuần lễ đó, việc phỏng vấn để chọn những người phục vụ cô trong phòng ngủ được thực hiện. Những cô gái đang chờ đợi sự tuyển chọn và những người hầu, rất vinh dự khi được trúng tuyển vì sẽ được hầu hạ kế bên cô, khi cô trở thành Hoàng hậu, một địa vị mà Alicia tưởng chắc đã nắm gọn trong tay. Trong việc tuyển chọn này, Tanya được sự giúp đỡ từ người cô của Stefan, người phụ nữ này không có chút gì giống với gã con trai hống hách của bà ta, Vasili, người mà Tanya đã bắt đầu có cảm tình. Nhưng cô chưa cần phải quyết định ngay, mà có thể đợi đến tuần sau mới đưa ra quyết định chọn người cũng không muộn.
Cô biết cô muốn có Stefan, biết là bây giờ anh không còn thù nghịch với cô nữa, nhưng cô thật sẽ an lòng đám cưới với anh mà không cần biết anh có cảm nghĩ gì về cô à? Biết được anh thích lên giường với cô cũng chưa đủ. Còn chuyện anh không thích vẻ bề ngoài của cô, còn chuyện họ không tương xứng thì sao? Còn những lời sỉ nhục anh thốt ra mỗi lần anh nhớ lại chuyện quá khứ “tưởng tượng” của cô thì sao? Cô phải đối diện với chúng hết lần này đến lần khác trong tương lai à?
Người đàn ông này, ngay cả chuyện cô yêu anh, anh cũng còn chưa biết. Dĩ nhiên là quá rõ ràng vì những gì cô đã làm với anh. Và cô cũng đã tha thứ cho anh về mọi chuyện rồi nhưng anh chưa bao giờ nghe cô nói hẳn ra lời như vậy.
Giờ đây, Tanya đi dọc hành lang mà chưa biết chính xác là cô sẽ hỏi hay nói gì với Stefan. Những người cảnh vệ lập tức đi sát theo bước chân cô. Cô được bố trí mười hai người cảnh vệ cho đến khi tên sát thủ bị bắt, chia làm ba ca, họ phải đứng canh bên ngoài cửa phòng cô và đi theo cô đến bất cứ nơi nào cô đến, vì vậy, lúc nào cô cũng có bốn người đàn ông lót tót theo sau, hay là ngăn cản những ai không được phép vào phòng cô.
Nhưng khi cô chưa đến phòng Stefan. Maximilian Daneff đang đi trên hành lang với bí thư của ông ta đã dừng lại, nói vài lời với cô.
“Cô nên nghỉ ngơi đấy, thưa Nương Nương.”
“Vâng, tôi biết, nhưng …”
“Nếu cô đang định tìm Stefan thì Ngài đang ở chung với cha của Ngài. Ngài rất là bận rộn từ khi trở về, vì thế, họ không có nhiều cơ hội để nói chuyện riêng với nhau.”
Câu nói nghe quá hợp lý và cô thật không nên quấy rầy họ. Nhưng cô rất thất vọng. Maximilian hỏi, “Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
“Không, tôi …, thật ra là ông có thể giúp đấy.”
Cô nhìn người bí thư cho đến khi Max ra dấu cho ông ta tránh ra. Những người cảnh vệ của cô thì đã thụt lùi lại phía sau. Bọn họ chỉ làm như vậy đối với rất ít người, Thủ Tướng của họ là một trong những người đó.
“Nào, bây giờ tôi có thể giúp gì cho cô?”
Tanya hỏi thẳng, “Ông có biết tại sao Stefan không thích vẻ bề ngoài của tôi không?”
“Vẻ bề ngoài của cô à?”
“Anh ấy thích tôi hơn khi anh ấy nghĩ là tôi không được đẹp. Tôi không bao giờ hiểu được chuyện này.”
Maximilian mỉm cười, “Tôi nghĩ là cùng một lý do với việc Ngài chống lại chuyện đi đón cô trở về.”
“Chỉ vì anh ấy không muốn cưới tôi à?”
“Bởi vì Ngài cho rằng cô sẽ không muốn cưới Ngài. Ngài rời khỏi đây với ý nghĩ cô rất là xinh đẹp. Nếu Ngài gặp cô không giống như những gì Ngài nghĩ thì Ngài cảm thấy rất yên lòng.”
“Tôi vẫn chưa hiểu.”
Maximilian nhíu mày, “Có ai nói với cô về việc Ngài rất nhạy cảm về những vết sẹo trên mặt chưa?”
“Lại những vết sẹo quái quỉ đó à?” Cô giễu cợt, “Vâng, tôi nghĩ là bọn họ đã nhắc đến hay là đã ám chỉ đến rồi. Nhưng nó có liên quan gì đến vẻ bề ngoài của tôi?”
“Liên quan đến mọi thứ đấy. Stefan đã ngừng không theo đuổi đàn bà đẹp sau khi Ngài bị sẹo. Ngài cảm thấy họ không thể nhìn thấy gì ở đằng sau khuôn mặt xấu xí của Ngài. Tôi đã chính mắt nhìn thấy trong một căn phòng đông người, một vài người đàn bà đã xoay lưng lại với Ngài để Ngài không chú ý đến họ. Tôi chắc là Ngài đã có những kinh nghiệm tệ hơn thế nữa. Nhưng sự thật là Ngài đã không muốn cưới cô chỉ vì Ngài chắc rằng cô sẽ bị ám ảnh bởi những vết sẹo của Ngài, giống như những người đàn bà kia vậy.”
Tanya lắc đầu, không đồng ý. Những khó khăn mà cô đã trải qua trong mối quan hệ giữa cô và Stefan, ít nhất có một nửa là vì bản tánh của Stefan gây nên, nhưng mọi chuyện xảy ra như vậy lại chỉ vì anh đã nghĩ, cô sẽ sợ bộ mặt của anh à? Alicia đã bóng gió cho là như vậy. Ngay cả bạn của anh cũng đã hỏi cô, cô có thể không để tâm đến những vết sẹo của anh không? Còn Stefan lại hỏi, cô có chấp nhận anh như là anh bây giờ, với những vết sẹo và mọi thứ. Lạy Chúa, tại sao anh lại hỏi cô như thế nhỉ?. Và cô chưa trả lời anh rõ ràng. Tại sao cô lại không hiểu rằng anh nghĩ mình là người xấu xí, dễ sợ nhỉ? Chỉ bởi vì cô không hề thấy anh xấu xí, ngược lại, cô lại thấy anh quá quyến rũ. Bởi vậy, cô đã không nhận thức ra được đâu là vấn đề.
“Vậy mà tôi cứ mãi cãi với Stefan là tôi không không ngu ngốc đấy!”Cô bực mình lẩm bẩm, “Anh ấy hiểu tôi nhiều hơn là chính tôi.”
Maximilian chỉ chặc lưỡi, “Tôi có thể nhìn thấy ngay ngày đầu tiên, khi cô đến đây, cô là một cô gái khác thường. Stefan chắc rất vui khi biết chuyện này.”
“Stefan không biết, nhưng ông có thể nhắn lại cho anh ấy biết là tôi chờ anh ấy trong phòng trước khi anh ấy đi nghỉ tối nay không? Tôi muốn cho anh ấy biết.”
“Ý cô là Ngài vẫn nghĩ …”
“Tôi vẫn không biết anh ấy nghĩ gì. Chính vì thế mà tôi có ý định tìm hiểu tối nay.”
Khoảng sau mười giờ, Tanya nghe có tiếng gõ cửa, rất nhẹ, cho cô biết Stefan nghĩ là cô đã ngủ rồi và anh sẽ không đánh thức cô dậy đâu. Mở tung cánh cửa phòng ngủ của cô mà không thèm gõ cửa là cách xử sự của anh trước kia, nhưng trong những ngày này, Hoàng đế của cô rất là lịch sự và chu đáo.
Cô cười mỉm rồi mời anh vào. Anh đóng cửa lại trước khi thấy cô trong căn phòng rộng lớn. Khi anh nhìn cô, anh rõ ràng cứng người lại.
“Em định mời anh đến để quyến rũ anh à?”
Tanya bật cười, biết rất rõ tại sao anh lại nói với vẻ đầy hoài nghi như vậy. Cô đang ngồi co chân lên ghế bên cạnh lò sưởi, mái tóc đen của cô xõa tung trên vai và cô đang mặc chiếc áo ngủ màu trắng, đáng lẽ để dành cho đêm tân hôn, nhưng cô đã quyết định mặc vào tối nay. Áo được cắt rất ngắn, và mỏng đến nỗi hầu như thân hình cô đều lộ ra hết. Tay áo cũng trong suốt.
“Thật không phải là một ý nghĩ tồi, nhưng không, em muốn chúng ta nói chuyện với nhau một chút.”
“Lòng em vẫn chưa chắc chắn, phải không?” Anh hỏi, bước lại gần cô và thay vì ngồi ở ghế kế bên, anh chỉ đứng trước mặt cô, mắt anh sáng rực.
“Chắc chắn điều gì?”
“Về chuyện kết hôn với anh.”
Anh nói với giọng muốn gây sự và cô không hiểu lý do, “Em chắc mà, nhưng điều mà em muốn biết, là nếu không phải vì trách nhiệm, nếu không phải làm theo ước nguyện của cha anh, thì anh có muốn cưới em không?”
“Có!”
Câu trả lời hấp tấp và lớn tiếng của anh làm cho cô giật nảy mình, “Vậy thì anh giận chuyện gì?”
“Khi cô dâu đòi gặp mặt chú rể ngay trước đám cưới, thông thường chỉ vì muốn rút lui.”
Mắt cô nhìn anh âu yếm, “Cô ta không thể vì cần một ít bảo đảm sao?”
“Em ấy à?”
“Thật sự hôm nay em đã có chút do dự. Ý của em là, anh chưa bao giờ che dấu việc anh không muốn cưới em. Anh đã nói là chúng ta không tương xứng …”
“Một người đàn ông không thể thay đổi ý định à?”
“Và anh ghét khi sự thật em là, giống như anh đã nói, một người tuyệt đẹp,” Cô nói tiếp, như là anh đã chưa từng cắt ngang lời cô, “Điều mà em rất khó hiểu … cho đến hôm nay.”
Anh đờ người, “Em hiểu gì?”
Một lần nữa, cô nói tiếp không màng đến câu hỏi của anh, “Chúng ta sẽ có một hôn lễ bình thường, chúng ta sẽ ngủ chung, có con với nhau … à?”
Anh kéo cô ra khỏi ghế quá nhanh, Tanya há hốc mồm, nhưng chủ ý của anh chỉ là muốn hôn cô, nụ hôn nồng cháy và mãnh liệt. Cô nghĩ đề tài này đã quyến rũ được anh, khi mà chiếc áo ngủ của cô đã thất bại. Hay có thể là anh muốn cản cô đừng nói tiếp, để anh có vài lời với cô, vì cô đã không màng đến những câu nói cắt ngang của anh? Nhưng nụ hôn kéo dài khá lâu, sau đó anh không nói gì cả, chỉ ôm cô sát vào lòng.
Tanya thở dài trong ngực anh và nhẹ nhàng nói, “Anh không biết là anh có sức thu hút như thế nào khi em nhìn thấy anh đâu, phải không Stefan Barany? Em còn không kịp nghĩ đến gương mặt xấu hay đẹp ra sao của anh, dù em rất vui khi em phải cưới anh mà anh lại không hề xấu, nhưng việc đáng nói là về tánh tình của anh kìa … trừ bản tánh nóng nẩy ra, dù việc này em không còn quan tâm đến vì em đã quen rồi. Đó là cách anh …”
“Đủ rồi!”
Cô ngăn anh không cho anh đẩy cô ra bằng cách đưa hai tay lên ôm má anh, “Anh không tin em phải không? Em xin lỗi, em không nên khinh xuất nói đến chuyện mà anh rất nhạy cảm. Nhưng riêng em, em không hiểu tại sao nó lại là một chuyện làm cho anh không muốn nhắc đến? Lần đầu tiên, khi em nhìn thấy những vết sẹo trên mặt anh, thật sự phải mất một lúc lâu sau, em mới nhìn thấy chúng, bởi vì ban đầu, em chỉ thấy cặp mắt đầy cuốn hút của anh, sau đó, khi nhận ra những vết sẹo, em chỉ cảm thấy cảm thông với anh, khi nghĩ người đàn ông này cũng đã chịu nhiều đau khổ như em vậy.” Cô mỉm cười, một cách dũng cảm, vì ánh mắt anh quá nghiêm khắc và cô dịu dàng vuốt ve từng vết sẹo của anh, “Em không thấy chúng mỗi khi nhìn anh, bởi vì tất cả những gì em thấy, chỉ là một tên ác quỉ cực kỳ đẹp trai, người đầu tiên cho em biết khoái lạc là gì. Không một người nào khác cho em cái cảm giác giống như anh đã cho em, Stefan.” Và rồi cô hỏi thẳng anh, “Anh nghĩ là em có thể muốn anh đến như vậy, khi mà những vết sẹo lại làm cho em khó chịu à?”
Anh chưa trả lời và cô đoán biết câu trả lời của anh sẽ là một lời sỉ nhục, liên quan đến quá khứ bẩn thỉu của cô, như là cô có thể muốn bất cứ người đàn ông nào nếu được trả đúng giá và giờ đây, anh đã dâng tặng cô cả vương quốc này, không phải là một giá rất hời hay sao?
Cô lùi lại, mắt cô sáng rực, cô không thể kềm chế được nữa vì anh ngu ngốc như một con heo, “Được rồi, đêm nay là đêm tự thú, vì vậy anh nên nghe một chuyện quan trọng. Khi em đến Danzig với anh, em vẫn còn trong trắng. Và để em nói rõ chuyện này nhé, vì anh đã không nhớ gì về tối đó cả. Tối đó, không phải anh đã chiếm được sự trong trắng của em, mà là em đã dâng tặng cho anh. Nếu anh không nghĩ như vậy thì em sẽ lập đi, lập lại, hết lần này đến lần khác, cho đến khi nào anh tin chuyện này mới thôi, hãy nghĩ lại đi.”
“Em thật sự tin là anh đã không biết được sự khác biệt à?” Anh hỏi một cách ngờ vực. “Những gì em nói không thể nào xảy ra cả, Tanya.”
“Dĩ nhiên rồi,” Cô độp lại. “Em đã làm điếm suốt nhiều năm mà.”
Anh lắc mạnh cô, “Nói móc họng đủ rồi,” Anh cảnh cáo, “Anh không cần biết đến quá khứ của em nữa. Em có hiểu không? Anh không cần biết em đã là người như thế nào, nhưng bây giờ em là của anh và anh … đó là việc quan trọng nhất.”
Tanya chỉ nhìn anh chằm chằm, sửng sốt không nói nên lời, lý trí bảo với cô, anh định nói là anh yêu cô. Nhưng tại sao anh lại dừng lại? Vì những vết sẹo chết tiệt đó à? Anh vẫn còn chưa hiểu ra sau những gì cô nói với anh à? Dĩ nhiên rồi, và anh sẽ cứ nghĩ như vậy, khi anh vẫn tin rằng cô muốn có anh chỉ vì phần thưởng quá lớn mà thôi. Đó đúng là một chuyện nực cười và cô không thể thuyết phục anh tin cô được. Lòng tự trọng đã khiến không cho cô để anh nhìn thấy tấm khăn trải giường đó và cũng chính lòng tự trọng đã giữ cô không đi tìm Serge để bảo anh ta nói ra sự thật. Cô phải chứng minh cho anh thấy, mọi lúc, mọi nơi, là cô muốn anh, chỉ anh thôi. Đó không phải là một việc làm khó khăn mà là một việc làm khá hứng thú, thật ra …
Anh không màng đến quá khứ của cô à? Lạy Chúa, đó không phải là những gì cô muốn, anh nói không màng đến, anh vẫn muốn cô cho dù anh vẫn nghĩ cô là người như vậy à? Và anh thật đã muốn cô. Nếu cô không lầm lẫn, thì anh cũng yêu cô.
Cô âu yếm mỉm cười với anh và nhào vào người anh, vít đầu anh xuống để hôn anh. Cô đã quá vui mừng, cô không thể nào kềm chế được. Cô như muốn hụt hơi và anh ôm chặt cô để đáp trả lại. Cả hai say sưa thể hiện tình cảm cho nhau. Rồi đột nhiên anh dừng lại và chỉ ôm chặt cô vào lòng. Cô có thể nghe nhịp tim trong lồng ngực của anh, cảm thấy cả người anh rạo rực. Vì vậy, cô bực mình khi nghe anh nói.
“Tối nay anh sẽ không ngủ với em đâu, Tanya yêu dấu, bởi vì phải mất hết nguyên đêm anh mới thỏa mãn đấy.Và anh không muốn em mệt mỏi trong đám cưới vào ngày mai.”
“Stefan!”
Anh nâng cằm cô lên hôn nhẹ, rồi tặng cho cô một nụ cười đẹp nhất, “Sau lễ cưới là ngày là ai cũng hiểu được tại sao em lại thức dậy trễ.”
Với một lời hứa hẹn như thế, làm sao Tanya có thể cãi lại được?