Ngôi Sao Bảy Cánh

Chương 89


Bạn đang đọc Ngôi Sao Bảy Cánh – Chương 89


Tiêu Hành gọi xong không nói thêm gì nữa, Lục Duyên chờ một lúc vẫn không đợi được câu tiếp theo.

Nhưng cảm giác thật kỳ diệu.

Lục Duyên nhìn theo ánh mắt anh, trong nháy mắt liền đoán được anh đang nhìn cái gì.

Trên mặt tường kia ghi lại quá nhiều lịch sử.

Theo sau Vent là sáu cái tên, Hoàng Húc và Giang Diệu Minh đã ký tên mình lên khi mới gia nhập đội.

Cảm khái cũng tốt, thổn thức cũng được.

Cảm giác sâu sắc của Lục Duyên đối với điều này là… May mắn còn ở đây.

Cho dù gặp bao nhiêu khó khăn, muốn từ bỏ bao nhiêu, muốn thoả hiệp bao nhiêu, thì cũng may vì đã tiến xa đến mức này mà không quay đầu lại.

Sau khi sự việc Lão Thất qua đi, ngay cả Tễ Châu trong mộng cũng không còn là màu đen nữa.

Ánh mắt Lục Duyên không tự chủ được chuyển mấy độ, không nghiêng không lệch dừng bên cạnh dòng chữ kia.

Ban nhạc Hắc Đào bắt đầu bài hát tiếp theo, tiếng trống đánh lớn đến mức che mất lời nói của hai người họ.

Lục Duyên lùi lại nửa bước, bình tĩnh vươn ngón tay móc ngón tay Tiêu Hành.

Hầm trú ẩn người đến người đi, phản chiếu bóng cây cao chót vót bên ngoài xen lẫn ánh sáng nơi đông đúc, rực rỡ màu sắc.

Lục Duyên nhịp nhàng theo tiết tấu bài hát của ban nhạc Hắc Đào, mỉm cười nói: “Anh Hành, tối nay cùng đi nhậu không?”
Đêm hôm đó, bọn họ đặt địa điểm trong một nhà hàng, có bốn năm bàn tiệc, bọn Lý Chấn uống rất nhiều rượu, lại mời rượu mấy ban nhạc anh em, đại sảnh náo nhiệt như ăn tết.

Bữa tối của Tiêu Hành ở phòng riêng trên lầu, các sinh viên Khoa máy tính đại học C ngồi nghiêm chỉnh.

Tiêu Hành cảm thấy màn ăn mừng này có chút không giống ăn mừng, anh cởi vài nút áo, định nâng ly chúc mừng thì đồng đội lên tiếng trước: “Sếp.”
Tiêu Hành gật đầu, tốc độ rót rượu chậm lại: “Nói.”

Đồng đội lấy ra máy tính xách tay sau lưng: “Thật ra hôm nay em còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, muốn viết xong lại tiếp tục…”
Mười phút sau.

Ngoại trừ tiếng gõ bàn phím, phòng riêng vô cùng yên tĩnh.

Đầy không khí học tập mạnh mẽ.

Bữa tối của Tiêu Hành kết thúc sớm, khi mọi người đã về hết, anh châm một điếu thuốc, nhớ lại mặc dù không mang theo máy tính nhưng anh vẫn hướng dẫn toàn bộ quá trình.

Tầng dưới vẫn còn sôi động, có người đang rú lên: “Chó nhà giàu, đừng, đừng quên, Lục Duyên, trước kia tôi đối xử với cậu thế nào, cậu, cậu hiểu mà, doanh số 10.000 của cậu, là ban nhạc bọn tôi mỗi người mua ba… Ba bản đó!”
Lục Duyên cũng uống nhiều, nhưng là lần đầu tiên uống đến hoa mắt chóng mặt như vậy, chỉ tóm được chữ đầu tiên trong câu: “Anh mắng ai là chó hả?”
“……”
Tiêu Hành từ phía sau ôm lấy người: “Uống nhiều rồi.”
Lục Duyên ngửa đầu: “Anh đánh rắm.”
Những người đó uống rất vui vẻ, Tiêu Hành muốn đưa người đi, nhưng lại bị rót thêm rượu, cuối cùng đành phải bắt taxi trở về.

Lục Duyên bị nửa ôm nửa kéo bước ra ngoài, hắn không ngừng nhấn mạnh mình không uống nhiều.

Tiêu Hành ấn đầu hắn, sợ hắn lại đi loạn, một tay cầm điện thoại gọi xe: “Chậc, quỷ nhậu, nghe không hiểu tiếng người hay sao mà uống nhiều vậy.”
Lục Duyên không đứng vững, lại bị ấn, trán đè lên cổ anh, không biết nghĩ cái gì, há mồm cắn nhẹ một cái: “Ông đây nói không say thì không có say! “
Tiêu Hành nhìn hắn giương nanh múa vuốt nói: “Ngẩng đầu lên.”
Lục Duyên ngẩng đầu.

Tiêu Hành thấp giọng hỏi: “Anh là ai?”
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.

Im lặng một lúc lâu.

Lục Duyên có lẽ đã uống quá nhiều, khóe mắt đỏ bừng, chớp chớp, giống như mất đi khả năng suy nghĩ, kêu một tiếng, “… Ba ba.”
…………
“Phắc.” Hầu kết Tiêu Hành giật giật, nhìn đi chỗ khác.

Tài xế chỉ cách đó hai km, đến rất nhanh, Tiêu Hành đỡ người vào, nói với tài xế, “Bác tài, đến khu 7.”

Sau khi Lục Duyên lên xe, hắn lại phát điên lên đòi chơi phần mềm biên khúc.

Kết quả là sau khi loay hoay một hồi, lại nghĩ ra một giai điệu chính cực kỳ ảo diệu, Lục Duyên nhíu mày, như thể không muốn thừa nhận mình vừa biên khúc xong một đoạn như vậy, cuối cùng ném điện thoại, dựa vào vai Tiêu Hành ngủ thiếp đi.

Lái xe hơn một giờ đồng hồ, xe đến nơi, Tiêu Hành vừa mở cửa, gió lùa vào Lục Duyên mới tỉnh táo hơn một chút.

“Tổng cộng 158, đưa 150 là được rồi.” Tài xế nói.

Tiêu Hành thanh toán xong, anh thấy Lục Duyên đang ngồi xổm trên bậc thềm bồn hoa, điện thoại để trên đùi, phát lại đoạn biên khúc kỳ diệu vừa rồi: “Em soạn cái này à?”
Lục Duyên không thể tin được: “Ông cho dù say cũng không đạt được trình độ này.”
Tiêu Hành: “Không thì anh soạn chắc?”
Lục Duyên ngẩng đầu, không hề rối rắm vấn đề này, sau khi xóa bài hỏi anh có thuốc lá không, muốn hút một ngụm áp cơn say xuống.

“Hai nhát thôi,” Tiêu Hành đưa hộp thuốc lá, “Tỉnh lại, ở nhà có mật ong không, về pha chút nước uống đi.”
Lục Duyên nhận lấy: “Biết rồi.”
Lục Duyên châm thuốc bước vào tiểu khu, cái vòm nửa vời mấy ngày trước vẫn sừng sững ở cổng khu 7 không thể giữ được sức nặng đã ầm ầm đổ sập.

Trong khoảng thời gian này, số lượng người đi bộ thường xuyên đã tăng lên, con đường dẫn đến tòa nhà cũng không còn bằng phẳng.

Trên cánh cửa ra vào tòa nhà còn sơn thêm vài lớp sơn đỏ, không cần nghĩ cũng biết hôm nay đám người của công ty phá dỡ lại đến.

Điếu thuốc trên tay Lục Duyên mới hút được một ngụm đã bị Tiêu Hành giật mất.

Đèn trong phòng đã tắt.

“Bộp” một tiếng.

Khoảnh khắc khi đèn bật lên, cảm giác say chưa tiêu tán cùng cảm xúc tích tụ cả ngày đều bộc phát, Lục Duyên cảm thấy mình từ đầu đến chân chỗ nào cũng nóng, hắn không quan tâm kéo Tiêu Hành về phía mình.

Điếu thuốc trong tay Tiêu Hành nhấp nháy hai lần trong bóng tối, chờ đèn sáng mới thấy rõ Lục Duyên hơi cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng nhưng mềm mại áp lên hầu kết anh.

Tiêu Hành cũng bị rót không ít rượu, cả hai đều vứt bỏ lý trí, chơi còn ác liệt hơn bình thường.


Không chỉ hơi thở mà gió từ bên ngoài thổi vào cũng trở nên nóng bỏng.

Một căn phòng lộn xộn.

Ngoài cảm giác “Khắc sâu” Lục Duyên chỉ có ấn tượng mơ hồ về cảnh tượng ngày hôm đó, nhưng mơ hồ nhớ rằng cuối cùng hắn bị cưỡng ép chống dậy, ngón tay nắm chặt ga trải giường, quay đầu hôn Tiêu Hành, mơ hồ nói: “…… Anh cũng vậy.”
Tiêu Hành đưa tay sờ tóc ướt trên trán hắn, trầm giọng hỏi: “Cũng vậy cái gì?”
Anh cũng là điều kỳ diệu của em.

Lục Duyên không nhớ rõ mình đã nói câu này chưa.

Ngày hôm sau, Lục Duyên ngồi trên giường híp mắt nghĩ nửa ngày, trong lòng thầm nghĩ nói hay chưa cũng như nhau thôi.

Trong khi đánh răng, Lục Duyên trả lời cuộc gọi của Đường Kiến Đông, Đường Kiến Đông đầu bên kia nhắc nhở: “Mang tất cả bản demo cậu đã đăng hay chưa đăng qua đây đi, cả mấy thứ viết trong tiệm trà sữa nữa, mang tất cả đến —— Hôm nay chúng ta bắt đầu chọn bài hát.”
“Được,” Lục Duyên súc miệng xong, lại hỏi, “Mấy giờ đến? Tôi thông báo với bọn Lý Chấn một tiếng.”
Đường Kiến Đông: “Hai giờ, lát nữa tôi có cuộc họp, khi nào các cậu đến thì ở phòng họp chờ tôi.”
Đường Kiến Đông hẹn xong thời gian, gọi họ đến Bản Ghi Sóng Âm thảo luận album mới với những ca khúc mới viết.

Ký hợp đồng ra mắt chỉ là bước khởi đầu, nghiêm túc mà nói, họ thậm chí còn chưa thực hiện bước đầu tiên —— Album ra mắt là một trong những cách trực tiếp nhất để công chúng biết đến họ.

Bởi vậy, album này có ý nghĩa rất lớn đối với họ.

Có thể được nhiều người chấp nhận và công nhận không?
Có thể ra mắt hay không?
Mọi người không thể đoán trước được.

Trong khoảng thời gian này, Lục Duyên chỉ viết bốn bài hát, hai bài của Lý Chấn và một bài của Đại Pháo và Hứa Diệp.

“Đừng xem của Hứa Diệp.” Lục Duyên đặt một trong những mảnh giấy xuống nói, “Lại là một bản solo bass khác.”
Hứa Diệp: “…”
Không phải Đường Kiến Đông chưa từng tiếp xúc với ban nhạc, ông ngạc nhiên: “Người chơi bass đều có tâm hồn solo sao?”
Lý Chấn nói toạc ra: “Là bởi vì bình thường cảm giác tồn tại quá thấp…”
Cuộc họp kéo dài bốn giờ.

Cuối cùng chọn ra vài ca khúc, xác định xong phong cách album liền tan họp.

Lục Duyên nghỉ việc ở tiệm trà sữa, bàn giao xong trả lại chìa khóa, vốn dĩ muốn nói không làm đủ một tháng sẽ không lấy lương, nhưng trước khi đi bà chủ đưa cho hắn một phong bì màu đỏ.


Lục Duyên lảng tránh: “Không cần, thật sự không cần đâu, nghỉ việc không nói trước cháu đã rất ngại rồi.”
“Được rồi, nhận đi,” Bà chủ nói, “Ngày đó phỏng vấn đã biết cậu nói bậy nói bạ, tôi đã thấy trên cuốn sổ bôi bôi xóa xóa của cậu rồi.” Bà chủ nói đến đây, lui về cửa hàng nói, “Cố lên cậu bé.”
Thời tiết hôm nay đẹp.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Lục Duyên đứng tại chỗ sửng sốt một lúc, lúc này mới niết phong bì đỏ quay trở về.

Tiêu Hành vẫn ở căn cứ, Lục Duyên tập đàn một mình trong phòng.

Từ sau chương trình ban nhạc, hoạt động kinh doanh tăng lên, Lục Duyên hầu như bận rộn công việc bên ngoài, thời gian luyện đàn cũng rút ngắn đi một nửa.

Ngày thường tập một số bài tập phục hồi chức năng một mình theo lời ông nội Trạch nói, nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.

Anh Vĩ ở dưới lầu nghe thấy tiếng đàn liền biết Lục Duyên đang ở nhà, một lúc sau mới lên lầu gõ cửa: “Duyên đệ, Duyên đệ mở cửa!”
Lục Duyên ôm đàn, dựa vào cửa nói: “Chuyện gì vậy anh, nói trước, em không uống rượu, tối qua uống hôm nay còn đau đầu đây này… Quán net đen cũng không đi đâu, em bây giờ phải chuyên tâm phát triển sự nghiệp.”
Anh Vĩ không phải muốn nói cái này: “Chú đọc tin tức trong nhóm chưa?”
Lục Duyên suy nghĩ một chút: “Cùng nhau tạo nên một ngày mai tốt đẹp hơn?”
Thông thường mọi người đều bận rộn, chuyện liên hệ với các hộ gia đình số 6, đơn vị 3 hoàn toàn phụ thuộc vào nhóm.

Gần đây nhóm tổ chức ba cuộc họp, người khởi xướng là anh Vĩ.

Nội dung chính xoay quanh chủ đề “Cùng nhau chiến đấu chống lại Uy Chấn Thiên, không thỏa hiệp với vận mệnh, xây dựng một ngày mai tốt đẹp hơn”
Anh Vĩ: “Đọc đi, anh có chuyện muốn nói với chú.”
Cho nên buổi tối khi Tiêu Hành từ căn cứ trở về, câu đầu tiên Lục Duyên nói với anh, “Là thế này, nếu có slot lớn, anh có tham gia cùng bọn này không?”
Tiêu Hành: “Đừng nói nhảm, nói rõ ràng.”
Lục Duyên lặp lại lời anh Vĩ: “Có tin tức chủ nhà rồi, chúng tôi qua bắt ông ta.”
“……”
Tiêu Hành cũng đọc tin nhắn nhóm, có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra: “Gần đây anh ấy đang tìm chủ nhà sao?”
Lục Duyên nói “Ừ”: “Cũng không phải gần đây, từ hôm chủ nhà chạy đã nói muốn bắt được ông ta.”
Anh Vĩ là đối tác chuyên nghiệp.

Nhiệm vụ vốn là tìm người đòi nợ, nhưng không ngờ chủ nhà thật sự trốn được, tìm đâu cũng không thấy, sau khi đổi thẻ ngân hàng, ngay cả hồ sơ tiêu thụ cũng khó mà dò ra được.

Tiêu Hành thật sự không ngờ rằng mình sẽ trải qua cảnh rượt người khắp con phố lần thứ hai.

– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.