Bạn đang đọc Ngôi Sao Bảy Cánh – Chương 85
“Đến, không cần tính, trực tiếp cho tôi 1.000 bản.”
Edit: Mean
Sau khi Tiêu Hành rời đi, Đường Kiến Đông nhìn tách cà phê trước mặt một lúc.
Cho đến khi trợ lý thúc giục ông nhanh chóng trở lại công ty họp.
“Anh Đông, mấy ngày nay chạy đi đâu vậy, lão đại bảo bọn em nhanh chóng quyết định album mới, vẫn còn mấy bài hát phải chọn…”
Đường Kiến Đông vài giây không nghe được trợ lý đang nói gì.
Trước mắt vẫn hiện ra lời của người thanh niên kia, cùng giọng điệu trong câu nói của anh.
“Anh Đông? Luẩn quẩn cái gì vậy? Anh Đông có nghe không?”
“Ồn cái gì mà ồn?”
“Nghe thấy rồi.” Đường Kiến Đông hoàn hồn nói.
Lục Duyên ngồi ở lối vào sảnh trò chơi một lúc, đeo tai nghe mở app âm nhạc lên, ngẫu nhiên viết hai đoạn, chờ viết xong một giai điệu chính thì có tin nhắn của Tiêu Hành: Lập tức.
Lục Duyên: Anh ở đâu?
Tiêu Hành trả lời: Té hố.
Lục Duyên cười gõ chữ trả lời lại: Nghe anh nói bậy kìa.
Tiêu Hành lúc này mới gửi: Toilet quá nhiều người, lập tức đến đây đi.
Đúng là toilet chật ních thật, Lục Duyên cắt trang trò chuyện ra, cong chân đứng trên mặt đất, tiếp đó lại sửa giai điệu.
Trong vòng một phút, Tiêu Hành từ chỗ ngoặt đi ra.
Anh né đề tài người đại diện phần tử khủng b0 Đường này đi, chỉ hỏi: “Hắc Đào đi rồi à?”
Lục Duyên đặt lại điện thoại: “Vừa mới đuổi đi, trước khi đi cho anh ta hai tờ năm tệ, để anh ta tự đến quán ăn vặt Sa Huyền bên kia đường dùng bữa.”
Tiêu Hành không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, trước khi đi trong mắt đội trưởng Hắc Đào bi phẫn muốn chết.
“Chuyện này em…”
Lục Duyên đứng dậy câu lấy anh, trọng lượng nửa người đè lên vai anh: “Sao, mười tệ cũng nhiều rồi, ăn được bát mì, còn mời anh ta chơi game, chỗ nào cần xin lỗi chứ.”
Đúng.
Rất hợp với tính cách ki bo của Lục Duyên.
Tiêu Hành: “Làm tốt lắm, không để người ta ra cửa quẹo phải vào siêu thị mua mì gói đã không tệ rồi.”
Lục Duyên: “Anh nói mì gói nghe hơi quá đó, em là loại người như vậy sao?”
Tiêu Hành chậc một tiếng: “Vậy chắc em quên chuyện đòi anh tiền phòng với tiền mì gói rồi ha.”
Lục Duyên: “Lúc đó chẳng phải còn cấu kết với nhau làm chuyện xấu sao?”
Tiêu Hành nhai lại câu “Cấu kết với nhau làm chuyện xấu” trong miệng một lần.
Niệm xong, Tiêu Hành đột nhiên hỏi: “Nếu quen nhau thì sao?”
Lục Duyên sửng sốt trước câu hỏi vô lý này.
“Muốn quen sao,” Lục Duyên suy nghĩ một chút, kéo dài giọng nói: “Vậy ông đây liền chặn ngang kiêng anh lên lầu, sau đó…”
Lục Duyên nói rõ ràng còn có đoạn sau, nhưng lại vi diệu dừng ở đó.
Tiêu Hành truy vấn.
Chờ ra khỏi thang máy, Lục Duyên ghé vào lỗ tai anh nói: “Sau đó nói cho anh biết, căn phòng này, người ở trong đó, từ nay về sau đều thuộc về anh.”
Hắn không thể hứa hẹn quá nhiều.
Không có tiền, không có việc làm, cuộc sống khốn khó, tất cả tài sản chỉ còn lại căn phòng nhỏ chưa đầy 20 mét vuông, điều duy nhất đủ đầy có lẽ là ước mơ.
Nhưng căn phòng này.
Cả căn phòng và người… Đều có thể cho anh.
Một lúc sau, Tiêu Hành siết chặt tay Lục Duyên, nói: “Đã nhận được rồi.”
Rời khỏi thành phố trò chơi, gió thổi qua đầu, đỉnh lều quán xá rậm rạp ven đường xôn xao vang lên.
Trước khi Lục Duyên đến, hắn đã đặt tờ rơi in sẵn ở sạp báo ven đường, để Tiêu Hành đứng tại chỗ đợi hắn qua lấy.
Ông chủ sạp báo đã lớn tuổi, đeo kính lão, đang đọc báo.
“Ông ơi, cháu đến lấy đồ.” Lục Duyên nói.
“Ồ, về rồi à.”
Ông chủ đem hai xấp tờ rơi từ dưới lên, Lục Duyên vừa quét mã xong.
“Không cần,” Ông chủ vội vàng ngăn lại, nói: “Tiểu tử, cậu cứ lấy hai chồng này, không cần trả tiền.”
Lục Duyên chuyển tiền xong, từ bên cạnh cầm lên một quyển sách đặt trên tờ rơi, trước khi đi còn cười nói: “Tiền này cháu mua tạp chí, cám ơn ạ.”
Khi Lục Duyên trở về, ngoài hai bó giấy quảng cáo buộc dây đóng gói mượn ở nhà chị Lam, còn mang theo tuần san giải trí này.
Tiêu Hành cầm lấy hai bó trong tay hắn, nói: “Em còn xem cái này?”
Lục Duyên không thích đọc loại tin tức có ren này, mua xong có chút hối hận, sớm biết đã lấy một chồng báo thời sự cho rồi: “Không phải, người lớn tuổi cũng không dễ dàng.”
Đây là sự thật, sạp báo mấy năm trước còn tốt, nhưng sau khi Internet phát triển, báo giấy bắt đầu lỗi thời.
Tin tức có ren lên mạng một chút là có, đâu ai còn phí sức đến sạp báo mua làm gì.
Chỗ Lục Duyên tìm để phát tờ rơi không xa thành phố trò chơi.
Vốn dĩ đây là khu vực trung tâm thành phố đông đúc xe cộ qua lại, đặc biệt là gần phố ẩm thực.
Tiêu Hành nghiện thuốc lá, lấy một điếu thuốc, nhấp hai ngụm ở ngã tư nồng nặc mùi khói dầu.
Bộ dáng trông như một thị dân Hạ Thành điển hình.
“Giờ phát sao?”
Lục Duyên đưa cho anh một xấp, sợ anh không giữ được mặt mũi, chỉ đạo: “Đừng đợi người ta nhận, chỗ nào có thể nhét thì cứ nhét, phát tờ rơi không cần tôn nghiêm… “
Tiêu Hành không đợi hắn nói xong, đã ngậm điếu thuốc tiến lên hai bước: “Chờ, mười phút anh đây phát xong cho xem.”
Tiêu Hành nói phát xong mười phút, một chút cũng không nói quá.
Người đàn ông vừa đứng trên đường, anh không cần phải làm gì, quần chúng xung quanh đã tự động tiến lại gần anh, thậm chí có người còn chủ động cầm tờ rơi.
Lục Duyên nhướng mày, không ngờ vị thiếu gia này lại tiến vào trạng thái nhanh như vậy.
Sau khi nhìn một lúc, hắn cầm tờ rơi đi qua đối diện, cùng Tiêu Hành chiếm một cửa ra vào.
“Phiền xem qua một chút.”
“Thử nghe đĩa đơn mới này xem.”
“Cảm ơn.”
Tờ rơi với dòng chữ lớn “Viên đạn bạc” chuyển qua vô số đôi tay.
Hai người đều có ngoại hình nổi bật, hầu hết người qua đường đều chủ động nhận tờ rơi, một xấp tờ rơi dày cộp nửa tiếng đã phát xong.
“Ba mươi phút, không tệ,” Lục Duyên nhìn thời gian, “Nhanh hơn em tưởng.”
Nói xong liền hỏi: “Lát nữa về căn cứ sao?”
Tiêu Hành xin nghỉ nửa ngày, đúng thật là phải quay lại làm dự án: “Còn em.”
Lục Duyên nói: “Cộng sự trong nhà lâm thời có việc, em đến làm tiệm trà sữa hai tiếng, lát nữa dọn dẹp qua một chút.”
Hắn và Tiêu Hành ra ngoài, đều là Tiêu Hành phụ trách kiểm tra lộ trình, hắn nhắm mắt làm theo là được.
“Đường 21, sáu trạm sau xuống xe,” Tiêu Hành tra xong, trở tay vỗ đầu hắn, “Nghe thấy không?”
Trong tay Lục Duyên còn dư lại một tờ rơi cuối cùng.
Đã bắt đầu hướng về nhà ga, hắn vẫn chưa chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
“Nghe thấy rồi.”
Lục Duyên thản nhiên gấp đôi tờ cuối cùng, gấp đến ngứa tay, cuối cùng cao hứng gấp thành máy bay giấy: “21, sáu trạm.”
Lục Duyên gấp xong, dùng cùi chỏ chọt anh một cái: “Này, anh Hành, chơi cái này không?”
Tiêu Hành liếc hắn một cái: “Em bao nhiêu tuổi rồi.”
Lục Duyên tìm được tư thế tốt muốn ném ra ngoài: “… Con trai anh năm nay ba tuổi.”
Tiêu Hành cười, chỉ huy hắn: “Đừng giơ tay cao như vậy, sẽ không bay xa.”
Tiêu Hành nói, đặt tay lên cổ tay hắn, dẫn dắt làm động tác.
Lục Duyên: “Như vậy?”
Lục Duyên ném máy bay giấy ra ngoài.
Khoảng khắc đó.
Nó cưỡi gió, như thể vẫy cánh mang theo dòng chữ “Viên đạn bạc” về bên kia thế giới.
Doanh số bán Viên đạn bạc đã vượt quá 1.000 trong ba ngày.
Tăng vọt với tốc độ đáng kinh ngạc trong bảng xếp hạng doanh số.
1000。
3000。
……
Dần dần, không chỉ thành viên nhóm V mới chú ý đến doanh số bán mà ngay cả các thành viên các nhóm nhạc khác cũng bị sốc bởi số liệu tăng vọt, khiến dư luận bàn tán sôi nổi một trận.
“Nhóm V thật điên rồ, nghe Hắc Đào nói lần này Lục Duyên muốn bán được 10.000 bản.”
“Thật mẹ nó điên.”
“Khái niệm 10.000 là cái gì, còn ở dưới lòng đất mà 10.000 bản, nghĩ sao vậy?”
“Người anh em này là kẻ tàn nhẫn.”
Lục Duyên trong thời gian này bận làm việc ở tiệm trà sữa, không đến hầm trú ẩn, thay vào đó nhận được rất nhiều lời hỏi thăm trên WeChat, những lời hỏi thăm này có thể tóm gọn trong một câu: Tiểu tử cậu nghĩ sao vậy.
Lục Duyên vừa tiễn một vị khách vừa phủi tay đọc tin nhắn.
Tin nhắn chat nhóm 999+ của ban nhạc Hạ Thành, tag hắn vô số lần.
[Chủ nhóm: Sẽ không thật sự muốn bán 10.000 bản chứ.
]
[Chủ nhóm:……]
[Chủ nhóm: Sao không lên tiếng vậy nhóc? ]
Lục Duyên thoát khỏi giao diện chat nhóm, trò chuyện riêng với trưởng nhóm nhạc nào đó hỏi hắn tại sao không nói gì kia: Tôi mẹ nó nói thế quái nào được, anh nên bỏ cái cấm nói của ông đây trước đi.
Sau khi biết bọn họ thành lập một nhóm mới sau lưng mình, Lục Duyên da mặt dày gửi hàng trăm đơn xin vào cho chủ nhóm, huyên náo đến mức làm chủ nhóm rất phiền, cuối cùng thành công trở lại nhóm, trở thành thành viên của nhóm nhạc rock tổng hợp ở Hạ Thành.
Tuy nhiên, trạng thái phát ngôn của Lục Duyên vẫn ở trạng thái cấm.
Chủ nhóm tỏ rõ thái độ như vầy: Tham gia nhóm thì được, mời đóng micro.
Chủ nhóm nhanh chóng trả lời: Ngại quá, tôi quên mất.
Lục Duyên cuối cùng cũng có thể nói chuyện trong nhóm, một tay hắn chống lên mép bảng điều khiển, dùng tay kia gõ.
[Lục Duyên: Đĩa đơn mới nhất của nhóm V đã có mặt trên thị trường, mọi người có tiền thì nhớ chi, không có tiền vui lòng chuyển tiếp đĩa đơn này, địa chỉ liên kết mua hàng trực tuyến là xxxxx.
]
[Chuột Túi:……]
[Lục Duyên: Chuột Túi, trong nhà có mấy người? ]
[Lục Duyên: Mua thêm vài cái nữa đi.
]
[Chuột Túi: ………… Chủ nhóm, có thể lại cấm hắn được không? ]
Giỡn thì giỡn, cuối cùng mọi người vẫn bày tỏ sự ủng hộ.
[Chủ nhóm: OK, các anh em chuyển tiếp cho cậu.
]
Việc quảng bá ban nhạc của bọn họ quả thật là kinh thiên động địa.
Trước nay chưa từng có.
Ngay cả xe của anh Vĩ còn bị cưỡng chế lắp loa bluetooth tạo hình độc đáo, khi hùng hổ đi trên phố lớn ngõ nhỏ đòi nợ, kèm theo tiếng gầm rú của động cơ xe máy còn có một câu lặp đi lặp lại… Siêu phẩm mới nhất của nhóm V.
Hôm nay Lục Duyên đang đợi tan làm, chuẩn bị đóng cửa tiệm thì nhận được tin nhắn từ Hoàng Húc.
Mối liên kết giữa người với người thật kỳ diệu, vòng sinh hoạt khác nhau, sự kết nối đó cũng dần phai nhạt, lần cuối cùng nhận được tin nhắn của Hoàng Húc là trong cuộc thi ban nhạc, Hoàng Húc gửi một bức ảnh, trong ảnh cậu khoác vai Giang Diệu Minh, cả hai đều cầm trên tay một lon bia.
Bên kia màn ảnh Tân kỷ niên ban nhạc.
Có lẽ vì sợ làm phiền quá trình thi đấu, Hoàng Húc chỉ gửi bức ảnh này, ngoài ra không nói gì khác.
Hoàng Húc gửi một đoạn thoại: “Em mới vừa nhìn thấy trong nhóm, bọn họ nói anh muốn bán 10.000 bản, chuyện gì đang xảy ra?”
Lục Duyên cười cười, ném cái giẻ trong tay xuống, ấn nút thoại cúi người lại gần nói: “Không có chuyện gì, chỉ là cãi nhau mà thôi… Cậu với Đại Minh dạo này thế nào?”
Hoàng Húc: “Vẫn ổn, cứ như vậy thôi, vừa rồi Đại Minh bị gia đình thúc giục kết hôn, thật đáng thương, không sao, vẫn đang tị nạn bên chỗ em.” Hoàng Húc sửa lời, lại nói, “Đại Minh và em mỗi người mua 10 bản, anh biết địa chỉ mà, gửi qua đây đi, anh sao vậy? Nói chúng ta mãi mãi là một ban nhạc, phát hành đĩa mới lại không nhớ đến bọn này gì cả.”
Lục Duyên: “Được, muốn đĩa thì anh gửi qua cho, đừng nhắc tới chuyện tiền bạc.”
“Không được.” Hoàng Húc nhấn mạnh.
Lục Duyên: “Tại sao không, còn nhắc nữa là ông đây trở mặt liền đó.”
Hoàng Húc không tiếp tục cùng hắn đùa giỡn nữa, im lặng hai giây: “Để em cùng Đại Minh góp sức.”
“Chính anh nói đó, dù rời nhóm, nhóm V chúng ta vẫn là một.”
Hoàng Húc nói lời này, dường như trở về thời điểm mình cõng đàn trên lưng tìm ban nhạc ở hầm trú ẩn, khi đó máu toàn thân chảy xuôi như mặt trời của mùa hè năm ấy.
Cậu nói, “Lục Duyên, mang nhóm V lao ra đi thôi.”
Hôm nay đánh dấu tuần thứ ba phát hành Viên đạn bạc.
Doanh số đêm đó đã đột phá 9.000.
Trên thực tế, sau khi đạt 9.000 bản, tốc độ tăng trưởng bắt đầu giảm mạnh, cho dù nỗ lực tăng cường quảng bá thế nào đi chăng nữa, thì con số ‘9.000’ giống như một rào cản bất di bất dịch.
Doanh số không tăng lên chút nào trong tuần tiếp theo.
Ông chủ cửa hàng video nhìn vài chồng hộp còn lại thở dài, định lật tấm biển đang mở thì cánh cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên cầm tẩu bước vào.
Người đàn ông trung niên mặc áo gió, đứng ở quầy lễ tân liếc nhìn: “Ở đây bán Viên đạn bạc sao?”
Ông chủ: “À vâng …”
Ông chủ chưa kịp nói xong thì người đàn ông trung niên đã cắt ngang.
“Còn đủ 1.000 không?”
Đường Kiến Đông lắc đầu, vung tay lên: “Đến, không cần tính, trực tiếp cho tôi 1.000 bản.”
– —–oOo——.