Bạn đang đọc Ngôi Sao Bảy Cánh – Chương 31
Lục Duyên lần thứ hai nhắm mắt lại.
Gió mùa hạ lùa vào qua khe cửa sổ, hơi thở bên tai tựa như gió vuốt qua mặt, dễ dàng thổi bay những suy nghĩ hỗn loạn.
Giống như xua tan cơn ác mộng.
…
Khi Lục Duyên mở mắt tỉnh dậy, đã tám giờ sáng.
Hắn đưa tay bóp sống mũi, mở mắt ra thì thấy cả đêm không mơ, không có mơ thấy lau sậy như biển ở Tễ Châu, cũng không mơ thấy lau sậy biến thành móng vuốt đen tấn công mình.
Chất lượng giấc ngủ cao đến không ngờ.
Lục Duyên nửa mở mắt, vừa định ngồi dậy, lòng bàn tay đụng phải thứ gì đó, hắn nhìn xuống, màn hình điện thoại cảm ứng sáng lên.
Thời gian cuộc gọi được hiển thị trên màn hình.
Một giây.
Hai giây.
Con số không ngừng nhảy lên.
Lục Duyên bắt đầu xem từ ’50’ giây, cho đến khi thời gian tiếp tục tăng cao cuối cùng nhảy lên một con số nguyên, sau đó suy nghĩ của hắn dần trở về —— Mẹ nó cả đêm không cúp điện thoại luôn?
Suy nghĩ thứ hai xuất hiện trong đầu của ca sĩ chính Lục Duyên, người đang sống trong cảnh nghèo khó túng quẫn là: Lưu lượng không phải tiền sao?
Trước khi Lục Duyên có thời gian để tính toán xem một đêm đốt cháy bao nhiêu lưu lượng thì động tĩnh bên kia truyền qua, có lẽ đã đánh thức Tiêu Hành. Lục Duyên nghe thấy một tiếng lẩm bẩm không rõ ràng ngay khi vừa cởi quần áo xong.
Giọng nói từ đầu máy bên kia thật buồn, Tiêu Hành hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã hơn tám giờ.” Lục Duyên cởi quần áo, định đứng dậy đi rửa mặt.
“Dậy sớm như vậy sao.”
“…” Lục Duyên nghĩ dứt khoát đi tắm rửa một cái mới được, liền nghiêng đầu, kẹp điện thoại trên vai, thả lỏng tay cởi thắt lưng: “Có việc, phải đi ra ngoài một chuyến.”
Hôm qua, nhàn rỗi không việc gì đi xem trang thông tin tuyển dụng, tìm được một công việc, công việc này khác với lần trước, lần này là một lĩnh vực hoàn toàn mới, thử thách mới và trải nghiệm cuộc sống mới: Người dẫn chương trình đám cưới.
Mức lương khả quan, nhưng công việc này cần phải phỏng vấn.
Dù không có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này nhưng hắn không nghĩ đó là một vấn đề gì lớn lao, mọi việc luôn có lần đầu tiên.
Tiêu Hành nghe bên Lục Duyên động tĩnh hỗn tạp, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Lục Duyên tay vừa chạm vào dây thắt lưng quấn quanh eo, không chút suy nghĩ nói: “Cởi quần.”
Lục Duyên vừa mới dậy còn chưa mở miệng, giọng nói cũng không tốt hơn bình thường, ngược lại giống một hơi hút mấy điếu thuốc, câu cởi quần bị Lục Duyên nói nghe dị thường vi diệu.
Tiêu Hành đầu kia không có âm thanh.
Trong không khí tràn ngập xấu hổ.
Lục Duyên nói xong chính mình cũng cảm thấy lời này nghe cũng … quá …
Đệt! Đây là nói cái gì vậy!
Lục Duyên khụ một tiếng, đang định nói cái gì, Tiêu Hành lên tiếng trước: “Cởi xong rồi?”
Lục Duyên: “…”
“Tôi còn chưa cởi xong,” Lục Duyên hít vào một hơi, “Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy.”
“Ừ.” Tiêu Hành không có ý kiến.
Lục Duyên di chuyển ngón tay đến ‘kết thúc cuộc gọi’, nhưng vẫn không bấm vào, hắn dừng một chút lại nói: “Chìa khóa dự phòng của phòng tôi ở trên sân thượng, dưới chậu hoa thứ ba từ trái sang phải, muốn dùng máy tính thì tự mình lấy đi.”
Tiêu Hành “Ừm” một tiếng, “Anh chút nữa ra ngoài sao?”
Lục Duyên nghĩ muốn kêu anh giúp đem đồ: “Làm sao?”
Tiêu Hành: “Không có gì, anh có biết đường không?”
“…”
Lục Duyên trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Sau khi tắm xong, Lục Duyên đơn giản lau khô tóc, thay quần áo rồi đi ra ngoài, một tay lắc chìa khóa, xoay vòng chìa khóa giữa ngón tay, cầm điện thoại ở tay kia tìm hướng dẫn.
Lục Duyên đi tới lầu ba, cửa phòng 303 mở ra: “Ồ, đi ra ngoài sao?”
Chị Lam tựa cửa chào hắn với túi rác trên tay.
“Vâng, có chuyện cần đi ra ngoài” Lục Duyên cất điện thoại di động, nói xong liền nhìn thấy túi rác trên tay chị Lam trông khá nặng, thuận thế cầm lấy nói: “Để em cầm cho.”
Mặc dù chị Lam là nữ chủ bá ăn sáu phần gà rán, nhưng thật ra trông cô không béo, mà đặc biệt gầy, cô mặc một chiếc váy dài và một chiếc vòng cổ độc đáo.
Một con rắn cuộn quanh mắt mèo xanh đậm.
Lục Duyên trước đó cần mua tất cả các loại phụ kiện biểu diễn, có nhìn thấy chiếc vòng cổ này hai lần, nhưng không nghĩ nó giống những cái mua ngoài chợ.
Lúc xuống lầu, Lục Duyên thuận miệng nói: “Chị, sợi dây chuyền này rất đẹp.”
“Đẹp sao?” Chị Lam đẩy cửa ra, cười nói: “Tôi tự làm.”
Bản thân tòa nhà số 6, đơn vị 3 đã đủ kỳ lạ. Dù có chuyện gì xảy ra với cư dân trong tòa nhà, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng hạn như một nữ chủ bá sẽ tự làm vòng cổ cho chính mình.
Chị Lam hỏi: “Cậu đang làm phát sóng trực tiếp à?”
“Không đâu,” Lục Duyên nói, “vẫn đang nghiên cứu.”
Trong khi nói chuyện, đã đến được trạm rác.
Lục Duyên giúp chị Lam ném rác vào, đi thẳng đến bến xe gần đó chờ xe buýt, nhìn xong định hướng mới ngước mắt lên, chị Lam đã đi bộ về khu 7 rồi.
Từ khu bảy xe đi hai vòng, Lục Duyên mới kịp đi một vòng, từ trong túi quần lấy ra hai đồng tiền, đi về phía sau xe sau, tìm một góc ngồi xuống.
Trạm này cách trạm xuất phát không xa, không có nhiều người lên xe.
Lục Duyên dựa vào cửa sổ xe nhìn vào bảng điều hướng trên điện thoại, trên thanh thông tin hiện lên một thông báo.
[Lý Chấn]:! ! ! ! ! !
Một chuỗi dài dấu chấm than.
Lục Duyên đang định hỏi anh ta đang làm gì, Lý Chấn lập tức gửi thêm một câu: Bây giờ cậu nghe điện thoại có tiện không?!
Lý Chấn hỏi xong, có thể là tình hình quá gấp, không đợi hắn phản hồi, điện thoại trực tiếp liền tới.
“Nhanh, nhanh, nhanh” Lý Chấn giọng nói run lên, “Cậu hiện tại ở nơi nào!”
Lục Duyên dựa vào cửa sổ xe nhàn nhã nhìn ngoài cửa sổ: “Trên xe.”
Lý Chấn vừa chạy vừa nói: “Xe gì! Đi đâu vậy?”
Lục Duyên nói thêm: “Lên xe tới công ty tổ chức đám cưới.”
“…”
Lý Chấn rõ ràng là bối rối trước cái “công ty tổ chức đám cưới” này không biết từ đâu ra, thậm chí không thể tưởng tượng được ca sĩ chính của họ đang làm cái gì.
“Cậu muốn kết hôn?”
“Tôi kết cái đầu ấy,” Lục Duyên nói, “ứng cử làm người dẫn chương trình.”
“Cái gì dẫn chương trình, đừng ứng, ứng cái gì mà ứng,” Lý Chấn gần như xỉu mất, “Cậu xuống xe ngay——”
Lý Chấn lại nói: “Đến hầm trú ẩn! Hôm nay Hoàng Mao kia tới!”
Bởi vì Lý Chấn gọi điện thoại, Lục Duyên xuống xe giữa chừng ngồi xổm ở ven đường đổi điểm đến, chờ điều hướng phân chia lại lộ trình. Vòng tròn ở giữa màn hình quay vòng một lúc lâu.
“Thành viên VIP thân mến, đang vì bạn lên kế hoạch cho con đường tốt nhất, vui lòng đợi …”
Lục Duyên hút một điếu thuốc trong khi chờ phản hồi của điều hướng.
Lục Duyên nghĩ, Lý Chấn mắng vội như vậy có nghĩa là anh ta đang lao vào tóm lấy ai đó.
Thật ra hắn cũng không chắc chắn lắm về việc cướp người, đối với một tay ghi-ta lợi hại như vậy, nếu nhiều ban nhạc như vậy cậu ta không đi, thì việc đến nhóm V không hoàn chỉnh lại càng khó.
“Con đường đã được hoạch định cho bạn.”
Lục Duyên chỉ hút hai hơi trước khi dập tắt điếu thuốc, đứng dậy.
Có nắm chắc hay không… Đoạt trước rồi nói sau.
Hầm trú ẩn số 3 nằm trên đường Phi Dược.
Một nửa số ban nhạc ngầm ở Hạ thành đã tụ tập ở đây, đến để đoạt người, đoạt đến hừng hực khí thế.
“Người anh em, tôi biết tình yêu và sự theo đuổi âm nhạc của cậu, tôi cảm thấy triết lý âm nhạc của chúng ta rất nhất quán… hãy đến với ban nhạc của chúng tôi, nếu có yêu cầu gì cứ việc nói đi!”
“Chỗ hắn không được, nhìn chúng tôi xem —— đến với chúng tôi này!”
“…”
Lý Chấn đến hầm trú ẩn sớm hơn Lục Duyên. Lục Duyên vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm gần hầm trú ẩn nhất thì thấy anh ta chật vật chen vào đám đông. Lý Chấn hét lên: “Người anh em, những ban nhạc này đều có tay ghi-ta rồi! Nhìn ban nhạc của chúng tôi xem, ban nhạc của chúng tôi không có! Cậu có biết chúng tôi thiếu gì không, chính là thiếu cậu đó! “
Những người xung quanh đều sửng sốt: “Tôi dùng hết những lời yêu thương để nói rồi, Lý Chấn, cậu có hơi quá đáng không.”
Ban nhạc có tay ghi-ta Hắc Đào: “Mặc dù chúng tôi đã có một tay ghi-ta, nhưng chỉ cần cậu đến với chúng tôi, chúng tôi sẽ để cậu làm tay ghi-ta chính.”
Lý Chấn cơ hồ rơi lệ: “Hắc Đào, cậu đặt tình nghĩa anh em ban nhạc của chúng ta ở chỗ nào rồi.”
Đội trưởng Hắc Đào: “Tôi với các cậu có tình nghĩa anh em sao! Ca sĩ chính của các cậu lúc đào góc tường có nghĩ đến tình nghĩa không!”
Nhóm người này vây đoạt rất điên cuồng.
Lý Chấn không chỉ muốn cướp người trong nhóm người này, còn bị phun tào: “Người anh em, nhóm V không được sao?”
Lần đánh thứ hai: “Đúng, đúng, đúng, không được.”
Lần đánh thứ ba: “Đừng đi, nhóm V bọn họ không chỉ không có tay ghi-ta mà còn không có người chơi bass.”
Đòn cuối cùng: “Còn ca sĩ chính của nhóm V chơi xấu lắm!”
Ở giữa đám đông, một chàng trai cao to mang theo một chiếc túi ghi-ta đen, mặc một chiếc áo phông trắng bị tầng tầng người vây quanh, bởi vì vóc dáng cao, cái đầu màu vàng rất dễ thấy trong đám đông.
Lục Duyên vừa băng qua đường, đi tới cửa hầm trú ẩn, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cao gầy của người anh em cùng mái tóc vàng óng ánh.
Lục Duyên đang suy nghĩ lời mở đầu thế nào để tạo ấn tượng tốt với “tay ghi-ta tương lai” của ban nhạc. Đừng hùa theo cuộc gặp gỡ áo phông vàng trong nhà vệ sinh ở C đại lần trước, phải rút ra bài học cho mình.
Còn những gì cần nói …
Người anh em à, tôi nghĩ cậu giống tay ghi-ta tiếp theo trong ban nhạc của chúng tôi? Tại sao cậu không theo chúng tôi đi?
Trong hầm trú ẩn.
Lý Chấn bị phun tào quá tàn nhẫn, cảm thấy phải điểm mặt ca sĩ chính của mình, cuối cùng vắt óc nói: “Nhưng ca sĩ chính của chúng tôi rất đẹp trai nha! Cũng coi như đáp ứng một nửa yêu cầu của cậu! Đại, Đại, Đại … “
Lý Chấn lâu không thể đi xuống.
Dưới tình thế cấp bách, anh ta đã quên mất nghệ danh của tiểu Hoàng Mao này, trong lúc lo lắng chờ Lục Duyên xuất hiện, anh liên tục nhớ lại “Tên gọi là Đại gì nhỉ?”
Có sự hỗn loạn trong hầm trú ẩn.
Lục Duyên lẽ ra phải chen vào từ đám đông một cách suôn sẻ, sau đó vỗ vai tay gh-ta được cho là rất trâu bò, nhưng hắn lại đứng ở cửa hầm trú ẩn chỉ tiến lên một bước——
Tay ghi-ta bị chen chúc trong đám đông quay lại.
Thiếu niên quả nhiên còn trẻ, ngoại trừ cao hơn những người khác, hình như chưa tới hai mươi tuổi.
Dưới mái tóc vàng chói là một khuôn mặt như bò ra khỏi trí nhớ của Lục Duyên.
Điều khác biệt với ký ức là mấy năm nay, ngũ quan non nớt vốn có của thiếu niên ngày càng nảy nở, đường nét cũng trở nên cứng cáp.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, não của Lục Duyên “Oanh” một cái, cái gì cũng không nghĩ được.
Đoạn video đêm qua dường như là một cụm mã để kích hoạt hộp ma thuật, một khi cụm mã đó được kích hoạt, bốn năm trước đã quét ngang bầu trời.
Lục Duyên chân rõ ràng bước trên đất bằng phẳng, nhưng trong chốc lát liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Một giọng nói đuổi theo hắn, khó chịu muốn chết, gần giống như một đứa trẻ mắc bệnh cấp độ hai: “Khi nào em có thể chơi lợi hại hơn anh vậy?”
Lục Duyên lại nghe thấy giọng nói của chính mình bốn năm trước, hắn mang theo cây đàn trên lưng, đi qua đám đông trong quán bar, đi tới trước mặt thiếu niên, không khỏi quay đầu nói: “Cậu? Nhóc con, đợi tám trăm năm nữa đi. “
Lục Duyên tỉnh lại, trong lòng không tin nổi, tại sao lại là cậu ta chứ.
Khuôn mặt này dần dần trùng với chuỗi hộp thư đêm qua: dap.
Lý Chấn không nhớ rõ người anh em này tên là gì: “Đại đại đại…….”
dap.
Lục Duyên đứng ở cửa hầm trú ẩn, trong lòng lẩm bẩm: Đại Pháo.
Hoàng Mao bị Lý Chấn gọi ‘ Đại ‘ làm cho cứng họng một lúc lâu, có chút không nói nên lời, nhìn quanh đám người nhưng vẫn không tìm được người mình cần tìm, có chút thất vọng, cậu nhấc tay kéo dây đàn trên vai, nói: “Tôi tên Đại Pháo.”
Lý Chấn kiệt sức, cuối cùng hỏi: “Được rồi, Đại Pháo hay Tiểu Pháo không quan trọng, cậu rốt cuộc đang tìm ai?”
Hoàng Mao sờ sờ sau gáy nói: “Tìm đại ca của tôi.”
Hoàng Mao nói, như cảm nhận được điều gì, cậu xa xa nhìn về phía cửa hầm trú ẩn.
Cánh cửa trống rỗng, không có gì cả.
Tác giả có chuyện muốn nói: dap: Đại Pháo!
Cảnh báo spoil, Tiểu Hoàng Mao tên thật là Đới Bằng.