Bạn đang đọc Ngôi Sao Bảy Cánh – Chương 3: “Này, HKT”
Ngoại trừ vẻ bề ngoài khả nghi, Lục Duyên từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trong đầu đã bật lên một tính từ “Quý”. Từ đầu đến chân người đàn ông trước mặt này đều rất sang trọng, đôi mắt kia khi cụp xuống nhìn người khác luôn có một sự thờ ơ không thể diễn tả. Đó là một cái nhìn như không đặt bất cứ điều gì vào mắt, rất kiêu ngạo, cũng rất thiếu đòn.
Đối với mô tả cụ thể về “Quý”, đại khái chính là như những gì Lý Chấn hay nói: khí chất có thể mặc đồ vỉa hè mười đồng thành mười vạn.
Lục Duyên ngay lập tức liên hệ anh với chiếc xe màu bạc đã được cải tạo dưới lầu khi nãy.
Xe của anh ta?
Đại thiếu gia nhà nào chạy đến đây?
Con trai của ông chủ công ty tháo dỡ?
Lần nay đến đây mang theo bao nhiêu anh em? Có phải muốn đánh nhau không?
Tâm trí Lục Duyên đang chạy với tốc độ cao.
… Chỉ là, nhìn vào hai người thì Lục Duyên còn giống một kẻ khả nghi hơn.
Do được bảo vệ đúng cách, kiểu tóc HKT có màu sắc sặc sỡ và hình thù hoang dã của Lục Duyên vẫn còn nguyên vẹn. Thuốc xịt tóc được áp dụng ngày hôm qua vẫn còn rất mạnh cho đến ngày hôm nay, đầu chổi trông như ngọn lửa vẫn dựng đứng.
Ngoại hình hắn còn mạnh mẽ hơn cả âm thanh ghi-ta vừa nãy.
Lục Duyên cuồng dã sặc sỡ đứng trước cửa, phá vỡ sự im lặng trước: “Anh là ai?”
Người đàn ông nói: “Tôi tìm người.”
Trong đầu Lục Duyên nhớ lại một lượt những người sống ở tầng này, giữ thái độ hoài nghi với cầu trả lời tìm người này.
Những người trong trong tòa nhà này thực sự là bắn đại bác cũng không với tới bốn chữ ‘thân thích nhà giàu’, trừ cô nhi góa phụ thì người thân của ai mà không nghèo rớt mồng tơi. Dưới tầng có một cô gái mấy ngày trước còn bị mẹ ruột từ ngàn dặm xa xôi chạy tới đây tát cho hai cái chỉ vì không chịu xòe tiền ra cho em trai mua nhà.
“Tìm ai? Nhà sáu lẻ mấy?” Lục Duyên hỏi.
“601.” Tuy rằng không thể hiện ra nhưng rõ ràng người này đã bắt đầu hết kiên nhẫn.
“Anh tìm chị Hồng làm gì?” Lục Duyên bịa đại ra một cái tên, lưỡng lự hai giây giữa Thúy Hoa và Tiểu Hồng.
“…” người đàn ông nói, “Anh quản gì nhiều vậy?”
“Cô ấy ra ngoài rồi,” Ngạc nhiên là Lục Duyên không hỏi tiếp nữa, nghiêng người nói, “Chắc lát nữa sẽ về, xưng hô với anh thế nào đây?”
“Tôi họ Tiêu.”
Lục Duyên gật đầu, lặng lẽ rút điện thoại di động ra, nhấp vào WeChat, tìm đoạn nói chuyện với Trương Tiểu Huy: “Được rồi, để tôi giúp anh gọi cuộc điện thoại báo cho người ta, anh vào nhà tôi ngồi một lát nhé?”
“Cảm ơn,” giọng của Tiêu Hành cũng dịu xuống, “Tôi đứng đây đợi…” là được.
Chỉ là trước khi anh nói xong, đã bị Lục Duyên bẻ ngoặt tay ép lên tường!
Lục Duyên dùng một tay để chế trụ cổ tay đối phương, bắt anh quay lưng lại, mặt Tiêu Hành liền tiếp xúc thân mật cùng mấy hình vẽ bằng sơn đỏ trên vách tường ở hành lang.
Hình vẽ màu đỏ là một vật thể không xác định có cánh có răng nanh dài, Tiêu Hành ngước lên một chút thì vừa khéo đối diện với mắt của vật thể không xác định đó, hai vòng tròn.
○. ○
Sau đó Lục Duyên buông thứ đang cầm trong tay còn lại ra, loảng xoảng một tiếng, bát và quýt lăn lóc trên mặt đất.
Hắn không cho đối phương cơ hội phản ứng, nhấc khuỷu tay đè lên cổ Tiêu Hành. Cánh tay Lục Duyên vốn chẳng có tí thịt nào, đường cong siết chặt, xương nhô ra ở khuỷu tay cấn vào cổ làm người ta đau đớn.
Hai người chiều cao không sai biệt lắm. Từ góc của Lục Duyên có thể thấy cổ của người đàn ông ẩn ẩn dưới lớp vải áo sơ mi, hắn dí sát vào nói: “Làm gì có chị Hồng nào ở đây, tôi chẳng hề biết cô gái nhà bên cạnh tên gì, chỉ tùy tiện lấy một cái tên lừa anh thôi, vậy mà cũng thực sự làm anh lộ ra rồi. Nhìn cũng giống người thế này cơ mà, sao cũng đi làm loại chuyện này cơ chứ.”
Tiêu Hành tám trăm năm chưa từng nói lời thô tục, thế mà cũng bị hắn ép phải chửi thề, anh quay đầu lại: “Anh con mẹ nó có bệnh à?”
Sau khi nói xong, anh hít một hơi thật sâu: “Đúng là tôi không biết tên cô ấy, nhưng tôi thực sự tìm cô ấy có việc.”
Hai người dán sát vào nhau.
Sát đến nỗi nghe được rõ ràng cả tiếng hít thở của nhau.
Khi nãy ở hành lang Tiêu Hành vẫn luôn không nhìn thẳng vào người này, bây giờ nhìn kỹ rồi thì thấy ngoại trừ quả đầu khoa trương đó ra, khuôn mặt này quả là không tệ một cách đáng ngạc nhiên.
Cái sự không tệ đó vẫn là chủ yếu, vì cho dù đi cùng với quả đầu kiểu HKT đó thì hắn vẫn còn cách chữ xấu một khoảng xa vô cùng.
Sau đó HKT mở miệng: “Có việc? Là muốn dẹp đường điện hay muốn bỏ ống nước?”
HKT lại hỏi: “Lần này anh đến mang theo bao nhiêu anh em?”
“…”
“Buông tay.”
“Buông mẹ anh ấy.”
“Này, HKT” Tiêu Hành tức đến bật cười, “Tôi nói một lần cuối cùng, buông tay.”
“… H cái gì,” Lục Duyên cũng nổi điên lên, cười gằn, “Anh nói lại lần nữa?”
Tiêu Hành chập rãi lặp lại từng chữ một lần: “Hát, Ka, Tê.”
“Ồ,” Lục Duyên kéo dài giọng, nói với dáng vẻ lưu manh, “Nghe lời ghê.”
Lục Duyên chỉ muốn giữ người này trong tầm kiểm soát, đề phòng anh ta chạy trong khi mọi người đang vội vàng trở về, tiền viện phí của dì Trương sau chuyến thăm lần trước của công ty tháo dỡ đều là do mọi người cùng nhau gom góp lại, tất cả chuyện này còn chưa nói rõ đâu.
Hắn cũng không muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Sống trên đời, đã trải qua quá nhiều lăn lê bò lết trong cái xã hội này, không tùy tiện động thủ, chỉ động khẩu.
Ngay từ đầu Lục Duyên đã không để cái người trông như đại thiếu gia này vào mắt, nhìn vị thiếu gia này làm cho hắn có cảm giác như thể khi ông đây lang bạt trên giang hồ rồi chú em vẫn còn bú sữa ở nhà vậy.
Hắn chỉ cần một tay cũng có thể làm cho người kia không thể trở mình.
Nhưng ngay lúc này, cái người vốn bị hắn áp chặt lại đột nhiên dùng lực, tình huống ngay lập tức bị đảo lộn, người trừng mắt với hình sơn đỏ trên tường lại đổi thành Lục Duyên.
… Tôi đệt.
Lục Duyên bất ngờ.
Còn rất biết đánh?
Tiêu Hành cảm thấy cái dây thần kinh tên ‘lý trí’ trong đầu mình đang đứng sát bờ vực đứt phựt rồi, anh cố kìm nén sự bực bội trong lòng mình xuống, định nói chuyện câu thông lại với cái vị HKT này: “Nghe này, có thể cậu đã hiểu lầm…”
Anh còn chưa nói hết câu, dưới lầu đã truyền đến tiếng loảng xoảng.
Cái cổng ra vào không cần gác kia không biết đã bị ai đẩy ra, động tác lại còn rất thô bạo, tiếng động phát ra do va chạm vọng cả vào hành lang.
Ngay sau đó là câu chửi còn thô thiển hơn.
“Đệt con mẹ nó”, Tiếng nói khàn đặc đến từ một người đàn ông, như thể trong cổ họng người nọ đặc đờm, “Đập cho tao! Đập cầu dao điện cho tao! Cắt đường điện đi!”
“Trong tòa nhà không có ai à?”
Một người khác trả lời: “Không có ai, đã cho người lên xem qua, đều đi làm cả rồi.”
“Vậy thì được,” Người nọ cười nhăn nhở, “Tao không tin lần này còn không trị được bọn họ.”
“…” Lần đầu tiên Tiêu Hành cảm nhận được cái gì gọi là nhảy vào sông Hoàng hà cũng không rửa sạch được.
Trước khi chơi trò bẻ tay với vị nhân sĩ đáng ngờ kia thì Lục Duyên đã gửi tin nhắn Wechat cho Trương Tiểu Huy, chỉ gửi đúng ba chữ “Có chuyện rồi”, hắn không biết có bao nhiêu người sống ở đơn vị 3 sẽ vội về khi nhận được tin.
Sự thật đã chứng minh rằng tốc độ khá nhanh, nhân số cũng không ít.
Dẫn đầu bước vào là một người đàn ông cổ đeo vòng vàng, dưới cái nắng chói chang của mùa hè, cả người gã chỉ mặc độc một chiếc quần xà lỏn hoa hoè, tốc độ nhanh như gió, khí thế còn mạnh hơn cả tên làm thuê cho công ty tháo dỡ kia.
Vòng vàng: “Để tao xem thằng nào dám động vào cầu dao điện! Tao phải lấy cái mạng chó của nó!”
Tốc độ của đa số quần chúng nhân dân sống ở tầng ba có thể nói là như gió cuốn may bay, đến cả Trương Tiểu Huy một tay trói gà không chặt cũng lăn về. Mười phút sau, nhóm người định tháo dỡ công tắc điện đã nằm bên ngoài tòa nhà như một đống bắp cải. Những người khác vây quanh họ, hô khẩu hiệu:
“Đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối ngoại.”
“Đốt lên nhiệt huyết của chúng ta! Châm lên nhiệt tình của chúng ta!”
“Hô theo tôi, từ chối phá hủy!”
“Từ chối phá hủy!”
“…”
“Số 6 đơn vị 3! Chính là không biết xấu hổ!”
“không biết xấu hổ!”
Hơn hai mươi người tập hợp thành một nửa vòng tròn, giơ nắm đấm lên cao, mỗi tiếng hô như vang đến tận trời, người không biết có khi còn tưởng đây nơi tà giáo gì đó tụ tập.
Người đứng trước mặt Lục Duyên đây, như hạc giữa bầy gà.
Là thứ xấu xa nhất trong đó.
Vòng vàng đứng bên cạnh Lục Duyên, trong tay cầm cành cây tiện tay nhặt được trên đường: “Ngồi hết xuống cho tao!”
Vòng vàng: “Mấy đứa bọn bay, hừ, đúng là thấy chết cũng không hối cải… Bản chất con người ban đầu rất tốt, điều quan trọng nhất để trở thành một con người là lương thiện, vì cái gì đã làm bọn bay lầm đường lạc lối? Nói mày đấy, ngẩng đầu lên.”
Trương Tiểu Huy đứng sau hắn cáo mượn oai hùm lắp bắp nói: “Nói, nói, nói nói nói mày đấy!”
Lục Duyên không nói gì, hắn sờ vào túi của mình, kết quả phát hiện chỉ có cái bật lửa không có thuốc lá, rất tự nhiên thò tay qua mò quần xà lỏn hoa của Vòng vàng, rút từ trong túi quần ra một hộp Đại tiền môn.
Hắn rút một điếu thuốc lá.
“Anh,” Lục Duyên ngậm điếu thuốc rồi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào người dễ thấy nhất trong đống bắp cải, lại ‘xì’ một tiếng, “Đầu hàng hay nhận thua?”
Sự tu dưỡng đúng mực của đại thiếu gia đã hao hết sạch, đen mặt tặng hắn một chữ: “Cút.”
“Nói chuyện kể gì vậy,” Lục Duyên nói, “Có tố chất không?”
Lần này đại thiếu gia đến một chữ cũng không thưởng cho.
Lúc này, một người khác trong đống bắp cải muốn nói: “Cái đó …”
Lục Duyên: “Câm miệng, không có việc của mày.”
Người đó vẫn muốn nói điều gì đó: “Không phải …”
Lục Duyên gẩy tàn thuốc: “Đã bảo câm miệng, nghe không hiểu thế nào là câm miệng hả?”
Trương Tiểu Huy học theo, chỉ là không có khí chất lắm: “Câm, câm câm câm miệng, nghe không hiểu hả?”
“Không phải,” Kẻ này kiên trì một cách ngoài ý muốn, hắn rụt đầu lại, chỉ chỉ vào người bên cạnh.
Khí chất quý phái.
Mặt lạnh.
Chiếc đồng hồ đó đáng để xem xét.
Công ty tháo dỡ MGT của bọn họ căn bản không hề có nhân vật này!!!
Hắn ta rất nghi ngờ mà phun ra một câu chất vấn: “Cái người này, anh ta là ai thế!”
Lục Duyên sặc khói thuốc trong miệng.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Duyên (Lu Yan)
Tiêu Hành (Xiao Heng)