Bạn đang đọc Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên – Chương 53 – 22 – 23
21. NELLIE OLESON
Tối đó, Jack chờ đón các cô ở khúc suối cạn và trong lúc ăn cơm tối, các cô kể cho bố mẹ nghe mọi điều ở trường học. Khi nghe các cô nói đã phải mượn bảng viết của cô giáo, bố khẽ lắc đầu. Các cô không nên mắc nợ ơn huệ chỉ vì một tấm bảng.
Sáng hôm sau, bố lấy tiền cất trong hộp đàn ra đếm. Bố cho Mary một đồng tiền tròn bằng bạc để mua bảng.
Bố nói:
– Trong suối nhiều cá lắm. Mình có thể kéo dài tới mùa cắt lúa mì.
Mẹ nói:
– Cũng sắp có khoai tây rồi.
Mẹ buộc tiền vào trong chiếc khăn tay rồi nhét vào trong túi Mary.
Mary nắm chặt chiếc túi đó suốt lúc đi theo con đường trên đồng cỏ. Gió thổi lồng lộng. Bướm và chim bay lượn trên những thảm cỏ gợn sóng và những khóm hoa dại. Bầy thỏ nhảy nhót trong gió và bầu trời bao la quang đãng uốn phủ khắp nơi. Laura đung đưa chiếc xô đựng thức ăn xoải chân phóng tới.
Tới thị trấn, các cô băng qua phố Main lầm bụi, leo những bậc tam cấp lên cửa hàng của ông Oleson. Bố đã nhắc mua bảng ở đó.
Trong tiệm là một quầy hàng dài bằng ván. Bức vách phía sau quầy hàng là những giá ngăn đầy chảo thiếc, bình, đèn cứng, đèn treo và những súc vải màu. Cạnh bức vách khác là những chiếc cày, những thùng đinh, những cuộn kẽm gai và lủng lẳng trên vách là những chiếc cưa, những chiếc búa, rìu cùng các loại dao.
Ngay trên quầy hàng có một bánh phô mai lớn tròn màu vàng và trên nền nhà phía trước quầy là một thùng hoa quả giầm, một thùng gỗ lớn đầy bánh qui giòn và hai khạp kẹo cao bằng gỗ. Đây là loại kẹo Giáng sinh và đầy những hai khạp lớn.
Đột nhiên, cánh cửa phía sau cửa hàng bật mở và Nellie Oleson cùng đứa em trai Willie chạy ào vào. Nellie nhăn mũi trước Laura và Mary còn Willie la lên:
– Chà! Chà! Những con dẽ giun cẳng dài!
Ông Oleson lên tiếng:
– Câm ngay, Willie!
Nhưng Willie không chịu im. Nó vừa chạy đi vừa hét:
– Dẽ giun! Dẽ giun!
Nellie bước vụt qua bên Mary và Laura tới thọc tay vào khạp kẹo. Willie học tay vào một khạp khác. Cả hai vục kẹo đầy tay và đứng nhồi vào trong miệng. Chúng đứng ngay trước Mary và Laura, nhìn hai cô chăm chăm và không chia cho ai một chiếc kẹo nào.
Ông Oleson nói:
– Nellie! Con với Willie ra khỏi đây ngay!
Chúng tiếp tục nhai ngấu nghiến những chiếc kẹo trong miệng và nhìn Mary với Laura. Ông Oleson không chú ý tới chúng. Mary đưa tiền cho ông và ông trao cho cô tấm bảng. Ông nói:
– Các cháu cũng còn cần một cây viết chì. Ở đây có sẵn. Một xu thôi.
Nellie nói:
– Chúng làm gì có nổi một xu.
Ông Oleson nói:
– Được mà, cứ lấy đi rồi nói cho bố biết để khi bố các cháu tới thị trấn lần sau ông ấy trả tiền cũng được.
Mary nói:
– Dạ thôi, cảm ơn ông!
Cô quay ra và Laura bước theo cùng rời khỏi cửa hàng. Tới cửa Laura nhìn trở lại. Nellie đối mặt với cô. Lưỡi Nellie kẻ sọc xanh sọc đỏ vì kẹo.
Mary nói:
– Chúa ơi! Chị không thể nào tồi tàn như con bé Nellie Oleson đó.
Laura nghĩ:
– Mình thì có thể. Mình sẽ tồi tệ với nó hơn hẳn nó tồi tệ với chị em mình, nếu bố mẹ cho phép.
Các cô cùng ngắm mặt bằng nhẵn bóng màu xám nhạt và mép viền bằng gỗ phẳng, cân đối ghép khít vào các góc. Đây là một tấm bảng ít có. Nhưng các cô còn cần một cây viết trên bảng.
Bố đã phải tiêu quá nhiều tiền để mua bảng cho các cô nên các cô không muốn xin thêm bố một xu nữa. Các cô bước đi một cách bình thản cho tới khi Laura đột nhiên nhớ ra những đồng xu Giáng sinh của các cô. Các cô vẫn giữ những đồng xu mà các cô đã thấy trong những chiếc vớ vào buổi sáng Giáng sinh ở vùng đất người da đỏ.
Mary có một xu và Laura có một xu nhưng các cô chỉ cần một xu để mua cây viết bảng. Vậy là các cô quyết định Mary sẽ đem đồng xu của cô ra mua cây viết và sau đó cô được làm chủ nửa đồng xu của Laura. Sáng hôm sau các cô mua cây viết chì nhưng không mua ở cửa hàng của ông Oleson. Các cô mua ở cửa hàng của ông Beadle và bưu điện là nơi cô giáo ở và sáng hôm đó các cô đi tới trường cùng với cô giáo.
Trọn thời gian các cô đến trường là những tuần lễ nóng bức kéo dài, nhưng mỗi ngày các cô lại thấy thích thú hơn. Các cô thích đọc, thích viết, thích làm toán. Các cô thích các buổi chiều thứ sáu viết chính tả. Và Laura rất thích giờ ra chơi khi các cô bé cùng ùa ra giữa nắng gió chơi đùa hoặc đi hái những bông hồng dại đồng cỏ.
Đám con trai chơi trò chơi của con trai ở một phía trường còn các cô bé chơi ở một phía khác trong lúc Mary ngồi với mấy cô gái lớn giống các tiểu thư đài các trên bậc tam cấp.
Các cô bé luôn chơi trò vòng-nhảy-bông-hồng do Nellie Oleson nhắc. Tất cả đã nản với trò chơi này nhưng luôn tiếp tục chơi cho tới một bữa trước khi Nellie kịp lên tiếng nhắc thì Laura chặn ngang:
– Mình chơi trò chú John đi!
Các cô bé nắm tay nhau reo hò:
– Chơi đi! Chơi đi!
Nhưng Nellie chộp cả hai bàn tay lên mái tóc dài của Laura giật ngả cô dài trên đất. Nellie hét lớn:
– Không! Không! Tao muốn chơi trò vòng-nhảy-bông-hồng!
Laura chồm dậy và bàn tay vung nhanh như chớp đánh về phía Nellie. Nhưng cô sực nhớ lời bố dặn là không bao giờ được đánh ai và ngưng lại kịp.
Christy giữ cả hai bàn tay Laura, nói:
– Chơi thôi, Laura!
Mặt Laura nóng như bốc lửa và cô nhìn không rõ nhưng cô cùng các bạn nhảy vòng quanh Nellie. Nellie hất những lọn tóc lên và vuốt lại nếp váy theo cung cách thường có. Rồi Christy bắt đầu hát và tất cả hòa theo:
– Chú đau John nằm ép rẹp. Gửi chú món gì cho vui?
Nellie hét lên the thé:
– Không! Không! Nhảy-vòng-bông-hồng đi! Không thì tao khỏi chơi!
Cô vẹt vòng người bước ra nhưng không ai bước theo. Christy lên tiếng:
– Tốt thôi, bồ vào giữa đi, Maud!
Tất cả lại bắt đầu hát:
Chú đau John nằm ép rẹp
Gửi chú món gì cho vui?
Bánh kẹp thêm chiếc bánh ngọt
Thêm táo và bánh bột nhồi
Xếp lên thứ gì để gửi?
Kiếm ngay chiếc đĩa vàng mười
Ai sẽ gửi quà tới chú?
Đúng con gái ông chủ rồi
Con gái ông chủ đi vắng
Ai sẽ gửi quà tới nơi?
Tới đó, tất cả các cô bé đồng loạt hô lớn:
– Nhờ Laura Ingalls thôi!
Laura bước vào giữa trong vòng và tất cả nhảy múa xung quanh cô. Các cô chơi trò chú John cho tới lúc cô giáo rung chuông. Nellie đã ở trong lớp học đang khóc và cô nói đã tức điên đến mức không bao giờ còn nói năng gì với Laura và Christy nữa.
Những tuần lễ sau đó, cô lại mời tất cả các cô gái tới dự hội ở nhà cô vào buổi chiều thứ bảy. Đặc biệt, cô mời cả Laura và Christy.
22. BUỔI HỘI THÀNH PHỐ
Laura và Mary chưa từng tham dự một buổi hội nên không rõ buổi hội như thế nào. Mẹ bảo đó là lúc thoải mái nhất để cùng bạn bè họp mặt.
Sau buổi học ngày thứ sáu, các cô giặt quần áo và mũ. Sáng thứ bảy các cô ủi quần áo và treo lên. Cả hai cùng tắm vào buổi sáng hôm đó thay vì chờ tới buổi tối.
Lúc các cô đã mặc quần áo dự hội và bước xuống cầu thang, mẹ nói:
– Các cô ngọt ngào và xinh đẹp như những bó hoa vậy.
Mẹ thắt lại dải buộc tóc cho các cô và nhắc các cô không được làm mất. Mẹ nói:
– Rồi, bây giờ thì hãy tỏ ra ngoan ngoãn và nhớ giữ gìn cách cư xử.
Khi tới thị trấn, các cô ghé kiếm Cassie và Christy. Cassie và Christy cũng không bao giờ được dự hội. Tất cả rụt rè bước vào cửa hàng của ông Oleson và ông Oleson nói với các cô:
– Vào trong nhà đi!
Thế là các cô băng qua những hũ kẹo bánh, hoa quả giầm, những chiếc cày để tới cửa sau của cửa hàng. Cửa mở và Nellie đứng đó với trang phục lễ hội tề chỉnh còn bà Oleson mời các cô vào.
Laura chưa từng thấy một gian phòng tuyệt hảo như thế. Cô khó khăn lắm mới lên tiếng nổi để “Chào bà Oleson” và “Dạ, thưa bà” rồi “Không, thưa bà”.
Toàn thể nền nhà được phủ một loại vải dầy gây cảm giác thô nhám dưới bàn chân trần của Laura. Vải phủ nền màu nâu và xanh lục với những hình trang trí màu đỏ và vàng ở bên trên. Các bức vách và trần đều làm bằng những tấm ván hẹp, nhẵn thín ghép lại thật khít với những đường viền ở giữa. Bàn và ghế làm bằng thứ gỗ màu vàng sáng bóng như gương với những chiếc chân tròn hoàn hảo. Trên các bức vách có nhiều hình ảnh màu.
Bà Oleson nói bằng một giọng kiểu cách:
– Mời các cô vào phòng ngủ để cất nón mũ.
Khung giường cũng bằng thứ gỗ sáng bóng. Ở đó còn có hai món đồ khác. Một món là những ngăn kép xếp chồng lên nhau với hai chiếc ngăn kéo nhở ở trên cùng có hai mảnh gỗ khác cong lên giữ ở chính giữa một tấm gương soi lớn. Món đồ kia có một chiếc bình sứ đặt trong một chiếc đĩa sứ lớn ở trên mặt và có thêm một chiếc đĩa sứ nhỏ với một miếng xà phòng ở bên trong.
Cả hai gian phòng đều có các ô cửa sổ gắn kính và màn cửa làm bằng vải ren trắng tinh.
Sau gian phòng phía trước là một gian chái lớn có đặt một lò bếp giống như chiếc lò bếp mới của mẹ cùng đủ loại bình và chảo thiếc treo trên các bức vách.
Lúc này tất cả các cô bé đều có mặt và chiếc váy của bà Oleson kêu sột soạt giữa các cô. Laura muốn ngồi im ngắm mọi thứ nhưng bà Oleson nói:
– Này, Nellie, mang các đồ chơi của con ra đi.
Nellie nói:
– Mọi người có thể chơi đồ chơi của Willie được mà.
Willie la lớn:
– Không ai được đụng tới chiếc xe đạp của tôi.
Nellie nói:
– Được, tất cả chỉ chơi chiếc thuyền Noah và những thằng lính của mày thôi.
Và bà Oleson phải nạt cho Willie im.
Chiếc thuyền của già Noah là điều kì diệu nhất mà Laura được nhìn thấy. Các cô quỳ gối, kêu ré lên, rồi la hét vào cười nói. Trên đó có những con ngựa vằn, những con voi, những con cọp, những con ngựa và đủ các loài vật giống như hình ảnh trong cuốn Kinh thánh bìa mỏng ở nhà.
Và lại có hai đạo quân gồm các người lính bằng thiếc mặc quân phục màu xanh nhạt và màu đỏ tươi.
Còn có thêm một hình nhân nhào lộn. Hình nhân được cắt bằng một miếng ván mỏng có chiếc áo nịt và chiếc quần dài bằng giấy kẻ sọc gắn dính vào bằng hồ dán. Mặt hình nhân sơn trắng với hai gò mà đỏ hoét, cặp mắt ve vòng tròn xung quanh và đội một chiếc mũ cao nhọn hoắt. Nó đeo lủng lẳng giữa hai thanh gỗ mỏng màu đỏ và khi các thanh gỗ bị bóp lại thì hình nhân nhảy. Hai bàn tay của nó nắm lấy những sợi dây xoắn lại. nó lộn nhào trên những sợi dây rồi đứng cắm đầu xuống với các ngón chân thọc vào trong mũi.
Ngay cả các cô gái lớn cũng bàn tán, la hét về những con vật, những thằng lính và cười ngặt nghẽo tới chảy nước mắt vì anh hề nhào lộn.
Rồi Nellie bước vào giữa đám, nói:
– Các bồ hãy coi con búp bê của tớ.
Con búp bê có đầu bằng sứ với cái miệng và đôi má đỏ hoe nhẵn bóng. Mắt búp bê đen láy và mái tóc bằng sứ gợn sóng cũng có màu đen. Hai bàn tay búp bê bằng sứ bé xíu và mấy bàn chân cũng bằng sứ nhỏ teo đặt trong những chiếc giầy đen cũng bằng sứ.
Laura kêu lên:
– Ôi! Con búp bê đẹp quá chừng! Ôi, Nellie, tên nó là gì?
Nellie đáp:
– Nó chẳng là gì cả mà chỉ là một con búp bê cũ thôi. Tớ cóc lưu tâm tới con búp bê cũ này. Các bồ chờ coi con búp bê sáp của tớ.
Cô liệng con búp bê sứ vào một ngăn kéo và lấy ra một chiếc hộp dài. Cô đặt chiếc hộp lên giường và mở nắp. Tất cả các cô bé đều nghiêng người để ngó.
Con búp bê nằm đó giống như một người thực. Mái tóc màu vàng với những lọn tóc mềm mại xoã trên chiếc gối nhỏ. Cặp môi hơi hé để hở hai hàm răng trắng nhỏ. Mắt nó nhắm nghiền. Con búp bê đang nằm ngủ trong hộp.
Nellie nhấc nó lên và nó mở mắt ra, những con mắt lớn màu xanh lơ. Hình như nó đang mỉm cười. Nó đưa hai cánh tay ra và gọi:
– Mama!
Nellie giải thích:
– Nó kêu khi nào tớ bóp bụng nó. Coi này!
Cô nhấn mạnh nắm tay vào bụng con búp bê và con búp bê tội nghiệp kêu lớn:
– Mama!
Búp bê mặc áo lụa xanh da trời. Chiếc váy của nó y hệt váy thật được trang trí bằng những nếp gấp vá các viền ren, còn quần lót cũng là chiếc quần lót nhỏ hệt như quần thực. Trên các bàn chân nó là những chiếc giầy da thực màu xanh, nhỏ xíu.
Suốt thời gian đó, Laura không nói nổi lời nào. Cô không thể nói được. Cô còn thực sự không có ý nghĩ sờ nhẹ vào con búp bê phi thường đó, nhưng ngoài hẳn ý nghĩ của cô, ngón tay cô vươn tới lớp áo lụa màu xanh.
Nellie kêu rú lên:
– Không được đụng vào nó! Lấy bàn tay ra xa con búp bê đi, Laura Ingalls!
Rồi chụp vội lấy con búp bê, cô xoay lưng lại không cho Laura nhìn thấy cô đặt con búp bê vào trong hộp.
Mặt Laura như bốc lửa và các cô gái khác không biết phải làm gì. Laura bước tới ngồi xuống một chiếc ghế. Các cô khác nhìn Nellie đang dặt chiếc hộp vào ngăn kéo và đóng lại. Sau đó tất cả ngắm các con vật, những người lính và bóp cho chú hình nhân hề nhào lộn.
Bà Oleson bước vào và hỏi vì sao Laura không chơi. Laura nói:
– Cảm ơn bà, cháu thích ngồi đây hơn.
– Cháu có thích coi những thứ này không?
Bà Oleson hỏi và đặt hai cuốn sách lên đùi Laura.
Laura nói:
– Cảm ơn bà!
Cô lật những trang sách một cách cẩn thận. Một cuốn không hẳn là sách vì rất mỏng và không có bìa. Đó là một tạp chí dành cho trẻ em. Cuốn kia là một cuốn sách dày, bìa sáng và trên bìa có một bà già đội mũ chóp nhọn cưỡi trên một cây chổi bay ngang mặt trang vàng rực lớn. Phía trên đầu của bà già có một hàng chữ lớn, NGỖNG MẸ.
Laura không biết trên đời lại có những cuốn sách kì diệu như thế. Mỗi trang trong cuốn sách đều có một bức hình và một bài thơ. Laura có thể đọc được một vài câu trong đó. Cô quên bẵng luôn buổi hội.
Đột nhiên, bà Oleson lên tiếng:
– Tới đây, cô bé. Không thể để mọi người ăn hết bánh chứ, phải không?
Laura lúng túng:
– Dạ… thưa… Không, thưa bà!
Một tấm vải trắng láng bóng phủ kín mặt bàn. Trên đó là một ổ bánh ngọt làm bằng đường trắng rất đẹp và những chiếc ly cao.
Nellie la lớn trong lúc chộp một phần bánh lớn nhất:
– Tớ lấy phần lớn nhất!
Các cô khác ngồi chờ bà Oleson chia phần bánh cho mình. Bà đặt mỗi phần lên một chiếc đĩa sứ.
– Nước chanh có đủ ngọt không?
Bà Oleson hỏi. Nhờ vậy Laura được biết nước chanh sẽ được đựng trong những chiếc ly. Cô chưa bao giờ được nếm một thứ gì như thế. Mới đầu cô thấy nước khá ngọt, nhưng sau khi ăn một ít đường trên miếng bánh, cô lại thấy nước chanh trở thành chua. Nhưng tất cả các cô đều lễ phép trả lời bà Oleson:
– Dạ, cảm ơn bà!
Các cô cẩn thận không để cho vụn bánh rơi trên khăn bàn và cũng không dám để một giọt nước chanh nào rớt xuống.
Đã tới giờ phải trở về và Laura nhớ ra câu nói mà mẹ đã dặn phải nói:
– Cảm ơn bà Oleson. Cháu đã có một buổi hội rất thoải mái.
Tất cả các cô bé khác cũng nói như vậy.
Khi ra khỏi cửa hàng, Christy nói với Laura:
– Tớ mong là lúc nào đó bồ đập cái con Nellie Oleson bần tiện kia.
Laura nói:
– Ô, không! Không được! Nhưng tớ sẽ làm với nó! Suỵt! Đừng để Mary biết tớ đã nói điều này.
Jack đang một mình chờ bên khúc suối cạn. Hôm nay là ngày thứ bảy và Laura đã không cùng chơi với nó. Nó phải chờ thêm một tuần lễ nữa mới có một ngày khác để cùng chơi dọc bên dòng suối Plum.
Các cô kể lại với mẹ về buổi họp mặt và mẹ nói:
– Mình không thể nhận sự tiếp đãi mà không mời lại. Mẹ đang nghĩ tới điều này đó, các con. Các cô phải mời Nellie Oleson và các bạn khác tới họp mặt ở đây. Có lẽ vào thứ bảy tới.
23. BUỔI HỌP MẶT ĐỒNG QUÊ
Laura hỏi Christy, Maud và Nellie:
– Các bồ tới dự họp mặt ở nhà tớ chứ?
Trong lúc đó Mary mời các cô gái lớn. Tất cả đều nói sẽ tới.
Sáng thứ bảy đó, căn nhà mới xinh đẹp một cách khác thường. Jack không được đi trên sàn nhà đã được lau chùi. Các ô cửa sổ sáng trưng, những tấm màn cửa viền màu hồng sạch như mới và trắng tinh. Laura và Mary cắt những chuỗi sao giấy mới cho các ngăn giá và mẹ làm những chiếc bánh ngọt xốp.
Mẹ làm với trứng đánh và bột trắng. Mẹ nhỏ trứng và bột vào một chảo mỡ đang sôi. Mỗi chiếc bánh lớn dần lên lay động nổi lên cho tới khi tự lật lại đưa phần dưới nở phồng sậm màu mật lên. Lúc này phần đang chìm bên dưới lại phồng lên cho tới khi chiếc bánh thành hình tròn và mẹ dùng nĩa lấy ra.
Mẹ cất hết bánh vào trong ngăn tủ để dành cho buổi họp mặt.
Laura và Mary cùng với mẹ, bé Carrie thay quần áo sẵn sàng chờ đón khách mời từ thị trấn tới. Laura còn chải lông cho Jack mặc dù nó luôn sạch sẽ và rất đẹp với bộ lông màu trắng có điểm những chồng lông ngắn màu nâu.
Nó đi theo Laura tới khúc suối cạn. Các cô bé kép tới cười nói, té nước lớn lấp lánh ánh nắng, ngoại trừ Nellie. Cô phải cởi giày, vớ ra và than phiền là sỏi làm đau các bàn chân cô. Cô nói:
– Tớ không đi chân đất. Tớ phải đi giầy và vớ.
Cô mặc một chiếc áo mới và gắn những nơ bướm lớn trên băng buộc tóc.
– Jack đây hả?
Christy hỏi và tất cả xúm lại bắt tay nó, khen nó là con chó ngoan. Nhưng khi nó vẫy đuôi mừng Nellie thì cô gắt:
– Lui ra! Đừng đụng đến áo của tao!
Laura lên tiếng:
– Jack không đụng đến áo của bồ đâu.
Tất cả đi ngược lên lối mòn giữa những thảm cỏ và những chùm hoa dại đang lay động trong gió tới chỗ mẹ đứng chờ. Mary giới thiệu từng cô bạn với mẹ và mẹ mỉm cười thật dễ thương cùng từng người trò chuyện. Riêng Nellie phủi phủi chiếc áo mới và nói với mẹ:
– Đương nhiên cháu không mặc chiếc áo đẹp nhất để tới dự một buổi họp mặt ở nhà quê như thế này.
Lúc đó, Laura không còn lưu tâm tới những gì mẹ đã nhắc và cũng không nghĩ tới chuyện sẽ bị bố trách phạt. Cô sẽ phải tính toán với Nellie về chuyện này. Nellie không thể nói năng với mẹ theo cách đó.
Mẹ chỉ mỉm cười và nói:
– Chiếc áo này rất đẹp, Nellie. Chúng tôi rất vui thấy cháu đã tới.
Nhưng Laura sẽ không tha cho Nellie.
Các cô bé đều thích căn nhà xinh xắn. Nhà thật sạch sẽ và thoáng mát với những làn gió nhẹ đưa hương cỏ ngọt thơm từ đồng cỏ tới. Các cô leo cầu thang lên thăm căn gác xếp riêng của Laura và Mary. Không cô bé nào có một thứ như thế. Nhưng Nellie hỏi:
– Búp bê của các bồ đâu?
Laura sẽ không khoe con búp bê Charlotte bằng vải với Nellie Oleson. Cô nói:
– Tớ không chơi búp bê. Tớ chơi trong suối.
Thế là tất cả đi ra cùng Jack. Laura dắt cả đám tới xem lũ gà con bên các đồng cỏ khô, ngắm các luống rau xanh trong vườn và cánh đồng lúa mì đang vươn lên dầy đặc. Các cô chạy xuống đồi tới khoảng bờ thấp bên suối Plum. Ở đó là hàng liễu, là cây cầu nhỏ, là dòng thác đổ ra từ dưới bóng của các bụi mận, chảy lan trên các cồn sỏi với những viên đá cuội phản chiếu lấp lánh rồi chảy ầm ĩ dưới cây cầu trút vào vùng nước sâu ngập đầu gối.
Mary và mấy cô gái lớn đi chậm chậm theo bé Carrie. Nhưng Laura, Christy, Maud và Nellie kéo váy lên trên đầu gối đi theo dòng nước lạnh đang chảy. Ngang những cồn sỏi, từng bầy cá nhỏ đang bơi lượn tránh xa chỗ nước xao động, ồn ào.
Mấy cô gái lớn đặt bé Carrie bước trên chỗ nước cạn lấp lánh ánh nắng và cùng lượm những viên đá cuội dọc bờ suối. Các cô bé thì bám theo nhau qua cây cầu. Các cô chạy trên thảm cỏ ấm áp rồi lại lội xuống nước. Và trong lúc đang chơi, Laura đột nhiên nảy ra ý nghĩ phải làm một điều gì đó với Nellie.
Cô dẫn các bạn lôi về phía có hang của con cua già. Tiếng động và tiếng nước văng khiến nó chui vào nằm dưới tảng đá. Laura đã nhìn thấy những chiếc càng kẹp giận dữ của nó và cái đầu màu xanh nâu ló ra nên cô dẫn Nellie tới gần. Đúng lúc đó cô đá mạnh tảng đá và kêu thất thanh:
– Ui da, Nellie! Nellie, coi kìa!
Con cua già sấn tới ngón chân Nellie, mở lớn chiếc càng kẹp để kẹp.
– Chạy! Chạy!
Laura hét thất thanh đẩy Christy và Maud về phía cây cầu, còn cô chạy theo Nellie. Nellie kinh hoàng đâm đầu chạy thẳng vào vùng nước bùn phía dưới bụi mận. Laura ngừng lại trên một cồn sỏi nhìn về phía tảng đá có hang cua. Cô nói:
– Chờ coi, Nellie! Bồ cứ đứng đó.
Nellie hỏi:
– Ôi, con gì vậy? Con gì vậy? Nó đang đến hả?
Cả áo và váy của cô đều nhúng trong nước bùn. Laura nói với cô:
– Đó là một con cua già. Càng lớn của nó đã bẻ gãy đôi một cành cây lớn. Nó có thể kẹp đứt rời các ngón chân của tụi mình.
Nellie hỏi:
– Ô, nó đâu rồi? Nó có đang tới không?
– Bồ cứ đứng im đó đi.
Laura nói rồi bước đi chầm chậm, dừng lại, nhìn quanh. Con cua già đã chui lại vào dưới tảng đá nhưng Laura không nói điều đó. Cô đi thật chậm về hướng cây cầu trong lúc Nellie đứng chờ trong vũng nước dưới bụi mận. Rồi cô quay trở lại và nói:
– Bây giờ thì bồ ra được rồi.
Nellie đi tới chỗ nước sạch. Cô nói cô không thích dòng suối già ghê tởm kia và sẽ không chơi thêm ở đây nữa. Cô gột sạch bùn trên váy rồi rửa tới các bàn chân và cô hét lên thất thanh.
Những con vật hút máu màu bùn đang bám vào ống chân và bàn chân cô. Cô không thể rửa cho chúng rơi ra. Cô thử nắm lấy một con và thế là cô hết hồn vùng chạy lên bờ suối. Cô đứng lại đá hết sức mạnh một bàn chân, rồi bàn chân khác và hét không ngừng.
Laura cười ngặt nghẽo và lăn lên mặt cỏ. Vừa cười cô vừa hô lớn:
– Ô, coi kìa, coi! Coi Nellie đang nhảy!
Tất cả đều chạy tới. Mary nhắc Laura gỡ giúp Nellie mấy con đỉa nhưng Laura lờ đi. Cô tiếp tục lăn lộn và cười.
Mary quát:
– Laura! Đứng lên và gỡ mấy con đỉa đó ra, không thì chị mách mẹ đó.
Lúc đó Laura mới bắt đầu giúp Nellie gỡ mấy con đỉa. Tất cả các cô gái đứng nhìn và kinh hãi khi thấy cô kéo nó dài ra, dài thêm, dài thêm mãi.
Nellie gào lên:
– Tao không thích buổi họp mặt này.
Mẹ vội vã chạy tới xem chuyện gì đang xảy ra. Mẹ nhắc Nellie đừng khóc nữa vì vài con đỉa có đáng gì mà phải khóc. Mẹ nói đã tới giờ tất cả cần trở về căn nhà.
Bàn ăn được bày một cách khá đẹp với tấm khăn trải màu trắng đẹp nhất của mẹ. Những chiếc ghế dài được rút ra khỏi hai bên cạnh bàn. Những chiếc ly thiếc sáng bóng đầy món kem sữa lạnh lấy từ hầm chứa và chiếc đĩa lớn chất đống những chiếc bánh xốp màu mật.
Bánh xốp không ngọt nhưng béo, giòn và rỗng ở bên trong. Mỗi chiếc giống như một chiếc bong bóng lớn và khi cắn vào thì giòn tan trong miệng.
Các cô ăn mãi và ăn mãi những chiếc bánh xốp. Các cô nói chưa khi nào được nếm một món ăn ngon thế và hỏi mẹ đây là thứ bánh gì.
Mẹ nói:
– Bánh xốp. Vì nó phồng lên, xốp xộp, giống như không có gì ở bên trong hết.
Có rất nhiều bánh nên các cô có thể ăn cho tới khi không còn ăn thêm được và mặc sức uống sữa ngọt ướp lạnh. Rồi buổi họp mặt chấm dứt. Tất cả các cô bé đều nói cảm ơn, ngoại trừ Nellie. Nellie vẫn như đang lên cơn điên.
Laura không lưu tâm tới điều đó. Christy níu lấy cô và thì thầm vào tai:
– Tớ không bao giờ vui tới thế! Nellie đáng bị như vậy!
Sâu thẳm trong lòng mình, Laura cảm thấy hài lòng khi cô nghĩ tới lúc Nellie nhảy nhót trên bờ suối.