Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên

Chương 50 - 13 - 14


Bạn đang đọc Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên – Chương 50 – 13 – 14

12. NHỮNG CON NGỰA NGÀY GIÁNG SINH
Thời tiết châu chấu là một thời tiết kì lạ. Ngay cả vào dịp Lễ Tạ Ơn cũng không có tuyết.
Cửa căn nhà hầm mở rộng trong lúc cả nhà ăn bữa trưa dịp Lễ Tạ Ơn. Laura có thể nhìn qua những ngọn liễu trơ trụi vượt trên đồng cỏ tới tận nơi mặt trời lặn xuống. Không có một đóm tuyết nhỏ nhoi nào. Đồng cỏ giống như một da thú mỏng màu vàng. Đường chân trời lúc này không còn gợn sắc mà lem nhem, mờ mịt.
Laura tự nhủ:
– Thời tiết châu chấu!
Cô nghĩ ngay tới những chiếc cáng dài gấp nếp. Những chiếc cẳng sau nối khớp, những bàn chân mỏng nhám sắc, những chiếc đầu cứng với những con mắt lớn nằm ngay trên góc và cái miệng nhỏ xíu nhai liên tục.
Ngay cả khi bắt giữ một con châu chấu trong tay mà đặt nhẹ một lá cỏ non vào miệng nó thì nó vẫn gậm nhấm thật nhanh. Chỉ một thoáng, chúng đã gậm nhấm hết một nhánh lá cỏ và nhảy đi.
Bữa ăn Lễ Tạ Ơn rất ngon. Bố đã bắn hạ một con ngỗng trời để nấu bữa. Mẹ phải hầm ngỗng vì ở đây không có lò sưởi cũng không có lò hấp trong khu bếp lò nhỏ. Nhưng mẹ đã nhồi nhân táo vào nước thịt. Còn có bột bắp và khoai tây nghiền cùng với bơ, sữa, mận kho hầm. Và, bên cạnh mỗi chiếc đãi thiếc còn có ba hạt bắp rang.
Trong bữa ăn trưa dịp Lễ Tạ Ơn đầu tiên, những người thuộc dòng Pilgrim không có gì để ăn ngoại trừ bắp rang. Rồi, những người da đỏ tới viếng và mang tặng họ những con gà tây nên họ rất biết ơn.
Lúc này, sau bữa ăn trưa thịnh soạn dịp Lễ Tạ Ơn, Laura và Mary có thể ăn những hạt bắp và nhớ đến những người thuộc dòng Pilgrim. Bắp rang cứng rất ngon. Nó vỡ vụn giòn tan với vị ngọt đậm đà.
Rồi ngày Lễ Tạ Ơn qua đi và đã tới lúc nghĩ đến ngày Giáng sinh. Vẫn không có tuyết và không có mưa. Nền trời xám ngoét, đồng cỏ buồn thảm và gió thổi lạnh buốt. nhưng gió lạnh chỉ thổi lướt qua trên nóc căn nhà hầm.
Mẹ nói:
– Ở trong một căn nhà hầm thì ấm áp và dễ chịu thật, nhưng em cứ thấy giống như một con vật nhốt mình suốt mùa đông.
Bố nói:
– Không bao giờ nên nghĩ như vậy, Caroline. Sang năm, mình sẽ có một ngôi nhà đàng hoàng.
Mắt bố sáng lên và giọng bố như đang hát:
– Những con ngựa tốt và một cỗ xe độc mã! Anh sẽ lái xe đưa em đi, diện toàn đồ lụa! Nghĩ coi, Caroline…Mảnh đất phì nhiêu, bằng phẳng này không có một tảng đá hay một cây cội chen lấn và chỉ cách đường sắt vỏn vẹn ba dặm. Mình có thể bán sạch trơn số lúa mì trồng được.
Rồi bố thọc những ngón tay vào trong mái tóc và nói:
– Anh đã mong là có được một cặp ngựa.
Mẹ nói:
– Thôi, Charles! Mình hiện đang ở đây khỏe mạnh, bình an và đầy đủ với số thực phẩm dự trữ cho đến hết mùa đông. Hãy cảm ơn Chúa về những điều mình đang có.
Bố nói:
– Đúng lắm. Nhưng Pete và Bright quá chậm chạp trong việc bừa đất và làm mùa vụ. Anh dùng chúng để khai phá cánh đồng lớn kia những không thể gieo hạt kín đồng mà không cần những con ngựa.
Lúc đó, Laura tìm được dịp may lên tiếng mà không phải cắt lời ai:
– Ở đây không có lò sưởi gì hết trơn.
Mẹ hỏi:
– Con đang nói cái gì vậy?
Laura đáp:
– Ông già Noel.
Mẹ nói:
– Ăn xong bữa đi, Laura! Và không được đi qua cầu cho tới khi bố mẹ tới đó.
Laura và Mary biết là ông già Noel không thể đến khi nhà không có ống khói. Một hôm, Mary hỏi mẹ là ông già Noel có thể đến bằng cách nào. Mẹ không trả lời được. Thay vì trả lời, mẹ hỏi ngược lại:
– Các cô có muốn thứ gì vào dịp lễ Giáng sinh?
Mẹ đang ủi đồ. Một đầu tấm ván ủi đồ để gác lên bàn ăn như thế là có dụng ý. Carrie đang chơi trên giường còn Laura và Mary ngồi ở bàn ăn. Mary đang sắp xếp những tấm bọc nệm trải giường còn Laura đang khâu một chiếc tạp dề nhỏ cho con búp bê vải Charlotte. Gió gầm rú ở trên cao và rên rỉ trong ống khói lò những vẫn chưa có tuyết.
Laura nói:
– Con muốn có kẹo.
Mary nói:

– Con cũng muốn vậy.
Và, Carrie la lớn:
– Kẹo?
Mary nói tiếp:
– Và thêm một áo choàng mới, một áo lạnh và một chiếc mũ trùm đầu.
Laura cũng nói:
– Con cũng muốn vậy. Và thêm một chiếc áo lạnh cho Charlotte. Và …
Mẹ nhắc bàn ủi lên khỏi lò và chìa ra trước các cô. Các cô có thể thử bàn ủi bằng cách lướt chậm ngón tay cực nhanh trên bề mặt trơn bóng và nóng hực. Nếu bàn ủi kêu lách tách là đã đủ nóng.
Mẹ nói:
– Cảm ơn các con.
Rồi mẹ bắt đầu ủi thận trọng từng miếng vá trên chúng áo sơ-mi của bố.
– Các con có biết bố thích thứ gì vào dịp Giáng sinh không?
Laura và Mary đưa mắt nhìn nhau. Mẹ tiếp tục nói:
– Mẹ chỉ nghĩ là nếu tất cả chúng ta đều mong có ngựa và không cần gì khác ngoài những con ngựa thì có thể…
Laura cảm thấy khó chịu. Ngựa là thứ thuộc sinh hoạt mỗi ngày chứ không thuộc về ngày Giáng sinh. Nếu bố có ngựa bố nên bán để lo cho ngày Giáng sinh. Laura không thể hình dung nổi việc ông già Noel và những con ngựa xuất hiện cùng một lúc.
Cô kêu lớn:
– Mẹ! Có một ông già Noel phải không?
Mẹ đáp:
– Dĩ nhiên có một ông già Noel.
Mẹ đặt chiếc bàn ủi lên lò cho nóng trở lại, nói tiếp:
– Khi nhiều tuổi hơn các con sẽ biết nhiều hơn về ông già Noel. Còn bây giờ thì các con biết ông ấy không thể chỉ như người, phải không? Ông ấy có mặt ở khắp nơi vào buổi chiều trước ngày Giáng sinh. Ông ấy có mặt ở Big Woods, ở vùng đất của người da đỏ, ở tận bang York xa mù và cả ở đây nữa. Ông ấy xuống các ống khói cùng một lúc. Các con có biết điều đó, phải không?
– Dạ, thưa mẹ.
Laura và Mary cùng nói. Mẹ tiếp:
– Tốt. Lúc đó các con thấy…
Mary lên tiếng chậm rãi:
– Con nghĩ ông ấy giống như các thiên thần.
Và Laura cũng có thể thầy điều đó giống hệt như Mary.
Mẹ kể thêm với các cô vài điều khác về ông già Noel. Ông ấy có mặt ở khắp mọi nơi, và đặc biệt, có mặt ở cùng một lúc.
Nếu một người nào đó không ích kỉ thì đúng là người đó là ông già Noel.
Buổi chiều trước ngày Giáng sinh là thời khắc mà mọi người đều không ích kỉ. Trong đêm đó, ông già Noel có mặt ở khắp nơi vì mọi người đồng loạt không nghĩ tới mình mà chỉ muốn làm cho người khác hạnh phúc. Và buổi sáng hôm sau, tất cả đều thấy điều gì đã được làm.
Laura hỏi:
– Nếu mọi người lúc nào cũng muốn cho mọi người khác hạnh phúc thì lúc nào cũng có Giáng sinh hả?
Mẹ đáp:
– Đúng, Laura!
Laura nghĩ về điều này. Mary cũng thế. Các cô nghĩ rồi nhìn nhau và cùng hiểu mẹ muốn các cô làm điều gì. Mẹ muốn các cô không đòi có riêng thứ gì ngoại trừ những con ngựa cho bố. Các cô lại nhìn nhau và nhìn nhanh ra xa, im lặng. Ngay cả Mary luôn được tiếng là ngoan ngoãn cũng không nói một lời.
Đêm đó, sau bữa ăn, bố kéo Laura và Mary tới gần, trong vòng tay của bố. Laura ngước nhìn lên mặt bố rồi cô chúi vào sát người bố và nói:

– Bố!
– Có điều gì vậy, bình rượu táo nhỏ ngọt ngào?
Bố hòi và Laura nói:
– Bố, con muốn ông già Noel sẽ mang tới…
– Mang cái gì?
Laura đáp:
– Mấy con ngựa. Nếu chịu cho con thỉnh thoảng được cưỡi chúng.
Mary nói:
– Con cũng muốn thế.
Nhưng Laura đã nói trước.
Bố rất ngạc nhiên. Mắt bố sáng long lanh dọi vào các cô. Bố hỏi:
– Có đúng là các con thích có ngựa không?
Cà hai đều nói:
– Ô, đúng, bố.
Bố mỉm cười nói:
– Trong trường hợp này thì bố nghĩ là ông già Noel sẽ mang lại cho chúng ta một cặp ngựa thật hoàn hảo.
Chuyên đã xong. Các cô sẽ không có món quà Giáng sinh nào ngoài những con ngựa. Laura và Mary thay đồ một cách thanh thản và thanh thản cài nút áo ngủ, buộc dải mũ. Các cô quỳ xuống và đọc:
Con sắp sửa đi vào giấc ngủ
Cầu xin người giữ gìn hồn con
Nếu con chết trước giờ thức dậy
Cầu xin người cứu rỗi hồn con
Và cầu xin Chúa giáng hạnh phúc cho bố, mẹ và bé Carrie cùng tất cả mọi người và chúa chỉ vạch cho chúng con biết cách để trở thành một cô gái ngoan ngoãn mãi mãi. Amen!
Laura còn thêm rất nhanh trong đầu:
– Xin chúa giúp con chỉ vui mừng với những con ngựa Giáng sinh cho tới mãi mãi, Amen!
Cô nhảy lên giường và gần như vui mừng ngay. Cô nghĩ tới những con ngựa bóng mượt, tới cách tung bay trong gió của những chiếc bờm và những chiếc đuôi, cách chúng có những bàn chân lanh lẹ, hếch những chiếc mũi mềm như nhung lên hít thở và nhìn ngắm mọi thứ bằng những con mắt sáng hiền lành. Và, bố sẽ cho cô cưỡi trên mình chúng.
Bố đã chỉnh dây đàn và đặt cây đàn trên vai. Trên cao, gió đang than vãn nỉ non trong màn đêm lạnh lẽo. Nhưng trong căn nhà hầm, tất cả đều ấm cúng gọn gàng.
Những tia lửa trong lò lóe sáng trên những cây kim đan bằng thép của mẹ và như đang cố bắt lấy khuỷu tay bố. Trong bóng tối, chiếc vĩ cầm nhảy múa, ngón chân cái bố đang nhịp trên nền đất và tiếng nhạc vui tươi át hẳn tiếng gió đang than khóc nỉ non.
13. GIÁNG SINH VUI VẺ
Sáng hôm sau, tuyết đầy trong không khí. Những mảng tuyết quay cuồng xoay tít trong gió đang gào hú.
Laura không thể chơi ở ngoài trời. Trong chuồng, Spot cùng Pete và Bright đứng chôn chân trọn ngày ăn cỏ khô và rơm. Ở căn nhà hầm, bố sửa đôi ủng trong lúc mẹ đọc lại cho bố nghe câu chuyện có tên là “ Ngân hàng cối xay”. Mary khâu và còn Laura chơi với Charlotte. Cô có thể cho Carrie bồng Charlotte nhưng Carrie còn quá bé chưa biết chơi búp bê nên nó có thể xé rách.
Chiều hôm đó, khi Carrie ngủ say, mẹ vẫy tay ra dấu cho Mary và Laura. Mắt mẹ sáng lên một cách bí mật. Mẹ kéo đầu các cô chụm lại và thì thào. Các cô có thể làm một dải nút làm quà Giáng sinh cho Carrie.
Các cô leo lên giường, xoay lưng về phía Carrie và kéo căng các vạt áo. Mẹ mang ra cho các cô hộp nút áo của mẹ.
Hộp gần như đầy ắp. Mẹ để dành từ khi mẹ còn nhỏ hơn Laura và mẹ còn có cả những chiếc nút áo của bà ngoại khi bà ngoại chỉ là một cô bé. Có những chiếc nút màu xanh lơ, những chúng màu đỏ, những chiếc mạ bạc, mạ vàng, những chiếc có khắc trên mặt hình các tòa lâu đài, các nhịp cầu, các thân cây li ti, những chiếc đen lấp lánh như hạt huyền, những chiếc bằng sứ sơn vẽ, những chiếc kẻ sọc, những chiếc giống hệt các trái mâm xôi và có cả một chiếc nút mang hình đầu chó nhỏ xíu.
Laura kêu ré lên khi thấy chiếc nút này.

– Suỵt!
Mẹ ra dấu cho cô im lặng. Nhưng bé Carrie vẫn ngủ.
Mẹ giao trọn số nút cho các cô để làm cho bé Carrie một dải nút.
Sau đó. Laura không lưu ý nhiều đến việc ngồi lại trong căn nhà hầm. Khi cô nhìn ra ngoài, gió đang thổi những nắm tuyết bay trên mặt đất đông cứng. Dòng suối đã đóng thành băng và các ngọn liễu khua lộp độp. Trong căn nhà hầm, cô và Mary đã có một điều bí mật.
Các cô chơi đùa một cách dễ thương với bé Carrie, trao cho bé mọi thứ nó muốn. Các cô bồng ẵm bé, hát cho bé nghe và ru bé ngủ. Rồi các cô tiếp tục làm dải nút.
Mary làm một đầu và Laura làm đầu kia. Các cô chọn lấy những chiếc nút các cô thích đem gắn lại. Các cô đưa dải băng ra ngắm rồi tháo ra vài chiếc nút thay bằng những chiếc nút khác. Đôi khi các cô tháo hết mọi chiếc nút đã gắn và làm lại từ đầu. Các cô quyết tâm làm một dải nút đẹp nhất trên đời.
Một bữa, mẹ nhắc rằng hôm sau đã là ngày Giáng sinh rồi. Các cô phải làm xong dải nút trong ngày hôm đó.
Các cô không thể dỗ Carrie ngủ nổi. Nó chạy quanh la hét, leo lên ghế phóng xuống rồi nhảy nhót, ca hát. Mary bảo bé hãy ngồi im như một vị tiểu thư nhưng nó không nghe. Laura đưa Charlotte cho nó ẵm và nó vật cho Charlotte nẩy lên rồi liệng vào vách.
Cuối cùng mẹ bồng bé lên và khẽ hát, giải thoát cho Laura và Mary. Mẹ hát nhỏ dần, nhỏ dần và hai mắt bé Carrie chũi xuống khép lại. Nhưng mẹ vừa ngưng hát thì Carrie lại mở mắt kêu lên:
– Hát nữa! Mẹ! Nữa đi!
Cuối cùng bé cũng ngủ say. Laura và Mary làm hết sức nhanh để hoàn thành sợi dải nút. Mẹ buộc hai đầu dải lại với nhau. Công việc đã xong và các cô không còn có thể đổi một chiếc nút nào nữa. Đó là dải nút rất đẹp.
Sau bữa ăn tối hôm đó, khi Carrie đã ngủ, mẹ lấy một đôi vớ sạch của bé treo bên cạnh bàn. Laura và Mary trong những chiếc áo dài ngủ, nhấn sợi dải nút vào trong một chiếc vớ.
Thế là xong hẳn. Mary và Laura sửa soạn lên giường thì bố hỏi:
– Các con gái không lo treo vớ sao?
Laura nói:
– Con nghĩ… con nghĩ là ông già Noel sẽ mang ngựa tới cho mình.
Bố nói:
– Có thể ông ấy làm vậy. Nhưng các cô bé luôn luôn treo vớ trước ngày Giáng sinh, đúng không?
Laura không biết nghĩ gì. Mary cũng thế. Mẹ lấy ra khỏi thùng đồ hai chiếc vớ sạch và giúp bố treo bên cạnh vớ của Carrie. Laura và Mary đọc lời nguyện cầu rồi đi ngủ với những lời tự hỏi.
Buổi sáng Laura nghe thấy tiếng lửa reo lách tách. Cô hé mở một mắt, nhìn thấy ánh đèn và thấy một u bướu lồi ra ở chiếc vớ Giáng sinh của cô.
Cô hét lớn nhảy xuống giường. Mary cũng chạy tới và bé Carrie ngồi bật dậy. Có những gói giấy nhỏ giống hệt nhau trong vớ của Laura và Mary. Đó là những gói kẹo.
Laura có sáu thỏi và Mary cũng có sáu thỏi. Chưa bao giờ các cô có những thỏi kẹo đẹp như thế. Kẹo đẹp tới mức không dám ăn. Có thỏi giống như dải băng uốn gợn sóng. Có thỏi là những mảnh ngắn của một cây kẹo tròn với những bông hoa ở một đầu chạy xuống mọi phía. Có thỏi hoàn toàn trong và kẻ sọc.
Trong một chiếc của Carrie có bốn thỏi kẹo như thế. Chiếc vớ khác là sợi dải nút. Mắt, miệng Carrie đều tròn vo khi bé thấy sợi dải nút. Rồi nó ré lên, chộp lấy và ré tiếp tục. nó ngồi lên đầu gối bố, ngắm thỏi kẹo, ngắm dải nút, vặn vẹo người và cười thích thú.
Lúc đó đã tới giờ bố đi lo việc trong nhà. Bố nói:
– Các con có nghĩ là sẽ có một thứ gì cho mình ở trong chuồng bò không?
Và, mẹ tiếp:
– Mặc quần áo nhanh lên, các con gái, rồi ra chuồng bò coi bố tìm thấy thứ gì.
Đang trong mùa đông nên các cô phải đi vớ, mang giày. Nhưng mẹ giúp các cô cài nút giày và buộc khăn sam ở dưới cằm. Rồi cả hai chạy ra ngoài trời lạnh.
Mọi thứ đều màu xám, ngoại trừ một vệt đỏ dài ở chân trời phía đông. Ánh sáng đỏ phản chiếu trên những đốm tuyết trắng xám. Tuyết đọng cỏ khô trên các bức vách, trên mái chuồng và đều ửng đỏ. Bố đang đứng đợi ở cửa chuồng. Bố cười khi Laura với Mary và nhích sang bên cho các cô bước vào trong.
Ở đó, đang đứng ở chỗ của Pete và Bright là hai con ngựa.
Chúng lớn hơn Pet và Patty, lông màu đỏ, óng ánh như tơ. Bờm và đuôi chúng đen bóng. Mắt chúng sáng và rất hiền. Chúng đưa những chúng mũi mềm như nhung về phía Laura, nhấm nhè nhẹ bàn tay cô và phà lên một làm hơi thở ấm.
Bố nói:
– Tốt, nhà-kho-vỗ-cánh! Và Mary nữa! Các con có thích món quà Giáng sinh của các con không?
– Thích lắm, bố!
Mary nói còn Laura chỉ thốt lên nổi:
– Ô, bố!
Mắt bố sáng lên và hỏi:
– Ai muốn cưỡi Giáng sinh này đi uống nước nhỉ?
Laura chờ đợi một cách khó khăn trong lúc bố nhấc Mary lên chỉ dẫn cách nắm bờm ngựa ra sao và nhắc đừng sợ. Rồi những bàn tay mạnh mẽ của ố tung Laura lên. Cô ngồi trên thớt lưng lớn, êm của con ngựa và cảm thấy mình đang được đưa đi hết sức sinh động.
Lúc này, ngoài trời sáng choá với ánh nắng dội trên tuyết và sương giá. Bố đi trước dắt mấy con ngựa và cầm theo cây rìu để phá băng trên suối cho ngựa uống nước. Mấy con ngựa nhấc cao đầu hít vào thật sâu rồi thở hơi lạnh ra khỏi mũi. Những chiếc tai mượt mà của chúng hướng về trước rồi bật ra sau và lại hướng tới trước.
14. CƠN LŨ MÙA XUÂN
Khoảng nửa đêm, Laura bỗng ngồi thẳng dậy trên giường. Cô chưa từng bao giờ nghe thấy một điều gì ầm ĩ như gào thét ở ngoài cửa.

Cô hét thất thanh:
– Bố ơi! Bố, chuyện gì vậy?
Bố bước khỏi giường:
– Giống như tiếng động ở suối.
Bố mở cửa và tiếng ầm ĩ ùa vào căn nhà hầm tối mịt. Tiếng động khiến Laura kinh hoàng.
Cô nghe thấy bố đang hô lớn:
– Ngập ổ dế! Mưa dầm rồi!
Mẹ nói một điều gì đó mà Laura không nghe rõ. Bố lại hô:
– Không thấy gì hết! Trời tối đen như mực! Đừng lo, mực nước suối không dâng tới độ này đâu! Nước sẽ theo bờ thấp trút qua phía bên kia.
Bố đóng cửa lại và tiếng ồn giảm bớt.
Bố nói:
– Đi ngủ đi, Laura.
Nhưng Laura nằm thức lắng nghe tiếng ồn như sấm rền ở ngoài cửa.
Rồi cô mở mắt ra. Cửa sổ xám xịt. Bố không có nhà. Mẹ đang nấu bữa ăn sáng nhưng dòng suối vẫn đang gào thét.
Như một tia chớp, Laura tụt khỏi giường nhào tới mở cách cửa. Húp! Mưa giá buốt trút xuống khiến cô muốn đứt hơi. Cô nhảy ra sấn vào lớp mưa xối lạnh khắp người. Ngay dưới bàn chân cô dòng suối đang lồng lộn, gào thét.
Lối mòn chấm dứt ngay chỗ cô đứng. Mặt nước hung dữ đang vỗ đạp nhào lăn trên những bực đi dẫn xuống cây cầu. Những bụi liễu bị dìm ngập và các ngọn cây quật ngã giữa lớp bọt nước đục ngầu. Tiếng động như dồn hét vào tai Laura. Cô không thể nghe thấy tiếng mưa. Cô cảm thấy chiếc áo dài ngủ của cô thấm nước ướt đẫm, cô cảm thấy đầu cô giống như không còn có tóc dưới những hạt mưa xối xả, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng dòng suối gào lên man rợ.
Dòng nước cuốn trôi phăng phăng vừa dễ sợ vào mê hoặc. Nước dồn tụ sủi bọt ở những ngọn liễu và xoáy ra xa ngoài đồng cỏ. Quanh khúc suối lượn cong, nước dâng cao trắng xoá, thay đổi rồi trở lại như cũ, mạnh mẽ và hung tợn.
Thình lình mẹ giật mạnh Laura vào căn nhà hầm, hỏi:
– Con có nghe mẹ gọi không?
Laura đáp:
– Không, mẹ.
Mẹ nói:
– Được, không nghe thấy! Mẹ cho là như thế.
Nước từ người Laura chảy xuống thành một vũng quanh các bàn chân trần của cô. Mẹ lột chiếc áo dài ngủ ướt đẫm ra, lau người cho cô bằng một chiếc khăn. Mẹ nhắc:
– Bao giờ mặc áo vào ngay kẻo chết vì lạnh đó.
Nhưng Laura cảm thấy người đang nóng bừng. Chưa bao giờ cô thấy dễ chịu và muốn đùa như thế. Mary lên tiếng:
– Chị thấy em lạ quá, Laura. Chị không ra ngoài trời mưa để chịu ướt như thế.
– Ô, Mary, chị cần phải nhìn dòng suối mới được!
Laura kêu lên và quay hỏi mẹ:
– Mẹ, sau bữa ăn sáng, mẹ cho con ra ngoài coi một lần nữa nha.
Mẹ nói:
– Không được. Không ra ngoài vào lúc trời đang mưa.
Nhưng lúc cả nhà đang ăn điểm tâm thì mưa tạnh hẳn. Mặt trời đang chiếu sáng và bố nói Laura với Mary có thể theo bố ra coi dòng suối.
Không khí sạch, mát và thấm hơi nước, phảng phất hương vị mùa xuân. Bầu trời xanh ngắt với nhưng lớp mây đang lững lờ trôi. Tất cả tuyết đã chảy tan thành nước trên mặt đất. Từ trên bờ cao, Laura vẫn nghe tiếng suối gào thét.
Bố nói:
– Bố thua thứ thời tiết này. Chưa bao giờ bố thấy một điều như vậy.
– Vẫn là thời tiết châu chấu, hả bố?
Laura hỏi nhưng bố không biết.
Họ đi dọc theo bờ đất cao nhìn nhưng quang cảnh lạ lùng. Dòng suối sủi bọt, gầm thét thay đổi mọi thứ. Những bụi mận còn là những nhánh cây chìm trong mặt nước. Gò đất cao biến thành một hòn đảo tròn. Xung quanh gò, nước cuồn cuộn chảy làm thành một mặt sông mênh mông đầy gò đóng. Ở vùng nước sâu, những cây liễu cao chỉ còn là những cây liễu thấp lè tè đứng trong một hồ nước.
Phía bên kia, khoảng đất mà bố đã cày xong nằm đen ngòm và ngập nước. Bố ngắm khoảng đất và nói:
– Chắc phải chờ lâu lắm mới có thể gieo trồng lúa mì được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.