Đọc truyện Ngôi Nhà Đó Có Anh Đẹp Trai – Chương 22
mình, nhưng ôi sao nó thấy nhẹ nhõm trong người lắm…
– Dạ…em…em…với thằng Nu …cãi nhau
– Ờ..sao hai đứa cãi nhau…mà cãi nhau chuyện gì..mà làm em khóc dữ vậy? – Anh nhìn vào đôi mắt còn lấm lem của nó hỏi
– Dạ…dạ….
Anh nhìn nó thì lại mím môi một cái rồi nói một cách hiểu chuyện:
– Thôi! Được rồi…em không muốn nói thì thôi…để mai anh kêu Nu qua hỏi, nếu mà Nu dám ăn hiếp em thì anh sẽ phạt Nu, chịu không?
– Dạ….dạ… – Nó khẽ gật đầu
Nhưng tự dưng nó nghĩ lại: “ Chết! Lỡ anh đẹp trai kêu nó qua..rồi nó nói hết mọi chuyện mình nói với nó nãy giờ cho ảnh nghe, rồi..rồi..mình chắc chết quá….”
Ngay lập tức nó lắc đầu lia lịa:
– Thôi thôi….em không…ờ…anh đừng kêu nó….
– Sao vậy? em không muốn anh lấy lại công bằng cho em à? – Anh khẽ cười với nó
– Dạ…dạ…em cảm ơn anh…nhưng mà…nhưng mà…tụi em hay vậy lắm…vài ba bữa thì sẽ trở lại bình thường thôi
– À…thiệt hông? – Anh chòm người về nó cười thật tươi, hỏi
– Dạ…thiệt mà
– Ừ… – Anh vuốt vuốt những sợi tóc non nớt trên đầu nó
– Thôi tối rồi, anh lên ngủ sớm đi…
– Ừ…anh lên…nhưng em không được khóc nữa nha?
– Dạ….
Chợt nó chỉ chỉ tay vào ngực anh….
– Ờ…ờ…
Anh nhìn vào ngực mình thì thấy …có lấm lem những giọt nước mắt nó để lại, anh mĩm cười
– Ờ…không sao đâu, hì hì…..
Sáng hôm sau, bình minh đã dâng cao, từ lúc hồi tối nó được ngã vào lòng anh đẹp trai của nó để khóc, nó thấy lòng mình thật bình yên và nhẹ đi rất nhiều.
Nó chợt thức giấc nhìn đồng hồ treo tường thì đã 7 giờ:
– Chết! sao hôm nay mình thức trể vậy!!!!
Nó cuống cuồng mở cửa phòng. Chạy xuống bếp để chuẩn bị bữa sáng cho Nội và anh đẹp trai của nó.
Nó một mạch chạy xuống thì thấy anh đẹp trai của nó đang ngồi trên bàn ăn, đang ăn bánh mì ốp la
Nó nhìn anh với ánh mắt thắc mắc, nhướng nhướng đôi chân mày:
– Anh? anh?
– Ủa, em thức rồi hả? hì hì – anh vừa ăn vừa cười với nó
– Ờ…anh…sao anh ăn sáng…ờ…ở đâu?…..
– À..mẹ anh làm cho đó, hên là bữa nay anh thức sớm một chút..không thôi là bị em bỏ đói rồi
– Hả? – Nó trố mắt nhìn anh
– Chết rồi, vậy cô chắc la em dữ lắm he?
– Đâu có đâu, em khờ quá. Mẹ anh thấy em còn ngủ nên để cho em ngủ đó, mẹ anh nghĩ chắc hôm qua em làm việc mệt…
– Hên quá, vậy cô không la em rồi, hì hì – nó chợt cười với anh
– Ừ..có gì đâu mà la em…ờ anh thấy em đỡ hơn hồi tối rồi đó
Nó bỗng dưng tắt ngay nụ cười khi nghe anh nói vậy, nó liền nhớ tới thằng Nu. nó nghĩ thóang qua: “ chắc thằng Nu bây giờ nó đang ghét mình lắm, phải chi…phải chi mình đừng nói cho nó biết…”
Anh thấy mặt nó tự dưng buồn, nên an ủi hỏi thăm:
– Em đang nhớ tới Nu hả?
– Dạ..sao anh biết?
– Không có gì đâu, em đừng suy nghĩ lung tung. Rồi 2 đứa cũng làm lành với nhau thôi, anh nhớ..hồi đó anh còn nhỏ…cũng hay giận hờn giống như em, nhưng rồi thôi..vài bữa là uề hà….
– Dạ…hì hì – nó chợt tươi tắn trở lại
– Đó…em phải cười như vậy, em cười rất là dễ thương, hì hì – anh đẹp trai của nó nhìn nụ cười của nó mà khen
Nó lại mím môi, e thẹn, mặt đã đỏ lên:
– Dạ…thôi anh ăn lẹ đi, trể học bây giờ!
– Hôm nay anh đâu có học đâu! Hì hì
– Hôm nay anh được nghĩ hả? – Nó cười
– Ừ..hì hì…
Nó đem cháo lên cho Nội, Nội nhìn nó với ánh mắt thăm dò:
– Con sao vậy, sao mắt con Nội thấy lúc nào cũng đỏ hoe hết vậy?
– dạ…dạ…đâu có đâu Nội? – Nó dụi dụi vào mắt
– Bộ đêm qua thức khuya xếp hạc cho anh đẹp trai con nữa à – Bà cười
– Nội! con đâu có đâu, đêm qua con ngủ sớm mà!
– Ừ..vậy ngoan, Nội thương!
– Thôi! ăn cháo kẻo nguội đó Nội!
– Ừ….
Một lúc sau, bà nói:
– Ờ…Nho!
– Dạ? – nó đang quét phòng liền ngỏanh mặt lại
– Chút nữa con xuống vườn bẻ mấy trái cà tím, mướp nè, trái đu đủ nè..nó chin hết rồi kìa – Bà Nội nhìn ra cửa kính căn phòng, đối diện với khu vườn
Nó liền chạy lại cánh cửa sổ để nhìn ra khu vườn, cười:
– hì hì…ở trong này mà Nội quan sát ra vườn thấy rõ ghê hen?
– Ừ..mắt Nội còn sáng mà, hì hì – Bà cũng cười
– Con xuống bẻ đi, nhìn nó chín ra đó, thấy mà thèm, không để thôi sâu ăn hết!
– Dạ..hì hì…à sẵn xuống vườn..con thăm mấy cây hoa hồng luôn, hì hì
– Ờ..
Nó hí ha hí hửng chạy xuống lầu, định lấy cái nón để ra vườn thì thấy anh đẹp trai của nó đang ngồi dưới bậc thang lầu, đang cho con Lyli ăn.
Nó thấy từ lúc làm hòa với chị Phương, anh đẹp trai của nó đã vui tươi lên nhiều rồi, nó cũng thấy vậy mà làm vui.
– Anh đang cho Lyli ăn hả? – nó ngồi xuống bên cạnh anh, tay vuốt ve đầu Lyli
– Ừ…hìhì..nó ham ăn dễ sợ em hé! – anh đẹp trai của nó nhìn nó
Một nụ cười của anh thật gần lại bắn vào tim nó, tim nó lại rung rinh, nó mím môi một cái. Khỏang cách của nó và anh đã ngày càng gần hơn, nó dường như đã bớt run hơn khi nói chuyện với anh, không giống như những ngày đầu – thật nhút nhát.
– hì hì…mày ham ăn quá à – Nó tiếp tục vuốt ve đầu Lyli và nói với nó
anh cũng mĩm cười, tay anh cũng bắt đầu vuốt ve đầu Lyli. Vô tình tay anh chạm vào tay nó, trong đầu nó lập tức nhớ lại cảnh hồi tối: Nó trốn vào ngực anh mà khóc, nó cũng không xa lắm để đủ nghe nhịp tim anh đập lúc đó, nó cũng không quên được mùi nước hoa lan tỏa khắp ngườii của anh, nó thấy thật ấm áp và bình yên. Nó nghĩ nhiêu đó thôi, mà thấy sướng rợn người
Tự dưng nó nhớ ra nhiệm vụ nó phải làm…là phải đi xuống hái mấy loại trái chín như Nội dặn. Nó chợt nhìn anh đẹp trai của nó, liền nghĩ ra ý định là rủ anh cùng đi
– Anh!
– Gì em – Anh ngước mặt lên nhìn nó
– Ờ…anh có muốn ra vườn không?
Anh liền mĩm cười với nó
– Chi vậy em?
– Dạ…dạ…Nội kêu em ra vườn hái mấy trái chín, Nội thèm…sợ bị sâu ăn hết…
– À…hay quá..anh cũng tính ra nè, hì hì – Anh cười với nó
– Vậy hả, hì hì – Nó cũng cười
– Anh thỉnh thỏang cũng ra đó lắm, thấy thật thỏai mái, vậy anh em mình cũng đi..
– Dạ…hì hì
– Đi nào.. – Anh hô lên và chòang tay trên vai nó
Nó cùng anh vào bếp lấy cái giỏ mây, rồi đội nón lên, cũng chính tận tay anh ân cần đội nón lên cho nó,nó thấy thật hạnh phúc
Ra vườn nó cùng anh cười cười nói nói, cùng nhau bẻ mấy trái cà tím đã chín sẵn chỉ chờ người đến hái, nó chỉ tay cho anh hái, anh cũng chỉ tay cho nó thấy những trái đu đủ đang chín vàng. Miệng hai người lúc nào cũng vui vẻ.
Anh và nó cùng nhau ngồi xuống hái một ít rau lan, anh bẻ cái đọt bỏ vào bàn tay nó, anh cũng đôi lần giả vờ nhát sâu thẩy vào người nó, nó cũng thấy sợ lắm nhưng nó nghĩ có như vậy hòai nó cũng cũng chịu.
Rồi một hồi nó gặp con sâu thật, nó liền la hét lớn lên trong tiếng cười giòn dã chưa dứt của nó, và cũng đôi lúc bụi bay vào mắt nó thì anh, anh đã lấy tay của mình để thổi cho nó. Những lúc này đây, nó không thể nào để lạc mất hay trôi qua nhah được. Khi anh hỏi bụi bay ra chưa?, thì nó liên tục lắc đầu, chỉ muốn được anh thổi mãi như vậy.
Những nụ cười cuốn hút của anh tự nãy giờ đã nhiều lần làm trái tim nó rung rinh lên từng chập, nhịp thở nhanh vì chạy qua chạy lại, hái trái này trái kia cũng lọt vào tai nó, chưa lúc nào nó thấy được vui vẻ bên anh như vậy, nó thấy cuộc đời này còn nhiều niềm vui lắm, chưa hẳn đã tắt như trong lòng nó. Chính anh – người đã thật sự thổi hồn vào nó, cho nó chút tự tin hơn khi một mình bước trên cuộc đời không trãi hoa hồng này, đã cho nó biết cảm xúc đầu tiên khi tuổi 14 sắp qua đi, đã cho nó biết thích một người con trai có cảm giác thế nào.
… Anh – anh lại là người mang cho nhiều hy vọng nhất,cũng nhiều thất vọng nhất nhưng nó không bao giờ nãn chí, lùi bỏ, và ấm áp tràn đầy nhất khi được ở bên anh.
Nó chỉ muốn những giây phút thế này được ngừng mãi thôi, để nó được sống trong hạnh phúc nhỏ nhoi này chút nữa.. rồi sẽ trả lại anh cho người anh yêu thương.
Bà Nội trong phòng đứng nhìn bên cửa sổ ra khu vườn, thấy nó và anh đẹp trai của nó vui vẻ như vậy, bà thấy cũng nhẹ lòng, an tâm hơn. Vì bà sợ nó suốt đời sẽ sống trong hiu quạnh, bơ vơ.
– Em mệt không? – Anh lau mồ hôi trên trán anh và hỏi nó khi cả hai đều vào nhà
– Dạ không…vui lắm..hì hì – nó cười
– Ừ..hì hì…hái được nhiều quá he em? – anh đẹp trai của nó lấy giỏ ra nhìn vào đó và nói
– Dạ…coi có trái nào bị dập không đây – Nó mắt hí hí nhìn vào giỏ
Bà Nội trên cầu thang đi xuống:
– Hai đứa làm cái gì mà Nội thấy vui quá vậy?
– Dạ Nội! – nó và anh đều ngỏanh lại thấy bà Nội và cùng nói
– Dạ tụi con mới ra vườn hái cà tím với mấy trái khác, ngon quá Nội ơi! – anh đẹp trai của nó cầm trái cà tím lên và khoe
– Dạ đây nữa nè Nội…trái mướp dài thòn nèn! Hì hì- nó cũng khoe
– Ồ…2 trái này to quá, trưa nay luộc Nội ăn – bà cười
– Dạ..hì hì
Một hồi sau:
– Ủa? hôm nay con không đi học sao Tú?
– Dạ không, con được nghĩ Nội!
– Được nghĩ sao không chở con Phương qua đây chơi! – Nội nói
Nó chợt bỏ trái mướp dài đó xuống, mà hướng mắt thiu thiu nhìn về phía anh
– Dạ…sáng nay Phương bận rồi Nội, với lại tối nay tụi con hẹn đi ăn đồ biển rồi Nội! – anh đẹp trai của nó gãi đầu rồi cười
– Ờ…ra là vậy?!!!
Nó không còn cười nữa, mà thay vào đó là đôi mắt buồn đăm đăm, thui thủi đi vào bếp lo phận sự của mình
Tối đến:
Tại phòng bà Nội:
– sao hôm nay Nội không xuống dưới xem tivi với ba mẹ anh đẹp trai?- Nó đang gọt táo cho Nội ăn
– Thôi! Hôm nay có con lên đây ngồi xem tivi với Nội rồi, Nội xuống dưới làm gì! – bà Nội đang xem tivi trong phòng bà và cười nói với nó
– Nè Nội! – Nó đưa táo cho bà
– Ừ…con cũng ăn đi – Bà cũng đưa miếng táo cho nó
– Dạ…con cảm ơn Nội!
Một hồi sau:
– Ủa? anh đẹp trai của con đâu rồi, sao không kêu nó qua đây với bà cháu mình – bà Nội hỏi
Nó cầm miếng táo,cúi mặt:
– Dạ…nãy ảnh ăn cơm xong, ảnh đi rồi Nội! chắc ảnh đi với chị Phương đó Nội!
– Ờ…hé…Nội quên.
Bỗng bà lấy tay khìu khìu vào nó:
– Kìa! Kìa tới rồi kìa
Nó hướng mắt lên màn hình tivi theo tay bà Nội thì thấy phim Hòan Châu Công Chúa đang chiếu
– Ò..Nội thích phim này lắm hả?
– Ừ..Nội thích lắm, lâu rồi phim này không chiếu
– Dạ..phim này cũng hay đó Nội! con thích nhất Tiểu Yến Tử, hì hì – Nó chợt cười trở lại khi thấy Triệu Vy đang nhảy nhót, lượn qua lượn lại trên màn ảnh
– Ủa? con cũng xem phim này rồi hả? – bà Nội hỏi
– Dạ..hồi trước con mê phim này lắm, đi coi ké nhà người ta á Nội!
Bà Nội nhìn nó với ánh mắt thương xót, buồn buồn
– Vậy thì từ nay ở đây coi với Nội, không cần phải đi xem ké nhà người ta nữa.
Nói xong, bà liền ôm nó vào lòng bà, nó cũng cảm thấy ấm áp lắm.
– Dạ…….con cảm ơn Nội!
2 bà cháu mãi mê xem phim, đôi lúc 2 bà cháu đều bật cười lên khi thấy những trò vui nhộn của Triệu Vy trên phim.
Nhưng cũng có đôi lúc nó không tập trung được vào phim, mà trong đầu cứ nghĩ về anh đẹp trai của nó: “ Chắc anh đẹp trai và chị Phương đang ăn đồ biển vui vẻ lắm há?”
Nghĩ nhiêu vậy rồi thôi, nó xin phép Nội đi xuống nhà một chút. Bà buông vòng tay ấm áp của bà ra thả nó đi.
Xuống dưới, nó thấy ba mẹ Tú đang xem thời sự, nó muốn đi ra ngòai đường chút xíu cho khuây khỏa, nó lúi cúi, khép nép gật đầu với ba mẹ Tú một cái rồi đi, ba mẹ Tú cũng mĩm cười với nó một cái.
Nó đã ra khỏi cổng, đều đầu tiên mà nó làm là ghé mắt qua nhà cũ của mình, nhưng nó nhìn không được lâu vì nó sợ nhớ lại hồi ức êm đềm với ba mẹ nó, rồi sẽ không cầm được nước mắt.
Nó nhìn chút thôi rồi ngỏanh đi, nó chợt nhìn qua nhà thằng Nu cách mấy căn, tự dưng nó muốn chạy qua để…nó cũng không biết gặp để làm gì nhưng nó rất muốn gặp thằng Nu, chắc nó sợ sẽ mất người bạn thân nhât của nó, chợt nó lại nhớ cảnh ngày hôm qua thằng Nu chửi xối xả vào mặt nó mà thấy thật chạnh lòng, nó thấy thằng Nu lúc đó giống như một hổ dữ, như muốn nhào vô nó mà ăn thịt.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ chứ nó sẽ không bao giờ quên được những ngày tháng thật sự êm đềm và vui vẻ bên thằng bạn nó, dù sao cũng là bạn thân rồi, nên nó can đảm đi qua nhà thằng Nu để nói chuyện:
– Nu ơi! Nu ơi!
Thằng Nu trong nhà không trả lời gì cả.
– Nu ơi Nu..Nu ơi!..tao biết mày có nhà mà…
Thằng Nu vẫn không trả lời trả vốn
– Nu ơi! Nu……… – nó vẫn gọi
Từ trong nhà, mẹ thằng Nu với gương mặt thật hiền lành nhưng quá hốc hác bởi ngày này thì bán xôi, ngày kia thì bán vé số để mưu sinh. Mẹ thằng Nu ân cần nhẹ nhàng nói với nó:
– Nho ơi! Thằng Nu nó nói nó không muốn gặp con
– Dạ? ….. – nó trố mắt nhìn mẹ thằng Nu
– Bộ hai đứa cãi nhau, có chuyện gì không?
Mặt nó buồn buồn đáp:
– Dạ có….
Tự dưng nó lắc đầu lia lịa, nhanh chóng sửa lời: