Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

Chương 33


Đọc truyện Ngôi nhà có cánh cổng cao cao – Chương 33


CHƯƠNG 32: NEW COUPLE
Thiên Tư ngồi trên chiếc môtô từ phía xa, cậu ta sững sờ nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Cả 2 quả thật là rất đẹp đôi. “CÒn mình đứng đây để làm gì?” Cậu ta nắm chặt tay và đấm mạnh vào gốc cây, muốn hét vang lên điều gì đó, nhưng không thể… Thiên Tư lao nhanh lên chiếc môtô và phóng đi rất nhanh. Có lẽ tốc độ bây giờ mới có thể là thứ làm cho cậu ta bớt đau…a
Sáng hôm sau:
– Du Du à, cậu làm sao vậy?
– À, không có gì!
– Không có gì sao như người mất hồn từ nãy giờ, thỉnh thoảng còn cười một mình nữa.
NGhe Đông NGhi nói vậy, nó lại cười tủm tỉm, làm cho con bạn bực mình không thể tả. Nhớ lại cảnh tượng hôm qua, lúc mà nó đứng ngây người ra, cảm giác lúc đó là gì không biết, chỉ thấy run, tim đập mạnh, một chút gì đó sung suớng, mắc cỡ, ngại ngùng.. ôi thôi, không thể biết được. Không biết Thiên Tứ cậu ấy đang nghĩ gì. Nhưng mà nếu lúc đó cậu ta hôn lên môi nó thì sao…
Ngày hôm qua.
Thiên Tứ nhẹ nhàng cúi xuống, và dường như điểm đến của cậu ấy là đôi môi nhỏ xíu của Du Du. Du Du chưa kịp định thần, vội vàng nhắm chặt mắt và co người, mím môi lại, có lẽ do phản ứng tự nhiên (nhưng giờ nghĩ lại, nó cảm thấy có gì đó hơi tiếc… ). Trong giây phút ngắn ngủi ấy, Thiên Tứ dừng lại. Có lẽ cậu ấy không muốn làm nó khó xử, hoặc không hôn một người mà không phải là người yêu (DU Du nghĩ vậy), nên cậu ấy đã nhẹ nhàng chuyển hướng để hôn lên gò má đỏ ửng của Du Du. Bấy nhiêu thôi cũng đủ Du Du đứng không vững và chao đảo. Nhìn thái độ của nó mà làm cho khán giả bên dưới phì cười:
– Cô bé đáng yêu thật!
Lớp 11A2
– Này, có nghe mình nói gì không, cậu không tập trung gì cả.
– À, xin lỗi, cậu nói tiếp đi.
– Có một tin mừng báo cho cậu.
– Chuyện gì vậy?
– Nhiều bạn ngỏ ý muốn tham gia vào đội văn nghệ vì thấy tụi mình tập luyện hằng ngày có vẻ rất vui.
– Thật à, càng đông càng tốt, hay quá đi. Vậy ra chơi tập hợp các bạn ấy lại để sắp xếp đội hình lại cho đỡ lộn xộn.
***
Kasumi Tiểu QUỳnh vội vàng núp vào một góc tường. Cô bé thở hổn hền, và khép nép nhìn ra ngòai. Đám nam sinh lớp 10 và các anh khối trên đang bủa vây đi tìm. THật là khổ sở khi năm nay lại là ******* duy nhất ở ITê nên Tiểu QUỳnh phải lãnh hết tất cả các fan hâm mộ. Có một đám nam sinh đang tiến lại gần chỗ nó đang núp, nó vội vàng phóng đi thật nhanh về phía khoảng đất trống phía sau trường.
Tiểu QUỳnh chạy nhanh và nép mình vào bức tường và ngồi thụp xuống. Hơi thở dồn dập và tim đập mạnh, vì ngày hôm nay đã chạy marathon khá nhiều. Từ lúc vào trường đến giờ, cô bé cứ bị bao vây và làm phiền rất nhiều, muốn một giây phút nghỉ ngơi yên tĩnh và không gian cho riêng mình cũng không được. Tiểu Quỳnh mon men nhìn hé ra ngòai thì thấy đám nam sinh đã quẹo ra hướng khác. CÔ bé từ từ quay người lại, đứng dậy và thở dài thoát nạn. Nhưng hơi thở chưa kịp hết một nhịp thì nó bị ngưng lại vì đang có một nam sinh đang ngồi gần và quan sát nó tự nãy giờ….
Tiểu Quỳnh giật mình, xém chút là hét toáng lên, nhưng may mà kiềm chế được. Anh chàng này đang nhìn nó rất hiếu kì, nhìn từ trên xuống dưới, chân mày cau lại, vẻ mặt không một chút biểu hiện. Nhưng nó không thể chạy ra lúc này, vì đám nam sinh kia sẽ phát hiện ra rồi lại phải chạy trốn nữa. Anh chàng này liệu cũng phải là fan hâm mộ của nó không, anh ta đang định làm gì, hay sẽ chỉ điểm cho tất cả mọi người?
Nobu đứng dậy, phủi phủi quần rồi bước đến gần Tiểu Quỳnh. Nó lùi lại sát vào mép tường, không biết đàn anh này sẽ làm gì. Nhưng dường như đây không phải là biểu hiện của một fan hâm mộ, mặt anh ta cau có thấy rõ. Nobu sau khi quan sát Tiểu Quỳnh rồi bước đi thẳng ngang qua cô bé mà không thèm nói lời nào. Cậu ta chỉ cảm thấy bực bội vì có người đã phá vỡ không gian riêng đang nghỉ ngơi của cậu ta. Giây phút mà Nobu bước ngang qua người Tiểu Quỳnh, làm cho cô bé có chút gì đó rất núi tiếc. Bất chợt, tay tiểu Quỳnh nắm lấy tay Nobu, và kéo thật mạnh về phía mình….
***

– NObu lại trốn đâu rồi nhỉ, không tập văn nghệ gì hết!
– Vậy chúng ta đi tìm xem cậu ấy đang ở đâu, mình thấy cậu ấy hay ở phía sân sau của trường đó.
Du Du và ĐÔng NGhi cùng gật đầu, và cùng nhau vừa trò chuyện, vừa đi về phía sân sau của trường để tìm NObu.
***
Nobu bị kéo lại một cách bất ngờ, nên không kịp phản ứng gì, khi có thể định hình ra sự việc thì mặt đã quá gần Tiểu Quỳnh. Nhưng may là tay của Nobu đã kịp chống vào tường, nên đã kịp ngăn cho 2 khuôn mặt chạm nhau. Tiểu Quỳnh cũng tròn xoe mắt và đầy bất ngờ, nhịp tim của cô bé cũng đang đập rất mạnh và nhanh, vì lần đầu tiên có người con trai đứng quá gần như vậy. Cô bé chỉ định kéo tay Nobu lại để che giúp mình, vì phát hiện đám nam sinh bám đuôi đang sắp đi ngang qua. Nobu cau mày, nhìn Tiểu Quỳnh, trong lòng rất bực bội, dự định sẽ hất tay cô bé ra, nhưng…
– Thành thật xin lỗi anh, nhưng xin anh hãy đứng như vậy che cho em chỉ một lúc thôi. Em cần phải tránh một số người.
Tiểu Quỳnh vừa nói vừa cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào Nobu, có lẽ vì khoảng cách khá gần, nên cô bé không dám đối diện. Giọng nói đầy dễ thương và khuôn mặt nhỏ bé đang xấu hổ không làm cho NObu chuyển ý, cậu ta vẻ mặt lạnh lùng và quay lưng bỏ đi, Tiểu Quỳnh tròn xoe mắt lên nhìn, và vô cùng thất vọng. NObu không hề có ý giúp đỡ, thái độ lại dửng dưng như vậy. Nobu đút tay vào túi quần rồi quay đi, nhưng phát hiện phía sau, quả thật có một đám nam sinh đang đi tới, và tìm kiếm gì đó. Trong giây phút đó, Nobu bỗng dưng lưỡng lự, và đứng lại suy nghĩ, cậu ta quay lại thì thấy Tiểu Quỳnh có vẻ như đang rất lo lắng, có lẽ tìm chỗ ẩn náu khác, cô bé quay tới quay lui, tìm đường tháo chạy…và trong lúc lấy đà định phóng thẳng về phía gốc cây to gần đó, thì tòan thân Tiểu Quỳnh đã bị ngăn lại và kéo lùi về phía bức tường….
Nobu nắm lấy 2 vai Tiểu Quỳnh và đẩy vào tường, hành động quá bất ngờ, làm cho cô bé không kịp phản kháng, NObu đang nhìn cô bé, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, nhưng hành động tại sao lại kì cục như vậy. Cậu ta đang nghiêng đầu và khuôn mặt đang từ từ kéo gần về mặt Tiểu Quỳnh. “Là hôn sao, không được, phải đẩy anh ta ra, nhưng mà nếu đẩy ra lúc này, đám nam sinh kia sẽ phát hiện ra và mình lại có scandal nữa thì…”. Cô bé đành rụ đầu vào, nhắm mắt, và mím môi lại, mặc cho việc gì xảy ra cũng được….
Đám nam sinh đi ngang qua, mắt vẫn dõi theo quan sát.
– Không ngờ anh chị đàn trên gan thiệt, hôn nhau lộ liễu thế này. Mà Tiểu Quỳnh đâu rồi nhỉ, mới thấy bóng cô ta ở gân đây mà…
Mắt TIểu Quỳnh vẫn nhắm chặt, tim đập liên hồi, tiếng những nam sinh ở gần đó, làm cho nó không dám mở mắt ra, vì sợ bọn họ nhận ra nhân vật nữ phía sau của đàn anh này là cô gái mà họ cần tìm. Nhưng cảm giác mà TIểu Quỳnh đang cảm nhận lại hoàn tòan khác với tưởng tượng, dường như không có bất cứ thứ gì chạm vào người cô bé, ngoại trừ hai tay Nobu đang giữ lấy vai. TIểu Quỳnh từ từ mở mắt ra để xem việc gì đang diễn ra, thì giật mình khi thấy Nobu vẫn đang nghiêng đầu và quan sát. Tim cô bé càng đập mạnh hơn nữa và vô cùng hồi hộp.
– Anh đang làm gì vậy?
– Cô yên lặng đi, chẳng phải đang muốn tôi giúp sao, cô cũng phải hơi nghiêng đầu đi và đừng nói gì, để bọn họ nghĩ chúng ta đang hôn nhau.
TIểu Quỳnh cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, vì biết ý định giúp đỡ của NObu. Đám nam sinh đã đi khỏi, Nobu từ từ đứng thẳng dậy. Tay vẫn chống vào tường, nhìn cô bé baby kia đang đứng bất động, bẽn lẽn, mặt đỏ ửng. Cậu ta cau mày, và cũng có chút bối rối. Nhưng vẻ mặt lạnh lùng và thờ ở thì vẫn như ban đầu.
NObu đút tay vào túi quần, mím môi thở sâu một cái rồi bỏ đi, không thèm nói lời nào với Tiểu Quỳnh. Nhưng vừa quay lại thì bắt gặp cặp mắt đang sững sờ của 2 đứa bạn thân. Du Du và ĐÔng NGhi đang há hốc miệng khi chứng kiến tòan cảnh vừa rồi, cả 2 đứa không thể nào tin vào mắt mình. Nobu đang hôn một đứa con gái, và khi Nobu bước ra, cả 2 lại càng “đau tim” hơn khi biết đó chính là ******* Kasumi Tiểu Quỳnh.
– Nobu, cậu…
– Hai người đừng nghĩ bậy bạ, chuyện không phải vậy đâu.
Nhưng nhìn ánh mắt đang hoa lên rồi cái miệng thì há hốc của 2 con bạn, Nobu thở dài, thêm cô bé ******* gì đó thì vẫn đứng như trời trồng, cậu ta lắc đầu, bỏ đi về lớp, vì biết bây giờ mà có giải thích cho 2 người này cũng vô ích.
– Tiểu Quỳnh, chẳng lẽ em đang quen với Nobu.
Tiểu Quỳnh lúc này mới định thần lại được và khuôn mặt đầy bẽn lẽn quay sang nhìn Du Du.
– Anh ấy tên là Nobu hả chị?
– Hả, em không biết tên cậu ấy sao?
– Dạ, không ạ.

– Vậy, chuyện vừa rồi…
Nghe tới đây, bỗng dưng Tiểu Quỳnh áp 2 tay vào má, và chạy đi vì xấu hổ. DU Du và ĐÔng NGhi nhìn theo mà cau mày.
– Chẳng lẽ người tấn công là Nobu?
– Không thể…
– Có thể chứ…
Nhìn ánh mắt lém lỉnh của DU Du, Đông NGhi hiểu rằng đang có một kế hoạch kết đôi cho cậu bạn Nobu này rồi.
– Nếu như Nobu thích Đại Bảo, thì chắc chắn Tiểu Quỳnh là liều thuốc chữa bệnh cho cậu ấy rồi. Mình và cậu lại có việc phải làm rồi. hehe
***
Sắp đến ngày diễn văn nghệ, nó là hoa tiêu của đội, hướng dẫn và sắp xếp đội hình. CÔng việc này rất thú vị, vì như vậy sẽ được tiếp cận từng bạn. Nó cảm thấy rất vui khi đã tạo được thiện cảm. Họ bắt đầu trò chuyện với nó một cách vui vẻ, chân thật và đội văn nghệ ngày càng trở nên thân thiết với nhau, cả trong những lúc tập hát, và những lúc trên lớp, giờ chơi…Hầu như những người còn lại không tham gia bắt đầu ganh tỵ và hơi chút uổng tiếc vì không đồng ý ngay lúc đầu. Du DU hít thở thật sâu và thầm cảm ơn người đã tổ chức ra cuộc thi này để nó có cơ hội cho mọi người biết, nó không phải là người đáng ghét đến như vậy.
Du Du vừa lo luyện tập ở trường, lại phải làm hầu cận cho Thiên Tử, buổi tối lại phải xem lại bài. Cũng đã lâu rồi không kèm cho Thiên Tư học, cảm giác cũng thật trống vắng. Không hiểu sao gần đây cậu ta cũng chẳng thèm nhìn nó nữa. Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt, cũng có ngày ông trời cho gió yên biển lặng , nhưng không hiểu sao êm đềm quá cũng có gì đó kì kì…
***
– Dạ thưa đại thiếu gia..
– Có việc gì, Nhóc cứ nói đi…nè!
– Sắp đến kì thi thứ nhất, mà anh đã hứa với bà b..à không, lão phu nhân là sẽ chịu trách nhiệm về kết quả THiên Tư, nhưng em lại thấy hình như đã quên kèm cậu ấy học rồi ạ!
DU Du muốn nhắc để Thiên Tử nhớ đến việc giúp Thiên Tư tiến bộ hơn. Kì thi học kì trước, cũng là do nó lơ là, vì chuyện riêng của mình mà kéo cậu ta tuột hạng theo, nên học kì này nó rất lo lắng cho THiên Tư. Thiên Tử nhìn nó mỉm cười, cậu ta đang ngồi ở bàn vi tính, bỗng dưng đứng dậy tiến từ từ về phía nó.
– Dường như cô bé đang lo lắng cho THiên Tư phải không…nè?
DU DU bất chợt ngẩng mặt lên, vì câu hỏi mang tính khẳng định đó dường như đánh trúng vào suy nghĩ của nó. Nó ấp a, ấp úng, không biết trả lời sao. NÓ lùi từ từ từng bước chung nhịp với cái tiến từng bước của Đại Thiếu gia. Tâm trạng nó đang rối bời, mặt thì đỏ ửng lên, mà không thể suy nghĩ thêm được gì để ứng phó với anh ta.
– Một…
Trời ơi, anh ta lại định chơi chiêu cũ, nếu không trả lời trong vòng 3 tiếng đếm mà không có câu trả lời, nó sẽ bị anh ta hôn mất.
– Hai….
– B..
– Đúng vậy.

Du DU cúi gằm mặt và nhắm chặt mắt lại.
– ĐÚng như anh suy nghĩ, Nhóc rất lo lắng cho Thiên Tư.
– Không phải như anh nghĩ đâu, đây chỉ vì cảm thấy….
– Thấy gì…nè?
– Thấy….
– Một…
– Thấy có lỗi.
Du DU thở hổn hển, nó bị trò chơi áp lực này nắm hết tinh thần rồi, buộc phải nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Cách hỏi cung để đối phương khai ra những lời thật lòng của anh ta quả thật rất lợi hại.
– Vậy hỏi Nhóc một câu nữa, giữa Thiên Tư và Thiên Tứ, Nhóc thích ai nè?
“Trời ơi, anh ta đang hỏi gì vậy?” Một câu hỏi mà Du DU bỗng dưng trở nên lưỡng lự, và rất khó trả lời. Một người làm trong nhà không thể nỏi ra lời thích cậu chủ của mình, mà lại là thích một hotboy trong trường nữa. Nó lúng túng, nhưng miệng của THiên Tử đang dần tiến về nó, và anh ta đang bắt đầu đếm, nó phải làm sao đây?
– Một…
– Hai…
– Là Thiên…. Tứ…
– Ồ, vậy là Nhóc đã nói ra người trong lòng Nhóc. ANh đã mong Nhóc nói tên anh, vậy mà thất vọng quá…
Nói rồi, cậu ta quay lại bàn làm việc, không quên cho nó một nụ cười bí hiểm. KHông hiểu sao câu nói đùa của THiên Tử lại làm cho DU DU rất nhẹ lòng, có lẽ anh ta nói vậy để DU Du có thể bớt bối rối. Du Du cố gắng định thần lại. NÓ nhớ lại cảm giác lúc bị tra hỏi. Trong khoảnh khắc 2 cái tên được nêu ra đó, bỗng dưng Du Du có gì đó lưỡng lự. Đáng lẽ nó đã có thể nói ra cái tên Thiên Tứ ngay tức khắc chứ, nhưng dường như trái tim của nó đang bị dao động…
– À, đúng rồi, ngày mai Nhóc có thể làm cho anh cái bánh ngọt được không?
– Dạ được ạ, Đại Thiếu gia.
Du Du rời phòng Thiên Tử, mà trong lòng cảm thấy gì đó rất mâu thuẫn. Cánh cửa khép lại, Thiên Tử ngừng đánh máy, mà nhảy phóc lên giường. Anh ta thở dài một cái.
– CHúng nó lại rơi vào tình cảm tay ba rồi, rắc rối đây!
***
Tại phòng Thiên Tư
– Anh vào đây có việc gì?
– Anh chợt nhớ ra là kì thi đợt 1 sắp bắt đầu, mà anh lại hứa với bà bà là phải giúp em trở về vị trí như lần trước.
– Vậy anh định kèm em học à?
– Đương nhiên là không, anh không có thời gian, anh phải giải quyết việc ở công ty. Nhưng anh có một phương pháp, có lẽ là hữu hiệu.
– Phương pháp gì?
– Có lẽ em cũng không thoải mái gì khi gia sư là anh, và cũng không thỏai mái gì khi vắng đi một người gia sư đáng yêu đã dạy em trước kia.

– Anh nói gì em không hiểu.
– Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé… Nếu em lọt vào top 20, anh sẽ nói bà bà trả DU Du lại làm gia sư cho em.
– Tại sao em phải làm vậy?
– Chẳng phải em thích học với cô bé đó sao?
– Em không có.
– Vậy mà không hiểu sao khi lần đầu tiên em lại có thể lọt vào top 20 chỉ sau mấy tuần cô bé đó kèm em. Với lại, đây sẽ là cơ hội để em có thể thay đổi tình thế hiện giờ…vì bây giờ em đang bị chậm…rất nhiều bước.
Thiên Tư bỗng dưng im lặng. QUả thật là nhờ có DU DU, cậu ta mới có động lực học, và có điều gì đó sôi sục trong lòng, thúc giục THiên Tư chấp nhận lời đề nghị của Thiên Tử. Cậu ta rất muốn được nhìn Du DU ngồi kế bên, được ngắm cô ấy lúc ngủ gật, cãi nhau với cô ấy hằng ngày. Những ngày nay, Thiên Tư cố gắng tránh né tình cảm của mình, và cố tình lạnh nhạt với Du DU, nhưng điều đó lại làm lòng cậu ta lại càng thêm nặng nề. Nếu cứ như lúc trước, quan hệ chủ tớ, gia sư và học trò, có lẽ sẽ tốt hơn. “Nhưng sao anh Thiên Tử lại nói rằng mình chậm…nhiều bước, chẳng lẽ anh ta nhận ra mình là kẻ thua cuộc?”
– Quả thật người ta nói anh có thể đóan được suy nghĩ của mọi người. Em đồng ý điều kiện đó.
– Ok, vậy tốt, chờ kết quả của em.
NÓi rồi THiên Tử rời phòng, Thiên Tư thả mình dài xuống giường. Kể từ hôm nay cậu ta phải tự ôn luyện, và lọt vào top 20 nhờ vào năng lực của mình, tất cả chỉ để có thời gian gần Du Du…như vậy là quá đủ.
THiên Tử mỉm cười sau cánh cửa. “Như vậy là cách để giúp Thiên Tư tăng hạng tốt nhất mà không cần kèm cặp gì..”
***
Du Du dậy từ sáng tinh mơ và bước vào bếp. Nó nhờ bà Khaly cho nó mượn bếp để làm bánh ngọt cho Đại Thiếu gia. Không hiểu sao cậu ta lại kêu nó làm thứ bánh này, mà bắt buộc phải là ngày hôm nay cơ chứ.
– Ủa Du Du, em cũng làm bánh ngọt à, làm cho ai vậy?
– Dạ, cho đại thiếu gia!
– Trời, em thích cậu ta rồi sao?
– Làm gì có, cậu chủ kêu em làm mà.
– ồ, vậy mà chị tưởng…
– Tưởng gì kì vậy, chỉ là cái bánh ngọt thôi mà, đâu phải làm cho người nào là thích người đó cơ chứ? Mà chị vào đây làm gì vậy, cũng cầm bột nữa, tính làm bánh nữa hả?
– ủa em không biết gì thật hả?
Mặt Du Du ngơ ngác, chị Uyển Thanh thì đang phì cười, có lẽ Du Du ở Đum Cha nên không biết truyền thống về ngày này ở Chu Rung.
– Chuyện gì mà chị không nói, chỉ đứng cười vậy?
– Hôm nay là “Ngày bánh ngọt”.
– Ngày bánh ngọt?
– Đúng vậy, các cô gái vào ngày này sẽ làm bánh ngọt cho người con trai mà mình thích, và người con trai mà mình biết ơn…Không nhất thiết là tình yêu, mà có thể là mình đã mang ơn gì đó, cần cám ơn thì đều có thể tặng bánh, nên cũng có thể tặng đến 4,5 hoặc có khi 10 người nếu mình nghĩ ra. Và điều đặc biệt là người con trai được tặng nhất định phải nhận, và không được từ chối.
DU Du cau mày ngẫm nghĩ. Một truyền thống kì lạ ở CHu Rung mà nó chưa bao giờ nghe thấy. Nó nhìn đống bột dưới tay, ngày hôm nay phải như thế nào?…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.