Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

Chương 3


Đọc truyện Ngôi nhà có cánh cổng cao cao – Chương 3


CHƯƠNG 3: GHÉT RA MẶT!
Du Du rảo bước về nhà, nó vừa tiếp xúc với một ngôi trường hoàn toàn mới, nơi toàn đại gia và quý tộc. Lại còn cái “truyền thống” hotboy, hotgirl làm nháo nhạo cả lên, bây giờ nó còn mang cả một gánh nặng, vì nếu lỡ ai đó biết nó đến từ Itê… Ôi, một ngày mệt mỏi, nhưng cũng vui, vì bù lại, ít ra nó có một người bạn, là Đông Nghi, đầy thân thiện và không hề kiêu ngạo, không chê nó xấu hay không quá tò mò về gia đình nó. Nó vào phòng thay đồng phục và bắt đầu bữa trưa tại phòng ăn dành cho nhân viên INNO Gia.
Phòng sinh hoạt cho người làm nằm phía sau, đây là dịp Du Du được hội ngộ hầu hết các nhân viên trong nhà. Hôm qua khi mới đến, Du Du chỉ ăn qua loa phần bánh mà mình còn, chứ chưa có dịp xuống phòng nhân viên. Có khoảng 10 người đang ở trong đó. Khi nó bước vào chẳng ai nói gì cả, không khí khá ngột ngạt, trông ai cũng tất bật chuẩn bị bữa trưa, kể cả chị Uyển Thanh. Du Du quyết định phá tan bầu không khí này:
– Dạ, xin chào mọi người, cháu là nhân viên mới, tên là Du Du ạ!
Lúc này mọi người mới chịu ngẩng lên, nhưng lại nhanh chóng trở về công việc của mình, không ai mảy may trả lời nó một câu. Nhưng Du Du vẫn kiên nhẫn, nở nụ cười rất tươi:
– Mong mọi người chỉ bảo thêm ạ!
Nó quyết tìm cho bằng được một ánh mắt đứng về phía nó, nhưng dường như không có gì ngoài sự im lặng, rồi bỗng chợt có tiếng nói vang lên:
– Mọi người sao vậy, mau giới thiệu về mình cho cô bé đi chứ, còn cháu, mau ngồi vào chỗ đi, ta sẽ đi lấy phần ăn cho cháu!
Du Du thầm cảm ơn “ân nhân” vừa nãy, và trong lòng hớn hở vô cùng. Thì ra đó là bà bếp trưởng Khaly, bà là đầu bếp ở nhà này, nấu ăn cho cả bà chủ, 2 cậu chủ và nhân viên, có một chị phụ bếp giúp bà. Bà Khaly không cười nói với nó, nhưng ánh mắt thì vô cùng trìu mến. Buổi ăn trưa , mọi người giới thiệu tên chỉ khi nó hỏi tới, và nó là người nhỏ tuổi nhất. Có khi chính những người trong này cũng không biết hết tên tuổi nhau, vì họ chẳng thấy mở miệng bao giờ, tất cả chỉ im lặng. Vẫn chưa nói gì nhìu với mọi người, nhưng nó tin rằng nó sẽ dần dần làm cho không khí nhà ăn gần gũi hơn, và có một kế hoạch hẳn hỏi, khi nó nhìn thấy ánh mắt trìu mến mà ông Ô giành cho bà Khaly.
Nghỉ ngơi xong, Du Du bắt đầu công việc của mình, dọn dẹp tầng trên. Du Du làm rất kĩ càng, dọn sạch sẽ hành lang, lau từng chiếc lọ, từng bức tranh. Phần nặng nhọc nhất chính là đến dọn dẹp 2 căn phòng u ám kia. Nó gõ cửa phòng Thiên Tư, giọng nói run run:

– Tôi vào dọn dẹp phòng ạ!
Không trả lời, nó kiên nhẫn gọi thêm vài lần nữa. Nhưng sức chịu đựng của con người có giới hạn, nhất là đối với đứa cứng đầu như nó. Nếu có một cái kéo trong tay, nó tưởng tượng sẽ cắt nát tên này ra, cắt sạch sẽ quần áo, mái tóc lãng tử của hắn.
– Cậu không mở cửa thì tôi sẽ xông vào đó!
Chờ thêm một chút mà vẫn không động tĩnh gì, Du Du lùi lại vài ba bước để lấy đà xông vào cánh cửa kia. Trong khoảnh khắc mà toàn thân nó sẽ chạm vào cánh cửa bằng một lực khá mạnh để đạp đổ tấm gỗ ấy, thì mọi chuyện lại không phải như vậy. Nó đang rơi vào không trung, hố đà và lao vào…lòng của một thân hình to cao của một tên con trai, vì đúng lúc ấy, không sớm hơn, không trễ hơn, tên đáng ghét kia lại ra mở cửa đúng lúc ghê!
Rầm! Cả 2 ngã nhào xuống sàn trong phòng Thiên Tư. Cũng may mà không ai chứng kiến cái tình huống khó coi này, nó nằm đè lên trên mình hắn ta, mặt lại gần mặt nữa chứ, nó đang không biết giải quyết thế nào. Nhưng khoảng im lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tên con trai “không có lòng người” kia. Hắn hất mạnh Du Du sang một bên một cách thô bạo, không cần biết đó là một đứa con gái, đẩy y hệt như một trái bóng, làm Du Du lại thêm một cú ngã đau đớn, ê hết cả mông và vai. Hắn hậm hực, đứng dậy phủi phủi tay chân, quần áo, không thèm chìa tay ra đỡ Du Du dậy như những đứa con trai khác thường làm, lại còn lớn tiếng:
– Cô làm cái quái gì vậy?
Du Du ấm ức không chịu nổi, muốn khóc òa lên, nhưng nó phải cứng rắn để đối đầu với tên kia. Nó khó khăn đứng dậy:
– Tôi vào dọn phòng mà cậu không mở cửa, sợ cậu bị gì tôi phải xông vào!
Lý do quá chính đáng, làm cho hắn ta không thể nói gì hơn.
– Bây giờ cậu có đồ gì cần giặt đưa tôi để đem xuống phòng giặt!
Trong giây lát, hình như trong đầu Thiên Tư vừa nghĩ ra trò gì đó thú vị lắm, hắn cười nhếch mép một cái, ánh mắt đầy gian xảo. Thiên Tư bắt đầu cởi nút cái áo sơ mi trắng đồng phục đang mặc trên mình, từng nút một trong sự ngỡ ngàng của Du Du. Một tình huống nguy hiểm, nó há hốc mồm, bước lùi lại từ từ. Đến khi cái áo được tháo nút xong, Thiên Tư cởi hẳn ra, để lộ cái thân trần phía trên đầy lực lưỡng, rồi tiến về phía nó, ánh mắt đầy ẩn ý. Mặt nó đang nóng bừng lên vì sợ, nó giơ tay thủ võ, toàn thân run rẩy:

– Anh đứng lại, anh tính làm gì đó, tôi la lên bây giờ!
Nhưng Thiên Tư vẫn không ngừng lại, tiến về phía nó trong tư thế cởi trần. Đến khi không thể lùi được nữa, nó bị dồn vào chân tường, nó nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị một cú hét thật to, thì bất ngờ bị 1 cái áo đập vào mặt.
– Chẳng phải cô bảo có đồ gì cần giặt đưa cho cô là gì? Tôi muốn giặt cái áo này!
Hiểu ra vấn đề, nó đứng ngẩn tò te. Tên này đang cố tình trêu chọc, nó biết hắn ta đang cười đắc chí lắm, Du Du sôi sục một sự phẫn nộ tột cùng.
– À, còn cái này nữa, cũng phải giặt chứ!
Nói rồi, Thiên Tư nắm vào cái cạp quần đang mặc và từ từ tháo thắt lưng. Du Du biết ý định đây là một màn chơi khăm thứ 2, nên quyết định cứng đầu đứng nhìn, không tỏ vẻ gì mắc cỡ hay hoảng sợ, để xem tên này có dám cởi quần ra trước mặt nó hay không, nếu bây giờ mà la hét và bỏ chạy là rơi vào bẫy của hắn ngay. Hứ, như vậy mà cũng là hotboy sao, mấy cô gái kia chỉ bị dụ dỗ bởi vẻ bề ngoài, không biết được bộ mặt đểu cáng, xảo trá của tên này. Thiên Tư đã tháo xong dây lưng, hắn đang tháo nút quần, kéo dây kéo, và nắm cạp quần…kéo xuống..
– Á…á.. Tiếng la thất thanh của Du Du, nó không thể nào chịu nổi nữa, tên Thiên Tư này không biết xấu hổ là gì, mà cứ thoải mái tụt quần ra trước mặt con gái như vậy. Nó áp hai tay che mặt, mắt nhắm tịt và bỏ chạy ra phía cửa. Nhưng thật là xui xẻo, cũng vì nhắm tịt mắt khi chạy ra cửa, không định hướng chính xác, nên toàn thân nó lại va vào tường, “cái trán vô tội” của nó là đau nhất, nhưng nó không thể dừng lại được, phải chạy, chạy thật xa cái nơi khủng khiếp đang chứa một tên biến thái như thế này.
Cánh cửa vừa đóng lại, tên con trai trong phòng chứng kiến cái cảnh có một không hai này, không thể nào mà nín cười nổi. Hắn bước ra khỏi cái quần vừa cởi, nhảy phốc lên giường, mình vẫn mặc chiếc quần sooc hàng hiệu, mục đích của hắn đã đạt, hắn cười sảng khoái vô cùng.
– Đúng là đồ nhà quê!
Rồi lại ôm bụng cười, nụ cười mà có lẽ đã từ lâu rồi mọi người không được thấy…

Du Du lầm lũi bước về phía phòng Thiên Tứ, với mình mẩy đau nhói, hết cái lưng, cái vai, bây giờ là cái trán. Nó căm ghét tên Thiên Tư này đến tận xương tủy, miệng không ngừng nguyền rủa và câu: “Hãy đợi đấy!”. Chỉnh đốn lại trang phục, nó gõ cửa phòng Thiên Tứ:
– Tôi đến dọn phòng ạ!
Đúng là khác hẳn so với bên kia, cánh cửa bật mở mà không cần chờ đợi lâu. Nhưng không như nó mong đợi, mặt Thiên Tứ lạnh lùng:
– À, cô bé cứ dọn dẹp, đừng làm phiền bàn học của tôi là được!
Mặc dù bằng tuổi, nhưng nó rất thích Thiên Tứ gọi là cô bé. Nó lau chùi, dọn dẹp phòng, Thiên Tứ vẫn mải mê bài vở ở bàn. Quả là chăm học thật, nó lại càng ngưỡng mộ Thiên Tứ hơn. Nó dừng tay lại, ngắm nhìn Thiên Tứ theo góc 90 độ. Nhìn ngang thấy cái mũi Thiên Tứ rất thanh tú, mái tóc bồng bềnh che một bên trán, làm mập mờ chiếc bông tai lấp lánh, nhìn như một chàng hoàng tử vậy, quả thật rất thu hút, nó nhìn Thiên Tứ trìu mến, và thầm ước gì cậu ta sẽ lại mỉm cười với nó như ngày đầu tiên, chứ không phải vẻ mặt lạnh lùng như ở trường, một con người khác hẳn. Sự “chiêm ngưỡng nhan sắc” của nó bị cắt ngang bởi một giọng nói vô duyên, của một tên đáng ghét:
– Anh Hai đang làm gì vậy?
– Anh đang xem trước vài môn học, ngày mai bắt đầu rồi.
– Anh đúng là chăm chỉ thật, thành tích càng cao thì em lại càng bị bà bà so sánh và la rầy.
“Bà bà?” Trong đầu Du Du đang nghĩ tới một nhân vật mới tinh, cách xưng hô này cho thấy rằng “bà bà” rất gần gũi với 2 anh em họ, và biết đâu, “bà bà” sẽ là một người rất hiền hậu và thân thiện và nó có thể xem như là bà của mình?
Du Du tiếp tục công việc dọn dẹp của mình, hai anh em cũng nói chuyện như không có sự có mặt của nó, nhưng giây phút yên bình đó không được bao lâu thì nó lại bị kéo vào, cũng bởi cái tên vô duyên kia:
– A, hình như đồ nhà quê cũng học trường mình thì phải?
Hai cặp mắt đổ dồn về Du Du, mặc dù rất ghét 3 từ “đồ nhà quê” nhưng nó không thể làm gì được, đành phớt lờ cho qua, nó ấp úng trả lời:

– À, đúng rồi, mình học cùng trường với 2 cậu, lớp A2, chúng mình bằng tuổi.
Du Du đã thay đổi cách xưng hô từ “cậu chủ, tôi” sang “mình, cậu” mà không biết.
– Vậy ngày mai đi chung nhé, cô bé khỏi phải đi bộ.
– Em không đi chung với Đồ Nhà Quê đâu!
Sự nhiệt tình của Thiên Tứ làm nó sung sướng bao nhiêu thì nó lại càng căm ghét cái sự khinh biệt của tên Thiên Tư bấy nhiêu, và chợt nhớ ra một sự việc buộc nó buộc phải từ chối:
– Đúng vậy, mình không thể đi với 2 cậu được, mọi người sẽ phát hiện ra mình ở Itê.
– À, hóa ra nhân vật thứ 6 mà mọi người tìm kiếm lại chính là Đồ Nhà Quê. Thú vị thật! Thiên Tư tiếp tục gây sự.
– Mình mong 2 cậu giữ bí mật cho mình, mình không muốn cả trường đồn ầm lên, mình chỉ muốn được học yên ổn thôi!
– “Được, tụi mình sẽ giữ bí mật!”. Nói rồi Thiên Tứ nở một nụ cười, một nụ cười mà dường như chỉ thấy dành riêng cho nó. Quả thật 2 người họ giống nhau không phân biệt được, Du Du chỉ nhận ra Thiên Tứ bởi cái biểu hiện trìu mến này thôi. À, mà còn cách xưng hô nữa, một là “cô bé”, một là “Đồ Nhà Quê”, chứ lúc cả 2 làm mặt lạnh thì bó tay!
Thiên Tư đứng dậy:
– “Này, Đồ Nhà Quê nhớ qua phòng tôi dọn dẹp, quần áo cần giặt tôi để gần ngay cửa đó!” Rồi hắn lạnh lùng bước ra ngoài. Nhưng nếu hắn đi luôn thì sự việc cũng chẳng sẽ có gì, đằng này, hắn còn buông lại một câu mà Du Du không thể thở nồi:
– À, anh Hai, lúc nãy mới vào phòng, em bắt gặp Đồ Nhà Quê đang ngắm anh không chớp mắt đó!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.