Đọc truyện Ngôi nhà có cánh cổng cao cao – Chương 16.1
CHƯƠNG 16: BÍ ẨN NỤ HÔN ĐẦU TIÊN
-Sao cơ, cậu được dự sinh nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ à?
-MÌnh đang lưỡng lự lắm đây!
-Lưỡng lự gì chứ? Thậm chí mấy cô nàng quý tộc lớp mình cũng không được dự, họ đang ngồi than thân trách phận kia kìa.
Lời Đông NGhi nói càng làm cho nó ngao ngán. Chứng tỏ những vị khách tham dự buổi party toàn là những người “không bình thường”.
-Thật là ganh tỵ với cậu, mình sẽ không bao giờ được tham dự một buổi tiệc như vậy, mà lại là sinh nhật của Thiên Tư nữa chứ!
-Du Du à, nếu có thấy Đại Bảo mặc đồ dạ hội nhớ quan sát kĩ rồi miêu tả lại cho tớ nha, chắc cậu ấy sẽ đẹp trai lắm đây!
Nhìn 2 đứa bạn đang mơ mộng đến những thần tượng của họ trong buổi tiệc sẽ ăn mặc như thế nào, Du Du mỉm cười và thấy thật là có lỗi. Nó ước sao có thể chia sẻ lời mời cho những người bạn của mình để họ có được dự tiệc như mong muốn, trong khi nó thì lại chẳng muốn tham dự chút nào…
Nó thất thểu đi bộ về nhà sau giờ tan học. Còn khoảng 1 tuần nữa là đến sinh nhật của Thiên Tư và Thiên Tứ, là ngày nhiều bạn bè của họ đến dự. Đáng lẽ ngày đó Du Du phải tránh mặt, vậy mà Du Du lại lỡ nhận lời mọi người rồi, giờ hối cũng không kịp. Nhưng mà không biết Đốc Long có đến tham dự không nữa, vì cậu ta ở Itê, nên chắc sẽ là khách mời đặc biệt rồi. Nó phải có mặt ở đó để xem cậu ta thế nào, vì kể từ ngày gặp 2 người kia trên sân thượng đến giờ cậu ấy mất tích luôn..
Mấy ngày nay, Du Du vẫn nặng cái đầu vì không biết sẽ mặc gì để đi dự. Nó chẳng có đến một bộ đầm hay một đôi giày đẹp để có thể tham dự một buổi party sinh nhật 2 thiếu gia của tập đoàn INNO hoành tráng như vậy. Nhớ lại mấy lần tên Thiên Tư chọc quê nó khi nó kèm cậu ta học:
-Trời ạ, cô không giặt đồ sao, tôi thấy cô mặc có mấy bộ này hoài vậy?
-Ngày nào tôi cũng giặt hết, nhưng vì tôi chỉ có mấy bộ đồ vậy thôi! Miễn sao thơm tho là được.
-Cô đúng là keo kiệt, tiền lương đâu, sao không lấy tiền đó mà mua quần áo.
-Những bộ này còn mặc được mà, tôi cần nhiều quần áo làm gì?
-Đúng là Đồ nhà quê!
Giờ nghĩ lại thấy tủi thân vô cùng, Du Du đứng mơ mộng bộ đầm dạ hội lộng lẫy được trưng bày trong cửa hàng sang trọng mà nó đi ngang qua. Nó nghiêng đầu ngắm bộ đầm ấy. Màu hồng nhạt của chiếc đầm nhìn rất nữ tính, vải voan nhẹ, rủ xuống, làm tôn đường nét của người sẽ mặc nó. Có vài bông hoa lấp lánh đính trên đó khéo léo, trông rất dễ thương và nhu mì. Không quá lộng lẫy, không quá cầu kì, nhưng chiếc đầm toát ra một sự thu hút rất lớn, nhất là đối với Du Du lúc này. Đôi giày trong suốt như thủy tinh, hơi phớt hồng để bên cạnh cái đầm, chúng đi chung một bộ với nhau. Tưởng tượng nó đang mặc trên mình, và đi đôi giày đó, chăc trông cũng dễ thương nhỉ? Nhưng khi nó lia ánh mắt về bảng giá, phải đến 3 tháng lương may ra mới có thể mua cái đầm và đôi giày đó. Nó lắc đầu, thở dài, rồi bỏ đi. Du Du không biết rằng đúng giây phút ấy, có người đã nhìn thấy sự thích thú và luyến tiếc của nó trong chiếc đầm dạ hội…
Ngày mai sinh nhật sẽ được tổ chức tại INNO. Du Du thấy sao mà dự sinh nhật đối với nó lúc này lại khó khăn đến như vậy. Món quà đã chuẩn bị xong, một dành cho Thiên Tư, một dành cho Thiên Tứ, được bao bởi một lớp giấy dễ thương với 2 màu khác nhau để phân biệt, và hình dáng 2 cái hộp cũng khác nhau. Nó đi ra vườn sau, nhìn lên bầu trời đầy sao, bỗng dưng muốn có một ông tiên hiện ra và ban cho nó một bộ quần áo đẹp, và biến nó thành một nàng công chúa của đêm mai thôi. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện không tưởng. Du Du bước ra chiếc bàn quen thuộc ở vườn sau. Khá ngạc nhiên khi nó thấy có một cái hộp được đặt trên ghế từ trước. Nó nhìn xung quanh và gọi xem ai để quên đồ, nhưng không có dấu hiệu gì cả. Nó tò mò cầm chiếc hộp lên xem, và mở ra… Du Du vô cùng ngạc nhiên khi bên trong lại chính là cái đầm dạ hội nó thấy ở cửa tiệm, mà ngày nào đi qua nó cũng ngắm nhìn, và cả đôi giày giống hệt thủy tinh, long lanh kia nữa. Nó mừng muốn hét lên. Là ai, là ai đã mua cho nó? Ở chiếc ghế này, chiếc bàn này? Nó khựng lại, chỉ có thể là Thiên Tứ, nó ôm món quà vào lòng, mắt như trào nước mắt, quá hạnh phúc, quá biết ơn, và quá yêu thương. Thiên Tứ quả là một ông tiên trong đời nó. “Cảm ơn thật nhiều, Thiên Tứ!”
Tối Chủ Nhật biệt thự INNO được chuẩn bị rất hoành tráng, vì đây là buổi tiệc dành riêng cho bạn bè, nên không có sự góp mặt của những ông “tai to mặt lớn”. Vì theo như chị Uyển Thanh nói, mỗi năm cứ đến dịp này là bao nhiêu tập đoàn, bao nhiêu đối tác của nhà INNO đều về đây dự, mang tính chất xã giao công việc hơn là sinh nhật. 7 giờ buổi tiệc sẽ bắt đầu, Du Du đã hoàn thành xong công việc của mình, và nó bắt đầu vào để chuẩn bị dự party. Thiên Tư mon men qua phòng Thiên Tứ.
-Này, năm nay mẹ tặng anh cái gì vậy?
-Một chiếc đồng hồ. Còn em?
-Một chiếc moto, để khỏi lấy xe anh đi nữa. Mà sao lúc nào em cũng được những món này sau anh vậy, có lẽ đến năm sau em mới được cái đồng hồ. Em phải đi hỏi mẹ tại sao mới được.
-Mẹ đã đi công tác rồi. Nhưng anh biết lý do, vì em là em mà.
-Hôm nay cho em mượn quà của anh nhé, năn nỉ mà!
-Được, nếu em thích!
Thiên Tư thích thú nhìn chiếc đồng hồ lấp lánh bằng đá hiệu SISI, một nhãn hiệu đồng hồ hàng đầu, chỉ nhìn thôi cũng biết nó giá trị đến mức nào, có khi còn giá trị hơn chiếc moto chứ chẳng chơi. Cậu ta đeo vào tay, không quên cám ơn ông anh tốt bụng. Thiên Tư chưa kịp ra khỏi phòng thì đã bị Thiên Tứ chặn lại:
-Tối hôm qua em đi đâu khuya vậy?
-À, em…em có thứ cần phải mua nên ra ngoài. Có việc gì à?
-Ừ, không có gì!
Cả 2 đều im lặng nhìn nhau như rằng cả 2 đều đang cố không nói ra một điều gì đó. Cánh cửa khép lại, ánh mắt Thiên Tứ nhìn theo vẻ rất băn khoăn.
Du Du đã thay bộ đồ, bên ngoài dường như các bạn ở Nhất Kim đã đến rất đông, tự dưng nó cảm thấy rất sợ. Nó ngắm đi ngắm lại mình trong gương, hình như có cái gì đó không ổn. Nó ngồi phịch xuống giường và không thể tự tin bước ra ngoài. Có tiếng gõ cửa, là chị Uyển Thanh.
-Em thấy mình còn thiếu thiếu gì đó chị ạ!
-Chị biết em thiếu cái gì, để chị giúp em!
Chị Uyển Thanh đã cầm sẵn bộ đồ trang điểm của chị, hóa ra Du Du thiếu phần trang điểm để cho khuôn mặt mình nhìn rõ nét hơn. Chị tháo cái dây cột tóc của nó ra, và dùng chiếc máy kẹp tóc, kéo thẳng tưng, không còn thấy những sợi khô ráp xù lên nữa, tóc nó giờ đây xõa ra, nhìn lạ mắt vô cùng.
-Em cám ơn chị!
-Cám ơn gì chứ, còn nhớ lời hứa chị giúp em chinh phục Thiên Tứ không, hôm nay em trông rất xinh, chị sẽ biến em từ một con vịt thành một con thiên nga, để cậu chủ phải nhận ra vẻ đẹp của em. Đối thủ của em ở ngoài rất lộng lẫy và rất xinh, nhưng em không được để thua để bõ công chị nghe chưa!
-Du Du vừa nghe nói, không biết chị ấy khen mình có là thật hay chỉ là an ủi, nhưng mà nó thấy cảm động lắm.
Chị Uyển Thanh phủ lên mặt nó một lớp phấn nhẹ, không quá đậm, chỉ trang điểm đơn thuần, nhưng không hiểu sao, nhìn nó lúc này rất khác. Và cuối cùng là một lớp son bóng màu hồng nhạt, rất hợp với màu cái đầm dạ hội.
-Mùi son này là gì mà thơm quá vậy chị?
-Là mùi cherry đó.
-Thơm quá, thơm quá. Hi hi.
-Bây giờ em ra ngoài được rồi đó, tự tin lên nhé!
-Em biết rồi, cám ơn chị.
Du Du ôm chị Uyển Thanh vào lòng, nếu không có chị, nó sẽ không tự tin bước ra ngoài tí nào. Du Du vòng qua lối cổng sau, để vào nhà bằng cửa chính, không để mọi người thấy nó xuất hiện từ trong khuôn viên nhà được. Du Du hồi hộp bước vào, bước chân của nó có vẻ hơi sượng sùng vì đôi giày cao gót thủy tinh long lanh, có cảm giác nếu đi mạnh một chút thôi là có thể vỡ tan. Du Du bước vào sảnh chính, từng bước đi là từng ánh mắt của hàng người dõi theo.