Bạn đang đọc Ngôi Làng Linh Thiêng FULL – Chương 4: Đồi Cây Sanh
Đồi cây Sanh.
Ở gần làng Đình Long có một quả đồi nhân tạo, quả đồi lớn nhất trong khu vực nhưng nếu so sánh với đồi thật thì nó vẫn chỉ là tí hon.
Ở giữa quả đồi nơi cao nhất là một cây Sanh cổ thụ rất đẹp, nó không xoè tán rộng, cũng không nhiều cành lá như những cây Sanh bình thường mà trông nó rất thanh thoát gọn gàng.
Cây Sanh trên quả đồi ngoại trừ cái thân uốn lượn ra thì nhìn từ xa như một cây nấm xanh khổng lồ.
Có lẽ vì có cây Sanh đặc biệt ấy mà người ta gọi là đồi cây Sanh.
Trong làng không ai biết chính xác đồi cây Sanh có từ bao giờ, nghe đồn rằng nó có từ thời phong kiến.
Quả đồi gắn liền với một truyền thuyết khá ly kỳ.
Hồi quân xâm lược Trung Quốc (không rõ đời nhà nào) xâm chiếm nước ta đã cướp rất nhiều của cải châu báu, sau đó bị triều đình phong kiến Việt Nam thời ấy đánh lui, trước khi lui quân vì không thể mang theo nhiều của cải vì thế chúng cho người đào hố rồi chôn cất của cải, vàng bạc lại để sau này quay lại lấy.
Chúng bắt một người con gái đồng chinh và chôn sống cô gái cùng với đống châu báu để yểm bùa rồi trồng một cây Sanh đặc biệt lên trên đánh dấu.
Trải qua hàng trăm năm không rõ người Trung Quốc đã quay lại lấy của cải châu báu chưa.
Chỉ thấy rằng Đồi cây Sanh vẫn còn đó, cây Sanh vẫn xanh tốt sừng sững như một người đứng bảo vệ Quả đồi.
Đồi cây Sanh không có một cây thân gỗ nào khác ngoài cây Sanh cổ thụ.
Đồi là nơi lũ trẻ con chăn thả trâu bò, nơi bọn trẻ chơi đùa và cũng là nơi người lớn ngồi nghỉ khi làm đồng.
Trên Đồi lác đác có vài bụi cây Cơm Nguội, quả Cơm Nguội là món ăn ưa thích của lũ trẻ làng Đình Long.
Hôm nay như mọi ngày thằng Nguyên ra đồng bắt cá, nó gặp cái Như, người nó thầm thương trộm nhớ.
Cái Như thì đi bắt cua cùng với đám chị em của nó, đến khi mệt tất cả rửa chân tay rồi lên Đồi cây Sanh để ngồi nghỉ và gặp thằng Nguyên ở đó.
– – Cậu đi bắt cá à Nguyên? – Như hỏi nó.
– – Ừ, cậu bắt được nhiều cua chưa? – thằng Nguyên lại gần Như, nó ngồi xuống rồi hỏi.
– – Cũng kha khá rồi, cậu ra hái quả Cơm Nguội cho tớ được không? – Như chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi nó.
– – Được thôi, chờ tớ nhé.
Thằng Nguyên chạy lại bụi cây Cơm Nguội nơi lũ chị em của cái Như đang hái quả.
Có đứa trêu nó ” Anh Nguyên hái Cơm Nguội cho chị Như à hihi?”.
Thằng Nguyên cười trừ không trả lời, nó tập trung hái Cơm Nguội.
Khi được một nắm tay quả Cơm Nguội nó mang lại chỗ cái Như ngồi.
– – Cậu ăn đi này! – Thằng Nguyên xoè tay ra đưa cho cái Như.
– – Cảm ơn cậu, cậu cũng ăn cùng với tớ đi.
– Cái Như đỡ lấy nắm quả Cơm Nguội rồi chia lại cho thằng Nguyên.
– – Trời hôm nay nóng thật đấy, lát có về sông tắm cho mát không? – Thằng Nguyên hỏi, ở làng Đình Long những ngày hè nắng nóng cả làng thường ra sông tắm mát, nơi có gốc cây Gạo cổ thụ.
– – Tớ chắc ra muộn, ra sớm đông người ngại lắm.
– Cái Như trả lời, nó đến tuổi dậy thì, ngực nó đã nhú lên khá nhiều, và nó cảm thấy xấu hổ khi tắm nơi đông người.
…!Hai đứa nhỏ nói chuyện với nhau vui vẻ thì đột nhiên:
– – Chúng mày ơi chị Như tâm sự với anh Nguyên kìa.
– một đứa trẻ hô lên rồi tất cả hùa vào trêu thằng Nguyên với cái Như.
– – Chúng mày nói vớ vẩn, thôi đi bắt cua tiếp đê.
– Cái Như nói với lũ em nó rồi chào thằng Nguyên và đi xuống dưới ruộng.
Còn một mình thằng Nguyên trên Đồi cây Sanh, nó nhìn theo bóng dáng của Như và thầm mong muốn một ngày nào đó được yêu Như, lấy Như làm vợ.
Trên đồi gió mát làm thằng Nguyên buồn ngủ, nó đặt lưng nằm xuống bãi cỏ dưới bóng mát của cây Sanh cổ thụ.
– – Sao cậu lại ngủ ở đây? – Một cô gái trẻ mặc toàn đồ trắng đứng gần thằng Nguyên hỏi nó.
– – Ơ, tớ…!Mà cậu là ai? Trông cậu lạ hoắc.
– Thằng Nguyên ngồi dậy hỏi cô gái lạ.
– – Nhà tớ ở đây, cậu đang ngủ ở nhà của tớ.
– Cô gái nói giọng nhẹ như gió, tóc cô dài buông thõng che gần hết mặt.
– – Tớ ngủ ở Đồi cây Sanh mà, đồi này có phải của ai đâu.
– Thằng Nguyên nói.
– – Cậu thử nhìn lại xung quanh xem.
– Cô gái nói.
Thằng Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh, đúng là Đồi Cây Sanh mà, nhưng sao nhiều sương mù vậy, nó không thể nhìn xa được.
Nó quay lại nhìn về phía cô gái lạ thì giật mình khi không thấy cô gái ấy đâu nữa.
Nó đang định đứng lên đi tìm thì đột nhiên thấy có cảm giác như có người đang vuốt tóc nó, thằng Nguyên liền lập tức lấy tay quờ quạng lên trên và túm được một cánh tay.
– – A, cậu làm tớ đau đấy.
– là giọng nói của cái Như
Thằng Nguyên bừng tỉnh, nó mở mắt ra thì thấy mình vẫn nằm dưới bóng cây Sanh cổ thụ, bên cạnh nó là cái Như.
Nó chợt nhận ra tay nó đang nắm chặt cổ tay của cái Như.
– – Không buông tay người ta ra đi nhìn gì.
– Như đỏ ửng mặt nói.
– – Ơ…tớ…tớ…xin lỗi.
Tớ nhầm.
– Thằng Nguyên ấp úng nói rồi buông tay ra.
– – Cậu ngủ say thế, tớ lên đây ngồi cạnh mà cậu không biết hihi.
– Cái Như nói rồi cười, nụ cười làm thằng Nguyên mê mẩn.
– – Vậy à, tớ không rõ nữa.
– Thằng Nguyên chợt nhớ chuyện xảy ra lúc nãy, hoá ra là một giấc mơ.
– – Cậu mệt thì về nghỉ đi không ốm đấy.
– cái Như nói.
– – Ngồi đây chơi với cậu một lát nữa rồi tớ về, thế mấy chị em của cậu đâu? – Thằng Nguyên hỏi.
– – Bọn nó đang rửa chân tay dưới ao kia kìa.
Tớ thấy cậu trên này tưởng cậu làm gì hóa ra đang ngủ hi hi.
– – Hì, chắc tại mệt quá ngủ quên, mà hình như lúc nãy cậu sờ lên đầu tớ phải không? – Thằng Nguyên chợt nhớ ra liền hỏi.
– – Đâu có, tớ thấy có cái lá trên tóc cậu thì tớ nhặt ra thôi.
– Cái Như ngại ngùng trả lời.
Thực ra lúc ấy cái Như trèo lên Đồi thấy thằng Nguyên ngủ say nó không lỡ đánh thức, nó ngồi xuống cạnh thằng Nguyên.
Nó thấy mái tóc dài của thằng Nguyên đẹp quá nên lấy tay vuốt thử, đúng lúc ấy thì thằng Nguyên chụp lấy tay nó làm nó giật mình.
Thằng Nguyên với cái Như trước đây học chung một lớp.
Sau rồi cả hai đều vì nhà nghèo mà không đi học tiếp được, hai đứa thường xuyên gặp nhau những lần đi mò cá bắt cua vì thế khá là thân thiết.
Có lẽ cả hai đều giành cho đối phương vị trí nhất định trong lòng, nhưng vì vẫn còn nhỏ, hoặc có thể vì ngại ngùng mà chưa ai dám thể hiện gì cả.
Hai đứa ngồi nói chuyện với nhau tới khi đám chị em của cái Như gọi nó về thì cả hai đứng lên ra về.
Đêm hôm ấy khi nằm ngủ thằng Nguyên lại mơ thấy người con gái mặc toàn đồ trắng mà nó gặp trên Đồi cây Sanh.
Người con gái ấy đứng giữa quả đồi và quay lưng lại phía thằng Nguyên.
Cô gái ấy cứ đứng im lặng một hồi lâu rồi từ từ biến mất giữa màn sương mờ ảo.
Thằng Nguyên tỉnh giấc mộng, nó cảm thấy có điều gì đó không ổn, có lẽ nó phải đi hỏi Sư thầy về chuyện này thôi.
– ——————————————————————
___________________________________________
Mấy hôm sau thằng Nguyên đi gặp Sư thầy, nó lần này không đi bộ nữa mà được cậu Quý chở đi bằng xe đạp.
Cậu Quý là em ruột của bà Cả, từ ngày bố thằng Nguyên mất thì cậu như người cha thứ hai của thằng Nguyên.
Nhà bà Cả có khó khăn gì cậu Quý cũng nhiệt tình giúp đỡ, mà bà Cả từ hồi chưa lấy chồng cũng hết mực yêu thương em trai mình vì thế tình cảm chị em, cậu cháu rất tốt.
Cậu Quý chở thằng Nguyên tới chùa sớm rồi cậu phải quay về đi làm luôn chứ không ở lại chùa.
Hôm ấy là một dịp lễ của Phật giáo, tuy việc lễ bái bị chính quyền cấm đoán rất khắt khe nhưng vẫn có một số Phật tử tranh thủ đến chùa để làm lễ.
Tại đây thằng Nguyên gặp một người mà nó ấn tượng mãi mãi về sau.
Vào chùa thằng Nguyên chào hỏi Sư và chư vị Phật tử rồi bắt tay vào giúp mọi người chuẩn bị đồ lễ luôn.
Thằng Nguyên để ý thấy có sự xuất hiện của một người lạ mà nó chưa từng gặp bao giờ.
Đó là một ông già rất cao lớn, ông khoảng hơn 60 tuổi, già hơn khá nhiều Sư thầy của thằng Nguyên.
Ông già mặc quần áo nâu, để râu tóc dài giống như hình tượng của ông Bụt trong truyện cổ tích hồi nhỏ thằng Nguyên được nghe kể vậy.
Đến khi mọi việc trong chùa đã xong xuôi thì Sư thầy mới giới thiệu về ông già với thằng Nguyên:
– – Nguyên này, đây là ông Nhị, ông là một thầy rất cao tay.
– – Dạ con chào ông.
– Thằng Nguyên cúi gập người xuống chào ông già.
– – Chào con, vừa mới nhìn thấy con là ta đã biết con cũng là người có căn quả, nặng nghiệp âm.
Nay ta gặp con cũng là hữu duyên, vì thế ta sẽ xem cho con.
Con phải ghi nhớ những lời ta nói với con.
– Ông Nhị nói với thằng Nguyên bằng một giọng trầm ấm.
– – Dạ con hiểu.
– – Mặt của con thì ta đã tỏ tường, giờ con ngồi thiền tĩnh tâm, rồi nhắm mắt lại và nắm hai bàn tay vào nhau.
– ông Nhị hướng dẫn thằng Nguyên.
Thằng Nguyên răm rắp làm theo.
– – Được rồi, giờ con xoè bàn tay trái ra ta xem.
– Ông Nhị nói tiếp rồi cầm bàn tay của thằng Nguyên xem rất tỉ mỉ.
Vừa xem ông vừa nói:
***
” – Ta sẽ nói bằng ngôn từ dân dã cho con dễ hiểu, chứ dùng từ Hán sợ con không hiểu rõ.
Đầu tiên là nơi con ở: gần nhà con có một con sông khá lớn, có một cái mồ rất cao, cao như quả đồi nhỏ vậy…!chung quy lại là làng con có Long Mạch rất linh thiêng, nếu biết tận dụng sẽ nhiều người đỗ đạt, còn làm ảnh hưởng thì hậu quả khôn lường…
– Tiếp là đến gia đình con: Số con đơn thân độc mã không có anh chị em, bố hoặc mẹ mất sớm…
– Đến bản thân con: Con là người có tài hoa, có năng khiếu ở nhiều công việc khác nhau, lại hợp với nhiều vong và có số mệnh đào hoa.
Cái này chưa hẳn là tốt đâu nhé.
Trên đời cái gì cũng có hai mặt tốt xấu.
Làm được nhiều việc chưa chắc đã bằng người làm một việc.
Nhiều vong hợp chưa chắc họ đã giúp con.
Còn Con đào hoa có thể sẽ có nhiều cô gái theo đuổi, nhưng e rằng cuối cùng vẫn phải chịu cảnh cô đơn.
Số mệnh con gắn liền với việc cứu nhân độ thế, nhưng lại không thể tu thành chính quả.
Cái này do bản thân con không thể bỏ được trần tục, ham mê những thứ tầm thường.
– Bản mệnh con là không thọ, nếu tu nhân tích đức tốt thì mới thay đổi được điều này.
Ta nhấn mạnh với con là mỗi người sinh ra đều có số mệnh của riêng mình, tuy nhiên chính bản thân mình sẽ thay đổi được số mệnh đó theo hướng tốt lên hoặc xấu đi.
Vì thế đừng có ngồi một chỗ ỷ lại vào số phận, hãy đứng dậy và tìm cách thay đổi nó con hiểu chứ.
“
*****
– – Dạ con đã nghe và hiểu.
Ông thật là cao siêu.
– Thằng Nguyên trầm trồ vì khả năng của ông Nhị, ông nói cứ như là ông biết rất rõ về gia đình nó, về nơi nó ở.
– – Có phải mới gần đây con gặp một vong nữ không? – Ông Nhị hỏi thằng Nguyên.
– – Dạ phải.
– Thằng Nguyên trả lời.
– – Vong này là từ thời xa xưa, chỉ ai hợp mới nhìn thấy, con không phải lo lắng gì cả.
Nhớ lời ta nói, tu nhân tích đức nghe chưa.
– Ông Nhị nhắc nhở thằng Nguyên.
– – Dạ con xin ghi nhớ lời ông.
– Thằng Nguyên nói rồi chắp tay cúi đầu với ông Nhị.
…..
Mọi người trò chuyện tới khi có người vào bảo với Sư thầy là cho thằng Nguyên đi nhờ xe đạp về vì đi cùng đường thì thằng Nguyên mới chào Sư thầy và ông Nhị ra về.
Trên đường đi nó cứ suy nghĩ mãi về những điều ông Nhị nói, nó mong muốn một ngày cũng được như ông Nhị, có thể đoán biết được số phận của người khác.
– ——————————————————————-
Một hôm thằng Nguyên và bà Cả dậy đi làm thì nghe dân làng Đình Long bàn tán xôn xao vì một vụ đào bới trên Đồi cây Sanh.
Thằng Nguyên tò mò hỏi thì mọi người kể rằng đêm qua không rõ ai đã đào một hố khá sâu ở Đồi cây Sanh.
Với lượng đất đào lên khá lớn mọi người dự đoán rằng phải có nhiều người trưởng thành mới có thể đào được như vậy trong một đêm.
Có lẽ lại là một nhóm người tin vào truyền thuyết về kho báu ở Đồi cây Sanh và đào bới tìm kiếm kho báu.
Chính quyền thôn phải huy động mọi người san lấp hố, rồi loa phóng thanh thông báo việc đào xới là trái pháp luật, nếu bắt được sẽ xử lý nghiêm khắc.
Thời ấy mọi tài sản đều thuộc nhà nước, ruộng đất quốc hữu hóa hết, từ những thứ như xăng dầu, gạo muối đến kim chỉ…!đều được nhà nước quản lý và phân phối.
Làng Đình Long trước kia cũng từng xảy ra một số vụ đào bới đồi cây Sanh như vậy rồi.
Không rõ họ có tìm kiếm được thứ gì không, nhưng khá lâu sau mới lại thấy xuất hiện sự việc như vậy.
Buổi tối thằng Nguyên ra Quán chơi vẫn nghe lũ trẻ con xôn xao về sự việc từ đêm hôm trước.
Thằng Huy nói:
– – Sau này tao sẽ làm công an để bắt hết lũ trộm cắp khốn khiếp.
Lũ anh em thằng Phát, Đạt nghe thấy thế liền xu nịnh:
– – Anh Huy, anh học giỏi như vậy nhất định sẽ thành cán bộ…
– – Anh Huy sau cho em theo với nhé…
Thằng Huy vênh mặt lên tỏ vẻ đại ca nói:
– – Chúng mày phải nghe lời tao, tao sẽ làm đại ca chỉ bảo cho chúng mày.
Con Ly bên cạnh loi choi nói vào:
– – Anh Huy, anh làm đại ca thì là kẻ xấu rồi, em không theo anh đâu.
Cả lũ mắt tròn mắt dẹt nhìn con Ly, nó có 10 tuổi mà sao khôn thế, biết đại ca là nói về kẻ xấu.
Cả bọn gật gù hưởng ứng theo con Ly.
Thằng Huy cay cú vì con em gái, nó đuổi:
– – Con gái biết gì đi ra chỗ khác chơi.
Tao làm cán bộ được chưa.
– – Em không chơi với anh nữa, em ghét anh.
– Con Ly bĩu môi không phục anh nó, nói xong nó chạy lại chỗ thằng Nguyên đang chơi, nơi toàn bọn trẻ con nhà nghèo.
Lại gần chỗ thằng Nguyên thì con Ly bị một thằng xua đuổi:
– – Con này, ra chỗ anh mày mà chơi, chỗ này của bọn tao ngồi rồi.
– – Thôi nó là trẻ con mà, cho nó chơi cùng.
– Thằng Nguyên lên tiếng bênh vực con Ly.
– – Anh Nguyên cho em chơi với, em ghét anh Huy, anh ấy toàn bắt nạt em.
– Con Ly ngồi xuống cạnh thằng Nguyên nói.
– – Nguyên này, mày sau lấy con Ly được đấy, nó bám mày như sam ha ha.
– Một thằng lên tiếng.
– – Nói bậy nào, thằng Huy nghe tiếng lại cãi nhau giờ.
– Thằng Nguyên nói.
– – Ờ ờ, tao quên.
– Thằng kia nói.
– – Em sau này lấy anh làm chồng nhé hi hi.
– Con Ly thì thầm vào tai thằng Nguyên.
– – Trẻ con nói linh tinh.
– Thằng Nguyên xua tay.
Lúc này ở một góc khác, nơi lũ con gái đang chơi cái Như vẫn liếc nhìn thằng Nguyên từ nãy.
Nó cũng muốn lại gần chơi với thằng Nguyên nhưng ngại bị lũ bạn trêu ghẹo, nó chỉ thi thoảng liếc mắt sang xem thằng Nguyên đang làm gì.
Thằng Nguyên mải chơi với đám bạn không hề biết cái Như đang nhìn nó, nó và đám bạn bắt đầu kể cho nhau nghe những sự việc kỳ quái mà chúng nó gặp, hoặc được bố mẹ chúng nó kể lại..