Ngọc Xuân Lâu

Chương 46


Tháng năm, năm Nguyên Khang thứ hai, biến loạn đã diễn ra hơn một năm nay, mà từ ngày Ngụy quốc công Từ Diệu Tổ nắm giữ ấn soái tiến về phương bắc, cũng đã trôi qua ba tháng.

Quân trung ương hiện giờ chủ yếu phân thành hai chi chủ lực. Thứ nhất, là thân tín của Binh bộ thượng thư Phương Kì Chính – đại tướng Trương Nham, dẫn dắt đội quân hai mươi vạn nhân mã, chủ yếu đóng quân từ phía bắc Sơn Đông, kéo dài về phía nam, một bên giám sát Phúc vương ở Thanh Châu vẫn luôn co đầu rút cổ, hiếm khi bất ngờ đánh vài trận phòng ngự, một bên cản trở bắc quân nam hạ. Thứ hai, là thân tín của Liêu Thời Xương – Lí Tục, người đã bị rút về phía sau, để Từ Diệu Tổ thay thế ra trận, thống lĩnh hơn mười vạn nhân mã, tiếp nhận Hà Bắc đồng thời trấn thủ các vùng phía Bắc.

Thực tế đã chứng minh, hoàng đế xuất chiêu này quả nhiên hiệu quả phi thường. Chỉ mới mấy tháng, trong khi chiến trường phía bắc từ Sơn Đông đến phía nam mặc dù thỉnh thoảng vẫn có tin xấu truyền đến, nhưng từ Hà Bắc đến các vùng phía Bắc, Đại tướng quân Từ Diệu Tổ từng uy chấn bốn phương, bảo đao bất lão (gươm quý không cùn), sau nhiều năm mới xuất núi trở lại, liền liên tiếp phá hủy hơn mười cứ điểm phòng vệ của Bắc quân, đoạt lại một loạt bốn năm thành trì đã thất thủ ở vùng phụ cận trước đó, tiêu diệt gần một vạn quân của Bắc quân, thậm chí ngay cả hai viên Đại tướng dưới tay Bình vương được xưng Phi Hổ, Thanh Long cũng chết trong cuộc chiến thủ thành. Tin tức truyền về Kim Lăng, cả triều phấn khởi vui mừng, ví như Liêu Thời Xương – nhạc phụ của Từ Diệu Tổ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ông và Phương Kì Chính, cùng là hai nguyên lão nội các, bản thân ông lại là đương kim lão sư của hoàng đế, trên triều đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng không thể phủ nhận, bởi vì thằng cháu ngoại hờ Từ Nhược Lân đó, mà ngay cả ông dần dà cũng gặp không ít khó khăn. Những khi đối đầu với Phương Kì Chính, vẫn bị vây ở thế hạ phong. May mà cuối cùng nhờ có nữ tế (con rể) Từ Diệu Tổ, có thể giúp ông vãn hồi lại phân lượng trong triều đình, đồng thời, việc này đương nhiên cũng giúp Từ gia bởi vì sanh ra đứa cháu chẳng ra gì mà lấy công chuộc tội.

Cho triệu Từ Diệu Tổ rời núi, là chủ ý của ông. Hiện tại quả nhiên đã chứng minh, ý tưởng này là đúng. Từ Diệu Tổ – chuôi bảo đao này còn chưa rỉ sắt. Chỉ cần chuôi đao này còn dùng được, Liêu Thời Xương tuyệt đối không phải lo lắng khi hắn lâm trận sẽ phản chiến lá mặt lá trái. Một đứa con bị trục xuất khỏi gia môn so với cả gia tộc, bên trọng bên khinh, Từ Diệu Tổ người từng trên lưng ngựa giúp Đại Sở đế quốc mở mang bờ cõi, nhất định sẽ biết cân nhắc. Trừ phi hắn cả đời này đều rút đầu rụt cổ đóng cửa ở trong đạo quan không ra. Chỉ cần buộc hắn ra chiến trường, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là xuất ra sát khí năm xưa, dùng hết mọi biện pháp công thành đoạt đất, nguyện trung thành với hoàng đế. Khi Liêu Thời Xương từ chỗ cung nhân biết được tin tức, liên tiếp mấy đêm gần đây Hoàng Thượng đều ở lại cung của Từ quý phi, ông vô cùng hối hận bản thân mình trước đó tại sao lại không nghĩ đến con rể vẫn luôn tránh trong đạo quan, làm chậm trễ hơn một năm thời gian, càng làm hỏng không biết bao nhiêu thời cơ chiến đấu tuyệt hảo.

— http://greenhousenovels.com

Trong phủ Ngụy quốc công, không khí ngột ngạt bấy lâu nay cũng nhờ Ngụy Quốc Công gươm quý chưa cùn mà thoải mái hơn nhiều. Khi bọn hạ nhân bàn đến mấy trận đại thắng gần đây, đều dương dương tự đắc, có cảm giác rất quang vinh.

Mà lúc này, điều Quốc công phu nhân Liêu thị quan tâm mỗi ngày, không phải là ở cổng và sân dần dần lại có chút thân hữu khôi phục đi lại, không phải Sơ Niệm, đứa con dâu vẫn im lặng ở Trạc Cẩm viện giống như người ẩn dật, thậm chí ngay cả tin tức của trượng phu Từ Diệu Tổ truyền về từ tiền tuyến, cũng không cách nào phân tán lực chú ý của bà. Điều quấn lấy lòng bà nhất hiện giờ, chính là đứa cháu bé bỏng đã gần một tuổi được bà gọi là Trùng ca nhi – ái tử Từ Bang Đạt đã mất của bà có nhũ danh là Trọng ca nhi. Mỗi lần nhìn thấy đứa bé này, bà tin chắc đây là con trai lưu lại kỉ niệm cho bà. Vốn muốn dùng cái tên Trọng ca nhi để gọi nó, nhưng nhớ tới đứa con mất sớm, lại sợ điềm xấu, nên bà mới đổi thành Trùng ca nhi. Theo như lời Thẩm bà tử nói, tên xấu mới dễ nuôi.

Bắt đầu từ mùa hạ năm trước, hầu như cách mười ngày nửa tháng, bọn hạ nhân sẽ trông thấy Liêu thị ngồi xe ngựa đi ra ngoài một chuyến, nhưng chưa bao giờ biết bà đi đâu làm gì. Ban đầu cũng có chút nghi ngờ, nhưng sau một thời gian, dần dần họ biết, thì ra chủ mẫu đến am Thanh Viễn thắp hương bái Phật. Cuối cùng tin tức truyền đến tai Tư quốc thái, còn khen ngợi tấm lòng bà một phen.

Hôm nay, Liêu thị lại xuất môn, ngồi xe ngựa xóc nảy ra khỏi thành, cuối cùng tới được am Thanh Viễn, vào Quan Âm đường thắp nén hương theo lẽ thường, rồi sau đó liền đi thẳng vào một khoảnh sân yên ắng hoàn toàn bị phong bế ở phía sau. Vào trong, từ tay nhũ mẫu đón lấy Trùng ca nhi, chơi với nó, nghe tiếng chuông bạc trên sợi dây đỏ ngân vang khi lay động trên hai cổ tay nó, trong mắt bà tràn đầy tình cảm ấm áp.

“Ma ma, bà xem, ánh mắt này, mũi này, còn có miệng này, không chỗ nào là không giống như đúc với tiểu nhị của chúng ta…”


Bà chạm nhẹ khuôn mặt đỏ hồng của đứa bé, xoa bóp tay chân nhỏ bé mập mạp, miệng cứ như vậy nói liên miên cằn nhằn không ngừng, nhìn không đủ, sờ cũng không đủ.

Mỗi khi như vậy, Thẩm bà tử sẽ cười ôn hòa: “Chứ còn gì nữa! Ta đã nói như vậy từ lâu rồi. Trùng ca nhi cùng Nhị gia nhà chúng ta, thật sự từ một cái khuôn mẫu đúc ra!”

Liêu thị nghe nói như thế thì cười híp mắt, một ngụm một ngụm hôn đứa bé, giống như hôn chính con mình trước đây khi còn quấn tã.

Từ Thanh Viễn am đi ra xe ngựa, Thẩm bà tử rốt cục nói: “Thái thái, có phải đã đến lúc nên suy nghĩ đem đứa bé về nhà rồi không? Cũng không thể nuôi ở bên ngoài hoài vậy được.”

Liêu thị nghe nói như thế, ý cười trong mắt mới vừa rồi vẫn còn dần dần tan ra, mày hơi hơi nhíu lại: “Ta so với bà càng nóng vội. Nhưng mà…” Bà thở một hơi dài.

Thẩm bà tử biết, Liêu thị ngoại trừ lo lắng sẽ bị người ta biết chuyện có được đứa bé này trong thời gian quốc tang, càng khiến lòng bà bất an, là đứa bé này, rốt cuộc có phải con của Nhị gia hay không, hoặc là nói, rốt cuộc có phải giọt máu của Từ gia hay không. Dù là khi bà nhìn ngắm Trùng ca nhi, sẽ luôn miệng gọi “cháu của bà”, nhưng một khi xoay lưng đi, khi thật sự suy nghĩ chuyện mang đứa bé về Quốc công phủ, chất độc mà Thu Liễu đã gieo vào lòng bà sẽ không kìm được mà thoát ra, làm bà khó chịu, lo lắng bất an.

“Tiện nha đầu, tâm địa thật là ác độc, chết đến nơi còn không quên cắm một cây đao vào lòng thái thái!” Thẩm bà tử căm giận nói, lập tức nhỏ tiếng, tiến đến bên tai Liêu thị thì thầm vài câu.

Liêu thị trước mắt sáng ngời, muốn nói gì đó, rồi lại chần chờ.

Thẩm bà tử nói: “Thái thái, người uống sữa của ta mà lớn, đối với ta, người còn thân hơn cả nữ nhi ruột thịt. Ta cũng sẽ có gì nói đó. Ta cảm thấy những lời về gã sai vặt gì đó, rõ ràng chỉ là do tiện nha đầu kia phải muốn người chịu khổ sở mà cố ý nói như vậy. Trùng ca nhi, ta thấy, mười phần là của tam gia.”

Ánh mắt Liêu thị ảm đạm hẳn đi, bà nói: “Nếu thật sự là của tiểu tam, nuôi dưới danh nghĩa tiểu nhị cũng không có gì, so với nhận con nhà khác về làm con thừa tự thì càng tốt. Ta sợ, chỉ sợ…” Bà ngừng lại, thở dài, “Biện pháp đó của ngươi, có dùng được thật không?”


Thẩm bà tử nói: “Bảo đảm hữu dụng! Ta đã cố ý đi dò hỏi rồi, nghe nói hai năm trước, ở quê nhà ta xảy ra một vụ án. Có một đứa bé con nhà phú hộ bị bắt cóc từ lúc nhỏ, sau này lớn lên mới tìm được, nhưng mà đối phương không chịu trả lại, nói là con trai nhà mình. Hai nhà tranh chấp không xong, Huyện lệnh liền dùng biện pháp trích máu nghiệm thân này, quả nhiên một nhà hợp, một nhà mãi vẫn không hợp, bấy giờ mới phán ra công đạo.”

Liêu thị trầm ngâm sau một lúc lâu, rốt cục cắn răng nói: “Vậy cho người đi gọi tiểu tam đến đây!”

Từ Bang Thụy lớn hơn Sơ Niệm một tuổi, hiện giờ đã muốn mười bảy, nhưng vẫn là cái loại người há miệng chờ cơm, còn chưa có nghị thân. Thật sự là khi Từ gia xảy ra chuyện như vậy, chẳng những Liêu thị không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện này, mà những nhà khác cũng không nguyện ý cùng nhà họ kết thân.

Đã hơn một năm Từ gia lên lên xuống xuống, nhưng đối với Từ Bang Thụy mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn, ngược lại bởi vì Từ gia hiện giờ chỉ còn duy nhất mình hắn – dòng độc đinh, vô luận là ở trong mắt Liêu thị hay là đa số hạ nhân, hắn ngược lại có vẻ như càng quý giá. Bắt đầu từ năm trước, đám bằng hữu thân thiết luôn đi cùng, tỷ như Bình Dương hầu, tôn tử Hạ Hầu quý phủ, dần dần đều xa lánh hắn, hắn không có chỗ để đi, liền làm ổ trong viện của mình, cùng bọn nha đầu Hương Điền, Tuyết Tình trong viện ôm ôm ấp ấp, vô pháp vô thiên. Ngay cả muội muội Thanh Oanh của hắn còn không chịu được, đã từng đến khuyên vài lần, bị hắn trơ mặt quăng cho một câu “Mẹ cũng không quản ta, muội muội ngươi cũng thật nhiều chuyện, cẩn thận sau này biểu ca không thích nữa” đẩy trở về, khiến Thanh Oanh tức giận trở về khóc một hồi. Chuyện là Thanh Oanh vài năm trước đã đính hôn với biểu ca Liêu Thắng Văn con nhà huynh đệ của Liêu thị, vốn ước định cuối năm nay sẽ thành hôn. Nhưng Từ gia hiện giờ thành như vậy, anh trai và chị dâu Liêu Thị liền đổi ý. Dạo trước có lần Liêu thị sai người tới thử hỏi chuyện này, anh trai và chị dâu liền kiếm cớ tránh né đùn đẩy cho qua, bảo là thời điểm còn sớm, chưa ổn thỏa…, rồi sau lại lấy bát tự của Thanh Oanh cùng Liêu Thắng Văn ra xem, trước kia thì hợp, nhưng giờ tuy hợp lại không may mắn. Cho rằng lúc trước xem đã bị lầm lẫn, giờ phải suy nghĩ phương pháp phá giải, bảo chờ một chút. Trong lòng Liêu thị buồn bực, biết là anh trai và chị dâu bợ cao đạp thấp cố ý hối hôn, nhưng cũng không thể nề hà, ngược lại quay sang Thanh Oanh trút giận mấy câu, rồi cũng cho qua. Chỉ có Thanh Oanh là mắc phải tâm bệnh, giờ bị Từ Bang Thụy nói như vậy, làm sao còn chịu được, đương nhiên đau lòng không thôi.

Tới nay, sau từng ấy thời gian, Từ Bang Thụy cùng đám bạn cũ ngày trước dần dần lại hợp về một chỗ, hiển nhiên là vùi đầu ở bên ngoài vui chơi đến quên cả trời đất. Ngày hôm đó vừa đi chơi trở về, hắn liền bị Liêu thị đang ngồi chờ một bênh dùng đầu ngón tay chọt vào ót, oán hận mắng: “Ngươi cái tên không nên thân này! Hiện giờ chúng ta chỉ trông cậy vào một mình ngươi, ngươi không cố gắng học hành tiến tới, ngược lại mỗi ngày ở bên ngoài lêu lỏng như vậy, ngươi muốn làm ta tức chết sao?”

Cái miệng của Từ Bang Thụy, xưa nay đều ngọt như hũ mật, lúc này mới xoay quanh Liêu thị dỗ dành. Nghe mẫu thân tức giận đau lòng, hắn vội vàng chấp tay xin tha thứ, rồi thốt ra một hơi những lời hứa hẹn thề thốt sau này hắn chắc chắn sẽ học giỏi. Lúc này sắc mặt Liêu thị mới dần dần bình tĩnh trở lại, nói: “Theo ta đến một nơi!” Dứt lời xoay người liền đi. Từ Bang Thụy không rõ chuyện gì, gãi gãi đầu đi theo Liêu thị. Một đường bị đưa ra ngoài thành, thấy Thanh Viễn am, hắn biết đây là tòa am nhà mình dâng cúng, vốn mệt mỏi nhưng tinh thần phấn chấn lại ngay lập tức, nghĩ thầm, đi nhìn một chút tiểu sư phụ xinh xắn mà ngày thường không thể gặp cũng tốt. Chờ gặp đi ra nghênh tiếp chính là một lão ni kêu Diệu Tâm, mấy ni cô cùng đi ra phía sau cũng chẳng một ai có thể vào mắt, liền tức khí, hỏi: “Mẹ à, người dẫn con đến cái am ni cô này làm cái gì?”

Liêu thị không thèm nhìn, chỉ lập tức đưa hắn đi vào cái sân phía sau kia. Nhũ mẫu bế Trùng ca nhi đi ra, lấy cái au bạc, nắm lấy ngón tay Trùng ca nhi, dùng ngân châm châm lên ngón tay một chút, nặn ra một hai giọt máu sau đó nhiễu vào au nước. Lúc này bà mới nói với Từ Bang Thụy đã sớm ngây người: “Đưa tay ra đây!”

Từ Bang Thụy bị dọa nhảy dựng, lúc này mới hiểu ra là cũng muốn ở châm một châm trên tay mình. Mắt thấy tiểu hài nhi kia khóc dữ dội, nghĩ thôi cũng đã thấy đau rồi, hắn vội rút tay về muốn chạy. Liêu thị lại quát lên: “Tay!” Thẩm bà tử đứng ở một bên nhanh chóng đẩy hắn lên phía trước, cười nói: “Gia của ta ơi, chút xíu là xong rồi, chỉ như bị sâu cắn một ngụm thôi.”

Từ Bang Thụy thấy mẫu thân nghiêm khắc nhìn chính mình, hiểu được là tránh không khỏi, đành phải vươn tay, nhịn đau để bà tử nắm đầu ngón tay châm một cái, dùng sức nặn ra vài giọt máu, cũng nhiễu vào trong au nước mới vừa rồi. Xoa xoa đầu ngón tay, hắn thấy Liêu thị cùng Thẩm bà tử đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào mấy giọt máu bên trong au, vẻ mặt khẩn trương, hắn cũng tò mò nhìn vào, trừng mắt lên hỏi: “Làm cái gì vậy…”


“Thái thái, hòa, hòa!”

Thẩm bà tử bỗng nhiên hét lên một tiếng kinh thiên động địa, thiếu điều muốn nhảy dựng lên. Liêu thị cũng nhìn thấy vài giọt máu mà con trai vừa nhiễu xuống kia, đã hòa lẫn cùng với máu của Trùng ca nhi, nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười đến cũng là cười toe tóe.

“Mẹ, mọi ngươi đây là…”

Từ Bang Thụy ngờ nghệch còn đang định hỏi, bỗng nhiên ngừng lại, nhất thời hiểu ra, hắn trợn to hai mắt, nói: “Này… đây là lấy máu nghiệm thân sao?” Lại nhìn về phía Trùng ca nhi được dỗ dành đã dừng khóc, ngơ ngác nói: “Này, đây là con ta? Ai, ai sinh?”

Liêu thị vui mừng lộ rõ ra mặt. Thấy hắn đã đoán ra, lại sợ hắn đi ra ngoài nói lung tung, nghĩ thầm, cho hắn hiểu rõ cũng tốt. Liền đưa hắn sang một gian tĩnh thất bên cạnh, đem chuyện Thu Liễu sinh đứa nhỏ nói ra, thở dài: “Mẹ đây cũng không còn cách nào khác. Nhị ca ngươi ra đi quá sớm, không lưu lại con trai con gái gì, tẩu tử ngươi tuổi tác lại nhỏ, nếu không có con trai, sau này làm thế nào có thể giữ được? Sau này mẹ sẽ đem Trùng ca nhi giao cho tẩu tử ngươi, cũng coi như thay Nhị ca ngươi chống đỡ môn diện. Có điều lai lịch của Trùng ca nhi, bởi vì có được khi quốc tang, việc này ngươi trăm ngàn lần không thể đi ra ngoài nói lung tung. Chúng ta hiện giờ đang đứng ở đầu ngọn gió, nhờ có cha ngươi khó khăn lắm mới lấy lại được chút thể diện. Chuyện này nếu lọt vào tai người khác họ sẽ tóm lấy điểm yếu này vạch tội chúng ta, khi đó thực sự rất phiền toái!”

Từ Bang Thụy sau khi hiểu được tâm tư mẫu thân, bà rốt cuộc đang nói cái gì, hắn cơ bản nghe chẳng lọt tai. Ngơ ngác ngây người, hắn thầm nghĩ đến quả tẩu (*) Sơ Niệm kia, tính ra nàng so với mình còn nhỏ một tuổi, mà lúc nào cũng bày ra một bộ dáng vẻ như cự người cách xa ngàn dặm. Nàng cứ ru rú trong Trạc Cẩm viện suốt, ngoại trừ những khi ngẫu nhiên đến chỗ lão thái thái vấn an có thể gặp được, ngày thường ngay cả cái mặt cũng không nhìn thấy; chạm mặt, hắn cũng chỉ có thể nhìn ngắm mà thôi bởi vì từ trước đến nay nàng đối với hắn không hoà nhã, bên người lúc nào cũng có hai ba nha đầu đi theo, ngay cả một câu cũng chưa có cơ hội nói, càng miễn bàn tới cơ hội gần gũi thân cận.

(*) quả tẩu: chị dâu góa bụa

Trong đầu Từ Bang Thụy không khỏi nhớ đến dáng vẻ nàng mới mấy ngày trước đây khi chạm mặt ở chỗ lão thái thái: trên búi tóc đen dày chỉ cài một đóa ngân trâm bạch châu, áo màu nguyệt bạch vân hoa đào, làn váy màu trà nhàn nhạt, thanh lệ đứng ở nơi đó, làn da như ngọc bạch, hai mắt óng ánh, so với khi vừa đến đây dường như rõ ràng đã trổ mã thêm vài phần. Ông trời mở mắt, thế nhưng đã đưa nàng đến giúp hắn nuôi con…

Từ Bang Thụy miên man suy nghĩ một hồi, chỗ nào đó bên dưới nhất thời căng thẳng, thiếu chút nữa là ngóc đầu ra.

“Có nghe hay không? Việc này nếu ngươi có lá gan dám đi ra ngoài nói lung tung, ta nhất định không tha cho ngươi!”

Liêu thị thần sắc nghiêm túc, lạnh lùng nói.

Từ Bang Thụy bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cuống quýt gập người, gật đầu nói: “Mẹ yên tâm! Con trai mặc dù hồ đồ, nhưng việc này, còn hiểu được nặng nhẹ, nhất định không dám nói lung tung ra ngoài, nếu nói ra sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh!”


Liêu thị thấy hắn trịnh trọng, lúc này mới nhẹ lòng, quay về phòng kia dặn dò nhũ mẫu chăm sóc Trùng ca nhi, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Thanh Viễn am.

*** http://greenhousenovels.com

Hai ngày sau, Sơ Niệm ở trong phòng mình, cùng với Thanh Oanh tới chơi cùng nhau làm châm tuyến (thêu thùa may vá).

Cô em chồng này ở kiếp trước hầu như chẳng hề lui tới. Từ sau lần rơi xuống vách núi gặp chuyện không may trở về đó, nàng ấy đối với nàng thân thiết hơn nhiều. Hiện giờ, có lẽ sầu muộn vì hôn sự không như ý, nàng ấy so với bình thường còn lui tới thường xuyên hơn. Nhưng mà tính cách nàng ấy cũng rất mạnh mẽ, mỗi lần đến, quyết không đề cập tới chuyện đó, chỉ ngồi cùng nàng nói vài chuyện phiếm khác, hoặc là thỉnh giáo chút ít kỹ thuật thêu thùa vì Sơ Niệm có đôi tay thêu thùa vô cùng khéo léo, nàng ấy rất hâm mộ.

Sơ Niệm hiểu được trong lòng nàng ấy không thoải mái, nhưng cũng bất lực, mỗi lần nhắc tới chuyện kia, chỉ có thể dùng lời tinh tế khuyên nhủ mà thôi. Lúc này hai người cũng là một bên thêu thùa, một bên nói chuyện phiếm, dần dà liền nói tới chuyện chung thân đại sự. Thanh Oanh liếc nhìn Sơ Niệm một cái, lắc đầu thở dài nói: “Tẩu tử, ngươi cuối cùng cũng khuyên ta phải phóng khoáng tâm, nói thật với ngươi, cái loại người như Liêu Thắng Văn này, ta căn bản là không hiếm lạ. Chẳng những đã nghe nói hắn phóng đãng, mà hiện giờ thêm việc này, càng chứng minh cái loại người này trở mặt vô tình, ta cớ gì phải lưu luyến chứ? Chỉ hận không thể sớm hủy hôn ước, đổi cho ta một thân tự do thật tốt! Ta cũng không sợ thanh danh bị phá hủy sau này không gả đi được. Qua vài năm nữa, nếu thực không ai muốn, ta liền xuất gia làm ni cô, sống không chút ràng buộc đến hết đời này là được. Nhưng thật ra ngươi, chỉ hơn ta hai tuổi mà thôi, đã phải giam mình trong cái viện này như vậy, tẩu tử, trong lòng ngươi cam tâm sao?”

Sơ Niệm ngước mắt lên, thấy nàng thật sự mở to mắt nhìn mình, liền tránh nặng tìm nhẹ, cười nói: “Làm ni cô cũng không phải là ý kiến hay, ngươi yên tâm, Liêu Thắng Văn không xứng với ngươi, sau này ngươi chắc chắn có được nhân duyên tốt mà.”

Nàng nói như vậy, cũng không phải bịa chuyện vô căn cứ. Từ Nhược Lân sau này đắc thế, Từ Thanh Oanh đương nhiên không lo nhân duyên, cái tên biểu ca từng vứt bỏ hôn ước chính là người đầu tiên quay đầu lại.

Thanh Oanh cười nói: “Những chuyện này đều là nhìn không thấy, ta cũng không muốn nghĩ nhiều. Hay là nghĩ làm thế nào trải qua một ngày tốt đẹp hiện giờ…”

“Nhị nãi nãi, thái thái bảo ta đến, mời nhị nãi nãi đi qua, có việc cần bàn bạc.”

Đúng lúc này, Trân Châu đến đây, cười nói.

Thanh Oanh thấy mẫu thân mình tìm Sơ Niệm có việc, vội đứng lên, cầm lấy mấy kiểu hoa văn trước đó Sơ Niệm cho nàng, cùng nha đầu Ngưng Mặc cáo từ đi về trước.

Sơ Niệm đứng dậy, chỉnh trang qua loa quần áo, liền đi sang viện của Liêu thị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.