Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Sơ Niệm ngửa đầu, kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt rõ ràng đã bị chính nàng chọc giận. Sau một lúc lâu, nàng quay đầu giãy khỏi cái tay còn đang nắm cằm mình.
“Từ Nhược Lân, nếu như ta nghĩ sai về ngươi, ta xin lỗi. Ta không phủ nhận, ta đối với ngươi đúng là có vài phần tình ý. Một người nam nhân giống như ngươi, nữ tử được ngươi theo đuổi như thế, làm sao có thể không chút động tâm? Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.”
“Ngươi nói ngươi xem ta như trân bảo, điều này thực sự khiến ta kinh ngạc. Có lẽ ngươi nói chính là thật sự. Có lẽ theo cách nhìn của ngươi, ngươi quả thật là xem ta như thế, cũng đối đãi như thế. Nhưng với ta mà nói, ta lại không – hề – cảm giác. Ta nói như vậy, ngươi có thể sẽ thấy bản thân đã làm chuyện chẳng đáng. Chỉ mới mấy ngày trước đây, ngươi còn mạo hiểm cửu tử nhất sinh cứu ta thoát khỏi Thanh Châu. Ta rất cảm kích, thật sự cảm kích. Nhưng mà cảm kích, lại hoàn toàn không đủ để khiến ta dứt bỏ hết tất cả, cứ như vậy mà theo ngươi…”
Nàng dừng một chút, ngữ khí nhấn mạnh. “Từ Nhược Lân, ta có thích ngươi, nếu không thì giờ phút này ta cũng sẽ không đứng ở trước mặt ngươi nói như vậy. Nhưng kiểu thích này, cho dù có tiến xa hơn nữa cũng không vượt qua được tâm nguyện muốn sống yên ổn qua ngày hết cả đời này của ta. Chuyện cũ đã qua cũng không đậm sâu đến mức có thể khiến cho lòng ta cam tâm tình nguyện cùng ngươi sóng vai gánh vác tất cả hậu quả.”
Vẻ mặt y, theo từng lời nàng nói, càng lúc càng u ám, nàng lại làm như không thấy, lắc lắc đầu, tiếp tục nói: “Có lẽ ngươi cũng biết chuyện, kiếp trước chúng ta từng có một hài tử (đứa con). Nhưng nó mệnh khổ, vốn dĩ không nên đến thế gian này, lại càng không nên đầu thai trong bụng của người làm mẫu thân như ta. Ngươi biết không, thời khắc ta biết ta có hài tử kia, ý nghĩ đầu tiên của ta, không phải là cố gắng nghĩ biện pháp bảo vệ nó, mà là nghĩ làm thế nào bỏ nó đi…”
Nhìn thấy mắt y tối sầm lại, nàng khẽ cười, nét cười lại mang chút thê lương. “Ngươi xem, ta tuy rằng cũng thích ngươi một chút, nhưng bắt đầu từ khi đó, suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ chính mình càng nhiều hơn. Ngươi có thể khinh bỉ ta, thậm chí mắng ta, nhưng ta chính là người như vậy. Nói đến cùng, ta vẫn chỉ yêu chính bản thân mình, nhiều hơn là yêu ngươi. Cho nên khó khăn lắm mới có được cơ hội bắt đầu lại tất cả một lần nữa, ngươi nói, người như ta, sẽ buông bỏ tất cả cứ thế mà giao phó chính mình vào tay ngươi?”
Nàng cuối cùng cũng nói xong những lời mình muốn nói, thở phào một hơi, sau đó im lặng nhìn chăm chú vào y.
~~ (Các bạn đang xem truyện ở http://greenhousenovels.com)
Lời nói thật từ trước đến nay luôn là thanh đao tổn thương người khác.
Thần sắc Từ Nhược Lân lúc bắt đầu có tức giận âm u cũng dần dần tan biến. Như thể lần đầu tiên nhận thức Sơ Niệm, y yên lặng nhìn nàng, trong mắt, cuối cùng dần hiện ra vẻ cô đơn không thể che lấp.
“Kiều Kiều.” Y mở miệng.
“Nàng cuối cùng đã cho ta biết ý nghĩ chân thật của mình… Ta thật bất ngờ…” Giọng y, nghe ra thậm chí có chút chua chát.
“Ta không có tư cách khinh thường nàng. Lỗi sai đều do ta. Nhưng hiện giờ, nếu chúng ta cùng nhau bắt đầu lại một lần nữa, vì sao nàng không thể cho ta… một cơ hội nữa? Ta biết hiện giờ mọi điều ta cam đoan, vào tai nàng có thể cái gì cũng không phải; nhưng đối với ta, là chân chân thật thật. Chờ ta…”
Y nói tới đây, đột nhiên ngưng lại, sửa lời nói: “Ta biết ta có nói thêm những lời này, nghe ra rất buồn cười. Ta chỉ mong nàng có thể cho ta… thêm chút thời gian nữa…”
Lần thứ hai dứt lời, y lộ ra biểu tình buồn rầu giống như không biết nên nói như thế nào mới tốt, cuối cùng không lên tiếng, chỉ dùng một loại ánh mắt hàm chứa chờ mong và cầu xin, yên lặng nhìn nàng.
Sơ Niệm thở dài.
Nàng nói: “Từ Nhược Lân, rốt cuộc nên nói ngươi quá mức cố chấp, hay là thích làm khó người khác? Ta nói những điều này, không phải không tin tâm ý của ngươi khi cho ta lời hứa hẹn. Ta biết khi ngươi nói những lời này, đều xuất phát từ chân ý. Nhưng ta không cần ngươi cho ta cái gọi là đảm bảo cho tương lai. Ta biết ngươi là người có bản lĩnh. Nhưng tới cuối cùng, cho dù ngươi thật sự có thể cưới ta, ta sống cũng sẽ rất mệt mỏi…”
Nàng thấy y nhướng mày, như sắp phản bác, lập tức nói ngay: “Ngươi đừng tranh cãi với ta. Ngươi không phải ta, đương nhiên không thể chân chính thể nghiệm và quan sát cảm thụ của ta. Người ta sống, cũng không phải chỉ sống cho bản thân mình. Ngươi ta cũng không thể. Đó là cảm nhận sâu sắc nhất của ta hiện giờ. Thời điểm ngươi muốn lấy ta về, ngươi nhất định phải xây dựng chỗ đứng, ngươi cũng nhất định phải quay về tông tộc Từ gia. Cho dù khi đó ta đã quy tông làm nữ nhân Tư gia, nhưng một nữ tử đã từng gả vào Từ gia, làm sao có thể bước vào cổng lớn Từ gia một lần nữa, lấy anh chồng làm chồng? Mặc dù luật pháp Đại Sở không có lệnh cấm như vậy, nhưng nhân tình thế tục sẽ có cái nhìn như thế nào? Rồi người Từ gia sẽ đối xử ra sao? Ngươi có thể không sợ miệng lưỡi người khác mà làm theo ý mình, còn ta lại không làm được. Khi đó dù ngươi có đối đãi với ta như châu như ngọc, ta sống trong cả tòa phủ đệ, nhưng ngày trôi qua có thể thật sự vui vẻ sao?”
Vẻ mặt Từ Nhược Lân lại khẽ biến, nhìn chằm chằm nàng, cắn răng cúi đầu nói: “Nói đi nói lại, bất quá là hai chữ từ chối mà thôi. Trước đó ta đã nói sai rồi. Nàng không phải không có chủ ý, mà là cực kỳ có chủ ý, còn là người nhẫn tâm nhất nhì…”
Sơ Niệm rũ hàng mi, tầm mắt dừng ở cây nến trên bàn bên cạnh người kia, xuất thần một lát, rốt cục thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Từ Nhược Lân, thản nhiên nói: “Ngươi nói rất đúng. Nói đến nói đi, chính là ta không đủ yêu ngươi, mới có thể nhẫn tâm tuyệt tình như vậy. Nếu ta thật sự yêu ngươi, ta nhất định nguyện ý vì ngươi mà chịu nhục, mọi chuyện đều đặt ý nguyện của ngươi lên hàng đầu. Cho nên Từ Nhược Lân, đổi lại ngươi cũng như vậy. Nếu ngươi yêu ta chỉ là nông cạn, thì sớm buông tay vẫn còn kịp, để ngươi và ta đều được thanh tĩnh. Nhưng ngươi luôn miệng nói thật sự yêu ta, vậy thì ta có nên thỉnh cầu ngươi, xin ngươi đặt ý nguyện của ta lên trên hết, mà không phải nhất mực áp đặt tâm ý của ngươi trên đầu ta?”
~~ (Các bạn đang xem truyện ở http://greenhousenovels.com)
Từ Nhược Lân lúc này, giống như ở trên chiến trường gặp phải một đối thủ mà y vốn có thể xiết chết bằng một lóng tay nhưng lại bị đánh bại. Cảm giác duy nhất chính là toàn quân bị diệt xác chết khắp nơi, mà làm chủ tướng như y, chỉ còn tâm lạnh thấu xương.
Đây là một loại cảm giác bất an cực kỳ xa lạ. Y cực lực muốn thoát khỏi, nhưng đối mặt trước nàng trong phút giây này, y lại cảm thấy chính mình bất luận là tranh cãi thế nào, cũng đều đuối lý.
Tư Sơ Niệm, từ trước đến giờ, y quả thật đã xem thường nàng.
Thông minh. Thông minh nhưng lại vô tình. Khi nàng nói những lời cuối cùng, cũng đã bầy sẵn cạm bẫy. Bất kể y có chui vào hay không, trước tiên cũng đã thất thế.
Cái gì mà lo được lo mất nhu nhược vô kế. Thì ra một khi bắt đầu suy tâm tính kế, thì tâm địa đó lạnh bạc đến cỡ nào, mọi chuyện làm đều đầy mưu tính.
Nàng tựa như vị chủ soái bày mưu tính kế bên quân địch, ra tay, liền phá hỏng lộ trình của y.
Từ Nhược Lân, người từ trước đến nay, vô luận là trên chiến trường hay là tình trường, luôn quen thói sát phạt quyết đoán, nhưng ngay lúc này, chuyện mà y có thể làm chính là trừng mắt nàng giống như kẻ ngốc, một câu cũng không nói được, cho dù trong lòng y, có vô số điều ấm ức tức tối cùng không cam lòng, đang rít gào chen lấn muốn tuôn ra.
~~
Sơ Niệm đợi không được câu trả lời của y, cũng không đợi y trả lời.
Nàng đã triệt để lật bài, có vẻ như nhất định phải chặn đứng y. Với sự cao ngạo cùng tự tôn của y, có lẽ sẽ không chấp nhận để mặc cho nàng sỉ nhục như thế lần nào nữa.
Như thế là tốt nhất.
Để cho một đời này, y và nàng trọng sinh lại, đều tự sống một cuộc đời khác của riêng mình ―― nếu biết rõ kiếp trước là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này còn tội tình gì lại muốn đau khổ dây dưa lẫn nhau?
Nương tựa vào y, thì đó chính là một chỗ dựa vững chắc. Nhưng nàng nghĩ rằng một đời này của nàng, hà tất sẽ thật sự vui vẻ.
Thực tế là, mặc dù đã nước này, nàng cũng không biết y rốt cuộc yêu cái gì ở bản thân mình. Điều duy nhất nàng có thể nghĩ tới, đó chính là mỹ mạo của mình.
Vốn “hồng nhan dịch lão – tình tối dịch tiêu”(*), rồi tới một ngày nào đó cạn tình, bản thân nàng phải làm thế nào?
Nghĩ đến người phụ nữ Tiêu Quang Vinh kia hiện nay, thế liền đủ hiểu. Mà từ bỏ y, là từ bỏ cơ hội có được vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, tuy tất cả mọi chuyện sau này, cũng không chắc sẽ được như nàng tính toán vẽ ra, nhưng an lòng.
(*) Hồng nhan dịch lão – tình tối dịch tiêu: ý là nhan sắc sẽ chóng phai tàn, tình yêu cũng dễ dàng tan biến.
Nàng nghĩ nàng sống qua hai kiếp, điều thiếu hụt nhất kỳ thật đó là an lòng.
Cho nên cuộc đời này, nàng phải sống được bình an, cố gắng sống thật phiêu du tự tại!
Từ Nhược Lân vẫn giống như con tò te Bồ Tát trừng mắt nhìn nàng. Nàng liền nhấc váy thi lễ với y, rồi xoay người rời đi.
~~ (Các bạn đang xem truyện ở http://greenhousenovels.com)
Suốt cả đêm hôm đó, Sơ Niệm phá lệ ngủ vô cùng ngon giấc.
Sáng hôm sau thức dậy, Tô trang chủ quả nhiên đã chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng, cho đến khi sắp sửa hộ tống nàng rời khỏi, vẫn chưa nhìn thấy Từ Nhược Lân. Nàng cũng không có mở miệng hỏi.
Tô Minh hơn năm mươi tuổi, mặc dù mở võ quán, nhưng bộ dáng cũng hào hoa phong nhã, mặt trắng nhẵn nhụi, cả người diện một bộ cẩm bào màu lam sẫm có viền da sóc.
Ông đối với Sơ Niệm rất là khách khí.
Trước khi nàng lên xe ngựa, ông ta cười nói với nàng: “Mấy ngày trước đây, ta đã phái người cấp tốc đi Tế Nam thông báo cho người nhà của phu nhân, hẹn bọn họ đến chỗ Khúc Phụ ở Sung Châu cùng chúng ta tụ họp. Chúng ta từ đây xuất phát, khoảng chừng ba bốn ngày là có thể đến đó. Phu nhân có thể trở về nhà nhanh thôi, xin người yên tâm.”
Sơ Niệm chân thành nói lời cảm tạ, lại cùng tiểu cô nương họ Tô lưu luyến không rời nói lời từ biệt, đợi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, xe ngựa dưới sự hộ tống của võ sư Tô gia, liền lên đường hướng về Sung Châu.
Trên đường đi Sơ Niệm nghe được chút diễn biến sau sự việc ở Thanh Châu.
Nghe nói trận hỏa hoạn trên Bắc Sơn kia phải mất một ngày một đêm mới dập tắt.
Trong lúc Phúc vương đang sứt đầu mẻ trán, lại có sắc sử (người cầm sắc lệnh của vua) phụng chỉ phát binh, mượn cớ đến bắt quan viên vương phủ, Phúc vương đang lúc phẫn nộ giết luôn sắc sử, chính thức đối kháng với triều đình.
Phúc vương cùng Từ Nhược Lân, đương nhiên cũng kết thù.
Nhưng thật ra chuyện y đi Thanh Châu cứu Sơ Niệm, Phúc vương cũng không dám tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ việc này nếu lan truyền rộng rãi, ngày sau nếu chính mình đi lên cực vị, sẽ tổn hại danh dự thế tử.
Chuyện như vậy thật hợp ý Sơ Niệm.
Một đường thuận lợi, chạng vạng ngày thứ tư, tới một vùng gọi là Hợp Phúc.
Theo sự sắp xếp của Tô Minh, đoàn người vào nghỉ chân ở một tiểu biệt viện trong một nông trang của ông ta, nghe nói ngày mai là có thể tới Khúc Phụ thành.
Suốt mấy ngày ngồi xe ngựa, Sơ Niệm có chút mệt mỏi, buổi chiều rửa mặt xong, nàng liền đi ngủ sớm.
Ngày kế tiếp nàng thức dậy sớm, phương đông mặt trời vừa ló dạng, trong biệt viện Tô Minh và mọi người còn chưa dậy.
Sơ Niệm rãnh rỗi, lửng thững đi dạo trong viện, ngồi trên ghế đá, quan sát hai chú chim hoành hoạch trắng đang ríu rít nhảy nhót trên tảng đá bên cạnh.
Đang nhập thần, bỗng nhiên trước mắt toát ra một bóng người màu thiên thanh, giương mắt nhìn lên, nàng không khỏi ngẩn người.
Nàng nhìn thấy Từ Nhược Lân thế nhưng lại đang đứng ở bên cạnh một tòa núi giả, đang nhìn chính mình.
Sơ Niệm rời khỏi Tô gia trang vào giờ Tý, không gặp y.
Nàng không hỏi, Tô Minh cũng không nhắc đến.
Nàng cứ ngỡ y đã quay về Yến Kinh. Không nghĩ tới giờ phút này, ở nơi này, không ngờ lại gặp được y!
Nhớ tới đêm đó đối mặt với y, cùng một phen bộc bạch hầu như đã hoàn toàn đào móc hết tâm can, nàng rất kinh ngạc, cũng thoáng xấu hổ.
Chỉ là trên mặt lại không hiện ra, nàng chậm rãi đứng dậy từ trên ghế đá, đang muốn chào hỏi một tiếng rồi rời đi, thì thấy y đã đi nhanh về phía mình, đạp lên lớp băng mới đóng trên mặt đất đêm qua nghe rào rạt.
Y đi đến trước mặt nàng, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt dường như kích động, bộ dáng so với đêm đó sau khi nói chuyện như là hai người.
Sơ Niệm kinh ngạc nhìn y, chần chờ một lúc, vừa muốn mở miệng, Từ Nhược Lân đã lên tiếng gọi trước: “Kiều Kiều…..”
Sơ Niệm nghe thấy y vẫn còn gọi chính mình như vậy, hơi hơi nhíu mày khó chịu.
Từ Nhược Lân cũng làm như không thấy, chỉ nói: “Hai ngày nay, ta đều suy nghĩ những điều nàng đã hỏi ta đêm đó. Nàng hỏi ta rốt cuộc thích nàng điểm nào. Lúc đó ta không trả lời được. Bây giờ ta đã suy nghĩ cẩn thận. Nữ tử trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng ta chỉ muốn có mình nàng. Ta thích nàng mơ hồ ngây thơ lúc trước, thích nàng cay nghiệt hiện giờ, thích giọng nói của nàng, dáng đi của nàng, ta còn thích….”
Y dừng một chút, nở nụ cười với nàng, ánh mắt cong cong, hé ra khuôn mặt nhất thời tràn đầy nhu tình mật ý, “Còn thích nàng xinh đẹp. Bất luận là nàng khóc, nàng cười hay là giận ta, trong mắt ta, toàn thân cao thấp không chỗ nào không tốt…”
Sơ Niệm vạn vạn lần không nghĩ tới, sáng sớm bỗng nhiên lại nhìn thấy y, lại còn nghe y nói ra một tràng những lời nói khùng điên khiến người ta xấu hổ như vậy, nhất thời mặt nàng đỏ bừng lên.
Nàng liền xoay đầu nhìn quanh bốn phía, tìm ngoài cửa viện cách đó không xa mới vừa nãy có cái nha đầu vẩy nước quét nhà, giờ cũng không biết đã đi đâu mất, đoán là đã bị y dời đi trước rồi.
Cuống quít khoát tay áo, nàng lúng túng xoay người muốn bỏ đi, bỗng nhiên bàn tay lạnh lẽo bị y nắm lấy, lưng bàn tay được bao bọc ngay tức khắc ấm áp.
“Kiều Kiều,” Từ Nhược Lân nhìn nàng chăm chăm, trịnh trọng nói, “Hai ngày nay ta còn nghiêm túc suy nghĩ đến một chuyện. Đêm đó lời cuối cùng nàng nói với ta, chính là nàng không đủ yêu ta, mới có thể đối xử với ta nhẫn tâm tuyệt tình như vậy, nàng không muốn cùng ta chung bước sánh vai vượt qua mưa gió. Nàng nói rất đúng. Cho nên sau này chuyện ta phải làm, đó chính là khiến nàng yêu ta, cho đến khi nàng yêu ta, tình yêu mãnh liệt tận đáy lòng, dù cho phía trước có bao sóng gió, nàng cũng nguyện ý cùng ta cùng nhau gánh vác!”
Sơ Niệm lại kinh ngạc, quả tim thình thịch nhảy lên. Hiển nhiên sẽ không gật đầu. Đang muốn lắc đầu, nhưng dưới ánh mắt mãnh liệt nhìn chăm chú của y, cổ nàng lại trở nên cứng ngắc.
Y nhìn nàng, lại đè thấp giọng nói: “Nhưng trước lúc đó, nếu như nàng dám can đảm gạt bỏ ta trước, ta sẽ không cho phép. Nàng cũng biết…”
Y bỗng nhiên cười nhẹ, trong mắt dường như xẹt qua một tia mờ ám. “Nàng vốn biết ta cũng không phải là chính nhân quân tử, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Sơ Niệm hoảng sợ. Một chút cảm động mới vừa nảy sinh vì những lời kia trong nháy mắt tan thành mây khói, cảm giác duy nhất còn lại chỉ là tức giận.
Nhíu mày vùng khỏi tay y, nàng oán hận nói: “Thì ra những lời ta nói lúc trước, đều là đàn khải tai trâu! Từ Nhược Lân, ngươi rốt cuộc có còn sót lại chút lòng cảm thông nào không?”
Từ Nhược Lân chỉ chỉ lên ngực của chính mình, nhìn nàng không chút kiêng dè nói: “Kiều Kiều, ta nói lời này, có lẽ nàng sẽ chê cười. Nhưng chỗ này, đã mắc bệnh rồi, mà nàng chính là giải dược. Nàng tin cũng được, nói là ý nguyện của ta khó thành cũng được, ta chỉ nghe theo tâm ý của ta ở nơi này mà hành động.”
Nói xong lời này, không đợi nàng mở miệng, thay đổi ngữ điệu, nói tiếp: “Sau này sẽ có một khoảng thời gian, ta ước chừng không thể gặp được nàng. Bất quá…”
Y bỗng nhiên nhe răng cười. “Hiện giờ nàng thành như vậy, ta thật sự yên tâm hơn nhiều. Nàng nhớ phải đem sự hung dữ như đã đối xử với ta ra đổ lên đầu một số ít người khác, đừng chỉ đối với một mình ta như vậy!” Sơ Niệm mặt mày nhăn nhó, không chút để ý tới lời trêu chọc của y.
Từ Nhược Lân dường như có chút mất mặt sờ sờ mặt mình, cuối cùng lại nói: “Nàng phải bảo trọng, tự bảo vệ mình cho tốt. Cũng phải nhớ kỹ, ta ở bên ngoài, thời khắc nào cũng nhớ đến nàng…”
Y bỗng nhiên vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn một bên mày nàng đang nhíu chặt, ảm đạm cười: “Không được quên ta.”
Dứt lời y nhìn nàng một cái thật sâu sắc, giống như muốn đem ánh mắt này nhìn một cái thành ngàn năm muôn đời, bàn tay thô ráp lúc này mới xuôi theo khuôn mặt tinh tế của nàng, dần dần lướt xuống, cuối cùng sau khi vuốt cằm của nàng, y thình lình xoay người đi nhanh.
Sơ Niệm bình tĩnh nhìn theo bóng dáng nam nhân rời đi, hai tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng cũng không biết đau.
Cả người dường như đã cứng lại như một pho tượng đất