Ngọc Xuân Lâu

Chương 15


Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Quả nhiên, ngày kế, Sơ Niệm liền nghe được tin tức Từ Nhược Lân hồi phủ báo lên Tư quốc thái và Liêu thị tin tức từ biệt, nói là ở Yến Kinh có nhiệm vụ, rời đi ngay trong ngày hôm đó. Tư quốc thái không bộc lộ cảm xúc đặc biệt gì, đoán rằng bà cũng đã quen với việc trưởng tôn đi về như gió này. Chỉ có điều, lần này, y thình lình trở về một chuyến, mà rời đi cũng bất ngờ. Lúc trước nói là vì hôn sự của Từ Bang Đạt mà cố ý gấp rút trở về, đương nhiên Liêu thị không tin, mấy ngày nay đều âm thầm suy đoán mục đích lần này y trở về, chính là nghĩ trăm lần cũng không giải được mà thôi. Bây giờ thấy y bỗng nhiên lại rời đi, nét mặt tự nhiên so với bình thường cũng một dạng. Chỉ là lúc chạng vạng, khi Sơ Niệm gặp bà ở chỗ Tư quốc thái, vẫn có thể cảm giác được sự thoải mái của bà ấy. Thậm chí khi nhìn thấy Quả Nhi có chút buồn bã uất ức, bà còn tự mình đến an ủi một phen, dặn dò Tống thị cùng với nha đầu bên cạnh cố gắng chăm sóc con bé.

Không chỉ có Liêu Thị, Sơ Niệm còn phát giác tính tình của trượng phu Từ Bang Đạt từ khi huynh trưởng cùng cha khác mẹ rời đi, rõ ràng cũng tốt lên rất nhiều. Suốt mấy ngày sau đó, trong Trạc Cẩm viện, phu thê hai người ở bên nhau vô cùng hòa hợp. Ngày tháng yên ả lặng lẽ trôi, chớp mắt đã tới ngày hai mươi.

Ngày hôm đó hai mươi tháng sáu, tục xưng hướng lễ, tương tự như Hạ chí. Chiếu theo tập tục của Kim Lăng, ngày này mọi nhà ở đây đều ăn bánh trôi, hy vọng cuộc sống suốt cả năm đều bình an, gia đình đoàn viên. Nhà nghèo người ta ăn bất quá là một nồi mì nước đơn sơ. Còn nhà giàu phú quý, vì mong chủ tử ăn nhiều mấy ngụm rồi khen thưởng, đầu bếp tự nhiên không quản công sức làm ra biết bao món đa dạng. Quốc công phủ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Sáng sớm, nhà bếp đã bắt đầu tất bật, đến khi ánh nắng ban mai chiếu tới giọt sương còn đọng trên đầu ngọn cây, trong nhà bếp đã thơm ngào ngạt, bánh trôi đã làm xong xuôi, được phân ra đưa đến các viện.

Quản sự nhà bếp Ngô bà tử, biết trong phủ có Nhị gia trước giờ là người cư xử ôn hòa hiền hậu, ra tay hào phòng, lại mới vừa tân hôn, phu thê hai người ngọt ngào như mật. Cố tình muốn lấy lòng mợ hai mới vào cửa, bà chăm chút đặt những chiếc bánh trôi được làm tỉ mỉ nhiều màu sắc vào hộp rồi đưa đi. Nha đầu dẫn đường đưa bà đến trước gian ngoài thì nói đứng đợi một lát, nghe thấy tiếng bước chân đến, một nha đầu mặt tròn tròn khoảng mười lăm mười sáu tuổi vén rèm đi vào, bà nhận ra nàng ấy là Xích Tố đại a đầu bên cạnh Sơ Niệm thì vội tiến đến, chỉ vào cái bát trong hộp trên bàn cười nói: “Nhị gia mợ hai của quý phủ chúng ta vừa mới tân hôn đại hỷ, hôm nay chiếu theo tập tục nên ăn bánh trôi, không biết là mợ hai khẩu vị như thế nào, ta cố ý đưa đến đây nhiều loại. Có mứt táo thêm hoa quế, có mỡ lợn với mè, có hoa hồng pha bánh đậu, những loại này đều ngọt cả. Nếu mợ hai thích mặn, cũng có, đây là tám vị bánh trôi, đây đều là rau cải tươi đó.”

Xích Tố nhìn qua chiếc hộp bày biện rực rỡ muôn màu, mỉm cười, đưa qua một xâu tiền đã chuẩn bị trước, nói: “Đây là phần thưởng mợ hai cho, người nói đã làm phiền ma ma. Bà có việc thì có thể đi trước, ta sẽ thay ma ma đưa bánh trôi vào.”

Nội thất nơi chủ tử sinh hoạt hàng ngày, người trong nhà bếp như bà đương nhiên không nên tùy tiện đi vào. Ngô bà tử thấy tiền thưởng hậu hĩnh, hảo ý cũng đã được đưa đến trước mặt mợ hai, sau khi nói lời cảm tạ, bà liền hài lòng mỹ mãn rời đi.

Xích Tố đợi bà tử đi khỏi, nhìn cũng không nhìn, chỉ gọi mấy tiểu nha đầu đến chia số bánh trôi cho cả nhóm cùng ăn, nàng liền xoay người ra khỏi gian phòng.

Đã nhiều ngày nay, Từ Bang Đạt cảm thấy thân thể hoàn toàn sáng khoái, cho nên hôm nay hắn thức dậy sớm, cố ý cùng Sơ Niệm ăn bánh trôi. Đến khi đồ ăn sáng đưa tới, cũng không phải bánh trôi, có chút ngoài ý muốn, hắn đang muốn lên tiếng hỏi nha đầu đưa thức ăn, Sơ Niệm đã cười nói: “Ta từ trướ đến nay không thích ăn gạo nếp bánh trôi. Đừng nói ăn, có khi chỉ ngửi thôi cũng đã chán ghét buồn nôn. Hôm nay khiến Nhị gia thiệt thòi rồi, chiều ý ta một lần, không ăn món đó được không?”

Từ Bang Đạt vốn cũng không thích ăn món ăn mềm dinh dính, hôm nay bất quá là muốn cùng Sơ niệm ăn mà thôi. Nghe nàng nói ngay cả ngửi mùi cũng muốn nôn, đương nhiên một là đồng ý ngay, nói: “Vậy không ăn nữa. Chỉ tiếc một điều không được điềm lành khi ăn bánh trôi.”

Hắn vừa dứt lời, Xích Tố liền bưng bát nhỏ trắng ngọt tới, đặt lên bàn, mở nắp, chỉ vào hai viên tròn trắng như tuyết đang nổi trong chén canh nóng, nói: “Năm rồi rồi khi mợ hai còn ở nhà mẹ, thái thái vì lấy điềm lành, vẫn dùng bột khoai sắn nhồi nhân cho mợ ăn, hôm nay ta cũng làm hai cái theo cách đó. Bên trong là nhân hoa hồng bánh đậu. Nhị gia cùng mợ hai mỗi người một cái, ăn ngọt ngào mật mật đoàn đoàn viên viên.”


Từ Bang Đạt nghe Xích Tố nói rất tốt, gật đầu cười nói: “Trong sách dược có ghi lại, khoai sắn trừ sốt rét tà khí, bổ trung ích khí, dùng lâu dài bồi bổ cơ thể, thông nhĩ minh mục (sáng mắt thính tai), là thứ tốt. Nhờ phúc của mợ hai ngươi, hôm nay ta cũng được nếm món ngon.” Dứt lời hắn tự mình cầm lấy thìa, một muỗng đưa đến miệng Sơ Niệm, còn lại một cái chính mình ăn. Cảm giác vừa vào miệng liền tan ra, hương vị ngọt ngào không gì sánh được, không khỏi luôn miệng khen không dứt, còn hỏi có còn hay không.

Từ Bang Đạt ở trước kiều thê, ăn cái gì đều cảm thấy mỹ vị. Nhưng Sơ Niệm một chút cũng không dám lơ là, mục đích là không để hắn ăn gạo nếp viên, giờ nàng đã lừa được hắn. Tuy nói thuộc tính của bột khoai sắn một trời một vực so với bột dẻo, có lẽ ăn vào cũng không đáng ngại, nhưng đã có cái vết của bánh trôi, nên cũng không dám cho hắn ăn nhiều. Thấy hắn còn muốn ăn, nàng vội lắc đầu nói: “Chỉ một người một cái thành một đôi, vậy mới may mắn.”

Từ Bang Đạt cảm thấy có lý, gật đầu nói: “Nàng nói đúng lắm. Vậy không ăn.”

Sơ Niệm cười mà không nói.

Một ngày này cuối cùng đã bình yên trôi qua. Tới buổi tối, Sơ Niệm nhớ rõ kiếp trước hắn còn bất cẩn, ban đêm bị cảm lạnh, hai thứ cùng phát tác, nên mới bệnh mà đi. Nửa đêm tỉnh giấc, nàng kiểm tra cửa sổ, thức bên cạnh trông chừng hắn, phòng trường hợp hắn đạp chăn bị cảm lạnh. Đến tận khi bình minh ở phương đông ló dạng, trong ánh ban mai, dung mạo lúc ngủ của hắn thật an tĩnh, hô hấp vững vàng, biết chắc đã vượt qua được một kiếp nạn, gánh nặng trong lòng nàng liền được cởi bỏ, cảm giác mệt mỏi lúc này mới đánh úp lại, nàng nhắm mắt liền ngủ.

Từ Bang Đạt ngủ một giấc đến khi tỉnh lại. Thường ngày, Sơ Niệm luôn dậy trước hắn. Hôm nay nàng còn đang ngủ say. Nhờ nắng mai xuyên qua song cửa chiếu sáng, thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, quầng mắt hơi xanh xao, hắn nào có biết đêm qua nàng suốt đêm không ngủ canh chừng cho mình? Chỉ cho rằng nàng ngủ không ngon giấc mà thôi. Không đánh thức nàng, bản thân hắn cũng không đứng dậy, tiếp tục nằm bên cạnh ngắm thần sắc lúc ngủ của nàng, vẻ lười nhác như bướm, vẻ uể oải của oanh, đẹp hơn cả hoa hải đường. Lẳng lặng nhìn một lát, không thể kìm lòng, hắn vươn tay, đang muốn chạm khẽ lên hai gò má của nàng, thâu hương thiết ngọc, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân cùng nàng đã thành hôn được nửa tháng, nhưng vô luận cố gắng như thế nào thì trước sau vẫn hữu tâm vô lực. Mặc dù nàng không hề oán hận, mỗi khi chính mình uể oải, nàng ngược lại còn dịu dàng khuyên giải, chẳng qua như vậy càng khiến bản thân hắn có vẻ vô dụng hơn mà thôi.

Từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, đã nhớ chuyện phải uống thuốc. Đến năm mười ba mười bốn tuổi, hắn đã mơ hồ biết được, bản thân mình bởi vì bẩm sinh thai nhược, thận khí yếu hơn so với nam tử bình thường. Mặc dù vẫn uống nhiều loại thuốc, trong đó đương nhiên có cả vị bổ thận điều khí, nhưng trước sau mãi không thấy hiệu quả mấy. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn trông chờ điều may mắn, nghĩ đến sau khi thành hôn, tất sẽ không trở ngại. Không ngờ sự thật không thể được như thế…

Tâm trạng hoàn hảo của Từ Bang Đạt dần dần tụt dốc, hắn chậm chạp rút tay về, chán nản nhắm hai mắt lại.

Đám nha hoàn Xích Tố đứng đợi ở bên ngoài thấy đã đến giờ này mà người ở bên trong còn không có động tĩnh, sợ trễ giờ đến thỉnh an, vội lên tiếng gõ cửa. Sơ Niệm bừng tỉnh, mở to mắt liền thấy ngoài cửa sổ ánh mặt trời rực rỡ, biết chính mình đã tham ngủ dậy muộn, khi nàng vội vàng bật dậy, một bàn tay lại bị trượng phu nằm bên cạnh cầm lấy, hắn vẫn nhắm mắt, lại mở miệng thấp giọng nói: “Hôm nay đừng đi, cho nha đầu đi qua báo một tiếng…”

Bà bà Liêu thị trị gia nghiêm khắc. Chính mình mới vào cửa có nửa tháng, nếu vì tham ngủ mà không qua bên tổ mẫu bà bà thỉnh an buổi sáng, chỉ sợ rằng không ổn. Nghĩ xong, Sơ Niệm rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn, nói: “Nhị gia người ngủ thêm một lát, ta đi về ngay.” Nói xong bất chấp hắn, đứng dậy vội vang rửa mặt, sau khi chỉnh trang dung mạo xong, chỉ kịp uống ngụm nước rồi vội vội vàng vàng đến chỗ Tư quốc thái. Khi đến, quả nhiên thấy đã muộn, mọi người đều đã có mặt, dường như đang nói chuyện gì đó, chỉ một mình nàng.


Liêu hị quả nhiên không vui, nhưng vì nể mặt mũi lão thái, vẫn chưa lên tiếng, bất quá thoáng nhíu mày nhìn Sơ Niệm.

Sơ Niệm lễ chào các trưởng bối, giải thích: “Tối qua đi ngủ hơi muộn một chút, buổi sáng nhất thời ngủ quên nên giờ mới đến muộn. Là Sơ Niệm thất lễ.”

Liêu thị ừ một tiếng, nói: “Lần sau nhớ đến sớm.”

Sơ Niệm đáp dạ. Đi theo thái thái chi thứ hai Đổng thị tới là một người thường ngày cũng có chút ít thể diện – Tôn di nương ngồi ở một bên liền lên tiếng: “Nhị gia tiểu phu thê vừa thành hôn, có chút khó phân khó tách cũng phải thôi. Như vầy mới tốt, nhanh chóng cho thái thái gặp tôn tử.”

Liêu thị biết nhi tử trong nhà có bệnh, mặc dù đã cố gắng hết mức để áp chế chuyện này, chỉ là Từ gia nhiều người khó giữ bí mật, hiện giờ thành hôn đã nửa tháng, nói vậy chắc chuyện riêng tư cũng đã bị truyền ra. Bởi vậy trong lúc này Tôn di nương còn nói những lời này, Liêu thị nghe vào liền cực kỳ chói tai, cũng không thèm nhìn Tôn di nương, chỉ liếc nhìn Đổng thị, thản nhiên nói: “Bên cạnh lão thái thái còn đứng một đống tiểu thư kìa. Nói ra lời này, chẳng phải khiến các nàng ấy lúng túng sao.”

Đổng thị tự cảm thấy mặt mũi bị quét sạch, ngượng ngùng nở nụ cười, rồi nghiến răng liếc Tôn di nương một cái.

Sơ Niệm chỉ cúi đầu, coi như không nghe thấy chuyện đó, ngồi ghế trên Tư quốc thái cất lời: “Tiểu Nhị tức phụ vừa đến, những chuyện lúc nãy nói không nghe được. Ta sẽ nói lại vậy. Vừa nãy nói đến chuyện mùng tám đầu tháng là tới ngày mừng thọ của lão bà này. Như ta nói, các ngươi có tâm ý là tốt rồi, cũng không phải đại thọ bảy mươi gì, đến hôm đó tùy tiện bày hai bàn, người trong nhà ngồi cùng nhau ăn cơm uống chút rượu là được rồi. Lão đại tức phụ luôn chưởng quản việc nhà, chuyện này con xem rồi tính là được, lược bớt những nghi lễ rườm rà nặng nề đi.”

Liêu thị vâng dạ tiếp lời, mọi người còn nói thêm một chút, sau đó mới tan ra.


Khi Sơ Niệm trở về phòng, Từ Bang Đạt đã thức dậy, thấy thần sắc hắn có chút bất mãn, nàng đoán có liên quan đến chuyện buổi sáng mình không nghe theo hắn. Không hề nhắc đến chuyện mình đến trễ bị bà bà mặt nặng mày nhẹ, nàng dằn lòng, an ủi hắn vài câu, lại nhắc đến chuyện qua tháng sau đến lễ mừng thọ Tư quốc thái. Suốt cả buổi sáng nàng một tấc cũng không rời hắn, rốt cuộc cũng khiến khí sắc hắn khôi phục lại bình thường, cười nói thoải mái, lúc này nàng mới âm thầm thở ra.

Sau giờ ngọ Từ Bang đạt ngủ trưa một lát, theo thường lệ Sơ Niệm nằm ở phía ngoài bên cạnh hắn. Mặc dù cả đêm qua ngủ không đủ giấc, giờ này nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn theo hắn ngủ một giấc thật ngon để bồi bổ lại tinh thần. Hai bên thái dương căng lên từng hồi, nằm thật lâu cũng khó đi vào giấc ngủ, chịu đựng nằm trong màn trướng đến khi trong lòng chịu hết nổi, nàng dứt khoát nhẹ nhàng ngồi dậy, một mình ngồi vào trước đài trang điểm, bình tĩnh nhìn chính mình trong kính.

Người trong kính, tóc mây rơi xõa, mày dài thanh thúy, mặc dù trang phục như phụ nhân, nhưng cả khuôn mặt vẫn còn mang theo nét ngây thơ thản nhiên của thiếu nữ. Chính là trong ánh mắt, dường như lại chất chứa vẻ ưu sầu lúc nhạt lúc sâu.

Sơ Niệm cảm thấy đã có phần mệt mỏi. Từ lúc mở mắt ra rồi đi vào Từ gia đến nay, bất quá mới nửa tháng, nàng lại cảm thấy giống như đã qua nửa năm. Giờ này, nàng bỗng nhiên nhớ đến cuộc sống khi còn ở Tư gia của mình. Khi đó, mặc dù cũng có nhiều chuyện phiền não, nhưng nàng được bảo hộ dưới đôi cánh của mẫu thân, có đệ đệ ngoan ngoãn làm bạn, bây giờ nhớ đến, là một loại thư thái biết bao.

Nhưng, quá khứ cuối cùng vẫn là quá khứ, cuộc sống hiện tại mới thật sự là tất cả những gì mình cần phải đối mặt.

Nàng vươn tay ra, xoa nhẹ lên mặt mình trong gương, tự nở nụ cười với chính mình.

Cố gắng mà tiến lên đi. Nàng tự nói với chính mình trong gương. So với chuyện xưa như ác mộng, tất cả mọi thứ của giờ phút này đều trân quý vô cùng. Ít nhất, nàng đã tránh được cái vận rủi tang chồng. Cho nên chỉ cần cố gắng, tất cả rồi sẽ tốt hơn.

Phía sau màn bỗng phát ra tiếng động xoay người rất nhỏ, rồi lập tức truyền đến giọng nói ậm ừ của trượng phu: “Sơ Niệm…”

Sơ Niệm biết hắn ngủ đến khi nửa tỉnh có thói quen tìm đến tay mình, vội đáp lại, đứng dậy vén màn vào giường nằm xuống.

Đảo mắt đó thôi mà đã đến mùng tám tháng bảy, ngày mừng thọ của Tư quốc thái. Quốc công phủ mặc dù không đãi tiệc lớn, dù là làm theo lời Tư quốc thái lúc trước đã nói “Đến hôm đó tùy tiện bày hai bàn, người trong nhà ngồi cùng nhau ăn cơm uống chút rượu là được rồi”, nhưng sau một hồi chuẩn bị xong xuôi, vào đêm đó, ở hậu đường cũng bày hơn mười bàn yến tiệc cho nữ khách, thập phần náo nhiệt.

Mẫu thân Sơ Niệm – Vương thị cũng nhận thiếp mời đến dự. Sau khi nhập tọa, thấy nữ nhi sáng chói, liên can nữ khách ngồi cùng bàn đều chú mục, lại nói lời chúc mừng, khen ngợi với mình, trong lòng bà đương nhiên vui mừng đắc ý.


Sơ Niệm uống vài tuần rượu, cảm thấy bắt đầu chếnh choáng say, liền đứng dậy cáo lui rời bàn tiệc trước. Nàng cùng với Xích Tố, Vân Bình đi về Trạc Cẩm viện. Đi được nửa đường, Vân Bình nói quá mót không nín được, biết ở góc bên cạnh gian phòng trống có nhà xí, nhờ hai nàng chờ mình chốc lát, nói xong cầm chiếc đén lồng nhỏ vội vã chui vào con đường nhỏ.

Sơ Niệm và Xích Tố đợi chưa bao lâu, chợt thấy Vân Bình chạy ào tới, chớp mắt đã tới bên cạnh.

“Nha đầu chết tiệt kia, ngày thường đều chậm chạp, lần này gặp quỷ hay sao, chạy nhanh như vậy!” Xích Tố cười nói một câu.

Vân Bình hé ra khuôn mặt đỏ bừng, đè thấp giọng, lắp bắp nói với Sơ Niệm: “Mợ hai, bên trong… tam gia cùng với Thu Liễu…”

Nảng ta tuổi còn nhỏ, mới rồi mặc dù ngờ ngợ thấy chuyện gì xảy ra, chỉ là lời lại không nói ra miệng được, ngưng lại.

Sơ Niệm lập tức hiểu được chuyện gì.

Thu Liễu là đại a đầu bên cạnh biểu tiểu thư Ngô Mộng Nhi, tuổi mười bảy, so với Từ Bang Thụy còn lớn hơn một chút. Tướng mạo kiều mị, đôi mắt như hai đầm xuân thủy, dáng người rất đẹp, ngày thường mỗi khi đi ngang qua đâu, cũng dẫn theo không ít ánh mắt hạ nhân Từ gia. Tam gia Từ Bang Thụy vốn tính phong lưu, hai người như vậy, đáp vào cùng một chỗ, cũng không phải là chuyện lạ gì. Duy nhất không ngờ chính là, lại bị Vân Bình bắt gặp ở cái chỗ này.

“Ngươi có bị bọn họ nhìn thấy không?”

Sơ Niệm thấp giọng hỏi.

Vân Bình lắc đầu, thở gấp, nói: “Bọn họ… đang ôm nhau chặt như vậy, nên không chú ý đến ta…”

Sơ Niệm lập tức nói: “Đi thôi, coi như không thấy được việc này, với ai cũng không được nhắc tới.”

Vân Bình giống như sắp khóc tới nơi, vội vàng gật đầu, theo Sơ Niệm cùng với Xích Tố vội vàng rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.