Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 70: Chẳng lẽ ngươi đang đếm kiến sao?


Đọc truyện Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư – Chương 70: Chẳng lẽ ngươi đang đếm kiến sao?

Edit: susublue

“A” Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh một tiếng “Ta có ý gì? Ý của ta rất đơn giản, chính là làm đúng lý lẽ không bênh vực người thân, ngươi làm sai chẳng lẽ không cho ta nói sao?” Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong lách qua nàng mà đi.

“Tiện… Uhm… Ngươi làm gì” Thượng Quan Lâm đang chuẩn bị mở miệng mắng to, lại bị Giang Ngọc Nhi bịt miệng lại, nàng ra sức tránh thoát, không vui nhìn biểu muội của mình.

“Đừng mắng, biểu tỷ, ngươi như cậy, người khác sẽ biết ngươi giả bộ.” Giang Ngọc Nhi xác định Thượng Quan Lâm sẽ không tiếp tục mắng, liền để tay xuống, phân tiích thiệt hơn cho nàng nghe.

“Biểu tỷ, ta giúp ngươi xả giận.”Mặc dù Thượng Quan Lâm là biểu tỷ của Giang Ngọc Nhi, nhưng tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, giống như tỷ muội ruột.

“Ngươi…” Thượng Quan Lâm nghi hoặc nhìn nàng.

“Biểu tỷ, đi theo ta.” Giang Ngọc Nhi lôi kéo Thượng Quan Lâm bước nhanh về phía trước,diexnndafnleequydonn nhanh chóng đi trước Thượng Quan Tây Nguyệt một chút, sau đó vươn chân trái ra, chuẩn bị gạt chân nàng.


Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Thượng Quan Lâm đi trước mặt của mình, sau đó dừng lại, đang tò mò lấy, liền thấy chân trái Giang Ngọc Nhi đưa ra, làm bộ không phát hiện ra.

Hừ, tiểu nhân, muốn gạt chân ta? Nhìn xem ra có trị được ngươi không.

Thượng Quan Tây Nguyệt âm thầm cười trộm, làm bộ không nhìn thấy, đùi phải bỗng nhiên đá về phía trước, vừa vặn đá trúng bắp chân Giang Ngọc Nhi.

“Ai da” Giang Ngọc Nhi kêu đau một tiếng, chân lảo đảo té về phía trước, bởi vì nàng nắm tay Thượng Quan Lâm, thuận tiện cũng kéo theo Thượng Quan Lâm ngã xuống đất.

“Sao thế này, sao hai vị muội muội đều nằm rạp xuống đất vậy, chẳng lẽ đang đếm kiến sao?” Thượng Quan Tây Nguyệt làm ra vẻ kinh ngạc nhìn Thượng Quan Lâm và Giang Ngọc Nhi đang nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

“Làm sao lại không lên tiếng, chẳng lẽ đếm quá mê mẩn, được rồi, chúng ta đi trước đi, diẽnndafnleequydonn không nên quấy rầy các nàng đếm kiến.” Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong lôi kéo Bách Lý Thần và Tiên Phán Phán bước qua đầu các nàng, Bách Lý Gấm cũng bắt chước, Long Hạo Lăng lại đi vòng sang bên cạnh.


Sau khi bọn họ đi xa, hai người đang nằm sấp dưới đất ngẩng đầu lên, tóc tai rối loạn, trên mặt đầy tro bụi, trong miệng còn dính không ít bùn, khó trách vừa rồi không ngẩng đầu lên.

Giang Ngọc Nhi cũng không tỉnh táo được nữa, đáng giận, tiện nhân kia lại dẫn mọi người bước qua đỉnh đầu các nàng, đơn giản mà nói chính là sỉ nhục. Mà nàng chỉ là một phế vật, thật sự là một điều sỉ nhục.

Trong lòng tức giận làm các nàng quên một chuyện, Thượng Quan Tây Nguyệt thật sự là phế vật sao? Nếu là phế vật sao có thể làm ra một bài thơ giấu đầu mà ngay cả các nàng cũng biết làm.

Giờ phút này trong đầu Giang Ngọc Nhi và Thượng Quan Lâm chỉ có một ý nghĩ, chính là báo thù.

Đi một lát, Thượng Quan Tây Nguyệt liền tới đại sảnh, trong sảnh bày năm bàn lớn, diiendanleequysdonn không ít người đều đã vào chỗ. Bách Lý Hành đang ngồi ở chủ vị, chung quanh không ít người nịnh bợ vây quanh.

Từ lần trước tới bây giờ Thượng Quan Lưu Phong cũng không xuất hiện trước mặt nàng, hôm nay là lần thứ hai nàng gặp hắn.

Thân thể hắn mập mạp, mặc trường bào màu lam đậm, mặt tròn trịa làm cho người ta buồn nôn, hai con mắt cười đến híp lại. Giờ phút này hắn đang trò chuyện vui vẻ với một nam nhân trung niên.

Còn có Giang Phỉ, cũng ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, đang trò chuyện vui vẻ với một vị phu nhân. Khi mắt bà ta liếc về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, liền kinh ngạc, không biết tại sao nàng lại đến, bất quá rất nhanh, ánh mắt của bà lại chuyển hướng về phía một vị phu nhân khác


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.