Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư

Chương 112: Bách Lý Thần, cuống họng ngươi không thoải mái sao?


Đọc truyện Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư – Chương 112: Bách Lý Thần, cuống họng ngươi không thoải mái sao?

Edit:susublue

Lúc này Thượng Quan Lâm như một người gỗ không có ý thức vậy, người khác kêu nàng làm gì thì nàng làm cái đó, nghe thấy người trước mặt mình mở miệng lần nữa, trong nội tâm nàng đã tự nói với mình, mình nhất định phải làm theo lời “Chủ nhân “

Thượng Quan Tây Nguyệt rất hài lòng, sau đó nói những chuyện mình muốn nàng quên ra để nàng ghi nhớ trong đầu, sau khi nói xong búng tay một cái, sau khi Thượng Quan Lâm tỉnh lại cảm thấy ngực đau đến hôn mê bất tỉnh.

Đối với Vũ Huyên Huyên, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng dùng phương pháp giống y như vậy để nàng quên mất chuyện mình chó võ công và Bách Lý Thần giả ngu.

Sau đó Bách Lý Thần kêu Đông Nhật đang ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó đưa hai người bọn họ về trước.

Trông thấy chỉ còn lại mấy người bọn họ, Thượng Quan Minh Tuyên một đi lên kéo Thượng Quan Tây Nguyệt lại “Nguyệt nhi, vừa rồi muội dùng võ công gì mà khiến cho họ thành ra như vậy, bình thường muội đều không ra khỏi cửa, vậy đã học được ở đâu vậy. “


Long Hạo Lăng cũng tò mò nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, không thể trách hắn nông cạn, mà vì võ công vừa rồi Thượng Quan Tây Nguyệt dùng hắn thật sự chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy.

Thượng Quan Tây Nguyệt thấy rốt cục bọn họ cũng hỏi tới vấn đề này, nàng không biết phải trả lời thế nào, lúng túng sờ lên lỗ mũi của mình.

Rốt cục nên nói thế nào đây, chẳng lẽ ăn ngay nói thật, nói mình không phải muội muội của hắn sao? Không được, chuyện này không thể nói, chuyện bất hợp lý như vậy, coi như có nói cũng sẽ không ai tin, đến lúc đó nói không chừng còn coi mình là yêu quái!

“Chuyện này…”Thượng Quan Tây Nguyệt xoay người đưa lưng về phía bọn hắn, cắn khóe miệng không biết nên giải thích thế nào.

Nói thế nào, nói thế nào, rốt cục nên nói thế nào đây, người ta không sốt ruột, chỉ với một câu hỏi mà mình đã gấp đến xoay vòng vòng, nghĩ thế nào cũng không ra.

“Đúng rồi, ca ca.” Mắt Thượng Quan Tây Nguyệt lóe sáng, rốt cục cũng nghĩ ra một lý do miễn cưỡng, nét mặt nàng tươi cười quay đầu lại ôm cánh tay Thượng Quan Minh Tuyên.


“Huynh không biết đâu, tại lúc huynh chưa trở về, ta nằm mơ, trong mơ thấy một ông già!”

“Mơ thấy một ông già thì có liên quan gì đến câu hỏi ta hỏi muội.”Thượng Quan Minh Tuyên không hiểu hỏi.

Bách Lý Thần đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của Thượng Quan Tây Nguyệt, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Thượng Quan Tây Nguyệt cố tình bịa đặt, mặc dù không biết nguyên nhân vì sao nàng lại muốn giấu diếm, nhưng nhất định nàng có lý do của mình.

“Tại sao không liên quan, có liên quan rất lớn!”Thượng Quan Tây Nguyệt làm bộ ngạc nhiên, càng ôm chặt lấy Thượng Quan Minh Tuyên, dựa đầu vào vai của hắn.

Lúc đầu Bách Lý Thần vốn bình thường nhưng khi nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt tựa gần sát vào Thượng Quan Minh Tuyên lại thấy khó chịu, mặc dù bọn họ là huynh muội, nhưng hắn vẫn không nhịn được ăn dấm chua.

Nữ nhân này, một chút tự giác cũng không có, dù thế nào Thượng Quan Minh Tuyên cũng là nam nhân, nữ nhân của mình không ôm mình, ngược lại ôm cánh tay nam nhân khác, trong lòng của hắn nghĩ thế nào cũng thấy không công bằng.

Càng nghĩ càng thấy trong lòng không thoải mái, Bách Lý Thần dùng ánh mắt u oán nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng nàng có thể nhìn mình một chút. Thượng Quan Tây Nguyệt đang cảm thấy dễ chịu dựa vào bờ vai Thượng Quan Minh Tuyên, diễn;”danf


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.