Ngốc Tử Vương Phi

Chương 38: Cha ta là thôn trường (hạ)


Đọc truyện Ngốc Tử Vương Phi – Chương 38: Cha ta là thôn trường (hạ)

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Bạch Tâm Nhị giáng một quyền xuống trên mắt Ngưu Cẩm Diệp, đem Ngưu Cẩm Diệp thân hình cao lớn đánh đến lui ra sau vài bước, Bạch Tâm Nhị nghiêm nghị đứng tại chỗ, hình tượng nàng lúc này chói lọi rực rỡ đứng thẳng người, quần áo trắng càng tôn lên vẻ thanh cao cùng lạnh lùng của nàng, bộ dáng bình tĩnh kia, khiến dân chúng vây xem cảm thấy sảng khoái.

Thật tốt quá, rốt cục cũng có vị nữ hiệp nguyện ý đứng ra giúp đỡ hai nữ tử đáng thương này.

Ngưu Cẩm Diệp vừa bị đánh, lúc này tức giận nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, ôm mắt nói: “Ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai sao?”

Trong mắt của Bạch Tâm Nhị chứa đầy mũi nhọn lạnh như băng, bắn thẳng đến nam tử trước mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi là ai!”

Ngưu Cẩm Diệp lập tức trừng lớn hai tròng mắt, không nghĩ tới nữ nhân này sức lực lớn như vậy, một quyền này vừa đánh xuống, khiến cả người hắn đau đến run run, bất quá vì mặt mũi nam nhân hắn nhịn,“Ta nói ta là người của nha môn, còn có cha ta là thôn trưởng! Thức thời, tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, nếu không ta cho ngươi đi gặp Diêm La vương !”

“Ha ha……” Bạch Tâm Nhị khóe miệng giơ lên một chút nghiền ngẫm cười lạnh, cha hắn là thôn trường, hắn thật là người của nha môn sao? Phỏng chừng hắn trong nha môn chẳng làm được gì, công việc của hắn là do người cha làm thôn trưởng kia của hắn dùng tiền mua mà có được.

“Muốn mạng của ta, ngươi trước nạp mạng đi !” Một cái thôn trường cũng dám ở trước mặt nàng kiêu ngạo, muốn chết?

Bạch Tâm Nhị lạnh giọng nói xong, tiến lên, tung quyền hướng hai mẫu tử kia đánh tới, tên nam bắt đầu còn có thể đỡ mấy quyền, nhưng sau khi bị Bạch Tâm Nhị đánh trúng vài quyền, lúc này đầu óc có chút mơ màng.


Dân chúng vây xem thấy thế, tất cả đều có chút nóng lòng muốn thử, nghĩ muốn xông lên đi đánh bọn họ một chút, Bạch Tâm Nhị thấy thế, vỗ vỗ tay, hướng mọi người nói: “Mọi người đừng sợ, cứ đi lên đánh hai mẹ con ác bá này, có chuyện gì xảy ra ta sẽ phụ trách.”

Tuyết Thiền bên cạnh thấy thế, lúc này lớn tiếng tuyên bố nói: “Mọi người đừng sợ, tiểu thư nhà ta là con gái của Dực vương, còn được Hoàng Thượng sắc phong Tâm Nhị quận chúa, đừng nói là ác bá này, đến nha môn quan lão gia thấy quận chúa nhà của ta cũng phải quỳ xuống nhận lỗi! Nếu chọc quận chúa nhà của ta không vui, nàng có khả năng sẽ kêu Dực vương chém đầu quan lão gia……”

Nhóm dân chúng vừa nghe, lo lắng lúc trước bây giờ đã không còn, có chỗ dựa vững chắc gan cũng lớn hơn, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người phẫn nộ xông lên, bắt được hai mẫu tử kia liền dạy bảo bọn họ một chút.

Ngưu đại nương đáng ghét kia luôn miệng kêu gào, ai ngờ còn chưa có nói xong, đã bị người ta chặn miệng, dân chúng đánh đến hăng say, Bạch Tâm Nhị vỗ vỗ tay, đánh nam nhân như vậy, bẩn hết tay nàng.

Đại Liễu, Tiểu Liễu thấy thế, hai người run run đứng lên, hướng Bạch Tâm Nhị bùm một tiếng quỳ xuống, thành tâm nói: “Đa tạ quận chúa cứu giúp, Đại Liễu cùng Tiểu Liễu không biết lấy gì báo đáp, nguyện ý cả đời hầu hạ quận chúa.”

Bạch Tâm Nhị liếc mắt nhìn hai nữ tử thanh thoát xinh đẹp kia một cái, lạnh nhạt nói: “Đại Liễu, hắn bị đánh, ngươi đau lòng sao?”

Đại Liễu che ngực còn rất đau, vẻ mặt tức giận trừng hướng nam tử bị đánh, thẳng thắn nói: “Nô tỳ mới không đau lòng, nô tỳ cảm thấy thật hả giận, thật vui sướng. Nếu không phải có quận chúa giúp đỡ, chỉ sợ hôm nay người bị đánh chết là nô tỳ. Nô tỳ vận khí rất tốt, mới có thể gặp được quận chúa còn được người giúp đỡ, thế gian này còn có biết bao nữ tử đáng thương giống nô tỳ, nhưng nào có ai tới cứu giúp các nàng đây?”


Tiểu Liễu cũng tức giận nói: “Tiện nam nhân như vậy, nô tỳ ước gì hắn chết sớm, hắn xứng đáng! Hắn không thích tỷ tỷ của nô tỳ, có thể nói ra, chúng nô tỳ tự nhiên sẽ về nhà, nhưng là mẫu tử bọn họ hành vi thô lỗ, nội tâm ác độc, đây là báo ứng của bọn họ.”

Nhìn Đại Liễu, Tiểu Liễu mang bộ dáng chính nghĩa cùng nghiêm nghị, Bạch Tâm Nhị mới cảm thấy may mắn vì mình đã không giúp sai người, nếu hai nữ tử này còn cầu xin nàng thay cho tiện nam nhân kia, nàng nhất định sẽ hối hận đến chết mất.

Đại Liễu vội vàng kéo Tiểu Liễu, ý bảo nàng không cần nói nữa, hướng Bạch Tâm Nhị nói: “Từng thề non hẹn biển, nay hóa thành thù hận. Hai người từng yêu nhau, vì sao lại đi tới bộ dạng ngày hôm nay. Bắt đầu ta chỉ là có tức giận vì không cam lòng, ta đợi hắn lâu như vậy, hắn vì sao phải thương tổn ta. Nay làm cho ta thấy bản chất thật con người hắn, kỳ thật là chuyện tốt, đa tạ quận chúa cứu giúp, Đại Liễu thật sự nghĩ không biết lấy gì để báo đáp.”

“Không cần phải báo đáp, nếu đã thấy rõ bản chất con người hắn, ngươi hãy một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Ở đây có năm trăm lượng bạc, tỷ muội các ngươi cầm lấy, hãy đi tìm một nam nhân tốt mà gả cho hắn.” Bạch Tâm Nhị nói xong, Tuyết Thiền đã muốn đem bạc dâng lên.

Đại Liễu, Tiểu Liễu thụ sủng nhược kinh, hai người cùng quỳ xuống, đều lắc đầu nói: “Quận chúa cứu chúng nô tỳ đã là đại ân với chúng nô tỳ không thể nhận số bạc.”

Nói xong, đại liễu kéo Tiểu Liễu đứng dậy, mắt nhìn xa xa tới chỗ nam tử bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại thở dài, hướng Bạch Tâm Nhị nói: “Cám ơn quận chúa đã giúp đỡ, nếu về sau quận chúa có việc, Đại Liễu nhất định liều chết cũng sẽ thay quận chúa hoàn thành. Nếu ác nhân đã bị trừng phạt, nô tỳ cùng Tiểu Liễu xin đi về trước.”

Nói xong, nàng đem bạc đưa lại vào trong tay Tuyết Thiền, nhặt lên hành lí của mình, nắm Tiểu Liễu lại hướng Bạch Tâm Nhị bái tạ, xong mới xoay người rời đi.


Nhìn bóng dáng của hai nữ tử sau khi rời đi, Bạch Tâm Nhị cảm thấy thật đáng giá, nữ tử tốt như thế, Ngưu Cẩm Diệp này lại bỏ qua, đây chính là sai lầm lớn nhất của hắn, sau này, hắn sẽ vì việc ác chính mình làm ra trả giá thật lớn.

Nhóm dân chúng đánh trong chốc lát, tức giận của mọi người đã giảm bớt liền giải hai mẫu tử kia đến chính giữa, lại nhìn khuôn mặt của hai mẫu tử kia, sớm trở thành đầu heo, trên người vô số vết bầm, không một chỗ nào là tốt.

Lúc này, Ngưu Cẩm Diệp lúc trước hăng hái giờ sớm đã hiểu biết, nhìn đến nữ tử lãnh diễm tuyệt nhiên trước mặt, sợ tới mức cả người run run đứng lên.

Bạch Tâm Nhị mang giọng mỉa mai liếc mắt nhìn hai mẫu tử kia một cái, hướng Giáng Hồng nói: “Giáng Hồng, thông báo cho người của nha môn, nói bản quận chúa nói, cắt chức của ác bá này, cùng phụ thân làm thôn trường của hắn, đưa bọn họ đến đại lao điều tra.”

“Vâng, quận chúa.”

“Quận chúa thật sự là người tốt, quận chúa, chúng thảo dân giúp người áp giải hắn đến nha môn.” Vài thanh niên trai tráng đối với Bạch Tâm Nhị bội phục không thôi, đều xung phong nhận việc áp giải hai mẫu tử kia tiến đến nha môn.

Dân chúng có mặt, tất cả mọi người đều cảm kích nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, không nghĩ tới ngốc quận chúa này, thế nhưng thiện lương như thế, lại có bản lãnh.

… …….


Chỉ chốc lát sau, đội ngũ đã đến trước cửa hoàng cung, nhìn thấy hoàng cung khí thế nguy nga lộng lẫy, trong lòng Bạch Tâm Nhị không khỏi sợ hãi than thầm, ở hiện đại nàng cũng đã ở qua không ít khách sạn cao cấp, nhưng cùng với hoàng cung cổ đại so sánh, còn kém nhiều lắm.

Cửa lớn hoàng cung kim bích huy hoàng, toàn bộ hoàng cung biến hoá kỳ lạ thế chân vạc, xa hoa, xa xa nhìn lại, như được một tầng ánh sáng bao phủ, giống như thiên cung lưu tinh tuyệt luân.

Đợi khi xe ngựa tiến đến xương nghi cung, vô luận thiên kim nhà ai cũng đều phải xuống kiệu hoặc xe ngựa đi bộ, có thái giám dẫn đường đến xương nghi cung, xương nghi cung là tẩm cung của tam công chúa Lan Tuyết Oanh, yến tiệc mừng sinh nhật của nàng sẽ cử hành ở nơi này.

Nữ tử thời cổ đại ra ngoài đều phải lấy khăn che mặt, Bạch Tâm Nhị thấy xa xa có mấy thiên kim tiểu thư có vẻ thẹn thùng mang khăn che mặt, cũng đem khăn che mặt sửa đổi đến trước ngực, lại nhìn nữ tử Bạch phủ, ngoại trừ Bạch Tâm Đồng có chút mộc mạc, sắc mặt trắng bệch tuy dùng khăn che mặt lại còn cúi đầu, thì vài người khác đều đem mặt hếch lên trời ngẩng cao đầu mà đi.

Bạch Tâm Nhu là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, khi ngẩng đầu là phong cảnh xinh đẹp vô hạn, Bạch Tâm Oánh không có đầu óc thì cho rằng ăn mặc lộng lẫy, đeo nhiều trang sức, ngồi kiệu lớn là có thể nổi bật hơn Bạch Tâm Họa đối diện.

Bạch Tâm Họa hôm nay mặc bộ quần áo màu lục sắc hồ*(màu hồ nước màu xanh lá, mình nghĩ vậy), cánh tay mang dải lụa mỏng màu phượng, chu sa vẽ hình ngọn lửa đỏ, dáng người thướt tha, làn da trắng nõn nà, mềm mại yếu đuối đứng ở tại chỗ, mang vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam, làm người ta nhịn không được muốn che chở yêu thương.

Lúc này, Bạch Tâm Nhị vừa nâng mắt, liền nhìn đến nữ tử đối diện quần áo bằng tơ lụa màu thiển lam*(xanh nước biển), ưỡn ngược đang đi tới, Trình Anh, phía sau Trình Anh còn một nữ tử cổ tay cột băng vải, Trình Hi, hai tỷ muội vừa thấy nữ tử Bạch phủ, hai tròng mắt liền trở nên lạnh như băng, âm trầm.

Bạch Tâm Oánh lạnh lùng trừng mắt nhìn Bạch Tâm Nhị liếc mắt một cái, khinh thường nói: “Đều là do ngươi gây họa, nếu không vì nể mặt phụ thân, Trình gia sớm tìm tới cửa, hiện tại tỷ muội các nàng xem chúng ta thành kẻ thù, một hồi sẽ không có ai trong chúng ta dễ chịu .”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.