Ngọc Trai Nhỏ

Chương 11: Cố Hà, anh tới rồi


Đọc truyện Ngọc Trai Nhỏ – Chương 11: Cố Hà, anh tới rồi

Cuối tuần, Cố Hà dẫn Tiểu Thổ Bao ra ngoài chơi. Đây là lần đầu tiên anh đưa cậu đi chơi kể từ khi Thẩm Tịch đến đây. Không phải nhân tiện công việc, chỉ đơn thuần là đi chơi. Khu vực sinh hoạt của Thẩm Tịch ngoài bể bơi thì chỉ có biệt thự nên anh muốn đưa Thẩm Tịch ra ngoài để làm quen, tất nhiên, Cố Hà cũng có tư tâm. Thứ nhất, thời gian trước anh khá bận, anh vẫn còn nhớ dáng vẻ tủi thân của Tiểu Thổ Bao, xem như là bồi thường cho cậu đi, hơn nữa một tháng tới, anh còn vướng bận chuyện đấu thầu, anh không muốn làm Tiểu Thổ Bao buồn. Thứ hai là vì A Ngôn, anh không muốn Thẩm Tịch đến nhà hắn nên đưa cậu đi chơi một chuyến.

Cuộc đi chơi chỉ đơn giản là ra ngoài ăn một bữa tối, nhưng sau khi biết sẽ đi riêng cùng anh, khuôn mặt Thẩm Tịch tràn đầy vui vẻ, cho đến khi đến nhà hàng nhìn thấy rất nhiều người, cậu mới hơi sợ hãi, nắm chặt tay Cố Hà, sau rồi lại nhìn trang trí trong nhà hàng và đồ ăn trên đĩa của những vị khách khác, ánh mắt Thẩm Tịch vừa tò mò vừa háo hức, trước đây cậu toàn ăn cơm dì Tống nấu, chưa từng thấy những món ăn tinh tế như thế kia, cậu thì thầm vào tai Cố Hà: “Đẹp quá.”

Cố Hà đưa thực đơn cho Thẩm Tịch, cậu ngốc ngốc chỉ chọn những món xinh đẹp, nhưng ở đây có rất nhiều món đẹp cho nên hơi rối rắm. Cố Hà đầy dịu dàng nhìn đôi mày nhăn tít lại của cậu, trái tim mềm nhũn.

Người phục vụ cũng nhìn cậu mỉm cười, Thẩm Tịch dần cảm thấy xấu hổ, vành tai hơi đỏ lên, đành phải dựa vào vai Cố Hà chậm rãi đẩy thực đơn cho anh, nói nhỏ: “Cố Hà, món nào em cũng thích, anh chọn đi.” Giọng cậu hơi run run, bối rối.

Cố Hà không khiến cậu khó xử, cầm thực đơn thành thạo chọn món. Sau khi người phục vụ rời đi, sự lo lắng của Thẩm Tịch dịu đi một chút, mũi chân chạm vào bắp chân của Cố Hà, “Anh ta cứ nhìn em chằm chằm… ”

Hôm nay Cố Hà mặc một bộ quần áo đơn giản. Anh ngồi trên ghế với nụ cười dịu dàng trên môi, vừa dịu dàng vừa quyến rũ, thi thoảng lại có ánh mắt đánh giá liếc tới. Nghe xong câu nói của Thẩm Tịch, Cố Hà ngước lên nhìn cậu, mặt Tiểu Thổ Bao hồng hồng, đáy mắt ngập một tầng nước óng ánh, buột miệng đáp: “Bởi vì em rất xinh xắn.”

Trong nháy mắt, mặt Thẩm Tịch như muốn bốc hơi, đôi môi mấp máy, ngón tay bám cánh tay Cố Hà, trong chốc lát không biết trả lời anh như thế nào, cả người đỏ bừng vì thẹn thùng.


Hai người cùng ăn đồ Tây, Cố Hà gọi một chai rượu đỏ, nhìn màu đỏ rượu, Thẩm Tịch háo hức hỏi Cố Hà có thể uống một chút không, nhưng anh nghiêm nghị từ chối. Thẩm Tịch không biết dùng dao nĩa nên Cố Hà cắt cho cậu, nghe Cố Hà nói không cho uống, vẻ mặt cậu có chút xấu hổ.

“Lần trước em đồng ý với anh như thế nào? Em đã nói là đắng, không uống nữa.” Cố Hà vui vẻ nhắc nhở Tiểu Thổ Bao về lời hứa của cậu.

Thẩm Tịch lúng túng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể lắp bắp: “Xin, xin lỗi…”, hai mắt không dám nhìn Cố Hà.

Bộ dáng của cậu vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, nếu đang ở trong xe, Cố Hà chắc chắn sẽ hôn chụt một cái lên khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Sau bữa tối, Cố Hà nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, trên đường bắt xe, anh hỏi Tiểu Thổ Bao: “Em có muốn đi xem phim không?”

Thẩm Tịch hơi bối rối, đây là một từ vựng mới nên cậu chỉ biết ngơ ngác nhìn anh. Cố Hà xoa xoa mặt cậu, nhẹ nhàng giải thích: “Đến một nơi, xem TV.”

Thẩm Tịch thích xem TV, cậu có thể ngồi trên ghế sô pha cả ngày với chó lớn chỉ để xem TV. Nay nghe anh nói thế, hai mắt cậu sáng lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”


Cuối tuần, rạp chiếu phim rất đông, sảnh chờ chật kín người. Cố Hà đi mua đồ uống cùng bắp rang bơ, nhìn tấm vé xem phim trên tay, phim do Thẩm Tịch chọn, Cố Hà không hứng thú lắm, ngược lại Thẩm Tịch rất hào hứng, lúc nhìn thấy người lạ còn lo lắng và sợ hãi, nhưng Cố Hà vẫn luôn bên cạnh. Ở bên anh, cậu thấy an tâm hơn biết bao.

Cả bỏng ngô và đồ uống đều ngọt ngào. Thẩm Tịch nếm thử một lần sau không dừng lại được. Cậu thậm chí còn đưa một miếng lên miệng Cố Hà, mỉm cười và nói với anh, “Cố Hà, nó rất ngọt.” Cố Hà mở miệng nhận lấy, nhìn Thẩm Tịch với ánh mắt dịu dàng, anh biết Tiểu Thổ Bao thích ăn ngọt, chỉ thích uống nước cam, vì vậy, tủ lạnh ở nhà lúc nào cũng chất đầy nước cam, có lẽ bởi cậu thích ngọt, nên mới có khả năng nhân đôi những điều ngọt ngào trong cuộc sống để tặng nó cho anh. Đột nhiên, Cố Hà cảm thấy cuộc sống thiếu mất Tiểu Thổ Bao có lẽ sẽ hơi nhàm chán.

Trước khi phim bắt đầu, Thẩm Tịch đã ăn gần hết bỏng ngô và đồ uống, Cố Hà lại mua cho cậu thêm một suất, lúc này nhân viên bắt đầu soát vé, Thẩm Tịch lại nắm tay Cố Hà.

Bộ phim là một câu chuyện tình yêu, lòng Cố Hà không gợn lên nổi một đợt sóng, nhưng Thẩm Tịch rất nghiêm túc và tập trung, tựa đầu vào vai anh, mắt nhìn chăm chú vào màn hình chiếu, Cố Hà vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu. Trong ánh đèn mờ ảo của phòng chiếu phim, nhờ ánh sáng từ màn hình chiếu phát ra, Cố Hà nhìn hàng mi chớp chớp của Thẩm Tịch, anh lại cảm thán thêm lần nữa: “Tiểu Thổ Bao thật xinh đẹp, lúc nào cũng khiến anh mềm lòng.”

Thẩm Tịch hiển nhiên đang đắm chìm trong thế giới phim ảnh, không hề biết rằng Cố Hà đang nhìn mình, tay vẫn nắm lấy tay Cố Hà, dù có tay vịn của ghế vắt ngang nhưng vẫn ngoan cố vươn tay nắm chặt tay anh.

Cố Hà nghĩ tháng tới anh bận đấu thầu, cuộc đấu thầu lần này ngoài Cố thị thì có bốn đối thủ cạnh tranh khác, tất cả đều có thực lực nhất định. Anh không thể thả lỏng được. Trước đó anh cũng đã nói với Tiểu Thổ Bao rằng tháng này anh sẽ rất bận, có thể không thường xuyên ăn cơm cùng cậu. Tiểu Thổ Bao rất nghe lời, nhưng cũng thật ngốc, tâm tư muốn thân cận anh nhiều hơn không thể giấu được, điều này tựa như giày vò cả hai người.

Lái xe đón Thẩm Tịch luôn là lão Lưu, khi Cố Hà bận việc sẽ qua đêm ở công ty, anh sẽ nói chuyện qua điện thoại với Tiểu Thổ Bao để lắng nghe giọng nói của cậu. Giọng Thẩm Tịch trên điện thoại thật buồn, Cố Hà nghe được lại thêm đau lòng.


Ba ngày trước khi mở thầu, lão Lưu đến đón Thẩm Tịch nhưng không gặp được người. Lúc ấy Cố Hà đang ở công ty, tham gia mấy cuộc hội nghị lớn nhỏ cho nên không nhận được cuộc gọi từ dì Tống, mãi đến một lúc sau, dì Tống đến công ty tìm anh, Cố Hà mới biết chuyện. Giữa hai hàng lông mày của Cố Hà hiện lên vẻ mệt mỏi, nghe dì Tống nói vậy cả người đang ngồi trên ghế sô pha suýt chút nữa không kiềm chế được mà phá vỡ tu dưỡng của mình, trái tim như rơi vào hầm băng, run rẩy nói với trợ lý: “Gọi cho lão Trần.” Âm thanh khàn khàn lại hoảng loạn, làm rơi cả văn kiện trên bàn.

Ngoại trừ vị thiếu gia Hà gia mà lão Trần nhắc tới lần trước, Cố Hà không nghĩ ra có ai dám to gan động đến người của anh. Cố Hà muốn tự lái xe nhưng bị lão Lưu chặn lại, sợ anh xảy ra chuyện bởi anh đang rất mệt mỏi và tức giận. Nhận được địa chỉ, lão Trần vẫn ở quán rượu lần trước, Cố Hà túm lấy cổ áo hắn và gầm nhẹ: “Thằng nhóc Hà gia kia ở đâu!” Lão Trần chưa bao giờ thấy anh hung ác bức người như thế này, lắp bắp nói với anh nó đang ở trong căn phòng cuối tầng này.

Dì Tống và lão Lưu nhìn Cố Hà lớn lên, họ chưa bao giờ thấy anh thất thố như vậy, khuôn mặt bình tĩnh nay tràn đầy hoảng hốt và mệt mỏi, chỉ có chính anh biết, anh sợ sẽ không còn được nhìn thấy Tiểu Thổ Bao đến nhường nào. Sợ hãi, trái tim như nghẹn lại. Cậu chủ Hà gia đang ôm “công chúa” uống rượu thì bị Cố Hà đẩy ngã xuống đất, anh là cậu chủ duy nhất của Cố gia, từ trước đến nay chưa ai dám cản anh. Mãi đến khi ngửi thấy mùi máu tanh, Cố Hà mới dừng lại, trầm giọng hỏi: “Người ở đâu?”

Cậu chủ Hà gia run lên vì đau, giọng nói vội vàng sợ hãi: “Hả, ai?!”

Cố Hà nhíu mày định kéo hắn ra khỏi phòng, cậu chủ Hà gia thất thần, nước mắt chảy ròng ròng, thất thanh hét lên: “Tôi có làm gì người của anh đâu!?”

Biểu cảm Cố Hà trở nên kinh khủng, xách người xuống khỏi ghế sô pha chuẩn bị rời khỏi phòng, lão Trần đến lúc này thấy máu trên mặt vị cậu chủ nhà họ Hà cũng trở nên nghiêm túc, “Cố Hà, cậu điên rồi à!”

Cố Hà ngước mắt lên nhìn hắn, không nói lời nào, lôi người ra ngoài, lão Trần ngăn lại: “Cố Hà! Thẩm Tịch biến mất, bây giờ cậu nên đến bể bơi kiểm tra chứ không phải phát điên ở đây!”

Lời nói của lão Trần khiến Cố Hà dao động. Anh buông tay nắm thằng nhóc kia xuống, trầm giọng: “Lão Trần”, anh bất lực thở dài, run đến cực độ, lão Trần vừa nghe đã biết anh rất vội, kéo anh ra ngoài, nói với lão Lưu: “Còn không mau dẫn đường, đến bể bơi.”


Cố Hà ở trong xe dần khôi phục bình tĩnh. Nhìn cửa kính xe, vẻ mặt anh phờ phạc, không biết đang nhìn cái gì, lão Trần cũng không dám hỏi tình huống cụ thể, hắn gọi cho người phụ trách bể bơi trước, sau khi họ đến bể bơi thì trực tiếp vào phòng điều khiển giám sát.

Camera rất rõ ràng, chính là “A Ngôn” trong miệng Thẩm Tịch, cậu đi theo hắn ta, Cố Hà biết Tiểu Thổ Bao mềm lòng, cũng thật ngốc, rất dễ dụ, nhìn nụ cười trên môi cậu, khổ trở trong mắt Cố Hà lại trào lên.

Mọi việc tiếp theo diễn ra khá suôn sẻ. Cố Hà không gọi cảnh sát. Anh dẫn người đến nơi ở của A Ngôn, đó là một căn nhà cho thuê. Đèn phòng tắm bật sáng và có tiếng nước chảy. Giọng nói của anh như nghẹn lại, run rẩy ra lệnh: “Đi ra ngoài.” Trợ lý đưa khăn giấy cho anh rồi rời đi, Cố Hà nhìn vào gương mới nhận ra trên mặt có vết máu, anh run rẩy lau đi, không biết A Ngôn đã làm gì với Tiểu Thổ Bao, anh hoảng hốt vô củng.

Phòng tắm không quá lớn, có bồn tắm, khi Cố Hà vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Thổ Bao, nhìn thấy Cố Hà, cậu buồn buồn gọi anh: “Cố Hà…”, giống như làm nũng nhưng Cố Hà không vui lên nổi.

Trên cằm Cố Hà có vài cọng râu, anh dựa vào tường phòng tắm. Tiểu Thổ Bao tuy trông hơi uể oải nhưng A Ngôn không bắt nạt cậu. Cố Hà ngay lập tức cảm thấy như bị rút hết sức lực, anh dựa vào tường nghỉ ngơi một lúc. Sau khi cảm thấy sức lực của mình đã trở lại, anh định tiến lại gần ôm cậu, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trong bồn tắm, đồng tử anh bỗng co rút lại, trong đó có một chiếc đuôi màu xanh nhạt. Nghĩ đến lần đầu tiên cậu tắm ở khu nghỉ mát, trước mắt anh từng có ánh sáng xanh loé lên, Tiểu Thổ Bao lúc đó rất hoảng sợ, anh tưởng là do cậu sợ anh.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Cố Hà với lấy chiếc khăn tắm và ôm Thẩm Tịch ra khỏi mặt nước. Chiếc đuôi màu xanh nhạt lập biến thành đôi chân trắng nõn. Cố Hà vươn tay chạm vào nó, ấm áp, ướt át. Được Cố Hà ôm trong lòng, cậu vẫn như trước không có tinh thần, nhẹ giọng gọi anh: “Cố Hà, anh tới rồi.”

Cố Hà run rẩy trả lời cậu: “Ừ.” Dường như không thể thở nổi, anh đau lòng, bởi sắc mặt Thẩm Tịch tái nhợt, thoạt nhìn rất khó chịu, là do anh không chăm sóc cho cậu thật tốt.

~Hết chương 11~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.