Ngọc Tiên Duyên

Chương 16: Thấu Lộ Thần Cơ


Đọc truyện Ngọc Tiên Duyên – Chương 16: Thấu Lộ Thần Cơ


Thần Mục Đường trước sau chỉ có vài vị cao thủ lên đài giảng giải tỉ mỉ về: làm thế nào để mở âm nhãn, làm thế nào để sử dụng các loại pháp bảo, làm thế nào để thi triển kiếm pháp diệt hồn, làm thế nào để thực hiện nguyên thần xuất khiếu…đủ loại pháp thuật. Đồng thời họ còn đặc biệt nhấn mạnh tất cả không được phép coi thường mà thử thực hành vì mục đích của lần khai đàn này chỉ là để mở rộng kiến thức cho mọi người.
Hoa Lân tỏ ra thông mình dị thường, tuy vẫn ngồi vẽ trên mặt đất vô số đồ án nhưng trên thực tế hắn đã ghi nhớ toàn bộ trong đầu không bỏ sót một chữ. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Cố Tại Quân bên cạnh: “Huynh nghe có hiểu không?”
Cố Tại Quân do dự một lúc rồi gật đầu nói: “Chỉ có một số pháp thuật cao thâm là không hiểu lắm, cái gì mà hàng ma đại pháp thì phải thi triển niệm lực tinh thần, chẳng lẽ niệm lực tinh thần và nội công là hai thứ khác nhau sao?”
Hoa Lân gật đầu nói: “Niệm lực tinh thần có thể có chút quan hệ với ngự kiếm thuật, chỉ dựa vào nội công thâm hậu thì căn bản không thể đạp thượng phi kiếm!…Tại sao Thiên Sơn không khuyến khích mọi người tu luyện tinh thần lực nhỉ? Chẳng lẽ chuyện đó có điểm gì nguy hiểm sao?”
Cố Tại Quân bỗng nhiên hiểu ra nói: “Nhất định là có quan hệ! Ta nhớ cách đây mấy năm, Thiên Sơn có một đệ tử xuất chúng phi thường đột nhiên phát cuồng, chưởng môn nói rằng người đó trong lúc ôn tập ngự kiếm quyết đã gặp sự cố, xem ra chính là nguyên nhân này.”
Hoa Lân nghi hoặc nói: “Phát cuồng?….Không phải chứ?”
Cố Tại Quân trịnh trọng gật đầu nói: “Ta khẳng định là vậy! Nếu không vì sao ngự kiếm thuật lại bị khống chế nghiêm ngặt đến thế? Ngay cả Nghiêm Liệt Phong, một đệ tử xuất sắc như vậy mà tiến độ luyện tập ngự kiếm thuật vẫn hết sức chậm chạp.”
Hoa Lân suy nghĩ rất nhanh rồi đột nhiên ghé sát tai Cố Tai Quân hỏi khẽ: “Huynh có muốn vào Thần Mục Đường không?”

Cố Tại Quân ngạc nhiên nói lớn: “Đương nhiên là muốn rồi! Chẳng lẽ đệ không muốn à?”
Hoa Lân gật đầu nói: “Đệ cũng muốn!…Nhưng…huynh có thể nói nhỏ một chút không?”
Cố Tại Quân ngó quanh, quả nhiên phát hiện thấy có mấy vị sư huynh đang trách gã quá lớn tiếng, vội vàng nói: “Thật xấu hổ quá, xấu hổ quá!”
Hoa Lân lắc lắc đầu, lại kề vào tai gã nói tiếp: “Huynh hãy về đọc những sách viết về phương diện tu chân, tìm hết những điều không hiểu, sau đó hãy đi hỏi sư phụ huynh. Ba ngày sau, huynh sẽ có thể được vào Thần Mục Đường!…Nhưng huynh phải nhớ kĩ ngàn vạn lần không được đi loan truyền lung tung, nếu không huynh sẽ phải tự gánh lấy hậu quả.”
Cố Tại Quân ngẩn người một hồi, chợt minh bạch ý của Hoa Lân, trong lòng kích động dồn dập. Gã áy náy nói: “Sao đệ lại đối tốt với ta như vậy?”
Hoa Lân cười nói: “Không vì sao cả, chẳng qua thấy huynh thuận mắt thôi!”

Sau khi ăn xong bữa trưa, tất cả các đệ tử lại tới thao trường nghe về phương pháp tu chân. Cao thủ của Thần Mục Đường luân phiên nhau lên giảng giải.

Trương Thiên Hoa đến bên Hoa Lân, hưng phấn nói: “Đại ca! Hây…Đệ có chuyện này muốn bàn với huynh!…”
Hoa Lân nói với vẻ tò mò: “Chuyện lớn gì vậy? Mau nói đi!”
Trương Thiên Hoa hỏi: “Huynh nói xem chúng ta vào Huyền Kiếm Đường hay Thần Mục Đường sẽ tốt hơn?”
Hoa Lân sững người.
Cố Tại Quân bên cạnh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, cố hạ thấp giọng nói: “Không phải chứ? Đệ cũng tham lam quá mức đó.”
Trương Thiên Hoa có vẻ hơi ngượng, nói nhỏ: “Tất cả đều nhờ ân huệ của Hoa đại ca…Sáng nay Huyền Kiếm Đường đã phái người đến hỏi ý kiến của sư phụ đệ, họ muốn thu nhận đệ vào Huyền Kiếm Đường!….Cả đệ và sư phụ đều cảm thấy thắc mắc không hiểu vì sao. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là liên quan đến chuyện chọn kiếm hôm qua.”
Hoa Lân nói: “Việc này hình như không dính dáng gì đến ta thì phải?”
Trương Thiên Hoa trầm tư một lúc, lấy làm lạ lùng nói: “Đại ca, huynh chưa nhận được thông báo của Huyền Kiếm Đường sao?”

Hoa Lân lắc đầu.
Sắc mặt của Trương Thiên Hoa có vẻ hơi khó coi, buồn rầu nói: “Đại ca không vào Huyền Kiếm Đường, đệ cũng không vào.”
Cố Tại Quân cho rằng đây là trò đùa của chúng, gã thực sự không nhịn được nữa liền xán lại hỏi: “Rốt cuộc bọn đệ đang làm trò quỷ gì thế?”
Hoa Lân cười nói: “Cố sư huynh đừng có khẩn trương như vậy được không? Cho đến giờ thì ta vẫn chưa nhận được tin tức gì. Muốn vào Đường nào thì đều phải dựa vào bản lĩnh chân chính mới được…”
Trương Thiên Hoa nói khẽ: “Vậy chúng ta cùng vào Thần Mục Đường nhé?”
Hoa Lân lập tức khuyên gã: “Thiên Hoa, thế sự khó lường!…Đệ phải nắm lấy từng cơ hội trong đời người, nếu không rất có thể sẽ trắng tay đó!…Đệ có hiểu không?”
Trương Thiên Hoa buồn bã gật đầu, thầm nghĩ: “Đúng vậy, cả hai đều chưa biết kết quả cuối cùng thế nào mà!”

Ba ngày liên tiếp ngồi nghe giảng về pháp thuật khiến cho rất nhiều đệ tử chỉ thấy mơ mơ hồ hồ, càng về sau càng cao thâm khó hiểu. Sau khi Phá Thiên Hoang của Thần Mục Đường giảng giải một lượt về nguyên lý của ngự kiếm thuật, một số cao thủ trẻ tuổi còn lên đài biểu diễn. Các đệ tử dưới đài hưng phấn phi thường, có vẻ như ngự kiếm phi hành là ước mơ của tất cả mọi người.
Hoa Lân chỉ cảm thấy kì quái vì tâm quyết của ngự kiếm thuật hơi phức tạp quá: cái gì mà trước tiên phải luyện được một thanh linh kiếm, sau đó còn phải ra sức tập luyện khinh công, phải học rất nhiều khẩu quyết thâm sâu huyền ảo, cuối cùng quả nhiên còn phải tập luyện tinh thần lực. Cửa ải sau cùng, luyện tinh thần lực là một phiền phức lớn, phải luyện tới tâm pháp tầng thứ tư mới đủ khả năng…Với sự thông minh tài trí của mình, Hoa Lân nghe thấy phải trải qua nhiều bước như vậy cũng cảm thấy thúc thủ vô sách, huống hồ là người khác.

Buổi chiều ngày thứ ba…
Cao thủ Thần Mục Đường quả nhiên đưa ra rất nhiều câu hỏi nhưng chỉ có một vài người là có thể trả lời hoàn chỉnh. Những đệ tử đó đương nhiên được chọn để trực tiếp gia nhập vào Thần Mục Đường. Lúc này mọi người mới minh bạch, thì ra ba ngày giảng tọa là để tuyển chọn những tinh anh tu chân, bọn họ thực sự hối hận tại sao mình không chịu tham tường đạo thuật cơ chứ?
Về phần Hoa Lân thì vẫn im lặng không nói một lời. Tuy hắn hiểu rõ về rất nhiều cách tu chân nhưng lại không dám để ai biết vì mười hai năm trước, thiên tượng xảy ra tại kinh thành hình như có quan hệ với hắn. Hơn nữa phương trượng Tướng Quốc Tự cũng đã dặn đi dặn lại tuyệt đối không được để lộ, vì vậy hắn vẫn một mực trầm mặc.
Lúc này, Hoa Lân đột nhiên nghĩ tới một chuyện: hắn phát hiện ra Diệp Thanh ba ngày nay cũng không trả lời bất cứ một câu hỏi nào, hắn nghĩ: “Dựa vào sự thông minh của Diệp Thanh lẽ ra phải hiểu được hầu hết chứ nhỉ, nhưng tại sao nàng cũng chọn cách im lặng? Thật không hiểu nàng đang nghĩ gì nữa!”
Cố Tại Quân ngồi cạnh Hoa Lân thật sự rất may mắn, bản thân gã rất có hứng thú với việc tu chân, lại được Hoa Lân chỉ điểm nên đương nhiên đối đáp hết sức trôi chảy. Sau đó gã lập tức được gia nhập vào Thần Mục Đường.
Bấy giờ Cố Tại Quân mới nhận ra Hoa sư đệ trước giờ vốn trầm lặng ít nói thật ra lại là kẻ cao thâm mạc trắc. Không rõ vì sao hắn có thể liệu việc như thần, cứ như nắm chắc trong tay mọi việc. Xem ra tất cả các sư đệ đều đánh giá thấp hắn rồi.
Cũng may là Cố Tại Quân là người rất thận trọng, tất nhiên sẽ không đem bí mật của Hoa Lân đi rêu rao khắp nơi…
Lại nói đến Trương Thiên Hoa, cuối cùng gã đã quyết định gia nhập Huyền Kiếm Đường vì Hoa Lân nói đúng, phải biết nắm bắt lấy từng cơ hội, không thể để vuột khỏi tay.
Nhưng hắn chỉ cảm thấy kì lạ là “Với võ công và tài trí của mình sao Hoa đại ca không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Thần Mục Đường mà lại để đến mức trắng tay. Thật không hiểu huynh ấy đang nghĩ gì nữa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.