Đọc truyện Ngọc Tiên Duyên – Chương 104: Hựu Hiện Ma Tung
Hồ Vũ Hằng nghi hoặc hết nhìn Hoa Lân rồi lại nhìn Phó Trung, thầm nghĩ suy cho cùng thì mình nên chờ hai ngày nữa hay là không chờ đây?
Hoa Lân phát giác ra biểu tình lúc đó của Phó Trung, nghĩ tới chuyện tương lai nếu Hồ Vũ Hằng ở lại Thục Sơn mà đắc tội với lão thì thật quá sức không khôn ngoan, do đó Hoa Lân lại tìm cách để loại bỏ tầng chướng ngại này, hắn bỗng cười nói với Phó Trung: “Chúng ta đánh cuộc một trận được không?”
Phó Trung không bị chui vào tròng, lạnh nhạt nói: “Không!…Ta không quen biết ngươi!”
Hoa Lân cả cười: “Ông không muốn nghe xem tôi đánh cược chuyện gì à? Tôi cược là Hồ Vũ Hằng ở Thục Sơn ba năm là có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch…Thế nào? Có hứng thú không?”
Phó Trung người béo lòng dạ khoáng đạt, đối với người khác cũng không quá thù dai. Thêm nữa là cuộc cá cược này thực khiến người ta hiếu kỳ, bèn lạnh lùng nói: “Ngươi hãy nói cược gì trước đi!”
Hoa Lân cười nói: “Ai thua sẽ phải uống hai mươi vò Nữ Nhi Hồng trong một ngày!…Thế nào? Dám chơi không?”
Sắc mặt Phó Trung có vẻ hơi tươi hơn, nói lớn: “Được…Ta cược với ngươi, ta phải xem vì sao mà ngươi tự tin đến vậy.” Ngừng lại một lát, lão lại hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Hoa Lân giả bộ trầm tư, từ từ ngẩng đầu lên nói: “Danh mãn thiên hạ…chưởng môn Tiên Kiếm phái…Hoa Lân!”
Phó Trung nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra trên giang hồ có nhân vật nào tên như vậy, ngờ vực hỏi: “Tiên Kiếm phái?”
“Không sai!…Tiên Kiếm phái…”
Phó Trung ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, hấp tấp kháng nghị: “Chờ chút đã, ván cược này của chúng ta không hợp lý!”
Hoa Lân cười hà hà nói: “Sao mà không hợp lý?”
Phó Trung tức tối: “Hồ Vũ Hằng còn chưa bái nhập Thục Sơn, ngươi dựa vào cái gì mà nói rằng nó ở Thục Sơn ba năm là có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch?”
Hoa Lân cười rộ đáp: “À! Ra là vậy…Không sao, cậu ấy nhất định sẽ gia nhập Thục Sơn! Ha ha ha…”
Phó Trung chợt lộ ra một nụ cười gian giảo, nói: “Há! Thế này đi…Nếu nó không vào được Thục Sơn, đương nhiên cũng không thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch ở Thục Sơn. Vậy cũng coi như là ngươi thua. Thế nào?”
Mọi người đều cảm thấy đánh cược như vậy phải chăng có chút quá bất công, như thế khác gì nói rõ là Hoa Lân phải chịu thiệt? Chỉ có kẻ ngốc mới mắc lừa!
Thế nhưng Hoa Lân vẫn một mực đáp ứng: “Được, không thành vấn đề!”
Phó Trung ngây người, thầm nghĩ liệu có phải mình lại bị lừa ở đâu chăng? Nếu không sao hắn lại nói khẳng định như vậy? Qua cuộc nói chuyện có thể nhận ra Hoa Lân thông minh dị thường, chỉ sợ lão sẽ thất bại trong tay hắn. Phó Trung trầm mặc nghĩ ngợi, cuối cùng lại phát hiện ra một kẽ hở, lớn tiếng: “Không được! Đến lúc đó nếu ta thắng mà không tìm thấy ngươi, khoản cược này chẳng phải sẽ mất trắng sao? Hơn nữa, tiền mua rượu cũng moi từ ta, khỏi nghĩ cũng biết!”
Hoa Lân ngớ ra, không ngờ lão béo chết toi này lại cứ ra sức để tâm vào những chuyện vụn vặt. Hắn liền chìa tay phải về phía Diệp Thanh, Diệp Thanh rất hiểu ý, móc từ trong bọc ra một xấp ngân phiếu đặt vào tay hắn.
Hoa Lân đếm rồi dõng dạc nói: “Ba vạn lạng bạc tạm để ông giữ, ba năm sau, nếu tôi thua thì số tiền này coi như là tôi bồi thường cho ông. Nếu tôi thắng, nhớ là phải trả tôi nguyên số!”
Phó Trung kinh hoàng, ai mà biết được trên đời lại có một tên khùng đánh cược như vậy. Lão lắc đầu quầy quậy nói: “Không không không…Ta e đến lúc đó làm mất ngân phiếu, ta làm sao mà đền được?”
Hoa Lân cũng thấy vô cùng phiền phức, ván cược đã thành ra thế này, vậy mà đối phương vẫn không dám nhận. Thói đời đúng là thay đổi, lòng người chẳng còn chất phác! Hắn cố dằn lòng nói: “Thôi thôi…Nếu ông không cẩn thận đánh mất ngân phiếu, ta cũng không đòi ông phải trả, thế đã được chưa?”
Những người tại trường, bao gồm cả Phó Trung đều há hốc miệng không ngậm lại được, bắt đầu hoài nghi xấp ngân phiếu này không phải là thật. Nếu không, trên đời này làm gì có người đem món tiền lớn ba vạn lạng sử dụng như thứ phế phẩm chứ?
Hoa Lân thấy ánh mắt khác lạ của mọi người, lòng thầm cảm thán: “Làm người tốt thật khó!” Cũng không chờ cho họ hồi thần, hắn dúi ngân phiếu vào trong tay Phó Trung, nói: “Cứ xem như đồ bỏ đi! Chẳng lẽ ông vẫn sợ tôi sẽ hại ông hay sao?” Dứt lời, Hoa Lân chắp tay chào: “Hai ngày sau, tôi sẽ lại lên Thục Sơn, hy vọng Phó huynh đệ có thể nhớ được người bạn này. Tại hạ cáo biệt tại đây!”
Phó Trung bấy giờ mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Sao đã đi rồi? Ngân phiếu này…”
Hoa Lân xua tay nói: “Ngân phiếu ông cứ giữ đi! Tôi và Cốc Thanh Phong đã hẹn gặp mặt tại Thành Đô, phải khẩn trương quay về, mong Phó huynh đệ có thể chiếu cố cho Hồ Vũ Hằng…”
Phó Trung giật nảy người nói: “Cái gì? Cốc Thanh…Cốc sư thúc?”
Hoa Lân không nói nhiều thêm, xoay người dắt Diệp Thanh đi xuống núi, lúc đi ngang qua Hồ Vũ Hằng hắn nhẹ giọng an ủi: “Cậu hãy chờ hai ngày nữa…Biết chưa?”
Phó Trung khôi phục sự bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng của Hoa Lân, lắc lắc đầu: “Chưởng môn Tiên Kiếm phái? Ài…” Lại nhìn ngân phiếu trong tay, lão chỉ biết cười khổ. Đang định quay mình bước vào đại môn của Thục Sơn, lão đột nhiên ngoảnh lại nhìn Hồ Vũ Hằng nói: “Để xem ngươi có cái phúc này không!”
Ba người Tưởng Thuần Văn, Khang Vĩnh và Đường Hoàn Binh thấy Phó Trung đã bước vào đại môn, bất giác quây đến, đứng bên Hồ Vũ Hằng xúm xít nghị luận: “Này…Tiểu Hằng! Không phải ngươi muốn về thật chứ?”
Hồ Vũ Hằng mù mờ nói: “Ta nên về. Nhưng có lẽ ta cứ nghe lời hắn chờ thêm hai ngày thử xem!” Nghĩ đến Hoa Lân có thể cách không nâng người mình dậy, bất giác có thêm một phần tin tưởng hắn.
Nhưng Đường Hoàn Binh vốn không tin lời đại ngôn của Hoa Lân, tức giận nói: “Tiểu tử họ Hoa đó tóm lại là muốn làm trò quỷ gì vậy? Nói vài câu đã hại cho nỗ lực trong suốt ba năm của Tiểu Hằng đổ xuống sông xuống bể hết rồi, nào có cái kiểu giúp đỡ như hắn chứ?”
Khang Vĩnh thủy chung vẫn có cảm giác hơi lơ ngơ, cũng nói xen vào: “Hắn tên là Hoa gì ấy nhỉ?”
Tưởng Thuần Văn: “Hoa Lân!”
Khang Vĩnh bỗng nhiên đại ngộ: “Đúng đúng, Hoa Lân!…Ta thấy hắn leo núi mà phải thở dốc, còn tưởng rằng hắn cũng muốn đến bái sư. Đang muốn kết bạn với hắn thì ai dè hắn cũng giống như những người trước kia, chỉ nói không luyện, biết ngay là kẻ khoác lác!”
Tưởng Thuần Văn kéo tay áo Khang Vĩnh, ý bảo gã nói ít đi vài câu. Nhưng Khang Vĩnh một câu chưa nói xong thì đời nào chịu thôi? Gã không hề hay biết đến ý nghĩa hành động ám thị của Tưởng Thuần Văn.
Sau khi Khang Vĩnh dứt lời, Tưởng Thuần Văn thấy Hồ Vũ Hằng có vẻ hơi lo âu, cho rằng cậu bắt đầu hồi hận nên liền an ủi: “Tiểu Hằng, đừng lo! Có lẽ tên Hoa Lân đó thực sự có thể giúp cậu gia nhập Thục Sơn. Nếu không được thì đằng nào cậu cũng đã quyết định về nhà rồi, có thể hiếu kính với trưởng bối thì không có gì đáng hối hận cả. Nhìn ta đây này, ài!…Dù ta có muốn thì cũng không còn cơ hội rồi!”
Hồ Vũ Hằng nói giọng kiên định phi thường: “Tôi tin anh ta có thể làm được!”
Đường Hoàn Binh thất thanh kêu lên: “Hả? Thế mà cũng tin? Cậu nhìn hắn đi, đi đâu cũng dẫn theo một nha hoàn xinh đẹp, lời nói của cái loại phú gia công tử như hắn mà cậu cũng tin à?”
Khang Vĩnh cũng nói: “Theo ta đoán thì hắn chẳng bao giờ đến đây nữa đâu!”
Hồ Vĩnh Hằng không nói lời nào, dẫu sao cậu cũng nghĩ xa hơn bọn Khang Vĩnh. Phải biết rằng Hoa Lân lặn lội từ Ẩn Long trấn đến Thục Sơn, ít ra cũng phải hơn năm nghìn dặm đường, ai mà rỗi hơi bôn ba một chặng đường xa như vậy để giỡn chơi. Hơn nữa, vừa nãy Hoa Lân nâng người Hồ Vĩnh Hằng lên là chuyện thiên chân vạn xác, một thân công lực này hoàn toàn không phải trò đùa…
…
Lần tìm người này của Hoa Lân có thể coi là thuận lợi, tâm tình khoan khoái hơn rất nhiều. Vừa ra khỏi kết giới Thục Sơn bày bố, Hoa Lân liền nhảy lên phi kiếm, đưa Diệp Thanh bay về Thành Đô.
Kết thúc một chuyến cả đi lẫn về đã là lúc hoàng hôn.
Còn chưa nhập thành đã nghe thấy người trên đường nhốn nháo bàn tàn chuyện gì đó. Nghe ngóng kỹ mới biết chỉ trong một ngày đã phát sinh rất nhiều biến cố. Đồn rằng: thành đông có Cát gia trang, vào lúc sáng sớm đột nhiên tỏa hồng quang năm trượng chói lọi, ngay sau đó vang lên những tiếng nổ rầm rầm. Trong thời gian chưa đến một tuần trà, Cát gia trang đã biến thành một đống đổ nát. Theo lời của các cao thủ võ lâm quay lại sau khi đi điều tra, mặt đất của Cát gia trang ngang dọc vô số vết nứt đan xen, chỉ giẫm nhẹ một cái là cả mặt đất đã sụp xuống một khoảng lớn.
Mí mắt Hoa Lân giật giật, quay sang nhìn Diệp Thanh, hai người đều không khỏi kinh hãi. Sự lợi hại của chiêu Huyết Quang trảm đó cả hai đều đã chính mắt nhìn thấy, cho đến tận bây giờ, Hoa Lân vẫn cảm thấy da đầu tê tê. Hắn lẩm bẩm nói: “Lá gan của Huyết Ma thật không nhỏ, nhiều cao thủ tu chân hội tụ thế này mà y vẫn dám đến làm loạn!”
Diệp Thanh khẽ cười: “Cái gã Lý Trần Ai hôm qua có vẻ rất lợi hại!…Không biết cuối cùng đã diệt được Huyết Ma chưa nhỉ? Hi hi hi…”
Hoa Lân đầy kỳ vọng: “Tốt nhất là diệt được rồi! Như vậy mới có thể tránh cho máu nhuộm hồng trần.”
Vừa nói chuyện, Hoa Lân và Diệp Thanh vừa đi theo đám đông rộn ràng náo nhiệt, xếp thành hàng, đi qua cầu treo tiến vào cửa thành. Dọc đường, họ cảm thấy người đi trên phố tấp nập hơn cả hôm qua, xem ra sức hiệu triệu của Thục Sơn kiếm điển thực to lớn vô hạn.
Diệp Thanh thong dong đi cạnh Hoa Lân, cặp mắt xinh đẹp nhàn nhã đảo quanh phố xá phồn hoa, giống như được trở lại những ngày tháng vô ưu vô lo ở kinh thành, cảm giác đã lâu không có này khiến nàng vô cùng hớn hở.
Hoa Lân thì vẫn cúi đầu phân tích vấn đề, cuối cùng lẩm nhẩm: “Với công lực của Lý Trần Ai, chỉ cần gặp được Huyết Ma là có thể chém chết y tại trận.” Đây là kết luận mà Hoa Lân phải suy ngẫm rất lâu mới rút ra được!
Thế nhưng, liệu Huyết Ma có thực sự bị người ta tiêu diệt dễ dàng như vậy không?