Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 57: ‘Mại manh’ đối với mẹ kế


Đọc truyện Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ – Chương 57: ‘Mại manh’ đối với mẹ kế

(‘Mại manh’卖萌 – hành động fan-service của các anh trong ban nhạc nam khiến fan nữ phải hò hét,chảy nước miếng…=.= từ 萌 (manh) tương tự là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga, ‘moe’ có nghĩa là ‘thích quá, yêu quá…’ dùng với ai đấy)Nhan Nhiễm Y nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Con dâu nuôi từ bé thì sao. . . . . . nếu Địch huynh là con dâu nuôi từ bé bị bắt đi của Quan huynh, Quan huynh sẽ không đi đòi lại sao. . . . . .”Quan Hoán Chi: “. . . . . .” Ngón tay gõ mặt bàn run lên, suýt thì bị cong.Trong lòng Diệp Linh Cẩm bồi thêm một câu cho Quan Hoán Chi: nằm cũng bị thương. . . . . .Địch Tinh: “. . . . . .”Diệp Linh Cẩm thở dài nói: Cô bé quàng khăn đỏ đáng thương a. . . . . .Địch Tinh tùy tiện nói: “Lão tử ta là nam! Không phải là cái gì con dâu nuôi từ bé! Còn là của hắn?” Một ngón tay chỉ Quan Hoán Chi, nhưng mà đối mặt với ánh mắt giết người của đại nhân nào đó, giọng nói lập tức yếu đi, ngón tay cũng rụt trở về.”Khụ. . . . . . Tóm lại! Lão tử và con dâu nuôi từ bé không có bất cứ quan hệ gì!”Diệp Linh Cẩm yên lặng cắn môi, sợ mình sẽ bật cười.Nhan Nhiễm Y cong khoé môi cười thân thiện với Địch Tinh: “Sao tại hạ không rõ giới tính của Địch huynh? Lúc nãy chỉ tuỳ tiện nói một chút thôi. . . . . .””Ngươi. . . . . .” Một Cô bé quàng khăn đỏ trợn to hai mắt, duỗi ngón tay, “Ngươi” nửa ngày.”Khụ. . . . . .” Mỗi lần xảy ra tình huống như thế, đều sẽ có người đứng ra giảng hòa, dĩ nhiên người này chính là công tử Quan gia Quan Hoán Chi cương trực công chính, làm việc nghiêm cẩn, thái độ nghiêm túc của chúng ta.”Nhan huynh. . . . . . Có thể phát hiện những điểm kì lạ trên phương thuốc kia?”Nhan Nhiễm Y thu lại nụ cười, cầm lên xấp giấy hắn vừa đặt xuốngQuan Hoán Chi đi tới, Địch Tinh cũng không tình không nguyện vây quanh.”Mẹ kế. . . . . . Ta cũng muốn xem. . . . . .” Diệp Linh Cẩm kéo áo Nhan Nhiễm Y.Nàng vốn không muốn biết, nhưng nhớ lại mấy đứa bé nhìn thấy hôm nay, trong lòng có chút phiền muộn. Chỉ cần nhìn qua thôi, xem một chút là tốt rồi. . . . . . Diệp Linh Cẩm tự nhủ như vậy.”Đi đi đi. . . . . . Ra bên kia chơi. . . . . .” Vẻ mặt Địch Tinh ghét bỏ. Rốt cuộc cũng báo được thù. . . . . .Quan Hoán Chi nhìn nàng như vậy, không nói gì.Diệp Linh Cẩm mở to mắt, nhìn Nhan Nhiễm Y. “Mẹ kế. . . . . . Cẩm Nhi nghe lời. . . . . . Mẹ kế. . . . . .”Nhan Nhiễm Y không nói lời nào, cầm tay Diệp Linh Cẩm, cứ như vậy đi tới, Diệp Linh Cẩm đã ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hắn.Vẫn là ‘mại manh’ hữu dụng. . . . . . Trong lòng Diệp linh Cẩm có chút vui mừng, liếc nhìn Nhan Nhiễm Y.Nhưng Nhan Nhiễm Y không nhìn nàng, mà là nhìn tờ giấy trong tay.Hắn đem mấy trang giấy mở ra. Chỉ vào chữ trên mỗi trang giấy nói: “Các ngươi nhìn. . . . . . 12 vị này đều giống nhau . . . . . .”Mọi người gật đầu một cái.Nhan Nhiễm Y tiếp tục, chỉ vào mấy vị thuốc giống nhau nói: “9 vị này rất có lợi đối với cơ thể, ngày thường có thể dùng làm thuốc bổ.” Lại chỉ mấy vị thuốc giống nhau còn dư lại, nói: “3 vị này cũng là thuốc đại bổ, nhưng là. . . . . .” Giọng nói của hắn kéo dài hơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.