Đọc truyện Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ – Chương 117: Thiếu Lâu chủ
“Như thế thì. . . . . . Tại hạ còn có một chuyện muốn hỏi Chung Đường chủ. . . . . .”Chung Sách vừa đi đến mấy hắc y nhân đang ngã trên mặt đất, giọng nói có chút than thở mà lại mang theo ý cười lẩm bẩm: “Nếu không phải ta tới thì lão nhân gia sẽ lại tức giận rồi. . . . . .” Lại quay đầu về phía Nhan Nhiễm Y nói: “Ngươi hỏi đi. . . . . .”Nhan Nhiễm Y đưa Diệp Linh Cẩm đến gần nói: “Chung Đường chủ có biết người đưa tiền mời Kinh Phong lâu giết Cẩm nhi rốt cuộc là ai hay không? Như vậy cũng sẽ không uổng Cẩm nhi gọi Chung Đường chủ một tiếng ca ca’. . . . . .”Bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm kịp phản ứng lại, đúng thế. . . . . . người tiêu tiền giết nàng có thể khẳng định là người đứng phía sau màn hoặc là có quan hệ với người đứng phía sau màn. . . . . . Nhưng mà nếu là vì Trường Sinh dẫn thì càng nên là để lại người sống, vì sao lại muốn nàng phải chết?Chung sách nhíu mày nhìn nhìn Nhan Nhiễm Y, sau đó miễn cưỡng dựa vào một thân cây cười nói: “Vấn đề này, Quan gia công tử kia và Trích Tinh Thánh Thủ đã tới hỏi qua. . . . . .”Quan Hoán Chi và Địch Tinh đã đi tìm Chung Sách? Diệp Linh Cẩm có chút ngạc nhiên, bởi vì theo tính tình của Quan Hoán Chi thì hắn sẽ không đi hỏi mà vốn dĩ hắn đã muốn vây quét Kinh Phong lâu từ lâu. . . . . . Tuy nhiên đây cũng là con đường nhanh nhất để biết hung thủ phía sau màn . . . . . . Xem ra, Quan Hoán Chi thật sự không còn giống như lúc trước cực kỳ khinh thường người giang hồ cũng như làm việc dựa vào chính nghĩa trong lòng mình nữa rồi. . . . . .”Như vậy. . . . . . Xem ra sẽ phải trở về không công rồi. . . . . .””Chúng ta chỉ là một phân đường ở địa phương làm sao có thể chuyện biết trong lâu? Chẳng qua là nghe lệnh lệnh thôi, mà Kinh Phong lâu từ trước đến nay không tiết lộ tên người mua . . . . . . Huống hồ, ta đã phá hủy chuyện của lão nhân gia, hiện tại ở đế đô không biết chừng hắn đang muốn làm thịt ta, nếu là ta lại tiết lộ thêm thì cho dù ta là con trai của hắn thì hắn cũng sẽ giết ta. . . . . .” Chung Sách tựa vào trên cây nghiêng đầu, trường bào màu đen bị gió thổi bay tạo thành một bức tranh đẹp.Hóa ra Chung Sách là con trai của Lâu chủ Kinh Phong lâu! Diệp Linh Cẩm kinh ngạc. Lập tức suy ngẫm lại, cảm thấy chẳng trách Bách Hiểu có thể khiến Chung Sách thả nàng bởi vì Bách Hiểu biết hẳn là Lâu chủ Kinh Phong lâu sẽ không gây khó dễ với Chung Sách.Diệp Linh Cẩm nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, quả nhiên Nhan Nhiễm Y cũng không biết việc này.Chung Sách đứng dậy nhìn nhìn đám hắc y nhân trên mặt đất nói: “Ngân châm? Xem ra ám khí của Nhan công tử thật xuất thần nhập hóa. . . . . . Độc thuật cũng có thể coi là số một số hai rồi. . . . . .”Nhan Nhiễm Y đến gần Chung Sách đồng thời nhìn đám nằm trên mặt đất. . . . . .”Quá khen. . . . . .””Ngược lại ta đang rất tò mò. . . . . . Nhan công tử là một nhân vật lợi hại trên giang hồ như vậy mà từ trước đến giờ không có chút tin tức nào?” Chung Sách híp mắt nhìn hắn.Diệp Linh Cẩm nghe đánh giá của Chung Sách đối với Nhan Nhiễm Y, có chút kinh ngạc, thì ra cũng biết Nhan Nhiễm Y rất lợi hại nhưng lại không biết có thể lợi hại đến trình độ này, nàng cũng rất tò mò lai lịch và mục đích của Nhan Nhiễm Y . . . . . . Thật sự bởi vì cha mẹ hắn và mẹ nàng có quan hệ sâu xa sao? Diệp Linh Cẩm quay mặt nhìn Nhan Nhiễm Y cảm giác có chút mờ hồ. . . . . .Nhan Nhiễm N cười cười: “Tại hạ không thích gây huyên náo trong giang hồ . . . . . .””Nếu Nhan công tử không muốn nói ta cũng không hỏi nữa. . . . . . Rất nhiều người đều đã đối với lai lịch của Nhan công tử có hứng thú . . . . . .” Tổng hội bị biết đến. . . . . . Chung Sách lắc lắc tay áo rộng rãi.Nhan Nhiễm Y không nói gì chỉ cười cười.”Vẫn xin Nhan công tử hạ thủ lưu tình, để lại thuốc giải cứu này mấy người vô dụng này . . . . . . Chuyện này bị ta phá hủy lại thêm việc mất đi mấy tên thủ hạ, không biết chừng lão nhân gia rất muốn lấy đầu của ta. . . . . .””Đã giải rồi. . . . . . Sau nửa canh giờ nữa sẽ tỉnh dậy. . . . . .” Nhan Nhiễm Y thản nhiên nói.”Hả…?” Dường như Chung Sách cũng có chút ngạc nhiên.Diệp Linh Cẩm cũng có chút kinh ngạc căn bản không phát hiện Nhan Nhiễm Y ra tay lúc nào.”Giờ đã không còn sớm. . . . . . Bị náo loạn một trận như vậy cũng không còn tâm trí chơi đùa nữa. . . . . . Ta đưa Cẩm nhi về trước. . . . . . Chung Đường chủ sau này còn gặp lại. . . . . .” Nhan Nhiễm Y chắp tay.Chung Sách bảo bốn người đem đám người bị ngã trên mặt đất trên mặt đất đi rồi xoay người, tùy ý quơ quơ tay áo sau đó nói: “Tạm biệt. . . . . .” Sau đó nhảy lên rời đi. . . . . .Diệp Linh Cẩm nhìn nơi Chung Sách rời đi lại cảm thấy loại khinh công này, thật sự là quá không khoa học rồi. . . . . .”Cẩm nhi. . . . . .””Hả?” Diệp Linh Cẩm quay đầu.”Có một số việc sau này ngươi sẽ biết . . . . . .” Nhan Nhiễm Y nhìn nàng ôn nhu nói.Diệp Linh Cẩm hiểu hắn đang muốn nói cái gì.”A…. . . . . .” Sau này sẽ biết. . . . . . Vì sao lại phải chờ đến sau này? Điều này làm cho nàng có cảm giác cực kỳ không an toàn.Có lẽ này cũng là vì nguyên nhân mình vẫn nguyện ý giả ngốc để tự bảo vệ mình. . . . . . Đối với Nhan Nhiễm Y. . . . . . Nàng nghĩ là nàng thích hắn, nhưng mà hắn có rất nhiều bí mật làm cho nàng hoàn toàn không nắm bắt được.”Tự nhiên lại phát ngốc cái gì? Bị dọa sao?” Nhan Nhiễm Y sủng nịch nhìn nàng, sờ sờ đầu nàng.Diệp Linh Cẩm không biết nên nói như thế nào, đành phải gật gật đầu.Nàng cực kỳ hi vọng Nhan Nhiễm Y có thể đọc được sự bất an của nàng sau đó nói chuyện thẳng thắn với nàng.”Không phải sợ. . . . . .”Bỗng nhiên Diệp Linh Cẩm bị kéo vào một cái ôm ấm áp rộng rãi . . . . .Nàng không vùng vẫy mà là dúi đầu vào bờ ngực rắn chắc của hắn. Đối với những chuyện không biết trong tương lai nàng thật sự cực kỳ sợ hãi.Nhan Nhiễm Y ôm Diệp Linh Cẩm, cằm đặt trên đầu nàng, một bàn tay lần mò vào trong tóc của nàng trấn an.Gió thổi khởi sợi tóc của hai người cùng quấn lại vào một chỗ, in lên nước sông trong vắt màu váy xanh biếc và áo xanh dung hòa thành một màu đẹp cả một góc trời.Thu hồi cảm xúc của chính mình, Diệp Linh Cẩm đứng trong lòng Nhan Nhiễm Y ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ nói: “Chúng ta trở về đi. . . . . .”Nhan Nhiễm Y cong môi mỏng, nhìn nàng gật gật đầu rồi dắt tay của nàng.Đi ngang qua chỗ vừa rồi thấy rơi trên mặt đất mấy món đồ ăn, Diệp Linh Cẩm hồi tưởng chuyện mạo hiểm vừa rồi.”Nếu muốn ăn nữa thì lần sau lại mua cho ngươi. . . . . . Còn bày ra dáng vẻ này làm chi. . . . . .” Trong lời nói của Nhan Nhiễm Y mang theo ý cười ấm áp.”. . . . . .”Diệp Linh Cẩm quay đầu kéo Nhan Nhiễm Y tiếp tục đi. . . . . .”Trông thấy rồi bọn họ ở trong này. . . . . .”Diệp Linh Cẩm nghe thấy giọng nói của Địch Tinh nhìn hướng về phía trước.Chỉ thấy Địch Tinh toàn thân áo lam vươn người mấy cái đã nhảy đến trước mắt theo sau còn có vài người nữa.”Đồ ngốc. . . . . . Ngươi còn sống. . . . . . Rất tốt rất tốt. . . . . .” Địch Tinh cười hì hì đánh giá Diệp Linh Cẩm.Diệp Linh Cẩm: “. . . . . .”Theo sau là Quan Hoán Chi, Bùi Lâu Tuấn và cả Lâm Mạc Khê.”Không có việc gì là tốt rồi. . . . . .” Quan Hoán Chi nhìn nhìn Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm nói.Nhan Nhiễm Y nhìn Quan Hoán Chi cười cười.”Nhan, Nhan công tử. . . . . .” Lâm Mạc Khê chạy sau Bùi Lâu Tuấn có chút chật vật.Bùi Lâu Tuấn đỡ Lâm Mạc Khê nói: “Khê nhi chạy trên đường vừa lúc gặp phải ta. . . . . . Vì thế ta đi tìm Quan huynh và Địch huynh cùng đến. . . . . .””Vất vả ọi người rồi. . . . . . Đã không có việc gì nữa rồi. . . . . .” Nhan Nhiễm Y nói.”Vậy là tốt rồi. . . . . .” Lâm Mạc Suối cười có chút khó nhọc.Diệp Linh Cẩm rất không hiểu vì sao chạy đến cứu người mà vẫn còn mang theo một Lâm Mạc Khê không biết võ công, bọn họ không sợ chậm trễ thời gian sao. . . . . .”Là Kinh Phong lâu sao?” Quan Hoán Chi hỏi.