Ngọc Quan Âm

Chương 8


Đọc truyện Ngọc Quan Âm – Chương 8

Khi đó, tôi không biết chuyện giữa hai người thực ra vẫn chưa kết thúc, bởi An Tâm chỉ kể đến đoạn Mao Kiệt bỏ đi rồi không kể thêm gì nữa. Em im lặng rất lâu, tâm trạng trĩu nặng, tôi đành chuyển sang chủ đề khác, cố nghĩ cách làm em vui lên.

“Uống chút cà phê nhé, anh đi pha.” Tôi nói.

“Để em.”

Nói rồi, An Tâm đứng lên, đi xuống bếp, dường như em muốn trốn ánh đèn vàng ảm đạm trong căn phòng khách chứa đầy những ký ức đau thương. Em đã từng ở đây nửa tháng, ngày nào cũng nấu cơm cho tôi ăn nên em chẳng lạ gì ngồi nhà này nữa.

Tôi xuống bếp, rửa phin và cốc cho em. Hai chúng tôi đều im lặng, chỉ có tiếng nước chảy và tiếng ấm điện sôi ù ù. An Tâm cầm chiếc cốc tôi đang rửa, nói: “Để em, có người gọi cửa kìa.”

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, ai đến vào giờ này nhỉ? Tôi ra khỏi bếp, đến chỗ hành lang có đèn sáng, nhìn thấy trước cửa quả nhiêu có người đang đứng.Tôi hỏi: “Ai vậy?”

Người ngoài cửa chưa chờ tôi cho phép liền bước vào, “Là em!”

Tôi giật mình giống như gặp phải ma, miệng há hốc, đứng như trời trồng, lưng toát mồ hôi hột.

“… Chung Ninh?”

Không sai, quả nhiên là Chung Ninh!

Chung Ninh đắc ý cười, bước tới nhéo tai tôi: “Em gõ cửa lâu như vậy mà giờ anh mới nghe thấy. Không ngờ là em phải không? Em cũng đoán là anh sẽ rất bất ngờ mà.”

Tôi đứng ngẩn ra ở cửa, quên cả nhường đường cho cô ta vào. “Chẳng phải em đi Nội Mông rồi ư? Máy bay lỡ chuyến hả?”

Tôi nghi hoặc không biết đó có phải là Chung Ninh thật không. Hai tiếng trước, rõ ràng tôi đã đưa cô ta ra sân bay, rồi chính mắt tôi thấy cô ta và vợ chồng chị họ đi vào cửa soát vé. Đáng lẽ giờ này Chung Ninh đang ở trên trời mới phải chứ!

Chung Ninh nghiêm trọng nói: “Chẳng phải anh muốn em về sớm sao? Em nghe lời anh còn gì!”

Cô ta thấy tôi cứ ngẩn ra, liền phá lên cười, nói: “Em không lên máy bay, em đã gọi cho khách sạn ở Nội Mông, bảo họ dẫn vợ chồng chị họ đi chơi rồi. Em nói với người ở sân bay là em có việc gấp, không đi được, chẳng lẽ họ lại không cho em xuống máy bay. Cùng lắm là không hoàn lại tiền vé thôi. Thế nào, em đã hủy vé, đã phải xin lỗi vợ chồng chị họ chỉ để về đây với anh thôi đấy, anh không vui sao? ”

Chung Ninh nhận ra sự bất ngờ đến đờ đẫn của tôi, đắc ý vứt túi xách lên sô pha, quàng tay ôm cổ tôi, áp sát vào người tôi, cười rồi ra lệnh: “Ôm em đi!”

Tiếp theo, cô ta đu lên người tôi. Tôi chưa chuẩn bị kịp, suýt nữa làm cô ta ngã, thế là vội ôm lấy cô ta. Sau đó là một tình huống không thể nào né tránh, An Tâm bưng cà phê lên. Trong căn phòng khách nhỏ bé, hai người đàn bà bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, còn tôi chỉ hận không đào được một cái hố để chui ngay xuống.

Chung Ninh dường như quên mất là mình vẫn đang đu lên cổ tôi, đưa mắt dò xét An Tâm, giọng sắc nhọn, hỏi: “Ồ, ai thế?”

An Tâm bưng khay cà phê, đứng sững ở cửa bếp. Em đương nhiên có thể nhìn ra mối quan hệ giữa tôi và Chung Ninh. Chung Ninh ôm cổ tôi, còn tôi thì vòng tay ôm lấy eo cô ta, chẳng cần hỏi cũng biết đó là loại quan hệ gì! Chung Ninh lúc này cũng đoán được vai trò của An Tâm, một người phụ nữ nửa đêm nửa hôm rồi mà còn ở trong nhà tôi, còn có thể là gì chứ! Cô ta quay đầu lại, hét vào mặt tôi.

“Đây là ai, cô ta là ai?”

Tôi buông tay, thả cô ta xuống, nói dối một cách vô thức: “Cô ấy”là bạn học của anh, hôm nay đến Bắc Kinh, tiện thể đến thăm anh luôn.

Tôi cũng không biết sự dối trá ấy là thông minh hay ngu xuẩn, chỉ biết người đầu tiên trấn tĩnh lại và tỏ vẻ tự nhiên nhất lại chính là An Tâm. Em đặt cà phê xuống, bình tĩnh nói với tôi: “Ồ, anh có khách à, vậy em về đây.”

Chung Ninh lập tức gọi em lại: “Đợi đã, đừng đi! Cô là bạn học của anh ấy phải không?”

Giọng của Chung Ninh sắc như dao, thái độ của cô ta đối với An Tâm khiến lòng tôi như có lửa đốt, rất muốn xông đến cho cô ta một bài học. Nhưng tôi đã kiềm chế lại, nói: “Chung Ninh!”

Chung Ninh quay lại, nhìn tôi một cách hằn học: “Sao, em không có quyền hỏi ư?”

Tôi cũng gằn giọng: “Cô ấy là khách, em không thể lịch sự được ư?”

Cả hai chúng tôi đều tức giận, chỉ có An Tâm là bình tĩnh. Em không tỏ thái độ gì mà ung dung mở cửa đi về, còn quay đầu nói tạm biệt tôi rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Câu “Tạm biệt” đó vô cùng lạnh nhạt, cứ như đầy ắp sự thù hận.

An Tâm đi rồi, chỉ còn lại tôi và Chung Ninh, tôi cũng không còn căng thẳng nữa, vì muốn nói dối thế nào cũng được, có thể giải thích, cũng có thể giả vờ tức giận.

“Người ta là bạn học, tốt nghiệp xong được phân về quê công tác, hơn một năm nay không gặp mặt, giờ đến Bắc Kinh thăm anh thì sao nào? Thái độ của em đối với người ta mà bị truyền ra ngoài thì các bạn học sẽ nghĩ thế nào về anh? Họ sẽ cười anh! Chẳng lẽ em không muốn giữ thể diện cho anh sao?” Tôi bực tức nói.

Chung Ninh liếc mắt nhìn tôi, sau đó lặng lẽ quan sát căn phòng, lật chỗ nọ giở chỗ kia, cứ như thể đang tìm bằng chứng của đôi gian phu dâm phụ. Kết quả là chẳng tìm được gì. Cuối cùng, cô ta nói: “Em biết bọn đàn ông các anh ai cũng muốn giữ thể diện, nếu vậy thì đừng làm những chuyện mất thể diện. Dương Thụy, em nói cho anh biết, chuyện gì em cũng có thể tha thứ cho anh, anh nói tạm thời không muốn kết hôn, em cũng nghe anh, nhưng có một điều, anh đừng tưởng anh thông minh, làm chuyện gì người khác cũng không biết nhé. Giấy không bọc được lửa, ăn vụng thì phải biết chùi mép, đừng để em bắt được nếu không anh sẽ phải hối hận đấy!”


Tôi không nói gì.

Đêm hôm đó, Chung Ninh ngủ lại nhà tôi. Cô ta yêu cầu nhưng tôi không có hứng thú, biểu hiện rất bị động. Chung Ninh mơn trớn một lúc lâu mà cũng không làm cho tôi lấy lại được tinh thần, có vẻ tức giận nói: “Anh sao vậy, giận em cái gì chứ? Sao anh không nghĩ đến chuyện em không lên máy bay chỉ để về đây gặp anh, vậy mà anh được lắm, đêm hôm khuya khoắt lại ở cùng với một người đàn bà làm gì hả? Em nhìn thấy không tức sao được. Thế mà anh còn giận em. Dạo trước, em đi công tác nước ngoài suốt, ai mà biết được ở nhà anh làm những trò gì!”

Thực ra tôi không tức giận, chỉ là trong lòng tôi rối bời khi nghĩ tới An Tâm. Sau chuyện đó, hình tượng của tôi trong mắt em chắc chắn sẽ bị sụp đổ, em chắc chắn sẽ rất đau lòng, giống như Mao Kiệt vậy. Em chỉ khác Mao Kiệt ở chỗ không đạp cửa bỏ đi.

Sáng hôm sau, Chung Ninh cùng tôi tham gia cuộc họp xây dựng nhà thi đấu Quốc Ninh, nghe kiến trúc sư trình bày phần thiết kế. Chung Quốc Khánh cũng đến, phần thuyết trình đó chủ yếu là cho anh ta nghe. Tôi ngồi cạnh mà đầu óc cứ để đi đâu, đến trưa thì tan họp, Chung Quốc Khánh mời mấy tay kiến trúc sư đi ăn cơm, nói còn một số vấn đề sẽ vừa ăn vừa bàn tiếp. Chung Ninh kéo tôi đi theo, tôi viện cớ đau đầu khó chịu, muốn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi. Chung Ninh nghĩ chắc do tối qua cô ta hành tôi ghê quá nên hôm nay tôi chẳng còn chút sức lực nào, liền để tôi được tự do, lúc đi còn dặn dò mấy câu ra vẻ quan tâm.

Tôi vừa ra khỏi công ty liền gọi điện ngay cho An Tâm. Phòng thường trực của trường Kinh Sư thường xuyên vắng người, tôi phải gọi mấy lần mới có người tới nhấc máy. Tôi nhờ người đó đi gọi An Tâm, kết quả đợi rất lâu mới biết An Tâm không có nhà. Tôi biết là em có nhà nhưng không muốn nghe máy. Tôi bỏ bữa trưa, chạy thẳng tới trường võ, tới phòng tập Taekwondo, quả nhiên em đang ở đó. Em đang giặt giẻ lau ở bồn nước, biết tôi đứng đằng sau nhưng cố tình không quay đầu lại.

“Em giận anh à?” Tôi hỏi.

“Không.”

“Anh yêu em.”

Em quay đầu lại, định đi ra ngoài, nói: “Người anh yêu nhiều quá nhỉ.”

Tôi chặn em lại, có phần kích động, nói: “Không phải thế đâu. Em phải nghe anh giải thích!” Giọng tôi to tới mức có chút thô lỗ.

An Tâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi nhưng tôi lại không biết phải giải thích thế nào.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt em. Tôi nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng lặp lại câu: “Anh yêu em.”

An Tâm lắc đầu, nói: “Dương Thụy, anh biết không, em chỉ muốn một cuộc sống bình an, em không muốn dính vào những chuyện thị phi. Em hi vọng anh hãy để em được sống yên ổn như trước đây.”

Khi nói câu cuối, tôi nhận ra giọng em hơi run, rồi em đi ra. Tôi muốn kéo em lại nhưng lúc này lại có người tới gọi em đi giúp chuyển đồ ở phòng tập. An Tâm đi theo người đó, còn tôi đứng chết lặng nghe tiếng nói và nhìn bóng họ xa dần.

Tối hôm đó, rất muộn, tôi chắc chắn em đã tan học và quay về trường rồi mới gọi điện cho em. Vẫn là bác Trương nhấc máy, vừa nghe thấy giọng của tôi, ông ta liền sỗ sàng quát: “Tìm An Tâm hả, An Tâm không có nhà!”

Còn chưa chờ tôi hỏi câu thứ hai, ông ta đã dập máy. Tôi cũng vứt điện thoại xuống, hậm hực chửi một câu: “Mẹ kiếp!”, không biết lúc đó tôi chửi ông ta hay là An Tâm nữa.

Tôi không đi tìm An Tâm nữa. Mấy hôm sau, tôi nhận được giấy báo lĩnh tiền của bưu điện, số tiền là năm nghìn tệ, địa chỉ gửi là ở Nam Đức, Vân Nam, tên người gửi là An Tâm. Đến lúc đó thì tôi biết chắc, tôi và An Tâm đã kết thúc rồi.

Đó là lần đầu tiên tôi thực sự có tình cảm với một người con gái và cũng là lần đầu tiên tôi thất bại, mùi vị thất bại thật khó diễn tả. Mấy ngày đầu, tôi có cảm giác đau đớn khi lòng tự tôn bị chà đạp, nhưng mấy ngày sau, đầu óc tôi tràn ngập những cảnh tượng vui vẻ khi ở bên An Tâm. Từng câu truyện, từng tình tiết, tôi đều nhớ rõ. Tôi không sao kìm nén được cảm xúc, nghĩ đi nghĩ lại thì An Tâm là người con gái tốt nhất trong những người tôi từng quen.

Có lẽ Lưu Minh Hạo nói đúng, An Tâm từ quê ra, khác hẳn với những cô gái thành thị. Sự thuần khiết, chịu thương chịu khó và vô tư không vụ lợi của cô gái tỉnh lẻ, đối với một người chưa một lần rời khỏi Bắc Kinh như tôi, là một điều thú vị và mới mẻ, hoặc theo cách nói của Lưu Minh Hạo thì là “hợp khẩu vị” của tôi.

Tôi cố gắng nhắc nhở bản thân không nên đi tìm An Tâm nữa, hãy toàn tâm toàn ý cho công việc, để công việc chiếm lấy toàn bộ thời gian và sức lực. Ở công ty, tôi đối xử chan hòa với mọi người, không bao giờ ỷ thế là người yêu của Chung Ninh mà lên mặt, khi gặp Chung Quốc Khánh, tôi cũng kính cẩn chào anh ta một tiếng “Chung tổng”. Tôi cũng cố gắng duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Chung Ninh , tránh gây sự cãi vã, lúc cần nghiêm túc thì nghiêm túc, khi nào có thể thoải mái thì thoải mái, không lạnh nhạt cũng chẳng nhiệt tình.

Trong buổi họp báo chúc mừng tòa cao ốc Quốc Ninh hoàn thiện, tôi đã gặp bố tôi.

Lâu rồi không gặp ông, tôi thấy ông béo hơn trước. Buổi lễ đó do ông chủ trì, từ động tác cho đến nét mặt đều vui phơi phới. Buổi lễ kết thúc, ông gọi tôi ra, nhét vào tay tôi quyển sổ tiết kiệm, nói: “Cầm lấy, mua cho Chung Ninh chiếc nhẫn, việc này đàn ông nên chủ động. Coi như bố tặng quà cưới cho con trước.”

Tôi mở sổ tiết kiệm ra xem, chẵn mười nghìn tệ. Mặc dù lương của bố tôi cao hơn trước đây nhưng mười ngàn tệ đối với ông mà nói không phải là con số nhỏ. Tôi định trả lại cho bố, nói: “Bố, bố lo gì chứ, giờ vẫn còn sớm mà.”

Bố tôi trợn mắt, mắng: “Cái thằng này, sao con bướng bỉnh thế! Đây là món quà người ta tặng khi yêu nhau, con có hiểu không hả? Kim cương đại diện cho sự vĩnh cửu, tặng nhẫn kim cương là thể hiện tình yêu thuần khiết và vĩnh cửu, phải tặng ngay bây giờ, chờ kết hôn rồi thì còn gì là lãng mạn nữa. Kết hôn xong, còn phải lo cơm áo gạo tiền con ạ.”

Ngay cả mấy lời quảng cáo trên ti vi bố tôi cũng lôi ra nói, đủ thấy từ ngày vào làm ở Quốc Ninh, cả suy nghĩ, tính cách lẫn giọng điệu của ông đều đã thay đổi. Ông cằn nhằn tôi thêm mấy câu nữa rồi nhăn nhó bỏ đi. Tôi cầm mười nghìn tệ trong tay, lặng người.

Hôm sau, tôi đến trung tâm thương mại Quý Hữu, chọn một chiếc nhẫn kim cương đơn giản. Giá tiền là một con số may mắn: Chín ngàn chín trăm chín mươi chín tệ. Tôi trả tiền. Chiếc nhẫn được để trong một chiếc hộp nhung màu đỏ thẫm sang trọng, bên ngoài thắt một chiếc nơ và được đựng trong một cái túi xinh xắn. Thời khắc cô nhân viên đưa chiếc túi đó cho tôi, trước mắt tôi chợt xuất hiện hình ảnh của An Tâm, tôi nghĩ nếu món quà này là dành cho An Tâm, không biết tâm trạng của mình sẽ như thế nào nhỉ?

Mấy ngày sau, vào một buổi chiều, Chung Ninh gọi điện, báo tôi đến nhà cô ta ăn cơm, tôi liền đem món quà ấy đến. Chung Ninh và Chung Quốc Khánh sống trong một ngôi biệt thự canh vườn hoa Hương Giang, tôi từng đến đó nhiều lần nên bảo vệ đều biết mặt tôi. Hôm đó, Chung Quốc Khánh cũng ở nhà. Lúc sắp ăn cơm, trước mặt Chung Quốc Khánh, tôi lấy chiếc túi đó ra tặng cho Chung Ninh.

Lúc đầu, Chung Ninh còn nói: “Anh cần gì phải tặng quà cho em, chúng mình đã quá quen thuộc rồi mà.” Nhưng khi mở ra xem, thấy đó là một chiếc nhẫn, cô ta không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc, hỏi: “Ồ, anh tặng em món quà này là có ý gì thế?”

Tôi nói: “Không có ý gì, chỉ là muốn tặng em thôi.”

Chung Ninh cười, bước tới gần tôi, nói: “Vật này anh phải đích thân đeo lên tay em.”


Tôi nghĩ đó hẳn là một quy tắc khi tặng nhẫn, thế là tôi nâng bàn tay cô ta lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út. Cô ta vui mừng giơ bàn tay lên ngắm nghía, ra điều muốn tôi hôn lên bàn tay ấy.

Tôi hôn bàn tay cô ta, cô ta cũng hôn lại vào môi tôi một cái. Anh trai cô ta cười, nói: “Này này, trước mặt người khác đừng có thân mật quá chứ.”

Sau bữa cơm hôm đó, Chung Ninh rất vui vẻ, không những thế còn kế rất nhiều chuyện, thậm chí cả những chuyện cười liên quan đến tình dục, đến nỗi Chung Quốc Khánh cũng không nghe nổi, nói: “Sao em toàn kể những chuyện tế nhị đó thế? Đàn ông nói còn tạm được, em là phụ nữ, nói mấy chuyện đó thật chẳng lịch sự chút nào.”

Chung Ninh nói: “Có gì ghê gớm chứ, dù sao cũng đâu có người ngoài ở đây, đùa chút cho vui mà.”

Chung Quốc Khánh lắc đầu, nói với tôi: “Nó có bao nhiêu tật xấu, đều thể hiện trước mặt chú hết rồi.”

Chung Ninh bĩu môi, nói: “Anh hỏi Dương Thụy xem, em với anh ấy ai có nhiều tất xấu hơn.”

“Anh thì có tật xấu gì nào?” Tôi hỏi.

Chung Ninh trả lời ngay: “Tật xấu gì anh còn không biết sao!”

Tôi biết cô ta có ẩn ý gì, liền giả ngốc cho qua chuyện.

Ăn cơm xong, Chung Ninh vào thư phòng nghe điện thoại của một người bạn. Đúng là phụ nữ, hễ cầm điện thoại lên là nói một tràng không nghỉ. Chung Quốc Khánh châm thuốc, ngồi nói chuyện với tôi ở phòng khách.

“Thế nào, định khi nào thì tổ chức?” Anh ta hỏi tôi.

Lúc đầu, tôi hơi bất ngờ khi anh ta hỏi về vấn đề đó, sau nghĩ cũng phải, hôm đó tôi đã tặng nhẫn kim cương cho em gái anh ta, cái tròng này là do tôi tự chui đầu vào chứ nào ai ép buộc, thế là tôi vội đáp: “Em chưa nghĩ tới chuyện đó, bọn em còn trẻ, vội gì. Tuổi bọn em cộng lại cũng chưa tới bốn mươi năm.”

Thái độ của Chung Quốc Khánh bất chợt nghiêm túc hẳn lên, anh ta nói: “Bố mẹ Chung Ninh đều không còn nữa, là anh trai, cũng là người thay mặt bố mẹ, chuyện này, anh đề nghị nên sớm tổ chức. Anh chỉ nghĩ cho hai đứa và cũng vì công ty thôi, chú với Ninh Ninh thành vợ thành chồng rồi, anh có thể giao lại nhiều việc ở công ty cho chú. Quốc Ninh ngày một phát triển, trong khi anh lại đang thiếu người. Anh biết công ty tư nhân không nên giao cho người ngoài, nhưng không còn cách nào khác. Thời buổi này, tìm người giỏi giang không dễ, tìm một người trung thành càng khó, anh cũng đã từng bị lừa, trước đây có dùng vài người có chuyên môn, học vấn cao, anh thực lòng đối tốt với họ, nhưng người Trung Quốc ai cũng muốn làm ông chủ, một khi họ đã đủ lông đủ cánh, có thể bay đi là y như rằng trở mặt với anh. Chẳng giấu gì chú, những đối thủ cạnh tranh bây giờ đều đã từng làm thuê cho anh, cuối cùng họ đều phản lại anh. Chưa hết, có người nhìn thật thà nhưng lại bòn rút tiền của công ty. Chung Ninh tuy thích làm quản lý nhưng nó là con gái, vẫn còn non lắm, hơn nữa tính khí nóng nảy, dễ gây hiềm khích trong công ty, về lâu về dài thì không phải là biện pháp hay. Nếu chú trở thành một thành viên trong gia đình này, sẽ giúp anh được nhiều việc. Chú có bằng đại học, là đàn ông, lại thông minh chăm chỉ, đi theo anh, dần dần học tập, chẳng mấy chốc sẽ thành tài. Sau này, anh sẽ giao lại công ty cho chú, mấy năm nay, anh thấy mệt rồi.”

Chung Quốc Khánh nói một cách nghiêm túc, tôi cũng nghiêm túc nghe. Hơn nữa, anh ta lớn hơn tôi đến mười mấy tuổi, đó là lần đầu tiên có một người lớn tuổi như thế nói với tôi những lời tâm huyết từ tận đáy lòng, thế nên tôi rất cảm động. Sự nghiệp đang nảy mầm lại được tưới nguồn nước mát, tôi hăng hái chấp nhận ngay. “Anh, em nghe lời anh. Chuyện của em và Chung Ninh nên tiến hành thế nào, anh cứ quyết định.”

Thế là chỉ với một chiếc nhẫn và một câu nói, tôi đã hồ đồ quyết định gắn nửa đời còn lại của mình với Chung Ninh.

Ngày cưới do bố tôi và Chung Quốc Khánh bàn bạc chọn lựa. Bố tôi đương nhiêu là không có ý kiến gì, cuối cùng định vào ngày Chủ nhật của một tháng sau. Tuy không phải là ngày lễ tết gì, nhưng trong lịch nói đó là ngày hoàng đạo, thích hợp để dựng vợ gả chồng, hơn nữa là ngày Chủ nhật, mọi người cũng có thời gian đến dự.

Vừa mới chọn ngày xong, Chung Quốc Khánh lại gọi tôi đến phòng làm việc của anh ta để nói chuyện. Phòng làm việc của anh ta ngay cạnh phòng của Chung Ninh nhưng diện tích lớn hơn, bàn làm việc cũng to đẹp hơn. Chung Quốc Khánh ngồi ở đó, thái độ nghiêm túc, chỉnh tề, khiến tôi cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Trông thì giống như bàn chuyện công việc nhưng thực ra chúng tôi nói chuyện hôn lễ, những chuyện rất bình thường trong gia đình.

Chung Quốc Khánh nói: “Anh chỉ có một đứa em gái, cũng là người thân nhất của anh, giờ anh giao nó cho chú, chú có chịu trách nhiệm đến cùng không?”

Tôi do dự một lát mới nói: “Em sẽ cố gắng hết sức.”

Chung Quốc Khánh nhìn tôi với ánh mắt không hoàn toàn hài lòng, dường như đang thắc mắc câu trả lời mơ hồ đó của tôi có ý gì. Có lẽ anh ta tưởng tôi sẽ vô cùng xúc động, sẽ thề thốt nọ kia, sẽ đỏ mặt tía tai, nhưng thực tế tôi lại không làm gì cả, chỉ tỏ ra rất bình thản và nói một câu làm người nghe không hiểu đồng thời không mấy yên tâm. Thế là anh ta trầm giọng, nói: “Trước đây, anh nghe nói chú rất thân thiết với một cô tạp vụ ở trường Kinh Sư, giờ còn qua lại không?”

Tôi giật mình, không ngờ anh ta lại biết chuyện An Tâm, cũng không ngờ anh ta hỏi tôi về chuyện đó vào lúc này. Tôi ngẩn ra một lúc mới hỏi lại: “Anh nghe ai nói vậy?”

Chung Quốc Khánh bình thản nhìn tôi, nói: “Bây giờ chú đã xác định với Chung Ninh rồi nên phải chú ý đến mọi hành vi của mình. Anh lăn lộn trong thương trường bao năm, không có điều tiếng gì, được cái có nhiều bạn bè, chú muốn giấu anh chuyện gì cũng không dễ đâu. Chuyện trước đây của chú, anh không quan tâm, nhưng từ giờ trở đi, chú đừng có bắt nạt Chung Ninh. Hơn nữa, giờ thì ai cũng biết quan hệ của chú với Chung Ninh rồi, chú mà làm gì sai trái tức là làm mất mặt anh, người trong thương trường, mất gì thì mất chứ không thể mất mặt.”

Tôi cúi đầu, không nói gì. Chung Quốc Khánh vừa đấm vừa xoa, nói: “Sau khi kết hôn, nếu hai đứa muốn sống ở vườn hoa Hương Giang cũng được, căn nhà hơn bốn trăm mét vuông chắc đủ rộng rồi nhỉ. Nếu muốn sống riêng thì anh sẽ mua cho căn nhà khác, chung cư hay biệt thự đều được, tùy hai đứa chọn, coi như là quà cưới anh tặng hai đứa.”

Tôi đương nhiên không muốn sống chung một nhà với Chung Quốc Khánh, và Chung Ninh cũng muốn ở riêng, thế là bọn tôi hễ có thời gian liền ra ngoài xem nhà. Chung Ninh ưng ý một ngôi biệt thự ở hoa viên Phú Thành, môi trường tốt, nhà đẹp, phong cách quản lý quốc tế, phải cái giá đắt. Khi Chung Ninh nói chuyện này với Chung Quốc Khánh, anh ta cũng phải chau mày.

Chung Ninh vùng vằng nói: “Anh, đây là việc đại hỉ của em, cả đời chỉ có một lần, em không muốn làm qua loa.”

Chung Quốc Khánh do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Mấy hôm sau, Chung Ninh luôn tỏ ra vui vẻ, ngoan ngoãn hết mức.

Tôi cũng vui, nhưng nói đúng ra đó chỉ là sự hưng phấn của thần kinh và nó sẽ không tồn tại được lâu. Đối với tôi, kết hôn với Chung Ninh chẳng qua là sự lựa chọn để phát triển sự nghiệp chứ không phải xuất phát từ tình cảm. Thành công trong sự nghiệp và hạnh phúc trong tình yêu luôn là hai vấn đề không tương xứng mà tôi phải lựa chọn, nên tôi cứ để cho nó phát triển tự nhiên, nghĩ bụng trước sau gì mình cũng phải làm.

Tuy chưa làm đám cưới nhưng tôi đã dọn về hoa viên Hương Giang, ở trong biệt thự rộng gần bốn trăm mét vuông ấy có một căn phòng rất thoải mái dành cho tôi. Trong phòng có nhà vệ sinh rất to, có bồn tắm rất rộng, nằm ngâm mình trong bồn nước nóng có thể nhìn thấy một màu xanh rì của hoa lá xung quanh nhà.

Ở công ty, Chung Quốc Khánh cũng bắt đầu có kế hoạch giao quyền cho tôi. Anh ta cho tôi dự thính nhiều cuộc họp quan trọng, tham gia nhiều hoạt động, khách hàng lớn bé đều giới thiệu với tôi, để tôi tích lũy kinh nghiệm, nắm bắt tình hình kinh doanh và mở rộng các mối quan hệ. Anh ta trao cho tôi một cái danh hão là trợ lý chủ tích hội đồng quản trị của tập đoàn Quốc Ninh, tôi không còn là chỉ huy phó công trình nhà thi đấu nữa. Chính vì thế, vào ngày làm lễ khởi công công trình, tôi xuất hiện với chức danh mới, so về vị trí còn cao hơn sếp cũ của tôi là Biên Hiểu Quân. Khi gặp tôi, anh ta lại càng khách sáo hơn trước, hễ mở miệng là gọi Dương tổng, thân thiết tới mức làm tôi nổi cả da gà.


Hôm đó, Lưu Minh Hạo cũng có mặt, cậu ta đeo trước ngực một bông hoa có ghi chữ “Khách mời”. Quãng thời gian đó, Lưu Minh Hạo dựa vào các mối quan hệ của mình và chức danh cổ đông của công ty Kiến trúc và vật liệu xây dựng Long Hoa, chạy đôn chạy đáo khắp nơi để giành được hợp đồng cung cấp thiết bị trị giá gần tám triệu tệ cho Quốc Ninh. Đến dự buổi lễ ngày hôm đó còn có hiệu trưởng trường Kinh Sư và mấy vị quan chức trong ngành thể thao cùng vài vận động viên đã hết thời. Cả đám người xúm vào chào hỏi, chúc mừng một vị “quan lớn” vừa mới về hưu nhưng đức cao vọng trong mà Chung Quốc Khánh mời đến, ai cũng hớn hở ra mặt. Biểu lễ diễn ra đơn giản nhưng không kém phần trang trọng. Đôi bên đọc bài phát biểu, sau đó cùng nhau xúc từng xẻng đất đầu tiên tượng trưng cho việc đào móng rồi cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Sau đó, tất cả kéo nhau ra nhà hàng Vạn Gia Đăng dùng bữa. Khi mọi người rầm rầm lên xe, tôi nói nhỏ vào tai Chung Ninh: “Anh không đi đâu, bụng anh khó chịu quá, với lại anh không muốn ăn cơm mời khách, ồn ào lắm.”

Chung Ninh nhìn tôi, cả buổi sáng bị ánh nắng chiếu vào nên mặt tôi hơi đỏ, mồ hôi nhễ nhại. Cô ta nói: “Thế em cũng không đi, bụng anh khó chịu thì em đưa anh đi ăn bát cháo.”

Tôi nói: “Không cần đầu, em không đi không được, anh trai em sẽ không vui đâu. Lần trước anh kêu đau đầu để thoái thác, anh ấy liền mắng anh nhiễu sự, em vẫn nên đi thì hơn.”

Chung Ninh nghe theo, dặn dò tôi mấy câu rồi theo khách khứa lên xe. Tôi đợi đến khi chiếc xe khuất bóng rồi mới quay về trường võ.

Chưa đến giờ ăn trưa, tôi chạy thẳng một mạch đến phòng tập.

Ở đó có một lớp đang học, nhìn thấy huấn luyện viên, tôi còn chưa kịp chào thì ông ta đã niềm nở tiến tới, nói: “Ồ, nghe nói giờ cậu là ông chủ của trường này rồi, thôi thì nể tình thầy trò, sau này dành miếng cơm cho tôi nhé.”

Tôi gượng cười, chẳng có chút hứng thú nói chuyện phiếm, hỏi luôn: “Hôm nay An Tâm có đến không ạ?”

“Ai?”

“An Tâm, cô tạp vụ ấy ạ.”

“Ồ, cô ta à, cô ta đi rồi. Cậu tìm cô ta có việc à?”

“Đi rồi? Cô ấy đã rời khỏi trường rồi sao?”

“Cô ta bị đuổi việc từ lâu rồi. Người khác không biết nhưng cậu chắc chắn phải biết chứ.“

“Bị đuổi việc? Vì sao vậy ạ?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Tôi cũng không rõ, chỉ biết là bị trường đuổi việc. Nghe nói cô ta có quan hệ lăng nhăng bên ngoài, trường chúng ta dù sao cũng là của nhà nước, nhỡ cô ta làm gì ảnh hưởng đến trường thì không hay.”

Tôi sững sờ một lúc lâu mới quay người bước đi. Huấn luyện viên nói gì đó sau lưng tôi nhưng tôi không nghe rõ.

Tôi chạy tới phòng An Tâm, cửa phòng khóa, tôi nghiêng đầu nhìn vào khe cửa, bên trong tối om, chẳng nhìn thấy gì. Tôi lại chạy tới văn phòng, vừa hay thấy Giám đốc Mã đang cầm hộp cơm đi ra, chắc là định tới nhà ăn. Tôi biết Giám đốc Mã rất hi vọng sau khi Kinh Sư hợp tác với công ty Quốc Ninh, ông ta sẽ tiếp tục được đảm nhiệm chức giám đốc, nhưng thực ra lãnh đạo Quốc Ninh không thích ông ta lắm, hôm nay đi ăn mừng ngày khởi công công trình cũng không mời ông ta. Tôi an ủi ông ta vài câu rồi hỏi: “Giám đốc Mã, vì sao An Tâm bị đuổi việc vậy?”

“An Tâm?” Chắc Giám đốc Mã định nhờ vả tôi gì đó, nên ông ta rất bất ngờ khi tôi hỏi một câu như thế, một lúc sau mới nói: “Cậu đến đây chỉ để tìm cô nhân viên tạp vụ đó sao, cậu quen cô ta hả?”

Tôi đáp bừa: “À, cô ấy” là bạn học của em gái em. Cô ta mắc lỗi gì mà lại bị trường đuổi việc ạ?”

“À, đuổi việc cô ta là ý của công ty Quốc Ninh. Giờ Quốc Ninh là bạn đối tác của trường và là cổ đông lớn trong công trình xây dựng nhà thi đấu, ý kiến của họ, chúng tôi không thể không tôn trọng.”

“Là ý của công ty Quốc Ninh sao?” Tôi nghe như sét đánh bên tai, đầu óc mụ cả đi.

“Vì sao? Cô ấy đã đắc tội với ai?” Tôi biết rõ nguyên nhân là gì nhưng vẫn hỏi một cách vô thức.

“Nghe nói tác phong sinh hoạt của cô ta không đứng đắn lắm, không chừng còn làm cả nghề bán sắc kiếm tiền nữa. Loại người này nếu biết sớm, chúng tôi cũng sẽ chủ động cho nghỉ việc.”

Tôi tức đến nghẹn họng, không nói nên lời, mãi mới thốt được một câu: “Dựa vào cái gì, họ dựa vào cái gì mà đánh giá người ta?”

Giám đốc Mã dường như không có bằng chứng cụ thể, liền viện bừa một lý do: “Người của công ty Quốc Ninh quen nhiều biết rộng, tôi đoán là họ biết chuyện của cô ta.”

Tôi gần như hét vào mặt ông ta: “Thế thì các ông cũng phải điều tra cho rõ rồi mới nói chứ! Người ta chỉ mới nói vậy, các ông không điều tra gì cả đã đuổi việc cô ấy, đuổi người ta thì người ta sống thế nào hả?”

Giám đốc Mã ngạc nhiên, không hiểu vì sao tôi lại nổi nóng chỉ vì bạn học của một đứa em bị đuổi việc, nhưng ông ta vẫn nhẫn nại giải thích: “Cô ta không phải là nhân viên chính thức của trường, chúng tôi cũng không thể đi khắp nơi điều tra lai lịch của cô ta được, mà cổ đông lớn đã có ý kiến thì chúng tôi phải tin chứ. Hơn nữa, nếu chúng tôi không đuổi việc của cô ta, bên các anh không đầu tư vào nữa, tổn thất sẽ rất lớn.”

“Cô ấy đi đâu?” Tôi hỏi một câu vô vọng.

“Không biết, đi được hơn một tháng nay rồi.”

Tôi nhận ra, căn cứ vào thời gian Giám đốc Mã nói thì sau cái đêm Chung Ninh nhìn thấy An Tâm ở nhà tôi không lâu, bọn họ đã đuổi việc em. Việc đó đã xảy ra được hơn một tháng, vậy mà tôi không hề hay biết. Tôi chỉ lo việc kết hôn, tìm nhà, mua đồ đạc mà không hề biết chính mình đã phá hủy cuộc sống của em.

Tôi rất khó chịu, rất tức giận! Tôi có lỗi với em!

Hôm đó, tôi không về hoa viên Hương Giang mà trở về căn nhà nhỏ của mình. Bữa trưa và bữa tối, tôi không ăn, cũng không hề thấy đói. Tôi chỉ cảm thấy tức giận. Tôi tức giận đến nỗi chỉ muốn nhốt mình trong phòng và nhớ về An Tâm.

Hơn tám giờ tối, Chung Ninh gọi điện thoại cho tôi. Tôi bắt máy, nghe tiếng ồn ào trong điện thoại thì có thể đoán cô ta đang ăn cơm ở nhà hàng.

Chung Ninh hỏi: “Anh đang ở đâu vậy, sao cứ tắt máy suốt?”

“Anh đang ở nhà.”


“Ở hoa viên Hương Giang?”

“Không, anh không ở đó.” Dứt lời, tôi dập máy.

Nửa tiếng sau, Chung Ninh đến nhà tôi, gõ cửa dồn dập. Tôi mở cửa, không buồn nhìn cô ta mà quay lại ngồi xuống sô pha. Trong phòng tối om, Chung Ninh gõ mạnh vào công tắc đèn, hỏi thẳng thừng: “Anh sao vậy, ai chọc giận anh à? Thảo nào anh trai em nói anh nhiễu sự, anh đúng là đồ lắm chuyện!”

Tôi uống nước, không để ý đến cô ta. Cô ta bèn giằng lấy cái cốc trên tay tôi, quát lên: “Anh nói rõ cho em biết, rốt cuộc anh muốn gì?”

Lúc đó tôi mới ngước mắt nhìn cô ta, nén giận nói: “Sao em biết cô gái đó làm ở trường dạy võ, ai nói cho em biết?”

Chung Ninh đã đoán được đại khái nguyên nhân tôi bực bội với cô ta, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nói: “Sợ người khác biết thì đừng có làm, anh và cô ta rốt cuộc có bí mật gì sợ em biết hả?”

“Ai nói?” Tôi hét lên.

Chung Ninh giật mình, tôi cũng giật mình, trước đó tôi chưa bao giờ to tiếng với cô ta.

Chung Ninh nhìn tôi chằm chằm, nước mắt trào ra. Cô ta giận đến nỗi gằn từng tiếng: “Được, em luôn muốn giữ thể diện cho anh, không muốn nói chuyện này ra ngoài, kết quả anh lại nổi đóa với em. Được lắm, Dương Thụy, anh mà không nói rõ ràng chuyện này, không nhận sai thì không xong với em đâu!”

Chung Ninh khóc tấm tức, mở cửa bỏ đi. Thực lòng, lúc đó tôi phải kìm nén lắm mới không nói ra hai chữ “chia tay”.

Sau đó tôi mới biết, “kẻ mách lẻo” đó chính là Lưu Minh Hạo. Chung Ninh gặp Lưu Minh Hạo để hỏi về những cô gái tôi từng quen từ khi còn nhỏ cho tới khi gặp An Tâm. Lưu Minh Hạo không dám không nói, nêu không sẽ không giành được gói thầu của công ty Quốc Ninh, hợp đồng đó đối với cậu ta rất quan trọng. Sau này, Lưu Minh Hạo chỉ giải thích với tôi bằng một câu: “Ai chẳng phải sống.”

Phải rồi, ai chẳng phải sống, tôi không còn gì để nói. Đây là thời đại mà sự sinh tồn được đặt lên hàng đầu.

Sau khi biết chuyện, tôi đi tìm Lưu Minh Hạo. Tôi tìm cậu ta không phải để nói mấy câu mắng chửi vô dụng, tôi chỉ cần cậu ta nói cho tôi biết An Tâm đã đi đâu.

Lưu Minh Hạo đỏ mặt tía tai, luôn miệng xin lỗi. Tôi lạnh lùng nói: “Cậu đừng có nói mãi mấy câu đó. Vì cậu mà An Tâm bị đuổi đi thì giờ cậu phải tìm An Tâm về cho tôi!”

Lưu Minh Hạo nhăn nhó nói: “Có lẽ cô ấy về quê rồi, nhưng tôi sẽ tìm thông tin về cô ấy cho cậu.”

Quan hệ giữa tôi và Chung Ninh trở nên căng thẳng trong một thời gian dài, hai bên không nói với nhau câu nào. Tôi không quay về hoa viên Hương Giang, cũng chẳng thèm quan tâm biệt thự ở hoa viên Phú Thành đã sửa chữa bài trí đến đâu, nhưng vẫn đến công ty như thường. Khi rảnh rỗi, tôi ngồi trong phòng làm việc đọc sách, cho hết giờ làm rồi về.

Bố tôi gọi tôi về nhà, trước khóc lóc sau chửi mắng một trận, tôi chỉ im lặng. Chung Quốc Khánh cũng nói chuyện với tôi một lần, toàn những lời nói sâu xa: “Anh biết làm như thế có phần nhẫn tâm, anh cũng khuyên Chung Ninh nói chuyện thẳng thắn với chú. Nhưng việc này rõ ràng là chú sai trước, chú quen cô ta sau khi đã có Chung Ninh, Chung Ninh phản ứng mạnh như thế cũng là bình thường. Nếu không thực sự thích chú thì sau chuyện này, nó đã đá chú rồi, chẳng việc gì phải đi ghen với một con bé tạp vụ như thế. Anh thấy chú nên đến xin lỗi Chung Ninh một câu đi. Anh cũng sẽ nói thêm vào, chuyện này đến đây là kết thúc được rồi.”

Tôi không xin lỗi Chung Ninh. Việc gì tôi phải xin lỗi cô ta chứ, người xin lỗi phải là cô ta kìa. Cô ta dựa vào cái gì mà hãm hại An Tâm? Tôi không có động tĩnh gì, Chung Ninh cũng không để ý đến tôi, gặp nhau ở công ty cũng coi như không quen biết. Chiến tranh lạnh giữa chúng tôi kéo dài rất lâu, người trong công ty ít nhiều cũng biết chuyện. Có người còn cảm thấy tôi rất có nghĩa khí và thay đổi cách nhìn về tôi.

Ngày kết hôn dự kiến của chúng tôi đến rồi lại đi, cả bố tôi và Chung Quốc Khánh đều không nhắc tới chuyện cưới xin. Có điều, tôi nghe tài xế của Chung Ninh nói, ngày nào cô ta cũng bận rộn với việc trang trí cho căn nhà ở hoa viên Phú Thành, nào là rèm cửa đã may xong, đồ dùng trong nhà cũng sắm sửa không thiếu thứ gì. Tài xế còn nói nhỏ với tôi rằng anh ta thấy Chung Ninh đặt mua một bộ dụng cụ tập thể dục nữa.

Một buổi tối, Lưu Minh Hạo đến nhà tôi, nói là rảnh nên ghé thăm xem tôi sống chết thế nào. Cậu ta tự rót nước uống, ngồi xuống ghế rồi bắt đầu: “diễn thuyết”. Mới nghe hai, ba câu đầu tôi đã biết cậu ta đến với tư cách là sứ giả của Chung Ninh.

Lưu Minh Hạo nói: “Cậu còn làm mình làm mẩy đến bao giờ chứ? Chung Ninh dù gì cũng là bà chủ công ty cậu, hơn nữa trong chuyện này cậu đúng là đuối lý rồi, còn giận dỗi cái nỗi gì? Nói đi nói lại, Chung Ninh cũng là một cô gái tốt, nếu không vì thích cái tính trẻ con hay dỗi hờn này của cậu thì cô ấy đã bỏ cậu lâu rồi. Hôm nay cô ấy tới gặp tôi, nói lúc đầu rất muốn bỏ cậu, nhưng nghĩ lại thấy không đành. Tôi nói với cô ấy là hôm nay sẽ đến khuyên bảo cậu, bảo cậu tới xin lỗi cô ấy một câu. Cậu đoán xem cô ấy đã nói gì nào? Cô ấy nói: “Thôi đi, em biết anh ấy không đến xin lỗi đâu. Tính khí Dương Thụy thế nào em hiểu chứ, anh ấy là đàn ông, thôi thì em giữ thể diện cho anh ấy vậy.” Cậu xem, người ta tốt như vậy đấy, trước đây tôi không nhận ra, giờ thì biết rồi.”

Tôi không phản ứng gì, chỉ hỏi: “Bảo cậu đi tìm An Tâm, cậu tìm được chưa hả?”

Lưu Minh Hạo trợn mắt nhìn tôi, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu là tôi, cậu có nói hay không?”

Tôi ngờ ngợ, hỏi: “Câụ tìm thấy rồi?”

“Nếu tôi nói cho cậu biết thì chẳng khác nào hại cậu. Cậu và Chung Ninh đã xác định lấy nhau rồi, còn nhớ đến mối tình đó làm gì nữa? Cô ta sẽ phá hỏng tiền đồ của cậu!” Lưu Minh Hạo tỏ vẻ chân thành, nói.

Tôi nhìn Lưu Minh Hạo. “Cậu nói nhanh đi, An Tâm đang ở đâu?”

Lưu Minh Hạo chần chừ. “Nếu tôi nói cho cậu biết, Chung Ninh chắc chắn không tha cho tôi đâu.”

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho Chung Ninh biết.“ Tôi vội hứa.

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Tôi nói với Chung Ninh làm gì? Tôi có bị điên đâu!”

“Không nói trước được, hai vợ chồng cậu cơm lành canh ngọt thì không sao, nhỡ ngày nào đó cãi nhau lại lôi tôi ra bán đứng. Sau này tôi còn làm ăn gì được với công ty Quốc Ninh nữa.”

Tôi tức giận nói: “Ai bán đứng ai trước hả?”

Lưu Minh Hạo cứng họng, liền xuống nước, nói: “Được rồi, được rồi, là tôi bán đứng cậu, tôi đáng chết, được chưa nào? Cậu đừng viện cớ ép tôi, chuyện của An Tâm, tôi không biết đâu.”

“Lưu Minh Hạo, tôi cầu xin cậu đấy, tôi với An Tâm sẽ không có chuyện gì đâu, tôi chỉ muốn tìm cô ấy nói lời xin lỗi thôi. Nếu cô ấy có khó khăn, có thể giúp được gì tôi sẽ giúp, nếu không lương tâm tôi sẽ cắn rứt.”

Lưu Minh Hạo cười: “Ồ, trước đây tôi chưa từng thấy cậu tốt với cô gái nào như thế.” Sau đó, cậu ta không cười nữa mà thở dài, nói: “Thôi được, tôi hiểu rồi, tối nay tôi lại làm hại cậu lần nữa vậy. Nói cho cậu biết, An Tâm của cậu giờ đang bán đồ gia dụng ở trung tâm thương mại Tam Hoàn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.