Ngọc Quan Âm

Chương 2


Đọc truyện Ngọc Quan Âm – Chương 2

Nếu vứt bỏ người con gái yêu mình là làm tổn thương đến cô ấy, thì đối với tôi, việc làm tổn thương các cô gái là việc rất bình thường.

Ai bảo tôi có một khuôn mặt khiến các cô gái nhìn một lần rồi mãi mãi không thể quên, lại thêm cái miệng nói chuyện có duyên, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm cho người khác cười. Nói chuyện dí dỏm, hài hước luôn là tiêu chuẩn mà các cô gái hướng đến, vì họ thích được bạn chọc cười. Quan trọng hơn là, trước khi vào đại học, tôi đã có một căn hộ riêng, một nơi hoàn toàn tự do, không chung đụng với ai. Những điều kiện đó gộp lại khiến tôi mới mười bảy, mười tám tuổi đã có không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp theo đuổi rồi.

Cô gái đầu tiên lên giường với tôi là người tôi quen khi tham dự kỳ thi đại học. Dựa vào tiêu chuẩn chọn gầy chê béo của tôi khi đó thì cô này hơi béo một chút, nên cảm giác không được thích thú cho lắm, hơn nữa IQ của cô ta không cao. Hôm đó, cô ta căng thẳng đến nỗi quên cả mang bút, suýt nữa thì bỏ lỡ tiền đồ của mình. Tôi bèn cho cô ta mượn chiếc bút dự phòng của mình. Ấn tượng đầu tiên về tôi trong mắt cô ta là một người con trai hết sức ga lăng. Sau đó, chúng tôi đã đi nhảy Disco cùng nhau, tới khuya tôi mới đưa cô ta về nhà. Cô ta nói, cầu thang dẫn lên nhà tối quá nên nhờ tôi đưa lên, tôi đồng ý. Sau đó, tôi vào nhà. Sau đó, chúng tôi vội vàng cởi quần áo và quấn lấy nhau, và rồi chúng tôi đã làm chuyện đó. Công bằng mà nói, cô ta đã dụ dỗ tôi. Nếu nhớ kĩ lại những chi tiết trong đêm hôm đó, có thể thấy chuyện ấy đối với cô ta, không phải là lần đầu tiên. Lúc hiểu ra vấn đề, tôi thấy vô cùng nhục nhã và ấm ức. Chuyện đó khiến một thời gian dài về sau, trong tôi luôn có tâm trạng thèm khát những cô gái còn trinh.

Sau đó, tôi thi đỗ trường Đại học Mỏ phía Bắc và ở lại Bắc Kinh. Còn cô gái béo kia thì đỗ một trường đại học ở Nam Kinh, thế là chúng tôi chia tay, không bao giờ liên lạc với nhau nữa.

Người con gái thứ hai có quan hệ với tôi là bạn cùng học ở trường đại học. Chúng tôi chính thức yêu nhau được ba tháng thì tôi chủ động làm chuyện ấy. Nếu như chưa làm chuyện ấy, có lẽ chúng tôi sẽ duy trì quan hệ yêu đương, giúp đỡ lẫn nhau trong học tập và cuộc sống được lâu hơn.

Người bạn học và cô gái béo kia giống nhau ở chỗ, đều không còn là gái trinh.

Từ năm thứ ba đại học trở đi, tôi bắt đầu nghiện cùng bạn bè đi bar suốt đêm. Gái tôi quen ở quán bar nhiều vô kể, phải đến hơn một nửa trong số đó chủ động, bằng lòng lên giường với tôi, nhưng vì tôi còn khá đứng đắn, nên chuyện đó xảy ra không nhiều, mà nếu có xảy ra thì cũng chỉ một đêm rồi thôi. Những cuộc tình chớp nhoáng thông thường sẽ chẳng có hệ lụy gì. Hơn nữa tôi biết, muốn tìm một cô gái như nụ hoa chưa hé nở ở quán bar thì thật là một chuyện hết sức hoang đường.

Chính vào thời điểm đó, tôi quen Bội Bội, ở một quán bar tên “Con trai con gái”, một tuần trước khi tốt nghiệp.

Hôm đó, em cùng với một người bạn gái vào quán bar nghe nhạc. Tôi và Lưu Minh Hạo đến làm quen. Chúng tôi nói về âm nhạc, về các danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh và cả những chuyện cười hợp gu. Bội Bội cười suốt từ đầu tới cuối, tính cách hướng ngoại cùng những cử chỉ tự nhiên mang đến thiện cảm cho người khác. Sau đó, chúng tôi hẹn hôm sau cùng đến thung lũng Mộ Điền. Bội Bội đến Bắc Kinh nghỉ hè, tôi và Lưu Minh Hạo nghiễm nhiên trở thành hướng dẫn viên của cô ấy.

Lưu Minh Hạo vốn là nhân viên nghiệp vụ trong công ty của bố tôi, sau này tách ra mở công ty riêng. Việc làm ăn thì bữa đực bữa cái, nhưng cũng sắm đủ nào là Nokia 8810, nào là Honda Accord cũ, nhìn vào cũng thấy được chút “phong thái” của người có tiền. Chắc chỉ mình tôi biết thực tế nhà cậu ta cũng chẳng dư dả gì. Có lẽ vì trong tay không có nhiều tiền nên Lưu Minh Hạo nhạy cảm với tiền hơn người thường, vừa nhìn cậu ta đã biết Bội Bội là một cô gái lắm tiền nhiều của, thế là cậu ta ra sức khuyên tôi tiếp cận đối tượng. Lưu Minh Hạo thực ra còn đào hoa hơn tôi, sau này cậu ta kết hôn với chị họ của Bội Bội, cũng coi như biết tận dụng cơ hội.

Chúng tôi dẫn Bội Bội đi tham quan Bắc Kinh mấy ngày. Tiếp xúc với cô gái Hoa kiều lớn lên tại Mỹ, tôi thấy mình học hỏi được rất nhiều điều, trong lòng tôi xuất hiện cảm giác mới lạ và thỏa mãn mà trước nay chưa hề có. Nhưng ngoài việc thăm thú đó đây ra, chúng tôi cũng không đi quá giới hạn, bởi nói về sức hấp dẫn của phái đẹp, cô ấy không thuộc típ người khiến tôi say mê. Trước mặt cô ấy, tôi chẳng cần tỏ vẻ giống như con mèo đang thèm mỡ. Tôi rất lịch sự, không nói những lời thô tục, không khạc nhổ bừa bãi, qua đường thấy đèn đỏ thì dừng, đèn xanh thì đi, xếp hàng không chen ngang. Chính vì vậy, ấn tượng về tôi trong lòng Bội Bội là một thanh niên Bắc Kinh nhiệt tình, cởi mở, kiến thức sâu rộng, hay giúp đỡ người khác nhưng cũng không kém phần chín chắn.

Cũng vì thời điểm đó, tôi chưa bước ra xã hội, chưa phải đối diện với nỗi lo cơm áo gạo tiền, cũng có thể nói là, tôi chưa nhận thức được ma lực cũng như sự tàn khốc của đồng tiền.

Cũng chính vào lúc đó, chiếc ghế giám đốc nhà máy điện Kim Hoa Bắc Kinh của bố tôi bị lung lay, vậy mà tôi không hề hay biết việc nhà máy của ông phá sản và sắp phải đóng cửa.

Bố tôi làm việc ở nhà máy sản xuất quạt điện này cũng phải hơn ba mươi năm, từ một anh công nhân học nghề, dần dần leo lên vị trí lãnh đạo, trải qua một quá trình từ lúc nhà máy còn sơ khai đến lúc phát triển, từ huy hoàng cho đến lúc sụp đổ. Lương của giám đốc doanh nghiệp nhà nước tuy không cao nhưng thu nhập ngoài luồng lại nhiều. Mấy năm tôi học đại học, bố tôi hầu như không ăn cơm ở nhà, tối nào cũng đi tiếp khách. Ngày thường, người đến nhà biếu quà nhiều lắm, họ biếu tiền, bố tôi không dám nhận, kêu người ta mang về, nhưng biếu trứng gà, gạo, đồ uống, hoa quả, rau dưa thì cứ từng túi, từng túi lớn. Tất cả những vật dụng thiết thực trong cuộc sống, những thứ có giá trị không làm người ta sợ hãi và không được coi là hối lộ thì bố tôi nhận. Thêm vào đó, việc bố tôi thường xuyên phải đi công tác, đi nước ngoài, đi dự hội nghị… cũng mang về đủ loại tiền trợ cấp như tiền cơm, tiền lộ phí, tiền sách báo, tiền gia đình sinh con một, tiền đi nghỉ mát, tiền đồng phục, tiền bảo hiểm… Còn tiền lương cố định hằng tháng thực ra cũng chỉ là số tiền lẻ tiêu trong gia đình và phần lớn đều do tôi tiêu hết.

Năm tôi tốt nghiệp cũng là bước ngoặt lớn trong gia đình. Việc đầu tiên là mẹ tôi ốm nặng, ngốn sạch số tiền tích cóp và còn phải gánh thêm một khoản nợ, vậy mà cũng không giữ lại được nụ cười hiền từ nhất trên đời của mẹ. Mẹ tôi ra đi cũng là lúc nhà máy của bố tôi phá sản, bị một doanh nghiệp tư nhân mua lại với giá rẻ. Phần lớn nhân viên trong nhà máy xin nghỉ việc, tự lo cho bản thân, còn bố tôi thì quay lại tổng công ty đợi phân việc, nói đợi phân việc cho oai chứ nói trắng ra là bị sa thải.

Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo sản phẩm của họ lỗi thời quá rồi. Thời buổi này người ta đã đổi sang dùng điều hòa gần hết, ai còn rước quạt điện về nhà làm gì. Trước đây, bố tôi và đồng nghiệp cũng từng nghĩ tới việc quạt điện không được ưa chuộng nữa thì quay sang sản xuất mặt hàng khác, phù hợp với nhu cầu của thời đại. Nhưng họ không có năng lực ấy, việc gì cũng phải đợi cả tập thể nghiên cứu, công nhân thảo luận, dân chủ quyết định, quy trình nhiều quá, không ai đứng ra làm chủ, đập bàn quyết một cái là xong. Nghiên cứu đi thảo luận lại, mất quá nhiều thời gian, lãnh đạo tổng công ty liền bán nhà máy cho một công ty giàu về kinh tế, mạnh về nhân lực tên là Quốc Ninh. Thực ra công ty này không có hứng thú lắm với việc kinh doanh của nhà máy của bố tôi, họ chỉ nhắm vào miếng đất của nhà máy, muốn lấy miếng đất đó để xây tòa cao ốc Quốc Ninh, chứ quanh vành đai thành phố kiếm đâu ra mảnh đất rộng lớn đến vậy. Ở đó mà xây tòa nhà văn phòng, khách sạn hạng sang, chung cư gì đó, cái gì cũng dễ bán!

Bố tôi bận rộn suốt ba mươi mấy năm, đột nhiên một buổi sáng tỉnh dậy, phát hiện mình không phải xách cặp đi làm nữa, cổng ngõ trước đây vốn nhộn nhịp như chợ giờ yên lặng hẳn, phút chốc ông không sao chấp nhận được cảm giác cô đơn và thất bại này. Cả ngày ông bán mạng cho rượu, từ sáng đến tối say xỉn nói lung tung. Nhìn cảnh ấy, tôi khó có thể tưởng tượng ra được làm thế nào mà những cụm từ như “công thần anh hùng”, “một hình mẫu về cải cách kỹ thuật” có thể được viết cạnh tên ông. Mỗi thời đại đều có thế mạnh của nó, chúng tôi đã từng là một gia đình đáng tự hào và rất vinh quang, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác bi thương của người anh hùng thất thế. Lúc đó, tôi sắp tốt nghiệp và bước ra xã hội, dường như chỉ trong một thời gian rất ngắn, bố tôi mất việc, mẹ tôi qua đời, gia đình lao đao, khiến trong lòng tôi cô đơn không nơi bấu víu, từ sáng tới tối luôn đối diện với cảm giác chán chường như mới từ trên trời rơi xuống, chưa thể thích ứng được.

Con người ta khi gặp rủi ro mới biết tình bạn đáng quý nhường nào. Lúc này người đến nhà thăm bố tôi chỉ có anh chàng cấp dưới tên Lưu Minh Hạo. Cậu ta đến thăm bố tôi chủ yếu vì cậu ta là bạn tôi. Cậu ta theo tôi về nhà, tâm sự với bố tôi rất lâu, khi về còn cho chúng tôi một nghìn tệ. Một nghìn tệ ấy khiến tôi cảm động mãi không thôi.

Con người ta khi gặp rủi ro mới biết tình bạn đáng quý nhường nào. Lúc này người đến nhà thăm bố tôi chỉ có anh chàng cấp dưới tên Lưu Minh Hạo. Cậu ta đến thăm bố tôi chủ yếu vì cậu ta là bạn tôi. Cậu ta theo tôi về nhà, tâm sự với bố tôi rất lâu, khi về còn cho chúng tôi một nghìn tệ. Một nghìn tệ ấy khiến tôi cảm động mãi không thôi.

Bố tôi thì không mặn mà lắm với số tiền ấy, còn bĩu môi bảo Lưu Minh Hạo cầm về, nhưng ông lại coi những ý kiến trẻ con hoang đường của cậu ta là thật. Lưu Minh Hạo khuyên bố tôi nên đến công ty Quốc Ninh, đối thủ đã đuổi ông ra khỏi công ty của chính mình để xin việc. Ý kiến đó không những hoang đường và nực cười mà còn khiến người ta liên tưởng đến việc lạy giặc làm bố, “rước voi về giày mả tổ” vậy.

“Công ty Quốc Ninh đang cần nhân tài, người có năng lực, lại có mối quan hệ với địa phương như bác, sao họ có thể không cần? Họ trả lương cho bác còn nhiều hơn cả tiền lương trước đây của bác nữa ấy chứ.” Lưu Minh Hạo càng nói càng có sức thuyết phục, vốn chỉ định nói chơi thôi, vậy mà sau đó chính cậu ta cũng phải tin sái cổ.

Lúc đầu bố tôi còn lạnh lùng nói: “Công ty họ lớn như vậy, nhân tài đầy ra đấy, nào cần đến một ông già như tôi? Tôi sắp năm mươi rồi, mấy năm nữa là không làm nổi, còn phải nuôi tôi nữa thì mệt lắm.”


Lưu Minh Hạo cười, nói: “Quốc Ninh là công ty tư nhân, ông chủ tên Chung Quốc Khánh, cháu có quen anh ta. Anh ta còn có một cô em gái, học xong cấp ba không thi đại học mà về phụ giúp anh trai. Họ mới phất lên mấy năm gần đây, trong tay không có nhiều nhân viên. Hơn nữa, công ty tư nhân nhận bác vào làm việc, họ chỉ trả lương, còn việc sinh lão bệnh tử, mua nhà, bảo hiểm thì bác tự lo lấy. Người ta không quản đâu.”

Hai người càng nói càng hăng, tôi cứ nghĩ Lưu Minh Hạo nói vậy thì bố tôi nghe vậy, nghe xong bỏ đó thôi. Không ngờ sự việc vẫn chưa kết thúc. Ngày cuối tuần, tôi từ trường về nhà, bố tôi ốm nằm trên giường. Tôi nấu cơm cho ông ăn, ông không ăn, tôi nói đưa ông tới bệnh viện, ông không đi. Ông lấy từ dưới gối ra một bức thư, đưa cho tôi và bảo tôi thay ông gửi tới công ty Quốc Ninh.

Tôi thật không thể nào tưởng tượng nổi, đó lại là một bức thư xin việc.

Bố tôi làm lãnh đạo bao năm rồi, quen có thư ký giúp việc, nay tự mình viết một bức thư xin việc với nét chữ nho nhã và bay bổng, đây là điều trước giờ tôi chưa từng thấy. Trên phong bì, dòng chữ “Bộ phận tuyển dụng công ty Quốc Ninh” được viết hết sức nắn nót, ngay ngắn.

Có điều, bố tôi càng nghiêm túc bao nhiêu thì tôi càng dở khóc dở cười bấy nhiêu.

“Bố, Lưu Minh Hạo thuận miệng nói chơi thôi, sao bố lại tưởng thật chứ?”

“Con đừng có tham gia, kêu con gửi thì con cứ gửi đi.”

“Bố ngần ấy tuổi rồi, lại không có kỹ thuật chuyên ngành đặc biệt, người ta không thuê đâu.”

Bố tôi nói: “Công ty đó chưa chắc đã có nổi một nhân viên đa năng như bố đâu. Con có biết “nhân viên đa năng” là gì không? Chính là biết thứ mà người khác không biết. Nếu không phải là người có kiến thức phong phú một chút thì không có tư cách trở thành “nhân viên đa năng” đâu. Chưa hết, các mối quan hệ với giới thương nhân, tài chính, thuế vụ, công an mà bố cất công tạo dựng bao năm qua, chẳng lẽ họ lại không cần?”

“Doanh nghiệp tư nhân, ông là chủ thì cháu vẫn là người làm công. Bố làm giám đốc bao năm nay, hô mưa gọi gió quen rồi, giờ đi làm thuê cho bọn họ, bố có chịu được không?”

Bố tôi vẫn rất cương quyết. “Nhập gia thì phải tùy tục. Khi bố còn là thợ học việc, cho dù có bị sư phụ mắng như tát nước vào mặt thì cũng phải một dạ hai vâng, cảm ơn sư phụ dạy bảo. Con đã từng nếm trải chuyện đó chưa?”

Tôi cười. “Đó là trong xã hội cũ.”

Bố tôi trợn mắt. “Thì bố bước ra từ xã hội cũ đấy thôi.”

Tôi lẩm bẩm: “Xã hội cũ, khi đó bố còn chưa cai sữa mà.”

Bố tôi bất mãn, bĩu môi, nói: “Con đừng tranh cãi với bố nữa, bảo con làm có chút việc mà con cứ nhiều lời thế!”

Thực sự tôi chẳng muốn đi chút nào. Đến công ty Quốc Ninh xin việc, không cần nói tới bố tôi, ngay đến tôi còn thấy nhục nữa là.

Tôi nói với bố: “Nếu bố muốn đến đó xin việc thì đợi bố khỏi ốm rồi tự đi đi, để người ta còn nói chuyện trực tiếp với bố chứ.”

Bố tôi có vẻ rất nghiêm túc. “Thì cứ để họ xem qua sơ yếu lý lịch của bố, nếu họ cần, họ sẽ liên lạc với bố.”

Tôi nói không lại bố, nhìn ông hăng hái như vậy, tôi thấy cũng tội nghiệp, đành cầm lấy bức thư, mặt mày nhăn nhó, nói: “Thế để con gửi hộ bố, còn phải hỏi xem địa chỉ công ty đó nữa.”

Bố tôi nghe xong có vẻ không vui, trợn mắt nhìn tôi, nói: “Thôi thôi, nhanh đi gửi đi.”

Không còn cách nào khác, ngày hôm sau, tôi bắt Lưu Minh Hạo dẫn đến công ty Quốc Ninh. Phong cách kiến trúc của tòa nhà toát lên vẻ hiện đại, người ra kẻ vào tấp nập. Ở hành lang, chúng tôi gặp cô thư ký ở quầy tiếp tân, nghe nói là đến xin việc, cô ta liền vênh mặt lên, nói: “Ở đây không tuyển người.” Lưu Minh Hạo hỏi: “Chẳng phải cao ốc Quốc Ninh đang tuyển người sao? Còn đăng báo kia mà.” Thư ký đáp: “Các anh nên đến tòa cao ốc Quốc Ninh mà hỏi, sao lại đến đây?” Tôi nói rằng mình đến đưa thư xin việc, nhờ cô ta đưa giúp. Cô ta thẳng thừng đáp: “Tôi không đưa được, đưa qua đưa lại nhỡ mất thì sao? Các anh trực tiếp đưa đi.”


Tôi quả thực không muốn đến cái nơi gọi là cao ốc Quốc Ninh đó một chút nào, bèn hỏi Lưu Minh Hạo: “Chẳng phải cậu quen với ông chủ của bọn họ ư? Hay cậu đến gặp ông ta đi.”

Lưu Minh Hạo quanh co nói: “Công ty Quốc Ninh còn nợ tớ một khoản tiền, giờ tớ mà đi gặp bọn họ, bọn họ lại tưởng tớ đến đòi nợ, không được, không được.”

“Nợ thì phải trả chứ, đất trời đảo lộn cũng không biến thành cậu nợ bọn họ được.” Tôi nói.

”Giờ người ta là ông chủ lớn, chúng ta nên giữ thể diện cho họ chứ.”

Đang nói thì từ phía hành lang có một cô gái đi tới. Cô ta có dáng người cao ráo, nét mặt nghiêm túc, tóc cắt ngắn, ăn to nói lớn chẳng khác gì con trai. Cô ta tiến tới quầy lễ tân, hỏi: “Là người của công ty Mỹ Giai hả?”

Cô thư ký ban nãy giống như chim chích nhìn thấy phượng hoàng, đứng phắt dậy, dáng vẻ cung kính, nói: “Ồ, Chung tổng, người của công ty Mỹ Giai chưa tới. Hai vị này đến xin việc.”

Chức vị của cô gái đó khiến tôi ngạc nhiên nhưng cũng hơi phản cảm. Từ trước tới nay, tôi rất ghét kiểu con gái mang phong cách con trai, mặc vest, cắt tóc ngắn, trông chẳng có chút nữ tính nào. Mà theo như tôi quan sát thấy, thường thì chỉ những người con gái có vẻ ngoài tầm thường mới muốn trang điểm, ăn mặc khác người, cốt để che đi điểm xấu trên cơ thể. Họ cho rằng, như thế tức là chỉ có mình họ đi một đường, khó có thể so sánh họ với những người con gái khác. Thực ra cũng có gì khó đâu, đàn ông nhìn đàn bà, xấu hay đẹp lẽ nào không nhận ra?

Ngoại trừ cái cậu Lưu Minh Hạo háo sắc, nhát gan, nhìn thấy phụ nữ ăn diện khác người liền sáng mắt lên này ra. Lúc này, quả nhiên cậu ta đã tiến tới chỗ cô gái kia, nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Chung tổng, tôi là người của công ty Hảo Vận, từng làm ăn với công ty cô. Nội thất của nhà máy nước khoáng bên cô là do chúng tôi cung cấp, điều hòa của nhà máy, chúng tôi đã báo giá rồi nhưng bên cô vẫn chưa quyết định có để chúng tôi nhận thầu vụ này không.”

Cô gái có chức danh tổng giám đốc kia không tỏ thái độ gì, liếc Lưu Minh Hạo một cái rồi hỏi: “Sao, muốn đến công ty tôi xin thầu hả?”

Lưu Minh Hạo vội chỉ vào tôi, nói: “Không phải, không phải, anh ta mới là người đến xin việc, tôi chỉ đi cùng thôi. Tôi và công ty cô là chỗ quen biết, thân thiết quá rồi còn gì.”

Cô gái quay người bước đi, được hai bước lại quay đầu lại nhìn tôi, ánh nhìn khinh thường không chút che đậy khiến tôi không khỏi khó chịu. Tôi thật không hiểu, lẽ nào có chút tiền thì được quyền vênh váo thế sao?

Tôi không nói một câu nào, kéo Lưu Minh Hạo đi về phía cầu thang máy. Lưu Minh Hạo nói: “Đó là em gái của ông chủ Chung.” Tôi cố ý lờ đi, ấn nút thang máy và nhìn con số trên bảng hiển thị. Lưu Minh Hạo hỏi tôi: “Đến tòa nhà Quốc Ninh à?” Tôi vẫn trầm mặc không nói. Thang máy mở ra, chúng tôi chưa kịp bước vào thì cô thư ký ban nãy không biết từ đâu chạy tới, nói với tôi:

“Thưa anh, xin đợi một lát. Tổng giám đốc của chúng tôi mời anh đến gặp mặt.”

Tôi hỏi: “Để làm gì?”

“Không phải anh đến xin việc sao?”

Tôi do dự một lát rồi cũng theo cô ta đi về phía hành lang. Haizz… Tất cả cũng là vì ông bố đáng kính!

Cô thư ký dẫn tôi vào phòng làm việc của em gái ông chủ. Căn phòng nhỏ hơn tôi tưởng tượng, tôi cứ nghĩ ở một công ty lớn như vậy thì văn phòng tổng giám đốc phải to và lộng lẫy như trong phim ảnh kìa, đằng này cũng chỉ nhỏ như phòng làm việc của bố tôi trước đây, đồ đạc lại có phần cũ kỹ, lộn xộn. Chỉ có bàn làm việc và tủ sách xem ra là đồ nhập khẩu đắt tiền, cả chiếc đèn bàn nữa, không tệ chút nào.

Khi tôi bước vào phòng, em gái ông chủ đang ngồi trên chiếc ghế lớn. Thấy tôi vào, cô ta vẫn ngồi yên. Tôi không chờ chủ nhân lên tiếng, liền ngồi xuống chiếc sô pha đối diện, không khách khí nhìn thẳng vào mặt cô ta.

Cô ta cũng nhìn tôi, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau không hề né tránh. Cuối cùng, cô gái cũng mỉm cười, cất giọng hỏi tôi: “Tôi nên xưng hô với anh thế nào đây?”

Tôi không cười, chỉ nói: “Tôi tên Dương Thụy.”


“Ừm.” Cô ta gật đầu, cũng không hạ mình báo cáo tên tuổi với tôi mà tiếp tục hỏi: “Anh đến chỗ chúng tôi là muốn xin vào vị trí nào?”

Tôi lạnh lùng đáp: “Không phải tôi xin việc mà là bố tôi. Đây là thư xin việc của ông ấy.”

Cô ta có vẻ ngạc nhiên xen lẫn chút thất vọng, nhìn tôi đặt bức thư lên bàn làm việc rồi nghi hoặc hỏi: “Bố anh? Ông ấy xin việc, thế sao người đến lại là anh?”

Tôi bình thản trả lời: “Nếu chỗ cô cần một người như ông ấy thì thông báo cho ông ấy đến phỏng vấn. Còn nếu chưa quyết định ngay thì trong thư có số điện thoại, sau này có thể gọi điện tìm ông ấy.”

Cô ta không mở phong bì ra mà hỏi tôi: “Anh làm việc ở đâu?”

“Tôi đang học trường Đại học Mỏ, năm nay mới tốt nghiệp.”

“Vậy hả, anh học ngành gì?”

Tôi không nói chuyên ngành của mình, chỉ cười và hỏi lại cô ta: “Công ty cô khai thác khoáng sản phải không? Khai thác than à? Tôi có thể giúp công ty cô đào than.”

Cô gái không cười trước câu nói mỉa mai của tôi, nói với giọng nghiêm túc: “Vậy để chúng tôi xem sao, nếu cần, chúng tôi sẽ thông báo cho bố anh.”

Đây là ý tiễn khách. Tôi lập tức đứng dậy, nói lời cảm ơn rồi bước ra cửa, trước khi ra đến cửa, cô gái bỗng gọi tôi lại.

“Anh tên là gì ấy nhỉ, à, Dương Thụy.” Cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói tiếp: “Không chừng, sau này tôi sẽ tìm một nơi để khai thác than cũng nên.”

Sau này tôi mới biết, cô gái đó không những là em gái của Chung Quốc Khánh mà còn là phó tổng giám đốc công ty Quốc Ninh, tên là Chung Ninh. Sau đó, sự việc diễn ra giống như một câu chuyện cổ tích, mấy ngày sau, bố tôi bất ngờ nhận được điện thoại mời đến công ty Quốc Ninh phỏng vấn. Nói là phỏng vấn nhưng thực ra chỉ là những câu hỏi hết sức đơn giản. Sau đó, ông được mời giữ chức phó chủ nhiệm của tòa cao ốc văn phòng Quốc Ninh, tùy ông muốn bắt đầu đi làm vào ngày nào cũng được. Tổng công ty cũ không muốn ông làm cho một công ty tư nhân, nhưng ông dứt khoát xin nghỉ hưu sớm để đến làm cho nhà họ Chung. Công ty Quốc Ninh trả cho bố tôi ba nghìn tệ mỗi tháng, ông vui mừng cầm số tiền lớn hơn kỳ vọng trong tay, bắt đầu chăm chỉ dỡ từng viên gạch của cái xưởng mà ông đã dày công dựng nên.

Lưu Minh Hạo không bỏ lỡ dịp này để khoác lác. Cậu ta nói: “Giám đốc Dương, bác cảm ơn cháu thế nào đây, ý kiến đó là do cháu đề xuất đấy.”

“Năng lực cũng như bằng cấp của tôi đều bày cả ra đấy, đến cái nhà máy to như thế, tôi còn quản được nữa là, làm gì mà không được chứ!”

“Nhà máy chẳng phải bị bác quản đến nỗi đóng cửa đó thôi. Trước mặt họ, cháu nói tốt cho bác không biết bao nhiêu, cháu với họ làm ăn lâu năm rồi, không tin bác đi hỏi Dương Thụy ấy.”

“Thôi được, nói đi, nên cảm ơn cậu thế nào đây?”

Lưu Minh Hạo trề môi ra cười. “Đại ân không cần lời cảm ơn, bác ghi nhớ là được rồi, sau này Quốc Ninh cần mua vật liệu nội thất gì, bác cứ giới thiệu sang chỗ cháu, đôi bên cùng có lợi mà.”

“Mới đến làm còn chưa ngồi ấm chỗ, đừng đem phiền phức đến cho tôi.” Bố tôi nói.

Lưu Minh Hạo nghe xong chỉ cười, cười xong lại vẫy tay về phía bố tôi. “Đến lúc đó hẵng nói, đến lúc đó hẵng nói.”

Thực ra bố tôi không biết, hoặc ông biết nhưng không nói ra miệng. Công ty Quốc Ninh nhận bố tôi vào làm, hoàn toàn là vì tôi. Lưu Minh Hạo cũng biết rõ chuyện này. Sau này cậu ta không chỉ một lần than thở với tôi rằng: “Người ta đều nói, đàn bà con gái dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền. Giờ thì coi như tôi đã được mở mang đầu óc, khuôn mặt của đàn ông cũng có thể kiếm ra tiền.”

Lúc cậu ta nói câu đó với tôi cũng là lúc tôi tốt nghiệp chuyên ngành Cơ khí khai thác của Đại học Mỏ Bắc Kinh, hơn nữa giống như bố, tôi cũng được công ty Quốc Ninh tuyển dụng vào vị trí quản lý dự án, lương tháng tám nghìn tệ.

Lưu Minh Hạo biết chuyện, bèn hỏi: “Ngày xưa coi trọng trai tài gái sắc, cậu biết giờ người ta coi trọng cái gì không?”

Tôi hỏi: “Cái gì?”

Cậu ta đáp: “Giờ thì đổi thành trai sắc gái tài!”


Tôi cười, nói: “Ôi dào, tại cậu xấu quá, nên mới đố kị chứ gì.”

Và cứ như thế, không cần người giới thiệu, cũng chẳng cần ai vun vào, tôi và Chung Ninh, phó tổng giám đốc công ty Quốc Ninh, đã yêu nhau. Chung Ninh có tiền, lại nhiệt tình phóng khoáng, đó là điểm tốt của cô ta. Điểm xấu duy nhất là tính tình nóng nảy, bướng bỉnh. Khi cô ta nổi nóng, ngay đến Chung Quốc Khánh, ông anh hơn cô ta đến mười mấy tuổi, cũng không làm gì được.

May mà Chung Ninh khá thích công việc quản lý ở công ty, ngày nào từ sáng tới tối cũng giải quyết một đống việc lớn, nào là gặp khách hàng, nghe điện thoại, tham gia đàm phán, ăn nhậu và nghe báo cáo của cấp dưới mà không biết mệt mỏi. Nói dễ nghe một chút, cô ta thuộc típ người yêu sự nghiệp, còn nói khó nghe một chút, thì là thích thể hiện, thích ra lệnh, thích được người khác khen ngợi, thích thấy người khác phục tùng mình, như vậy cô ta sẽ vui, sẽ khoái chí.

Có điều, vô hình trung, chính cô ta đã giải phóng cho tôi. Từ sau cái lần qua đêm với nhau, cảm giác mới lạ mà khó khăn lắm tôi mới có được khi ở trên người cô ta biến mất rất nhanh chóng. Cô ta không quấn lấy tôi cả ngày, điều đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái. Nhưng người khiến tôi cảm thấy khó chịu nhất lại là bố tôi, cứ gặp tôi là ông lại hỏi: “Hai đứa thế nào rồi? Con phải đối xử tốt với người ta đấy, ở công ty phải biết tôn trọng nhau, xem nhau như đồng nghiệp, công là công mà tư là tư. Con hiểu được quy tắc ấy, con bé sẽ không bao giờ xem thường con, hiểu không hả? Con đừng qua lại với mấy đứa trước đây nữa, không hợp đâu. Con đã xác định với Chung Ninh rồi thì nên một lòng một dạ, làm người chí ít cũng phải thực hiện được điều đó, hiểu không hả?”

“Con biết rồi!” Tôi đáp.

Tôi rất coi thường cách nghĩ ấy của bố tôi. Tôi có thể tốt với Chung Ninh, cũng có thể công tư phân minh, không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng tôi ghét giọng điệu cũng như cách thể hiện của bố tôi, nó khiến người ta cảm thấy ông quá để ý đến địa vị. Khó khăn lắm mới leo được lên cao, vì thế ông sợ lại ngã xuống làm một thường dân. Tôi cũng biết ở công ty Quốc Ninh, bố tôi làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm, ngày ngày phơi nắng phơi sương trên công trường, hăng say hơn nhiều so với khi còn làm lãnh đạo tại công ty nhà nước. Tôi cũng biết, ông không phải chỉ vì việc của riêng mình mà tới tìm anh em nhà họ Chung, dù sao trong máu ông vẫn còn chút tự tôn và thanh cao của một cán bộ nhà nước. Ông nói tôi phải đối xử tốt với Chung Ninh, đó là những điều bố con đóng cửa bảo nhau, không hề nói ra với người ngoài. Tôi rất hiểu bố tôi.

Tóm lại, bố tôi từ một cán bộ hết thời đang chờ phân việc bỗng chốc trở thành phó chủ nhiệm với mức lương ba nghìn tệ; còn tôi từ một thằng nhóc mới tốt nghiệp đại học bỗng chốc trở thành quản lý. Hơn nữa, từ sáng tới tối đều có người mời cơm, tiền ăn hằng tháng coi như cũng để dành được. Bàn chuyện làm ăn phải bàn trên bàn tiệc, điều này công ty cho phép. Khi đó, Bắc Kinh đang rộ lên mốt ăn bào ngư, mấy trăm đến hơn một nghìn tệ một con, tôi ăn đến phát chán, đến nỗi chỉ thèm bát cháo ăn kèm với dưa chua. Tôi biết, tất cả những phúc lợi đó đều từ Chung Ninh mà ra.

Tôi mới đến bộ phận cung ứng làm việc. Công việc không nhiều, mọi người đều biết tôi có quan hệ với Chung Ninh nên ra sức xun xoe, o bế tôi. Những lúc rỗi rãi, tôi lại hẹn mấy người bạn đi bar, chơi bowling, tán gẫu với mấy cô gái mà bọn họ dẫn tới. Trong đó có không ít cô thích tôi, còn hẹn tôi đi chơi. Với những cô gái đó, tôi luôn giữ thái độ như xa như gần, chừng mực vừa phải. Thứ nhất, tôi sợ cô nào đó cố ý ràng buộc, làm ầm lên, đến tai Chung Ninh thì khổ; thứ hai, tiêu chuẩn của tôi khi đó cũng cao hơn nhiều, nên chẳng có ai lọt được vào mắt tôi.

Lưu Minh Hạo cũng giới thiệu cho tôi vài cô, lúc nào cũng ba hoa họ đẹp thế này thế nọ, nhưng đến khi gặp rồi thì chẳng cô nào không làm tôi thất vọng. Tôi liền hỏi cậu ta: “Cậu đã từng gặp em nào xinh đẹp chưa?”

Lưu Minh Hạo đáp: “Những cái khác tôi không dám nói khoác, nhưng gái đẹp thì gặp nhiều rồi.”

“Trong phim à? Cậu biết không, bây giờ mới xuất hiện cái cô Chương Tử Di gì đó, trong trắng lắm.” Tôi mỉa mai.

Lưu Minh Hạo bĩu môi, nói: “Ôi dào, Chương Tử Di á…”

“Rất nóng!” Tôi cắt ngang lời cậu ta.

Lưu Minh Hạo cười. “Đương nhiên rồi, à mà tôi biết một người, rất giống Chương Tử Di, còn thuần khiết hơn cả Chương Tử Di cơ đấy, không lừa cậu đâu!”

Tôi lườm cậu ta, không tin, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi một câu: “Ở đâu, là ai?”

Lưu Minh Hạo đáp: “Câu lạc bộ Taekwondo, trường Thể dục thể thao Kinh Sư!”

Hóa ra gần đây, Lưu Minh Hạo có tham gia một lớp Taekwondo, thứ nhất là vì chạy theo mốt, thứ hai là để giảm béo. Lưu Minh Hạo nói: “Dương Thụy, sao cậu không đi tập Taekwondo đi? Với thân hình của cậu, chắc chỉ nửa năm là lấy được đai xanh thôi. Cậu tập đi rồi sẽ thấy nó thú vị đến mức nào.”

Tôi cười cười, hỏi: “Cô gái mà cậu nói ấy, có xinh thật không?”

Lưu Minh Hạo không cười, đáp: “Mẹ kiếp, chắc chắn vẫn còn trinh, nếu sai cậu cứ đánh chết tôi đi.”

“Gái xinh mà đi tập Taekwondo, phí quá.” Tôi nói.

Lưu Minh Hạo đính chính: “Cô ta không đến tập Taekwondo, mà đến làm tạp vụ.”

Tạp vụ?

Gái trinh, tạp vụ, giống Chương Tử Di… Không hiểu sao, những từ ấy gộp lại với nhau khiến tôi có khát vọng phải tìm hiểu đến cùng.

Ngày hôm sau, tôi ăn trưa cùng Lưu Minh Hạo, mỗi đứa làm một chai Red Star Erguotou, uống xong đỏ mặt tía tai, rượu vào thì lời ra. Sau bữa cơm, mượn men rượu để có thêm dũng khí, tôi cùng Lưu Minh Hạo đến câu lạc bộ Taekwondo đăng ký.

Câu lạc bộ Taekwondo cũ kỹ vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Hai ngày sau, trong phòng tập tồi tàn như một cái nhà kho ấy, tôi đã gặp An Tâm, cô gái mà sau khi nhìn thấy, tôi đã phải thề rằng sẽ yêu thương cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.