Đọc truyện Ngốc Quá Vợ À – Chương 78: Em không biết tự chăm sóc mình hả?
Linh lờ mờ tỉnh dậy.
Xui kinh khủng. Gì mà ngất hai lần một ngày chứ?
Ngồi bật dậy xoa đầu, ôi cái đầu, nhức quá!
– Ơ…?
Linh ngơ ngác. Cô đang nằm trên giường, bên cạnh là Huy, Kinichi, Tokiyama và cả Tuệ đang ngủ gục. Là vì cô sao?
Linh bước nhẹ xuống dưới, lấy chăn và áo khoá c đắp cho mọi người và đi xuống nhà.
Pha cho mình một cốc cà phê đắng, Linh mang nó lên sân thượng, nơi có một vườn cây mini để nhâm nhi. Cái mát mẻ dịu nhẹ của vườn cây, vị đắng của cà phê là hai cái mà cô thích nhất.
Mỗi lúc stress cô chỉ cần những ly cà phê đắng này.
Chỉ có con quỷ ẩn sâu trong trái tim Linh, không gì có thể ngăn chặn nó. Con quỷ ấy, một lần lộ diện, khi mà sư phụ dạy võ và bắn súng cho cô bị giết. Đó là người cha thứ 2 của cô, là – người mà cô dường như là kính trọng nhất.
Lần đó cô đã giết rất nhiều người, và bị trầm cảm nặng 5 năm. Tưởng rằng sẽ không bao giờ khỏi…
Và rồi, có Kinichi và Tokiyama đến kéo cô ra khỏi thế giới u ám đó, đẩy con quỷ vào chiếc lồng sắt “tạm thời”
– Em dậy rồi à?
Phú đứng sau trùm lên cho cô một chiếc áo khoác bông.
– Anh…
– Em ngốc thật. Em không biết tự chăm sóc cho mình gì cả…
– Em xin lỗi.
– Không phải lỗi của em, em cũng đâu muốn thế, phải chứ?
– Dạ…
– Thôi xuống nhà ăn sáng với anh hai.
– Vâng.
Linh khoác chiếc áo khoác bông và đi xuống.
Phú kéo vai cô vào. Linh dựa vào người anh trai, cảm nhận hơi ấm dịu dàng của cậu.
– Em muốn ăn trứng xúc xích không?
– Tuỳ anh thôi…
– Uhm…
Linh ngồi trên ghế, úp mặt xuống bàn, đối diện là Phú đang loay hoay trong bếp làm trứng cả xúc xích cho em gái. Chốc chốc, cô lại nhổm lên uống một ngụm cà phê.
– Anh hai
– Gì Linh?
– Anh có bao giờ bỏ rơi em không?
– Em nói gì vậy?
– Anh trả lời đi
– Không em ạ. Có chết thì Nguyên Phú này cũng vẫn bảo vệ em.
– Uh…
– Em dậy sớm nhỉ?
– Vâng. Hôm qua sao anh không về phòng ngủ? Em tự lo cho mình được mà.
– Anh không để em một nình được, anh sợ mất em lần nữa.
Phú đặt lên bàn một đĩa có hai quả trứng ốp la, cả hai cái xúc xích, có cả dưa chuột.
– Nguyên Phú này luôn nắm tay em.
– Uh…
– Em ăn đi, cho nóng người lên. Hôm qua em bị lạnh đấy!
– Dạ!
Linh cầm dao và dĩa lên ăn. Phú vẫn nhớ sơe thích của em hái. Ăn không quá mặn, dù ăn gì cũng chỉ cho ít muối.
Cô từ từ giải quyết bữa sáng còn Phú ngồi bên cạnh chơi điện thoại.
– Mizu, vk dậy sớm thế?
Kinichi bước từ trên nhà xuống, vẫn mặc nguyên bộ áo phông đen quần jeans đen đi xuống, tay gãi gãi đầu ngái ngủ.
– Em không ngủ được.
– Uh. Mà hôm qua vk đi đâu mà về người lạnh cóng thế?
– Em gặp em trai kết nghĩa
– Ơ?
– Thôi khi nào em giới thiệu cho.
– Ok
– Mà sao hôm nay anh dậy sớm thế?
– Không ngủ được vk.
– Em không biết đâu, hôm qua thằng ck em nó thức nguyên đêm đấy.
Phú chen vào
– Thật?
Linh nhướng mày nhìn Kinichi. Cô đã dặn cậu không đươnc thức đêm quá nhiều, nếu không anh sẽ bị kiệt sức, anh sẽ bị hôn mê. Sức đề kháng của cậu không tốt một chút nào. Nhưng mà Kinichi chẳng những không phản đối như thường ngày mà còn nghe lời răm rắp, cố gắng giải quyết chuyện ở tập đoàn và bang hội thật sớm để có thể ngủ sớm.
Cậu ngoảnh đầu đi lảng tránh.
“Anh ơi là anh! Ai lại tiết lộ thế bao giờ không cơ chứ?”
Linh bước tới, quay mặt Kinichi đối diện mặt mình.
– Anh nói đi, sao lại thức?
– Ck…., không ngủ được…
– Nói dối! Em dặn anh bao nhiêu lần rồi hả!
– Ck xin lỗi, lần sau ck hứa không thế nữa vk tha cho ck…
Kinichi cúi đầu chu môi dễ thương làm Linh bật cười. Cô nhảy lên xoa đầu cậu, cười híp mắt:
– Ngoan, đi ăn sáng đi.
– Tuân lệnh Boss vk!
– Hì hì.
Kinichi vào tủ lạnh tìm xem có gì ăn được không.
– Hừ, tủ lạnh của tên này trống con nhà bà trải ghê. Được một đống sữa, bánh Oreo, bánh mì, bánh kem, tên này có vấn đề gì về não không đây?
– Chú nói quá, đây vẫn tìm được trứng và xúc xích cả dưa chuột cho em gái ăn nhá
Phú lém lỉnh nói. Cậu đã lấy hết tất cả những gì ngon nhất cho em gái rồi.
– May mắn, may mắn thôi…
Kinichi lầm bầm cầm bánh mì cả hộp milo ra bàn ngồi ăn. Linh cười:
– Thôi ra ăn trứng cả xúc xích với em.
– Thôi vk yêu ăn đi, ck không đói
~~”Bốp”
– À ú!!!!
Kinichi rú lên khi bị một cú đấm không thương tiếc giáng xuống đầu.
Linh ngoảnh ra sau. Giật bay mình. Minh Huy đứng lù lù nguyên một đống ở đấy. Cái mặt thì đen như đít nồi:))))
– NGƯƠI-GỌI-AI-LÀ-VK-HẢ
Huy gằn từng chữ.
– Thôi mà, tha cho anh ấy đi!
Linh ra trận.
– Em nữa, em không biết tự chăm sóc mình hả!