Đọc truyện Ngốc Quá Vợ À – Chương 60: Cậu nhớ ra rồi, vậy là tớ không cô đơn
3h chiều.
Máy bay vừa hạ cánh.
Giữa dòng người tấp nập, có ba người rất nổi bật.
Một cô gái với mái tóc nâu đỏ dài làm xoăn, mặc một chiếc sơ mi xanh da trời và jeans đen. Khuôn mặt kiêu kì quyến rũ.
Một chàng trai với mái tóc nâu để mái chéo thư sinh hơi rối, khuôn mặt điển trai có một không hai, kết hợp với áo phông trơn đen, jeans đen và đôi converse trắng, mũ rộng vành trắng, áo da trắng.
Một con bé nhìn nhỏ bé hơn hai người kia với mái tóc xanh đen bí ẩn, đôi mắt tím sắc bén, khuôn mặt hoàn hảo, không chê vào đâu được. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn đến gối màu đỏ sẫm, chiếc áo len ngoài màu trắng.
Nổi bật giữa những con người vốn đã cao sang quý phái. Ngay cả người Mỹ cũng không thể phủ nhận rằng họ rất đẹp.
Ngay phía sau ba người lạnh như tiền đó, là một cô gái người lai, đẹp rất đẹp, môi cong lên nhẹ, rất dịu dàng.
Và ba cục băng kia không ai khác chính là Linh, Tuệ và Phú. Còn người kia là Tokiyama.
Ba người ra gặp một anh hướng dẫn viên cầm lá cờ có chữ Tour Around The World, Linh mỉm cười:
– Tôi là Cherry, Nguyên Tuệ và Nguyên Phú.
– A… Chủ tịch.
Anh nhân viên đó cúi rạp người.
– Khỏi đi, chuyến này cứ coi tôi như một người bạn, Minh Khải.
Khải-anh nhân viên đó-cười cười gãi đầu
– Uhm, vậy mời Cherry lên xe, Khải đây sẽ phục vụ bạn nhiệt tình.
– Thôi đừng nói, sến kinh à.
Tuệ cười cười
– Hề hề
– Thôi tụi này lên xe nha.
Phú nói.
– À lên đi lên đi.
…
Tokiyama tới.
– Tôi là Tokiyama Asomito.
– À, cô Tokiyama từ Nhật sang Việt phải không ạ?
– Đúng.
– Dạ, mời cô lên xe.
– Uhm. Mà bỏ cách xưng hô đó đi xem nào, thân mật chút.
– Dạ~~ Chị lên xe đi nhé
Nhão nhoẹt. Tokiyama rùng mình. Nhỏ cười trừ và bước lên xe.
Ánh mắt dừng lại nơi Linh ngồi.
Cửa sổ cuối xe.
Tuệ và Phú thì ngồi trên cùng vì sợ say xe. Nhỏ bước xuống, ngồi cạnh Linh. Không nhìn cô, nhỏ nói:
– Cậu là Mizu, phải không?
– Hả…
Linh giật mình.
– Mizu, phải không?
– Tokia…?
– Đúng cậu rồi, Mizu!
Nhỏ mừng rỡ reo lên và ôm lấy cô.
– Tokia…
– Mizu! Đúng là cậu rồi! Tớ đã không bỏ phí 5 năm đi tìm cậu!
– Sao cậu biết là tớ?
– Hình xăm con cá heo, cậu nhớ chứ?
– A… Cũng lâu rồi, nhỉ?
– Uhm…
– Tớ cứ tưởng cậu quên mất lời hứa ngày ấy.
– Mơ đi. Tớ quên được chắc! Ông anh trai tớ bị cuồng cậu đến mức 5 phút ông ta kêu nhớ cậu quá! Tớ phát điên mất!.
– Hờ. Mà này, Tokia!
– Sao?
– Tên thật của tớ là Nguyên Linh, tên kinh doanh là Cherry, khi ở chỗ đông người thì đừng gọi tớ là Cherry hay Mizu, là Linh thôi. Tớ chẳng muốn người ta dòm ngó mình tí nào!
– Uhm, Mizuu của tớ à
Nhỏ ôm ghì lấy cô.
– Bỏ tớ ra nếu không muốn bị hiểu lầm là LES!!!!
– Kệ đi cho họ hiểu lầm!
– Nhưng tớ không muốn!
– – Aizaa, thôi được tớ đi tìm bạn mới.
– Thôii, cậu nhớ ra rồi, tớ không cô đơn nữa, sao tớ có thể đuổi cậu chứ?
– Hờ, công nhận bạn tớ bá đạo ghê.
– Uhm. Tớ là Mizu của Tokia mà.
– Hihi…
Lát sau thì khách cũng lên đông đủ.
Xe khởi hành về khách sạn Cruello 5 sao.
Cả đoàn được tự do một tuần trước khi tham gia chuyến du lịch xung quanh Mỹ và nhiều nước khác nữa.
Hôm đó Linh chơi rất vui.
___ ___