Đọc truyện Ngốc Quá Vợ À – Chương 58: Xui xẻo đeo bám
Linh ngẩn người. Là hai người cố tình, là cố tình!
Không để mình khóc, cô lườm hai người kia bằng con mắt sắc lạnh. Huy và Hiêdn rùng mình. Anh đánh mắt lên cao, gặp ánh mắt Linh sắc lẹm kinh khủng, hàn khí theo đó bay ra.
Anh mở to mắt ngạc nhiên. Chẳng lẽ… thái độ đó của Hiền. Muốn chọc tức Linh?
…
Quay lại với Tuệ và Phú.
Tuệ
– Họ đã lần đến đây hẳn biết chuyện ngày mai.
– Nhưng sao họ biết được?
– Mày nghĩ sao?
– Á… Hay là do hôm trước. Bữa tiệc!
– Đúng rồi! Hôm đó… anh nhà báo, cả một số nhà chức trách đã được nói chuyện với nó trước giờ vào. Hẳn một trong số đó đaz cài máy nghe lén vào!
– Vậy giờ sao?
– Psss…
Tuệ lấy trong tủ ra một chiếc laptop màu đen của VAIO.
Cô loay hoay làm gì đó, sau đó bắt đầu ra lệnh cho Phú đi lấy máy nghe trộm. “Quá tinh vi…”
Tuệ nghĩ. Người đó đã cài máy nghe lén trên váy nó, loại thêm 1 trong 24h.
Phú vừa lấy về một đống chip nhỏ, trong số đó có 5 con rơi ở phòng cô.
– Ê hết chưa cu?!
Phú gắt lên. Linh đứng sau gườm gườm.
– Chị biết ai?
– Ơ…. hả!
– Chị nói đi.
– À, ừm là…
– Im!
Phú gắt lên. Cô nhíu mày nhìn anh khó hiểu.
– Bé con, em không cần biết. Tin anh.
– Vậy thôi.
Sau đó Linh cứ im im. Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tuệ và Phú đành làm bác sĩ bó tayy
Sáng hôm sau. 7h30
Ba người họ đang chờ ở sân bay. Tuệ và Phú cứ đi kè kè sát Linh khiến cô khó hiểu. Hẳn là phải có lí do.
Ánh mắt Linh chợt dừng lại khi thấy khuôn mặt quen thuộc đang nở nụ cười quỷ dị.
Cô kéo hai anh chị chạy đi, chạy thục mạng, chạy đến va li suýt gẫy bánh. (Sky: vốn từ hạn chế, không còn cách nào để so sánh:33)
Tuệ chới với
– Linh! Chuyện gì thế!
Phú gọi thêm
– Em gặp ai hả?
– Họ.
Linh dừng lại đột ngột, nhìn bóng đen đằng sau đang đuổi theo. Rõ dần, rõ dần, nổi bật giữa đám người, ba mẹ cô-ông Quang và bà Bắc đuổi theo. Đi theo là hai tên áo đen trông rất bặm trợn. Tuệ và Phú nhìn theo. Hai con mắt mở to kinh hãi. linh nhìn đồng hồ.
“7h43”
Hai phút nữa lên máy bay.
Cô đẩy anh chị ra sau, kéo va li bước lên trước.
– Linh, em định làm g…
Phú đang nói thì Tuệ chặn lại.
– Con bé biết mình phải làm gì.
– Uhm.
Linh bước lên.
Hai bàn tay cong lại.
– Chết đi…
Cô nhào tới, xoay mộtvofng trên trời rồi đá thẳng vào mặt hai tên đó, không nhẹ, chúng lăn ra đất bât tirnh. Linh dùng tay, đánh vào gáy ba mẹ, họ bất tỉnh.
Cô kéo va li đi trước.
– Đi hay ở lại?
– Đi đi.